Nạp Thiếp Ký
Nói đến đây, Hồ Tam có chút bẽn lẽn, len lén nhìn Dương Thu Trì, thấy hắntịnh không thể hiện biểu tình trào phúng gì, liền thở nhẹ một hơi, nói tiếp:"Tôi dùng ngón tay chọc lỗ hổng nhìn vào trong, thấy Bạch Tiểu Muội mặc mộtcái quần lót ngủ trên giường, mền bị rớt ra một bên, lộ ra..."
Dừng một chút, thấy không nên kể rõ, hắn bỏ qua chỗ đó rồi tiếp tục kể:"Tôi... tôi như bị quỷ làm cho mê tâm đưa đường dẫn lối hay sao ấy, mở cửa sổtiến vào trong phòng, cởi đồ ra, sau đó thì... cưỡng gian nàng."
"Nàng không phản kháng sao?"
"Phảng kháng chứ, tôi bịt miệng của nàng, bóp cổ nàng, tôi vừa khẩn trương vừasợ, nàng phản kháng rất dữ dội, do đó... do đó tôi... không chưa có kịp chovào trong là đã xuất khí rồi..."
Dương Thu Trì muốn cười, nhưng cảm thấy không thỏa đáng, bèn cố gắng nhẫnnhịn, ho khan một tiếng, hỏi tiếp: "Sau đó thì thế nào?"
"Khi tiết khí xong, tôi thanh tỉnh trở lại, biết là chuyện này tiêu rồi, tôilập tức chỉ muốn trốn chạy, căn bản không muốn giết nàng. Đúng thế! Đại lãogia, thỉnh ngài tin tôi! Tôi có thể thề độc!"
Dương Thu Trì gật đầu: "Ngươi kể tiếp đi."
"Tôi nhanh chóng mặc quần áo lại, rồi từ cửa sau trốn khỏi đại viện của Ângia, chạy đến trốn trong nhà Tạ quả phụ. Tính ra tôi định chạy ra khỏi thành,nhưng nghĩ là Bạch Tiểu Muội nhất định sẽ tố cáo tôi, chỉ cần lộ diện thế nàocũng bị bắt. Bèn định chờ lúc tối trời, thành môn chưa kịp đóng cửa sẽ cảitrang rồi đào tẩu, không ngờ các người đã nhanh chóng tìm ra tôi."
"Khi ngươi mặc y phục xong, Bạch Tiểu Muội còn la hét không?"
"Nàng chỉ nằm trên giường nhỏ giọng khóc lóc, không hề kêu thét."
"À, vậy ngươi làm sao mà giết chết tỷ tỷ Bạch Tố Mai của nàng?"
"Tôi oan uổng mà, đại lão gia!" Hồ Tam cố sức dập đầu, "Tôi thật không hề giếtBạch Tố Mai, lúc đó cô ấy không ở hiện trường. Chuyện cô ta chết, tôi chỉ biếttừ khi nghe Tri huyện lão thái gia hỏi a."
"Vậy Bạch Tiểu Muội không phải là do ngươi giết?" Dương Thu Trì nhìn sâu vàohai mắt Hồ Tam, hỏi.
Hồ Tam đưa hai tay ra trước ngực, miệng run cầm cập: "Đại gia, tôi xin thề,tôi không hề giết hai chị em họ. Tôi lúc đó chỉ muốn đào tẩu, căn bản khôngmuốn giết người a. Khi tôi đào tẩu, Bạch Tiểu Muội còn nằm khóc trên giường,làm sao mà chết được..."
Dương Thu Trì quan sát thần tình của hắn, xem không có vẻ nói dối, bèn hỏitiếp: "Bạch Tiểu Muội phản kháng có cào cấu bấu vào người ngươi không?"
Hồ Tam nhớ lại cẩn thận một hồi, khẳng định: "Không hề bấu véo, lúc đó tôi đemhai tay của nàng ép lên đầu, dùng một tay giữ chặt, do đó, nàng không có cáchgì làm tôi bị thương."
"Ngươi cởi áo ra cho ta xem."
Hồ Tam cố sức cởi vai áo ra, Dương Thu Trì quan sát tử tế một lúc, toàn bộthân trên của Hồ Tam quả nhiên không có vết cào.
Dương Thu Trì hỏi tiếp: "Ngươi nói ngươi không hề giết Bạch thị tỷ muội, cóchứng cứ gì không?"
Hồ Tam suy nghĩ thật lâu, cuối cùng bần thần lắc đầu: "Tôi không nghĩ ra chứngcứ nào, nhưng tôi thật không giết hai người họ. Đại gia, thỉnh ngài tin tôia."
Dương Thu Trì trầm ngâm, nỗ lực hồi ức lại tình huống nhìn thấy lúc kiểmnghiệm thi thể.
Đột nhiên, Dương Thu Trì nhớ tới một chuyện. Lúc bản thân hắn kiểm nghiệm,Bạch Tiểu Muội ở trên giường đã xuất hiện hiện tượng thi cương và thi ban rấtrõ ràng, nhưng Bạch Tố Mai nằm trên đất vẫn chưa hề xuất hiện. Như thế chothấy, thời gian Bạch Tố Mai chết nhất định là diễn ra sau Bạch Tiểu Muội, saibiệt ít nhất là hai tiếng đồng hồ. Nếu như Hồ Tam cưỡng gian xong Bạch TiểuMuội rồi bóp chết nàng, không có lý gì ở đó suốt hai tiếng đồng hồ để chờ giếtBạch Tố Mai. Nếu như đổi thành hắn, hắn cũng phải nhanh chóng thoát ly hiệntrường.
Từ điểm này mà xét, có thể khẳng định rằng, Bạch Tố Mai không phải do Hồ Tamgiết. Như vậy có thể là ai?
Trong móng tay của Bạch Tiểu Muội còn lưu lại lớp da, nhất định là của hungthủ lưu lại, nhất định phải nhanh chóng tiến hành kiểm nghiệm DNA, nhất địnhsẽ phát hiện ra vấn đề thôi. Đồ đạc kiểm nghiệm còn để lại ở sau chiếc xe đadụng giấu trong sơn cốc. Tuy sơn cốc đó ít người lai vãng, nhưng cũng cần phảinhanh chóng đến lấy thiết bị trở về. Không có mấy thứ đó, coi như cái nghềpháp y của hắn không còn miếng bột để gột nên chút hồ nào nữa.
Trong lúc suy nghĩ, bên ngoài chợt truyền vào tiếng nói như chuông ngân: "Ca,ca! Cha muội kêu huynh đến kìa!" Vừa nghe hắn biết ngay đó là đại tiểu thưTống Vân Nhi của Tống Tri huyện. Thoắt một cái nàng đã gọi hắn là ca ca, DươngThu Trì quả là có điểm không quen.
Tống Vân Nhi giống như một trận cuồng phong phóng đến bên cạnh Dương Thu Trì:"Ca ca, mau đi nhanh lên, cha muội gọi huynh kìa."
"Có chuyện gì mà gấp vậy?" Dương Thu Trì đứng lên.
"Cha mẹ của Bạch thị tỷ muội chết trưa hôm qua đã đến rồi, muốn nhìn thi thểcủa họ, chìa khóa liệm phòng chẳng phải là do huynh quản sao? Cha muội bảohuynh mau đến đó. Bọn họ đang ở đó uống trà chờ huynh."
Dương Thu Trì nghe thế, liền vội vả cùng Tống Vân Nhi rời khỏi lao phòng.
Đại Bản Nha cùng cấm tốt đang chờ đợi trước cửa lao phòng, Dương Thu Trì bảo:"Ta đi có chuyện, các ngươi cần phải coi giữ Hồ Tam cẩn thận."
Đại Bản Nha cùng mọi người vội vã đáp ứng.
Dương Thu Trì cùng Tống Vấn Nhi dẫn theo Tiểu Hắc Cầu nhanh chóng chạy đến hoaphòng.
Vừa tiến vào trong, họ đã thấy một đôi phu phụ, nam khoảng bốn năm mươi tuổi,gương mặt nghiêm lạnh tua tủa râu đen, thân hình tráng kiện, người mặc một bộy phục võ quan, đang nhíu mày sầu tư. Bên cạnh vị võ quan này là một phu nhântrung niên đang gạt lệ. Ghế dưới có Ân gia đại công tử Ân Đức ngồi. Tống trịhuyện ngồi ở ghế dài kế bên, người nào người nấy thở dài than vắn, cùng ngồitiếp với vẻ rất thương tâm.
Thấy Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào, Tống tri huyện đứng lên, nói vớiDương Thu Trì: "Lại lại đây, ta dẫn kiến ngươi một chút. Hai vị này là songthân của Bạch thị tỷ muội bất hạnh vong thân ngày hôm qua, Bạch Thiên Tổng vàphu nhân của ngài." Rồi lão chuyển sang Bạch Thiên Tổng nói, "Vị này là cháucủa hạ quan, tính danh Dương Thu Trì, là quản giam của lao phòng trong nhamôn."
Ân Đức đang ngồi nghe Tống tri huyện giới thiệu thế liền có chút kỳ quái, têntiểu tử này ngày hôm qua khi khám sát hiện trường còn là một tên ngỗ tác tiểuhọc đồ, sao hôm nay lại trở thành quản giam của lao phòng rồi. Dù sao thì hắncũng đứng lên chấp tay xá Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì hoàn lễ xong, trong lòng lại lấy làm thắc mắc: Bạch Thiên Tổng,thiên tổng? Nghe tên của y dường như là võ quan, không biết là phẩm quan nhưthế nào, nhưng nghe Tống tri huyện tự xưng là hạ quan, thì quan phẩm của lãonhất định phải lớn hơn Tống tri huyện.
Dương Thu trì không đoán sai, vị thiên tổng này chính là võ quan địa phươngcủa Minh triều, bậc quan đứng hàng lục phẩm.
Dương Thu Trì cung thân thi lễ. Hắn không ngờ Bạch Thiên Tổng chỉ nhướn mắtnhìn, khẽ gật đầu mà không hề đáp lại, chuyển sang nói với Tống tri huyện:"Tri huyện đại nhân, chúng ta nên đi xem tiểu nữ trước đi."
Tống tri huyện vội vã đáp ứng, đi trước dẫn đầu, một hàng người liền đến phòngliệm.
Phòng liệm nằm ở hạ thất dưới đất ở mé đông. Dương Thu Trì dùng chìa khóa mởcửa phòng, một không khí ẩm thấp tạt vào mặt, Tống Vân Nhi không tự chủ phátrùng mình.
Giữa liệm phòng là có một cái bàn lớn dùng hai khối gỗ kết lại bằng hai cáiđòn dài. Trên bàn hiện đặt hai thi thể, gương mặt được dùng vải bố phủ lại.Trên đất phía trước bàn có hai cái đèn chong (thứ đèn thắp suốt ngày đêm trướctượng Phật), trong liệm phòng hôn ám phát xuất ra ánh sáng lạnh lùng.
------o0o------
