Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 180



Bàng quản gia hiện giờ mặt mày như người chết, chỉ còn biết gật đầu: "Đúngvậy, Sơn nhi là do tôi và tam di nương sinh đấy."

"Thành thật khai ra!" Tống đồng tri quát.

"Vâng, tam di nương nhất mực bị đại phu nhân và bọn họ khi phụ ẩu đả, tôithường tìm lang trung trị thương cho nàng ta. Nàng ta nói những tháng ngày nàyquá khổ, muốn chết đi cho rảnh. Tôi thấy nàng ta đáng thương, nên khuyên nàngta. Nàng ta cảm kích tôi, nên... nên chủ động tốt với tôi, để rồi có hài tửnày." Bàng quản gia cúi đầu nói.

Bàng quản gia thừa nhận thông gian với tam di nuơng, vì đối với thông gian,Đại Minh luật chỉ quy định đánh tám chục trượng, lại còn quy định: "Gian sinhnam nữ, thì phải do gian phu thu dưỡng." Thật rõ ràng, Bàng quản gia muốn dùngtám chục trượng này để đổi lấy đứa con.

Dương Thu Trì hỏi: "Ngươi nói tam di thái chủ động cùng ngươi thông gian?"

Bàng quản gia gật đầu.

"Ngươi chẳng phải không hứng thú chút nào với nữ nhân sao? Tại sao lại cùngngười khác thông gian? Hơn nữa, cho dù tam di thái có cảm kích ngươi quan tâmnàng ta, nhưng bằng cái mô dạng khô đét như con khỉ thế này, heo nái cũngkhông chịu thông gian cùng ngươi, chứ đừng nói gì tam di thái như hoa như ngọcthế kia."

"Cái đó cũng không chắc!" Đại phu nhân chen lời, "Con hồ ly thối đó là thứ dâmtiện, thấy nam nhân là nhào lại, họ Bàng là thứ người không ra người quỷ khôngra quỷ chính hợp với ý của ả."

"Bà bà nói chẳng có điểm nào sai!" Chu thị chen lời, "Nếu như con hồ ly thốiđó không phải dâm tiện, thì ả sẽ không phát hoa si!"

Dương Thu Trì tiếp đó liền hỏi Bàng quản gia: "Ngươi có biết vì sao tam dithái phát hoa si không?"

"Tôi không biết." Bàng quản gia run rẩy toàn thân.

"Ngươi không nói không sao, bởi vì ta đã biết rồi, tam di thái bị ngươi hạ mộtthứ thuốc nên mới phát hoa si."

"Không, không phải tôi, tôi vì sao phải làm vậy?" Bàng quản gia hoảng loạnnói.

"Bởi vì ngươi muốn giết chết nàng ta, ngươi hạ dược vốn để nàng ta thấy quỷ sợhãi mà chết, không ngờ lại dẫn phát tật bệnh tiềm tàng trong cơ thể của cô ta,nên mới khiến cô ta phát hoa si, và sau khi cô ta phát hoa si, thần trí mêloạn, ngủ vùi không tỉnh, không biết vì sao không hề sản sinh ảo giác thấyquỷ, và cũng không bị sợ chết. Do đó, ngươi mới quyết định lẻn vào trong lầuxiết cổ chết cô ta."

Bàng quản gia cãi lại: "Không đúng, tôi không có chìa khóa, làm sao mà tiếnvào trong lầu đó được?"

"Leo vào." Dương Thu Trì đáp, "Vừa rồi ngươi cùng người hầu tranh đoạt Sơnnhi, chúng ta đều thấy rất rõ, ngươi tuy thân hình ốm yếu, mặt đầy nếp nhăn,nhưng năm xưa đã từng đi thuyền lao lực, khiến cho ngươi có một thể cách kiêncường, lực khí rất lớn, trong khi đó tường ngăn ngôi lầu đó chỉ cao bằng đầungười, bằng vào thân người của ngươi muốn trèo qua thì chẳng hề mất tí hơi sứcgì."

"Ngươi trước hết đem giấu giấy dán cửa sổ và hồ ở gần đó, chuẩn bị ban đêmđộng thủ. Thật không ngờ là đại phu nhân lại kêu ngươi đến phòng nhị di tháiđàm luận về chuyện của tam di thái. Ngươi không thể không đi, nên không hề cócơ hội hạ thủ."

Dương Thu Trì thầm biết rõ, Bàng quản gia đã từng lén báo tin, vạch rõ chuyệnbạo hành của đại phu nhân và bọn họ đối với tam di nương, do đó đại phu nhângọi Bàng quản gia tới không phải là vì nói chuyện hợp ý nhau, mà là Bàng quảngia lúc chiều bị tam di thái trần truồng ôm chặt, sợ quá té ngã, cũng lộ racái xấu. Đại phu nhân kêu lão tới, chính là muốn cười nhạo giải khí, nhưnghiện giờ hắn không thể nói thẳng ra, nếu không đại phu nhân không thể xuốngđài được.

"Đúng a," Bàng quản gia như vứt phăng tảng đá vác trên lưng đi, "Tôi nhất mựcở cùng với đại phu nhân và mọi người, trừ khi đi nhà vệ sinh còn thì không rangoài bao giờ, làm gì có thời gian đi giết tam di thái?"

"Không sai, ngươi cố ý mắng chửi tam di thái trước mặt họ một hồi, dụng ý củangươi là muốn nếu lỡ như sau này tam di thái có chuyện, không ai hoài nghi đếnngươi. Nhưng không ngờ lời của ngươi lại khiến đại phu nhân và mọi người thíchchí, nên nhất quyết giữ ngươi ở lại hầu cận họ, không cho ngươi li khai."

"Ngươi vì muốn khiến đại phu nhân và bọn họ sớm cho ngươi đi để thuận tiện tácán sát nhân, ngươi dùng một tiểu hoa chiêu, nhân lúc đi nhà xí ra ngoài tìmngười đánh canh là lão Ngưu đầu, cho lão ít bạc, khiến lão đánh canh sớm hơn.Nên dù lúc tan hàng là vào canh năm, thực ra là mới vừa tới canh tư mà thôi!"

"Ngươi làm sao mà biết vậy?" Bàng quản gia vô cùng kinh khủng, không ngờchuyện mình cho tiền người đánh phu cũng bị người ta biết rõ, nhưng dù sao thìcâu nói buột miệng vừa rồi cũng chảng khác nào thừa nhận rồi.

Dương Thu Trì không hề hồi đáp, chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Hiện giờ trời đãtối rồi, giờ này ứng vào canh hai, nhưng dường như không nghe được tiếng mõcanh nhỉ, ngươi chẳng cảm thấy kỳ quái hay sao?"

Bàng quản gia dỏng tai lên nghe, cũng phát hiện ra vấn đề này, và khi lão nghĩlại những lời vừa nói, sắc mặt đột nhiên biến thành tái nhợt.

Dương Thu Trì cười cười, nói: "Rất tốt, ngươi đã đoán ra rồi. Không sai, lãongưu đầu đánh canh đã bị ta thỉnh đến rồi, do đó hôm nay lão không có cách nàođánh canh nữa. Bởi vì có một chuyện cần lão đến làm chứng!" Xong hắn quay sangNam Cung Hùng bảo: "Đưa người lên!"

"Tuân lệnh!" Nam Cung Hùng chấp tay thi lễ, chuyển thân bước ra, chẳng mấychốc sau đã cùng một hộ vệ đi từ ngoài đưa một lão đầu vào. Lão đầu này khoảngnăm chục tuổi, chân đi cà nhắc, quả nhiên là một người thọt chân.

Bàng quản gia nhìn thấy lão thọt, gương mặt liền cắt không còn giọt máu, runrẩy kêu lên: "Lão ngưu đầu!"

"Đúng!' Dương Thu Trì nói, "Lão chính là người chuyên môn đánh canh trongDương gia thôn chúng ta, lão ngưu đầu!"

Dương Thu Trì nói với lão ngưu đầu: "Đêm tam di thái của Dương lão thái giachết đó, Bàng quản gia có đến tìm ngươi hay không? Ngươi phải thành thật hồiđáp, nếu không, hừ ...!"

Lão ngưu đầu che gương mặt đã bị đánh bầm tím hết một bên, miệng cũng sưngvều, rõ ràng là đã bị tra tấn qua không nhẹ.

Thì ra vừa rồi Nam Cung Hùng ra ngoài chính là đi tìm lão ngưu đầu chuyên đánhcanh, và chỉ cần dùng chút hình tấn đã khiến lão khai ra chuyện Bàng quản giahối lộ để lão đánh canh sớm hơn.

Lão ngưu đầu quỳ xuống dập đầu thưa: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân thànhthật khai báo. Đêm tam di thái chết đó, Bàng quản gia có đến tìm tôi, cấp chotôi một lượng bạc, khiến tôi đánh canh tư và canh năm sớm hơn bình thường."

"Ngươi đánh sớm hơn bao nhiêu?"

"Tổng cộng khoảng một canh."

Dương Thu Trì nhắc mọi người: 'Căn cứ vào sự chứng minh của lão ngưu đầu, thìcó thể nói đêm đó mặc dù mọi người tan cuộc vào canh năm, nhưng thực ra là vàocanh tư."

Dương Thu Trì căn cứ vào việc kiểm nghiệm thi thể tính toán được thời gian tửvong của nạn nhân đêm đó là khoảng hai giờ khuya, và cũng chính là vào lúccanh tư trong trường hợp thông thường. Do lão ngưu đầu đánh sớm canh tư vàcanh năm, như vậy có thể nói vào hai giờ đêm thay vì lão phải đánh canh tư,nhưng lại đánh luôn canh năm.

Do đó, khi đại phu nhân và mọi người giải tán, thực tế chỉ khoản 2 giờ khuya,đó cũng là thời gian xảy ra án mạng theo như tính toán. Như vậy có thể nói,Bàng quản gia có đủ thời gian tác án, và những người khác đương nhiên cũngvậy.

Bàng quản gia khiến người đánh canh đánh sớm một canh, không phải là đặc biệtkhông để bản thân không có chứng cứ phạm tội về thời gian, bởi vì ở Minh triềutrình độ kiểm nghiệm thi thể còn chưa đạt đến việc tính toán chính xác thờigian tử vong như thời hiện đại. Hơn nữa đánh sớm hơn một canh (tức hai tiếngđồng hồ), nếu như không phải đó là Dương Thu Trì, thì căn bản chẳng có ai cóthể xác định tam di thái chết vào canh tư hay canh năm cả. Do đó, chẳng quaBàng quản gia muốn tìm chứng cứ chứng minh là mình mãi đến canh năm còn cùngđại phu nhân và mọi người ở một chỗ, thì làm gì có thời gian tác án.

Giải thích hợp lý hơn nữa chính là do Bàng quản gia bị đại phu nhân và mấyngười khác giữ riết không cho đi, lão là thân phận người hầu nên không dámchưa được phép mà rời đi, cho nên đi hối lộ để người đánh canh đánh sớm hơnchính là khiến bọn họ sớm giải tán, vì dù sao nếu trời quá canh năm là sắpsáng rồi, không còn tiện để hạ thủ giết người nữa.

Tuy Bàng quản gia không cố ý chế tạo chứng cứ không có mặt tại hiện trường,nhưng đánh canh sớm hơn đích xác đã khiến Dương Thu Trì rơi vào thế hồ đồ, nênBàng quản gia không hề rơi vào phạm vi hiềm nghi của hắn.

Bàng quản gia tịnh không dễ nhận thua, lên tiếng hỏi: "Ta không giết tam dithái, ngươi nói ta giết nàng ta, có chứng cứ gì hay không?"

Tống đồng tri, La huyện thừa cùng mọi người nghe Dương Thu Trì phân tích đâuđâu cũng cho là phải, đều có cảm giác đại ngộ ra, giờ nghe Bàng quản gia hỏivậy, lòng không khỏi swrng sốt, đúng a, nói cả nửa ngày, dường như đó chỉ làsự phân tích của Dương Thu Trì, chứ còn chứng cứ thì chưa?

Dương Thu Trì hỏi: "Ta hỏi ngươi, trước khi tam di thái chết, cửa sổ trên lầucủa cô ta do ai dán?"

"Hàng năm thường do nha hoàn hoặc người hầu dán."

"Ngươi có dán không?"

"Không có," Bàng quản gia đáp, "Thứ chuyện này đều do bọn hầu hạ bên dướilàm."

"Đúng, ta quên rồi, ngươi không phải là người hầu, ngươi là quản gia." DươngThu Trì trào phúng cười cười, "Nếu như ngươi không phải là người hầu, không hềdán giấy che cửa cho tam di thái, thì tại vì sao trên đó có lưu lại dấu taycủa ngươi?"

"Dấu tay? Dấu tay gì?" Bàng quản gia cảm thấy đầu óc như mây mù, chuyện nàyngay cả Tống đồng tri và những người khác cũng không biết.

"Chiều hôm đó vì để tránh tam di thái phát hoa si, ngươi đã ngã làm vỡ bồnhoa, cánh tay và ngón tay đều bị thương, đúng không?"

"Đúng a, lang trung còn giúp ta băng bó lại ngón tay."

"Băng bó giùm ngươi một ngón tay, ngón nào?"

"Ngón giữa, sao vậy?"

Dương Thu Trì không hề đáp, mà cố tình nhìn xung quanh một vòng rồi mới nói:"Thỉnh ngươi đưa tay lên, nhìn xem trên đầu ngón tay có cái gì? Mội người trênbàn tay và ngón tay đều có thứ gì đó, ngươi hãy nhìn coi đó là gì vậy?"

Bàng quản gia chẳng hiểu Dương Thu Trì có ý gì, vô thức đưa tay lên nhìn.

Tống Vân Nhi và mọi người cũng đưa tay lên xem, nghi hoặc nói: "Không có gìhết a."

Dương Thu Trì chụm lấy bàn tay thon thả của Tống Vân Nhi, chỉ vào các đườngvân trên đó bảo: "Muội không thấy trên bàn tay và ngón tay đều có chỉ tay haysao?"

Bàn tay và đầu ngón tay đều có đường chỉ, chuyện này thì ngay từ thời TrungQuốc cổ đại đã có nhiều người nhận thức rồi, thậm chí còn phát triển thànhphương pháp coi tướng. Hán đại thần tướng Hứa Phụ Sở chuyên nghiên cứu cácđường chỉ thiên hình vạn trạng trên lòng bàn tay mà phán: "Thủ văn loạn tỏa,hợp hữu phúc lộc, vĩnh vô tai hại. Thủ hữu hoàng lý văn, sát hại bất tư luận.Thủ hữu tung hoàn văn, tước vị chí tam công." (Tay mà có đường chỉ tụm lại,tất có phúc lộc, suốt đời không tai hại. Tay có đường cắt ngang, giết ngườikhông suy xét lợi hại. Tay có đường chỉ tung hoành ngang dọc, tước vị lên đếntam công). Hơn nữa cổ nhân còn dùng cách ấn tay lên tờ đơn hay văn khế để làmmột loại chứng minh thay cho chữ ký.

Như vậy có thể nói người thời xưa có một trình độ nhất định về đường chỉ tayvà vân tay, nhưng cổ thư chưa bao giờ nói là có thể dùng chuyện so sánh chỉtay đến nhận định tội phạm, cho thấy người xưa không nhận thức là chỉ tay cótính duy nhất, nên không sử dụng làm chứng cứ để định tội hình sự.

Phát hiện ra tính duy nhất của chỉ và vân tay là vào thế kỷ thứ 19 do bác sĩngười Nhật Bản tên Hanh Lợi Phúc Nhĩ Tỳ và Uyliam Hách Tạ Nhĩ tại Ấn Độ thuộcđịa của thực dân Anh. Hai người dường như đồng thời từ hai địa phương bất đồngtìm ra chuyện này, có ý nghĩa rất lớn đối với thời đại.

Nhưng sự phát hiện của bọn họ đương thời không dẫn đến sự trọng thị của thiênhạ là bao, cho đến thế kỷ thứ 20, khi các bộ môn tư pháp trên thế giới bắt đầuchính thức nhận ra dấu vân tay có thể sử dụng làm chứng cứ để nhận định phạmtội, Trung Quốc mới áp dụng kỹ thuật này.

Tống Vân Nhi nhìn vào tay của mình, hô lên: 'Đúng a, có đường chỉ tay nè." Nóiđến đây, Tống Vân Nhi cười hì hì: "Ca, chẳng lẽ huynh thông qua chuyện nhìnbàn tay mà phát hiện Bàng quản gia là hung thủ hay sao?"

Dương Thu Trì lắc đầu: "Không phải, Bàng quản gia giết người xong còn chui radán cửa sổ lại, tay lão dính hồ và dính luôn cả bụi bẩn, khi đè ép lên trêngiấy dán có lưu lại những dấu ấn mờ mờ. Trong những dấu này, có một ngón taykhông có đường chỉ. Nếu như mọi người không tin, chúng ta có thể lập tức đếntiểu các lâu tra xét!"

Bàng quản gia đã đoán được ý tứ của Dương Thu Trì, ánh mắt lộ ra vẻ khủng bố.

Tống Vân Nhi cũng đã đoán ra, kinh hỉ nói: "Ca, ý huynh là Bàng quản gia bịthương ngón giữa, dùng vải băng bó vết thương lại, nên vì thế mà dấu tay trêncửa sổ kia ở vị trí ngón giữa không có đường chỉ. Cho thấy dấu tay trên cửa sổchính là của lão, do đó, lão chính là hung thủ!"

"Thông minh!" Dương Thu Trì khen.

Tống Vân Nhi đắc ý cười: "Hèn gì chiều hôm đó huynh cứ dùng tóc của muội quétbụi trên lớp giấy đó, lại còn áp sát vào đó để xem, thì ra là quan sát mấy cáidấu đó a."

Dương Thu Trì dùng thứ dấu vết đặc biệt để chứng minh tội phạm, chứ không liênquan gì đến dấu vân tay, nên có thể được Tống Vân Nhi cùng mọi người hiểu vàtiếp thụ. Tống đồng tri cùng mọi người nghe lời hắn phân tích đều gật đầu tánđồng.

Dương Thu Trì gật gật đầu, sau đó quay sang Bàng quản gia bảo: "Ngươi dùng mêhương khiến cho tiểu nha hoàn Tri Xuân và bà vú Lữ thị hôn mê xong, sau đó xégiấy dán trên cửa sổ phòng tam di nương đi, làm lỏng cây chắn ngang cửa sổ rarồi chui vào, dùng dây thừng mang theo người xiết cổ chết tam di thái đang cònmê ngủ, sau đó ngụy trang cho cô ta tự sát. Ngươi lại chui ra ngoài, đóng songcửa và dán giấy lại, rồi lui trở về phòng. Ta nói không sai chứ?"

Bàng quản gia dường như không hề chú ý đến lời Dương Thu Trì nói, mà dỏng tailên nghe gì đó, gương mặt lộ vẻ kinh khủng.

Đại thiếu gia Dương Thanh Thủy thấy Bàng quản gia không trả lời, bước tới đávào cằm của lão. Bàng quản gia đang há hốc miệng ra nhìn, đột nhiên bị cú đánày làm cho hai hàm răng va vào nhau đánh cụp, lưỡi bị cắn một cái thật mạnh,khiến lão đau đớn kêu thảm lên, máu tức thì chảy ra, nên thần trí cũng khôiphục lại vẻ thanh tỉnh.

Dương Thu Trì đối với thần tình kỳ quái của Bàng quản gia không cảm thấy bấtngờ gì, dường như đã dự định đến điều đó, liền hỏi: "Bàng quản gia, ngươi cònkhông thừa nhận sao?"

"Thừa nhận cái gì?" Bàng quản gia ôm cằm.

"Thừa nhận ngươi giết tam di thái!"

"Ta không có." Bàng quản gia định chống chế lần cuối cùng, "Nàng ta là mẹ củacon ta, ta vì sao lại muốn giết nàng ấy chứ?"

Đúng a! Tống đồng tri cùng mọi người đều cảm thấy hữu lý, cùng quay lại nhìnDương Thu Trì.

"Ngươi cưỡng gian tam di thái, sinh ra Sơn nhi này, từ đó trở đi ngươi lại lậpkế cho con trai nguơi kế thừa toàn bộ gia sản của Dương lão thái gia. Tam dithái không biết vì sao mà biết được ý nghĩ của ngươi, cương quyết phản đối,bởi vì để thực hiện mục tiêu này thì phải giết chết đại thiếu gia! Ngươi sợtin tức này lộ ra ngoài, nên giết tam di thái diệt khẩu."

Đại thiếu gia Dương Thanh Thủy cả kinh, không ngờ Bàng quản gia dụng tâm ácđộc như vậy.

Dương Thu Trì nói tiếp: "Ngươi muốn giết chết đại thiếu gia đương nhiên khôngthể giết trực tiếp, vì sẽ dẫn đến sự hoài nghi, biện pháp tốt nhất là hạ độckhiến đại thiếu gia sản sinh ảo giác, khiến cho huynh ấy thấy quỷ, làm chohuynh ấy sợ chết đi, giống như khi ngươi hạ độc lão thái gia và ta để khiếnchúng ta nhìn thấy quỷ vậy!"

Cái gì? Dương lão thái gia và Dương Thanh Thủy cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìnnhau. Dương Thanh Thủy hỏi: "Có thật là lão hạ độc không? Trên thế giới nàychẳng hay còn có loại độc có thể khiến người ta nhìn thấy ác quỷ hay sao?"

"Cụ thể là loại độc gì thì đệ còn chưa biết, nhưng đệ biết trên thế gian nàycòn có một số thực vật và thuốc mà khi uống hoặc ăn vào sẽ khiến người ta sảnsinh ảo giác kỳ quái. Đúng rồi, có những loại nấm độc cũng có thể gây ra ảogiác."

Thực vật có thể khiến người ta sản sinh ảo giác được gọi là Trí huyễn thựcvật, ví dụ như một loại Tiên nhân chưởng ở vùng hoang mạc phía bắc Mạc Tây Cađược người ta xưng là "Ma cầu", ai mà ăn phải mầm chồi non bị gọi là "Ô vũngọc" của nó sẽ phát sinh ảo giác, ví dụ như nhìn thấy nhiều loại cá kỳ hìnhquái trạng, hay là bông hoa có vạn cánh đủ màu, bướm bướm rạng rỡ nhiều màusắc. Trí huyễn thực vật là thứ mà các thầy mo ưa thích sử dụng nhất.

Các loại nấm độc thường gặp hơn. Khi Dương Thu Trì đề cập đến nấm có thể sảnsinh ảo giác, Dương lão thái gia và mọi người đều có nghe qua, liền hiểu DươngThu Trì muốn nói tới loại thuốc gì.

"Ta không có!" Bàng quản gia tê thanh kiệt lực la lên, "Nếu như lời của ngươinói là thật, thì vì sao đại thiếu gia còn chưa chết?"

"Bởi vì đại thiếu gia đã bỏ đi ra ngoài du học từ sau ngày nhìn thấy quỷ ấy."

"Vậy thì vì sao lão thái gia còn chưa chết? Lão gia vẫn một mực ở nhà a!"Thanh âm của Bàng quản gia càng thê lệ hơn.

Dương Thu Trì cười lạnh: "Đại thiếu gia chưa chết, nếu như lão thái gia chếttrước rồi, thì gia sản của Dương gia quy về đại thiếu gia hết, sao có thể đếnlượt con trai của ngươi? Do đó, chưa giết chết được đại thiếu gia, ngươi sẽkhông giết lão thái gia trước."

"Vậy đêm đó vì sao lão thái gia lại thấy quỷ?" Nói xong lời này, Bàng quản giađột nhiên ừ một tiếng quay đầu lại nhìn, dường như sau lưng có người nào đóđang gọi lão vậy.

Dương Thu Trì cười cười: "Vấn đề này ta nghĩ rất lâu rồi, đoán là có khả nănglão thái gia ăn nhằm thứ mà ngươi dành cho đại thiếu gia. Do thuốc bị phân rathành hai người ăn, nên đại thiếu gia và lão thái gia đều gặp quỷ, nhưng khônghề bị sợ hãi chết khiếp."

Bàng quản gia không còn nói gì nữa, lại khủng hoảng quay đầu lại nhìn, sau đólại nhìn quanh nhìn quất, dường như xung quanh đó đang có vật gì đáng sợ lắmvậy.

Thấy Bàng quản gia ra vẻ như vậy, mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Dương ThuTrì hiểu ý cười lạnh, hỏi: "Bàng quản gia, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

Bàng quản gia trừng to mắt, hiện vẻ khủng bố và sợ hãi cùng cực, không hồi đápcâu hỏi này.

------------o0o--------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...