Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 349



Phía Dương Thu Trì có Từ Thạch Lăng cùng các hộ vệ là tinh anh trong số tinhanh của cẩm y vệ và đại nội thị vệ. Nhưng dù sao chỉ có năm người này, cộngthêm Tống Vân Nhi, tiểu hắc cẩu nữa là bảy. Bốn hộ vệ còn lại võ công tươngđối yếu. Nếu như bọn họ muốn cường hành đột vây thì không thành vấn đề, nhưngquan trọng chính là bọn họ còn phải bảo hộ Dương Thu Trì chỉ có công phu mèoquào và Hồng Lăng chẳng biết võ công.

Chu bá hộ vốn định chờ những thiếp thân hộ vệ này phân tán ra khỏi Dương ThuTrì rồi mới tiến hành bao vây chia cắt, nhưng năm người này không rời DươngThu Trì một ly, trong tình thế chẳng đặng đừng ấy, y chỉ còn biết hạ lệnh đểcho một cẩm y vệ xuất thủ hành thích. Thật không ngời Dương Thu Trì từ phảnứng của Hồng Lăng phát hiện nguy hiểm, tránh được một kích trí mệnh.

Quan sát hình thế đầy nguy cơ, Từ Thạch Lăng cùng các hộ vệ và Tống Vân Nhiđều hiểu rõ, nhiệm vụ hiện giờ của họ chẳng phải là sát thương địch nhân, màlà bảo hộ cho sự an toàn của Dương Thu Trì và Hồng Lăng, do đó, họ vây thànhmột vòng tròn phòng thủ, chỉ có thể thủ chứ không thể công kích. Một khi côngkích ra ngoài, bị phân cắt bao vây thì vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, Dương ThuTrì và Hồng Lăng càng nguy hiểm hơn.

Những người này đều là cao thủ nhất lưu, khi bọn họ chỉ thủ không công, cẩm yvệ của Chu bá hộ nhất thời chẳng làm gì được. Có những cẩm y vệ đánh gấp quá,ngược lại bị bọn họ sát thương, trên mặt đất đã ngã mấy thi thể của cẩm y vệ.

Chu bá hộ cảm thấy cứ như thế này thì không ổn, ra lệnh tản ra bao vây, dùngcung tên ám khí bắn vào.

Chiêu này vô cùng độc lạt, vòng phòng thủ của Từ Thạch Lăng không thể nhanhchóng duy động, cũng không có biện pháp nào truy kích hay nhanh chóng đào ly,cẩm y vệ vừa tản ra thì bọn họ chẳng thể nào làm thương tổn đến đối phươngđược nữa.

Cung tên và ám khí của cẩm y vệ bay đến như mưa, Từ Thạch Lăng cùng mọi ngườidùng đao kiếm ngăn chặn. Chỉ bị đánh mà không thể công, như vậy hoài thật làphiền, hơn nữa đối diện với trận mưa tên này, ai cũng không thể bảo chứng mỗimũi tên đều có thể chuẩn xác hất đi, một khi có mũi tên lọt lưới, thì khôngchết cũng bị thương!

Tiếp tục như vậy thì chỉ có con đường chết, Từ Thạch Lăng cắn chặt rang, báocho Tống Vân Nhi và mọi người lưu tâm bảo hộ Dương Thu Trì và Hồng Lăng, cònbản thân thì dẫn theo một hộ vệ xông ra ngoài chét giết hơn mười cung tiễnthủ, khiến cho việc tiến công bằng cung tên có phần giảm đi. Nhưng mà, haingười lại bị các cẩm y vệ phân cắt bao vây.

Lời thường có câu mãnh hổ còn sợ quần lang, Từ Thạch Lăng cùng các thiếp thânhộ vệ tuy võ công cao cường, nhưng đối phương là cẩm y vệ cũng không phải làkẻ yếu, trong đó có không ít hảo thủ võ công, cộng thêm nguời nhiều thế mạnh,vị hộ vệ cùng Từ Thạch Lăng đánh ra sau khi đã giết được mấy chục người rồicuối cùng lực tận bị giết, Từ Thạch Lăng cũng bị thương nhiều chỗ, liều chếtmở một đường máu quay đánh trở về.

Tống Vân Nhi và mọi người ở đây cũng không nhẹ nhàng gì. Trong trận tiến côngbằng mưa tên và ám khí đó, hai vị hộ vệ có võ công hơi kém trúng tên mà chết,hai người còn lại cũng thay nhau trúng tên thụ thương. Sau khi Từ Thạch Lăngđánh quay về, thì hộ vệ đội đã có ba người chiến tử, chỉ còn năm vị thiếp thânhộ vệ cộng thêm một hộ vệ phổ thông nữa là sáu người, thêm vào Tống Vân Nhi cóthể miễn cưỡng duy trì thế trận phòng thủ.

Hồng Lăng mới mười sáu tuổi, thấy Từ Thạch Lăng cùng mọi người toàn thân đềulà máu, bốn bên mưa tên như châu chấu, nàng chưa bao giờ kinh qua trận đấu nhưthế này, cho nên sợ hãi mặt trắng bệt hẳn.

Mấy chiêu võ mèo quào của Dương Thu Trì không giúp ích được gì, cho nên hắnkhông dám xuất thủ loạn, sợ càng giúp càng gây khó cho người, thấy Hồng Lăngnhư vậy liền ôm chặt nàng vào lòng, dùng thân mình che chở cho nàng, nói:"Không sao đâu, Hồng Lăng, đừng lo sợ, Vân nhi và mọi người võ công cao cường,chúng ta rất an toàn."

Lời tuy là vậy, nhưng trong thâm tâm Dương Thu Trì vô cùng minh bạch, là cụcdiện trước mắt chỉ sợ bọn họ rủi nhiều may ít mà thôi.

Tiểu hắc cẩu chạy vòng vòng dưới chân Dương Thu Trì, thủ hộ cho chủ nhân.

Nhìn thấy Tiểu hắc cẩu, lòng Dương Thu Trì chợt động, cúi người xuống ẵm nólên, chỉ chỉ về phía Gia Lăng giang, bảo: "Mau tới đó gọi bọn họ về đây cứuchúng ta! Đi mau!"

Thả tiểu hắc cẩu ra, hắn vỗ lên mông nó một cái. Con tiểu hắc cẩu này có linhtính, lập tức như làn khói lẻn ra khỏi vòng phòng thủ, tránh hết các tên và ámkhí cùng đao kiếm của cẩm y vệ, nhanh chóng chạy thoát ra khỏi vòng vây.

Bọn cẩm y vệ do chỉ coi Tiểu hắc cẩu là sủng vật do Dương Thu Trì nuôi, thấynó chạy ra ngoài bèn chém vài đao không trúng coi như thôi, do đó tiểu hắc cầuhữu kinh vô hiểm thoát khỏi vòng vây, thuận đường còn cắn vào chân vài cẩm yvệ, rồi mới nhắm hướng Gia Lăng giang mà chạy miết.

Dương Thu Trì hy vọng Nam Cung Hùng có thể về tăng viện, nhưng tự Nam CungHùng và mọi người cũng đang hi vọng Dương Thu Trì mang theo cẩm y vệ từ BảoNinh phủ đến tăng viện cho họ, bỡi vì họ cũng bị bao vây trùng trùng.

Thì ra, tiên sinh phụ trách sổ sách của Thuyền gia thương hành là Vương HùngKiếm sau khi chạy tới Bảo Ninh phủ đã đem tin tức Tô quản gia bị bắt báo chođại chưởng quỹ Lục Tiệm Li.

Lục Tiệm Li biết đại sự không ổn, Dương Thu Trì muốn đối phó bọn chúng. Y tuykhông biết thân phận cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ của Dương Thu Trì, nhưng bằngtuổi trẻ mà đã ngôi lên ngôi vị bá tước của hắn mà phán đoán, con người nàytuyệt đối không đơn giản.

Vương Hùng kiếm khi chạy khỏi Ba châu, đã bố trí nhiều nhãn tuyến tiến hànhtheo dõi Dương Thu Trì. Khi thấy Dương Thu Trì cho binh phân hai lộ, trong đócó một lộ kéo thẳng tới Gia Lăng giang, liền phái ngay người về báo cáo choLục Tiệm Li.

Lục Tiệm Li lập toán đoán Dương Thu Trì muốn động thủ đối với đội thuyền chởmuối lậu của y. Y không biết Tô quản gia đã bị nha môn cấm dịch Đường Thiệubắn chết, cho rằng Tô quản gia đã phản, tiết lộ tin tức về thuyền đội này.

Tiếp theo đó, Lục Tiệm Li tiếp được mật báo của cẩm y vệ Phiền tổng kỳ của BảoNinh phủ, là Dương Thu Trì muốn cẩm y vệ tiến hành bố không đối với chúng,ngoài ra còn buộc Chu bá hộ mang theo một lượng lớn cẩm y vệ kéo đến Gia Lănggiang.

Thế là Lục Tiệm Li không còn hoài nghi gì nữa, Dương Thu Trì thực sự muốn độngthủ với thuyền bang.

Nếu như đã trở mặt, Lục Tiệm Li quyết định dồn toàn lực liều một trận, tru sátDương Thu Trì và toàn bộ người đi theo, sau đó xử lý thế nào thì dù sao thuyềnbang cũng có sự trợ giúp của tầng tầng quan phủ và chỗ dựa sau lưng, Lục TiệmLi tin rằng, lần này nhất định sẽ giống như lần giết vợ con Trầm tri châu khitrước, nhẹ nhàng thực hiện rồi nhẹ nhàng vượt qua.

Và thế là, Lục Tiệm Li hạ lệnh lập tức triệu tập những phần tử cốt cán củathuyền bang ở Bảo Ninh phủ tổ chức hội nghị, thông báo tình hình, cho bọn họtổ chức bang chúng của thuyền bang, lấy cớ là có cường phỉ đánh cướp thuyềnvận tải của thuyền bang, khiến cho bang chúng mang theo cung tiễn vũ khí, lậptức kéo đến Gia Lăng giang tăng viện.

Trong những bang chúng này chỉ có những phần tử cốt cán mới hiểu tình huốngchân thật, những bang chúng khác chỉ biết là có cường phỉ đánh cướp, tức thờiào ạt kéo nhau đến bờ sống Gia Lăng.

Trước khi đó, Nam Cung Hùng đã dẫn theo người đến bờ sông chinh dụng ngưthuyền của ngư dân tiến hành tìm kiếm các thuyền qua lại trên sông, dưới sựxác định của Thuyền bang thương hành chưởng quỹ Lâm Tường, chẳng mấy chốc sauđã phát hiện đội thuyền chở muối lậu, bắt được người phụ trách đội thuyền nàylà Lục Tiệm Chung đệ đệ của Lục Tiệm Li.

Nam Cung Hùng, Chiêm Chánh cùng mọi người tư hiện rõ thân phận, nhưng khi ngănthuyền bắt người thì bị bang chúng của thuyền bang áp vận đó vây công phảnkháng, hai bên triển khai kịch chiến.

Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ võ công cao cường, nhưng nhân số của đội thuyềnáp vận rất đông, hơn nữa chúng ở địa hình mặt sông quen thuộc tác chiến, vàchuyện chúng làm llà chuyện đáng bị rơi đầu, bị bắt coi như sẽ chết chắc, chonên đã liều mạng vây công.

Hai bên chiến đấu sáp lá cà, Nam Cung Hùng cùng mọi người tuy giết rất nhiềubang chúng chống cự, nhưng vẫn không khống chế nổi cục diện. Không những nhưthế, mấy chiếc ngư thuyền của họ bị bang chúng thuyền bang lặn xuống dưới đụcthuyền hoặc lật nhào. Nam Cung Hùng, Chiếm Chánh cùng đại bộ phận hộ vệ bộkhoái nhảy tránh rất nhanh lên đại thuyền chở muối của địch, nhưng vẫn cóthiểu số hộ vệ và bộ khoái rơi xuống nước bị kích sát.

Nam Cung Hùng cùng mọi người thấy hai bên đều xuất hiện thương vong, tức thìđỏ hồng cả mắt, như mãnh hổ hạ sơn, giết không ít bang chúng thuyền bang trênthuyền muối.

Nhưng bang chúng thuyền bang cũng phát hiện những hộ vệ này không biết bơi,liền đua nhau nhảy xuống nước đục thuyền.

Nếu như thuyền chở muối này chìm xuống sống, chứng cứ không còn nữa. Nam CungHùng vô cùng khẩn cấp, nhưng bọn họ không biết bơi, cung tiễn bắn thuyền bangbang chúng dưới nước giết không được mấy người, cho nên nhất thời không biếtlàm thế nào cho phải.

Đúng lúc đó, bên bờ Gia Lăng giang vang lên tiếng quát tháo hô giết, rồi xuấthiện vô số bang chúng trong quần áo ngư phu, cung tên trong tay bắn như mưa vềphía thuyền muối có Nam Cung Hùng, Chiêm Chánh và các hộ vệ bộ khoái ở trên.

Hộ vệ đội thân có võ công, tên bắn từ bờ ra có khoảng cách khá xa nên khônglàm gì được họ. Nhưng những bộ khoái có võ công hơi kém vẫn bị trúng tên rơixuống sông.

Bang chúng tăng viện càng lúc càng đông, không những tên trên bờ bắn xuống nhưmưa, mà trên sống Gia Lăng cũng đã xuất hiện thêm nhiều ngư thuyền, áp sát lạiở cự ly gần dùng cung tên ám khí phát động công kích Nam Cung Hùng và mọingười.

Nam Cung Hùng, Chiêm Chánh cùng mọi ngừoi tuy móc ra yêu bài cẩm y vệ và bộkhoái, tuyên bố thân phận chân thật của họ, nhưng bọn họ đều mặc đồ thường,hơn nữa ở cự li xa không thể phân biện yêu bài là chân hay giả, các nhân vậtcốt cán của thuyền bang lại lớn tiếng bảo đó là đồ giả mạo, nên bọn bang chúngđương nhiên không tin lời của Nam Cung Hùng và mọi người, vẫn không ngừng tiếncông y như cũ.

Nhưng mà, sau khi móc ra yêu bài, cũng có một số bang chúng lo lắng bọn họthật sự là cẩm y vệ và bộ khoái. Nhưng mệnh lệnh của những kẻ cầm đầu chúngkhông dám phản kháng, nên bộ phận bang chúng này không hề liều mạng tiến công,nguy cơ của Nam Cung Hùng và mọi người cũng giảm xuống một chút.

Cho dù như thế, nhóm của Nam Cung Hùng bị bọn thuyền bang không rõ chân tướngùn ùn kéo đến công kích, vẫn nguy hiểm vạn phần, chỉ cố gắng khổ lực chịuđựng, chờ đợi cứu viện. Bọn họ không biết Dương Thu Trì ở phía này cũng gặpphải nguy hiểm, cho dù có biết cũng không thể phân thân lúc này.

Còn ai có thể giải cứu cho Dương Thu Trì và mọi người đây? Chỉ sợ có kỳ tíchthì mới được, nhưng trên đời này thật sự có kỳ tích hay không?

Chính vào lúc Dương Thu Trì cùng mọi người bị cẩm y vệ của Chu bá hộ bao vâytầng tầng, công kích bằng từng trận mưa tên, khổ sở chịu đựng mà không có cáchgì đột vậy, nguy cấp vạn phần, thì từ xa ẩn ước nghe được tiếng vó ngựa, bụibốc mù. Từ tiếng vó ngựa ầm ầm đó mà xét, chỉ sợ có khoảng mấy trăm người đangkéo đến.

Sắc mặt Dương Thu Trì hơi biến, phương hướng mà đám kỵ binh này kéo tới khôngphải là từ phía Nam Cung Hùng ở Gia Lăng giang, bọn Nam Cung Hùng không cónhiều nhân mã như vậy, hơn nữa toàn bộ lực lượng ở Ba châu hắn đã điều độngđến đây hết, vốn chỉ hy vọng cẩm y vệ của Bảo Ninh phủ có thể trở thành quânđể mình sử dụng, không ngờ rằng bọn chúng đã bị thuyền bang làm biến chất hết,không những chẳng giúp gì, mà ngược lại còn biến thành địch nhân vây chặt dồnhắn vào khốn cảnh.

Cho nên, mấy trăm thiết kỵ đang đến kia không thể nào là viện binh của hắn, màcó thể là bang chúng của thuyên bang, nghe tin kéo tới tăng viện!

Chu bá hộ tuy hơi ngạc nhiên, nhưng tiếp đó minh bạch ngay, vì tám chính phầnlà người của thuyền bang nghe tin kéo đến, như vậy phải đánh cho mạnh, nhấtđịnh phải nhổ luôn cái gai trong mắt là Dương Thu Trì này. Bọn cẩm y vệ đìnhchỉ bắn tên, chờ đội ngũ tăng viện kéo đến mới phát động tổng công tối hậu.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...