Nạp Thiếp Ký
Sau khi cho đưa Dương Thanh thủy lên đại đường, Dương Thu Trì nhấc một cái ghếcho y ngồi. Dù sao thì vẫn chưa chứng minh được y là hung thủ, Dương Thu Trìkhông dám làm loạn, nếu không án này phá xong rồi, thân thích coi như đắc tộigần hết, vậy thật chẳng ra thể thống gì.
Trên đại đường hiện giờ có quan ngũ phẩm đồng tri đại nhân ngồi, Dương ThanhThủy lại không có công danh, án theo đạo lý phải quỳ xuống. Nhưng Dương ThuTrì lại mang cái ghế cho y ngồi, Dương Thanh Thủy có chút thụ sủng mà kinh,thấy Tống đồng tri không nói gì, nên mới ngồi nép xuống một bên ghế.
Dương Thu Trì bảo: "Đường huynh, đệ hiện giờ thân là tri huyện, chịu sự ủythác của Tống đồng tri Tống đại nhân, phụ trách phá án này. Đệ muốn hỏi huynhvài vấn đề, nếu như có chỗ nào đắc tội, thỉnh đường huynh lượng thứ cho."
Dương Thanh Thủy vội vã đứng lên cung thân thi lễ: "Không dám, đường đệ, àkhông, Dương đại nhân quá lời rồi." Sau đó ngồi xuống.
Dương Thu trì hiện giờ có thể thăng đường hỏi án, thì đó là thấy thân phận củađại nhân triều đình, Dương Thanh Thủy dù sao cũng biết chừng mực này.
Dương Thu Trì hỏi: "Đường huynh, đêm tam di nương chết đó, huynh làm cái gì?"Tuy là đã cách hai năm, nhưng Dương Thu Trì tin là với chuyện lớn như vậy,trên dưới nhà họ Dương đều nhớ rất rõ.
Quả nhiên, Dương Thanh thủy không hề do dự đáp: "Đêm đó ta đi ngủ sớm."
"Có nhân chứng không?"
"Có vợ và hài tử của ta có thể làm chứng, ngoài ra còn có nha hoàn và ngườihầu trong vườn."
"Ban đêm huynh có ra ngoài không?"
"Không có. Vườn trong đóng cửa từ rất sớm, và có người gác cửa."
"Đường huynh," Dương Thu Trì ra vẻ rất hiếu kỳ hỏi: "Hôm trước khi đệ đếnthôn, bá phụ đã từng dẫn đi xem các nơi trong Dương gia đại viện, đệ thấy tiểuviện của huynh có tường vây không cao lắm, chỉ bằng khoảng đầu người, có đúngkhông?"
"Đúng vậy, ngoại trạch có tường cao, nội trạch cũng có, nhưng các tiểu việnkhông cần xây tường cao như vậy, nếu không sẽ quá ngột ngạt."
"A....! Thì ra là như vậy, vậy có thể nói, tuy cửa tiểu viện của huynh đãđóng, nhưng chỉ cần dùng thang hoặc ghế cao là có thể trèo ra ngoài tường, xemra không khó chút nào ha?"
"Không khó, rất dễ dàng. Đơờng đệ, à không, Dương đại nhân nói lời này là có ýgì?" Dương Thanh Thủy đến lúc này mới phản ứng trở lại.
"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi, huynh không cần phải khẩn trương." Dương ThuTrì cười ra vẻ rất thâm, tiếp theo đó mặt đanh lại: "Phòng ngủ của các ngườiđều có cửa, tường lại không cao, ngươi nửa đêm nửa hôm trèo tường ra ngoài,nha hoàn và người hầu sẽ không hay không biết. Bổn quan bây giờ hỏi ngươi, đêmhôm đó có phải là ngươi lẻn ra ngoài tường đi giết tam di nương hay không?"
Dương Thu Trì dùng cái uy của nhà quan này quả thật không tệ, lời vừa rồikhiến Dương Thanh Thủy hoảng cả lên, mặt biến hẳn, luôn miệng thưa: "Dương đạinhân, tôi không có, tam di nương không phải do tôi giết, tôi và tam di nươngvô oán vô cừu, giết người ta để làm gì?"
"Vô oán vô cừu?" Dương Thu Trì lạnh lùng cười. "Tam di nương phát hoa si rồithì người đầu tiên dì ta chạy đi tìm chính là ngươi? Vì sao nhiều nam nhân nhưthế mà không chịu đi tìm ôm, lại cứ đi tìm ngươi mà ôm?"
Dương Thanh Thủy cúi đầu: "Tôi làm sao, làm sao biết được."
"Ngươi không biết à?" Dương Thu Trì hỏi dồn. "Vậy ta hỏi ngươi thêm, ngày đótam di nương phát hoa si ôm ngươi rồi, có nói những lời gì?"
Dương Thanh Thủy tái xám mặt, ấp úng đáp: "Tôi, tôi không còn nhớ nữa."
"Sẽ không đâu, tam di nương nói xong khiến người sợ kêu oai oái lên, ngươi saolại không nhớ được chứ? Ngươi không cần giấu giếm làm gì, kỳ thật nha hoàn TriXuân đã cho ta biết, tam di nương nói với ngươi là 'Cái gì cũng đáp ứngngươi'", Dương Thu Trì quay sang hỏi Tống đồng tri: "Tống đại nhân, hạ quannói có chỗ nào sai không?"
Tống đồng tri gật gật đầu: "Nha, nha hoàn Tri Xuân đích xác là có nói nhưthế."
Dương Thu Trì hỏi Dương Thanh Thủy: "Đường huynh, tam di nương vì sao lại nóinhư vậy, dì ta nói đáp ứng huynh, vậy dì ta muốn đáp ứng huynh cái gì?"
Dương Thu Thủy cúi đầu thấp hơn, không nói không rằng.
Dương Thu Trì lại bảo: "Nếu như đường huynh không muốn nói đến chuyện này, thìtrước hết khoan hãy nói tới. Nhưng nếu như huynh không muốn nói đến chuyện đó,thì đệ cũng không cho huynh biết một chuyện khác liên quan đến tam di nương."Nói đến đây, Dương Thu trì cầm chung trà lên từ từ nhấm nháp.
Người ai cũng có lòng hiếu kỳ, Dương Thanh Thủy cũng không ngoại lệ, cuối cùngnhịn không được hỏi: "Dương đại nhân nói chuyện liên quan đến tam di nương đóchẳng hay là chuyện gì?"
Dương Thu Trì nhìn Dương Thanh Thủy, thấy y tỏ vẻ khẩn thiết, chỉ từ điểm nàycho dù có ngốc cách mấy cũng nhận ra quan hệ giữa y và tam di nương không tầmthường. Hắn vờ thở dài một hơi, nói: "Thôi được rồi, đệ vẫn cứ cho huynh biết,ngày hôm trước đệ lại nhìn thấy quỷ hồn của tam di nương ở ngôi lầu đó, điềunày thì huynh biết, nhưng huynh có biết dì ta nói với đệ cái gì không?"
Dương Thanh Thủy gật đầu rồi lại lắc đầu, ngày trước khi y nghe Dương Thu trìthấy quỷ hồn của Tam di nương, thần tình rất khẩn trương, nhất mực muốn hỏidiễn biến Dương Thu trì gặp phải tam di nương như thế nào, nhưng không tiệnlên tiếng. Hiện giờ Dương Thu Trì chủ động nói đến chuyện này, Dương ThanhThủy liền chồm người tới, suýt chút nữa là dỏng cả hai lỗ tai lên.
Dương Thu Trì bước tới cạnh Dương Thanh Thủy, khom người kề sát tay y, khẽbảo: "Quỷ hồn của tam di thái nói, nàng ta ở dưới đó rất lạnh, nàng ta rất hốihận là đã cự tuyệt huynh."
Bầu mắt của Dương Thanh Thủy giờ ướt nhòe, hỏi: "Thật không? Tam di nương nóinhư thế thật chứ?"
Dương Thu Trì gật gật đầu: "Thật, vốn ngày đó đệ phải cho huynh biết ngay,nhưng lúc đó quá nhiều người, không tiện...." Dương Thu Trì đối với việc sửdụng quỷ hồn ra dụ cung cảm thấy bứt rứt không yên, xem ra không có thiết bịhiện đại, bản thân gã pháp y như hắn chẳng hơn gì người thời cổ bao nhiêu.
Tuyệt đại đa số cổ nhân đều tin vào quỷ hồn, đêm đó Dương Thu Trì bị ảo giácnhưng kể ra lại vô cùng thật, khiến cho Dương Thanh Thủy tin ngay, nói: "Đềulà do ta không tốt, là ta đã hại nàng ấy."
Vừa nghe đến lời này, Dương Thu Trì và Tống đồng tri đều cảm thấy đã có lốithoát. Xem ra, việc phán đoán đã đúng, chính là Dương Thanh Thủy hại chết tamdi thái Quách thị. Trong lòng hai người đều phán đoán, rất có khả năng làDương Thanh Thủy và tam di thái thông gian, bị Dương lão thái gia phát giácđược manh mối, Dương Thanh Thủy vì đề phòng sự tình bại lộ hẳn nên đã giếtngười diệt khẩu... Và cũng có thể là Dương Thanh Thủy bức gian tam di nươngkhông thành, nên nổi sát niệm.
Dương Thu Trì không lên tiếng, vì hắn biết nếu như Dương Thanh thủy đã mở lờithì nhất định sẽ nói tiếp.
Quả nhiên, Dương Thanh Thủy cất tiếng: "Tống đại nhân, Dương đại nhân, nếu nhưhai ngài đều cho rằng tôi giết tam di nương, thì tôi tất phải đem quan hệ củatôi và nàng ta nói ra cho rõ mới được."
Dương Thu Trì và Tống đồng tri đều mở cờ trong bụng, tĩnh lặng chờ y chiêucung.
Dương Thanh Thủy dừng lại một lúc mới lấy hết dũng khí ra nói: "Kỳ thật, tamdi nương là tôi mang về nhà, vốn là sẽ làm tiểu thiếp của tôi."
Vừa nghe lời này, Dương ThuTrì và Tống đồng tri cùng trợn mắt, thì ra là còncó ẩn tình lớn lao như vậy.
Dương Thanh Thủy tiếp tục nói: "Tam di nương là người tôi quen lúc đi Ứngthiên phủ du học. Tuy nhà của nàng ta bần hàn, nhưng người rất thiện lươnghiền dịu, lại đẹp vô cùng. Lúc đó tôi đang tìm kiếm một tiểu thiếp, nên nóivới người nhà của nàng, và nhà nàng đã đáp ứng. Tuy nhiên tôi phải mang nàngvề nhà để ra mắt mẹ cha, nếu trúng ý mới chính thức nạp thiếp."
"Nhưng khi tôi mang nàng ta về nhà rồi, thì cha tôi lập tức sai tôi đến Dươngchâu thu một khoản nợ. Bảo là người nợ này sẽ lập tức đi về nam buôn bán khôngbiết bao giờ về, nếu như không kịp thu món nợ đó coi như mất trắng một móntiền lớn."
"Cha tôi giục tôi phải động thân ngay, nếu không sẽ lỡ mất dịp. Tôi không dámkhông nghe, chỉ biết lên đường lập tức, vì tôi biết nếu chuyện này làm khôngtốt, cha mẹ tôi sẽ không đáp ứng cho tôi nạp thiếp."
Dương Thu Trì hiếu kỳ hỏi: "Làm sao có thể thế được? Nạp thiếp là để cho nhàhuynh có thể truyền tông tiếp đại mà."
------------o0o--------------
