Nạp Thiếp Ký
Lý Thiên Bằng cười hi hi hỏi lại: "Cô nương có phải là muốn đổ một bồn phẩnlên đầu Lý mỗ không? Được thôi, cô nương nói xem, Lý mỗ còn có mục đích gì cóthể giết Xảo Trinh cô nương."
"Sát nhân diệt khẩu!" Tống Vân Nhi trừng mắt nhìn Lý Thiên Bằng, lạnh lùngnói.
Lý Thiên Bằng thu lại nụ cười: "Diệt khẩu? Diệt khẩu gì?"
"Diệt khẩu về chuyện thuyền bang các ngươi! Nhân vì ngươi là người của thuyềnbang, các ngươi khiến Ngô Xảo Trinh khuyên bố chánh sứ mời ca ca ta đến ÂnDương trấn, sau đó mượn dịp đó giết chết ca ca ta, sau khi âm mưu bại lộ,ngươi liền giết người diệt khẩu!"
Ánh mắt của Lý Thiên Bằng trở nên âm lãnh, nhìn trừng Tống Vân Nhi, lạnh lùngbảo: "Tại hạ không biết cô nương nói vậy là ý tứ gì, tước gia các người hômqua đã từng tìm cha ta và ta, hỏi ta Ngô Xảo Trinh khi chết thì ta ở đâu. Tađã đáp rằng, lúc đó ta đang ở Túy Hương lâu, uống rượu đến trời sáng, ngườitrong thanh lâu có thể chứng minh."
Tống Vân Nhi ngớ người, nếu như là thế, thì tên Lý Thiên Bằng này không cóthời gian gây án sao? Nhưng không biết Dương Thu Trì có kiểm tra lại hay chưa.Nhưng mà, ở những chỗ như thanh lâu, có muốn nói dối cũng không tiện, và chỗđó có nhiều người, muốn mua chuộc hết rất khó, xem ra tiểu tử này không phảinói nhăng rồi. Lý Thiên Bằng thấy Tống Vân Nhi đứng ngẩn ra không nói gì, đanhgiọng bảo: "Tống cô nương, hôm qua ta đã nói qua với tước gia các người, takhông hề giết Ngô Xảo Trinh, cũng không có lý do để giết cô ta, và không cóthời gian gây án. Người trong thanh lâu đều có thể làm chứng, tước gia cácngười cũng đã điều tra rồi, nếu như cô nương vẫn có cố ý vu hãm cho tại hạ,chỉ sợ ta phải nhờ cha ta nói chuyện với tước gia, cho dù kéo nhau đến kimloan điện trước mặt hoàng thượng, họ Lý nhà ta cũng phải làm cho rõ ràng!"
Lời này không phải uy hiếp suông. Cha của hắn đường đường là chánh nhị phẩm đôchỉ huy sứ, quân khu tư lệnh viên, nếu quậy đến trung ương thì không phải làchuyện thường. Nhưng mà, từ phản ứng vừa rồi của hắn, có vẻ như không đượcbình thường, điều này gây sự chú ý cho Tống Vân Nhi. Lý Thiên Bằng chấp tay xáxá: "Nếu như cô nương không có chuyện gì nữa, tại hạ xin cáo từ. Quay về thỉnhchuyển cáo tước gia, ông ta phá án như thần, nhưng nên biết điều tra cho rõràng, đừng tùy ý oan uổng người tốt. Cáo từ!"
Tống Vân Nhi bị hắn lên mặt dạy một hồi, lòng ngầm oán hận, nhưng không cóbằng chứng gì, không có cớ bắt hắn, nên chỉ trừng mắt nhìn hắn mà thôi. LýThiên Bằng cười hi hi nói: "Dáng vẻ cô nương tức giận nhìn rất đẹp a, ha haha, ha ha ha ha...." Trong tiếng cười rộ, hắn phất tay bỏ đi.
Lúc này, Tề Phi, Hạ Bình cùng mọi người đã đuổi đến, thấy Lý Thiên Bằng đirồi, còn định đuổi theo nữa, bị Tống Vân Nhi ngăn lại: "Hắn đã phát hiện racác ngươi rồi, cho dù có muốn làm chuyện xấu cũng không làm trước mặt cácngười nữa, đuổi theo cũng không ích gì. Chúng ta trở về trước, thương lượngmột chút xem nên làm thế nào."
Đến chiều, mọi người trở về đến Thành Đô, đến nha môn của bố chánh sứ hỏi gáccổng thì biết Dương Thu Trì đã mang theo hộ vệ đi khỏi. Tống Vân Nhi lập tứcđoán được, nhất định là hắn đến chỗ của Liễu Nhược Băng. Mọi người lập tức đếnnơi ở của Liễu Nhược Băng, quả nhiên, Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng đangngồi bên bờ hồ nói chuyện trong ánh chiều tà. Thấy Tống Vân Nhi và mọi ngườitrở về, Dương Thu Trì rất cao hứng, mời nàng ngồi xuống hỏi kết quả. Tống VânNhi giản đơn thuật lại mọi chuyện đã kinh qua. Nghe nói Phương Tiệm không ngờcũng bị đâm chết giống như Ngô Xảo Trinh, Dương Thu Trì nhíu mày trao đổi ánhmắt với Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng quan tâm hơn về chiếc giày thêu hoa,hỏi: "Vân nhi, con nhìn thấy được chiếc hài ở hiện trường không?"
Tống Vân Nhi lắc đầu: "Bọn họ đang khiêng quan tài đi ra, nếu như con đến trựctiếp đòi hỏi, chỉ sợ người ta sẽ không nể mặt."
Dương Thu Trì nói: "Trước mắt, chiếc hài thêu hoa này không hề có liên hệ trựctiếp đến án này, không cần phải tra gấp. Tên Lý Thiên Bằng mới chỉ nghe VânNhi đột nhiên nói hắn là người của Thuyền bang, còn chưa làm gì hắn, hắn đã uyhiếp cùng cha đến Kim Loan điện kiện chúng ta rồi, phản ứng như thế thái quáphần rồi. Án theo lý mà nói, nếu như lòng hắn không có quỷ, hắn sẽ không phảnứng mạnh như vậy."
Tống Vân Nhi hậm hực nói: "Không sai, muội cảm thấy tên Lý Thiên Bằng này âmdương quái khí, dù gì cũng không phải là người tốt." Nói đến đó nàng nhớ đếnbộ dạng háo sắc của hắn, không khỏi chán ghét phi thường.
Dương Thu Trì nhìn nước trong hồ, trầm ngâm: "Ta đến Túy Hương lâu điều trarồi, lúc Ngô Xảo Trinh bị giết, Lý Thiên Bằng đích xác là ở đó uống rượu đếntrời sáng, hắn không có thời gian gây án."
"Đúng a!" Tống Vân Nhi nói: "Khuông Di, Lý Thiên Bằng không có thời gian gâyán, Phương Tiệm bị cùng một hung thủ giết chết, cũng không có khả năng là hungthủ, như vậy chỉ còn lại tứ di nương Hoa Tưởng Dung thôi."
"Ta cũng đã tra qua Hoa Tưởng Dung rồi, đêm đó ả hầu hạ Ngô Từ Nhân Ngô đạinhân, Ngô đại nhân chứng minh đêm đó ả cũng không có ra ngoài." Dương Thu Trìtrầm giọng nói.
Như vậy là đành bó tay rồi, bốn người hiềm nghi đếu được bài trừ, vậy thì thếnào đây? Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ, hỏi: ''Ca ca, huynh không phải là nói huynhtiến hành kiểm nghiệm gì sao? Có phát hiện gì không?"
Dương Thu Trì đã kiểm nghiệm, phát hiện trong mấy dấu tay trên cửa đích xác cócủa Khuông Di. Trên mặt của Ngô Xảo Trinh, trên môi và hai ngực không hề códấu nước bọt, hỏi kỹ thì biết lúc Ngô Xảo Trinh nhập liệm đã từng bị tắm rửalau sạch sẽ cơ thể. Nhưng mà, hắn lại phát hiện được trong nước bọt ở vòmmiệng của Ngô Xảo Trinh có một loại nước bọt có nhóm máu khác với nhóm máu củaNgô Xảo Trinh, hơn nữa lại là của nam. Như vậy, trước khi nạn nhân tử vong, đãtừng hôn miệng một nam nhân! Kinh qua so sánh, nhóm máu tương đồng với KhuôngDi! Nhưng mà, do không có cách gì tiến hành kiểm nghiệm DNA, không thể nàochứng minh nước bọt ấy là của y. Do đó, chỉ bằng sự giống nhau về nhóm máu,vẫn còn chưa thể đưa ra kết luận chính xác được. Dấu tay ở cửa sổ sau và sựtương đồng về nhóm máu trong nước bọt không thể làm chứng cứ chứng minh điềugì được ở Minh triều này. Thậm chí ngay cả nói cũng không dám nói. Cho nên,cho dùng hiện giờ trong thâm tâm Dương Thu Trì, Khuông Di đã trở thành kẻ hiềmnghi trọng đại, nhưng kết luân này không thể thông qua suy đoán mà nói ra.Không có chứng cứ phù hợp với quy định của Minh triều, hơn nữa Khuông Di lạicó bằng chứng không có mặt ở hiện trường, trong khi đó những dấu tay ở cửa saucó thể là được lưu lại trước đó, và do Khuông Di và người chết ước hẹn chungthân một cách riêng tư, nụ hôn môi kia giữa hai người cũng không thể nói lênđiều gì... Cho nên, Dương Thu Trì không dám động vào tiến sĩ Khuông Di có chalà hàn lâm viện đại học sĩ này. Hắn cần phải tìm thêm chứng cứ.
Và thế là, hắn đến cẩm y vệ thiên hộ sở của Tứ Xuyên, đàm phán với Thiên hộTrầm Sĩ Sanh một hồi, sắp bày sự giám thị nghiêm mật đối với Khuông Di, đồngthời cũng bố trí giám thị đối với Lý Thiên Bằng. Nhưng mà, Khuông Di, Lý ThiênBằng suốt ngày ru rú ở trong phủ, không ra cửa chính cũng không lẻn khỏi cửasau, Dương Thu Trì và Trầm Sĩ Sanh chẳng còn biện pháp nào. Dương Thu Trìquyết định không thể bị động ôm cây đợi thỏ như vậy, mới tìm đến Liễu NhượcBăng thương lượng xem coi nên làm thế nào. Nghe Tống Vân Nhi hỏi, Dương ThuTrì chỉ còn biết lắc đầu: "Không có tiến triển gì, vừa rồi ta đang cùng NhượcBăng thương lượng xem nên làm thế nào. Nhược Băng đưa ra một kiến nghị, ta cảmthấy rất tốt, chuẩn bị thử coi sao."
"Ahhh? Kiến nghị gì vậy?" Tống Vân Nhi hiếu kỳ hỏi.
Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng đưa mắt nhìn nhau, cười cười. Dương Thu Trìnói: "Hung thủ giết chết Ngô Xảo Trinh, dùng chiêu thức chỉ có đệ tử của Đế LạQuán Đỉnh pháp sư ở Đóa Cam mới biết, hơn nữa, loại chiêu thức này cần nộicông quái dị cũa chúng, và phải đạt đến một trình độ nhất định mới có thể sửdụng. Nếu chỉ có chiêu thức không có loại nội công quái dị đó không đánh rađược. Như vậy chẳng những nội công quái dị, mà còn phải cao thâm, phạm vi điềutra xem ra rất nhỏ...."
"Đúng a!" Tống Vân Nhi ngắt ngang lời Dương Thu Trì, vui mừng hớn hở: "Chúngta từ đầu điều tra lại, xem coi những người biết môn công phu đó trong lúc NgôXảo Trinh bị giết họ ở đâu, từ đó có thể phát hiện trắng đen được ngay, đúngkhông?"
"Đúng vậy!"
"Vậy chừng nào chúng ta xuất phát? Ngay bây giờ?" Tống Vân Nhi là người nóngtính, nói gió thì phải có gió ngay.
"Cái đó cũng không thể gấp được, Niên Bảo Ngôc Tắc thần sơn cách Thành Đô cảnghìn dặm, chúng ta chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đi sớm."
Ngay trong ngày, Dương Thu Trì đã phái người đi mua hai chiếc xe ngựa lớn, mộtchiếc để dành cho hắn, Hồng Lăng và tiểu Hắc cẩu, còn một chiếc thì lớn hơndành cho Liễu Nhược Băng, và cũng là chỗ để họ hàn huyên với nhau lúc banngày. Hai trăm nam nữ hộ vệ khác cùng Kim sư gia đều cưỡi ngựa, ngoài ra còncó xe ngựa chất đầu đủ dụng cụ phòng hộ. Chuẩn bị xong đâu đấy, cả đoàn ngườirầm rộ lên đường, nhắm thẳng Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn ở Đóa Cam. Rời khỏithành đô, quan đạo gập ghềnh dằn xóc. Dương Thu Trì và Hồng Lăng ở cùng vớihai thầy trò Liễu Nhược Băng vào ban ngày, ban đêm thì quay về xe ngựa củamình hoặc ngủ trong lều. Liễu Nhược Bang mang thai, sơn lộ gập ghềnh khôngngớt, dằn xóc liên hồi, do đó xe ngựa không thể đi nhanh, chỉ biết từ từ tiếnđến biên cảnh Đóa Cam.
Liễu Nhược Băng nhờ Tống Vân Nhi chuẩn bị cho mấy tấm thảm da hổ chợp mắt nghỉngơi. Dằn xóc mấy ngày, Dương Thu Trì vốn muốn ngủ nghỉ một chút, nhưng cóTống Vân Nhi tung tăng sôi nổi ỡ bên cạnh, muốn nghỉ quả thật là chuyện khó,nên đành ngồi dậy cùng Tống Vân Nhi, Hồng Lăng gieo súc sắc uống rượu. LiễuNhược Băng không thể uống rượu. Nàng sắp sửa lâm bồn, thân hình rất nặng nhọc,cho nên nằm bên cạnh nghỉ ngơi.
