Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 492



Chu Cao Hú mang binh từ cửa Đông Hoa đánh vào hoàng thành, thẳng tiến tới CẩnThân điện. Đại đội thị vệ trực bản ở Cẩn Thân điện vừa đụng độ là tan, chạysạch cả. Một vạn nhân mã của Chu Cao Hú nhanh chóng bao vây Cẩn Thân điện kínmít.

Chu Cao Hú mang theo đội hộ vệ xông lên ngọc đài, đến bên ngoài cửa lớn củaCẩn Thân điện. Y thấy cửa lớn đóng chặt, bên ngoài tiếng la hét vang trời,nhưng bên trong thì im phăng phắt. Y cảm thấy rất kỳ quái, ẩn ước cảm thấy cóđiều gì đó không ổn. Y buông người xuống ngựa, bước tới trước, dùng lực đẩycửa lớn nặng nề của Cẩn Thận điện, nhìn vào trong, vừa nhìn đã kinh hãi trợnmắt.

Trong Cẩn Thân điện chẳng có bóng người, trước kim loan bảo tọa có một cáibiển cực lớn, trên có đề: "Kẻ mưu nghịch, giết không tha!"

Chu Cao Hú hô lên cả kinh, vội vã thối lui.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng nổ cực lớn, trong đầu Chu Cao Hú lóe lên ý nghĩ:Xong rồi! Trúng mai phục!

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy người ngựa phía mình đã bị nổ ngã rạp loạn lênhết, trên lổ châu mai của hoàng thành hiện ra vô số hỏa pháp. Tiếp theo đó,tên rơi từ trên trời xuống như mua. Tên như giặc châu chấu bay, từ tường thànhhoàng cung theo đường cong bắn xuống đội hình binh mã bên dưới.

Một vạn nhân mã của Chu Cao Hú vì muốn hành động nhanh nhẹn đã mặc khải giápnhẹ, căn bản không thể nào ngăn đỡ được tên phá giáp bay như mưa thế này, đuanhau trúng tên thét gào chết thảm.

Các cung tiễn thủ của Chu Cao Hú cố sức phản kích, nhưng đối phương ở trênhoàng thành, có lỗ châu mai và chỗ nấp, chịu sát thương rất ít, trong khi đóhọ không có khí giới công thành và thang dây, cho nên không có biện pháp gìtiếp xúc đánh xáp lá cà. Quân của Chu Cao Hú rơi vào tình thế chỉ bị đánh màkhông thể phản kích được gì.

Chu Cao Hú tấy tình thế không xong, ra lệnh lui về phía bắc, toan tính côngphá cửa Càn Thanh, đánh giết vào nội đình, hội hợp với Thiên Sách vệ.

Thật không ngờ cửa Càn Thanh không chờ họ đánh, đã tự động mở ra, từ trong đóxông ra vô số thiết giáp kỵ binh, như bầy ong vỡ tổ đánh giết ào về phía họ.Những thiết giáp kỵ binh này có giải giáp nặng đao thương dài, trong khi quâncủa Chu Cao Hú chỉ có đoản đao căn bản chém không tới và không vào, chỉ phútchốc đã bị đánh loạn hàng ngũ, tử thương vô số.

Chu Cao Hú thấy trọng giáp kỵ binh từ Càn Thanh cung xông ra càng lúc càngnhiều, không có cách gì đề ngự, cho nên lập tức ra lệnh lui về cửa nam, toantính hội hợp với một vạn cẩm y vệ của Kỷ Cương, rồi cùng đánh giết mở mộtđường máu ra ngoài.

Bọn họ đội mưa tên và hỏa pháo từ hai bên hoàng thành bắn xuống, phía sau thìbị trọng giáp kỵ binh đánh rát, chỉ hy vọng đánh ra khỏi ngọ môn, cùng vớingười ngựa của Kỷ Cương hội hợp.

Nhân mã của Chu Cao Hú xông qua Hoa Cái điện, Phụng Thiên điện, đến trước Ngộmôn thì phát giác trong ngộ môn đã bố trí đầy trọng giáp kỵ binh của Minhquân, người nào cũng khoác lên mình khải giáp nặng, chỉ để lộ đôi mắt đầy sátkhí ra ngoài.

Không chờ tàn binh bại tướng của Chu Cao Hú nghỉ ngơi chút nào, những kỵ binhđó như nước sóng trào xông tới, hợp thành trọng giáp kỵ binh phía sau thànhhai gọng kềm tiền hậu giáp kích, phân cắt, bao vây rồi tiêu diệt từng nhómquân của Chu Cao Hú.

Trong hoàng thành địa thế bằng phẳng, thích hợp cho kỵ binh tác chiến. Trongkhi đó, Chu Cao Hú chỉ mang theo kỵ binh nhẹ với đoản đao, không thể nào làđối thủ của trọng giáp kỵ binh, huống chi số lượng kỵ binh nặng này vượt hẳnhọ đến mấy lần. Lấy ít địch nhiều, sau mấy lần xung phong, quân của Chu Cao Húđã bị đánh tan nát cả, tử thương hơn phân nữa, phần còn lại đua nhau quỳ xuốngđất đầu hàng.

Chu Cao Hú ngồi trên ngựa, quay nhìn bốn phía, thấy ngoài mấy trăm người quỳxuống đầu hàng, trên nền đá xanh cực rộng của hoàng cung nằm ngổn ngang xácchết tướng sĩ của mình. Trong khí đó, xung quanh y, thiết giáp kỵ binh đã baovây đen nghịch, đưa mũi thương bén ngót chỉ vào người y.

Chu Cao Hú thở dài, quẳng trường kiếm trong tay, nhắm mắt chờ chết.

Chính vào lúc này, kỵ binh dạt ra hai bên, mấy thớt chiến mã nhanh nhẹn chạyvề phía y.

Chu Cao Hú từ từ mở mắt, thấy trong mấy kỵ sĩ phía trước có một người quenthuộc - đấy chính là Minh Thành Tổ. Ngoài ra còn có vài vị khác, gồm thái tửChu Cao Sí, hoàng thái tôn Chu Chiêm Cơ, ngũ quân đô đốc Dương vũ hầu TiếtLộc, Trấn Viễn hầu Dương Thu Trì. Phía sau họ còn có Liễu Nhược Băng, Tống VânNhi, Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ.

Tiếp theo đó, hơn năm sáu người bị trói chặt được giải tới, nhìn lại chính làKỷ Cương, Kỷ Phiếu và những tướng lĩnh do nhị hoàng tử phái đi đánh nội đìnhvà thái tử phủ. Nhìn thấy họ, Chu Cao Hú biết mọi kế hoạch của y đều bị phụhoàng Minh Thành Tổ Chu Lệ nắm trong tay, và toàn bộ quân phía y đã bị diệtsạch.

Thì ra, kế mưu mà Dương Thu Trì trình bày với Minh Thành Tổ là Minh Thành Tổsẽ tuyên bố gia lập hoàng thái tôn Chu Chiêm Cơ, từ đó dẫn rắn ra khỏi hang.Quả nhiên, nhị hoàng tử Chu Cao Hú thấy hy vọng đã mất, liền cùng Kỷ Cươngphát động mưu phản.

Đêm tuyên bố lập hoàng thái tôn, Dương Thu Trì lại cho Liễu Nhược Băng lẻn vàophủ của Kỷ Cương, lấy đi máy quay phim dùng để giám thị đó. Sau khi xem hếttoàn bộ những đoạn phim ghi lại trong đó, biết được kế hoạch an bày của ChuCao Hú và Kỷ Cương, hắn lập tức tiến vào cung báo cho hoàng thượng. Minh ThànhTổ bấy giờ mới bố trí thiên la địa võng, bắt trọn và tiêu diệt gọn quân độiphản loạn của Chu Cao Hú và Kỷ Cương.

Minh Thành Tổ nhìn con trai Chu Cao Hú, trong mắt đầy thương cảm, sắc mặt nhưgià hẳn đi. Dù sao bình định sự phản loạn của con trai không phải là chuyệnvui vẻ gì với bất kỳ ai.

Hai ngươi đều không lên tiếng. Lúc này, ánh ban mai đã chiếu hồng trời không,khẽ chiếu lên từng thi thể nằm ngổn ngang trên quảng trường rộng lớn trướchoàng cung. Bên tai họ không ngớt truyền lại tiếng hí vang của chiến mã cùngtiếng kêu thảm và rên rĩ của tướng sĩ giãy chết.

Dù sao thì Minh Thành Tổ cũng không phải là người đa sầu đa cảm, phất roingựa, lạnh lùng hỏi: "Cao Hú, ngươi biết tội hay chưa?"

Chu Cao Hú từ từ xuống ngựa, quỳ sụp xuống đất: "Thần nhi tội không thể tha,thỉnh phụ hoàng cho chết!"

"Người đâu!" Minh Thành Tổ lớn tiếng quát: "Lôi hắn ra ngọ môn chém đầu!"

"Chậm đã!" Thái tử Chu Cao Sí kêu lên, buông mình xuống ngựa, bước tới trướcngựa của Minh Thành Tổ, quỳ gối một chân thưa: "Phụ hoàng, thần nhi thế nhịhoàng đệ cầu tình, khẩn thỉnh phụ hoàng xá miễn tội của hắn." Y là thái tử,theo quy củ, ngoại trừ trong những khánh điển chính quy, không cần phải quỳgối trước Minh Thành Tổ.

Sắc mặt Minh Thành Tổ tái xám, quát: "Tội mưu nghịch không thể tha..."

"Phụ hoàng!" Chu Cao Sí quỳ luôn hai gối, "Nhị hoàng đệ tuy là mưu nghịch,nhưng dù sao cũng cốt nhục tình thâm, thần nhi không nhẫn nhìn cha giết con,khẩn thỉnh phụ hoàng xá miễn cho hoàng đệ tội chết."

"Cái đồ lòng dạ đàn bà! Ngươi cầu tình thế cho hắn, sau này hắn sẽ không phảnlại ngươi sao?"

Mặt Chu Cao Sí hiện nét do dự, dù sao thì hiện giờ có Minh Thành Tổ kềm chếhoàng đệ, không ảnh hưởng gì, nhưng sau này lỡ khi Minh Thành Tổ về tây, nhịhoàng tử trở mặt, bản thân không phải là đối thủ của hắn.

Chu Cao Hú nhìn mặt mà bắt hình dong, thấy có được chút sinh cơ, vội dập đầu,giơ tay cao lên trời: "Phụ hoàng, thần nhi biết tội, tương lai hoàng huynhđăng cơ, thần nhi nguyện một lòng phò trợ, nếu như có ý phản, trời tru đấtdiệt, chết không toàn thây!"

Thái tử Chu Cao Sí cũng vội nói: "Phụ hoàng, nhị hoàng đệ đã lập lời thề ởđây, xin người xá miễn cho đệ ấy tội chết đi."

Minh Thành Tổ sao có thể tin vào lời thề? Y trong chinh chiến tin vào cái gọilà binh bất yếm trá (dùng binh không nề hà lừa địch), trong đấu tranh chínhtrị càng tràn đầy âm mưu quỷ kế. Đối với con trai thứ hai, ông ta quá hiểu,lời thề này chẳng khác gì cái đánh rắm.

Quả nhiên, sau khi Minh Thành Tổ mất xong, thái tử Chu Cao Sí tức vị. Chu CaoHú lại bắt đầu mưu phản, nhưng còn đang chuẩn bị thì làm vua được một năm ChuCao Sí đã giá băng, hoàng thái tôn Chu Chiêm Cơ tức vị, Chu Cao Sí lại mưuphản lần nữa (*)

Nhưng đó là chuyện sau. Hiện giờ, Minh Thành Tổ tuy biết đức tính của ngườicon thứ hai của mình, nhưng hiện giờ một là thái tử khẩn cầu trước mặt mọingười, nếu ông ta không chuẩn y thì sẽ làm mất uy tín của thái tử, sau này đốivới sự tức vị của thái tử sẽ bất lợi. Thứ hai, có câu hùm dữ không ăn thịtcon, ông ta ít nhiều cũng vì cái đau cắt núm ruột của mình mà do dự.

Minh Thành Tổ quay sang hỏi hoàng thái tôn Chu Chiêm Cơ: "Chiêm Cơ, cháu nóicoi, nên xử trí vị hoàng thúc mưu phản này của cháu thế nào?"

Chu Chiếm Cơ xuống ngựa, đến bên cạnh phụ thân Chu Cao Sí, quỳ xuống thưa:"Hoàng gia gia, Chiêm CƠ nhận thấy, bỏ đi tình thân không bàn tới, năm xưatrong chiến dịch Tĩnh Nạn, nhị hoàng thúc vào sinh ra tử, nhiều lần cứu tínhmệnh của hoàng gia gia, lấy công bù tội, nên xá miễn cho tội chết của nhịhoàng thúc, như vậy mới gọi là ân oán phân minh."

Minh Thành Tổ mỉm cười: "Được. Hay cho câu ân oán phân minh, tôn nhi, ngươi cóbiết rằng, ngươi hiện giờ tha cho hắn, sau này hắn vị tất đã tha cho ngươikhông?"

Chu Chiêm Cơ ưỡn ngực thưa: "Chiêm Cơ không sợ...!"

Quả nhiên sau khi Chu Chiêm Cơ tức vị, Chu Cao Hú mưu phản lần nữa, nhanhchóng bị Chu Chiêm Cơ bình định, bắt sống Chu Cao Sí, nhưng không giết hắn,chỉ giam lỏng mà thôi.

Chỉ có điều, Chu Cao Hú đã chứng nào tật nấy, sau đó Chu Chiêm Cơ đến thăm y,Chu Cao Hú lại lần nữa toan tính mưu sát Chu Chiêm Cơ, cuối cùng bị tiểu Chunổi giận thật sự, ra lệnh cho trói Chu Cao Hú vào cột đồng, bôi dầu bên ngoài,đốt than đá bên trong, cuối cùng nướng chín Chu Cao Hú, ứng với lời thề độc mày lập ra ngày hôm nay.

Minh Thành Tổ nghe Chu Chiêm Cơ nói vậy, cười ha hả bảo: "Giỏi! Có khí phách!Nhờ câu nói này của cháu, trẫm tha cho hắn một mạng!"

Ba người đồng thời dập đầu tạ ơn.

Minh Thành Tổ lại nói: "Nhưng mà, trẫm không thể để đứa cháu yêu của ta mạohiểm như vậy được. Cao Hú là con hổ chỉ biết ăn thịt người, trẫm phải nhổ hếtrăng của hắn, chặt hết vuốt của hắn mới được. Cao Hú, trẫm khi xưa phong chongươi làm Hán vương, phong cho ngươi đất Vân Nam, ngươi nói ngươi không có gìsai, không muốn đi chỗ xa như vậy, hiện tại thì sao? Ngươi có bằng lòng đi chỗđó không?"

Chu Cao Hú biết là Minh Thành Tổ đang cho hắn cơ hội cuối cùng, điều đi xakinh thành, để tránh khỏi mang tới cho thái tử nhiều phiền phức. Chu Cao Hú đãkhông còn lựa chọn nào, dập đầu thưa: "Thần nhi nguyện ý đi."

"Được! Trẫm cấp cho ngươi Thiên Sách vệ khi xưa hôm nay tham dự mưu phản, đãbị diệt hết. Trẫm sẽ thu hồi tổ chức lại. Ngươi tự chiêu thu một vạn binh mã,cũng bị diệt gần hết, chỉ còn mấy tàn binh bại tướng, ngươi có định mang tớiVân Nam không?"

Chu Cao Hú vui mừng vô cùng, ngước mắt định nói tạ ơn, chợt thấy ánh mắt đầysự trào phúng của Minh Thành Tổ, tức thời cả kinh, dập đầu thưa: "Đây đều làphản tặc, tội đáng muôn giết, sao có thể theo thần nhi đi Vân Nam được. Thầnnhi chỉ mang theo gia quyến đến Vân Nam mà thôi."

Minh Thành Tổ cười cười, lại nói: "Ngươi đến Vân Nam rồi hãy thật thà mà ở đóyên tâm làm hán vương của ngươi, không được sự cho phép của trẫm không đượcrời khỏi Vân Nam, cũng không được nghĩ này nọ gì nữa. Thân binh hộ vệ củangươi từ này không được có hơn trăm người. Trẫm sẽ cho quan lại ở Vân Nam báocáo thường xuyên hoạt động của ngươi ở đó. Nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ rồi. Thần nhi tạ ân phụ hoàng không giết!" Chu Cao Hú cười thảm tronglòng: lần này là đến đất phong của mình, thế mà chẳng cho mang theo được mộttên quân nào. Nhưng có thể bảo vệ tính mệnh thì cũng quý lắm rồi. Hắn quaysang dập đầu nói với thái tử Chu Cao Sí: "Đa tạ hoàng huynh cầu tình cho CaoHú."

Chu Cao Sí bước tới đỡ hắn dậy.

Minh Thành Tổ lại nói: "Cao Hú, nếu như cần phải đi thì đi sớm hơn là đi muộn,quay về thu thập nhanh rồi tức khắc khởi hành, không cần đến từ biệt nữa."

Chu Cao Hú khom người: "Thần nhi lĩnh chỉ tạ ân!" Rồi lui mấy bước, nhảy lênlưng ngựa, chuyển thân lão đảo bỏ đi.

Minh Thành Tổ ra lệnh áp giải Kỷ Cương, Kỷ Phiếu lên phán xét. Hai người nàybiết tội không thể miễn, quỳ xuống nhắm mắt chờ chết.

Chú thích:

Chu Chiêm Cơ, con trai của Minh Nhân Tông (Tức Chu Cao Sí) lên ngôi gọi làMinh Tuyên Tông, tức Tuyên Đức Hoàng đế, (25 tháng 2, 1398 - 31 tháng 1, 1435)là vị vua thứ năm của triều đại nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từnăm 1425 đến 1435. Ông kế vị Minh Nhân Tông, và ở ngôi trong một thời kì thịnhtrị của Đại Minh. Theo sử sách, tháng 8 âm lịch năm 1426, chú ông là Hán VươngChu Cao Hú (朱高煦), vốn là người con trai được Minh Thành Tổ Chu Lệ yêu quý docó công cứu giá; nhưng do bất chấp quân pháp nên năm 1417 đã bị đày tới mộtthái ấp nhỏ ở Lạc An (Quảng Nhiêu, Sơn Đông). Khi Chu Cao Hú làm loạn, Hoàngđế mới Minh Tuyên Tông đã đem 20.000 quân tấn công ông ta tại Lạc An. Chu CaoHú bị phế làm thứ nhân (thường dân) và chết do bị tra tấn. Sáu trăm quan lạitheo Hán Vương cũng bị tử hình và 2.200 người khác bị lưu đày.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...