Nạp Thiếp Ký
"Ta muốn đem đầu người và thi thể này đưa trở về liệm phòng của nha môn đểtiến hành kiểm tra tử tế."
"Ngươi đã kiểm tra quá tử tế rồi còn gì! Còn kiểm tra cái gì nữa? Ta khôngđồng ý, thi thể này nếu không người nhận thì cứ một mồi lửa thiêu là xong."
Án chiếu theo quy định, thi thể vô danh có thể hỏa táng, nhân vì không ai muamộ phần cho người chết vô danh làm gì.
Dương Đạp Sơn nói: "Còn có một vấn đề cần phải xác định rõ, nhất định phảikiểm tra thêm một bước nữa."
Thành Tử Cầm chỉ vào đầu người nói: Trên trán của người chết có ngoại thươngthật sâu, có thể nói là bị người ta giết. Chúng ta bắt đầu điều tra xem coi cónhà nào có người mất tích không, rồi thuận theo đó mà lần ra manh mối, phá ánnày chẳng phải là nên hon không? Ta không cảm thấy trên thi thể này còn tra rađược vấn đề gì nữa."
Từ trong "Tẩy oan lục" và các điển tịch về pháp y cổ đại mà xét, kiểm tra thithể thời cổ đại chỉ giới hạn ở bề ngoài, hạy là tiến hành kiểm nghiệm đã hóaxương khô hay là chưa. Do đó, từ giác độ của Thành Tử Cầm mà xét, thì kiểm tranhư vậy đã quá tử tế rồi, nàng ta không thể nghĩ ra là còn phải kiểm tra cáigì nữa.
Dương Đạp Sơn đoán được điểm này, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: "Thành bộ đầu,nếu như cô để ta tiến thêm một bước kiểm nghiệm thi thể này, ta sẽ nói cho côrất nhiều manh mối điều tra, thậm chí có thể nói cho cô người chết là ai!"
Thành Tử Cầm có phần kinh ngạc nhìn Dương Đạp Sơn. Từ kiểm nghiệm vừa rồi màxét, thì bộ khoái thiếu niên này đích xác là biết và nghe rất nhiều điều mànàng chưa bao giờ biết hay nghe. Và biết đâu hắn còn có thể cấp cho nàng mộtđiều bất ngờ, tìm thêm nhiều manh mối hơn nữa? Thành Tử Cầm là bộ khoái thếgia, đương nhiên biết manh mối quan trọng như thế nào trong việc phá án.
Nghĩ vậy, Thành Tử Cầm đáp: "Như vậy cũng được, đưa về rồi cho ngươi kiểmnghiệm, hi vọng ngươi có thể tìm được manh mối hữu dụng. Kiểm tra xong, ngươitrực tiếp cho ngỗ tác khiên đi thiêu, tro thì cứ giữ lại đó."
Đến lúc này, các bộ khoái khác đã kiểm tra hết phạm vi xung quanh, không pháthiện dấu vết khả nghi hay vật chứng gì.
Thành Tử Cầm ra lệnh cho ngỗ tác đến điền thi cách, sau đó dùng bố trắng bọcthi thể và đầu lại để tránh ô nhiễm những vật phẩm khác, sau đó dùng phảngkhiên thi thể đưa lên xa đẩy về liệm phòng của nha môn.
Tiếp theo đó, Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn đến bóng mát dưới cây chỗ Hàn triphủ ngồi, hồi báo với ông ta mọi việc.
Hàn tri phủ nghe thế nói: "Đầu mình phân ly, quả nhiên là thập phần ngoan độc,án mạng này xem ra rất phức tạp, bổn phủ vì thế không cấp cho các ngươi kỳhạn, chỉ hi vọng các ngươi sớm phá được án."
Hai người mừng rỡ đưa mắt nhìn nhau, cung thân thi lễ cảm tạ. Thành Tử Cầm vàDương Đạp Sơn một người thì có cha đã từng cứu mạng Hàn tri phủ, một người đãtừng giúp tìm về quan ấn, do đó, đối với hai người Hàn tri phủ không thể đànhlòng làm khó.
Hàn tri phủ lập tức khởi kiệu về phủ, sự tình phá án thì giao lại cho chúng bộkhoái.
Thời gian khẩn bách không thể lãng phí, Thành Tử Cầm lập tức sắp bày côngviệc. Bước đầu tiên trong việc phá án đương nhiên là lần tìm ra chủ nhân củathi thể, coi người chết là ai, để từ đó xem coi có manh mối gì hay không. Chỉcó điều, thi thể này không mặc quần áo gì, không để lại vật chứng tương ứng cóthể biện nhận, cộng thểm thi thể đã thối rữa cao độ, cho nên chỉ còn biết phổbiến rộng rãi mà thôi. Rất may là Dương Đạp Sơn đã sơ bộ phán đoán người chếtcó thời gian tử vong từ bốn đến tám ngày.
Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn thương lượng xong, phân bộ khoái ở Khánh Dươngphủ và các hương thôn phụ cần tìm kiếm phụ nữ mất tích trong vòng tám ngày trởlại để phát hiện manh mối. Còn Thành Tử Cầm thì dẫn ba tổ trưởng trở lại chờ ởphòng trực của bộ khoái ở nha môn chơ Dương Đạp Sơn đi kiểm nghiệm.
Dương Đạp Sơn mang rương pháp y về nhà trước, lấy hai cái bình đựng dòi đó đặtvào trong phòng pháp y của mình tiến hành nuôi dưỡng. Hắn đã biến một giantrong mấy gian phòng trống thành phòng pháp y để sử dụng khi tiến hành kiểmnghiệm pháp y, chỉ có hắn có chìa khóa, ngay cả Hạnh nhi cũng không tiến vàođược.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, Dương Đạp Sơn chào Hạnh nhi xong mang rươngquay lại nha môn, đến phòng liệm.
Tri phủ nha môn của Khánh Dương phủ có liệm phòng nằm phân nửa dưới đất, ởtrên có cửa sổ thấy ánh sáng vào, nguồn sáng không tệ, hơn nữa do có phân nửaphòng nằm ở dưới đất, cho nên khá lạnh.
Phòng không lớn, ngỗ tác đã đưa nữ thi trần truồng bị cắt đầu đó chuyển vàophòng, đặt trên một chỗ để thây rồi bỏ đi.
Dương Đạp Sơn vốn định dùng nước sạch rửa sạch dòi trên thi thể, nhưng cuốicùng hắn quyết định không dùng nước, nhân vì miệng vết thương có lúc sẽ lưulại những vật dính hay mảnh vụng lưu lại của hung khí gây án, nếu như dùngnước rửa thì có khả năng sẽ rửa luôn những vật chứng vi lượng (số lượng nhỏ,kích thước cũng nhỏ) đi. Và thế là, hắn quyết định dùng châm thăm gạt dòi đi,đựng trong cái bình cũ nát đem đổ đi.
Thanh lý xong số dòi trên cơ thể, hắn tiến hành giải phẩu và chắp vá ráp xươngcổ lại, tiến hành kiểm tra nhóm máu, xem xét nhóm máu của đầu và mình có tươngđồng hay không, vì nếu không thì chứng minh đây là đầu và mình của hai ngườikhác nhau.
Do đầu và thi thể đều đã thối rữa cao độ, huyết dịch đương nhiên đã hủ bại vàô nhiễm hết, rất khó tiến hành kiểm nghiệm, nên Dương Đạp Sơn sử dụng một nhúmtóc ở đầu và một nhúm âm mao (lông ở bộ phận sinh dục) tiến hành kiểm tra nhómmáu. Kết quả nhóm máu tương đồng, chứng minh là cùng 1 cơ thể.
Tiếp đó, Dương Đạp Sơn tiến hành kiểm tra bề mặt của thi thể lần nữa, sau khikiểm tra xong, hắn nhìn thi thể trần truồng bị phân li đầu cổ và thối rữa cựcđộ, lòng hơi do dự, tự hỏi xem có nên giải phẩu hay không.
Loại do dự này chỉ thoáng qua, hắn đã quyết định: giải phẩu!
Hắn nhớ rằng chỉ phải tiến hành giải phẩu thi thể mới dám nói đã tra rõ nguyênnhân tử vong của người chết, vì rất nhiều trường hợp giải phẩu thi thể đã lậtđổ rất nhiều phán đoán nguyên nhân tử vong đã thành định luận. Giải phẩu thithể là thủ đoạn kiểm nghiệm pháp y không cách gì thay thế, là căn cứ chủ yếuđể chứng minh nguyên nhân tử vong.
Tuy hắn không nhớ rõ là ai dạy hắn điều đấy, nhưng những khái niệm và cách làmin sâu vào trong tâm trí hắn. Huống chi, trâu non không sợ hổ già, ký ức củahắn dường như không tồn tại chữ sợ hãi là gì.
Hắn quyết định giải phẩu phần đầu trước, bỡi vì trí mệnh thương nằm ở phầnđầu.
Dương Đạp Sơn mở rương pháp y, lấy dao giải phẩu, cắt một đường cong từ méptai vòng qua đỉnh đầu, kéo da đầu qua hai phía trước sau. Khi cắt, hắn cố gắngtráng cắt đứt đầu tóc, vì như vậy sau khi khớp lại, nhìn từ phía ngoài khôngdễ gì nhận ra.
Sau khi mở lớp da để xương sọ lộ ra, hắng dùng kính phóng đại quan sát kỹ vếtthương ở màng tang bên trái, đặc biệt là miệng vết thương và chỗ da đã bị phátổn.
Dưới kính phòng đại, vết thương có một số vật tròn nhỏ hơi thô gây sự chú ýnơi hắn. Hắn dùng kính lấy mẫu cẩn thận thu nhặt, đặt dưới kính hiển vi quansát, nhận định đó là mảnh vụn đá nham thạch màu xanh!
Có lẽ này thi thể khi bị chó tha, miệng vết thương dính vào mảnh vụn nhamthạch dọc đường?
Cách nghĩ này vừa hiện lên trong đầu hắn đã lập tức bị phủ định. Hắn nhớ rấtrõ, hiện trường là một chỗ đầy cỏ, đất cũng là đất bùn, không hề có loại đáxanh thế này.
Dương Đạp Sơn dùng kính phóng đại tiếp tục quan sát chỗ xương bị đứt vỡ lõmvào, phát hiện chỗ xương vỡ cũng có loại mảnh vụn này tồn tại! Dương Đạp Sơnquyết định mở hộp sọ, xem xét coi phía trong bộ vị tương ứng của đầu có tồntại loại đá vụn này hay không, nếu như có, thì cơ bản có thể phán đoán chínhlà do hung khí đập vào đầu lưu lại.
Hắn lấy cưa xương ra cưa một vòng sọ ngoài, gỡ hộp sọ ra, quan sát vết thươngtrên màng não ngoài ở bộ vị tương ứng với vết thương. Quả nhiên phát hiện mộtsố ít vụn nham thạch nhỏ tương đồng. Khi cắt màng não cứng ra, hắn phát hiệnmột bộ phận tổ chức não đã khuyết tổn, bộ vị khuyết tổ cũng phát hiện vài vụnđá.
Sau khi giải phẩu sọ não, Dương Đạp Sơn phán đoán hung hí tạo thành trí mệnhthương cho người chết đó là một khối gạch xanh có góc cạnh.
Nguyên nhân gây cái chết là hung thủ dùng đá sạch đập vào đầu gây chấn thươngsọ não tử vong, cũng có thể là do bản thân tự đập đầu vào gạch gây nên cáichết. Đương nhiên, còn có khả năng là bị đá xanh rớt trúng đầu gây chết bấtngờ.
Do vết thương ở màng tang đều có khả năng hình thành từ các loại tự sát, bịgiết hoặc tai nạn, cho nên trước mắt không thể phán đoán tính chất tử vong.Nhưng do thi thể hiển nhiên đã bị dịch chuyển đến rạch Bình đầu, trong khi đórạch Bình đầu không có đá xanh như vậy, cho nên khả năng tự sát hoặc tai nạnkhông lớn, vì không thể tiến hành tại đó (không loại trừ trường hợp người tựsát mang đá xanh theo, nhưng khả năng không lớn), vì tự sát không có khả năngcó người phát hiện ra rồi tự tiến hành di chuyển thi thể, quăng ở ngoài đồngtrống không thèm quản tới gì nữa, không hợp lẽ thường chút nào. Từ điểm này màxét, khả năng bị người ta giết lớn hơn.
Dương Đạp Sơn tiếp đó tiến hành giải phẩu cả đầu, lấy tổ chức não ra tiến hànhcắt kiểm nghiệm, kiểm nghiệm hộp sọ... không phát hiện điều gì bất thường.
Tiếp đó, hắn tiến hành giải phẩu thi thể, thấy ngực và đường hô hấp cũng nhưphổi bình thường, không hề có dấu hiệu dịch bệnh hay ngoài thương. Nhưng khihắn mở khoang bụng ra thì sửng sờ cả kinh, vì phát hiện ở đó có một lượng lớndịch tích tụ dạng giống như huyết, đại khái có từ 1000-2000 ml.
Thần tình của Dương Đạp Sơn lập tức biến thành nghiêm trọng hẳn lên. Nếu nhưlượng dịch tích tụ trong khoang bụng này là máu, thì có thể tạo thành sự mấtmáu quá nhiều dẫn đến tử vong cho nữ tử này. Và một lượng huyết dịch nhiều nhưvậy thì phải thuộc về sinh tiền sang, nhân vì chỉ có trong tình huống tim mạchcòn đập và hoạt động thì mới có lượng máu lớn thế này chảy ra.
Như vậy có thể nói, chí ít vết thương ở chỗ này phát sinh đồng thời hoặc trướcvết thương trí mệnh phát sinh ở đầu. Rốt cuộc là phát sinh trước hay đồng thờithì phải tìm ra vị trí xuất huyết, căn cứ lượng xuất huyết và tốc độ để phánđoạn.
Chỉ có điều, trước khi làm công đoạn này, hắn phải làm một chuyện khác, đó làtiến hành hóa nghiệm dịch dạng huyết trong ổ bụng, xem coi có phải là máu thậthay không.
Dương Đạp Sơn lấy một lượng dịch tích tụ đó tiến hành thí nghiệm kết tinh hồnghuyết cầu. Sua khi kiểm tra, có thể thấy những kết tinh hình lăng màu nâu,dương tính, cho thấy đó là huyết dịch. Đồng thời, trong màn kính kiểm tra hắncòn bất ngờ phát hiện tế bào da hình bẹt, tóc máu (tóc của trẻ sơ sinh) vàchất kết tinh cholesterol, cho thấy có nước ối tồn tại.
Chẳng lẽ nữ tử này lúc chết đã có thai rồi? Tử cung bị phá, nước ối chảy rangoài kết hợp với huyết dịch tiến vào khoang bụng, do mất máu quá nhiều gậychứng viêm màng bụng nghiêm trọng? Nếu là như vậy, nguyên nhân tử vong trởthành phức tạp hơn nhiều.
