Nạp Thiếp Ký
Những nữ tử khác nghe thế đều rất kinh ngạc.
Bọn họ đương nhiên kinh ngạc, nhân vì vừa rồi Dương Thu Trì nói rất rõ, Lêviên của họ sẽ là ca vũ đoàn tư nhân của Dương Thu Trì, không cần làm cái gìgọi là "Tam bồi"(*), chỉ cần lúc khách uống rượu thì đến ca múa trợ hứng màthôi, đãi ngộ như vậy chẳng khác gì đại tiểu thơ con nhà quan, Hồng Lăng nàysao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà không làm, lại muốn đi làm người hầu phụcvụ cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, tiếp theo đó lìên hiểu cách nghĩ của Hồng Lăng.Trước đây hắn đối với nàng ta có chút tình lưu luyến, tiểu nữ tử thông minhnày sao lại không biết. Nàng ta sở dĩ không muốn làm tiểu thư mà làm nữ tì,chính là vì nàng đã nhìn rõ biết được Dương Thu Trì tuy niên kỷ còn nhỏ nhưngđã có bản lĩnh cao vời, tương lại nhất định xuất quan nhập tướng, do đó nàngta muốn tiến nhập vào vòng sinh hoạt của Dương Thu Trì, thời khắc nào cũngcùng ở với hắn, để rồi mượn mị lực tự thân, hi vọng tương lai có thể lọt vàomắt xanh của Dương Thu Trì, cấp cho nàng cái địa vị thông phòng đại nha hoàn(**), thậm chí là tiểu thiếp. Khi dựa được vào cổ đại thụ này, coi như cả đờinàng có nơi yên ổn rồi.
Nói thật, Dương Thu Trì cũng rất thích Hồng Lăng cô nương, nhưng mà, trưa hômnay Liễu Nhược Băng đã từng nói với hắn "Ngươi nhiều thê thiếp như vậy, nếucộng thêm ta, thì hai tay ngươi có ôm hết nổi hay không". Câu nói này đã chấnđộng hắn rất nhiều, hắn cũng cảm thấy, bằng vào địa vị của mình hiện nay đãnhư vầy, sau này ắt nhân tuyển dành cho tiểu thiếp sẽ hết người này tới ngườikhác, và nếu như bản thân hắn nắm không chắc, sẽ thật là phiền, và cũng sẽ làmhại cái tâm của cái thê thiếp hiện tại, đi ngược lại nguyên tắc nạp thiếp củahắn.
Do đó, Dương Thu Trì đã quyết định trừ việc nạp Bạch Tố Mai làm thiếp ba nămsau, sẽ không nạp thiếp nữa, chuyên tâm trí chờ Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình sinhcon cho hắn. Nếu thực tế không xong, chờ ba năm sau khiến cho Bạch Tố Mai sinhcon cho hắn. Không có nữa hẳn hay.
Nhưng mà, nếu như Liễu Nhược Băng chịu cùng bốn người họ thờ một chồng thìsao? Đây đương nhiên là điều Dương Thu Trì hi vọng nhất, và không biết vì sao,tuy Liễu Nhược Băng đã đi rồi, nhưng nhãn thần ai oán của nàng cứ mãi tồn tạitrong tâm trí Dương Thu Trì. Hắn cứ một mực nghĩ, nếu như Liễu tỷ tỷ có thểquay về thì tốt quá, nếu là như thế thì hắn một vợ bốn thiếp, sau đó chuyêntâm lo sự nghiệp, sau này có gặp được thiên tiên cũng không thèm nạp nữa.
Nhưng Tống Vân Nhi thì tính làm sao? Tiểu nha đầu này một lòng si tâm, bảnthân hắn nên xử trí thế nào? Còn có Nguyệt Thiền nữa? Tiểu nha đầu này chẳngphải là lúc nào cũng nghĩ chờ lớn chút nữa rồi hắn sẽ thu nàng vào một phònghay sao? Ai da, to đầu rồi!
Tuy bản thân hắn đã quyết ý không tiếp tục nạp thiếp, nhưng Hồng Lăng cô nươnghiện giờ đề xuất muốn làm nữ tỳ của hắn thì sao? Chỉ cần hắn kiên quyết giữnguyên tắc của mình, xem ra không thành vấn đề, hơn nựa, tiểu nha đầu nàythiệt là khiến người hỉ hoan, nếu như có thể tùy lúc nhìn thấy nàng, biết đâulà một chuyện vô cùng thích thú, chỉ cần chuyện nạp thiếp không được mở lờibuột miệng là xong! Do đó, hắn gật đầu đồng ý, bảo: "Ừ, nếu là như thế, tam dithái Tống Tình còn chưa có tiểu nha hoàn thiếp thân, sau này cô theo hầu nàngấy, được không?"
Hồng Lăng vô cùng hoan hỉ, vội vã dập đầu cảm tạ.
Dương Thu Trì phái người gọi Tống Tình lại, nói với nàng xong, Hồng Lăng vộivã quỳ xuống dập đầu: "Hồng Lăng ra mắt tam thiếu phu nhân!"
Tống Tình thấy Hồng Lăng xinh đẹp vạn phần, miệng ăn nói lại ngọt ngào, cảmthấy cũng thích, do đó mang Hồng Lăng đi.
Dương Thu Trì hỏi bảy tiểu cô nương còn lại: "Trong các ngươi ai lớn tuổinhất?"
Một cô gái thanh tú có đôi mắt to bước ra thi lễ: "Nô tì Kha nhi, năm nay mườitám, là người lớn tuổi nhất trong bảy chị em."
Dương Thu Trì nói: "Vậy thì tốt, bảy người các ngươi sau này do ngươi làm chủ,phụ trách mọi chuyện trong Lê viên ca vũ."
"Kha nhi tuân lệnh!"
Bảy cô gái lui ra xong, Long sư gia đến báo đã bố trí nhà mới tương đối ổn,nội trạch của Dương Thu Trì và người nhà đã thu thập thỏa đương, có thể đếnnội trạch ở.
Nội trạch này chính là một khu nhà vườn đơn độc ở giữa đại trạch viên, dùngtường cao cách với phía ngoài, dùng để cho Dương Thu Trì và người trong nhà cưtrú.
Dương Thu Trì tiến vào nội trạch, trước hết quan sát một vòng, thấy quy mô củanội trạch cũng lớn, là phần tinh hoa của toàn bộ trạch viện, bên trong trangsức và bố trí hào hoa xa xỉ, khiến cho Dương Thu Trì cảm thấy nếu bản thân vàoở trong nhà cửa thế này thì thật là quá hủ bại.
Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình còn ở ngoài đại đường xử trí các người bị biếm làmgia nô của Mễ gia.
Nội trạch trong nhà mới của Dương Thu Trì chính là chỗ trụ của gia quyến,thuộc vệ trọng điểm bảo hộ, nghiêm cách khống chế các nhân viên ra vào, ngaycả Nam Cung Hùng và Hạ Bình cùng những cẩm y vệ và đại nội thị vệ mang đếncũng chỉ có thể bối trí bốn phía bên ngoài nội trạch để cảnh giới, không có sựcho phép đặc biệt, không ai có thể tiến vào nội trạch, do đó bên trong trốngtrãi rất nhiều. Hiện giờ, bên trong chỉ có Tống Vân Nhi, Bạch Tố Mai, Bạch phunhân mang theo tiểu nha hoàn Oái nhi, ngoài ra chỉ có tiểu nha hoàn NguyệtThiền và tiểu hắc cẩu của hắn.
Dương Thu Trì đến nội trạch, Tống Vân Nhi cùng mọi người đều rất cao hứng,cùng ra khách sảnh ngồi xuống nói chuyện.
Tống Vân Nhi nói: "Ca, nhà mới của huynh quá lớn, muội và Bạch tỷ tỷ cùng mọingười đi cả nửa ngày mà chưa hết một vòng đấy."
Tiểu Nguyệt Thiền nhìn những căn phòng trống hóac, cũng cười nói: "Đúng a, tòaviện trạch này quá lớn, chỉ có mấy người chúng ta ở cũng sợ thật!"
Dương Thu Trì cười nói: "Không hề gì, chờ nhị phu nhân, tam phu nhân an trínha hoàn và người hầu xong, các nha hoàn đầy tớ khác vào đây ở thì sẽ náonhiệt lên ngay." Nói đến nhà cửa, Dương Thu Trì nhớ tới tiểu trạch viện mà M�viên ngoại dùng để kim ốc tàng kiều ở bên ngoài, liền chuyển đầu thưa với Bạchphu nhân: "Bạch phu nhân, tôi muốn đem một tòa hoa viên trạch viện vừa tiếpthụ tặng cho người làm nơi ở."
Sau khi Bạch Tố Mai trở về, đã đem chuyện cùng Dương Thu Trì định thân kể hếtcho Bạch phu nhân nghe, khiến bà ta vô cùng hoan hỉ. Hiện giờ nghe Dương ThuTrì nói như thế, lập tức đoán có liên quan đến chuyện này, nhưng mà khi DươngThu Trì chưa mở lời, bà ta không tiện chủ động mở lời hỏi, chỉ mỉm cười hỏi:"Dương công tử vì sao lại làm thế?"
Dương Thu Trì nhìn nhìn Bạch Tố Mai đang hổ thẹn ở bên cạnh, đứng dậy cúingười thi lễ, trịnh trọng thưa: "Bạch phu nhân, con đã cùng Bạch cô nương đâyđịnh ước sống đến bạc đầu, khẩn thỉnh người ban Bạch cô nương cho con lấy làmthiếp."
Nghe được lời này, sự lo lắng trong lòng của Bạch phu nhân cuối cùng biến mất,sau này con gái có chỗ dựa suốt đời rồi, bà không khỏi cảm thấy vui mừng vừabi thương, gật đầu nhỏ lệ đáp: "Được, được, ta đáp ứng rồi... tiếc cho cha củaTố Mai không được nhìn thấy ngày này."
Đôi mắt Bạch Tố Mai cũng đỏ hoe, lệ rơi lã chã.
Dương Thu Trì chấp tay thưa: "Đa tạ, chờ Bạch cô nương mãn hạn hiếu tang banăm, con sinh đón về nhà.'
Bạch phu nhân ứa lệ vui mừng, gật đầu không nói.
Tống Vân Nhi và Bạch Tố Mai có thể coi là sinh tử chi giao, cũng biết khi xưaBạch gia muốn gả Bạch Tố Mai cho Dương Thu Trì. Tuy nàng ta không thích DươngThu Trì nạp thiếp, nhưng rất đồng tình với tao ngộ bi thảm của Bạch Tố Mai.Dương Thu Trì muốn giúp họ, mục đích rất rõ ràng, do đó nàng tự biết sớm muộngì Bạch Tố Mai cũng gả về cho hắn. Hiện giờ cuối cùng cũng đã xác định được,tuy tâm lý có phần sao sao ấy, nhưng vẫn vui cho Bạch Tố Mai.
Hiện giờ thấy hai mẹ con Bạch Tố Mai vì mừng quá mà khóc, Tống Vân Nhi bướcđến bên họ nói: "Bá mẫu, Bạch tỷ tỷ gả về cho ca ca của cháu, người cứ yên tâmtrăm lần đi a, ca ca của cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Bạch tỷ tỷ."
Bạch phu nhân gật đầu lia lịa khen phải, nói với Dương Thu Trì: "Ta và Tố Maicòn là lưu phạm, cái này..."
Dương Thu Trì chen ngang: "Cái này không cần phải lo, con sẽ không để haingười thụ khổ đâu, con đem hoa viên viện trạch này tặng người, chính là muốnsau khi hết hạn kỳ lưu đày ba năm, người có thể ở cạnh chúng con, để mà hỗtương chiếu ứng. Tòa trạch viện này cứ coi như sính lễ của con vậy."
Thời cổ đại sau khi gả con gái đi, cha mẹ vợ mà sinh hoạt chung với con rể congái sẽ khiến người ta dị nghị, không còn mặt mũi nào nhìn người. Do đó, DươngThu Trì đem hoa viên và tiểu trạch viện này làm sính lễ tặng hiến cho Bạch phunhân, như thế thì sau này Bạch phu nhân ở nhà của bà ta, chẳng ai có thể nóinày nói nọ. Bạch phu nhân đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Dương Thu Trì, lòngcảm kích cho sự chu đáo của hắn, và cũng không tiện chối từ.
Đến lúc này, Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đã xử lý xong mọi việc trở vào nộitrạch. Dương Thu Trì đem chuyện vừa rồi nói với hai người. Thực ra thì haingười họ đã biết chuyện này rồi, đương nhiên không có dị nghị gì, và cũngkhông có quyền dị nghị. Như thế, vị tứ phu nhân chưa bước vào cửa nhà Bạch TốMai đã được chính thức xác định, chỉ có điều văn khế nạp thiếp cần phải chờmãn hạn tang kỳ ba năm sau mới có thể ký. Do đó, các nha hoàn và người hầutrong nhà chỉ có thể gọi trước Bạch Tố Mai là cô nương, chứ chưa thể gọi là tứphu nhân.
Dương Thu Trì kéo cái xấp văn khế lớn trong người ra, tìm phòng khế (giấy tờnhà) và địa khế (giấy tờ đất) của tòa kim ốc hoa viên tiểu trạch viện đó trịnhtrọng giao cho Bạch phu nhân, sau đó giao những văn khế còn lại cho Tần ChỉTuệ bảo quản.
Trước đó Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đều biết Dương Thu Trì là huyện lệnh tânnhiệm của Hồ Quảng trấn viễn châu Thanh Khê huyện, hiện giờ cần phải nhanhchóng đi nhận nhiệm sở. Điều Tống Tình quan tâm nhất hiện giờ là hắn sẽ mangtheo ai đi phó nhậm, nhưng mà không tiện nói rõ ra, chỉ hỏi: "Phu quân, chàngchừng nào đi phó nhậm vậy?"
"Sắp xếp hai ngày, hai ngày sau sẽ xuất phát." Dương Thu Trì trả lời, nhìnthấy dáng vẻ kỳ quái của Tống Tình, lập tức hiểu rõ dụng ý chân chánh của nàngtrong câu hỏi này, cố ý cười hỏi: "Đại phu nhân của chúng ta đang chăm lo chonhà cửa và chuyện làm ăn ở Ninh Quốc phủ, hiện giờ tại nhà mới ở Vũ Xương nàycần phải có người làm chủ, nếu không gia sản và chuyện làm ăn chẳng ai trôngcoi thì không thể được. Trong hai người nàng, ai muốn lưu lại đây?"
Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu không nói.
Tống Vân Nhi cười nói với Dương Thu Trì: "Huynh làm vậy chẳng phải là làm khóhai tỷ ấy sao? Hai tỷ ấy đều muốn cùng đi với huynh phó nhậm, những không tiệntỏ bày, chuyện này đương nhiên là do huynh tự quyết định rồi."
Chuyện này thật ra là không nên đùa, cho nên Dương Thu Trì cũng không chọc hainàng chi nữa, bảo: "Ta nghĩ thế này này, mẹ của Búp Bê Bùn cứ ngụ ở nhà Tốngbá phụ của ta cũng không phải là biện pháp. Ta muốn thỉnh người chủ trì chiếuliệu nhà cửa và sinh kế của chúng ta ở Ninh Quốc phủ, sau đó sẽ mời mẹ và TiểuTuyết chuyển đến Vũ Xương lo liệu gia sản và sanh ý ở đây. Như vậy thì vừa gầnchúng ta hơn, ta đi công tác ở Vũ Xương có thể gặp gỡ mẹ và hiền thê. Còn vềBúp bê bùn và Chỉ Tuệ hai nàng ai sẽ theo ta phó nhậm.... ta cảm thấy không bỏlại được ai, đành phiền hai nàng theo ta luôn vậy!"
Tống Tình cao hứng đến nổi nhảy cẩng lên, kéo tay rồi ôm chầm lấy Tần Chỉ nhảytưng tưng reo hò. Tần Chỉ Tuệ cũng thật cao hứng. Và dù sao thì hai người cũngchỉ là những cô bé mới lớn chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.
Chú thích:
(*) Tam bồi: Có nhiều cách giải thích về tam bồi, thường liên quan đến sắctình, ăn chơi. Tam bồi ngày xưa là đối với nữ là "bồi vũ, bồi tửu, bồi ca"(múa cho xem, phục vụ uống rượu, phục vụ ca), "tam bồi nữ lang" là những côgái mạt hạng làm tiền, chuyên môn phục vụ cho nam nhân háo sắc. Đối với nam,đặc biệt trong quan trường thì phải "bồi cật, bồi hội, bồi ngoạn" (phục vụ ăn,tu tập, và chơi)với quan trên. Ngày nay, có một quan niệm khác xuất phát từnam nữ bình quyền, đó là nam nhân muốn làm người tình lý tưởng cần phải có"tam bồi", bao gồm "Bồi cật, bồi cuống, bồi liêu", có nghĩa là "cùng cô gái điăn, cùng đi mua sắm, và cùng nói chuyện với nàng".
(**) Thông phòng đại nha hoàn: Nha hoàn hầu cận mọi chuyện sinh hoạt cho cậuchủ, thậm chí có thể quan hệ tình dục. Trong Hồng Lâu Mộng (tác giả Tào TuyếtCần), Tập Nhân chính là thông phòng nha hoàn của Giả Bảo Ngọc, đã từng trảiqua quan hệ với cậu này.
------------o0o------------
