Nạp Thiếp Ký
Chiều ngày 15 tháng giêng, Dương Thu Trì đưa Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, LiễuNhược Băng và Tống Vân Nhi, được Thanh Khê công chúa Vân Lộ bồi đồng, do NamCung Hùng và các hộ vệ hộ tống, rồi được Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân dẫnđường ngồi kiệu đến ngoài cửa cung.
Do thánh chỉ chỉ yếu cầu Dương Thu Trì mang theo thái phu nhân Dương mẫu vàphu nhân Phùng Tiểu Tuyết diện thánh, không mang theo thiếp thất, nên DươngThu Trì để phòng vạn nhất đã mang theo Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi chờ sẵnở ngoài hoàng cung.
Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân nhận được không ít lợi ích từ chỗ Dương Thu Trì,nên đã lo liệu với thủ vệ của hoàng cung, cho tất cả tiến vào. Đến ngoài ngựhoa viên, Lý đại nhân lại nói với thái giám quản sự vào câu, cũng cho LiễuNhược Băng và Tống Vân Nhi qua. Nhưng mà do không có thánh chỉ của hoàngthượng, cho nên chỉ có thể an bài cho hai người xem đèn ở một góc khác của ngựhoa viên.
Cho dù như thế, Dương Thu Trì cũng đã yên tâm hơn nhiều, dù gì cũng là tiếnvào ngự hoa viên rồi, tùy thời có thể tăng viện. Ngoài ra hắn còn có Phíchlịch đạn (súng lục) phòng thân, cho nên không cần phải sợ.
Trong ngự hoa viên cây cối xanh tươi, cây cối hoa lá đều kỳ dị đẹp xinh, vàcũng treo đầy đèn hoa, màu sắc xinh tươi lạ mắt, rạng ngời nét hào hoa.
Đến của Ngự hoa viên, Lý đại nhân liền dừng chân cáo từ ra về, được thái giámquản sự của ngự hoa viên thay thế dẫn đường. Ông ta trước hết an trí LiễuNhược Băng và Tống Vân Nhi ở một đình đài đã bày thịnh yến, ngoại trừ cung nữvà thái giám, tịnh không có người ngoài.
Tiếp theo đó, hoạn quan mang theo Dương Thu Trì, Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyếtvà Vân Lộ công chúa đến hành lang của khu lâm viên hơi cao có đầy đủ giả sơnvà hồ nước, vào trong một khu vườn tinh trí cũng đầy đèn nến, đầy không khívui tươi.
Hoạn quan nhất mực dẫn đường đến một gian phòng có lò sưởi trong vườn, DươngThu Trì ngước đầu nhìn, thấy có một gương mặt già đang nhìn hắn cười, thì ralà Lý công công đã đến gặp hắn hạ chỉ mấy lần.
Lý công công rất giống thái giám trong kịch hay phim, trong tay cầm phất trần,cười hề hề nhìn Dương Thu Trì cùng mọi người, cất giọng the thé nói: "Dươngđại nhân, mau tiến vào. Hoàng thượng đang chờ trong đó. Ái yêu, Thanh Khê côngchúa, công chúa cũng đến rồi, thỉnh mau tiến vào."
Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào phòng sưởi, trong đó thật rộng rãi. Điềulàm mọi người bất ngờ chính là, trong phòng sưởi này ngoài trừ vài thái giámvà cung nữ, chỉ có Minh Thành Tổ với gương mặt âm trầm ngồi đó, không có đạithần nào khác.
Dương Thu Trì dẫn theo Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết vội bước đến mấy bước, quỳdập đầu tung hô vạn tuế ba lần.
Minh Thành Tổ gật gật đầu, mở miệng nói: "Dương ái khanh, bình thân." Thanh âmcủa ông ta trầm thấp, phảng phất như có nỗi ai thương bất tận. Ba người DươngThu Trì khấu tạ thánh ân rồi mới đứng dậy, cung kính đứng một bên.
Đây không phải là trường hợp chính thức, do đó Vân Lộ không cần dùng đại lễ,chỉ làm một lễ chữ phúc: "Vân Lộ bái kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn tuếvạn tuế vạn vạn tuế."
Minh Thành Tổ thấy Vân Lộ, khóe miệng lộ nụ cười, gật đầu: "Lộ nhi, mau đếnbên cạnh phụ hoàng."
Vân Lộ dạ một tiếng, nhấc váy hoa của Miêu gia bước lại cạnh Minh Thành Tổ.Chỗ ngồi của Minh Thành Tổ rất rộng, có thể tùy tiện ngồi ba bốn người. MinhThành Tổ vỗ vỗ tay trái: "Ngồi xuống cạnh phụ hoàng."
Vân Lộ cười ngọt ngào, ngồi xuống cạnh Minh Thành Tổ, hỏi: "Phụ hoàng, khí sắccủa người không được tốt, bệnh rồi sao? Thái y có xem chưa ạ?"
Minh Thành Tổ miễn cưỡng cười: "Phụ hoàng không sao, chỉ là tâm tình không vui- con sao đi lâu quá mới quay trở lại?"
Vân Lộ cười hi hi: "Con đi nhiều chỗ lắm, đến Tứ Xuyên, lại đến Vũ Xương, sauđó lại trở lại quê nhà Thanh Khê, cuối cùng cùng Dương tước gia, à không, cùngDương hầu gia cùng trở về. Phụ hoàng, tâm tình của người không tốt, chờ mộtchút xem hoa đăng con hát sơn ca cho người nghe, nhé?"
Minh Thành Tổ gật đầu, mỉm cười nói: "Được lắm, lâu rồi không nghe Lộ nhi hátsơn ca, chúng ta đêm nay ca hát uống vài chén mới được." Ông ta chuyển ngườihỏi Lý công công: "Lão Lý đầu, tửu yến xem đèn đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi." Lý công công cúi người thưa.
Dương Thu Trì suýt cười thành tiếng, vị Lý công công võ công cao tuyệt nàykhông ngờ có ngoại hiệu là Lý lão đầu, vừa nghe qua giông giống như là canhphu chuyên môn đi đánh cười, thật thú vị!
Minh Thành Tổ nói: "Dương ái khanh, hôm nay trẫm thỉnh cả nhà ngươi đến cùngtrẫm cộng thưởng hoa đăng, cộng độ nguyên tiêu, không có người ngoài, cácngươi đừng có khúm núm mới được."
"Dạ." Dương Thu Trì cung thân đáp.
Minh Thành Tổ nói với Lý công công: "Ngươi dẫn đường đưa thái phu nhân, phunhân đi trước, trẫm còn có lời nói với Dương ái khanh."
Lý công công ứng thanh dẫn đầu mời ba người Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và VânLộ đi.
Dương Thu Trì thắc thỏm trong lòng, không biết Minh Thành Tổ sẽ nói gì vớihắn.
Minh Thành Tổ đứng dậy: "Dương ái khanh, ngươi theo trẫm." Ông ta chuyển thânchắp tay đi ra cửa sau của phòng sưởi.
Có vẻ như ông ta muốn một mình nói chuyện với hắn, không chừng có sự tìnhtrọng yếu gì đó. Lòng Dương Thu Trì hơi định, theo sát phía sau, không dám đisánh vai với hoàng thượng, mà lùi lại phía sau nửa bước, không nhanh khôngchậm bám theo.
Thái giám và cung nữ bốn phía thấy hoàng thượng ra ngoài, ngay từ phía xa đãcung kính nghiêm người, khi đến gần thì quỳ xuống dập đầu. Minh Thành Tổ phảngphất như không thấy, chắp tay nhìn về phương xa, trong ánh mắt đầy sự lạc lõngvô hạn.
Dương Thu Trì không dám tùy tiện nói, lão lão thật thật theo cạnh một bên. Haingười dưới đèn hoa đủ sắc chậm bước đạp trên con đường rải đá nhỏ ở ngự hoaviên, năm sáu thái giám cung nữ theo sau xa xa.
Đến cạnh Ngọc đái hà, Minh Thành Tổ dựa vào lan can bằng bạch ngọc, nhìn dòngsông xanh rì xào xạt đến xuất thần.
Dương Thu Trì đứng cách đó nửa thước, cung kính cúi đầu. Hắn thấy vẻ bi thươngcủa Minh Thành Tổ, lòng hơi kỳ quái. Hoàng thượng này quân lâm thiên hạ, còncó chuyện gì mà không làm được nữa? Còn có chuyện gì mà phải phiền não ưu sầunữa?
Minh Thành Tổ khẽ thở dài, bấy giờ mới mở lời nói: "Dương ái khanh, ngươi cóbiết vì sao trẫm điều ngươi về kinh thành làm quan không?"
"Hoàng thượng minh kiến vạn lý, vi thần không dám to gan đoán mò." Dương ThuTrì cung thân đáp.
"Một năm nay ngươi thế trẫm tập nã Kiến Văn dư đảng, công huân trác truyện,trong đó có phá nhiều kỳ án, trẫm rất thưởng thức. Do đó, ta đặc ý điều ngươitrở về, thế trẫm quản lý kinh thành."
"Đa tạ hoàng thượng, vi thần tuy tận tâm kiệt lực, nhưng cho đến bây giờ vẫnchưa bắt được Kiến Văn, hổ thẹn đối với sự trọng dụng của hoàng thượng."
Minh Thành Tổ nói: "Trẫm phái tam bảo xuất sứ đi Tây dương, mấy ngày trước cótin tức truyền về đã tham tri biết Kiến Văn dưới sự hộ vệ của Diệp Hi Hiền cókhả năng đã chạy ra hải ngoại. Bọn chúng đang tìm hiểu chỗ hạ lạc."
Dương Thu Trì nghe thế vô cùng kinh ngạc. Thì ra một trong những mục đíchTrịnh Hòa đi Tây dương là tìm kiếm Kiến Văn Đế. Hiện giờ họ đã tìm kiếm ra nơihạ lạc của Kiến Văn ở hải ngoại, hèn gì muốn điều hắn trở về, không phải là"Thỏ tử cẩu phanh", mà là thỏ bự đầu đàn đã chạy ra hải ngoại, thỏ con trongnước đã bị chó săn hắn bắt hết rồi. Minh thành tổ xem trọng khả năng phá áncủa hắn, do đó mới điều hắn về làm con chó săn để bảo chứng cho trị an ở kinhthành.
Minh Thành Tổ nói tiếp: "Kiến Văn nếu như đã chạy xa, cái chức chỉ huy sứ đặcsứ của ngươi coi như thoát được rồi. Nhưng mà làm nguy hại cho quốc gia xã tắckhông phải chỉ có một đảng của Kiến Văn. Cho nên trẫm nhậm mệnh cho ngươi làmcẩm y vệ đồng tri là muốn ngươi tiếp tục lo chung với trẫm dò xét bá qua, tìmra gian thần loạn đảng ẩn tàng trong triều."
Dương Thu Trì vội quỳ xuống dập đầu: "Vi thần lĩnh chỉ! Vi thần nhất định tậntâm kiệt lực để báo thánh ân hoàng thượng!"
"Được, đứng dậy đi, bất tất câu nệ lễ tiết." Minh Thành Tổ chuyển thân quayđi, đưa mắt nhìn vào dòng nước, vẻ lạc lõng vô hạn lại hiện lên, từ từ nói:"Dương ái khanh, ngươi còn nhớ hiền phi của trẫm hay không?"
Hiền phi? Chính là Hiền phi do Triều Tiên tiến cống được Minh Thành Tổ sủng áiđấy sao? Dương Thu Trì đương nhiên nhớ rõ, năm xưa khi hắn phát hiện trong bứcthư mưu phản bị thiêu hủy của Kiến Văn dư đảng âm mưu bắt cóc Hiền phi, bứcbách Minh Thành Tổ, dùng bồ câu đưa thư báo cáo mới khiến Hiền phi bình anthoát li hiểm cảnh, lại đem những kẻ mưu phản trong Kinh Doanh binh bắt gọnhết, khiến cho Kiến Văn dư đảng bị thiệt hại nặng nề.
Dương Thu Trì gập người thưa: "Vi thần nhớ rõ."
"Lần đó ngươi cứu được Hiền phi, nhưng mà... ai...! Nàng ấy vẫn không thểthoát khỏi nạn kiếp..."
Dương Thu Trì cả kinh, chẳng lẽ Hiền phi sau đó vẫn bị người của Kiến Văn giếtchết? Hèn gì Minh Thành Tổ mặt mày tang thương, hôm nay thượng triều cũng âmtrầm nét mặt, thì ra là còn chưa khôi phục được từ sự thảm tử của ái phi.
Theo sử liệu ghi lại, Minh Thành Tổ Chu Lệ đặc biệt yêu thương nữ tử ngườiTriều Tiên này. Dã sử tương truyền đây là vì sinh mẫu của Chu Lệ không phải làMã hoàng hậu, mà là một vị quý phi người Cao Lệ (Triều Tiên) của Chu NguyênChương. Dù sao đi nữa, Chu Lệ yêu quý người con gái Triều Tiên này là sự thậtkhông thể chối cải.
Kỳ thật, từ thời Nguyên trở đi, triều đình mỗi năm đều yêu cầu Cao Lệ cốnghiến mỹ nữ. Minh triều vẫn tiếp tục thói cũ. Thời Hồng Vũ của Chu NguyênChương, hậu cung có không ít phi tần người Cao Lệ. Cho đến thời kỳ Vĩnh Lạccủa Chu Lệ, do Minh Thành Tổ Chu Lệ yêu thích điều này, nên càng không ngừngphái người tuyên chiếu cho Triều Tiên tuyển tú nữ nhập cung.
Hiền phi Quyền thị là mỹ nữ do Triều Tiên tuyển chọn tiến công, tư chất dángvẻ đều tuyệt vời, giỏi thổi sáo ngọc, được Minh Thành Tổ sủng ái vô cùng. Saukhi Từ hoàng hậu chết, ông ta cho Hiền phi chưởng quản hậu cung. Minh Thành Tổtuy là một đại kiêu hùng, nhưng không thiếu chuyện nhân nữ tình trường. Sự áiluyến của ông ta đối với nàng đã khiến cái chết của nàng tạo ra vết thươnglòng rất sâu đậm. Điều này cũng ghi lại trong sử thu.
Căn cứ "Minh sử - Nhất kiếm thu thành, Hậu phi truyện" thì: "Hiền phi Quyềnthị được hiến vào cung là người Triều Tiên, vào thời Vĩnh Nhạc, Triều Tiêncống nữ sung vào dịch đình. Là ngươi tư chất cao tuyệt, giỏi nghề thổi ngọctiêu. Đế thương lắm. Bảy năm phong Hiền phi, phong cho cha là Vĩnh Quân làmQuang Lộc khanh. Năm sau tháng mười hai đế bắc chinh. Khải hoàn thì bà chết ởlâm thành, táng ở Dịch huyện."
Căn cứ "Lý triều thật lục" của Triều Tiên, có ghi: Quang Lộc khanh Quyền VĩnhQuân trở về kinh sư, viết tấu thưa: 'Đến ngày 14 tháng mười năm canh dần, HiểnNhân Phi Quyền thị đã bệnh chết ở đường về nam, phải chôn ở dọc đường, lệnhcho Tể nam dân dịch thủ hộ, lấy lễ hoàng hậu mà táng. Đế phòng chức Quang Lộc,chưa hưởng đã cáo mệnh, đáng tiếc vô cùng. Sau đó sự đãi ngộ tăng gấp đôi sovới ngày trước. Khi Đế tứ ngôn, hàm lệ tang thương, chí thành không gì sánhđược'"
Theo tư liệu ghi lại, thì Quyền Vĩnh Quân là phụ thân của Hiền phi, yêu câynên yêu cả gốc, Minh Thành Tổ đã phong ông ta thành Quang Lộ khanh. Sau khicon gái Quyền thị chết rồi, Quyền Vĩnh Quân trở về Triều Tiên tấu bày, nhớ lạisau cái chết của Hiền phi, Minh Thành Tổ nhìn thấy phụ thân của Hiền phi liềnnhớ tới người đã chết, cảm thương vô hạn, nước mắt lăn dài, ngay lời cũngkhông nói ra, có thể thấy tình cảm của Minh Thành Tổ đối với hiền phi sâu nặngtới cỡ nào.
Nhưng mà, điều này liên quan đến chuyện riêng của hoàng thượng, hắn không dámhỏi loạn. Dương Thu Trì cúi đầu, lẳng lặng chờ nghe Minh Thành Tổ nói tiếp.
