Nạp Thiếp Ký
Làn tóc dày của Liễu Nhược Băng theo gió tung bay, giống như cánh tay ngọcthon dài của tình nhân vuốt ve vào hai má và cổ Dương Thu Trì. Vành tai xinhxắn của nàng kề sát miệng hắn, khiến hắn phải lấy hết sức nghị lực mới khắcchế xung động muốn hôn vào vành tai óng ánh như thủy tinh của nàng.
Ngựa hồng chạy nhanh một hồi, đến trước một tiểu sơn.
Liễu Nhược Băng khe khẽ quay đầu, cất lời phả khí như lan như xạ: "Đến rồi,tiểu sơn này có thảo dược cần dùng."
Dương Thu Trì xuống ngựa, cẩn thận cõng Liễu Nhược Băng lên lưng, đi bộ lênnúi hái thuốc.
Dưới sự chỉ điểm của Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì hái những vị thuốc mà hắnkhông biết trước, sau đó hắn đặt nàng trên một đám cỏ, tự đi hái những thứthuốc mà hắn đã biết. Liễu Nhược Băng chọn vài thứ thuốc nhai trước, sau đóbảo Dương Thu Trì đem số còn lại lấy đá sạch tán nhuyễn, rồi xé áo cột lại đemấp lên vết thương.
Liễu Nhược Băng ngồi xếp bằng nhắm mắt điều tức, rất lâu sau mới thở dài, nói:'Được rồi, cái mạng này coi như là đã giữ lại được, đa tạ ngươi."
Dương Thu Trì cũng thở phào nhẹ nhỏm, lòng lấy làm cao hứng nói: "Quá tốtrồi." Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: "Liễu cô nương có phải là ôm em bé củangười ta bị độc xà trốn trong tã cắn hay không?"
Liễu Nhược Băng cảm thấy rất kỳ quái, nhìn Dương Thu Trì như là mới nhận thứhắn vậy: "Sao cái gì ngươi cũng biết hết vậy?"
Dương Thu Trì có phần đắc ý: "Hiện giờ là đầu xuân tháng 2, rắn còn đang ngủđông, trừ khi bị kinh động sẽ không chui ra cắn người. Hơn nữa, vị trí bị cắntrên người cô là ở gần eo, cô là một cao thủ như vậy, người khác muốn đến gầncô nhất định sẽ làm cho cô cảnh giác, trừ khi là người chí thân hoặc là ngườicăn bản chẳng thể uy hiếp cô, ví dụ như trẻ sơ sinh ấy."
"Lúc nãy tôi đã phân tích qua, bên cạnh Liễu cô nương không có nam nhân, nếunhư là nữ nhân thì người đã sẽ không áp sát người cô đến vậy, nếu không sẽ bịcô cảnh giác. Nếu như có cự ly, với dạng cao thủ như cô, một khi cảnh giác thìchẳng có vật gì có thể uy hiếp cô được, đừng nói gì là độc xà."
Liễu Nhược Băng lại nhìn kỹ Dương Thu Trì hơn, hỏi: "Chẳng lẽ không thể lúc tangủ bị rắn nấp trong mền gối cắn hay sao?"
"Không thể nào đâu? Chẳng lẽ Liễu cô nương trước lúc ngủ không giũ giường giũchiếu hay sao?" Trong ý của Dương Thu trì, nếu như có rắn trong mền gối, lúctrải giường chiếu nhất định sẽ phát hiện ra ngay. Nếu lúc đó bị rất tập kính,cao thủ như thế này dĩ nhiên chẳng hề gì.
Ánh mắt Liễu Nhược Băng lại hiện lên vẻ cười, tuy chỉ thoáng qua nhưng vẫn bịsự sắc bén của Dương Thu Trì bắt được. Liễu Nhược Băng hỏi: "Vậy sao ngươibiết ta ẵm em bé đang mặc tã chứ?"
"Từ y phục của cô có thể biết, cô rất thích sạch sẽ, quần áo không dính tí bụinào, nếu như đó không phải là em bé sơ sinh, cô không thể nào ẵm sát vào ngườilàm chi. Một cao thủ như cô muốn không bế sát một vật gì đó vào người chẳngphải là dễ dàng lắm sao? Nếu như không phải bế sát người, độc xà sao có thểtấn công cô được. Do đó tôi nghĩ, chỉ có thể là em bé sơ sinh mới có thể khiếncô yên tâm buông bỏ cảnh giác, lại còn ẵm sát vào người thương mến, vì đó làtình mẫu tử yêu thương trẻ con trời sinh của giới nữ, cao thủ và nông phụ cũngrứa mà thôi."
Liễu Nhược Băng thở dài: 'Đúng, ngươi đoán không sai, sáng hôm nay ta cưỡingựa đến một thôn gần nhất để mua đồ cho các ngươi ăn, trên đường ngang quamột nhà cạnh núi phát hiện ở một gò đất có một đứa bé nằm trong tã đang khóc,bên cạnh không có ai. Ta ẵm nó đến một phòng gỗ cách đó không xa coi cha mẹcủa nó có phải là đang ở đó hay không."
"Ta giữ chặt tã vừa đi vừa dỗ chọc bé, nhưng khi chưa đến căn nhà gỗ đó thì ởeo chợt đau nhói, thì ra là bị rắn độc trong cái tã kia chui ra cắn. Ta đánhchết con rắn đó, đem hài tử trả lại cho cha mẹ bé trong nhà, rồi nhanh chóngđi đến đây."
Dương Thu Trì hơi kỳ quái, hỏi: "Phụ mẫu của nó đang ở trong phòng làm gì?"Ngay lập tức hắn thấy mình thật ngu, còn phải hỏi nữa sao, nhất định là ởtrong đó thận mật thắm thiết rồi, cho nên Liễu Nhược Băng mới không tiện nóira như thế.
Dương Thu Trì đột nhiên hiểu ra: "Nhất định là khai xuân, nông phu cày bừa xớiđất, lật rắn độc đang ngủ đông lên mà không phát hiện. Nó chui vào trong tãtiếp tục ngủ đông, cô ôm cái bọc sát người, nhiệt độ nóng lên và sự dằn xóccủa bước chân đã làm độc xà tỉnh lại, cho nên mới há miệng cắn cô." Dừng lạimột chút, hắn lại nói: "Nhưng mà, trong phòng đó nhất định không phải là vợchồng, mà có thể là một đôi đang lén lút ngoại tình, nếu không sẽ không để mộtem bé ở gò đất đó không chịu quản như thế."
Liễu Nhược Băng cúi đầu cả thẹn, tiếp đó nói: "Rất may là ngươi... nếu không,hiện giờ có lẽ là ta chết rồi."
"Cô cũng cứu mạng của ta rồi a, chúng ta một mạng đổi một mạng a. Hắc hắc."Dương Thu Trì cười nói, nghĩ tới việc mới vừa kiểm tra thân thể của nàng trênhuyền nhai, và ngọc thể hoành trần của nàng dụ nhân như vậy, lúc này vẫn khiếnhắn không khỏi bối rối xốn xang.
Liễu Nhược Băng nhìn hắn thật lâu, lúc sau mới thở dài nói: "Ngươi vừa rồidùng ám khí đó thật là bá đạo, không ngờ trên thế gian này còn có loại ám khísắc bén đến như vậy!" Ngẫm nghĩ một hồi, nàng ta lắc lắc đầu, tiếp: "Nếu nhưngươi đã thắng ta, ta đem hai tiểu thiếp trả cho ngươi, từ đây không hỏi đếnchuyện của các ngươi nữa. Chỉ hi vọng ngươi không được cô phụ si tâm của Vânnhi."
Dương Thu Trì mừng rỡ: 'Đa tạ tiền bối! Ta nhất định sẽ đối đãi tốt với Vânnhi, quyết không để muội ấy ủy khuất."
Liễu Nhược Băng gật gật đầu, nhìn hắn, đột nhiên giơ tay tát hắn một cái thậtmạnh. Cái tát tai này chẳng có dấu hiệu báo trước gì, chớp mắt đã khiến mặthắn đau rát.
"A!" Dương Thu Trì kêu lên một tiếng, ngồi bật dậy ôm mặt rống lên: "Sao côlại đánh ta?" Cái tát tai này kỳ thật không mạnh, nhưng vẫn khiến hắn đau rát.
"Trong lòng ngươi tự biết!" Giọng nói như chông ngân của Liễu Nhược Băng vẫnlạnh lùng.
"Ta.... ta..." Dương Thu Trì trong lòng có quỷ, đương nhiên không dám mạnhmiệng.
Một giọt lê trong veo chợt ứa ra khỏi khóe mắt của Liễu Nhược Băng: "Ngươi...hic... ngươi chỉ biết khi phụ ta!" Lúc này Liễu Nhược Băng không còn chút gìlà sự cao ngạo của tuyệt đỉnh cao thủ nữa, mà ngược lại là một thiếu nữ đangbị bạn trai làm cho uất ức tủi thân vô hạn, chỉ biết nức nở nghẹn ngào.
Dương Thu Trì đương nhiên biết Liễu Nhược Băng nói lời vừa rồi là ý chỉ cáigì. Hắn từ từ thỏng tay ra, do dự một hồi, nhìn đôi vai khẽ run theo tiếng nứcnở nghẹn ngào của Liễu Nhược Băng, cuối cùng lấy hết dũng khí bước lại, ngồixuống đống cỏ bên cạnh nàng, nhè nhẹ ôm eo nàng, nói: "Liễu tỷ tỷ, ta làm ô uếthân của tỷ... lúc đó thần trí của ta không thanh tĩnh... thật xin lỗi..."
Hắn không biết nên giải thích thế nào, và giải thích thế nào cũng thiếu sứcthuyết phục hết.
Liễu Nhược Băng cúi đầu nhỏ lệ, từ từ cởi mạng che mặt ra. Vừa buông tay, khănche mặt như một cánh bướm, nhẹ bay trong gió xuân đáp xuống vuông cỏ xa xa.
Gương mặt sáng trong như trăng rằm của Liễu Nhược Băng vươn đầy lệ, nhìn màkhiến Dương Thu Trì thật đau lòng.
Hắn biết, Liễu Nhược Băng cởi mạng che mặt trước mặt hắn, chứng minh nàng tađã biết Dương Thu Trì lén nhìn mặt nàng, thậm chí còn biết hắn đã lén kiểm traqua thân nàng, đối với hắn, nàng đã chẳng còn chút bí mật gì nữa.
Dương Thu Trì càng hiểu rõ, Liễu Nhược Băng cởi mạng che ra trước hắn, tức làmuốn nói rõ mọi chuyện với hắn, cho nên hắn có chút tâm hoảng ý loạn.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, Liễu Nhược Băng lãnh diễm tuyệt luân, mỹ lệ không gìsánh được. Mấy tiểu thiếp của hắn chẳng có ai là sánh được với nàng, cho dù làHồng Lăng cô nương đẹp nhất mà hắn từng thấy qua so với Liễu Nhược Băng cũngkém hơn một bậc.
Hơn nữa, cái đẹp của hai người hoàn toàn bất đồng. Hồng Lăng đẹp cái đẹp vũmỵ, Liễu Nhược Băng đẹp cái đẹp lãnh diệm. Nàng lại là một tuyệt đỉnh cao thủ,nếu như bên cạnh hắn có một bao tiêu siêu cấp như vậy, cho dù có tiến vào quỷbảo cũng chẳng hề hấn gì. Hơn nữa, hắn đã cướp đi sự trinh trắng của người ta,so với sự tiếp xúc thịt da năm xưa với Bạch Tố Mai còn quá phần hơn gấp trămnghìn lần. Hiện giờ hắn sắp nạp Bạch Tố Mai làm tiểu thiếp, còn Liễu cô nươngnày còn có lựa chọn nào khác hay sao?
Dương Thu Trì là người biết chịu trách nhiệm, cho nên hắn nói: "Liễu tỷ tỷ,nếu tỷ không chán ghét, thì hãy theo ta về nhà, đừng tiếp túc những ngày thángthanh tu ở ngoài hoang dã giống như khổ hạnh tăng nữa, được hông? Ta sẽ chiếucố cho tỷ thật tốt."
Liễu Nhược Băng hít mạnh một hơi nơi mũi, giống như một đứa bé thụ hết mọi ủykhuất, ngẩng đầu nhìn về sườn núi xa xa. Nàng tĩnh lặng chẳng nói gì, chỉ đểmặc cho từng giọt lệ vô thanh rơi dài xuống mai má.
Dương Thu Trì đau lòng xót dạ lắm. Hắn nhẹ lau lệ cho nàng. Liễu Nhược Băngchẳng động đậy gì, chỉ đau khổ và thê lương nhìn về nơi xa.
Dương Thu Trì không biết làm thế nào để an ủi nàng, cuối cùng cũng lấy hết mộthơi dũng khí, dùng hai tay giữ chặt hai vai của nàng, xoay nàng qua đối diệnvới hắn. Nhìn đôi mắt đầy lệ của nàng, lòng hắn càng đau, nhẹ giọng nói: "Liễutỷ tỷ, cùng ta về nhà đi, được không?"
"Về nhà để làm gì?" Liễu Nhược Băng cuối cùng cũng mở lời, nhè nhẹ giống nhưlàn mây bay qua trên trời.
"Làm... làm tiểu thiếp của ta, được không?"
"Tiểu thiếp?" Liễu Nhược Băng từ từ cúi đầu, bờ mi dài chớp chớp hai cái, giọtlệ trong veo lại nhanh chóng ứa ra, "Để ta một mình phòng không trống vắng,đếm đầu ngón tay chờ ngươi đến hay sao? Để ta năm canh tàn còn cô đơn ôm gốichiếc, nghĩ đến phu quân giờ phút này đang ôm nữ tử khác ngủ vùi hay sao?"
Dương Thu Trì giữ chặt hai vai ốm o của nàng, tay run rẩy không ngừng, khôngbiết nói lời gì nữa. Phải một lúc sau, hắn không còn biết cách nào, thốt:"Ta... bọn họ... Liễu tỷ tỷ..." Lại ngưng một lúc lâu, lời hắn đầy sự áy náynói: "Ta điếm ô thân nàng, ta dù sao cũng phải chịu trách nhiệm..."
Liễu Nhược Băng từ từ ngước ánh mắt đầy lệ lên, nhìn hắn hỏi: 'Có thật không?"
Dương Thu Trì kiên định gật đầu, hai tay giữ vai nàng càng chặt hơn, nhìngương mặt mỹ lệ như ngọc của nàng vương đầy lệ mà lòng xót xa vô hạn.
Trong ánh mắt của Liễu Nhược Băng hiện lên nỗi khát vọng , đó chính là khátvọng đối với hạnh phúc sinh hoạt, giống như kẻ sắp chết khát giữa sa mạc nhìnthấy ốc đảo bên cạnh mình. Nàng đột nhiên giữ eo Dương Thu Trì, cấp thiết hỏi:"Thu Trì, chàng bỏ hết mọi thứ cùng đi với ta đi, ta sẽ cả đời ở cạnh chàng,chàng cũng chỉ ở cạnh ta! Chúng ta trốn đến nơi chân trời góc bể! Hay là tìmmột sơn trang hay làng chày nào đó sống qua ngày. Ta sẽ làm một người vợ tốtcủa chàng, một thê tử chiều chồng chăm con, được không?"
Đôi mắt của Liễu Nhược Băng phóng ra hai luồng sáng nóng bỏng, thứ ánh sángđầy rẫy sự hy vọng.
Nhưng mà, quang mang ấy từ từ yếu nhược, cuối cùng biến mất không thấy nữa,bỡi vì nàng tử nhãn thần tránh né phải trái khó xử của Dương Thu Trì mà biết,hắn chẳng thể nào vứt bỏ hết mọi thứ mà đi theo nàng.
Liễu Nhược Băng từ từ buông hai tay đang vịn eo Dương Thu Trì ra, ánh mắt biếnthành mê mê mông mông, sau đó, giơ tay gạt lệ đã ứa đầy hai mắt, lạnh giọngnói: "Bỏ ta ra!"
Dương Thu Trì đỏ mặt từ từ buông hai bờ vai của Liễu Nhược Băng, còn muốn giảithích thêm: "Liễu tỷ tỷ, ta không thể không quản Tiểu Tuyết và bọn họ..."
"Không cần nói nữa." Liễu Nhược Băng xoay người lại nhìn về chân trời xa, ngọnnúi xa xôi kia mỹ lệ là thế, nhưng nàng không thể nào dùng tay với tới được...
------------o0o------------
