Nạp Thiếp Ký
Cũng vì có được sự tín nhiệm của Minh Thành Tổ thế này, rất khó có thể lật đổnhững án do Minh Thành Tổ nhận định và xét xử dựa trên những chứng cứ do KỷCương thu thập đưa ra.
Nhưng mà, dù là án đã do hoàng thượng khâm định rồi, Dương Thu Trì vẫn quyếtđịnh phải nghĩ phương pháp điều tra trở lại. Bỏ qua tình hữu nghị lâu năm vớiMiêu vương Vân Thiên Kình và ân cứu mạng của Vân Lộ với hắn, chưa bàn đến vội,chỉ lấy việc luận việc, thì Vân Lăng cũng vì hắn mà bị oan uổng. Nếu như hắnkhông bảo vệ được Vân Lăng, thì quả thật đúng như lời của Kỷ Cương nói, sẽkhiến cho thủ hạ vì thế mà lạnh lòng. Vì thế, Dương Thu Trì quyết định phảicứng cỏi quyết điều tra lại án này.
Dương Thu Trì vừa định mở lời, Minh Thành Tổ đã lên tiếng trước, lời nói thậpphần băng lãnh: "Dương ái khanh, ngươi vì sao lại cổ động Vân lộ công chúamang binh bao vây Bắc trấn phủ ti, toan tính cướp ngục? Trong mắt ngươi chẳngcòn vương pháp nữa hay sao?"
Lời này nói nặng phi thường, nếu như là đổi thành lúc trước, Minh Thành Tổ đãsớm nổi giận lôi đình, ra lệnh kéo Dương Thu Trì xuống trị tội. Hiện giờ ôngta có thể hỏi như vậy, là vì trước đó đã có chuyện Kỷ Cương vu hãm Dương ThuTrì. Minh Thành Tổ tuy đối với Kỷ Cương còn thập phần tín nhiệm, nhưng liênquan đến chuyện của Dương Thu Trì, ông ta vẫn còn ít nhiều sự đắn đo nghi ngờtrong lòng. Hơn nữa, Minh Thành Tổ nhất mực hi vọng Dương Thu Trì có thể thànhlực lượng khiên chế quyền lực của Kỷ Cương. Cho nên, không đến lúc vạn bất đắcdĩ, ông ta không muốn hủy con cờ trọng yếu Dương Thu Trì này.
Vân Lộ vội nói: "Không phải đâu! Phụ hoàng, không phải là hầu gia cổ động conđến đâu, chúng con cũng không định cướp chiếu ngục! Con chỉ là muốn Kỷ Cươnghỏi y coi sao lại bắt ca ca của con, nhưng mà y sống chết gì cũng không chịura gặp con..."
Minh Thành Tổ xua tay: "Lộ nhị, con khoan hãy nói gì, phụ hoàng biết con bảntính thiện lương, nhất định là bị người ta khích bác!" Ông ta quay lại, ánhmắt lập lòe nhìn Dương Thu Trì trừng trừng.
Nếu như hoàng thượng không cho nàng nói, Vân Lộ tự nhiên không dám nói, chỉ ômchặt ca ca nàng, sợ là cẩm y vệ của Kỷ Cương sẽ bắt đi.
Dương Thu Trì khom người nói: "Vi thần nhất mực duy trì và bảo hộ vương pháp,cố công tra án, đâu dám biết mà phạm pháp được. Vi thần to gan dám hỏi mộtcâu, không biết hoàng thượng vừa rồi nói vậy là có nguyên nhân gì?"
"Kỷ ái khanh nói, ngươi mang hộ vệ xông vào Bắc trấn phủ ti, gọi to lên rằngmuốn lật tung cả chiếu ngục. Rất nhiều thủ hạ của Kỷ ái khanh đều nghe thấy.Có chuyện này không?"
Dương Thu Trì rất hối hận là lúc đó vì xung động nhất thời mà nói câu này, bịKỷ Cương bắt giò, như vầy làm sao đây? Đầu óc hắn xoay chuyển, nghĩ tới lờicủa Liễu Nhược Băng, rằng phải lấy thủ đoạn của tiểu nhân để đối phó tiểunhân, nên lập tức có ngay chủ ý.
Dương Thu Trì căm phẫn thưa: "Cái này... cái này rõ ràng là chuyện không nóicó, đổi trắng ra đen! Vi thần tuyệt đối không cói câu này!"
Kỷ Cương chỉ Dương Thu Trì: "Ngươi... ngươi..." Y không ngờ Dương Thu Trì nhấtmực tuân theo quy củ không ngờ lại giở trò vô lại, nhất thời không biết nênnói thế nào.
"Ta làm sao?" Dương Thu Trì cười lạnh, nhìn trừng Kỷ Cương: "Cái tai nào củangươi nghe ta nói muốn lật tung chiếu ngục vậy?"
"Ta... hai tai của ta đều nghe thấy, còn rất nhiều lổ tai của thủ hạ ta đềunghe được!" Kỷ Cương đỏ mặt rống lên.
"Ngươi ngậm máu phun người! Ta chưa hề nói qua! Thủ hạ của ta có nhiều cái taivậy sao không nghe thấy chứ? Hơn nữa, ta lớn nhỏ gì cũng là phó chỉ huy sứ, tamuốn tiến vào chiếu ngục thì cũng là nằm trong phạm vi chức quyền của ta, vìsao lại phải cướp ngục? Nếu như chiếu ngục bị cướp, ta thân làm phó chỉ huysứ, tội trạng khó thoát. Người khác muốn cướp ngục ta còn ngăn cản, sao ta lạitự đi cướp ngục chứ? Cái này là do Kỷ Cương ngươi ngậm máu phun người! Lão tặcngươi một ngày không vu hãm lão tử, ngươi cảm thấy không thoái mái hay sao?"Dương Thu Trì nhảy choi choi lên vừa tru tréo vừa chửi, làm ra vẻ ủy khuất oanức cùng cực vậy.
Dương Thu Trì sở dĩ dám giở trò vô lại, nhân vì trong đại đường ở nha môn Bắctrấn phủ ti chỉ có người của Kỷ Cương và người của hắn, đều là một đối một,chứ không có người không liên quan ở tại đương trường. Do đó, chỉ cần cứ làmgià không nhận, nhất quyết cho rằng là do Kỷ Cương vu hãm, thì khó có thể nhậnđịnh đúng sai. Hơn nữa, Kỷ Cương trước đó đã có hành vi vu hãm Dương Thu Trì,và có câu "Lấy giả làm thật rồi thì đến lúc thật vẫn bị coi là giả", trước đónói dối bị bắt quả tang, sau đó dù có nói thật cũng chẳng có ai tin.
Quả nhiên, Minh Thành Tổ nghi hoặc nhìn Kỷ Cương. Kỷ Cương càng ủy khuất hơn,tức đến đỏ ửng cả mặt, rống lên: "Họ Dương kia... ngươi... ngươi con mẹ nó rõràng là..."
Lý công công lớn tiếng nói: "Kỷ đại nhân! Hoàng thượng trước mặt, không đượcvô lễ!"
Kỷ Cương sững người, vội vã khom người không dám nói gì nữa.
Dương Thu Trì giả vờ cứ tức giận thở phì phì nhìn Kỷ Cương trừng trừng, dườngnhư bị oan uất dữ dội lắm vậy.
Nhất thời, trong phòng an tĩnh hẳn lại.
Lúc sau, Minh Thành Tổ trừng mắt nhìn Dương Thu Trì, hỏi: "Dương ái khanh,chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Là như vầy, hoàng thượng." Dương Thu Trì nghe Minh Thành Tổ cho phép mìnhnói, lòng giản ra, "Vi thần phụng thánh mệnh chấp chưởng Nam trấn phủ ti, kiếmsát pháp kỷ của cẩm y vệ là phạm vi chức trách của vi thần, cho dù là Vân Lăngphạm pháp giết người, cũng phải do vi thần tra xử. Nhưng Kỷ Cương không ngờ tựtiện vượt quyền bắt người, còn dùng khốc hình với Vân Lăng, vi thần mới chiếutheo chức quyền đến Bắc trấn phủ ti đòi người."
Minh Thành Tổ hơi gật đầu, mặt lộ vẻ không vui, quay sang nói với Kỷ Cương:"Kỷ ái khanh, sau này pháp kỷ của cẩm y vệ ngươi không được nhúng tay vào nữa,cứ buông tay để cho Dương ái khanh quản đi. Đây vốn là chức trách của Nam trấnphủ ti mà."
Minh Thành Tổ lúc trước để cho Dương Thu Trì chấp chưởng Nam Trấn Phủ ti,chính là suy xét đến việc kềm chế Kỷ Cương. Hiện giờ Kỷ Cương vượt quyền hànhsự, nếu như Minh Thành Tổ không tỏ rõ thái độ ngăn cản, là đi ngược với dựđịnh ban đầu, lựa chọn không tiếp tục kềm chế Kỷ Cương nữa. Đó là điều ông takhông muốn.
Dương Thu Trì mừng rỡ, đắc ý liếc nhìn Kỷ Cương. Câu vừa rồi của Minh Thành Tổchẳng khác gì tát cho Kỷ Cương một cái thật mạnh, gương mặt bỗng chốc già đicủa y lập tức đỏ phừng, khom người thưa: "Dạ, vi thần biết rồi..."
Nhị hoàng tử Chu Cao Hú nói: "Phụ hoàng, tên Dương Thu Trì này tác tệ, lạmdụng chức quyền, để cho hắn chấp chưởng Nam trấn phủ ti vô cùng bất thỏa. Hơnnữa, Vân Lăng là thuộc hạ của hắn, do hắn thẩm tra, không khỏi để hắn tự tiệnbảo hộ người nhà a."
Minh Thành Tổ lắc đầu: "Lời này không đúng, Dương ai khanh thân là cẩm y vệphó chỉ huy sứ, nếu nói thật ra, thì trừ Kỷ chỉ huy sứ, mọi cẩm y vệ đều làthủ hạ của hắn. Nếu như nhân vì là thủ hạ mà không thể kiểm tra đốc sát, thìcon để hắn tra ai? Đổi thành ai làm phó chỉ huy sứ chấp chưởng Nam trấn phủ ticũng đều gặp phải vấn đề này! Do đó điều này không phải hắn sai."
Chu Cao Hú không dám đụng chạm với Minh Thành Tổ, chỉ còn biết dạ dạ liên hồi.
Minh Thành Tổ quay đầu nhìn Chu Cao Hú, ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Cao Hú, điềucon vừa nói không ngờ nhắc nhở ta, là dùng cẩm y vệ để giám sát cẩm y vệ erằng không thỏa..." Trầm ngâm một chút, ông ta nói tiếp: "Chuyện này phải nghĩbiện pháp giải quyết mới được."
Minh triều đặc biệt chú trọng việc giám đốc kềm chế lẫn nhau giữa các cơ quanquyền lực. So với các triều đình khác, Minh triều tổ chức hệ thống này hoànthiện nhất, hầu như mỗi cơ quan đều có cơ cấu giám đốc tương ứng, có những cơquan trọng yếu, thì cơ cấu giám đốc chẳng phải chỉ có một. Ví dụ như giám đốccủa lục bộ nếu đã có đô sát viện gồm mười ba giám sát ngự sử, còn có sáu khoacấp sự chuyên môn giám sát đối với lục bộ, từng chút từng chút một.
Còn đối với cẩm y vệ, do yêu cầu đấu tranh chính trị, ban đầu Minh Thành Tổkhông hề an bài cơ quan giám sát đặc biệt và độc lập, mà chỉ dùng Nam trấn phủti thiết lập trong nội bộ cẩm y vệ để tiến hành giám đốc, đến lúc bài trừ xongnhững thế lực không phục, thì đã tiến tới giai đoạn mâu thuẫn không kiểm soátđược ở hiện tại. Hiện giờ Minh Thành Tổ đã phát hiện, tự thân cẩm y vệ giámđốc và tự kiểm soát mình rõ ràng là một tệ đoan không thể giải quyết ổn thỏa.
Cũng chính xuất phát từ suy xét này, trong lịch sử sau khi Minh Thành Tổ dờiđô về Bắc Kinh, đã tạo ra một cơ quan đặc vụ mới gọi là "Đông Hán". Cơ quannày có mục đích trước nhất chính là giám đốc cho cẩm y vệ. Chỉ là sau đó,quyền lực của nó không ngừng được gia tăng, vượt mức kiểm soát, cuối cùng đãlà cơ cấu nằm trên hẳn cẩm y vệ.
Minh Thành Tổ ra ý cho Dương Thu Trì nói tiếp.
Dương Thu Trì thưa: "Vi thần đến Bắc trấn phủ ti đòi người, Kỷ Cương cố tìnhlàm khó, nằng nặc không chịu. Vi thần vừa định vào cung trình hoàng thượnggiải quyết chuyện này, thì Vân Lộ nghe được tin tức cũng đã đến."
Nhị hoàng tử Chu Cao Hú nói: "Hoàng muội của ta nếu như không có người xúigiục, tuyệt đối không mang binh bao vây Bắc trấn phủ ti, kẻ xúi giục này nhấtđịnh là ngươi!"
Dương Thu Trì khom người đáp: "Vương gia nói lời này vi thần không phục."
"Không phục? Ngươi không phục cũng không được...!" Chu Cao Hú rống lên.
Minh Thành Tổ nhìn trừng Chu Cao Hú, lòng có vẻ không vui: Cứ ngang ngượckhông giản đạo lý như vậy không phải là cách hành sử của người làm vua thiênhạ.
Chu Cao Hú nhìn thấy vẻ không hài lòng của Minh Thành Tổ, vội vã ngậm miệng,lòng ít nhiều gì cảm thấy hối hận.
Minh Thành Tổ nói với Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, ngươi vì sao không phục?Nói ra nghe thử?"
