Nạp Thiếp Ký
Nhưng hiện giờ đã có đủ chứng cứ để nhận định Trương thị sai bảo người khác hạđộc mưu sát rồi.
Dương lão thái gia sầm mặt lệnh cho Bàng quản gia áp giải Trương thị tới.
Chẳng mấy chốc sau, Trương thị bị áp giải tới, thấy giường đã bị đẩy bật ra,mấy phiến đá xanh bị kéo lên, cái tủ chuyên chứa đồ riêng của mình bị mở ra,một gói tỳ sương nhỏ được đặt trên mặt đất, liền không khỏi run rẩy toàn thân,sắc mặt trắng bạch.
Tống đồng tri khiến Khương chưởng quỹ đưa cuốn sổ ghi chép cho Trương thị xem,mụ ta lập tức tứa mồ hôi ra như tắm, quỵ xuống đất.
Tống đồng tri cười lạnh hỏi: "Phạm, phạm phụ trương thị, nhân chứng vật chứngđều có, lại bắt quả tang và có người khai nhận hẳn hoi, ngươi, ngươi còn chốicãi nữa thôi?"
Trương thị mọp xuống đất thưa: "Tôi xin khai. Tiểu thiếu gia chính là do tôibảo mụ vú hạ độc." Nói tới đây, Trương thị quỳ lết tới trước mặt Dương lãothái gia, dập đầu liên tục: "Lão gia tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi ganhghét Quách muội muội sinh con trai được người sủng ái, tôi không dám nữa đầu,xin người tha cho tôi đi, hu hu hu."
Nói đến đây, Nhị di nương Trương thị tồ tồ khóc rống lên.
Dương Thu Trì hỏi: "Người sao lại không mang toàn bộ tỳ sương đưa cho mụ vú Lữthị?"
Trương thị thút thít đáp: "Tôi nghe Khương chưởng quỹ nói muốn dùng tỳ sươngđể gài độc chết chuột thì chỉ cần dùng vài móng tay là được, do đó tôi nghĩ đểhại chết một đứa bé thì chỉ cần phân một nửa là đủ, nên không đưa toàn bộ chomụ vú.
Thì ra là thế, bỏ độc chết một đứa bé đương nhiên không cần nhiều. Trương thịthậm chí nghĩ số tỳ sương còn lại này biết đâu sau này còn có chỗ dùng, nênkhông vứt bỏ đi, quả thật là thông minh quá trở thành quá thông minh, để lạichứng cứ trí mệnh này.
Con gái Dương Ngải Tiểu của mụ thấy mẫu thân đã nhận tội, liền khóc lóc quỳxuống đất cầu xin cho mẹ mình.
Dương lão thái gia trước đó đã đánh Trương thị một trận, cái giận đã tiêu đihết phân nửa, giờ chỉ biết thở dài: "Nếu như biết có kết quả này, sao lúc xưakhông nghĩ? Ngươi hạ độc mưu sát, xúc phạm vương pháp, ta tha làm sao chongươi được?" Nói rồi quay lại thưa với Tống đồng tri: "Đồng tri đại nhân, tiệnnhân này xin giao cho ngài. Ngài muốn xử lý thế nào thì cứ tùy ý thế ấy."
Án chiếu theo Đại minh luật, đầu độc giết người khác biệt hoàn toàn với tộimưu sát, và thường được ghép và luận tội nặng hơn. Trong mục "Tạo cổ độc giếtngười" có quy định: "Nếu dùng độc dược giết người, chém." Hình thứ tử hìnhtheo kiểu trảm (chết) thường nặng hơn thắt cổ cho chết, bỡi vì thắt cổ dù saovẫn giữ được toàn thây). Đầu độc giết người không có sự khác biệt về hành viphạm tội chưa hoàn thành và tội đã thành, cũng không có sự phân biệt về chủtớ.
Vào lúc này, điều Tống đồng tri quan tâm chính là án tam di nương bị giết chưađược phá, bèn hỏi: "Trương thị, Tam di thái Quách thị có phải là người giếthay không?"
Trương thị nghe thế liền hoảng loạn lắc đầu phủ nhận: "Không phải, thật khôngphải tôi! Tôi vốn định mua tỳ sương hạ độc giết chết Quách muội muội, nhưngtôi vẫn còn chưa tìm được cơ hội thích hợp để hạ độc. Lúc tỳ sương mua về chưađược ba ngày, ả lại phát hoa si, sau đó lại treo cổ chết. Ả chết rồi, tôi mớiquyết định dùng tỳ sương hạ độc tiểu thiếu gia. Do đó tôi không biết Quáchmuội muội rốt cuộc là bị ai xiết cổ chết."
"Còn dám giảo biện, dùng hình cho ta!" Đánh chó còn phải xem mặt chủ nhà, Tốngđồng tri vốn ngại về thái độ của Dương lão thái gia, nhưng hiện giờ Dương lãothái gia đã nói thế rồi, Tống đồng tri không cần e dè gì nữa, ra lệnh cho dùnghình tấn bức cung ngay.
Lần này Tống đồng tri đã dẫn theo bọn bộ khoái từ Quảng Đức huyện theo, đặcbiệt có mang theo các dụng cụ chuyên môn tra tấn nữ phạm nhân, nên họ nhanhchóng cho mười ngón tay dài của Trương thị vào dàn dây kẹp tay, hai bộ khoáira sức kéo mạnh, do mười ngón tay đều có thần kinh thông đến tâm, nên nhị dithái đau như cào như xé tim ruột, gào khóc liên hồi. Âm thanh của mụ vừa thethé vừa thê thảm, chỉ sợ người dân ở khắp thôn đều nghe thấy.
Dương Thu Trì không hề ngăn trở. Hắn muốn coi xem rốt cuộc Trương thị có nóithật hay không.
Hiện giờ Trương thị khăng khăng phủ nhận mụ đã ra lệnh cho mụ vú xiết cổ chếttam di thái Quách thị. Những lời Trương thị nói chẳng lẽ đều là thật sao?Dương Thu Trì hơi mê hoặc.
Nếu như nói Trương thị lợi dụng cơ hội tam di thái Quách thị phát hoa si lệnhcho mụ vú ra tay xiết cổ nàng ta, thì do bị xiết cổ và treo cổ có sự khác biệtrất lớn, người cổ đại lại nắm khá rành về hai kiểu chết này, nên chỉ cần ngỗtác có kinh nghiệm tiến hành nghiệm thi là sẽ phát hiện ngay, rất dễ bị bạilộ.
Và một khi đã bại lộ, trong phòng chỉ có mụ vú và nha hoàn, nhị di thái Trươngthị sẽ nhanh chóng tự dẫn lửa thiêu người.
Vì thế, Trương thị nếu muốn giết tam di thái Quách thị, thì sử dụng phươngpháp này mạo hiểm rất lớn. Nếu như mụ ta đã mua độc dược chuẩn bị hạ độc, bọnhọ lại cùng ở trong một đại viện lớn, cơ hội hạ độc quá nhiều, chỉ có có chútnhẫn nại sẽ có cơ hội thành công.
Nhưng hạ độc cũng có một nguy hiểm rất lớn, đó là người bị trúng độc chếtthường rất dễ bị nhận định là có người mưu sát. Nếu như thế thì quan phủ sẽnhúng tay vào, rất dễ bị phát hiện. Còn giả trang thành treo cổ tự sát, nếunhư thành công thì chẳng ai tra cả.
Do đó, chẳng có gì bảo đảm nhị di thái Trương thị không dùng phương pháp nguyhiểm này. Hơn nữa, chỉ cần làm cho tình trạng tử vong của tam di thái khủng bốlên một chút, liên hệ với quỷ dữ tà hồn, thì có thể che mắt được nhiều người,một khi qua được của ải này thì coi như vạn sự đại cát. Do đó, không thể loạitrừ mụ ta đã sử dụng chiêu hiểm này.
Nhị di thái đề xuất tam di thái bị trúng tà ma, thỉnh pháp sư về đuổi quỷ,chọn một chỗ thuộc về đất âm có khí âm nặng để mai táng... rất có khả năng lànhằm mục đích này.
Suy đi nghĩ lại, Dương Thu Trì cũng vẫn chưa nắm rõ được sự thể thế nào, nênliên trơ mắt bàng quan, xem coi có đột phá gì hay không.
Xem ra hôm nay chính là ngày gặp khổ nạn của Trương thị, trước hết là ăn đònroi da của Dương lão thái gia, sau đến là bị đưa lên bàn kẹp ngón tay. Nhưngdù sao thì khi nghĩ đến mụ ta hạ lệnh cho mụ vú hạ độc một em bé, ngoan độccực kỳ, nên chẳng có ai ở hiện trường thấy mụ đáng thương cả.
Trương thị tuy là xuất thân từ thanh lâu, nhưng dù sao cũng đã được Dương lãothái gia rước về chăm sóc cẩn thận ăn sung mặc sướng hơn hai chục năm, nên thứkhốc hình này làm sao chịu nổi. Hơn nữa, mụ ta đã thừa nhận hạ độc giết chếttiểu hài, đã bị rơi vào tử tội, thì cần chi phải chịu khổ thêm? Do đó, ý chíđề kháng của mụ nhanh chóng bị tan nát, chẳng mấy chốc sau rối rít lên tiếngxin khai.
Sau khi thả lỏng hình cụ ra, La huyện thừa ra lệnh cho người ghi lại khẩu cungcủa Trương thị. Trương thị thừa nhận mụ đã lệnh cho mụ vú nhân lúc tam di tháiQuách thị bị mê mang đi xiết cổ nàng ta chết, sau đó giả thành treo cổ tự tử.
Thừa thắng truy kích, Tống đồng tri lại cho giải mụ vú Lữ thị lên tiến hànhhình tấn bức cung.
Lữ thị lúc đầu không thừa nhận. Tống đồng tri bảo ả hạ độc giết người, chiếutheo luật là phải chịu chặt đầu, Lữ thị có nhân hay không nhận án này đềukhông thể chạy khỏi tội chết. Tinh thần của Lữ thị bị bẻ gãy triệt để, cộngthêm nghe nói nhị di thái đã nhận tội, còn khốc hình bàn kẹp tay thì ở ngaytrên người, sự đau đớn kịch liệt không thể nào nhẫn chịu đã khiến chẳng mấychốc sau mụ ta kêu thảm nhận tội.
Sau khi cho hai người ký vào khẩu cung, án này coi như được phá, Tống đồng tricùng mọi người cao hứng phi thường, đều cho rằng Dương Thu Trì phá án nhưthần. Nhưng hắn chỉ cười cười không nói gì, khiến Tống đồng tri hơi kỳ quái,dường như Dương Thu Trì chẳng có vẻ vừa lòng, phảng phất như lòng chất chứađầy tâm sự.
Dương Thu Trì quả thật có tâm sự: hắn chẳng thấy tự tin chút nào, vì tuy án hạđộc giết người chẳng có vấn đề gì, người và vật chứng đều có đủ, hai người lạitự nguyện khai nhận, nhưng còn án tam di thái treo cổ chết, Dương Thu Trì lấycon mắt bàng quan lạnh lùng mà xét, thì cảm thấy hai người kia có thể bị hìnhtấn bức cung chịu không nổi khai ra, chứ hung thủ chân chính vẫn có thể còntiêu diêu ở ngoài vòng pháp luật.
Dương Thu Trì tuy không vui, nhưng không có manh mối để phá án này.
Nhưng vào lúc này chính là lúc hung thủ thả lỏng và sơ hở nhất, vì y đã nhậnđịnh bản thân an toàn rồi, có thể dễ dàng lộ ra dấu vết. Do đó, Dương Thu Trìkhông gấp, hắn chờ đến thời điểm tìm được hi vọng duy nhất trong hoàn cảnhkhốn khó đang dần dần đến.
------------o0o--------------
