Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 382



Tạ Đức Thuận rất bất ngờ, mở tròn mắt, lần đầu tiên hắn nghe nói thâu gian kỹnữ là phạm pháp. Lúc này, vết thương trên mông của hắn đau nhức, nhớ tới vừarồi nhìn thẳng vào đại lão gia đã bị đánh đòn, sao giờ lại phạm phải mao bệnhnày nữa? Hắn vội vã cúi thấp đầu xuống.

Nhưng hiện giờ không phải là lúc truy cứu sự tình này, Dương Thu Trì bảo:"Ngươi nói tiếp đi."

"Dạ, tôi nghe nói bên trong có người, biết là có kẻ đến trước, xem ra là từcửa trước tiến vào. Tôi hi vọng hắn có thể sớm hoàn thành chuyện đó mà bỏ đi,lưu chút thời gian để tới lượt tôi, nhưng chờ một lúc mà người đó dường nhưkhông chịu ngừng nghỉ, xong rồi nghỉ một chút thì làm tiếp ngay. Tôi đoán thờigian làm việc đã tới, liền đến nhà bếp nhóm lửa trước, định bụng chưng bánhbao xong rồi quay lại, do đó tôi không vác cây gỗ đặt lại trù phòng, mà cứ đểđó đi về nhà bếp."

Dương Thu Trì hỏi: 'Sau đó thì sao? Sau đó ngươi có quay lại không?" Hắn thầmđoán là y sẽ không quay lại, nếu không tại sao cây gỗ kia vẫn để y chỗ cũ.

Quả nhiên, Tạ Đức Thuận đáp: "Không có, nhân vì tôi vừa đến nhà bếp, má má đãđến bảo tôi làm này làm kia. Vốn tối qua má má dặn tôi chuẩn bị nhiều đồ ănmột chút, hôm nay định mang các cô nương tới Tỳ Bà nham xem Tiên nữ tiết, chonên tôi không thể rảnh lẻn đi được. Không ngờ lại xảy ra chuyện này, thành rachuyện đi chơi cũng không thể nào thực hiện được."

"Cây gỗ cứ dựng ở đó, ngươi không lo người khác sẽ phát hiện hay sao?"

"Cũng hông cần phải lo, vì không ai biết tôi vác lại."

Dương Thu Trì cười thầm trong bụng, Tạ Đức Thuận này tự cho là việc mình làmẩn mật, không ai biết, không ngờ gặp phải một anh pháp y thời hiện đại, từ vântay điều tra ra chuyện của y. Điều này thật ra cũng ứng với câu "Nếu muốnngười ta không biết, trừ phi mình đừng làm."

Dương Thu Trì hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Tôi nhất mực bận rộn ở nhà bếp, cho đến trời hửng sáng, Ngô Biết Tam pháthiện Xuân Hồng cô nương bị người ta giết chết ngay tại phòng, trong vườn liềnđại loạn, tôi chạy lên xem, thấy trong phòng đầy huyết. Tôi đoán là Xuân Hồngbị nam nhân lúc khuya giết chết, nhưng tôi không dám nói, sợ má má biết tôithâu thực đánh tôi một trận rồi còn phạt tiền côn gmột tháng của tôi nữa, nhưvậy là tôi không thể nhanh chóng kiếm đủ tiền chuộc thân cho nhị nương. Do đótôi đem chuyện ấy báo cho nhị nương biết, bảo nàng ta làm chứng cho tôi."

Dương Thu Trì hắc hắc cười lạnh: "Ngươi cho là bổn lão gia ngốc nghếch haysao? Ngươi cho rằng ngươi bịa ra chuyện hoang đường này có thể lừa bổn quan?Như vậy ngươi đã sai còn sai nặng hơn nữa rồi!" Dương Thu Trì nói lời này làmuốn thăm dò coi lời hắn khai đây là có thật hay là không.

Tạ Đức Thuận đại kinh thất sắc, quỳ mọp dập đầu lia lịa: "Tiểu nhân nói câunào cũng thật, tuyệt không có khi phiến đại lão gia ngài a."

"Hừ! Kỳ thật căn bản không có nam nhân đó, là tự ngươi thâu gian Xuân Hồng, bịXuân Hồng cô nương phát giác, sợ bị phạt tiền công thậm chí tống giam, cho nênthẳng tay giết người diệt khẩu, dùng kéo đâm vào cổ cô ta một cái, có phải haylà không?"

Dương Thu Trì dùng loại phán đoạn suy luận này thật ra là một trong các sáchlược thẩm vấn, xem coi đối phương phản ứng thế nào, từ đó phán đoán xem đốiphương nói đây là thật hay là không.

"Tiểu nhân oan uổng a!" Tạ Đức Thuận nghe Dương Thu Trì đem án mạng đổ lên đầuhắn, tức thì đại kinh thất sắc, vội vã dập đầu. Loại đương nhiên đoán án nàytrong phương pháp thôi định có tội của thời cổ đại là rất phổ biến, cộng thêmcác loại thủ đoạn hình tấn bức cung rất phổ biến và hợp pháp, có thể không sợy không thừa nhận, cho nên Tạ Đức Thuận lúc này sợ đến mặt cắt không còn giọtmáu.

Dương Thu Trì hỏi: "Nam nhân đó chỉ có mình ngươi nghe thấy, có hay không chỉtoàn bằng cái miệng của ngươi, chẳng lẽ ngươi nói có là có hay sao? Bổn quanhiện tại hoài nghi ngươi chính là nam nhân đó, căn bản chẳng có nam nhân nàokhác nữa. Thời gian ngươi đến hiện trường so với thời gian Xuân Hồng bị giếttrùng hợp, chứng cứ xác đáng, ngươi còn muốn ngoan cố hay sao? Chẳng lẽ muốnbổn quan động hình mới chịu nhận?"

Tạ Đức Thuận không biết nên hồi đáp thế nào, chỉ biết dập đầu cho rằng mình bịoan.

Dương Thu Trì cười lạnh: "Nếu như ta động hình bức cung khiến ngươi thừa nhận,sẽ khiến ngươi không phục. Được, chờ bổn quan tra ra bằng chứng xong sẽ hỏingươi tiếp, coi đến lúc đó ngươi còn lời gì nói nữa hay không? Giải hắn xuốngchờ hậu thẩm."

Tạ Đức Thuận cứ luôn miệng kêu oan uổng, bị áp giải xuống dưới.

Tống Vân Nhi hỏi: "Ca, tên Tạ Đức Thuận này nói dối thật hay sao? Xuân Hồngthực sự bị hắn giết hay sao?"

Dương Thu Trì lắc lắc đầu: "Nói thật thì điểm này còn chưa rõ ràng, nhưng màđã tra đủ chứng cứ hắn đã đến hiện trường tội ác, hơn nữa cùng một lúc với nạnnhân bị giết. Hắn lại toan tính thâu gian Xuân Hồng, vì để diệt khẩu mà giếtngười, có động cơ sát nhân, cho nên đến hiện giờ, hắn là người bị hiềm nghilớn nhất."

Tống Vân Nhi gật gật đầu: "Rất có đạo lý, nhưng mà muội vẫn cảm thấy hắn chỉvì lo bị phạt tiền công mà nhẫn tâm giết người diệt khẩu, động cơ này có vẻhơi miễn cưỡng a."

Dương Thu Trì cười: "Động cơ có hợp lý hay không phải xét dựa trên người thựchiện hành vi ấy, có lúc hành vi của một người rất khó lý giải đối với ngườivài, có những án mang có động cơ giết người xét ra rất tức người, thậm chíchẳng cần thiết, ví dụ chỉ vì để cướp chút tiền tài, thậm chí không đủ ăn mộtbữa cơm mà hung thủ vì diệt khẩu vẫn giết người như thường. Loại người này đốivới sinh mệnh của người khác coi rất nhẹ."

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ: "Cái đó cũng phải, nếu như nam nhân đó là do Tạ ĐứcThuận bịa ra, tên gia hỏa này quả thật là có đầu óc. Nhưng mà, nếu như hắn nóithật thì sao? Nếu như có nam nhân vào phòng Xuân Hồng trước hắn thì sao?"

"Đúng a," Dương Thu Trì đáp, "Điều này hoàn toàn có khả năng, án mạng này córất nhiều điểm khả nghi, nếu như do Tạ Đức Thuận làm, thì Xuân Hồng vẽ ra dấuchữ vuông ấy chẳng có liên hệ gì với hắn, hắn cũng không phải họ Phương, trongdanh tính không có phần cấu tạo nào từ chữ khẩu, cho nên chúng ta phải tiếptục điều tra."

"Đúng vậy a." Tống Vân Nhi nói, "Vậy chúng ta hiện giờ làm thế nào?"

Dương Thu Trì xua xua tay không hồi đáp, hắn đang cần suy nghĩ.

Nam nhân mà Tạ Đức Thuận đề cập đến là ai đây? Là hung thủ Xuân Hồng họa ra đồán để chỉ hay sao? Nếu là đúng, phạm vi điều tra có thể thu hẹp lại, vừa rồiTống Vân Nhi đi điều tra thì biết được trong Lê Xuân viên này có ba người họNgô đều là móng rùa trong vườn, hai người họ Lữ đều là cô nương.

Nếu như người đến trước Tạ Đức Thuận đang làm chuyện nam nữ với Xuân Hồng đólà hung thủ, thì có thể bài trừ hai nữ nhân họ Lữ, tập trung trọng điểm điềutra vào ba nam nhân họ Ngô.

Nhưng mà trước khi thẩm tấn ba tên họ Ngô đó, Dương Thu Trì quyết định đề thẩmBành lão thất trước, vì y có rất nhiều vấn đề cần phải tra cho rõ.

Dương Thu Trì lệnh cho đem giam Tạ Đức Thuận lại, cho gọi Bành lão thất lênđại đường.

Bành lão thất không ngờ Dương tước gia hỏi đi hỏi lại cuối cùng lại hỏi lênđầu hắn, vì dù sao hắn cũng là kẻ có người thân bị hại, cho nên mặt mày đầy vẻnghi hoặc khi bị đưa đến đại đường.

Dương Thu Trì cho ngồi, vì khi không có chứng cứ chứng minh Bành lão thất phạmpháp, hắn phải khách khí đối với y, dù gì y cũng là em trai ruột của Bành lãogia tử, và cũng là biểu thúc của hữu bố chánh sứ của Tứ Xuyên.

Bành lão thất thấy Dương Thu Trì cho mình ngồi trả lời, khối đá trong lòng bấygiờ mới coi như được buông bỏ, hỏi: "Tước gia, án tình tiến triển thế nào? Cóphát hiện được tung tích tội phạm hay không?"

Dương Thu Trì đáp: "Sơ bộ suy đoán, hung thủ chính là người trong Lê Xuân viênnày!"

Bành lão thất vội hỏi: "Là ai?"

"Còn chưa tra rõ, do đó phải thỉnh thất gia đến đây giúp tra án."

"Ta? Ta có thể giúp gì được a?"

Dương Thu Trì khẽ cười: "Tuy nói hung thủ rất có thể là người trong Lê Xuânviên, nhưng không bài trừ có người ngoài chỉ sử y giết chết Xuân Hồng cônương, đặc biệt là những người đã phát sinh xung đột với Xuân Hồng cô nươngtối qua."

Bành lão thất thất kinh, nhìn Dương Thu Trì, ngẩn người ra một lúc: "Lời nàycủa Tước gia khiến bỉ nhân nghe mà không hiểu lắm."

"Vậy sao?" Dương Thu Trì vẫn mỉm cười y như cũ, "Lời này chỉ tùy tiện hỏingười trong vườn thì ai ai cũng đều nghe rõ, vì sao chỉ có mình thất gia nghekhông rõ?"

Bành lão thất lại rúng động hơn, do dự một chút, thăm dò: "Như vậy có nghĩalà... tước gia hoài nghi ta sao?"

"Hắc hắc, như vậy phải xem coi chuyện của thất gia tối qua có chỗ nào đáng đểbổn quan hoài nghi hay không đã."

Bành lão thất biến sắc, nói: "Ta... ta tối qua đã phát sinh cãi cọ với XuânHồng cô nương, bỡi vì cô ấy đắc tội với tước gia, khiến cho ngài tức giận bỏđi, tôi mắng cô ta không biết chuyện, cô ta nói tôi... nói tôi không phải làngười, không nên dùng nữ nhân của mình đi lấy lòng người khác, nói muốn hồihôn, không chịu lấy tôi nữa."

Bành lão thất nói đến đây, mặt hơi đỏ: "Chuyện này tước gia ngài sáng nay đãgiáo huấn tôi rồi, nhưng tối qua tôi không biết tình huống này, lại uống hơinhiều, vốn đang tức khí là nàng ta không giúp tôi nở mặt nở mày, lại nghe nàngta muốn hồi hôn không chịu lấy tôi nữa, tôi vừa tức vừa gấp, cho nên... chonên đã đánh nàng ta."

Dương Thu Trì thu nụ cười: "Thất gia không phải là người hay thô lỗ với nữnhân a?"

Bành lão thất cúi đầu, buồn bã nói: "Đánh nàng ta xong rôi rất hối hận, nàngta lại khóc, bảo tôi đi, nói không muốn thấy tôi nữa. Tôi rất hối hận và cũnglo lời nàng ta là thật, bỡi vì tôi thật sự thích nàng ta, tôi không thể khôngcó nàng ấy, cho nên tôi đã dịu ngọt dỗ dành nàng ấy, nhưng nàng ấy không chịunghe, tôi không còn biện pháp nào khác, liền múôn đến cùng nàng ấy đồngphòng."

Dương Thu Trì gật gật đầu, lòng nghĩ tục thoại có câu, "Phu thể đầu giường cãinhau cuối giường hợp nhau", cái chiêu của ngươi đổi thành phu thê bình thườngcó thể sẽ hữu hiệu, vì sau một phen mưa gió, chỉ cần ôn nhu một chút, dỗ dànhmột chút, nữ nhân có giận sôi lửa mấy cũng sẽ tiêu ngay. Nhưng mà đó là mâuthuẫn nội bộ của vợ chồng thường, trong khi ngươi vì muốn lấy lòng nam nhânkhác mà đem nữ nhân của mình hai tay dâng lên, nữ nhân của ngươi nếu có chútcốt khí khẳng định sẽ không tha thứ cho ngươi. Cái đó trở thành mâu thuẫn địchta rồi, ngươi muốn dùng phương pháp kia hóa giải, chỉ sợ không có hiệu quả gì.

Bành lão thất cúi đầu nói tiếp: "Tôi vốn cho nàng ta đã phục tỉnh tửu thang cóchứa xuân dược thì sẽ dễ dàng đắc thủ, không ngờ tôi cởi y phục lên giường ômnàng ta, nàng ta lại lớn tiếng gào thét, vừa đá vừa đánh tôi, sống chết cũngkhông chịu..."

"Do đó ngươi đã bịt miệng cô ta, giữ chặt tay cô ta, muốn thực hiện hành vi bávương ngạnh thượng cung?" Dương Thu Trì nhớ tới vết thương ở tay và những vếtthương do đề kháng trên người Xuân Hồng, "Thất gia dùng thủ đoạn này đối phóvới nữ nhân của mình có hơi thái quá rồi."

Bành lão thất ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì, mặt đỏ bừng: "Ta... ta là tình bấtđắc dĩ mà thôi."

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...