Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 480



Từ hoàng cung trở về thì đã hết canh tư, Dương Thu Trì cho Nam Cung Hùng dẫnngười đến nha môn của Ứng thiên phủ, thông tri cho quản giam của đại lạo,chuẩn bị bữa cơm cuối cùng cho tử tù ấy, rồi áp giải đến hình trường của Hìnhbộ. Hắn cũng chuẩn bị một thanh kiếm và một thanh Tú xuân đao để làm kiểmnghiệm. Đồng thời, Chiêm Chánh bộ đầu cũng được thông báo tổ chức người cảnhgiới xung quanh hình trường thật chặt.

Vân Lăng chết đi sống lại, đối với Dương Thu Trì tự nhiên cảm kích vô cùng.Vân Lộ càng cao hứng hơn, kéo hắn vừa nói vừa cười, mãi cho đến khi Dương ThuTrì bảo ngày mai còn phải thức dậy sớm đến hình trường, muốn ngủ một chút, VânLộ bấy giờ mới chịu tha cho hắn, tiu nghỉu trở về phủ công chúa của nàng.

Đêm ấy đến lượt Tống Vân Nhi thị tẩm. Hai người lên giường, nhưng không thểngủ được. Tống Vân Nhi nằm gọn trong lòng Dương Thu Trì, nói: "Ca, hoàngthượng không cho huynh điều tra Kỷ Cương, như vầy phải làm sao đây?"

Dương Thu Trì đáp: "Như vầy vẫn cần phải tra, chỉ có điều len lén làm, khôngthể trự tiếp bẩm báo hoàng thượng. Một trăm đình trượng không phải là chuyệnchơi, còn có cái tội kháng chỉ nữa. Chúng ta không thể mạo hiểm được. Tra rõràng xong rồi, sẽ thông qua phương cách nào đó bẩm báo hoàng thượng."

Tống Vân Nhi vui mừng nói: "Đúng a, dù gì thì chúng ta ra toàn là sự thật, chứkhông phải hắn chỉ toàn biên ra những lời nói dối gạt người."

Dương Thu Trì vuốt ve da dẻ trơn mịn và thật chắc của nàng, khẽ bảo: "Vân nhi,ca ngủ không được, trời sắp sáng rồi, trời sáng rồi phải đi bố trí hìnhtrường, thời gian dư dã này nên làm gì ha?"

Tống Vân Nhi cười hi hi, thẹn thùng đáp: "Huynh muốn làm gì thì làm gì đi!"

"Được a!" Dương Thu Trì nhỏm người, trường lên thân thể của Tống Vân Nhi...

Sáng sớm hôm sau, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi hoảng hốt thức dậy theo tiếnggọi của nha hoàn. Vân Lộ đã đến sớm chờ ở ngoài rồi. Dương Thu Trì cho VânLăng, Vân lộ chờ ở nhà, đợi đến giờ tuất đến ngoài ngọ môn tham gia kiểmnghiệm.

Tiếp theo đó, Dương Thu Trì đến Nam Trấn Phủ Ti, gọi Mã Độ, Ngưu bá hộ đến,dặn họ lập tức phái người đi tầm tra tứ xứ, xem coi đám người không rõ thânphận tập kích Vân Lăng cùng bọn bộ hạ tối qua là ai, và thi thể cụ thể là củangười nào.

Mã Độ, Ngưu bá hộ đã biết Vân Lăng bị hơn trăm người không rõ thân phận ẩu đả,lại bị khép vào tội giết người oan uổng. Cẩm y vệ mà bị người đánh, chuyện mấtmặt này thật là lớn rồi, cho nên hai người lập tức điều động mọi mật thám vàtai mắt, truy tìm khắp nơi.

Tiếp theo đó, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi cùng các hộ vệ đến nha môncủa Ứng Thiên phủ. Chiêm Chánh báo cáo là pháp trường đã chuẩn bị xong. Quảngiam cũng bẩm báo tù phạm đã ăn xong "Đoạn đầu phạn" - bữa ăn cuối cùng trướckhi bị hành hình.

Hiện giờ còn cách giờ hành hình một đoạn thời gian, Dương Thu Trì tranh thủhỏi lại tử tù, kiểm tra lại án này cẩn thận, khi không còn nghi vấn gì mới yêntâm.

Người nhà của tù phạm cũng được thông báo. Dương Thu Trì ra lệnh cho nhân viêntài chính của nha môn cấp cho gia đình y số bạc chôn cất, cho họ gặp nhau lầncuối cùng.

Sau khi đến giờ kỵ, Dương Thu Trì thăng đường khoanh một vòng bút đỏ vào thẻbài, ném xuống đất, ra lệnh cho áp giải phạm nhân đến hình trường của hình bộđể hành hình. Ngay sau đó, hắn lên quan kiệu, mang theo Tống Vân Nhi, Nam CungHùng và các hộ vệ đến luôn hình trường.

Nhân vì hoàng thượng sẽ tới, cho nên xung quanh đều bố trí đầy đại nội thị vệ.

Dương Thu Trì cho gọi đao phủ tới, nói phương pháp hành hình. Đao phủ nghe nóilần này không sử dụng đao chém đầu, mà dùng kiếm đâm sau lưng, hai thời thầnsau còn phải chém mấy đao trên người phạm nhân đã chết, không hiểu là hìnhphạt gì, vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà, y không dám lên tiếng hỏi loạn, Phủ doãnđại lão gia ra lệnh hành hình theo cách như vậy, khẳng định là có thâm ý.

Qua một lúc, Kỷ Cương mang theo đội hộ vệ cũng đến. Đứa cháu đi cà thọt của yđương nhiên cũng đi theo, chong hai mắt nhìn sau lưng Dương Thu Trì, chỉ thấyTống Vân Nhi cười hì hì, không nhìn thấy Liễu Nhược Băng, nên thập phần thấtvọng.

Kỷ Cương leo lên lều giám trảm, gặp Dương Thu Trì, mặt liền cười thật tươi ômquyền xá xá chào: "Dương đại nhân, đến sớm ha!"

Tối hôm qua Minh Thành Tổ đã hạ lệnh nghiêm cấm hai người không được minhtranh ám đấu, nếu không sẽ lấy tội kháng chỉ mà luận. Và tên Kỷ Cương này cũngbiến đổi thật nhanh, vừa gặp là cười ha ha chấp tay chào, giống như giữa y vàDương Thu Trì chưa hề phát sinh qua chuyện gì vậy.

Dương Thu Trì không giỏi về thuật thay đổi nét mặt này, chỉ ôm quyền xá xa,không hề nói gì.

Tiếp theo đó, nhị hoàng tử Chu Cao hú cũng đến hình trường, nhất định là do KỷCương thông báo mà tới. Chu Cao Hú cũng lên lều giám trảm, nhìn Dương Thu Trìmột cái, hừ mũi thật mạnh, Dương Thu Trì chỉ ôm quyền chào, lười lý tới y.

Giờ ngọ kém ba khắc, hoàng thượng ngồi trên kiệu lớn phủ rèm che lọng vàngtiến đến hình trường, leo lên lều giám trảm. Dương Thu Trì đem tờ chiếu chờxét tử tù trình lên Minh Thành Tổ.

Minh Thành Tổ xem qua mọi hồ sợ rất cẩn thật, sau đó gật đầu, cho đòi tháigiám giữ ấn dâng ngọc tỉ lên. Minh Thành Tổ đóng ấn lên lời phán "Lập tức chấphành mệnh lệnh tử hình", rồi giao văn thư cho Dương Thu Trì. Dương Thu Trìtiếp lấy, bước đến đài cao, lớn tiếng ra lệnh: "Hoàng thượng đã phê duyệt vănthư xử tội, giờ ngọ hành hình!"

Giờ ngọ đến, giám trảm quan của Ứng Thiên phủ chạy tới bẩm báo, Dương Thu Trìcầm lệnh bài lên, ném xuống đài, ra lệnh: "Đâm xong báo lên!"

Người ta giám trảm đều ra lệnh "Chém xong báo lên!", đến lượt hắn thì lại đổithành "đâm", nghe qua thật khá tức cười.

Dương Thu Trì đã báo cho đao phủ biết bộ vị cần phải đâm vào, góc độ và độsâu. Đao phủ đó sau khi tiếp được lệnh, tay cầm kiếm, bước đến sau lưng tử tùđang quỳ, quát lên một tiếng, vung tay đâm tới, lút vào sau lưng của tử tù.

Dù sao y cũng là đao phủ chuyên nghiệp, điều khiển lực độ rất chuẩn, cho nênmột kiếm này lực đâm nặng nhẹ đêu đạt yêu cầu, bộ vị chuẩn xác, một kiếm xuyêntim. Tử tù chỉ khẽ rên một tiếng, ngã ra đất chết tươi.

Dương Thu Trì ra lệnh đưa thi thể nằm ngang lên cáng. Vị trí nằm như thế nàylà tương đồng với dáng nằm của thi thể mà Kỷ Cương dùng để hại Vân Lăng, từ đócó thể dễ dàng so sánh.

Minh Thành Tổ thấy hành hình hoàn tất, nói với Dương Thu Trì nói: "Trẫm vềcung trước, giờ thân bổ đao, giờ tuất đưa hai thi thể đến ngoài ngọ môn, trẫmmuốn tự thân khám nghiệm."

Dương Thu Trì cung thân đáp: "Vi thần tuân chỉ!"

Minh Thành Tổ khởi giá hồi cung, Kỷ Cương cũng lưu lại người cháu là Kỷ Phiếuđể giám đốc, rồi bỏ ra về. Nhị hoàng tử Chu Cao Hú cũng bỏ đi.

Còn phải ở lại hình trường chờ những bốn canh giờ, không có chuyện gì làm, KỷPhiếu liền phe phẫy quạt, đi cà nhắc tới gần cười hi hi thi lễ với Dương ThuTrì: "Dương hầu gia, dám hỏi vị cô nương cùng đi với hầu gia tới qua đâu rồi?"

Dương Thu Trì liếc xéo hắn, nhạt giọng hỏi: "Công tử hỏi vậy để chi?"

Kỷ Phiếu đáp: "Tại hạ tối qua nghe ngóng mới biết, vị cô nương đó họ Liễu, làthiếp thất của hầu gia, vừa sinh cho hầu gia một tiểu thiếu gia, đúng không?"

Dương Thu Trì hừ mũi một tiếng thật mạnh, bảo: "Công tử muốn gì cứ nói rõ rađi."

Kỷ Phiếu phe phẫy quạt, hơi bối rối đưa mắt nhìn lén Dương Thu Trì, xong cụpmắt lại lắm lét nhỏ giọng nói: "Tại hạ đối với vị Liễu cô nương đó vừa thấy làmê, do đó... do đó muốn hỏi thử hầu gia ngài... không biết hầu gia ngài có thểchịu bỏ thứ yêu thích, nhường Liễu cô nương lại cho tại hạ hay không. Ngài yêntâm, chỉ cần ngài chịu, cho dù có ra cái giá bằng trời, tại hạ vẫn quyết khôngchớp mắt đồng ý ngay!"

Trong thời cổ đại, địa vị của thiếp chẳng hơn gì nha hoàn bao nhiêu, và có câulà "Thiếp thông mãi mại" (Thiếp có thể lấy thông qua mua bán, trao đổi), dođó, thiếp thất có thể tùy tiện buôn bán hoặc thậm chí tống tạng. Do đó chảngtrách Kỷ Phiếu lại đề xuất Dương Thu Trì đem Liễu Nhược Băng bán lại cho hắnvậy.

Dương Thu Trì cười lạnh, nhìn Kỷ Phiếu chằm chằm: "Thiếp thất đối với cácngươi thì có thể là một bộ y phục có thể tùy tiện thay đổi vứt bỏ, hay là mộtcon chó, một con ngựa, có thể tùy ý mua bán giao hoán, nhưng đối với bổn quanmà nói thì là những người chí thân còn hơn cả tỷ muội. Ngươi sẽ đem tỷ muộimình đi bán lấy tiền được hay sao?"

Tống Vân Nhi ở bên cạnh cũng lạnh lùng lên tiếng: "Cả Kỷ gia hắn đều là thứchẳng có tim chẳng có gan, bán quách tỷ muội luôn cũng không chừng!"

Dương Thu Trì gật gật đầu: "Loại sự tình này chỉ có cầm thú không tim gan mớidám làm, bổn quan không thể làm như vậy."

Kỷ Phiếu đỏ mặt, thần tình vô cùng hổ thẹn, lại nhỏ giọng khẩn cầu: "Hầu gia,tại hạ đích xác là rất thích Liễu cô nương, thỉnh hầu gia nhường vui cắt ái,hầu gia không cần tiền thì cần cái khác cũng được."

Ngẫm nghĩ một chút, y cắn răng nói: "Mấy ngày trước bá phụ tôi có thu năm mỹnữ, đến từ các vùng trong toàn quốc, tuy không sánh bằng Liễu cô nương, nhưngai nấy đều mỹ mạo như hoa, trong nghìn người mới chọn được một. Tôi sẽ nói vớibá phụ tôi, dùng năm người này đổi Liễu cô nương của hầu gia, được không...?"

Rầm một tiếng, Dương Thu Trì vỗ mạnh lên bàn, trầm mặt nói với Kỷ Phiếu: "Immiệng! Trong mắt Kỷ gia các ngươi, nữ nhân đều không phải là người mà là giasúc, có thể tùy tiện giao hoán trao đổi phải không?"

Kỷ Phiếu hơi bất ngờ: "Thiếp thất, nha hoàn so với gia súc chẳng phải là chẳnghơn gì hay sao..."

"Rấm thối! Kỷ gia con mẹ các người rốt cuộc là người hay là súc sinh vậy?"

Kỷ Phiếu biến hẳn mặt, nhưng có chuyện cầu người nên không tiện phát tác, vẫnhạ giọng khẩn cầu y như cũ: "Hầu gia, tại hạ thích Liễu cô nương thật, vẫnkhẩn cầu hầu gia cắt ái. Hầu gia nếu không thích dùng nữ nhân để đổi, dùng cáikhác cũng được, chỉ cần hầu gia đưa ra điều kiện - cho dù là sao ở trên trời,tôi cũng nghĩ biện pháp lấy về cho hầu gia. Bá phụ tôi tối qua đã đáp ứng vớitôi rồi, sẽ không tiếc giá gì chỉ cầu có được Liễu cô nương. Cho nên, chỉ cầnhầu gia ngài đưa ra điều kiện, chúng tôi nhất định sẽ làm được. Trên đời nàychưa có chuyện gì mà bá phụ của tôi không làm được."

Không chờ Dương Thu Trì lên tiếng, Tống Vân Nhi đã cười lạnh nói: "Được a, cóchuyện mà ngươi nếu làm được, có thể là sẽ cưới được tỷ tỷ ta!"

Dương Thu Trì hơi ngẩn người: "Vân nhi..."

Tống Vân Nhi phẩy tay ra ý bảo hắn đừng quản, quay sang hỏi Kỷ Phiếu: "Thếnào?"

Kỷ Phiếu mừng rỡ, bước lên hai bước, cung thân nói: "Đa tạ cô nương, cô nóicoi, cần ta làm chuyện gì vậy? Ta nhất định sẽ làm được!"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...