Nạp Thiếp Ký
Nhìn bốn phía một lượt, thấy cửa sổ phía sau của phòng bị mở, Dương Thu Trìvội vã cẩn thận đến cửa sổ. Trên mặt đất không có dấu chân máu, nếu như hungthủ từ cửa sổ này tiến vào giết người, và trên đất không có máu, thì có thểsuy đoán sau khi hung thủ đâm một kéo liền tránh ra ngay, cho nên chân khôngđạp lên máu, cũng không để lại dấu chân máu lên cửa sổ.
Hắn thò đầu ra ngoài quan sát, lòng liền mừng thầm, vì ở dưới cửa sổ có mộtthanh gỗ, có khả năng là do hung thủ dùng để leo lên, chờ một lúc hắn sẽ xuốngkiểm tra một chút, hi vọng có thể phát hiện dấu tay.
Dương Thu Trì lấy bàn chảy lấy dấu tay ra cẩn thận quét lên cửa sổ, hiện lênmấy dấu, trong đó có vài dấu bàn tay khá đặc biệt, đó là hình thành từ việc từphía bên ngoài thò vào nắm ngạch cửa, nhất định là của người lợi dụng cây gỗ ởdưới mà trèo lên, khi trèo đến dưới cửa sổ thì dùng hai tay bám vào cửa sổtiến vào phòng. Đương nhiên, cũng có khả năng là do kẻ này sau khi xong việctừ cửa sổ tụt xuống mà lưu lại.
Dương Thu Trì rất hưng phấn, ở thời cổ đại tội phạm không biết dấu tay đối vớiviệc phá án hình sự có ý nghĩa trọng yếu thế nào, do đó không hề biết đeo baotay đề phòng lưu lại dấu tay, do đó ở các hiện trường xảy ra án mạng rất d�lấy được dấu tay của hung thủ. Đương nhiên có một điểm không tiện lợi, đó làkhông hề có cơ sở dữ liệu về dấu tay, đối với những tội phạm có tiền án khôngdễ dàng gì phát hiện kịp thời, chỉ có thể chờ phát hiện được kẻ hiềm nghi phạmtội rồi mới tiến hành so sánh.
Hắn dùng máy chụp hình chụp các dấu vân tay này, sau đó dùng băng keo tiếnhành lấy rồi cất đi.
Dương Thu Trì quay lại hiện trường, tiến hành lấy dấu tay của Xuân Hồng vàhuyết dịch ở vết thương cùng một ít huyết ở vũng máu để giám định. Tiếp đó hắnlại lấy vài dấu tay linh loạn và tàn khuyết ở cửa và tay cầm.
Tiếp đó, hắn lại án chiếu theo thường quy trong công tác kiểm nghiệm tiến hànhlấy dịch chứa trong âm đạo của Xuân Hồng chuẩn bị giám định.
Đến lúc này, Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi thò đầu thò cổ đứng ngoài cửanhìn vào trong, liền bảo: "Vào đi, muội điều tra xong rồi hả?"
Tống Vân Nhi cẩn thận tránh máu ở mặt đất, đến bên cạnh Dương Thu Trì đưa mắcnhìn xung quanh, nhíu mày nói: "Thảm quá, lưu quá nhiều máu."
"Đúng a, cổ của người chết bị hung thủ đâm một kéo, máu chảy nhiều quá màchết."
"Ca, huynh có phát hiện gì không? Tra ra hung thủ chưa?"
Dương Thu Trì cười khổ: "Muội cứ gấp như thế không hà, nếu là đã tra ra hungthủ, ta còn đứng ngẩn đứng ngơ ra đây làm cái gì. Đối với hung thủ này, trướcmắt vẫn chưa có manh mối minh xác nào. Ta còn hy vọng muội có thể cho ta biếtchút ít manh mối đây này. Muội điều tra ra sao rồi? Có phát hiện gì haykhông?"
Tống Vân Nhi đáp: "Muội điều tra tú bà và các cô nương, móng rùa, nha hoàn,người hầu, bà mụ... ở đây đêm qua, tổng cộng có hơn ba chục người. Đại bộ phậnđều nói là đêm qua sau khi các huynh đi rồi, bọn họ tản ra về phòng ngủ, khôngnghe được động tĩnh gì. Có mấy cô nương ngủ ở lầu hai nghe trong phòng XuânHồng có chút tiếng động, nhưng phòng của các cô nương thanh lâu có tiếng độnggì đó thì mọi người đều cho là rất bình thường, nên không quan tâm."
"Cụ thể là tiếng động gì? Muội có hỏi không?"
Tống Vân Nhi đáp: "Đương nhiên là hỏi rồi, bọn họ nói đường như là có tiếngngã đổ gì đó."
Dương Thu Trì động tâm, từ tình huống hiện trường mà xét, thì Xuân Hồng saukhi bị giết đã ngã từ trên giường xuống, chẳng lẽ mấy cô nương kia nghe thấytiếng ngã này? Bèn hỏi gấp: "Còn có thanh âm gì nữa không? Ví dụ như kêu cứu?"
Tống Vân Nhi lắc đầu: "Không nghe thấy tiếng kêu cứu, nếu là nghe thấy cótiếng người kêu cứu, còn không chịu dậy mà xem hay sao? Chỉ nghe thanh âm ngãđổ gì đó thôi. Muội hỏi kỹ rồi, thậm chí có hai cô nương nói nghe âm thanh đócòn hơi giật mình tỉnh lại, nhưng bọn họ đêm qua cũng uống say rồi, lại mệtquá nên ngủ tiếp. Những người khác đều ngủ mê, cái gì cũng không nghe được."
"Hai cô nương nghe được thanh âm đó có nói đại khái là vào giờ nào không?"
"Bọn họ không để ý, do đó không biết là vào canh nào. Nhưng lúc bọn họ ngủ đãlà canh tư rồi, khi nghe thanh âm đó thì trời còn chưa sáng, do đó chắc làkhoảng canh năm."
Như vậy là phù hợp với thời gian tử vong mà thi thể phản ánh. Dương Thu Trìlại hỏi: Muội có hỏi kỹ là tối qua có nhân vật nào lạ đến không?"
"Hỏi rồi, tối qua Bành lão gia tử bao hết cả Lê Xuân viên, do đó suốt đêmkhông có ai đến. Bọn họ cũng không nhìn thấy người nào quá lạ, và không biếtrốt cuộc là ai đã giết Xuân Hồng cô nương."
Dương Thu Trì gật gật đầu: "Làm tốt lắm! Muội có hỏi bọn họ Xuân Hồng có kếtthù với người nào không?"
"Không có hỏi a - huynh vừa rồi đâu có dặn muội hỏi."
Dương Thu Trì to đầu: "Những cái đó cần thiết phải hỏi trong điều tra phỏngvấn a. Và cũng không trách được muội, chỉ trách ta không chịu nói rõ, không hềgì, sau này từ từ muội sẽ biết thôi."
Tống Vân Nhi nghe hắn nói vậy, hiển nhiên sau này định coi nàng là cánh tayphải cánh tay trái của hắn rồi, tâm lý thập phần cao hứng, cũng thật thà thànhkhẩn nói: "Được a, muội làm cái gì không phải huynh cứ chỉ muội, sau này muộisẽ sửa."
"Ừ, muội đi hỏi tú bà và các cô nương, móng rùa, nha hoàn đầy tớ bà mụ gì đócoi Xuân Hồng có thù nhân gì hay có xích mích gì với người khác không, đặcbiệt là nội bộ Lê Xuân viên."
"Dạ được!" Tống Vân Nhi hồi đáp, cúi đầu nhìn thi thể của Xuân Hồng, thở mộthơi dài vừa định chuyển thân đi, đột nhiên hơi sửng người, quay nhanh ngườilại, nhìn vào tay phải của thi thể trên mặt đất, ơ lên một tiếng: 'Ca, nhìnkìa, cô ấy dùng ngón tay vẽ một cái hình gì đó xuống sàn! Huynh nhìn đi a!"
"Ta đã xem rồi, vừa rồi đang nghiên cứu đồ hình đó, nghiên cứu cả nửa ngàycũng không nghĩ ra nó là cái gì. Muội giúp ta suy nghĩ thử."
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì đem nhiệm vụ trọng yếu này giao cho nàng, liềnvui mừng như hoa nở, cúi người sát xuống tử tế quan sát đồ án trên đất, nhưngnhìn phải nhìn trái một hồi cũng không ra manh mối gì.
Dương Thu Trì ngồi xuống cạnh nàng, bảo: "Muội nhìn phớt qua lần đầu thì phánđoán người chết định vẽ cái gì?"
Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ: "Đồ án này không phải là khi cô ta trước khi chết vẽbậy, mà là có quy tắc, xem ra là bức vẽ có ý thức, có thể cô ta định cho chúngta biết ai là người giết cô ta."
"Rất chính xác!" Dương Thu Trì tán thưởng gật đầu, "Mụoi nói không sai điểmnào, người chết bị mất máu cấp tính sắp chết tới nơi, thời gian tử vong rấtngắn, trong thời gian ngắn như vậy, cô ta bị người khác giết, đương nhiên muốntố cáo người đó nhất. Do đó cái bức vẽ này rất có thể là cho chúng ta biếthung thủ là ai, muội phân tích tiếp đi."
Được sự khích lệ của Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi rất cao hứng, nghĩ thêm mộtchút, lắc đầu tỏ ý xin lỗi: "Muội không nghĩ ra."
"Sao vậy a?" Dương Thu Trì gợi ý, "Muội vừa rồi đều đã nói người chết có khảnăng muốn thông qua bức vẽ này cho chúng ta biết người giết cô ta là ai a? Nếunhư cô ta muốn cho chúng ta biết rốt cuộc là ai giết, như vậy chứng tỏ..."
"Muội biết rồi!" Tống Vân Nhi vỗ tay, hưng phấn nói: "Chứng to hung thủ vàngười chết quen biết nhau!"
"Thông minh!" Dương Thu Trì vỗ vỗ vai nàng, "Chỉ có người chết nhận thức hungthủ, mới có thể tố cáo cho chúng ta biết ai giết cô ta. Như vậy, phạm vi đểxác định hung thủ có thể thu nhỏ lại ở những người người chết quen biết."
Tống Vân Nhi rất cao hứng, phảng phất cách sự thành công rất gần, nhưng nghĩlại, mặt trầm hẳn đi: "Vẫn không ổn a. Ca, vừa rồi muội điều tra biết đượcXuân Hồng ở Lê Xuân viên đã một hai năm rồi, lại ở thanh lâu... làm cái chuyệnlàm ăn này, chỉ sợ người mà cô ta nhận thức quá nhiều, chúng ta làm sao biếtđược cứu cánh ai là người giết cô ta đây."
"Đúng a, do đó chúng ta phải phá giải đồ hình này, hung thủ ẩn tàng trong đồhình này đầy!"
Tống Vân Nhi lại tử tế biện nhận đồ hình, nhíu mày nói: 'Rốt cuộc là cô ta vẽcái gì đây? Tròn không tròn vuông không vuông... thật nhìn không ra!"
Dương Thu Trì nói: 'Ta cũng nghĩ qua, người chết muốn cho ta biết ai giết côta, đơn giản nhất là viết ra tên của người đó..."
"Đúng a!" Mắt Tống Vân Nhi rực sáng lên, "Nàng ta nhất định là viết tên hungthủ... Nhưng mà có tên người nào tròn không tròn vuông không vuông a, cho dùcô ta có viết ra một chữ phương khẩu, thì cũng không có ai họ là Khẩu (口) cả."
"Phương khẩu?" Dương Thu Trì động tâm, "Đúng a, Xuân Hồng còn say rượu cộngmất máu quá nhanh, trước khi chết rất có thể ý thức bắt đầu mơ hồ, biết bảnthân không còn sức viết xong tên của hung thủ, nên chỉ đơn giản vẻ một cáiphương khuông (khung vuông), chẳng lẽ cô ta muốn cho chúng ta biết hung thủ họPhương?"
Họ Phương? Tống Vân Nhi vui mừng, "Chúng ta tra thử coi ở chỗ này trong sốngười quen của Xuân Hồng có người nào họ Phương hay không, nhé?"
"Ừ, đây là một phương hướng điều tra, chúng ta thử nghĩ coi còn có khả nangnào khác không, và chúng ta phải từ khả năng có thể nhất để tra lên."
Tống Vân Nhi nhìn kỹ đồ hình, đột nhiên cao hứng nói: "Đúng rồi, tuy không cóhọ Khẩu, nhưng có thể cô ta đang viết họ tên của hung thủ, và vừa mới chỉ viếtmột bộ phận thôi, chưa viết xong thì đã chết! Nếu là như vậy, trong họ củahung thủ xem ra có một phần là chữ Khẩu! (Chú: Chữ Hoa viết theo quy tắc từtrái qua, từ trên xuống, từ ngoài vào trong bằng việc kết nối nhiều bộ, nét,hoặc các chữ...)"
Dương Thu Trì mỉm cười nói: "Rất tốt, muội phân tích rất có đạo lý."
Tống Vân Nhi cười cười, nhưng sau đó làm mặt khổ sở nói: "Nhưng mà, cho dù làtrong họ có một phần là chữ khẩu, thì cũng có quá nhiều, nào là Chu (周), Ngô(吴), Hà (何), Hồ (胡) nè... làm sao mà tra a?"
Dương Thu Trì cười cười: 'Nếu như muội họ Hà, muội sẽ viết chữ khẩu bên tronghay là viết chữ nhân đơn ở ngoài trước?"
"Đương nhiên là viết ở ngoài trước... Huynh định nói chữ phương khuông này xemra là ở vị trí khởi bút?"
"Muội nói đi?"
"Hi hi hi, đúng vậy." Tống Vân Nhi áy náy, "Muội nghĩ lại đã a, ừ, phươngkhuông ở vị trí khởi bút sẽ có khả năng ở họ Ngô, họ Lữ (吕), họ Hô Duyên(呼延)... dường như chỉ có ba."
"Rất hay, sau này chúng ta khi điều tra phỏng vấn, nhất định phải chú ý đếnnhững kẻ có một trong ba họ này mà người chết nhận thứ."
"Dạ được , đúng rồi, còn có họ Phương (方) nữa!"
"Ừ." Dương Thu Trì nói, "Muội nghĩ thử nữa coi, đồ án này còn có khả năng gìnữa không?"
