Nạp Thiếp Ký
Khẩu cung thời cổ đại ghi nhận rất đơn giản, chỉ cần phạm nhân nhận tội làđược. Do đó, Kỷ Cương không đặc biệt chú ý những chi tiết này, ngẫm nghĩ mộthồi, đáp: "Cái đó.... cái đó khẳng định là ở cung của Thuận phi rồi."
"Ngươi nhận thấy một đại thần của triều đình có thể tùy tiện tiến nhập vào nộicung đơn độc hội kiến với phi tần của hoàng thượng hay sao? Cho dù là có, Cốphủ doãn tiến vào nội cung khẳng định là sẽ có người trực trong nội cung đăngký ghi chép lại chứ, thử mang đến xem thử?"
Đoạn thời gian này do thường xuất nhập hoàng cung, Dương Thu Trì đã biết tronghoàng cung của hoàng thượng giới bị sâm nghiêm, ngoại trừ hắn, Kỷ Cương, VânLộ công chúa và những người được đặc biệt cho phép tùy ý tiến cung, nhữngngười khác không được hoàng thượng cho vời, căn bản không thể nào tiến vàođược. Hơn nữa, cho dù bọn hắn có được phép đặc biệt tiến cung, trong hoàngcung cũng có người chịu trách nhiệm ghi chép đăng ký lại đầy đủ.
Trán của Kỷ Cương đã bắt đầu rịn mồ hôi, nhưng chi tiết này y đích xác khôngchú ý, ngẫm nghĩ một lúc nói: "Không đúng, dường như là Thuận phi xuất cung đigặp Cố phủ doãn..." Lời này vừa nói xong, y lại cảm thấy không ổn.
Dương Thu Trì đã cười hỏi ngay: "Ngươi nhận thấy rằng một vị phi tần có thểtùy ý xuất cung hay sao? Huống chi là đi gặp một ngoại thần của triều đình?"
Điều này đương nhiên thuộc vào cấm điều trong quy củ sâm nghiêm của nội cung,cho nên mới có câu hoàng cung sâu như biển là ý này, người ngoài căn bản khôngthể tùy ý xuất nhập, người vào trong rồi chưa chắc còn có ngày ra.
Kỷ Cương hàm hồ nói: "Cũng có thể là lẻn ra ngoài cung! Dù gì... dù gì thì haitên chúng nó cũng đã khai nhận rồi! Điều này dù sao cũng là đúng thôi!"
"Có lẽ có đúng hả (*)? Ha ha, ngươi ngoại trừ có thể dùng những thứ "có lẽ có"này để vu khống hãm hại người ta, còn biết làm được gì?" Dương Thu Trì cườilạnh, "Vấn đề này ngươi đáp không tròn vẹn, vậy ta hỏi ngươi một vấn đề khác,ta dạy cho Vương Tư Thái dùng thán độc mưu sát nương nương ở đâu?"
"Ba người các ngươi gặp nhau trong nội nha của Cố phủ doãn để thương lượng!"Kỷ Cương khôi phục lại tự tin, địa điểm thương lượng này y có nghĩ tới, vàcũng đã đặc biệt đề ra trong lời dụ cung, cho nên có thể trả lời lưu loát.
"Vương Tư Thái là nữ quan trong cung, theo quy định cũng không thể tự do xuấtnhập hoàng cung như thế, huống chi là đi tìm một quan tam phẩm của triều đìnhđi thương lượng việc mưu sát nương nương, ả không sợ dẫn đến sự hoài nghi củangười khác hay sao?"
Kỷ Cương nhất thời cứng họng, ấp úng nói: "Cũng có thể... có thể là Vương TưThái cần ngươi tự thân chỉ dẫn phương pháp giết người, cho nên len lén rờikhỏi cung...."
"Len lén rồi khỏi cung dễ dàng như vậy sao a? Ha ha, dùng thán độc giết ngườikhông phải là phương pháp giết người phức tạp gì, cần gì ta tự thân dạy choVương Tư Thái chứ> Trong cung mùa đông thường phải sưởi ấm, chẳng phải đềudùng đến than củi hay sao? Vương Tư Thái không phải là kẻ ngốc gì, còn cần tớingười khác trực tiếp dạy hay sao? Cho dù là muốn dạy, ta chỉ cần nói cho Cốphủ doãn, để ông ta trực tiếp đem phương pháp này cho Vương Tư Thái biết chẳngphải là ổn quá hay sao? Còn cần chi phải dùng tới ba người tập trung hội họp?Mưu sát nương nương là sự tình đại nghịch bất đạo, đương nhiên càng ít ngườibiết càng thêm một phần an toàn, có thể sử dụng phương pháp an toàn tại saokhông dùng, lại đi dùng phương pháp tập trung hội họp dễ dàng bị bại lộ nhưthế?"
"Cái này... ta làm sao biết được các ngươi nghĩ gì chứ!" Kỷ Cương đỏ bừng mặtgân cổ cãi.
"Ta nghĩ làm sao à? Ta đang kỳ quái là tên Kỷ Cương ngươi ngu như heo vậy saomà làm tới chức cẩm y vệ chỉ huy sứ chứ!"
"Ngươi...!" Kỷ Cương tức giận đến tím cả mặt.
"Ha ha, gọi ngươi một tiếng heo là nâng cao tầm mức của ngươi lắm rồi, nhân vìheo còn thông minh hơn ngươi! Cho ngươi bíết, nếu như thật sự ta bày kế dùngthán độc giết ngừơi, ta nhất định sẽ không sắp bày tiến hành trong mùa hè nóngbức, vì như thế là vô cùng ngu xuẩn."
"Vì sao?" Minh Thành Tổ nhất mực im lìm lắng nghe, đến lúc này nhịn không đượcnhíu mày hỏi. Ông ta hiện giờ cũng cảm thấy án này vẫn còn nhiều chổ sơ hở cầnphải tra cho rõ. Kỷ Cương càng mê hoặc hơn, trong mùa hè nóng bức mà dùng thánđộc giết người rõ ràng là có điểm rất cao minh, sao Dương Thu Trì lại nói làphương pháp ngu xuẩn.
Dương Thu Trì nói: "Nếu như không phải thái y quá cổ hủ quá ngốc, thì người bịgiết bằng thán độc rất dễ dàng được nhận ra."
"Dùng phương pháp nào?" Minh Thành Tổ bắt đầu hiếu kỳ.
"Hơi độc của than thông qua hô hấp tiến nhập vào nội thể của con người, sẽ kếthợp với hồng huyết cầu hình thành hồng cầu chứa oxít các bon khiến cho máubiến thành màu đỏ tươi. Do đó, da thịt của con người, thi ban lúc đó đều biếnthành màu hồng thắm, đặc biệt là ở môi sẽ đỏ như hồng đào vậy. Chỉ cần nhìn sơqua là nhận thấy có điều không ổn ngay. Thái y lúc đã đã chú ý đến điểm này,nhưng mà bọn họ không nghĩ sâu hơn!"
Minh Thành Tổ nghe không hiểu mấy thuật ngữ chuyên nghiệp của Dương Thu Trì,nhưng khi nghe Dương Thu Trì đề cập đến tình trạng cơ thể lúc chết, suy nghĩkỹ lại, nhớ lúc đó môi của Hiền phi rõ ràng là đỏ đẹp phi thường, không khỏihơi gật đầu, hỏi: "Như vậy thì làm sao?"
"Nếu đổi thành một thái y cẩn thận hơn một chút sẽ phát hiện được Hiền phichết là vì khí than. Do đó, tuyển chọn dùng khí than để giết người trong mùahè nghe qua dường như là một chiêu vô cùng cao, kỳ thực ngu xuẩn cùng cực, chỉsợ chỉ có Vương Tư Thái và Kỷ Cương đồ thứ ngu xi như thế mới cho là phép nàythông minh!"
"Ngươi...!" Kỷ Cương tức giận điên người, còn định nói nữa thì Minh Thành Tổđã phất tay cản lại, hỏi Dương Thu Trì: "Nếu như là ngươi, thì ngươi sẽ chọnchừng nào ra tay?"
Dương Thu Trì đáp: "Nếu như muốn dùng thán độc, cách dùng thông minh nhấtđương nhiên sẽ chọn mùa đông, chọn lúc nương nương sử dụng lò than để sưởi,xảo diệu chế tạo hiện trường, ngụy tạo thành tử vong ngoài ý muốn. Như vậy chodù là toàn bộ người của thái y viện đến kiểm tra cũng chỉ nhận ra rằng nươngnương chết bất ngờ vì thán độc, chứ không phải mưu sát, nhân vì thái y khôngphải là người chuyên phá án, bọn họ không hiểu phá án như thế nào, nên khôngphát hiện được chỗ mờ tối ở đây, cho nên mới không lộ ra dấu vết."
Minh Thành Tổ lại gật gật đầu, cảm thấy Dương Thu Trì nói cũng có lý.
Kỷ Cương cười lạnh hỏi: "Ngụy tạo tử vong ngoài ý muốn? Làm sao ngụy tạo?"
"Ta nói cho ngươi biết để ngươi tiếp tục hãm hại người khác à? Đi nằm mộngđi!" Dương Thu Trì nhìn xéo Kỷ Cương: "Thứ người bất học vô thuật như ngươi tựcho là đúng, rồi coi Dương Thu Trì ta cũng ngu xuẩn giống như ngươi hả? Ngươimuốn hãm hại ta, những lĩnh vực khác thì còn được, chứ đừng chọn phương diệnmà ta giỏi nhất để hãm hại, ha ha, ngươi nếu không ngu thì không còn ai nguhơn ngươi nữa!"
Lời này khiến Kỷ Cương tức đến thất khiếu bốc khói, nhưng hoàng thượng ở bêncạnh y không dám phát tác bậy, chỉ trừng mắt nhìn Dương Thu Trì thở khì khì.
Kỳ thật, cách hãm hại Dương Thu Trì của Kỷ Cương là rất cao minh, nhưng chẳngqua là Dương Thu Trì biết lần này mình khó thoát tai kiếp, cho nên liều trướckhi dùng phương pháp cá chết lưới rách, thì nói móc chế giễu mắng Kỷ Cương chođã một phen để hả cơn tức giận trong lòng.
Dương Thu Trì lại nói: "Nếu như mà ta chỉ sử giết ngươi, ta sẽ không dạy mộtphương pháp giết người dễ dàng nhận tra ra như thế. Ta tùy tiện có thể tìm tớibảy tám phương pháp khác nhau, giết người xong rồi trên thế giới này không mộtai có thể tra ra người đó vì sao mà chết. Nếu như muốn giết người có quan hệthâm mật giống như Vương Tư Thái và Hiền phi nương nương vậy, ta thậm chíkhông cần dùng bất cứ công cụ nào, giết người xong rồi thì cho dù là thái yhay bộ khoái cao minh giỏi giang đến thế nào đi nữa cũng chỉ nhận thấy rằng kẻđó đã sống hết đời rồi xuống âm phủ, chứ không thể hoài nghi có người mưusát."
Minh Thành Tổ nghe Dương Thu Trì nói thần kỳ như vậy, hiếu kỳ hỏi: "Phươngpháp gì?"
"Ví dụ như có thể dùng phương pháp dẫn tới cái chết vì ức chế mà giết người."Dương Thu Trì chỉ vào cổ của mình: "Động mạch cảnh của con người trong thànhmạch máu có thần kinh phế vị (thần kinh mê tẩu - đôi thần kinh thứ 10 trong hệthần kinh. Xem thêm chú thích **) nhẹ tạo thành một chòm, có thể cảm nhận kíchthích do đè ép từ bên ngoài, từ đó gây phản xạ ức chế nhịp đập của tim. Chỉcần tìm đúng vị trí, dùng một lực độ nhất định đè liên tục vào, thì một chútsau sẽ khiến cho nhịp đập tim của con ngươi dừng lại, nếu tiếp tục nữa sẽ gâytử vong. Do loại tử vong này có tính chất công năng chứ không phải có tính khíchất, và loại bệnh biến mang tính công năng này sẽ không làm biến cải bất kỳđiều gì về hình thái học trong cơ thể con người. Đừng nói là kiểm tra ngoàida, ngay cả mổ xẻ con người ra để kiểm tra cũng không tìm ra nguyên nhân tửvong. Thứ tử vong như thế gọi là ức chế tử (chết vì ức chế), chỉ có thể dựavào những hành vi tồn tại bên ngoài để phán đoán."
Minh Thành Tổ nghe mà ngẩn cả ra. Dương Thu Trì sổ ra một lô một lốc các thuậtngữ y học, tuy khiến ông ta như đi trong mây mù, nhưng cũng nghe ra được trênđời này quả thật có phương pháp giết người khiến người ta không ngờ đến nhưthế. Nếu thật sự dùng phương pháp đó mà giết người, chỉ sợ toàn bộ vương triềuĐại Minh này còn chưa có người nào phát hiện ra người bị hại có phải chết vìmưu sát hay không. Minh Thành Tổ không khỏi có cảm giác đại khai nhãn giới.
Kỷ Cương thì nghe hắn nói mà giống như chẳng thể với tay sờ được đầu hòathượng cao một trượng hai (Xem chú thích *), vốn muốn trào phúng vài câu,nhưng sợ Dương Thu Trì mắng tiếp. Y biết Dương Thu Trì đã chết đến nơi chẳngcòn sợ gì nữa, cho nên cố nín nhịn.
Dương Thu Trì vừa rồi mắng Kỷ Cương thật thống khoái, cơn tức trong lòng đãdịu đi, hiện giờ đã đến lúc chiến đấu rồi. Hắn ngước đầu: "Hoàng thượng, rốtcuộc chỉ là một câu nói, mọi chuyện này đều là tên đầu heo Kỷ Cương này tạo ralời nói dối sơ hở cả trăm chiều. Tôi không hề giết Hiền phi nương nương. Thứphương pháp giết người ngu xuẩn ấy không thể nào là tôi dạy ra được. Được rồi,tôi đã nói hết, nên xử trí thế nào hoàng thượng cứ làm đi!"
Nói xong, Dương Thu Trì sờ súng, nhìn thẳng Minh Thành Tổ, chỉ cần ông ta mắtlộ sát cơ là lập tức rút súng thí mạng.
Kỷ Cương cũng giương mắt nhìn Minh Thành Tổ đau đáu, chờ ông ta hạ lệnh đemchém hết cả nhà Dương Thu Trì, tru diệt cửu tộc.
Không ngờ, Minh Thành Tổ vẫn y như cũ nhíu mày cúi đầu trầm tư, một lúc sauquay sang hỏi người mập nãy giờ không lên tiếng câu nào: "Cao Sí, con cảm thấynên xử trí hắn thế nào?"
Cao Sí? Thái tử Chu Cao Sí? Dương Thu Trì bấy giờ mới biết người mập khôngngừng thổ hỗn hễn đứng cạnh Minh Thành Tổ đây thì ra là thái tử Chu Cao Sí.
Chu Cao Sí khom người nói: "Phụ hoàng, thần nhi cảm thấy lời của Dương hầu giakhông phải là không có đạo lý. Hơn nữa, Dương hầu gia vì nước tận trung, tậpnã Kiến Văn dư đảng, công huân trác tuyệt, án liên quan đến Dương hầu gia nàyrõ ràng là còn rất nhiều chỗ hở, không nên xử trí khinh suất. Hay là trước hếtgiam lỏng cả nhà của hầu gia, tiếp tục điều tra cho rõ, sau đó căn cứ tìnhhuống rồi sẽ quyết định xử trí sau."
Dương Thu Trì chấn động tâm thần, cảm kích nhìn vị thái tử mập này. Hắn khôngngờ bản thân và thái tử chẳng có giao tình gì, thế mà thái tử có thể công bìnhnói giúp cho hắn, lòng không khỏi dâng lên một chút gì đó ấm áp. Đây là thứcảm thụ song trùng: vừa là ân tri ngộ, vừa là ân cứu mạng.
Kỷ Cương vội chen lời: "Hoàng thượng, vạn lần không thể, tên Dương Thu Trì nàythập phần giảo hoạt, nhất định sẽ nghĩ biện pháp hỗn hào cho qua, thậm chíđiên đảo trắng để cố gắng thoát tội. Án này đã có chứng cứ đành rành, khôngcần thẩm tra nữa."
Dương Thu Trì cười nói: "Kỷ Cương, thật thì không thể giả, giả thể chẳng thểlà thật nữa. Ngươi trong lòng không có quỷ, vì sao lại sợ hoàng thượng tra xétchứ?"
Chú thích:
(*) Nguyên văn: 莫须有 = mạc tu hữu - Có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thầnTần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cốicó căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ýnghĩa bịa đặt không có căn cứ, bắt tội không có căn cứ.
(**) Thần kinh phế vị: Đôi dây thần kinh số 10, là dây thần kinh thực vậtthường gây hiện tượng choáng, ngất xỉu hoặc nấc cục. Ngất xỉu thường xảy racho người đàn ông già hay đàn bà trẻ, do sự kích thích thần kinh đối giao cảm.Đó là cơn ngất mạch thần kinh phế vị (vasovagal syncope). Nguyên do là thầnkinh phế vị hoạt động quá mức làm tim đập chậm lại, và làm giảm huyết áp, dẫntới ngất xỉu. Nó thường xảy ra bất thần, đôi khi gây nên thương tích, chỉ kéodài độ vài giây tới vài phút, và bệnh nhân sẽ hồi tỉnh mau chóng và hoàn toàntrở lại bình thường. Ngất xỉu cũng có thể do sự mất kiểm soát phản xạ tuầnhoàn ngoại vi.
Theo Tiến sĩ Đào Kỳ Hưng (Báo Sức Khỏe & Đời Sống), các nhà giải phẫu từlâu đã phát hiện ra 12 đôi dây thần kinh xuất phát từ não, chui qua các lỗ củahộp sọ, phân nhánh vào các cơ ở đầu, mặt, cổ và cơ quan nội tạng. Mỗi dây thầnkinh có nhiệm vụ riêng, và nếu bị tổn thương sẽ gây ra loại bệnh đặc trưng.
- Dây số 1 - dây khứu giác - là các sợi bắt nguồn từ niêm mạc mũi, chui qualỗ sàng xương bướm ở đáy não vào hành khứu đi vào não. Chúng nhận cảm giác vềcác mùi khi ngửi. Rối loạn về ngửi có thể do viêm niêm mạc mũi, do thịt thừa(pôlip). Tình trạng mất hẳn cảm giác ngửi có thể do các sợi này bị chèn ép dou hoặc bị đứt do chấn thương.
- Dây số 2 - dây thị giác - bắt nguồn từ các tế bào ở võng mạc, tập trung lạithành dây thần kinh thị giác, chui qua 2 lỗ thị giác vào sọ, điểm tận cùng làtrung tâm thị giác ở vỏ não. Dây thần kinh thị giác dẫn truyền cảm giác về ánhsáng và các đồ vật về não. Nếu dây này bị teo sẽ khiến người bệnh nhìn các vậtnhư nhìn vào một ống nứa. Ngoài ra, nếu khối u đè vào dây thị giác sẽ sinhbệnh bán manh, chỉ nhìn thấy một bên mắt.
- Dây số 3 - dây vận nhãn chung - đi từ cuống đại não (trung não), chạy raphía trước, vào ổ mắt, vận động một số cơ mắt đưa nhãn cầu lên xuống và vàotrong. Dây số 3 bị tổn thương sẽ gây mắt lác ra ngoài. Nguyên nhân thường doviêm màng não, chảy máu ở cuống não, chấn thương nền sọ hay viêm tắc tĩnh mạchxoang hang.
- Dây số 4 - dây cảm động - bắt nguồn từ trung não, chạy vào ổ mắt, chi phốicơ chéo to, vận động đưa mắt ra ngoài, xuống dưới. Khi tổn thương dây số 4,mắt sẽ không đưa xuống thấp được. Nguyên nhân tổn thương cũng giống như dây số3.
- Dây số 5 - dây tam thoa - xuất phát từ cầu não và được chia thành 3 nhánhgồm nhánh mắt, nhánh hàm trên và nhánh hàm dưới. Nhánh mắt, nhánh hàm trênnhận cảm giác vùng mắt, hốc mũi, da mí trên, trán, da đầu, phần trên hầu, cáctuyến hạnh nhân. Nhánh hàm dưới nhận cảm giác 2/3 trước lưỡi và răng hàm dưới,tuyến nước bọt. Các sợi vận động chi phối cơ cắn, cơ nhai. Tổn thương dây số 5thường gây mất cảm giác các phần dây phân nhánh, làm bệnh nhân nhức đầu hoặckhông cắn chặt, làm hàm dưới kém vận động. Nguyên nhân là do tổn thương nềnsọ, viêm đa dây thần kinh, bệnh Zona thần kinh.
- Dây số 6 - dây vận nhãn ngoài - đi từ rãnh hành - cầu ra trước, vào ổ mắt,phân nhánh vào cơ thẳng ngoài, đưa nhãn cầu liếc ra ngoài. Tổn thương dây số 6khiến mắt bệnh nhân bị lác vào trong. Nguyên nhân tổn thương giống dây số 3.
- Dây số 7 - dây thần kinh mặt - vận động các cơ ở mặt. Xuất phát từ rãnhhành cầu, qua xương đá, lỗ ức - chũm, bám vào các cơ ở mặt, nhận cảm giác mộtsố tuyến nước bọt, nước mắt. Khi bị liệt dây thần kinh mặt, các triệu chứngthường gặp là lệch mặt về bên lành, nhân trung kéo về bên không liệt. Mắt bênliệt nhắm không kín nếu liệt dây thần kinh ngoại biên. Có người liệt rõ, cóngười liệt kín đáo (chỉ nhìn rõ khi cười, há miệng, huýt sáo), ăn và uống nướchay bị rơi vãi, đôi khi nói khó. Nguyên nhân là do bị chảy máu não, nhũn não(tai biến mạch máu não), u não thường kèm liệt nửa thân. Liệt dây số 7 ngoạibiên do viêm màng não, bệnh ở tai giữa, xương đá, do can thiệp sản khoa bằngfocxep, do viêm đa dây thần kinh, Zona và liệt do lạnh.
- Dây số 8 - dây thần kinh thính giác - gồm hai nhóm sợi. Phần ốc tai phụtrách nghe và phần tiền đình phụ trách giữ thăng bằng và tư thế. Hai nhóm hợplại thành dây số 8 chui vào hộp sọ và tận cùng ở vỏ não. Tổn thương dây số 8có thể ảnh hưởng đến sức nghe và hội chứng tiền đình là chóng mặt, ù tai.Nguyên nhân có thể do u chèn ép, chấn thương sọ, tăng huyết áp, do một số bệnhxơ động mạch ở tiền đình, ốc tai, do viêm màng não, viêm thận mạn, nhiễm độc,trong đó có thể do dùng một số thuốc như Streptomycin.
- Dây số 9 - dây thần kinh thiệt hầu - xuất phát từ rãnh bên hành não, đi vàokhoang hầu. Nó vận động các cơ vùng hầu, cảm giác 1/3 sau lưỡi. Dây số 9 khôngbao giờ bị liệt riêng.
- Dây số 10 - dây thần kinh phế vị - là dây thực vật phó giao cảm lớn nhấtcủa cơ thể, chi phối vận động, cảm giác hầu hết các phủ tạng ở ngực và ổ bụng(tim, phổi, tiêu hóa, tiết niệu, sinh dục). Thoát qua hộp sọ, cặp dây số 10xuống cổ, ngực và bụng. Đến ngực, chúng tách ra 2 nhánh quặt ngược lên vậnđộng dây thanh âm. Khi bị tổn thương dây số 10, bệnh nhân hay bị sặc thức ănlỏng, nghẹn thức ăn đặc, liệt dây quặt ngược sẽ nói giọng khàn. Nguyên nhântổn thương: có thể do các phẫu thuật vùng cổ, ngực, do khối u trung thất.
- Dây 11 - dây gai sống - xuất phát từ rãnh bên sau của hành não, chui quahộp sọ, đi xuống phân nhánh, vận động cơ ức đòn chũm, cơ thang và cơ thanhquản. Tổn thương ở hành tủy thường liệt cả 3 cặp dây 9, 10, 11.
- Dây số 12 - dây hạ thiệt (dưới lưỡi) - xuất phát từ rãnh trước hành não,chui qua nền sọ vào vùng hàm hầu, chi phối vận động các cơ ở lưỡi. Liệt dây 12khiến lưỡi sẽ đẩy sang bên lành khi thè lưỡi. Nguyên nhân do viêm màng não hayvỡ xương nền sọ.
(*): Nguyên văn “Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”: Thời cổ ngườiTrung Quốc thường cao khoảng tám xích (Thời Minh Thanh 1 xích = 31.1 cm. Độdài xích là khác nhau qua các thời kỳ: thời Thương 16.95cm, Chu 23.1cm, Hán21.35-23.75, Tam Quốc 24.2cm, Tùy 29.6, Đường 30.7, Tống 31.68cm), khi ngườiđưa tay ra thường cao không quá một trượng (Dù thời Thương coi người cao 1trượng, nên mới gọi là "Trượng phu".) Trong khi đó, tượng trong chùa (hay nóibóng gió ở đây là hòa thượng) thường được cho là cao một trượng hai xích, chonên người thường sẽ không với tay tới đầu tượng. Dùng lối nói ví von này banđầu để chỉ một người "trượng nhị hòa thượng" thì sẽ hơn hẳn người thường haibậc, khiến người ta cảm thấy thua kém hay không hiểu được.
Nghĩa đen: Một tượng kim cương (hòa thượng) cao một trượng hai, chúng ta vớikhông tới đầu não đâu!
Nghĩa bóng: Chuyện gì đó làm ta không thể hiểu được, hay không thể với tới, bótay.
