Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 193



Hán tử dập đầu: "Tỉểu nhân không dám, dường như, dường như là ở trán và ngực,ngoài ra đùi còn bị gãy nữa."

"Làm chuyện sai rồi dám thẳng thắn thừa nhận như vậy mới nên, từ vết thươngcủa hài tử có thể nhận rõ rằng nó bị đụng ngay chính diện, ngươi vừa rồi nóiđứa bé đột nhiên chạy ngang lộ mới bị xe ngựa đụng, và như vậy thì nó bị đụngngay bên hông, vậy thì ngươi giải thích như thế nào, hả?"

Hán tử toát đầy mồ hôi trán, sắc mặt tái nhợt: "Tôi xin khai, là tôi nói dối,tối qua tôi uống rượu tới canh năm, chỉ chợp mắt một chút thì đánh xe ngựa vậnchuyển gỗ đến lò than này, xuất phát đã muôn rồi, tôi lại sợ trời đông, nênvội vã giục ngựa chạy nhanh."

"Nhưng trên đường đi thật mệt mỏi, trong lúc mông lung tôi không phát hiệngiữa đường có một đứa bé đang chơi. Sau khi xe ngựa đụng phải, tôi mới thanhtỉnh, dừng cương ngựa lại xuống xem, thấy đứa bé đó đã ói ra máu không xongđến nơi rồi. Tôi rất sợ, thấy xung quanh không người, nên len lén ẵm hài tửđến đám cỏ ven ruộng giấu, sau đó nhanh chóng đánh ngựa chạy đi."

Dương Thu Trì hỏi Kim sư gia: "Nơi này còn là địa giới của Ứng Thiên phủkhông?"

"Còn," Kim sư gia đáp, "Nhưng mà án này không cần giao cho Ứng thiên phủ,trước đây không xa là Thái Bình phủ, nơi này quy vào quyền trực tiếp quản hạtcủa Thái Bình phủ, cứ giao cho họ là được."

Dương Thu Trì lệnh cho trói hán tử này lại, kéo xe ngựa theo, lão hán và cháulà khổ chủ cũng phải theo.

Án này được phá rất nhanh, Dương Thu Trì và mọi người thoải mái tâm tình, nênuống rượu càng lúc càng hứng chí.

Họ đi không quá một canh giờ là tới Thái Bình phủ.

Dương Thu Trì là quan viên đi nhậm chức ở xa, do đó phải ghé ngang qua dịchtrạm để nghỉ ngơi. Dịch trạm thời Minh còn có tác dụng của một chỗ chiêu đãi,ngụ ở dịch trạm vừa an toàn, vừa có đầy đủ điều kiện ăn uống.

Nhưng mà hiện giờ là giữa trưa, chưa đến lúc nghỉ ngơi. Dương Thu Trì bảo NamCung Hùng đem xe ngựa và kẻ phạm tội đến Thái Bình phủ nha môn để cho quan ởđó xử lý.

Lão hán có con bị xe đụng chết, không ngờ nhanh chóng tìm ra người phạm tội,nên cảm kích phi thường, dập đầu cảm tạ Dương Thu Trì.

Làm xong các chuyện này, Dương Thu Trì cùng mọi người đi tìm một tửu lâu lớntrong thành ở Thái Bình phủ ăn uống.

Nam Cung Hùng phái các cẩm y vệ tiến lên tầng hai của tửu lâu tiến hành traxét, một lúc sau không phát hiện nhân vật khả nghi, bố trí cảnh giới xong xuôimới mời Dương Thu Trì cùng mọi người xuống xe.

Dương Thu Trì vừa xuống xe ngựa, bị gió lạnh thổi tới, rùng mình run. Tiểu nhahoàn Nguyệt Thiền vội vã khoác lên người hắn một chiếc áo da chồn, đó chínhlà món mà Phùng Tiểu Tuyết đặc biệt làm cho hắn.

Nguyệt Thiền đỡ Bạch phu nhân xuống ngựa, Dương Thu Trì vốn muốn tự làm ganbước tới đỡ Bạch Tố Mai, không ngờ Tống Vân Nhi đã cướp lấy thời cơ của hắn,lại còn nói; "Ca, bên ngoài lạnh lắm, huynh mau tiến vào trong, cẩn thận bịcảm đó!"

Âm mưu của Dương Thu Trì không thành công, chẳng còn mặt mũi nào để chen tayvào, đành cười ha ha bước vào trong tửu lâu trước.

Tửu lâu này tuy không thể bì đại tửu lâu ở Ứng Thiên phủ, nhưng cũng được sắpxếp khá thanh lịch. Chưởng quỹ của tửu lâu thấy Dương Thu trì cùng mọi ngườikhí thế như vậy, biết là lai lịch không nhỏ, nên bước lại khom người tự thânchào mời, đưa cả bọn lên tầng hai ngồi đợi.

Trời mùa đông, tửu lâu chẳng có mấy người, cộng thêm mấy cẩm y vệ hộ vệ eo dắtđao như lang như hổ, khiến cho các thực khách ở tầng hai vội vã tính tiền rútlui hết.

Dương Thu Trì cảm thấy bối rối, nhưng như vậy cũng hay, trên đường đi an toànlà trên hết.

Trong căn phòng lịch sự ấy có một lò sưởi, Dương Thu Trì tiến vào cảm thấy rấtấm, nên mới thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó làm ra vẻ thân sĩ đứng ở cửa, đónhai mẹ con Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai vào trong.

Mọi người ngồi đâu vào đấy, chuyện ẩm thực trên đường đi do Long sư gia phụtrách, và y đã chọn một tiệc rượu tinh tế.

Dương Thu Trì gọi chưởng quỹ lại, hỏi: "Tửu lâu của ngươi có làm món chay đượckhông?"

Chưởng quỷ trong quá trình đón tiếp khách có nhân vật nào mà chẳng gặp qua.Bạch Tố Mai tuy áo quần trắng tinh, đầu tóc dài, nhưng lại mang nũ ni cô, nêny vừa nhìn đã biết người xuất gia. Hiện giờ Dương Thu Trì hỏi như vậy, lập tứchội ý, cười ha ha nói: "Đại gia ngài đến đúng chỗ rồi, tửu lâu chúng tôi làmđồ chay phải nói là số dách, xa gần đều nghe danh, muốn ăn thường đến trước,hoàn cảnh u nhã, sắc hoa đa dạng, chế tác đều có khảo cứu..."

"Được rồi được rồi," Dương Thu Trì cười ngắt lời giới thiệu của y, "Có món ănchay giả mặn như la hán chay, lươn sào chay, nhân sâm tươi, bạch ngọc mặt quạtkhông?"

"Có có!" Chưởng quỹ giơ ngón tay cái lên, "Xem ra đại lão gia ngài còn là mộtđại hành gia về ăn uống."

"Vậy nhanh chóng dọn ra đi, nhanh lên, làm đồ chay trước!"

"Có ngay!" Chưởng quỹ khom người định lui ra, Dương Thu Trì gọi y lại, kề tainói nhỏ mấy câu, chưởng quỹ lập tức vâng dạ chạy ra ngoài.

Tống Vân Nhi nghi hoặc nhìn Dươn Thu Trì: "Ca, huynh vừa rồi chọn mấy món muộinghe sao giống thức ăn mặn vậy?'

"Cái này muội không biết rồi, nó gọi là đồ chạy giả mặn, là đồ chay nhưng làmgiống y các món mặn vậy, chủ yếu dùng các thực phẩm chay như đậu hủ hay nấm,nhưng nặn thành hình giống như cá tôm cua thịt, khó phân biệt thật giả lắm."

Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Ca, huynh sao lại biết luôn cả làm món chay vậy? Bộhuynh đã từng xuất gia rồi hay sao?"

"Không," Dương Thu Trì chớp chớp mắt, chọc nàng: "Nhưng mà, kiếp trước ta làmột đại hòa thường."

Tống Vân Nhi trợn mắt nhìn hắn: "Không nghiêm túc chút nào!"

Trên đường Dương Thu Trì và bọn họ uống rượu ăn thịt, Bạch Tố Mai chỉ có thểuống trà, bụng đã sớm đói sôi rột rột, khi lên tiểu lâu, đang lo nếu như DươngThu Trì chỉ gọi món mặn thì nàng phải làm sao đây? Nhưng khi nghe Dương ThuTrì có chọn một bàn đồ chay, lại bảo phải đưa lên trước, dường như biết rõnàng đã đói lắm rồi, nên có phần ngượng, lí nhí nói: "Đa tạ Dương công tử."

"Không cần khách khí, Bạch cô nương, muốn ăn cái gì cứ nói lên là được." DươngThu Trì cười xòa.

Đồ chay nhanh chóng được dọn lên.

Từ sau lần bị dư đảng của Kiến Văn đế ở Bắc Tiếu thôn tập kích, Nam Cung Hùngbiết chúng sẽ không tiếc mọi thủ đoạn để giết cho bằng được Dương Thu Trì. Đểđề phòng bọn chúng hạ độc, từ đó trở đi, Dương Thu Trì cùng người nhà đều ănnhững món do Nam Cung Hùng an bày hộ vệ chuyên môn theo dõi toàn bộ quá trình,sau khi chế biến còn dùng ngân trâm thử qua, thậm chí còn mua một đám gà nuôichuyên dùng để thử xem trong thức ăn có độc hay không.

Hiện giờ số đồ chay này đã chế biến xong, lại kinh qua sự giám sát nghiêm cáchcủa cẩm y vệ hộ vệ do Nam Cung Hùng phái xuống nhà bếp theo dõi, đồng thờikinh qua sự kiểm nghiệm bằng ngân trâm, do đó Dương Thu Trì yên tâm mời BạchTố Mai động đũa, lại mời mọi người cùng dùng qua món chay.

Tuy đồ ăn làm rất tinh tế, nhưng Dương Thu Trì và mọi người đều là kẻ ăn mặn,thứ đồ chay này chẳng hợp khẩu vị chút nào, thử qua vài miếng rồi thôi.

Bạch Tố Mai ngược lại lại ăn uống ngon lành, nàng đã lâu không được ăn món ănhợp khẩu vị không thể mơ tới như thế này, hàng ngày đều chỉ có vài món rau vàmột miếng đậu hủ. Từ khi bị bắt vào ngục, đồ ăn thức uống càng tệ hơn, tuy làđược Mã Độ quan tâm, tuy thức ăn có cải thiện một chút, nhưng tâm tình khôngtốt không thể nào nuốt vô, kế nữa là đầu bếp trong tù làm sao nấu món ăn ngonsánh được với đại sư phụ trong tửu lâu chứ.

Bạch Tố Mai dù sao cũng là con nhà quan, khẩu vị khá cao. Nàng vốn không thíchăn mặn, do đó khi đi tu phải ăn chay dù sao cũng hợp khẩu vị, tuy đòi hỏi khácao. Hiện giờ được ăn món chay ngon như thế này, lòng thầm cảm kích, đôi mắthơi ươn ướt.

"Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?" Dương Thu Trì quan tâm hỏi.

Bạch Tố Mai ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn, lắc đầu, không nói lời nào.

Nàng ăn xong, một sư phụ đầu trọc được chưởng quỹ đưa tới, giới thiệu choDương Thu Trì: "Đại lão gia, đây là tay đao có danh trong Thái Bình phủ chúngtôi, được tổ truyền cho nghề cạo đầu, tôi đã mời tới cho ngài."

Tống Vân Nhi kinh ngạc hỏi: "Ca, huynh thỉnh sư phụ đến làm cái gì? Chẳng lẽhuynh định cạo trọc đầu đi tu cùng Bạch tỷ tỷ sao?" Vừa nói ra nàng đã biếtmình lỡ lời, ca ca của nàng là huyện thái lão gia, xuất cái quỷ gì gia chứ,chỉ chớp mắt một cái đã hiểu ra, nói: "Ca ca thấy tóc của Bạch tỷ tỷ dài rồi,tìm sư phụ cạo tóc dùm cho tỷ ấy, đúng không?"

Dương Thu Trì gật gật đầu, Bạch Tố Mai càng cảm động, nói với hắn: "Dương côngtử, đa tạ công tử đã phí tâm như thế."

Bạch phu nhân đưa con gái qua phòng kế bên cạo trọc đầu, đến lúc này thì tiệcrượu cũng được dọn lên.

Do ăn xong còn phải lên đường, mọi người chỉ uống một chút rượu, ăn vừa đủ nocũng là lúc Bạch Tố Mai cạo đầu xong.

Họ tiếp tục lên đường, tối hôm đó đến nghỉ ở một thành trấn nhỏ.

Hai mẹ con Bạch phu nhân là tội phạm lưu đày, trong tình huống bình thường,hai người phải được đưa đến nhà lao của huyện nha môn giam lại, đến ngày hômsau mới được thả ra áp giải đi tiếp. Nhưng hiện giờ hai người họ cùng đi vớiDương Thu Trì, không cần an bài như vậy nữa.

Dương Thu Trì cùng mọi người đến dịch trạm trong huyện thành, sắp xếp cho haimẹ con Bạch phu nhân một gian phòng, Tống Vân Nhi cùng Hạ Bình ngủ cách váchvới Dương Thu Trì, Nam Cung Hùng thì ngụ ở phía bên kia, nhưng hộ vệ, sư giavà quan sai đều được an bày chỗ nghỉ ngơi đâu vào đó, Nam Cung Hùng còn bố tríngười canh gác.

Dương Thu Trì ở trong một gian phòng hào hoa nhất trong dịch trạm, gian phíangoài có tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền ngủ để tiện phục dịch bất cứ lúc nào, cònhắn thì ngủ ở gian trong.

Sự phục vụ của dịch trạm cực tốt, có nước nóng, lại có một bồn nước to có thểngâm tắm.

Ăn cơm tối xong, đi đường mệt nhọc nên mọi người chia tay ai về phòng người ấynghỉ ngơi.

Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền đã chuẩn bị nước ấm, phục dịch cho Dương Thu Trìcởi quần áo tắm táp, lại bóp lưng cho hắn. Dương Thu Trì đã quen với sinhhoạt hủ bại của xã hội cũ như thế này, và cũng quen để cho tiểu nha hoàn phụcvụ mình, nên không còn đỏ mặt tía tai kêu la chí chóe như lúc trước nữa.

------------o0o------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...