Nạp Thiếp Ký
Dương Thu Trì vốn nghĩ chuyện này rất giản đơn, hung thủ sát hại nạn nhântrong khuôn viên trăm dặm toàn rừng nguyên thủy, núi cao hiểm trở, không thểgiống như kẻ cơm no ấm cật, mà là một kẻ săn bắn hoặc buôn bán rày đây mai đó,và cũng có thể hung thủ là người ở vùng phụ cận, phát hiện Triệu Thanh Lam mộtmình đi vào rừng sâu, cho nên mới theo dõi và hành hung.
Hắn nghĩ chỉ cần có thể phát hiện dấu tay của hung thủ, cùng lắm là phái cácbộ khoái đi khắp các thôn lấy dấu tay rồi tiến hành so sánh là xong. Dù saothì đấy cũng chính là thủ pháp thường dùng của trinh thám thời hiện đại, gọilà "Mạc để bài tra" (điều tra bài trừ theo kiểu đoán mò), có những đại án đặcbiệt nghiêm trọng hoặc là hành động phản khủng bố, thường phải tiến hành sosánh bài trừ dấu vân tay hoặc DNA từ hàng nghìn hoặc hàng vạn người khả nghiđể phát hiện hung thủ (Chú: Dĩ nhiên điều này dễ dàng thực hiện ở thời hiệnđại với sự hỗ trợ của máy tính, dựa vào cơ sở dữ liệu về dấu vân tay hay sốliệu có sẵn của cơ quan an ninh).
Ở thời cổ đại, do không nhận thức đến những vấn đề về dấu vân tay hay nhóm máuthuộc thủ đoạn điều tra hình sự thời hiện đại này, cho nên người ta không hềcó ý thức phản trinh sát gì, hiện trường đều lưu lại một lượng lớn dấu vân tayvà dấu chân. Do đó, những án trước Dương Thu Trì dễ dàng phá giải đều là xuấtphát từ những sơ hở bất ngờ đối với người thời cổ này.
Nhưng không ngờ án mạng hiện tại lại xảo hợp như vậy. Hiện trường bị nước mưaxóa sạch mọi dấu vết, hung thủ bức bách nạn nhân tự cởi y phục, cho nên khônghề lưu lại dấu vân tay nào. Và không biết vì nguyên nhân gì, hung thủ cũngkhông hề lưu lại chút dịch thể nào trên thân thể người chết.
Hiện giờ, manh mối duy nhất của án này chính là dấu giày lưu lại dưới y phục.Nhưng mà, dấu giày đó chỉ có thể cung cấp được rất ít manh mối để suy đoán,ngoài chuyện đoán ra độ tuổi và chiều cao của hung thủ, không có giá trị điềutra gì khác (Chú: Xem lại cách tính chiều cao và độ tuổi của người dựa vào độdài rộng của bàn chân ở những chương nói về Liễu Nhược Băng bắt cóc Tần ChỉTuệ).
Sau khi kiểm nghiệm xong, đêm đã vào canh hai, Dương Thu Trì thu thập thiết bịthí nghiệm, đẩy cửa bước ra, thấy Tống Tình đang ngồi co ro ở một chỗ khôngxa, sau lưng là tiểu nha hoàn Hồng Lăng vũ mị tuyệt luân cầm một cái đèn lồngnhỏ.
Tống Tình nhìn thấy Dương Thu Trì bước ra, lên tiếng gọi: "Phu quân!" Rồi bướctới đón.
"Ta không bảo nàng đi ngủ trước rồi sao? Ngồi ở đó làm gì?" Dương Thu Trìthương xót ôm vai của nàng.
"Ngươi ta ngủ một mình không được." Tống Tình nhỏ giọng nhõng nhẽo.
Dương Thu Trì nhìn Hồng Lăng từ sau đó một cái, thấy nàng cầm đèn lồng đứngcách đó mấy bước, mỉm cười nhìn hắn. Tuy hai nữ nhân này đều đã tiếp xúc thịtda với Dương Thu Trì, nhưng Hồng Lăng vẫn trong thân phận nô tì, chưa được thuvề một phòng, cho nên rất ngoan ngoãn đứng ở xa xa, không tiện bước lên nồngnhiệt cùng Dương Thu Trì.
Ba người trở về phòng, Hồng Lăng trải giường chiếu xong, mang nước lại choTống Tình rửa chân, sau đó hầu hạ Dương Thu Trì cởi quần cởi áo. Dương Thu Trìcó chút áy náy, bèn bảo: "Ngày mai ta phái một bà mụ đến thay em làm mấychuyện này."
Hồng Lăng vội vã xua tay: "Đừng! Thiếu gia, những bà mụ ấy tay chân thô kệch,em sợ họ sẽ làm không tốt, bản thân phải làm lại từ đầu nữa đây. Thiếu gia yêntâm đi, chút chuyện vặt này mà có đáng gì. Hơn nữa, hầu hạ thiếu gia vốn làbổn phận của Hồng Lăng, thiếu gia không cho em làm, vậy còn cần tiểu nha hoànnhư em đây nữa làm gì?"
Tống Tình cười cười: "Em là con nha đầu ngốc thiếu gia thương em em còn khôngbiết à."
Hồng Lăng đáp: "Hồng Lăng rất cảm kích thiếu gia, nhưng mà, những chuyện nàycứ để Hồng Lăng làm, giao cho ngươi khác Hồng Lăng không yên tâm."
Dương Thu Trì thở dài, bảo: "Xem em gấp lên rồi kìa, giống như sợ người tacướp công của em không bằng vậy, thôi vậy cũng được đi, kêu mấy bà mụ làm, takhông quen."
Trong lúc nói chuyện, Dương Thu Trì đã cởi xong y phục chui vào mền, Tống Tìnhcũng tẩy trang xong cởi quần áo lên giường. Hồng Lăng đi đổ nước, thổi tắtđèn, xong rồi mới ra gian ngoài nằm ngủ.
Tống Tình mấy ngày nay không được ở cùng phu quân, lòng mong đến phát hoảng,nhưng hiện giờ trần truồng nằm cạnh bên chàng, ngược lại chẳng biết nên nóicái gì.
Dương Thu Trì nhìn trừng trừng lên màn, ngẩn ngơ tâm sự. Tống Tình thấy hắn cảbuổi mà chẳng hề có phản ứng với mình, hơi oán trách chọc đau hắn một cái:"Phu quân, đang nghĩ gì vậy?"
Dương Thu Trì thở dài: "Ai...! Không biết bá mẫu thế nào rồi."
Tống Tình xoay ngươi, nép vào cạnh người hắn, an ủi: "Chàng vừa rồi chẳng phảiđã nói rồi sao, người tử tế hiền hậu sẽ có trời giúp, nếu ứng thì sẽ hóa hungthành may, đi đường gặp nạn sẽ thoát hiểm bình an đó sao."
"Đúng a, như vậy cũng phải, nếu bá mẫu không hề gì, Vân nhi sẽ nhanh chóngquay trở lại thôi."
Bàn tay thon dài của Tống Tình nhẹ vẽ từng vòng trên lồng ngực của Dương ThuTrì, nhẹ giọng nói: "Đúng a, Tống cô nương ngây thơ lương thiện, người gặp đãyêu, chỉ nguyện bá mẫu sẽ bình an mọi chuyện, Tống cô nương sớm quay trở lại."
"Ừ!" Dương Thu Trì chấp hai tay sau ót, khe khẽ thở dài, "Vân nhi đi chuyếnnày, lòng ta sao mà lo lắng không yên vậy... trước giờ không hề có chuyện đó."
"Vậy là do chàng trước giờ không chú ý đến muội ấy kỹ.... Người ta ai cũngvậy, lúc có thì không cảm thấy gì, khi mất rồi mới phát giác là trân quý."
"Yêu! Búp bê bùn của ta mấy ngày không gặp, mà đã biết nói nhũng lời triết lýsâu xa vậy rồi, lợi hại!"
Tống Tình cười hì hì, thân hình trơn nhẫy như con cá cọ sát vào Dương Thu Trì,nũng nịu: "Thu Trì ca ca, mấy ngày nay không có chàng, Tình nhi nhớ chàng muốnchết luôn á."
Dương Thu Trì ôm nàng vào lòng, bàn tay bơi lội trên làn da trơn mịn như vú bòcủa nàng, nâng cằm nàng lên, đặt một nụ hôn nồng cháy lên bờ môi hông nhỏnhắn, bảo: "Ta cũng nhớ búp bê bùn heo con ụt ịt của ta muốn chết đây." Nóixong tiếp tục hôn môi nàng, đầu lưỡi như con rắn chui cả vào trong đó.
Tống Tình ú ớ, khẽ cắn đầu lười của hắn.
Dương Thu Trì úi chao một tiếng, gắt: "Ngươi muốn mưu sát thân phu hả, heocon?"
Tống Tình cười khánh khách: "Ai biểu chàng mắng thiếp là heo con làm chi!"
Dương Thu Trì dùng hai ngón tay bóp môi nàng, cười bảo; "Nàng nhìn nàng coi,đây không phải là mõm heo con chứ là gì?"
Tống Tình chợt há miệng, cắn đầu ngón tay của Dương Thu Trì.
Dương Thu Tri kêu lên một cách khoa trương: "Ai yêu! Tiểu trư cắn người rồi!"
"Hừ! Chàng mới là tiểu trư trư á!" Tống Tình giận dỗi nói, xoay người lại giảđò ngủ.
Đôi ma trảo của Dương Thu Trì từ từ bò qua bờ eo thon của nàng, dừng lại trênbụng dưới phẳng lì trơn mịn, sờ sờ một hồi, rồi kêu lên một tiếng.
Tống Tình hơi xoay người lại: "Gì nữa đây?"
"Không đúng a, từ khi nàng trở về đã hơn hai tháng rồi, sao búp bê bùn controng bụng nàng còn chưa động tĩnh gì?"
Tống Tình phì cười: "Thiếp làm sao biết? Chàng đi hỏi nó ấy."
"Được a!" Dương Thu Trì kéo người nàng thẳng ra, chui vào trong mền, đặt tailên bụng của nàng, Tống Tình cười khánh khách: "Không chịu đâu....! Nhộtnhột!"
Thân hình của nàng loạn động, Dương Thu Trì cũng không nghe được cái gì, chuira khỏi mền, trừng mắt bảo: "Kêu cái gì mà kêu! Không thấy phu quân của ngươikiểm tra thân thể dùm ngươi hay sao?"
Tông Tình phì cười: "Thiếp chưa hoài thai, chàng kiểm tra được gì chứ?"
"Nàng làm sao biết được?" Dương Thu Trì chụp lấy ngực nàng véo một cái.
"Thiếp vừa có kinh nguyệt cách đây không lâu, chàng quên rồi sao? Thiếp còncho Hồng Lăng thay thiếp hầu hạ chàng, sao mà quên nhanh thế!"
Dương Thu Trì vỗ đầu: "Đúng đúng, là ta hồ đồ rồi." Nói xong, hắn thở một hơidài, nằm vật ra giường.
Tống Tình hơi ái ngại, nằm phục lên người Dương Thu Trì, nói: "Thu Trì ca ca,thiếp cũng không biết vì sao lại thế, sao lại mãi không hoài thai, lòng củathiếp cũng gấp lắm."
Tống Tình là thiếp, chức trách chủ yếu của nàng là giúp phu quân sinh con đẻcái, truyền tông tiếp đại. Mãi không mang thai, nàng đương nhiên gấp lắm chứ.Hơn nữa, nếu như nàng là người có con với Dương Thu Trì trước tiên, địa vị củanàng trong lòng Dương Thu Trì khẳng định sẽ nâng cao một bậc, nếu như sinh contrai, địa vị của nàng càng vững như bàn thạch.
Dương Thu Trì ôm nàng, bảo: "Nàng trở về mới được hơn hai tháng, chứ khôngphải là hai năm mà chưa có mang, gấp làm gì, hiện giờ nàng mới mười sáu tuổi,có thể là tuổi còn quá nhỏ chăng? Còn có thời gian hơn hai chục năm nữa, đếnđó nói không chừng nàng sinh ra cả ổ đấy chứ!"
Hi hi, Tống Tình cười cười, nhưng sau đó chợt hiểu ra, kêu ré lên: "Cái gì màổ này ổ nọ chứ, chàng coi người ta sinh heo con thiệt hả!" Nói xong há miệngcắn mạnh lên vai hắn một cái.
"Ai yêu!" Dương Thu Trì kêu lên: "Nàng như thế nào phải heo con đâu chứ, giốngcún con thì đúng hơn!"
Tống Tình cười khánh khách, tiếp đó nói: "Ai! Thiếp ngược lại cảm thấy dườngnhư Chỉ Tuệ tỷ tỷ mang thai rồi."
"Cái gì?" Dương Thu Trì chụp lấy đôi vai trần của nàng, mừng rỡ reo lên: "ChỉTuệ có rồi sao?" nói xong chuyển người định bước xuống giường.
"Đi đâu thế chàng?" Tông Tình ôm lấy hắn.
"Đi tìm Chỉ Tuệ hỏi coi a!"
"Thiếp chỉ hoài nghi thôi, còn chưa chính xác mà!"
Dương Thu Trì xoay người lại, hỏi: "Vừa rồi nàng không phải nói là nàng ấymang thai rồi hay sao?"
"Chàng không nghe rõ đã hoảng hoảng hốt hốt lên rồi, muốn con trai đến điênrồi hay sao?" Tống Tình giận dỗi, "Thiếp chỉ nói là Chỉ Tuệ tỷ tỷ có khả nănglà mang thai rồi, kinh nguyệt tháng này của tỷ ấy đáng lẽ ra đã có rồi, nhưnghiện giờ đã gần được một tháng rồi mà chẳng thấy gì."
Dương Thu Trì đương nhiên biết điều đó có ý nghĩa gì, mừng rỡ hỏi: "Thậtkhông!?"
"Dạ!' Tống Tình gật đầu, "Thiếp bảo Chỉ Tuệ tỷ tỷ đi tìm lang trung xem mạch,tỷ ấy nói ngại quá, muốn chờ chàng về rồi tính."
"Ha ha ha!" Dương Thu Trì cười lớn: "Ta sắp được làm ba ba rồi! Khà khà!"
"Nhỏ nhỏ một chút!" Tống Tình vội vã bịt miệng của hắn, "Bộ chàng muốn cả nhamôn này tỉnh giấc hết hay sao a?!"
Dương Thu Trì cầm tay nàng đẩy ra: "Ta đi tìm Chỉ Tuệ hỏi xem sao!" Hưng phấnkhôn cùng, hắn xoay người định leo xuống giường.
Tống Tình ôm chầm lấy hắn: "Chàng có biết gì đâu, chàng đi hỏi Chỉ Tuệ tỷ tỷ,tỷ ấy cũng không biết có phải là đã mang thai rồi hay không, cần phải đi gặplang trung mới biết được. Nhưng hiện giờ đã thâm canh bán dạ, có ai đi tìmlang trung vào giờ này? Hơn nữa, mười tháng hoài thai, ngày tháng còn dài, gấplàm gì, ngày mai đi, sáng sớm ngài mai thiếp sẽ cùng chàng đi cùng với Chỉ Tuệtỷ tỷ."
Dương Thu Trì nghĩ cũng phải, liền nằm trở lại, nhưng tay chân vẫn khua khoắngvui mừng không yên.
------------o0o------------
