Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 486



"Hừ! Với cái thân lao bệnh của hắn, an lành cái đếch gì ... a...! Bổn vươngbiết rồi, ngươi là lo bổn vương một khi làm thái tử, những ngày tháng củangươi sẽ chẳng tươi đẹp gì, ha ha ha, ngươi yên tâm, bổn vương tuy đã nói làmuốn diệt cửu tộc của ngươi, nhưng mà hai mỹ thiếp của ngươi bổn vương vẫn lưulại. Bổn vương sẽ tự thân chiếu cố chúng thay cho ngươi, chiếu cố chúng chothật tốt đó..." Chu Cao Hú và Kỷ Cương đưa mắt nhìn nhau, đều lớn tiếng cườicợt.

Dương Thu Trì cảm giác lửa giận trong tâm sắp sửa bốc lên đỉnh đầu, có một thứxung động cứ muốn rút súng ra tặng cho hai con rùa đen này mỗi tên một viên,bắn nát cái sọ chứa đầy thứ xấu xa của chúng.

Đúng lúc này, người hầu vào trong trình báo đã quay trở ra, nói với Dương ThuTrì: "Hầu gia, thái tử điện hạ thỉnh ngài vào trong."

Dương Thu Trì chuyển thân rời khỏi phòng khách, sau lưng vẫn vang vọng tiếngcười dâm đãng đầy đắc ý của hai người.

Tống Vân Nhi vừa rồi cùng với bọn Nam Cung Hùng ở ngoài, không biết tình huốngtrong phòng khách, lúc này thấy Dương Thu Trì tức giận phừng phừng đi ra, vộihỏi: "Ca, thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì?"

Dương Thu Trì nghiến răng nghiên lợi đáp: "Hai tên cẩu tặc đó khi người tháiquá, thật là nhịn không thấu mà!"

Tống Vân Nhi còn muốn hỏi tiếp, Dương Thu Trì khoa tay, kéo nàng vào trong nộiphủ của thái tử.

Thái tử phủ không nhỏ hơn bao nhiêu so với nội viện của hoàng cung. Bọn ngườihọ dưới sự dẫn đường của bọn hộ vệ, xuyên qua các đền đài lầu các, hành langkhúc khủyu, đi cả nửa ngài mới tới tẩm cung của thái tử.

Thái tử đang nằm dựa trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tayphải vịn ở ngực, gian nan hô hấp.

Một đứa bé khoảng mười tuổi ngồi bên giường, kéo tay trái của thái tử, lo lắngnhìn vào mặt y. Hai vị thái y ngồi ở ghế bên giường, một người đang bắt mạchcho thái tử, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi không dám quấy nhiễu, tĩnh lặngđứng kế bên.

Thị nữ bước tới nhỏ giọng thưa: "Điện hạ, Dương hầu gia đến thăm ngài."

Nghe được lời này, thái tử hơi nhướn mắt, nhìn ra Dương Thu Trì và Tống VânNhi, gật gật đầu, tiếp theo đó thống khổ nhắm hai mắt lại, bóp chặt áo bàophía ngoài tim.

Dương Thu Trì thấy y thống khổ như vậy, không dám gợi cho y nói, chỉ tĩnh lặngđứng hầu.

Vị thái y này bắt mạch xong, vị khác lại lên bắt mạch, lại phải chờ một hồi.Hai vị thái y sau đó thì thảo trao đổi gì đó, sau đó đưa ra hai phương thuốc,cho dược đồng mang thuốc trên vai đi theo đó bốc theo hai phương này.

Trong lúc đó, thái tử nhất mực thở phì phì, nhắm chặt hai mắt, tay dằn nơingực, thần tình vô cùng thống khổ.

Nhìn thấy tình cảnh này, Dương Thu Trì đoán là thái tử bị bệnh về hệ thống timmạch, nhưng cụ thể là loại bệnh gì thì chưa kinh qua chẩn đoán, hắn không thểnói rõ.

Chính vào lúc này, bên ngoài có một thị nữ tiến nhanh vào: "Thái tử điện hạ,hoàng thượng đến thăm ngài rồi."

Tiếp theo đó, một loạt tiếng bước chân truyền tới, vài thái giám và cung nữtiến vào cửa, đứng ra hai bên, một thái giám lớn tiếng xướng giọng: "Thánh giáđến....! Quỳ nghênh!"

Dương Thu Trì cùng mọi người vội quỳ xuống, cậu bé ngồi bên giường cũng quỳtheo. Lát sau, Minh Thành Tổ sắc mặt âm trầm tiến vào phòng.

Minh Thành Tổ xua xua tay, cho bọn họ bình thân, bước tới trước mắt cậu bé, tựthân đỡ cậu bé dậy. Cậu bé khóc như mưa: "Hoàng gia gia, cha cháu... hu huhu."

Minh Thành Tổ yêu thương vuốt ve đầu của cậu bé: "Cơ nhi, đừng có lo, có hoànggia gia ở đây, cha cháu không có chuyện gì đâu."

Dương Thu Trì bấy giờ mới minh bạch cậu bé này chính là con trai lớn Chu ChiêmCơ của thái tử điện hạ. Xem ra thì Minh Thành Tổ vô cùng yêu thích đứa cháunày.

Minh Thành Tổ gật gật đầu với Dương Thu Trì, coi như là chào hỏi, tiếp theo đóđến bên giường. Chu Cao Sí đã biết phụ hoàng tới, cố gượng ngồi dậy, nhưngMinh Thành Tổ án tay lên vai y, ra ý cho nằm xuống, nhỏ nhẹ hỏi: "Cao Sí, cảmgiác thế nào?"

Chu Cao Sí ôm ngực, gian nan đáp: "Đa tạ phụ hoàng quan tâm, thần nhi cảm thấytim đau nhói, rất khó chịu."

Minh Thành Tổ gật đầu, ngoắc tay gọi hai thái y đó đến bên cạnh, thấp giọnghỏi: "Bệnh tình thái tử thế nào?"

Hai thái y đưa mắt nhìn nhau, một vị khom người: "Hồi bẩm hoàng thượng, tháitử bị bệnh 'Tâm Tý', giống y như những lần phát bệnh trước, đều là tâm tì khíhuyết suy hư, chính khí không đủ, các tà thuộc phong, hàn, thấp, nhiệt từngoài da xâm phạm huyết mạch, tì vị thấp khốn không thể vận chuyển thủy khíkhiến cho tim dần bị phế, cho nên ngực buồn buồn, tâm hoảng, khí suyễn, chândưới phù thủng..."

Một thái y khác cũng khom người thưa: 'Không sai, bệnh của thái tử cần phải tubổ tim và tì, hóa khí hành thủy, khu phong hoạt huyết thông kinh lạc. Thầncũng đã dùng đương quy, bạch thược, quế chi, đơn sâm, khương hoạt, độc hoạt,phục thần...."

"Đơợc rồi được rồi, không cần nói kỹ như vậy, các ngươi cứ nói bệnh của tháitử của khẩn cấp hay không là được."

"Phục dược xong tính mệnh xem ra vô phương, chỉ có điều bệnh này của thái tửsẽ thường phát đột nhiên giống như những lần trước, bệnh tình sẽ ngày càngnghiêm trọng, bọn thần tuy đã hạ dược đối với bệnh chứng, làm giảm bệnh tình,chỉ có điều..."

Minh Thành Tổ nhíu mày: "Chỉ có điều gì?"

"Vi thần không dám nói!" Hai vị thái y sợ hãi quỳ xuống dập đầu.

"Thứ cho các ngươi vô tội, đứng dậy nói đi."

"Tạ hoàng thượng." Hai vị thái y đứng dậy, vị thái y nói bệnh chứng đầu tiênnhìn người còn lại, thấy

người kia gật đầu, bấy giờ mới thưa: "Hồi bẩm hoàng thượng, nhưng năm này bệnhtim của thái tử đã phát mười mấy lần, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước,trước khi phát bệnh không có triệu chứng gì, đột nhiên mà phát, khiến ngườikhông thể đề phòng, cũng không có cách gì đoán trước. Những năm nay, để chẩntrị cho bệnh của thái tử, mọi thái y trong thái y viện đã nhiều lần hội chân,đều không tìm được biện pháp hữu hiệu nào có thể trị dứt căn. Do đó, bọn vithần đều e rằng, một ngày nào đó trong tương lai, bệnh tình của thái tử cuốicùng sẽ ác hóa, đến lúc đó..."

Minh Thành Tổ trầm trọng hỏi: "Theo như các ngươi chuẩn đoán, thì thái tử cònbao nhiêu thời gian nữa?"

"Cái này không dễ phán đoán, nhiều thì ba đến năm năm, ít thì ba tháng, tất cảđều có khả nang. Đương nhiên, không bài trừ có kỳ tích phát sinh, thái tử tặngthêm tuổi thọ..."

Minh Thành Tổ cũng hi vọng vào kỳ tích, nhưng đấu tranh chính trị tàn khốc choông ta biết, không thể đem hi vọng ký thác vào kỳ tích từ trên trời rơi xuống,cần phải có mọi chuẩn bị mới được. Ông ta gật gật đầu, khẽ suy tư quay trở lạigiường.

Lời nói chuyện giữa Minh Thành Tổ và thái y tuy nhỏ, cách thái tử tuy xa,nhưng cự li khá gần Dương Thu Trì. Hơn nữa, đoạn thời gian này hắn theo LiễuNhược Băng khổ luyện võ công, tai từ từ thính hơn hẳn, cho nên âm thanh tuynhỏ, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nghe ra. Sau khi nghe xong lời hai vị thái y,hắn không khỏi cả kinh.

Thái tử bệnh tình nghiêm trọng, chỉ sợ phải thay vị thái tử này rồi. MinhThành Tổ yêu thích nhị hoàng tử Chu Cao Hú như vậy, chín phần mười ngôi vịthái tử này sẽ truyền lại cho nhị hoàng tử, và như thế thì Dương Thu Trì hắnxui xẻo gặp đại họa tới nơi rồi. Xem ra, chức quan của hắn đã đến lúc phảitreo, suốt ngày phải lo ngay ngái, cũng nên treo ấn từ quan cho xong. Thậm chíhắn còn phải sớm nghĩ đường lui, nhân lúc nhị hoàng tử chưa kế vị, đối vớihắnvà gia đình còn chưa làm được chuyện gì, nhanh chóng tìm biện pháp bỏ trốn.

Rời khỏi thái tử phủ về nha, Dương Thu Trì triệu tập chúng nữ, nói về chuyệnnày, và đem nỗi lo trong lòng nói ra luôn.

Chúng nữ đều mang tâm tình trầm trọng, trước mắt cuộc tranh đấu giữa Dương ThuTrì và Kỷ Cương bắt đầu nghiêng về phần hắn, thì lại xảy ra sự tình thái tửbệnh nặng. Nếu như thật sự phải đổi thái tử, đổi thành nhị hoàng tử Chu CaoHú, thì trừ khi Dương gia họ tạo phản, nếu không thì phải rời khỏi đây sớm,mới còn có một con đường sống.

Chúng nữ thương lượng một hồi, cuối cùng đề ra chủ ý: xem tình thế như vậy,hoàng thượng nhất định sẽ sớm có bước đi kế tiếp trong thời gian rất gần, vàra quyết định mới về vị trí thái tử này. Một khi hoàng thượng quyết định đemvị trí thái tử truyền cho nhị hoàng tử Chu Cao Hú, thì không cần phải đấutranh với Kỷ Cương nữa, lập tức chuẩn bị bán hết gia sản, bí mật chạy ra hảingoại, sống tiêu diêu những ngày tháng êm đềm.

Có được chủ ý này, mọi người cũng an tâm hơn.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Dương Thu Trì án theo trống canh mà đếnphòng cửu khanh ở hoàng cung, chờ lên chầu sớm. Người cổ đại có hoạt động vuichơi ban đêm rất ít, cho nên quen với việc ngủ sớm dậy sớm, thường là canh 1đã lên giường, canh 3 (tức 12 giờ khuya) thì người cổ đã ngủ được một giấcrồi, trong khi đó người hiện đại còn tiêu sái thong dong đi lại ngoài đường.

Tiết Lộc nhìn thấy Dương Thu Trì, nồng nhiệt vô cùng, kéo tay hắn ngồi xuốngtrò chuyện. Dương Thu Trì mấy ngày nay đại náo Bắc Trấn Phủ Ti, pháp trường vàngọ môn, ở trước mặt hoàng thượng tiến hành nghiệm thây lật ngược án oan củaVân Lăng... Những chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành. Lúc đó không cóquá nhiều tin tức đáng quan tâm như thời hiện đại , do đó, mọi sự kiện đềuđược rất nhiều người để ý, gây chấn động khắp nơi. Rất nhiều quan viên cũngbiết về việc này, người có cốt khí thì bội phục Dương Thu Trì, đua nhau đếnbái kiến. Người không dám chọc giận Kỷ Cương nhưng bội phục trong lòng thìđứng xa xa mỉm cười với hắn. Còn bè đảng của Kỷ Cương thì âm trầm mặt mũi,nhìn xem tên nào không sợ chết dám chọc giận Kỷ Cương.

Tiết đô đốc đã nói rõ là cùng tiến thối với Dương Thu Trì, hai ngày nay biếtDương Thu Trì giao phong quyết liệt với Kỷ Cương, đã dần chiếm thế thượngphong, cho nên từ đó cũng tràn đầy lòng tin, cười nói vui vẻ với hắn.

Vào lúc này, Kỷ Cương chống quài trượng bước tới, các quan đua nhau tránh. KỷCương thấy Tiết đô đốc đang ngồi cười nói với Dương Thu Trì, mặt sầm xuống,mũi hừ mạnh. Tiết đô đốc có phần bối rối, đứng dậy cung tay chào y: "Kỷ đạinhân, tới sớm a!"

Tiết đô đốc tính tình cẩn thận, bận tâm nhiều chuyện, không dám đấu với KỷCương. Kỳ thật ông ta thân là ngũ quân đô đốc, cũng siêu phẩm hầu gia, trongtay nắm trọng binh, là trọng thần của Minh Thành Tổ, nếu đấu với Kỷ Cương thậtthì chưa biết hươu chết về tay ai. Nhưng mà, ông ta tuy có chủ ý cùng tiếnthối với Dương Thu Trì, vẫn không dám đắc tội thẳng với Kỷ Cương, cho nên mớikhách sáo làm lễ chào với Kỷ Cương.

Kỷ Cương dường như không thấy ông ta vậy, bước tới trước mặt Dương Thu Trì,mặt âm trầm, chấp tay xá xa: "Dương đại nhân, dậy sớm a?"

Dương Thu Trì đáp lễ: "Kỷ đại nhân dậy sớm!" Rồi không nói gì nữa.

Kỷ Cương liếc xéo Tiết đô đốc bên cạnh một cái, nói tiếp: "Dương đại nhân, bổnquan nguyên có hộ vệ là Lâm Viễn gian sát ái thiếp của Tiết đô đốc và hai nhahoàn, hoàng thượng mệnh lệnh ngài xử tử hắn, vậy định khi nào hành hình vậy a?Bổn quan còn chờ thu thây cho hắn đây."

Tiết đô đốc vừa kinh vừa mừng, hỏi: "Dương đại nhân, thì ra là án này đã phárồi, quá tốt a, ta vừa rồi sao không nghe ngài nói vậy?"

Dương Thu Trì nhất thời không biết nói sao cho phải, bản thân đã thả Lâm Viễnvô tội đi rồi, nhưng chuyện đó không thể nói ra, tránh đánh cỏ động rắn, khôngnhững khiến cho Kỷ Cương truy sát Lâm Viễn còn chưa chạy xa, mà còn khiến y đềcao cảnh giác, sẽ gây hỏng việc.

Dương Thu Trì đáp: "Hoàng thượng đích xác là có thánh mệnh, nhưng mà, không hềhạn định bổn quan hành hình vào lúc nào. Hơn nữa, đây là sự tình của bổn quan,không cần phiền Kỷ đại nhân phải phí tâm."

Kỷ Cương nhíu mày: "Dương đại nhân, hoàng thượng tuy không hạn định thời gianhành hình, nhưng dù sao Tiết đại nhân vẫn còn chờ báo thù rửa hận cho ái thiếpcủa ông ấy làm chi." Y quay sang Tiết đô đốc: "Bổn quan nói có phải không,Tiết đại nhân?"

Tiết đô đốc cười cầu tài: "Phải. Nếu như tra ra chân hung, bổn quan đươngnhiên hi vọng sớm đưa hung thủ ra thực hiện chính pháp, để an ủi cho vong linhcủa ái thiếp của bổn quan ở chín suối."

Dương Thu Trì bất đác dĩ phải nói với Tiết Lộc: "Tiết đại nhân, án này còn mộtsố chi tiết còn chưa tra rõ, do đó ta chưa báo cho ông biết, chờ khi tra ra rõràng, nhất định sẽ bẩm báo với Tiết đại nhân."

Kỷ Cương cười lạnh: "Dương đại nhân đừng có ở đó mà giả bộ ngớ ngẩn để lừachúng ta nữa. Ngươi đã tự thả Lâm Viễn rồi, bổn quan nói không sai chứ?"

Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, tên Kỷ Cương này quả là tin tức có phần linhthông. Lúc thả Lâm Viễn, chỉ có Tống Vân Nhi, Nam CUng Hùng, Từ Thạch Lăng vàThạch Thu Giản ở đó. Bốn người này hắn đều tin tưởng, không thể tiết lộ tintức. Khẳng định là Lâm Viễn bị đưa khỏi đại lao, nhưng lại không bị đưa trởvề, cho nên tai mắt của Kỷ Cương báo cáo điều này, Kỷ Cương lập tức đoán làhắn đã thả Lâm Viễn.

Xem ra, trong đại ngục của Nam Trấn Phủ ti hay những chỗ khác còn có tai mắtcủa Kỷ Cương. Cái này cũng khó trách, vì Kỷ Cương thống lĩnh cẩm y vệ nhiềunăm, tuy hắn đã nỗ lực cải tạo Nam trấn phủ ti, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiêutrừ tai mắt của Kỷ Cương. Những tên mật thám này nhiều như lông trâu, lại ẩntàng rất sâu, muốn thanh trừ triệt để chỉ còn có một biện pháp, đó là trừ luônKỷ Cương, hắn lên làm chỉ huy sứ!

Kỷ Cương cười lạnh, không nói gì nữa.

Dương Thu Trì lập tức biết, lát nữa đây trong buổi triều sớm, Kỷ Cương ắt sẽgây phiền phức cho hắn, hắn bắt đầu tính toán làm sao để đối phó.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...