Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 195



Ngoài ra, Vũ Xương phủ tại Hồ Quảng còn thiết đặt Thiên hộ sở của cẩm y vệ,thủ lĩnh thiên hộ tuy chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng thân phận đặc thù, nên ngaycả Bố chánh sứ, đề hình án sát sứ đều không dám coi thường. Nhưng thân phậncẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ của Dương Thu Trì không đến lúc vạn bất đắc dĩ thìkhông thể tiết lộ, do đó hắn không hề đến bái phỏng thiên hộ thủ lĩnh nữa.

Từ nha môn của đề hình án sát sứ đi ra, Tống Vân Nhi hỏi Dương Thu Trì tiếptheo nên đến đâu.

Những chỗ cần đến chào hỏi ra mắt đều đã đến xong, điều còn lại chỉ là đi dulãm danh lam thắng cảnh của địa phương, đi chơi trong lúc công sai mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Dương Thu Trì đến Vũ Xương, cảm thấy nó rất hay, nơi hắnmuốn đến đầu tiên chính là Hoàng Hạc lâu, vì là chỗ nổi tiếng, bao nhiêu vănnhân mặc khách đều dùng nơi ấy làm đối tượng ngâm tụng. Nhưng hiện giờ là giữatrưa, bụng hắn đã đói meo, nên quyết định đi tìm cái gì đó ăn đã, ngày mai hẳnđến Hoàng Hạc lâu.

Nói đến ăn, Dương Thu Trì nhớ đến Mao lão nhân gia (tức Mao Trạch Đông) cóbài: "Tài ẩm trường sa thủy, hựu thực Vũ xương ngư. Vạn lý trường giang hoànhđộ, cực mục Sở thiên thư." (Nghĩa là: Vừa uống nước Trường Sa, lại ăn cá vũXương. Ngang qua Trường Giang vạn dặm, nhìn ngút mắt cõi trời nam. Chú: 'Sởthiên' tức bầu trời nước Sở nằm ở vùng giữa và hạ lưu sông Trường gian ngàynay. TP) Ai đến Vũ Xương mà không ăn qua món cá, chẳng phải là tiếc lắm ru?

Các Vũ Xương từ cổ đã có danh, trong Tam Quốc Chí có ghi: Ngô chủ Tôn Hạo muốndời đô từ Kiến Nghiệp đến Vũ Xương, bá tánh không chịu, có bài đồng dao hát:"Trữ ẩm Kiến Nghiệp thủy, Bất thực Vũ Xương ngu." (Nghĩa: Thà uống nước lã ởKiến Nghiệp, chứ chẳng chịu ăn cá ở Vũ Xương). Đại thi nhân đời nhà Đường làSầm Tham cũng có một câu rất nổi tiếng là "Thu lai bội ức Vũ Xương ngư, mộnghồn chích tại Ba Lăng đạo" (Thu đến muôn vàn cá Vũ Xương, mộng hồn ở tại BaLăng đạo).

Dương Thu Trì nghĩ vậy bèn đáp: "Chúng ta đi tìm một tửu lâu cạnh sông, ăn cáVũ xương!" Mọi người đều cho là phải.

Dương Thu Trì cùng mọi người đi đến bờ sông, tìm một tửu lâu lớn, lên lầu haingồi. Từ đây có thể nhìn Trường Giang cuồn cuộn xa ngút trời xa, quả thực làcó điểm "Cực mục Sở thiên thư" như Mao chủ tịch đã từng nói.

Hiện giờ dân đói khắp nơi, chuyện làm ăn không được tốt lắm, chưởng quỹ thấycả đám người sang trọng của Dương Thu Trì đi lên, mừng rỡ vô cùng, vội chạy ranghênh tiếp.

Nghe Dương Thu Trì nói muốn ăn cá Vũ Xương, chưởng quỹ tự hào khoe: "Kháchquan, ngài chọn đúng chỗ rồi, tửu lâu của chúng tôi làm món cá Vũ xương có thểnói là nhất ở Vũ Xương phủ này, các làm ra vừa mềm vừa trắng, ăn mát miệng đầyhương. Bảo đảm ngài ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên, còn muốn tới lần nữa.Hiện giờ đói khổ khắp nơi, làm ăn không tốt, chứ nếu là năm ngoái thì tửu lâuchúng tôi cung không kịp cầu, đến chậm chút là không có đâu đó nghe."

Dương Thu Trì nghe lão nói mà ngón tay cái muốn trỏ lên trời, vội vã thúc lãođi làm đồ ăn.

Chẳng mấy chốc sau, tửu yến đã được dọn lên, món chính là cá Vũ Xương. Đươngnhiên Bạch Tố Mai cũng được chuẩn bị cho một bàn chay tươm tất, đồ an sạch sẽthơm tho, đầu bếp chuyên nấu món chay chẳng dính chút đồ mặn nào cả.

Dương Thu Trì chào mời mọi người động đũa, còn hắn thì cầm đũa ăn như rồnghút nước.

Đột nhiên hắn thấy Tống Vân Nhi cứ dựa vào song cửa không động đũa, bèn hỏi:"Vân nhi, muội sao không chịu ăn?"

Tống Vân Nhi chỉ vào hai bên đường phía dưới lầu, nơi có đầy hành khất và dânđói, lại có mấy người bị cắm búi cỏ lên đầu làm dấu bán, thở dài đáp: "Nhìnbọn họ thảm như vậy, muội ăn không vô."

Dương Thu Trì hơi bối rối, liền phân phù chưởng quỹ của tửu lâu chuẩn bị chomột nồi cháo lớn để cung cấp cho dân đói dưới lầu.

Chưởng quỹ vội vã đáp ứng, không ngừng khen Dương Thu Trì hảo tâm nhân hậu.Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì hiểu tâm tư của mình, lòng vui sướng vô cùng.

Chẳng mấy chốc cháo đã chuẩn xong, các dân đói trên đường có đến hơn trăm,nghe nói tửu lâu sắp cho cháo, liền vây lại. Đều là người cùng khổ, họ khôngtranh cướp, xếp hàng lĩnh cháo, đội ngũ khá dài.

Dương Thu Trì cùng mọi người ăn xong, cháo cũng đã hết, nhưng vẫn còn dân đóichưa có cháo ăn.

Dương Thu Trì thật sự áy náy nhìn những dân đói ngẩn ánh mắt khẩn cầu lên nhìnhắn, than cho năng lực hữu hạn, chẳng thể nào giúp xuể nhiều người như thế.

Đến lúc này, ở ven đường có một tiểu nữ hài gây sự chú ý cho Dương Thu Trì. Côbé khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt vàng ốm yếu, tóc tai bỏ xõa rối bời,trên có cắm một cọc cỏ ra ý bán thân, ngồi bên đường chẳng hề động. Các quanbinh tuần tiểu bước tới đá cô bé một cước coi đã chết chưa, đến lúc này cô bémới hơi động đậy.

Vừa rồi chỗ tửu lâu phát cháo rất gần với chỗ cô bé ngồi, nhưng cô bé rõ rànglà không đến lãnh cháo, có thể là ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, xemra sắp chết đến nơi rồi.

Bên cạnh tiểu nữ hài có hai trung niêm nam nữ nằm, do nằm sát vào bên trongnên các quan binh tuần tra không đá họ, nhưng từ tư thế nằm quái dị đó, DươngThu Trì có thể khẳng định là hai người này đã chết mười mươi rồi.

Người đàn bà trung niên kia còn ôm trong lòng một cậu bé gầy giơ xương cũng đãhết động đậy, tay còn lại của bà nắm chặt tay của cô bé, xem ra là người mộtnhà.

Trước cảnh tượng người mẹ trước khi chết còn hộ vệ hài tử của mình, tình yêuthương sâu sắc của mẹ đã làm chấn động tâm can Dương Thu Trì, khiến hắn chợtxoay người chạy vội xuống lầu.

------------o0o------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...