Nạp Thiếp Ký
Trương thị, mẹ của Dương Ngải Tiểu, vì chuyện hạ độc hài tử này mà bị bắttrói, hiện giờ nếu như nó là con người khác, như vậy tội của Trương thị nhỏhơn nhiều, nói không chừng lão thái gia ngược lại còn cảm kích Trương thị,xuất tiền đả thông quan hệ cho mụ. Do đó, Dương Ngải Tiểu càng đặc biệt châmdầu vào lửa trong chuyện này.
Nghe lời của họ, mặt của Dương lão thái gia càng xám xịt, toàn thân run rẩy,quay đầu chỉ vào các người hầu ở sau lưng bảo: "Mấy đứa các ngươi mau đem đứanghiệt chủng này quẳng vào đống phân dìm chết cho ta, sau đó đem thi thể racho ta xem! Không làm ổn chuyện này, ta sẽ đánh chết các ngươi! Có nghekhông!"
Mấy người hầu nam vâng dạ, chạy tới cướp lấy hài tử trên tay Bàn quản gia.
Bàng quản gia tuy thân hình khô đét, nhưng rất khỏe mạnh nhanh nhẹn, do đótránh né xô đẩy hai ba lượt, đã khiến hai tên hầu té ngã ra đất.
Nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, hơn nữa lão vẫn còn thua xa mãnh hổ, nên khisáu bảy người hầu nam cùng xông tới, lão không còn là đối thủ nữa. Khi lãokháng cự không được, liền quỳ xuống đất cố sức bảo vệ hài tử dưới thân, miệngkhông ngừng cầu xin lão thái gia.
Mấy người hầu bị ra tử mệnh lệnh, nào dám không tận lực, nên cố sức cướp lấyhài tử. Sơn nhi oa oa khóc lớn, nhưng tiếng khóc giống như con mèo con co rogiữa cơn mưa bão, trong nhà loạn cả lên.
Thấy Sơn nhi sắp bị các nam hầu cướp đi, Tống Vân Nhi chợt quát: "Dừng tay!",rồi phóng nhanh lên trước, lách bách vài tiếng đã túm lấy mấy người hầu namquẳng ra ngoài, khiến họ rơi lộp độp xuống đất, rên la inh ỏi.
Tống Vân Nhi quay sang nói với Dương lão thái gia: "Lão thái gia, Vân nhi cầuxin người, Sơn nhi mới có hai ba tuổi, người hãy đại phát từ bi tha cho nóđi."
Bàng quản gia vốn ra là một mình không ai trợ giúp, sắp sửa trơ mắt nhìn đứabé bị cướp đi đến nơi, không ngờ Tống Vân Nhi ra tay tương trợ, còn chưa kịpcảm tạ nàng thì nghe nàng đã lên tiếng cầu xin cho cậu bé, cảm động đến nỗilão lệ tung hoành, ôm chặt lấy Sơn nhi quỳ lếch lại cầu xin Dương lão thái giatiếp.
Có Tống Vân Nhi lên tiếng, Dương lão thái gia không tiện nói gì, mặt mày sậmxịt quay sang nhìn Tống đồng tri.
Tống đồng tri ho khan một tiếng, vừa định lên tiếng, thì Dương Thu Trì đã chenngang: "Vân nhi, đây là chuyện nhà họ Dương của chúng tôi, muội không cần phảidính vào chuyện không đâu làm gì, mau trở lại đây!"
Tống Vân Nhi gấp đến đỏ gay cả mặt, dậm chân gắt: "Ca! Bọn họ định dìm chếthài tử. Cái này mà chuyện đâu đâu à?"
"Muội không biết sự tình bên trong, không nên chen ngang loạn vào! Mau trở lạiđây!" Dừng lại một chút, Dương Thu Trì bèn lạnh giọng nói, "Mẹ của đứa bé nàyđã chết rồi, cha thì không biết là tên ác độc chẳng có lương tâm nào, thứ dãchủng không rõ nguồn gốc cứ dìm chết đi thì tốt hơn!"
"Cái gì...!" Tống Vân Nhi đơn giản không tin vào tai mình nữa, không dám tinlời nói vô tình vô nghĩa này lại phát xuất ra từ miệng của nam nhân mà nàngmột lòng ái mộ, tức thời mặt mày tái ngắt, cắn chặt răng hậm hực nói:"Ngươi...! Ngươi thực là máu lạnh! Ta nhìn lầm ngươi rồi!"
Xoảng một cái, một thanh đoản kiếm đã nằm gọn trọng tay nàng, Tống Vân Nhiđứng giữa đương trường, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người: "Hôm nay ta nhấtđịnh bảo hộ hài tử này, ai muốn giết nó trước hết hãy hỏi thanh đoản kiếmtrong tay ta!"
Tống đồng tri quát: "Vân nhi không được vô lý! Đây là chuyện nhà của Dương lãothái gia, còn không mau trở lại đây!" Tống Vân Nhi không thèm lý gì đến lờinày.
Dương Thu Trì nhíu mày: "Hạ Bình ở đâu?"
"Chúc hạ có mặt!" Hạ Binh đang đứng sau lưng Dương Thu Trì ôm quyền hồi đáp.
"Đi bắt ả cho ta! Không được động đến tính mệnh!"
"Tuân mệnh!' Kiếm của Hạ Bình rời vỏ, từ từ bước tới.
"Ha ha ha...!" Tống Vân Nhi cười lạnh, "động đến tính mệnh của ta? Ả còn chưađủ tầm!"
Trong lúc nói chuyện, một loạt tiếng động như tiếng rang đậu đã vang lên, kiếmquang lập lòe, hai người đã đấu với nhau.
Dương mẫu vội nói: "Con à, con mau bảo chúng dừng tay đi!" Phùng Tiểu Tuyếtcũng muốn lên tiếng khuyên, nhưng thấy mặt Dương Thu Trì âm trầm, nên khôngdám khuyên, gấp đến nỗi không biết làm sao cho phải.
Chính vào lúc này, hai người đã nhanh chóng trao nhau mấy chục chiêu, lại ngheTống Vân Nhi quát chìm, trường kiếm trong tay Hạ Bình đã bị đánh văng, đoảnkiếm của Tống Vân Nhi kề sát cổ Hạ Bình, cười lạnh hỏi: "Ai động đến tính mệnhcủa ai?"
Hạ Bình nhướn mày: "Thân thủ của Tống cô nương quá giỏi, tại hạ bội phục. Tínhmệnh của tại hạ vốn là do Tống cô nương cầu xin mà giữ lại, trả lại cho cônương cũng là chuyện nên làm, hãy động thủ đi." Nói xong nhắm mắt lại.
Tống Vân Nhi thu hồi đoản kiếm: "Ta giết ngươi làm quái gì, lùi lại đi!"
Hạ Bình ôm quyền xưng tạ, lui trở lại, khom người thưa với Dương Thu Trì:"Chúc hạ vô năng..."
Dương Thu Trì phất tay: "Không trách ngươi, lùi lại đi." Dừng một chút, hắnlại quát: "Nam Cung Hùng đâu?"
"Chúc hạ có mặt!' Nam Cung Hùng bước tới ôm quyền thưa.
"Tống Vân Nhi nhiễu loạn sự vụ thuộc quyền xử lý trong tông tộc của Dương giata, ngươi đi bắt ả lại, không được làm hại đến tính mệnh!"
Vừa rồi Dương Thu Trì khiến Hạ Bình xuất thủ bắt Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùngcó điểm không hiểu. Hắn biết Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì nhất mực không rờinhau như bóng với hình, sao lại muốn động thủ bắt nàng. Thế nhưng Dương ThuTrì đã có lệnh, tuy y không biết nguyên do như thế nào, nhưng chỉ đành tuânlệnh.
Nam Cung Hùng rút yêu đao, bước lên trước ôm quyền nói: "Tống cô nương, đắctội rồi!"
"Bớt lời thừa đi! Lên nào!" Tống Vân Nhi phất đoản kiếm quát.
Tiếng đinh đinh đang đang lại vang lên, Nam Cung Hùng dù có chiêu số cựcnhiều, lực đạo uy mãnh, nhưng Tống Vân Nhi thì tiểu xảo linh động, kiếm chiêuthần kỳ, nên đấu hơn trăm chiêu thì Nam Cung Hùng từ từ rơi vào thế hạ phong.
Dương Thu Trì nhíu mày, phất tay: "Tất cả đều lên! Bắt ả cho ta!"
"Vâng!" Các hộ vệ sau lưng Dương Thu Trì đều rút đao kiếm ra vây lên. Hạ Bìnhdo dự một chút, cũng rút trường kiếm ra nhập cuộc.
Tống Vân Nhi biết võ công của mình chỉ cao hơn Nam Cung Hùng một chút, cộngthêm Hạ Bình nữa chỉ sợ rất khó chống, đừng nói gì có hơn mười cẩm y vệ hộ vệđều là hảo thủ, nên gấp lên cất tiếng quát bảo: "Dương Thu Trì! Ngươi đừng bứcta hạ sát thủ! Nếu không ta sẽ khiến cho họ huyết chảy đương trường!"
Tống Vân Nhi trong lúc tức giận, gọi thẳng luôn tên, ngay cả tiếng "Ca" cũngkhông thèm gọi.
Dương Thu Trì lạnh giọng đáp: "Vân nhi, muội thật cứng đầu rồi! Xử lý Sơn nhinhư thế nào là chuyện trong tộc của Dương gia, muội hồ loạn nhúng tay vào vốnthật không đúng. Còn không mau dừng tay lui ra! Muội không chịu nghe lời ta,chẳng lẽ phải để đổ máu ra mới cam tâm hay sao?"
Tống đồng tri cũng biết tính tình của con gái, ép tới nơi cũng dám hạ thủ đảthương người lắm, đến lúc đó thì khó thu thập rồi. Trong lúc gấp gáp, lời củalão càng lặp bặp hơn, quát bảo Tống Vân Nhi: "Vân nhi! Con, con ngay cả lờicha cũng không, không thèm nghe hay sao!? Mau, mau, mau lui lại!"
"Cha! Cha đừng quản. Hôm nay con liều mạng với tên họ Dương này thôi!" Tronglúc nói, kiếm quang của Tống Vân Nhi đại thịnh, định kềm chế Nam Cung Hùngtrước.
Nam Cung Hùng liền thủ chứ không công, Tống Vân Nhi nhất thời không làm gì yđược. Các hộ vệ hét lên một tiếng cùng vung đao kiếm vây lên, chuẩn bị độngthủ.
"Đừng đánh nữa! Dừng tay! Nghe ta nói!" Bàng quản gia nãy giờ nhất mực quỳ ômSơn nhi, hiện giờ đứng lên nói, "Các người hãy dừng tay hết đi, ta có lời địnhnói!"
Bàng quản gia ôm hài tử đứng giữa họ. Song phương sợ làm bị thương hai người,nên không ai dám xuất chiêu, chỉ biết thay nhau lùi lại.
Bàng quản gia nói với Tống Vân Nhi: "Tống cô nương, đa tạ một phen hảo ý củacô, Bàng mỗ thật là cảm kích không hết." Sau đó lão chuyển thân đến trước mặtDương lão thái gia, ôm hài tử quỳ xuống khấu đầu: "Lão gia, nếu như người cóthể tha cho hài tử này, lão nô nguyện lấy mạng đổi mạng, chỉ cần ngài tha chonó, tôi sẽ chết ngay tại nơi này, khẩn thỉnh lão thái gia thành toàn."
Bàng quản gia ra mặt cầu xin cho hài tử, nhất định là không nhẫn tâm nhìn hàitử vô cớ chết đi. Tống Vân Nhi cứng đầu ra mặt cũng vì nguyên nhân này, đó làđiều ai cũng có thể lý giải. Nhưng hiện giờ Bàng quản gia nguyện lấy một mạngđổi một mạng, lại dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Sơn nhi, khiến cho mọingười không thể nào hiểu được, vì ngoại trừ là người chí thân hoặc có lý dođặc biệt gì đó, chẳng ai lại làm như vậy cả.
Do đó, khi nghe Bàng quản gia nói lời này, mọi người đều cả kinh, ngay cả TốngVân Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Ê, ngươi điên rồi sao? Làm gì lại muốnlấy mạng đổi mạng cho hài tử này vậy?"
"Bởi vì nó là con ruột của lão!" Dương Thu Trì lạnh lùng đáp.
A....! Mọi người giật mình cả kinh. Tống Vân Nhi buột miệng hỏi: "Dương....,huynh nói cái gì? Cái gì mà con của lão?"
Lời này của Dương Thu Trì giống như sét đánh ngang đầu Bàng quản gia, khiếnlão run bắn người, ngồi phịch xuống đất ôm chầm lấy Sơn nhi, kinh khủng nhìnDương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp đó chậm rãi nói: "Bàng quản gia đánh thuốc tam di tháiQuách thị, khiến thần trí cô ta mê muội, sau đó gian dâm cô ta mới sanh ra Sơnnhi."
Bàng quản gia vội thốt: "Không, không phải, ta không có!"
"Sơn nhi nếu như không phải hài tử của ông, ông làm gì phải dùng mạng đổi mạngcho nó?" Dương Thu Trì liếc nhìn Tống Vân Nhi, nói tiếp: "Do đó ta mới khẩnkhẩn ép bức, chính là vì muốn lão nói ra câu này!"
Cái gì? Đến lúc này thì Tống Vân Nhi ngẩn người, đầu óc xoay chuyển, lập tứchiểu rõ mọi chuyện bên trong, trong lúc vừa kinh vừa mừng, nói: "Ca, thì ra làhuynh cố ý làm như vậy, huynh vốn không muốn giết đứa nhỏ này, nhưng cố ý kíchcho lão nói ra câu đó mới làm như vậy, đúng không nào.
Dương Thu Trì không thèm lý đến nàng.
Bạch quang lóe lên, đoản kiếm đã được thu vào trong tay áo của Tống Vân Nhi.Nàng bước gấp tới trước mặt Dương Thu Trì, kéo tay áo hắn: "Ca, huynh giận rồisao? Sao không để ý gì đến Vân nhi vậy?"
"Ta không phải là ca ca của cô, ta là 'tên họ Dương kia'!"
Tống Vân Nhi bẽn lẽn, sau đó nghênh mặt: "Ai biểu huynh không báo trước chomuội!"
"Báo cho muội? Ta làm sao biết muội sẽ phát khùng lên bước ra đưa đầu chịu thếcho lão chứ?"
"Hi hi," Tống Vân Nhi cười cười, dài giọng mè nheo: "Thôi đi mà, ca...., coinhư Vân nhi phát khùng đi, xin lỗi mà, Vân nhi đền tội cho huynh vậy, lần saukhông dám nữa, tha cho Vân nhi nha."
"Hừ...!" Dương Thu Trì đưa tay ra vuốt mũi Tống Vân Nhi, "Nghịch như quỷ! Đượcrồi, muội tránh ra, ta muốn hỏi Bàng quản gia."
"Dạ...!" Tống Vân Nhi nhanh gọn lẹ đáp ứng hắn, đứng tranh qua một bên.
Dương Thu Trì bước lên vài bước, nói với Bàng quản gia: "Ta hỏi ngươi lại lầnnữa, Sơn nhi có phải là con ruột của ngươi không?"
Đây là một lựa chọn rất khó, Bàng quản gia nói đúng cũng không được, mà nóikhông cũng không thể. Nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng lão lắc đầu: "Không phải."
Dương Thu Trì bảo tiếp: "Nếu như đứa bé này không phải là con ngươi, vậy phiềnngươi giao nó cho Dương lão thái gia xử tử, thứ dã chủng này không thể lưu lạitrên đời!"
Tống Vân Nhi lúc này đã biết dụng ý của Dương Thu Trì, không ra mặt cản trởnữa.
Bàng quản gia kỳ thật cũng biết Dương Thu Trì đang bức lão, nhưng lão khôngdám đem đứa bé ra đánh cuộc. Tuy Tống Vân Nhi vừa rồi ra mặt cản trở, nhưnglão không hiểu rõ Tống Vân Nhi, không dám đặt mọi thứ lên người nàng, bởi vìchỉ cần Vân nhi không nhúng tay vào, Dương lão thái gia nhất định sẽ xử tử đứabé này.
Bàng quản gia vừa rồi trong lúc gấp rút đã nguyện ý dùng một mạng đổi mộtmạng, chủ yếu là muốn dùng biện pháp này khích Dương lão thái gia, khiến lãokhông muốn giết Sơn nhi nữa, chứ không phải thật tâm muốn dùng mạng đổi mạngcủa hài tử.
Nhưng Bàng quản gia thừa nhận mình đã gian dâm tam di nương để sinh ra Sơn nhinày, căn cứ vào Đại Minh Luật thì "Cường gian giả, giảo." (Người phạm tộicưỡng gian, xử treo cổ), "Phàm nô, cập cố công nhân, gia gia trưởng thê nữgiả, các trảm." (Phàm là nô bộc hay người làm công mà gian dâm vợ hay con gáicủa chủ, đều phải bị xử chém), "Thiếp các giảm nhất đẳng, cường giả. Diệctrảm" (Thiếp hay là các bậc thấp hơn mà bị cưỡng dâm, người phạm tội cũng bịchém). Do đó, chỉ cần Bàng quản gia thừa nhận, thì phải rơi đầu. Do đó lãobuộc phải nói không.
Dương Thu Trì nói: "Nếu như ta dùng tính mệnh của đứa bé này bức lão, sẽ khiếnlão không tâm phục. Như vầy vậy, vừa rồi lão nói nó không phải là con lão, vậylão có dám tích huyết nhận thân không?"
Bàng quản gia kinh hoảng lắc đầu, nói năng không đầu không đuôi gì cả: "Không,ta....., nó không phải là con tôi... tôi làm gì phải tích huyết nhận thân vớinó!"
Dương lão thái gia muốn gấp biết chân tướng, phất tay: "Bắt lão lại, tíchhuyết nhận thân!"
"Dạ!" Vài tên hầu nam bước tới bắt Bàng quản gia, cướp hài tử đi. Tống Vân Nhisợ Dương lão thái gia lúc nóng lòng hạ sát luôn hải tử, nên chạy tới đoạt lấySơn nhi, ôm chặt vào lòng.
Phùng Tiểu Tuyết bước tới cạnh Tống Vân Nhi, nói: "Tống cô nương, đưa hài tửcho ta ẵm."
Tống Vân Nhi lập tức hiểu ý Phùng Tiểu Tuyết, nếu tự thân nàng ẵm đứa bé, sẽkhông tiện động thủ, cũng không dễ bảo hộ phu quân Dương Thu Trì của PhùngTiểu Tuyết, nên hội ý mỉm cười, trao đứa bé qua.
Dương Thu Trì lấy cái ống hút máu mới, phân biệt hút lấy huyết của Bàng quảngia và Sơn nhi, gọi người hầu lấy một cái chén sạch lại, sau đó đem chén vàotrong xương phòng.
Chẳng mấy chốc sau, Dương Thu Trì cầm cái mâm đặt lên trên bàn, mọi người vâylấy, nhưng Bàng quản gia thì không, ngồi bẹp dưới đất, mặt đầy mồ hôi.
Dương Thu Trì đưa hai ống máu nhỏ vào chén, quả nhiên, chúng nhanh chóng dunghợp lại thành một.
Dương lão thái gia tức giận, mắng: "Quả nhiên là của lão súc sinh ngươi!"
Đại phu nhân cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hèn gì lúc nào lão cũng bảo hộ cho conhồ ly thối Quách thị đó, lúc chúng ta đá vào bụng con hồ ly, hắn còn lén đibáo với lão gia, thì ra là hắn sợ chúng ta đá sảy thai con của hắn!"
Dương Ngải Tiểu cất giọng căm hận: "Đúng vậy! Hèn gì lão dùng roi da đánh mẹtôi ngoan độc như vậy, lại còn định bóp chết mẹ tôi, thì ra là lão tức mẹ tôihạ độc định giết chết con của lão!" Nói đến đây, ả quay về phía Bàng quản giaphun ra một ngụm nước bọt: "Cái lão gầy nhom mặt dày nhà ngươi, thật là đángđem lên núi đao chém thành vạn đoạn!"
Tống Vân Nhi ngạc nhiên và hiếu kỳ hỏi Dương Thu Trì: "Ca, ca sao biết Sơn nhilà con của Bàng quản gia vậy?"
Dương Thu Trì đáp: "Chuyện đầu tiên mà lão làm ta hoài nghi chính là thái độđối với Sơn nhi, khi lão biết Sơn nhi không phải ốm yếu nhiều bệnh, mà bịngười ta hạ độc, phản ứng của lão rõ ràng là không giống với một quản gia, màlà giống với một phụ thân hơn. Khi biết người hạ độc là nhị di thái, lòng hậncủa lão đối với hung thủ không hợp chuẩn mực thông thường, mà là muốn bóp cổchết người ta ngay tại đương trường. Dương lão thái gia khiến lão chấp hànhgia pháp, lão suýt chút nữa đánh chết nhị di thái."
"Nhưng mà, lúc đó ta vẫn chỉ kỳ quái thôi, chỉ cho là phản ứng của lão cườngliệt như vậy chỉ là do lòng trung với chủ, không ngờ lão có tư tâm! Cho đếnlúc thẩm vấn Dương Ngải Tiểu và mấy người nữa, ta biết Bàng quản gia rất quantâm đến đứa bé trong bụng của tam di thái, nên mới tiến thêm một bước xác địnhlão có ý riêng. Do đó, ta quyết định dùng phương pháp tích huyết nhận thân đểthử ."
Dương Thu Trì quay sang nói với Bàng quản gia: "Lần đầu khi tích huyết nhậnthân, ngươi thấy máu của Dương lão thái gia và máu con ngươi không dung hợpvào nhau, rõ ràng là vượt ra ngoài ý liệu của ngươi a? Ngươi cho rằng ta khôngbiết ngươi làm trò trong cái chén dùng để tích huyết nhận thân đó à?"
Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Làm trò? Lão làm trò gì vậy?"
"Chén dùng để tích huyết nhận thân đó đã bị lão dùng muối giấm lau qua. Cầnphải biết, máu tươi mà gặp muối giấm nhất định sẽ hòa vào nhau dù có là khácloại. Năm xưa lão đã từng đi biển, đi nam về bằng, trải đời rất nhiều, nhữngtrò gian dối trong chuyện tích huyết nhận thân lão đương nhiên biết."
"Lão biết Sơn nhi không phải là con của Dương lão thái gia, mà là con củachính lão, chỉ cần nghiệm huyết sẽ lộ ra ngay, nên mới động tay chân làm tròtrong này, hi vọng hai giọt máu sẽ hòa vào nhau, có thể vượt qua được cửa ảinày."
Nói đến đây, Dương Thu Trì chỉ vào mũi mình, hơi đắc ý bảo: "Muội không biếtsao, cái mũi của ta đặc biệt thính, thính không kém gì Tiểu Hắc của ta đâu."Nói xong hắn cúi đầu nheo mắt nhìn Tiểu Hắc cầu đang ngồi cạnh, Tiểu Hắc cẩuthấy vậy sủa uông uông hai tiếng, dường như bảo là đồng ý hoàn toàn vậy!
Dương Thu Trì tiếp tục nói: "Ngươi tự cầm cái chén đưa ra, ta chỉ cần ngửi mộtcái là biết ngươi dùng muối giấm lau qua rồi."
Tống Vân Nhi ngạc nhiên hỏi: "Nếu như vậy, tại sao lại không dung hợp vậy?"Sau đó lại hiểu ra ngay, mừng rỡ tiếp: "Nếu như huynh biết lão làm trò, cáichén đó đương nhiên lại bị huynh thay rồi!"
Dương Thu Trì khẽ cười: "Thông minh! Cái chén ấy là cái chén sạch, đương nhiênlà hiển hiện ra sự thật, do đó Bàng quản gia vừa rồi rất bất ngờ, thậm chí cóchút thất hồn lạc phách."
Tống Vân Nhi hiện giờ hiểu rõ: "Hèn gì vừa rồi Dương lão thái gia nói với lão,lão chẳng phản ứng gì, cứ lẩm bẩm gì là 'không đúng, không khả năng, không thểnào'... gì gì đó."
Đại thiếu gia Dương Thanh Thủy nãy giờ không lên tiếng, giờ đây hai mắt đỏchạch, chẳng nói chẳng rằng bước lại cạnh Bàng quản gia đá mạnh một cú, trúngvào mặt lão, khiến Bàng quản gia ngã lăn ra mấy bộ.
Dương Thanh Thủy muốn đánh nữa, nhưng bị Dương Thu Trì giữ lại.
Dương lão thái gia hiện giờ biết người cho mình cắm sừng chính là lão quảngia, tức đến nỗi toàn thân run bần bật, chỉ vào Bàng quản gia rống lên: "Ngườiđâu! Đem hắn đi đánh chết cho ta!" Bọn người hầu dạ rân, định áp lên động thủ.
Dương ThuTrì lên tiếng: "Chậm đã! Bá phụ, còn có một chuyện chưa hỏi rõ, hiệngiờ không thể giết lão."
Nghe Dương Thu Trì nói, Dương lão thái gia chỉ còn biết tam thời áp cơn nónggiận xuống, nhìn Bàng quản gia chằm chằm , hận không thể xé lão thành muônmảnh.
------------o0o--------------
