Nạp Thiếp Ký
Ngụy thị vẫn cắn môi chẳng nói chẳng rằng.
Mắt Dương Thu Trì từ từ lộ ra vẻ kính phục, một sự kính phục với tình mẹthương con: "Kỳ thật, nếu như ngươi không vì cứu con, bất chấp tất cả đem bímật nghe lén đó nói cho ta biết, thì ta không thể nào ngờ ngươi giết chết XuânHồng, là hung thủ chân chính. Chỉ vì ngươi có thể nghe lén được bí mật ấy, đemchuyện đó kể ra mới bạo lộ chân tướng giết người mà ngươi ẩn tàng thật sâu.Cũng có thế nói nó ứng với câu 'lưới trời lồng lộng mà một sợi lông cũng khôngthoát', và cũng có thể đây là báo ứng nhân quả."
Tống Vân Nhi hơi kỳ quái: "Ca, cái này có quan hệ gì tới báo ứng nhân quảchứ?"
"Ngụy thị giết Xuân Hồng cô nương, không hề lưu lại tại chút manh mối gì ởhiện trường gây án, và đã khiến cho ta mới lúc đầu đã phá án theo phương hướngsai lầm. Nhưng con trai Thủy Cổ Tử của thị nhân vì gian dâm Xuân Hồng cô nươngmà phạm phải tử tội, bị ta bắt được, từ đó bức bách thị không thể không nghĩcách lập đại công chuộc tội cho con trai. Do đó thị phải đem đại âm mưu nghelén được ở hiện trường hung sát nói cho ta biết, và thế là bạo lộ chân tướng.Đây chẳng phải là sự báo ứng cho việc sát hại Xuân Hồng cô nương hay sao?"
"Cái con tiện nhân Xuân Hồng đó chết cũng còn chưa hết tội!" Ngụy thị cuốicùng cũng ngẩng đầu rít lên, "Nếu như để tôi tuyển chọn lại lần nữa, tôi nhấtđịnh vẫn sẽ giết ả!" Trong sự kích động tâm tình, Ngụy thị thở phì phò, mặt đỏgay.
Dương Thu Trì bảo: "Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi từ từ nói."
Ngụy thị ưỡn ngực: "Không có gì để mà nói hết. Không sai, cái con điếm XuânHồng ai nó cũng lấy làm chồng được đó chính là tôi do tôi giết. Tôi bây giờđền mạng cho nó là được chứ gì. Chỉ cần đại lão gia giữ lời hứa, tha cho contrai tôi, dân phụ kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa đáp đền ân điển của đạilão gia." Nói xong, thị dập đầu binh binh, khiến cho vết thương mới vừa ngưngchảy máu ở trán lại toát ra, máu ứa rơi đỏ cả đất.
Tống Vân Nhi bất nhẫn, bước tới đỡ thị dậy: "Đại nương, đừng như vậy, bà kểlại mọi chuyện cho rõ ràng đi, có thể sẽ có tình tiết có thể giảm nhẹ, ca cata... không, đại lão gia có thể sẽ suy xét giảm nhẹ tội lỗi."
Ngụy thị lắc đầu, buồn bã nói: "Đại lão gia đã đáp ứng tha cho con trai tôi,tôi không có gì đáng tiếc nữa. Tôi thường mạng cho Xuân Hồng là được." Thịđứng dậy, lao đầu vào cột.
Dương Thu Trì quát vội: "Ngăn thị lại!"
Tống Vân Nhi tay nhanh lẹ mắt, chớp một cái đã chụp lấy vai của thị: "Khôngđược làm như vậy!"
Ngụy thị khóc lóc cố sức thánh thoát, nhưng làm sao có thể thoát khỏi bàn taytuy nhỏ nhắn mà cứng như gọng kềm của Tống Vân Nhi được.Chân Ngụy thị nhũn ra,quỳ sụp xuống đất, dập đầu lạy Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi: "Đại lão gia,thái thái, nếu như các vị thương xót cho tôi, thì hãy để tôi đập đầu vào cộtmà chết ở đây đi. Tôi không muốn ra pháp trường, con trai tôi sẽ vì thế màkhông còn mặt mũi nào làm người nữa." Nói xong, thị lại cố sức thoát khỏi sựkhống chế của Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi điểm vào huyệt Kiên tỉnh trên vai, Ngụy thị tức thời cảm thấytoàn thân tê dại, động đậy không được. Tống Vân Nhi lúc này mới quát khẽ: "Conngười ngươi sao vậy, có muốn chết cũng không được chọn chết vào lúc này."Dương Thu Trì biết hiện giờ Ngụy thị một lòng muốn chết, nhưng tình huống lúcnãy thị khai chưa được rõ ràng, không thể để thị chết như vậy được. Hơn nữa,tin tức mà thị cung cấp cần phải xác định kỹ, và nó sẽ rắc rối phức tạp vôcùng, nói không chừng có thể lấy công mà bù trừ bớt tội, miễn cho hai mẹ conkhỏi chết.
Dương Thu Trì nói: "Đúng vậy, Ngụy thị, nếu ngươi chết rồi, con trai ngươi ởtù, ai sẽ chiếu cố nó đây? Sau này nó còn phải cưới vợ sinh con, còn rất nhiềuđiều phải trải qua trong đời, ngươi nhẫn tâm bỏ nó ở lại một mình trên đời nàyhay sao?"
Ngụy thị ngẩn người, tiếp theo đó nằm sụp xuống, khóc lóc với giọng vô cùng bithương. Dương Thu Trì bảo: "Nói thật cho ngươi biết, chuyện ngươi nghe lén vừarồi vô cùng trọng yếu, ta hiện giờ đã phái người đi tra chứng cứ rồi, nếu nhưlời ngươi khai là thật, bổn quan có thể xem xét tha cho mẹ con ngươi khỏichết."
Ngụy thị ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa nhìn Dương Thu Trì, căn bản không tin đólà sự thật, nhân vì thị không biết là tin tức lúc nãy cung cấp cho Dương ThuTrì trọng yếu như thế nào, và đủ để đổi mạng của hai mẹ con thị hay không.Tống Vân Nhi đương nhiên biết tin tức đó có ý nghĩa đối với Dương Thu Trì thếnào, cũng nói chen vào: "Nghe rõ chưa? Đại lão gia nói được là làm được. Ngươinếu thương con thì hãy nghĩ cho thật kỹ, thành thật hồi đáp câu hỏi của đạilão gia đi."
Ngụy thị dường như đã túm được cái phao cứu mệnh cuối cùng, nước mắt dầm dềgật đầu: "Đại lão gia, xin ngài cứ hỏi."
"Ngươi đem chuyện ngươi giết chết Xuân Hồng cô nương kể qua một lượt ta nghe."
Ngụy thị gạt nước mắt, thưa: "Kỳ thật tôi không thật lòng muốn giết Xuân Hồng.Đêm đó trước khi vào phòng nó, tôi không định bụng sẽ giết nó."
"Ngươi nói cũng có đạo lý," Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, "Nếu như ngươi có dự mưugiết cô ta trước, ngươi phải chuẩn bị dao hay hung khí gì đó, chứ không thểlâm thời sử dụng cái kéo ở phòng Xuân Hồng làm hung khí. Nhưng ngươi không thểphủ nhận là ngươi hận cô ta thấu xương."
Chuyện đến nước này rồi thì Ngụy thị không có gì để giấu diếm nữa: "Tôi rấthận nó. Nó đến thanh lâu bán mình là chuyện của nó, tôi không thèm quản, thếmà nó còn câu dẫn con trai tôi, tôi không thể không quản."
Dương Thu Trì bảo: "Là con trai ngươi thích Xuân Hồng, không thể nào đổ hếtmọi lỗi lầm lên đầu người khác như vậy."
Trong lòng hắn nghĩ, rõ ràng là Thủy Cổ Tử tình nguyện bám theo Xuân Hồng,Xuân Hồng không có lỗi lầm gì quá đáng, nhưng Ngụy thị cứ cho là Xuân Hồngđang quyến rũ con trai của thị, đem mọi tội lỗi đổ chụp lên đầu người ta. Bỡivậy mới có câu đối với người mẹ con trai luôn luôn đúng, mọi lỗi lầm dù cho cóthì là do người khác, còn con trai của mình thì mình bảo hộ là cái lẽ đươngnhiên. Ngụy thị thấy Dương Thu Trì không tin lời, vội phân bua: "Không phảivậy, đại lão gia, Xuân Hồng lúc còn ở trong thôn đã mời hoa gọi bướm, chứkhông quy cũ theo đòi nữ công gia chánh ngoan ngoãn ở nhà đâu. Nó chỗ nào cũnglộ mặt, thấy nam nhân là cười, mới có mười ba mười bốn tuổi đầu mà mặc đồ hởngực hở lưng, trời sinh ra đã là gái điếm...!"
Dương Thu Trì nhíu mày, xem ra thành kiến của Ngụy thị đối với Xuân Hồng rấtnặng. Hắn không muốn nghe mắng bừa, ngắt lời thị: "Được rồi, người chết coinhư đã hết, Xuân Hồng đã chết rồi, những chuyện trước đây không cần đề cậpnữa, nói quá trình giết người của ngươi đi."
Ngụy thị nghe được vẻ không hài lòng trong lời nói của Dương Thu Trì, vội dạmột tiếng, tiếp tục kể: "Tôi sở dĩ đến Lê Xuân viên nhận giặt y phục kiếmsống, đích xác là muốn tìm cơ hội nói rõ chuyện với Xuân Hồng, để nó khôngđược dụ dỗ con trai tôi nữa. Nhưng tôi mãi không tìm được cơ hội nói chuyệnvới nó. Hôm đó tôi đến Lê Xuân viên nhận đồ, con trai đến tìm, tôi thấy XuânHồng đứng ngay cửa khuê phòng ở tầng trên đá lông nheo đưa tình với con traitôi."
Dương Thu Trì hơi tức cười, thầm nghĩ, Xuân Hồng đã cùng Bành lão thất địnhthân, sang năm là người của Bành gia rồi. Con trai của ngươi nghèo rớt mồngtơi, thế mà cứ lo này lo nọ đối phó người ta. Chỉ sợ Xuân Hồng tránh con traingươi còn không kịp, sợ Bành lão thất phát hiện thì hỏng chuyện, chứ có lý nàolại chiêu dụ con trai ngươi? Hắn cười hỏi: "Xuân Hồng đá mắt đưa tình với contrai ngươi à? Ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Sao lại lầm chứ! Lúc đó tôi và con trai đứng ở cửa lớn của vườn, nó nhìn thấychúng tôi, cái hàng lông mi đó, ánh mắt đó, dáng vẻ hồ ly tinh đó... chẳngphải là đang liếc mắt đưa tình với con trai tôi sao..."
Dương Thu Trì càng tức cười hơn. Khuê phòng của Xuân Hồng cách cửa vườn ítnhất năm chục mét, cự li xa như vậy mà có thể nhìn được ánh mắt của người ta,rõ ràng là thị có thành kiến quá nặng với Xuân Hồng, để rồi cứ đem thứ sợ hãitrong thâm tâm của thị ra tưởng đó là thật! Hắn xua tay: "Được rồi đượcrồi.... đá lông nheo thì đá lông nheo, ngươi nói tiếp đi."
"Tôi giận đến run người, chuyển thân kéo con trai tôi đi, nhưng con trai tôiđã nhân lúc tôi không chú ý lẻn đi đâu mất rồi. Tôi tìm một hồi không thấy,đoán là nó đã lẻn vào phòng của Xuân Hồng, liền chờ ở dưới lầu. Quả nhiên, mộtlúc sau, Xuân Hồng vừa nói chuyện vừa từ trong phòng bước ra. Tôi nghe lời nóthì biết, con trai tôi nhất định là ở trong phòng. Tiếp đó tú bà cho bọn móngrùa quét dọn sửa sang, nói là có tri châu đại lão gia và Bành lão gia các ngàiđến. Tôi biết con trai trốn trong phòng Xuân Hồng, không yên tâm, nên đến nấptrong phòng của Long lão hán chờ."
Dương Thu Trì kỳ quái: "Long lão hán? Long lão hán gác cửa của Lê Xuân Viênhả? Ngươi quen thân với lão ta à?"
Mặt Ngụy thị hơi ửng hồng: "Long lão hán nhất mực muốn tôi cải giá lấy ông ta,mối làm ở Lê Xuân viên là ông ta giúp tôi nhận đấy."
Dương Thu Trì bấy giờ đã rõ, Nam Cung Hùng cùng bọn hộ vệ chỉ đảm nhiệm cảnhgiới, đuổi những người nhàn tạp đi, thủ kín các thông đạo, cấm chỉ những ngườikhông phận sự đến gần, chứ không tìm kiếm kỹ càng trong vườn. Hơn nữa, phòngcủa Long lão hán ở gần cổng của Lê Xuân viên, cách rất ca phạm vi hoạt độngcủa hắn, nên bọn Nam Cung Hùng chỉ đơn giản xem xét coi có người nào nổi bậtcần đề phòng hay không, không hề phát hiện ra Ngụy thị đang trốn trong phòngcủa Long lão hán. Dương Thu Trì hỏi: "Long lão hán có biết ngươi trốn trongphòng không?"
"Ông ta không biết, tôi trốn trong gian tạp hóa trong phòng của ông ta."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó đại lão gia ngài tức giận đùng đùng bỏ đi, Bành lão gia và Bành thấtgia cũng đuổi theo. Tú bà và các cô nương cùng tiễn ra tận cổng, sau đó Bànhthất gia quay lại, tiến vào phòng của Xuân Hồng, tôi rất lo là y sẽ phát hiệncon trai tôi còn ở đó rồi hại nó, cho nên rất khẩn trương, may là y không pháthiện được. Cuối cùng thì Bành thất gia cũng đi, trong vườn an tĩnh hẳn lại.Chờ cho trời đêm thanh vắng hết rồi, tôi len lén đến ngoài phòng Xuân Hồngnhìn vào trong, liền nhìn thấy Xuân Hồng quyến rũ con trai tôi lên giường...hành sự với ả..."
Dương Thu Trì nhịn không được nói: "Xuân Hồng cô nương lúc đó đã bị đổ tô matán, toàn thân mềm nhũn, hôn mê trầm trầm, sao có thể câu dẫn con trai ngươi?"Thấy Ngụy thị định phân bua, hắn xua tay bảo: "Được rồi, ngươi nói dụ dỗ thìcứ cho là dụ dỗ đi, ngươi nói tiếp coi ngươi làm sao lại giết người?"
