Nạp Thiếp Ký
Liễu Nhược Băng nghe Dương Thu Trì khen, nhìn hắn một cái, khẽ cười. Dương mẫuvui mừng nói với Liễu Nhược Băng: "Nhược Băng a, vậy là phiền khổ đến cô nhiềurồi."
Liễu Nhược Băng nghe Dương mẫu xưng hô với mình giống như Phùng Tiểu Tuyết,không khỏi hơi run, trong tâm có mấy phần thân thiết, nhún nhún người mỉm cườinói với Dương mẫu: "Thái phu nhân khách sáo rồi, đó là chuyện nhỏ không đángkể gì."
Trong lúc nói chuyện, người hầu vào báo là có mẹ con Bạch Tố Mai tới. Nhắc tớiBạch Tố Mai, liền nghĩ ngay đến chuyện trên huyền nhai, Dương Thu Trì khôngnhịn được nhìn về phía Liễu Nhược Băng, không ngờ gặp được ánh mắt nàng, thìra hai người cùng ý nghĩ. Mẹ con Bạch Tố Mai tiến vào, làm lễ chào hỏi vớiDương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết. Dương mẫu chào mời Bạch phu nhân ngồi kế mình,Bạch Tố Mai thì vui mừng nhìn Dương Thu Trì, khẽ chào: "Thu Trì ca, huynh vềrồi!"
Trước mặt mọi người, Dương Thu Trì không dám quá thân nhiệt với Bạch Tố Mai,mỉm cười gật đầu, mời nàng ngồi xuống. Bạch Tố Mai là thiếp thất chưa quá môncủa Dương gia, ngồi dưới Tống Tình. Dương mẫu nói về chuyện hoàng thượng mờiđi chơi tiết nguyên tiêu, mẹ con Bạch tố mai đều đồng thanh chúc mừng. Đêm đó,Phùng Tiểu Tuyết an bài Liễu Nhược Băng, hài tử và Tống Vân Nhi ba người nghỉở một căn tiểu viện tinh trí, rồi phân công hai chị em sinh đôi người Miêuchiếu cố. Do hôm sau là 30 tháng chạp, cần phải thức đón giao thừa, nên mọingười ăn cơm tối xong nói chuyện một hồi rồi chia nhau về phòng nghỉ ngơi.Dương Thu Trì trước hết đến chỗ tiểu viện của Liễu Nhược Băng chơi với con mộtchút, rồi mới trở về chỗ ở của Phùng Tiểu Tuyết. Xa nhau hơn cả tân hơn, DươngThu Trì và Phùng Tiểu Tuyết tự nhiên không tránh khỏi một trận gió mưa vần vũ.Sau cơn mưa gió mạn nồng đó, Phùng Tiểu Tuyết nằm dựa trong lòng Dương ThuTrì: "Phu quân, lần này chàng sẽ ở nhà bao lâu?"
"Không rõ nữa, ta không biết hoàng thượng có chỉ phái ta đến chỗ khỉ ho cò gáyđể tra tìm Kiến Văn dư đảng nữa không. Nếu như lần này có cơ hội, ta sẽ yêucầu hoàng thượng điều ta về đây làm quan. Quanh năm phiêu bạt ở ngoài, ta rấtnhớ nàng, rất muốn về ở chung với các nàng."
"Dạ...! Tiểu Tuyết cũng rất nhớ chàng!" Phùng Tiểu Tuyết ngọt ngào hôn vào mặtDương Thu Trì, "Tiểu Tuyết và mẹ đều rất hi vọng chàng có thể sớm trở về đâylàm quan."
"Đúng a. Tần Chỉ Tuệ và Tình tình sắp sửa sinh con rồi, lúc này nên ở cạnh hainàng ấy." Dương Thu Trì nhớ đến Liễu Nhược Băng, lần này hắn lý giải sâu sắckhi một người phụ nữ sinh con, cần người chồng của mình ở bên cạnh như thếnào.
Phùng Tiểu Tuyết hỏi: "Phu quân của Liễu tiền bối đâu? Sao không thấy ông tacùng đến?" Vấn đề này Dương Thu Trì đã sớm nghĩ ra ở dọc đường, nhưng hiện giờPhùng Tiểu Tuyết hỏi đến, vẫn khiến hắn cảm thấy thật khó mà đáp thế nào choổn, ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng trả lời: "Ta.. ta cũng không rõ nữa, loạisự tình này không tiện hỏi a."
"Vậy a..." Trong đêm tối, Phùng Tiểu Tuyết không hề phát hiện ra vẻ bối rốicủa phu quân, "Hài tử của Liễu tiền bối thật khả ái, đầu hổ vai hùm a." DươngThu Trì rất hiểu, hài tử này đã dẫn phát mẫu tính của Phùng Tiểu Tuyết. Kỳthật, nếu quả Liễu Nhược Băng là thiếp thất của hắn, thì hài tử của Liễu NhượcBăng phải gọi Phùng Tiểu Tuyết là mẹ (*). Dương Thu Trì cười hì hì: "Nàngthích con nít như vậy, hay là mai nói với Liễu tiền bối, để hài tử nhận nànglàm mẹ nuôi đi."
Phùng Tiểu Tuyết nhổm dậy chồm lên người Dương Thu Trì, vui mừng reo lên hỏi:"Thật không?"
"Đúng a. Hiếm khi nàng thích con nít như đứa bé này, có thêm một mẹ nuôi thìthêm một phần yêu thương a."
Phùng Tiểu Tuyết ngẫm nghĩ, lại ủ rủ: "Không thể được, Liễu tiền bối là trưởngbối, hài tử của người đồng bối với chúng ta, sao lại nhận thiếp làm mẹ nuôiđược."
"Sao lại không được? Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi là sư đồ, nhưng là chuyệngiữa họ, chứ đâu có phải là trưởng bối của chúng ta thật đâu."
Phùng Tiểu Tuyết trách: "Phu quân, chàng quên rồi sao, chàng sớm muội gì cũngcưới Vân nhi, dù sao cũng không thể để hài tử của Vân nhi gọi thiếp là mẹ, vàhài tử của sư phụ muội ấy cũng gọi thiếp bằng mẹ được a?"
Đến nước này thì Dương Thu Trì ngớ người, quả thật là có vấn đề. Phùng TiểuTuyết nghe Dương Thu Trì không nói chuyện, dịu dàng bảo: "Thiếp biết chàngthương hài tử đó, tuy nó không nhận thiếp làm mẹ nuôi được, nhưng thiếp sẽthương nó như mẹ vậy. Chỉ có điều không biết Liễu tiền bối có thể ở lại baolâu, thật hi vọng người có thể ở lại luôn thì hay biết mấy."
Dương Thu Trì vui mừng hỏi: "Thật không? Nàng cũng hi vọng Liễu tiền bối cóthể ở lại mãi?"
"Đúng a," Phùng Tiểu Tuyết hơi kỳ quái với sự hưng phấn của phu quân, "Liễutiền bối là sư phụ của Vân nhi, nếu như Liễu tiền bối không có chỗ nào đến,thì ngày mai chúng ta cùng mẹ nói thử, để mời người ở lại nhà chúng ta, đượckhông? Cô nhân quả mẫu phiêu bạc tứ xứ quả là khổ." Phùng Tiểu Tuyết đoán giađình của Liễu Nhược Băng xem ra là có biến cố gì đó, nếu không sẽ không côthân mang hài tử chưa đầy tháng theo đến Vũ Xương, lòng đối với Liễu NhượcBăng tăng thêm mấy phần đồng tình, nên muốn tìm cách giúp nàng.
Dương Thu Trì hôn lên má của Phùng Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết, tâm địa của nàngthật tốt!" Sáng hôm sau, 30 tháng chạp, Dương phủ treo đèn kết hoa, dán giấymừng xuân lên lồng đèn, quét dọn sạch sẽ.
Sáng sớm tế bái tổ tông xong, cả nhà chuẩn bị bữa cơm quan trọng nhất năm. Nếunhư Hồng Lăng đã quay về, thì bữa cơm tất niên này do nàng tự thân xuống bếpchỉ huy. Đây là bữa cơm đoàn viên của cả nhà, Hồng Lăng đương nhiên đem hếttinh thần ra lo liệu, bày biện một bàn lớn đầy đồ ăn thơm ngon thơm phức,người nào ngửi cũng nghe bụng sôi rột rột. Chiều, chọn giờ tốt khai tiệc. Đángra Vân Lộ là công chúa, phải chiếu theo lễ quân thần, ngồi ghế thủ tịch. NhưngVân Lộ một lòng mong muốn sau này có thể về nhà họ Dương, hiện giờ là lúc biểuhiện, nên nàng dù gì cũng không thèm ngồi, cứ kéo Dương mẫu ngồi lên ghế chủtọa. Nhưng mà, trong tiệc này nàng ta đường đường là một công chúa mà khôngchịu ngồi, thì ai dám ngồi cho được. Do đó, Vân Lộ cũng phải ngồi kế Dươngmẫu, phía còn lại là Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết. Tiểu Hắc Cẩu ngồi giữachân hai người. Kế đến là Bạch phu nhân, Liễu Nhược Băng, Tần Chỉ Tuệ, Tốngtình, Bạch Tố Mai, Tống Vân Nhi theo vai vế mà ngồi. Hồng Lăng có thân phậnnha hoàn, vốn không thể ngồi chung, nhưng mọi người đều biết nàng là thôngphòng đại nha hoàn của Dương Thu Trì, một khi đã mang thai, thì sẽ là thiếpcủa hắn. Cho nên, Dương mẫu cũng nhập tịch, ngồi ở vị trí cuối cùng.
Liễu Nhược Băng giao con cho Sương nhi và Tuyết nhi để hai chị em sinh đôi nàychiếu cố. Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đều đội mũ phượng quàng khăng. Vân Lộlà công chúa, đáng ra phải mặc công chúa phục, nhưng nàng thích phục trang củangười miêu, nên đặc biệt mặc riêng, đeo trang sức bạc vòng kiềng reo vang, vừavui mắt vừa đẹp. Dương Thu Trì cũng mặc quan bào bá tước của mình. Tần Chỉ Tuệcùng mọi người cũng mặc phục trang ưa thích nhất, chỉ có Liễu Nhược Băng vẫntrong y phục trắng, nhìn thanh tân thoát tục, cao nhã thánh khiết vô cùng. Lờichúc từ đương nhiên là do Dương mẫu đảm nhận. Bà ta đã làm hạo mệnh thái phunhân được nửa năm rồi, đương nhiên cũng luyện được chút đường ăn đường nói,chí ít không như nam xưa chỉ cưới một người thiếp cho con trai là Tần Chỉ Tuệmà cũng hoảng loạn bủn rủn tay chân, lại còn nhờ con trai dạy mình nói thế nàonữa. Dương mẫu nâng chung rượu lên, hướng đến Vân Lộ, Bạch phu nhân và LiễuNhược Băng ra vẻ kính ý, sau đó nói một lời chúc mừng, có lớp có lang hẳn hoi,khiến cho mọi người cao hứng ngút trời nâng chén rượu lên uống cạn.
Tiếp đó là thay ly rót rượu, kính tửu Dương mẫu và Vân Lộ, rồi họ mời rượunhau, uống rất náo nhiệt. Ngoại trừ Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình đang mang thai lấytrà thay rượu, mọi người đều uống cả. Rượu quá tam tuần, món ăn qua ngũ vị,Dương mẫu cầm lý lên nói với Liễu Nhược Băng: "Nhược Băng, hôm nay hiếm có khicao hứng thế này, lão thân có thỉnh cầu, không biết nên nói hay nên không."
Dương Thu Trì phì cười: "mẹ, mẹ học đóng kịch từ khi nào vậy? Ha ha hah"
Dương mẫu trợn mắt: "Không được làm ồn, mẹ đang nói chuyện chính sự với Liễutiền bối đây."
Liễu Nhược Băng đã uống mấy ly, mặt ửng lên hai đóa hồng, khẽ khom người nói:"Thái phu nhân có gì phân phù, cứ nói không có gì phải ngại."
"Là như thế này." Dương mẫu nhìn Phùng Tiểu Tuyết, "Chỉ Tuệ và Tình Tình sắpsinh con rồi, vừa khéo Nhược Băng cũng vừa có con chưa đầy tháng, cho nên tavà con dâu Tiểu Tuyết của ta thương lượng, có vẻ hai bên có duyên đặc biệt,cùng một lứa với nhau mà ở gần nhau âu cũng là có bạn. Do đó, nếu không hiềmkhí, lão thân mời Nhược Băng cùng con lưu lại đây, sau này ở chung nhà vớichúng ta."
Liễu Nhược Băng hơi ngẩn ra, không ngờ Dương mẫu lại nói đến chuyện ấy, hơicảm động. Dương mẫu dừng lại một chút, cầm ly đứng lên, tiếp tục nói: "Nghecon ta nói cô võ công cao tuyệt, do đó sau này con của Chỉ Tuệ và Tình Tìnhlớn lên, lão thân mong muốn để chúng bái cô làm môn hạ, ba sư huynh muội ởchung, khoái khoái lạc lạc mà trưởng thành. Không biết ý Nhược Băng thế nào?Nếu như cô đáp ứng, lão thân ở đây xin thay mặt các hài tử kính cô một chungbái sư."
Nghe Dương mẫu nói xong, thân mình Liễu Nhược Băng hơi chấn động, đưa mắt nhìnDương Thu Trì, thấy nàng rất hưng phấn nhìn mình, trong mắt đầy sự quan tâm,biết là phu quân đang nghĩ biện pháp lưu nàng lại, không khỏi cảm thấy ấmlòng. Nhưng khi nghe Dương mẫu nói muốn hài tử của tiểu thiếp của Dương ThuTrì sau này bái nàng làm sư phụ, thì điều này nàng chưa suy nghĩ qua, khôngkhỏi có chút đắn đo. Điểm này Dương Thu Trì cũng không nghĩ tới, nhất định làDương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết ngầm bàn với nhau. Điều này làm hắn rất caohứng, quả là chủ ý tốt, vì nếu như Liễu Nhược Băng làm sư phụ của con Tần ChỉTuệ và Tống Tình, từ giác độ này mà nói thì Liễu Nhược Băng và hắn đồng bốiphận, từ giác độ này mà xét thì sau này có thể cưới Liễu Nhược Băng. LiễuNhược Băng nhìn Dương Thu Trì, đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, còn chođó là chủ ý của Dương Thu Trì, nghĩ tới tuy đáp ứng lưu lại, nhưng Dương ThuTrì thủy chung chẳng an tâm, dùng tâm cực khổ nghĩ cách để nàng có lý do lưulại, lòng không khỏi ấm áp và an ủi vô cùng. Liễu Nhược Băng liếc nhìn thấydáng vẻ buồn buồn không vui của Tống Vân Nhi, hơi trầm ngâm, biết trò sao bằngthầy, nàng sao không đoán được nguyên nhân Tống Vân Nhi không cao hứng chứ?nên cười cười cầm chung rượu lên đáp: "Đa tạ thái phu nhân thưởng thức, chỉ cóđiều hiện giờ hài tử chưa ra đời, đến lúc thật sự có thể luyện võ là đã đếnmấy năm sau rồi. Đến lúc đó còn phải xét xem hài tử có thích hợp luyện võ côngcủa tôi không. Cho nên, chờ mấy năm rồi nói đến chuyện này xem ra sẽ ổn hơn."Tống Vân Nhi nghe thế, lập tức cảm kích nhìn Liễu Nhược Băng. Dương Thu Trìngớ người, lập tức hiểu rõ nếu như con của Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình bài LiễuNhược Băng làm thầy, như vậy sẽ là sư huynh muội với Tống Vân Nhi, vô hìnhtrung Tống Vân Nhi lại kém Dương Thu Trì một bối, thì làm sao mà thành thâncho được?
Kỳ thật, lại tình huống hai phía đều khó này rất thường xuất hiện trong nhữnggia đình xưa, vốn không cần hắn phải lo, nhưng là vì nó liên quan đến hôn nhânđại sự, nên hắn không thể không vì Tống Vân Nhi mà ưu phiền. Hiện giờ LiễuNhược Băng không lập tức nhận lời bái sư, vừa không làm mất mặt Dương mẫu, lạiđể cho Tống vân Nhi đủ thời gian để gả về nhà họ Dương. Đương nhiên, nàng cũngvì chuyện bái sư này mà lưu lại đường cho mình sau này. Liễu Nhược Băng nóitiếp: "Thái phu nhân thịnh tình mời Nhược Băng ở lại, Nhược Băng cảm kích bấttận, còn về chuyện ở lại thì..."
Dương Thu Trì nghe lời nàng có phần do dự, sợ nàng ra miệng cự tuyệt, lập tứcnói: "Liễu tiền bối, đừng quên là người đáp ứng bảo hộ cho sự an toàn của tađó!" Liễu Nhược Băng hướng mắt nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn đang khẩn trươngnhìn mình, trong mắt tràn đầy sự mong mỏi âu lo sợ mất, không khỏi dâng lên sựthương xót tràn đầy trong lòng. Trong trận chiến trên Niên Bảo Ngọc Tắc thầnsơn, Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng cùng trải qua khảo nghiệm giữa sống vàchết. Trước đó, Liễu Nhược Băng vốn chỉ nghĩ cho mình, nghĩ đến nếu như DươngThu Trì không thể chấp cánh cùng nàng bay khắp phương trời, thì nàng chỉ cầncon của hắn, sau đó ở vậy nuôi con đến già.
Nhưng lần trước sau khi rời khỏi Dương Thu Trì ở Nhất Chỉ Phong, nàng mới pháthiện kỳ thật ý nghĩ của nàng chẳng qua là tự lừa dối chính nàng, vì sự áiluyến của nàng đối với Dương Thu Trì vô cùng sâu đậm, càng lúc nàng càng khôngthể rời xa Dương Thu Trì. Trước khi gặp Dương Thu Trì trong sơn động sào huyệtcủa Kiến Văn dư đảng, Liễu Nhược Băng dường như sống một ngày dài bằng mộtnăm, suốt ngày cứ nghĩ đến Dương Thu Trì, khi xác định có con với hắn, loại tưniệm này càng lúc càng mạnh. Sau trận đấu sinh tử đó, Liễu Nhược Băng biếtcuộc đời và sinh mệnh này của nàng không thể không có Dương Thu Trì nữa rồi.
Trong sự do dự này, họ lại cùng đến Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn. Ở trước ngôichùa trên đường, sau cuộc đối thoại về sinh tử luân hồi kim sinh lại thế, LiễuNhược Băng tiến thêm một bước cảm thấy vị trí của nàng trong tim Dương Thu Trìthế nào, và từ sâu trong tâm khảm, nàng bắt đầu đứng ở góc độ của Dương ThuTrì mà suy nghĩ. Trên đỉnh thần sơn, bọn họ lại cùng trải qua cuộc khảo nghiệmsinh tử trong biển lửa như địa ngục. Nàng chứng kiến Dương Thu Trì vì để manghi vọng sống còn cho hai mẹ con nàng, đã bất chấp tất cả quay cuồng dập lửatrong mưa tên biển lửa, dường như sắp bị thiêu sống đến nơi. Thời khắc ấy,nàng sâu sắc cảm nhận được vị trí của mình trong tim Dương Thu Trì là như thếnào, và khối băng lạnh trong tim nàng cuối cùng cũng lốc tốc tan chảy ra. Concủa hai người sinh ra trong căn phòng gỗ nhỏ trên kim đỉnh ấy, rồi thời khắcchỉ có ba người... lúc ấy, nàng chân chánh cảm giác được một gia đình trọnvẹn. Và đối với nàng, đối với con nàng, cái gia đình ấy trọng yếu đến thế nào.
Liễu Nhược Băng nhớ lại khi xưa rời khỏi Dương Thu Trì trên Nhất Chỉ Phong,nấm kín một chỗ nhìn hắn đuổi theo chạy lên đỉnh, ngã rồi đứng dậy, phát điêngọi tên nàng, tay bị cào rách máu chảy đầm đìa thế mà chẳng biết gì... sựtuyệt vọng ấy làm nàng rúng động tận tâm can. Trong căn phòng nhỏ kia, LiễuNhược Băng nghĩ, nếu mà nàng mang con đi thật, không biết Dương Thu Trì sẽ đaulòng như thế nào, và nàng cũng thương tâm ra làm sao. Con sinh ra không cócha, đáng thương cho nó biết nhường nào. Đến lúc đó, ý nghĩ mang con đi củanàng triệt để lay động. Cho nên, khi ở Ba châu, Dương Thu Trì biên tạo ra mộtlời nói xạo không tròn vẹn tuy đích xác là làm Liễu Nhược Băng lưu lại, nhưngkỳ thật, cho dù không có lời nhận định chưa lấy gì xác đáng đó của hắn, LiễuNhược Băng không nhất định là muốn đi thật. Lần này đến Vũ Xương, Dương mẫu vàPhùng Tiểu Tuyết đối với Liễu Nhược Băng tốt phi thường, giống như đối đãi vớithân nhân vậy. Hơn nữa, chân chánh cảm giác được mái ấm gia đình làm nàng cảmthấy hạnh phúc vô cùng. Giờ đây, khi nghe Dương mẫu thịnh tình mời nàng ở lại,rồi nhìn ánh mắt tràn trề hi vọng và bất an của Dương Thu Trì, nghĩ đến haingười ái luyến sanh sanh tử tử như vậy rồi, thì cho dù lòng có cứng lạnh nhưbăng đá thế nào cũng phải tan chảy ra. Nàng thầm hạ quyết định, không đến lúcvạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không rời khỏi Dương Thu Trì.
Hơn nữa Dương Thu Trì đã nói trước mặt mọi người, rằng nàng đáp ứng bảo hộ chosự an toàn của hắn. Và đây cũng chính là lời thật. Vì Dương Thu Trì nói vềchuyện thỏ chết chó bị thịt kia nửa chân nửa giả, nhưng đích xác là chuyệnkhiến người phải quan tâm. Liễu Nhược Băng hạ quyết tâm, nếu như có cái cớ nhưvậy, thì nàng không thể rời khỏi Dương Thu Trì nữa rồi, không thể để cho connàng không có cha nữa rồi. Liễu Nhược Băng dịu dàng nói: "Dương tước gia tậpnã Kiến Văn dư đảng, đại phá thuyền bang, thu địch rất nhiều. Nhược Băng đãđáp ứng với Dương tước gia, tận lực bảo hộ cho sự bình an của người. Thái phunhân hiện giờ thịnh tình yêu thỉnh như vậy, nếu Nhược Băng từ chối nữa là cóchút bất cận nhân tình. Nếu như đã vậy, thì Nhược Băng cung kính không bằngtòng mệnh rồi." "Quá tốt rồi!" Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi dị khẩu đồngthanh vui mừng hoan hô, đưa mắt nhìn nhau rồi cười cười.Dương mẫu mừng rỡ,cùng Phùng Tiểu Tuyết đối mắt nhìn nhau. Phùng Tiểu Tuyết cầm chén rượu lên,Dương mẫu vui mừng bảo: 'Quả thật là tốt quá, sau này chúng ta là người mộtnhà rồi!" Ba người cao hứng uốn cạn chén rượu này. Trong số đang ngồi ở đó,đương nhiên người cao hứng nhất là Dương Thu Trì. Hắn cầm chung rượu lên, kínhLiễu Nhược Băng: "Đa tạ Liễu tiền bối! Sau nay là người một nhà, Thu Trì thậtlòng thật ý kính người một chung rượu!" Liễu Nhược Băng đương nhiên biết ý tứcủa Dương Thu Trì, nâng chung nên, hai người cùng cười và uống cạn. Tiệc tấtniên vô cùng sảng khoái. Giao thừa đến, mọi người đốt và xem pháo bông, phátlì xì, và cả nhà cùng chúc nhau hưởng một năm đoàn viên khoái lạc.
Chú thích: (*)- Trong hôn chế đời cổ Trung Quốc, con của thiếp (vợ lẽ) khôngđược gọi mẹ đẻ của mình là mẹ (nương), mà buộc phải gọi vợ cả của cha là mẹ.Vợ lẽ đối với chồng thì trọng về sự nâng khăn sửa túi, hoặc người thì trọng vềsự kế tự, chớ không có trách nhiệm đảm đang công việc nhà chồng như người vợcả. Khi nào người vợ cả hèn yếu, không cáng đáng nổi công kia việc nọ, thìcũng cậy vợ lẽ nhiều. Vợ lẽ không có quyền bằng người vợ cả, phải phục tùng vợcả như là chồng. Được người vợ cả có lượng khoan dung thì coi vợ lẽ như chị emmột nhà. Nếu phải người vợ cả cay nghiệt, thì sai bảo hành hạ như kẻ ăn ngườiở, vợ lẽ cũng phải chịu.
