Nạp Thiếp Ký
Dương Thu Trì ngược lại luôn miệng an ủi Dương lão thái gia. Phạm vi của ánnày rất nhỏ, nhất định sẽ nhanh chóng phá được, thậm chí chẳng ảnh hưởng đếnchuyện mừng năm mới. Nghe nói thế, Dương lão thái gia mới hơi an tâm.
Lão an tâm rồi thì đến lượt Dương Thu Trì lòng nặng như đeo đá. Tri Xuân vàLữ thị đều không nhận tội. Yếu tố thân thể của Tri Xuân bài trừ khả năng phạmtội của cô bé, lại không có chứng cứ chứng minh cô bé mở cửa cho người khácvào thực thi hành động phạm tội, còn Lữ thị thì dùng hình cụ rồi mà không chịunhận, do đó án này rơi vào ngõ cụt, khiến hắn an tâm sao được?
Tống Vân Nhi thì cứ lo cho Sơn nhi, hỏi bọn người hầu mới biết Bàng quản giađã an bài cho Tri Xuân tạm thời chiếu cố Sơn nhi, nhưng Tống Vân Nhi không antâm, muốn tự thân đến xem coi sao.
Dương Thu Trì cảm thấy Tống Vân Nhi đối rất tốt với trẻ con, xem ra bản nănglàm mẹ người nữ nào cũng có, mặc cho cô là vũ hiệp nữ anh hào hay là nông phụphổ thông.
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì rầu rầu không vui, bèn kéo hắn cùng đến xem embé để giải khuây.
Dương Thu Trì muốn đi xem con trai Dương lão thái gia, lão đương nhiên muốntheo cùng. Tống đồng tri không có chuyện gì làm, cũng đi cùng đến phòng củaTri Xuân xem cậu bé.
Bọn họ đến phòng của Tri Xuân thì thấy cô bé đang cho Sơn nhi ăn.
Ngày trước Dương Thu Trì đã từng thấy qua Sơn nhi, nhưng lần đó cậu bé bị Lữthị bao trong lớp chăn dày nhìn không rõ, hiện giờ nhìn kỹ khiến hắn giật nảycả mình.
Sơn nhi đã hai tuổi, theo đạo lý thì sống trong nhà giàu như Dương lão tháigia, điều kiện sinh hoạt đều tốt thì cậu bé phải mập mạp khỏe mạnh, đằng nàySơn nhi mặt mũi vàng khè, đầu chỉ mọc mấy cọng tóc vàng hoe khô như rễ tre,mặt không có chút huyết sắc nào, màu vàng lẫn lộn màu đen, ăn uống rõ ràng làkhông tốt, ăn một chút mà đã ói ra gần hết, cứ khóc mãi dỗ không nín.
Tống Vân Nhi ẵm Sơn nhi lên làm ma nhát, Sơn nhi liền nín khóc, đưa bàn taynhỏ nhắn ra chộp vào mũi Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi cầm tay cậu bé, cảm giácbàn tay nhỏ bé gầy khô giống như que củi vậy.
Nhìn tình cảnh này, Tống Vân Nhi tức giận không sao kể xiết, cầm tay Sơn nhilên trách Dương lão thái gia: "Các ngươi chiếu cố hài tử như vậy sao? Ông coinè!" Dương Thu Trì cùng mọi người nhón người lên xem, lại giật thót người thêmcái nữa, thấy bàn tay nhỏ nhắn của Sơn nhi xem ra còn khô và xấu hơn của mộtông lão, lại có thêm rất nhiều chấm đỏ nhỏ trên da.
Dương lão thái gia nhân vì tam di thái phát bệnh hoa si mà nghi ngờ đứa bé nàykhông phải là con mình, từ đó lão chẳng thèm ngó ngàng đến hài tử, nói gì đếnviệc quan tâm chăm sóc.
Hiện giờ nghe Tống Vân Nhi hỏi như vậy, Dương lão thái gia mới chú ý nhìn kỹSơn nhi, cả kinh hỏi: "Nó làm sao mà ốm quá như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Bàng quản gia ở bên cạnh vội vã thưa: "Hồi bẩm lão gia, tiểu thiếu gia từ khisinh tới giờ thể trạng yếu ớt nhiều bệnh, đã tìm rất nhiều lang trung bốcthuốc nhưng mãi không hết."
"Đồ phế vật vô dụng!" Dương lão thái gia mắng.
Dương Thu Trì nãy giờ cứ nhíu mày nhìn Sơn nhi, đến lúc này mới bảo: "Để tacoi coi." Nói xong sắc mặt ngưng trọng ẵm Sơn nhi từ tay của Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi mừng rỡ: "Ca, huynh biết coi bịnh nữa sao? Sao mà muội lại khôngbiết vậy cà."
Dương Thu Trì không trả lời, ôm Sơn nhi đi đến bên cạnh giường, đặt cậu béxuống rồi cởi giày ra, cầm bàn chân nhỏ xíu của cậu bé lên xem, thấy nó cũngkhô khan ốm yếu giống như bàn tay vậy, thập chí còn đầy da sần còn hơn cả dâncông đi chân không nữa.
Tống Vân Nhi tức giận, quát hỏi Bàng quản gia: "Thế là làm sao? Ngươi coi đứabé này nè, bộ các ngươi mỗi ngày bắt nó chân không chạy trên đá suốt hay saovậy?"
"Không có a!" Bàng quan gia trước giờ không chú ý bàn chân không của đứa bé,giờ nhìn mà điếng người, cúi xuống sờ sờ chân cậu bé, khủng hoảng nói, "Tôithấy bà vú Lữ thị chiếu cố tiểu thiếu gia rất tốt, rất cẩn thận a, tôi chỉnghĩ tiểu thiếu gia yếu ớt nhiều bệnh, thật không ngờ.... Tôi đi kéo con Lữthị độc phụ đó lên đây hỏi cho ra lẽ!"
"Không cần hỏi!" Dương Thu Trì phất tay. "Ta biết vì sao rồi."
Bàng quản gia cùng mọi người nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì vuốt ve bàn chân của cậu bé, cất giọng trầm trọng nói: "Sơn nhirất có khả năng là đã bị trúng độc rồi! Theo dạng này thì cậu bé không sốngđến mùa hè năm sau!"
Dương lão thái gia cùng mọi người đều kinh hãi ngẩn ra. Bàng quan gia vội lêntiếng hỏi: "Dương công tử, thiếu gia của chúng tôi thật là bị trúng độc sao?Công tử làm sao biết được?" Dương lão thái gia, Tống đồng tri, Tống Vân Nhi,bao gồm cả nha hoàn Tri Xuân đều khẩn trương nhìn Dương Thu Trì chờ câu trảlời của hắn.
Dương Thu Trì nói: "Tuy ta vẫn còn chưa dám khẳng định, nhưng cũng hết támchín phần mười là đã bị trúng độc rồi." Dương Thu Trì nâng chân của Sơn nhichỉ cho mọi người xem, sau đó sờ tay và mặt cậu bé, nói: "Các người xem da củamột đứa bé ba tuổi có khi nào khô ráp như thế này chưa? Cái này chính là bịsừng hóa quá độ."
Hắn lại chỉ vào vài cọng tóc le hoe trên đầu Sơn nhi: "Mọi người xem tóc đãvàng cháy trên đầu Sơn nhi, sắc mặt lại vàng vọt xấu xa, trong màu vàng có lẫnmàu đen, theo như ta tính không lầm, thì da trên người của Sơn nhi cũng có màuvàng xen lẫn màu đen." Nói xong hắn cởi y phục của Sơn nhi ra, quả nhiên dacủa cậu bé bọc xương và có màu vàng đen.
Dương Thu Trì ngầm hiểu rõ đây là sắc tố dưới da bị xạm lại, nhưng không cócách gì nói rõ với họ được.
Dương Thu Trì lại hỏi nha hoàn Tri Xuân: "Có phải Sơn nhi cứ ăn vào lại nônra? Và thường đi tiêu chảy không?"
Nha hoàn Tri Xuân gật đầu: "Đúng vậy, lang trung đã bốc thuốc cầm tiêu chảy vàchống nôn, nhưng không có hiệu quả gì."
"Đương nhiên không hiệu dụng," Dương Thu Trì nói, "Sơn nhi bị trúng độc mạntính, nguồn độc dược chưa bị cắt thì cậu bé cứ đi tiêu chảy và ói mửa hoài,chừng nào chết thì thôi!"
Thứ thuốc độc mạn tính này rất dễ bị chẩn đoán thành những bệnh liên quan đếnđường tiêu hóa hoặc bệnh về da, và các lang trung nhìn không ra không có gì làlạ.
Tống Vân Nhi hậm hực bảo: "Thật là táng tận lương tâm! Ca, Sơn nhi bị trúngđộc gì vậy?"
"Tỳ sương, rất có thể là bỏ trong thức ăn, mỗi ngày cho một chút, khiến Sơnnhi từ từ trúng độc, từ từ tích tụ càng nhiều, cho đến khi phát độc mà chết."
"Đúng là ác độc! Người này là ai?" Hai mắt Tống Vân Nhi như phát hỏa, quay lạichộp lấy Tri Xuân hỏi: "Có phải là ngươi không?"
Tiểu nha hoàn sợ đến mềm nhũn người, run bần bật kêu lên: "Không, không, khôngphải tôi, tôi sao lại đi hạ thứ độc thủ này. Không phải đâu a."
"Không phải ngươi thì còn là ai?" Tống Vân Nhi trừng mắt nhìn nha hoàn TriXuân, "Chẳng lẽ là bà vú Lữ thị?"
Dương Thu Trì tiếp lời: "Rất có khả năng, chỉ có ả ta mới có cơ hội hạ độc mỗingày mà không bị phát giác. Nếu như ta đoán không lầm, ở chỗ ả nhất định còncất giấu tỳ sương. Hôm nay ả đột nhiên bị bắt, nhất định chưa kịp tiêu hủytội chứng."
Dương lão thái gia tức giận quát: "Con ác phụ này, lão phu phải chặt thây nóra làm vạn đoạn! Đi, đi khám xét phòng của nó!" Tuy còn chưa xác định Sơn nhirốt cuộc có phải là con trai của lão hay không, nhưng dùng thứ thủ đoạn này đểđối phó với một đứa bé, phàm là người có lương tri đều không thể chịu được.
Mọi người cùng đến phòng của bà vú Lữ thị, lật tủ lật giường bắt đầu tìmkiếm.
Gian phòng này trang trí rất đơn giản, nên cuối cùng Tống Vân Nhi phát hiệnđược ở đầu giường của Lữ thị có một cái ô kín, từ đó có thể tìm thấy mấy đĩnhbạc và một gói nhỏ chứa bột màu trắng.
Lượng bạc tìm được càng làm rõ vấn đề hơn. Số bạc này ít nhất cũng năm sáuchục lượng. Bà vú Lữ thị là một nông phụ ở hương thôn, là một người nghèo quámới bán thân vào làm vú ở Dương gia, mỗi tháng chỉ hưởng được khoảng hai batrăm văn tiền, làm gì có số bạc nhiều như vậy? Nhất định là được người xúigiục đưa cho để làm chuyện xấu.
Tống đồng tri ra lệnh đem bà vú Lữ thị lên phòng, Lữ thị vừa vào thấy đầugiường bị mở toát ra, hộc kín bị lộ, gói bột phấn và mấy đĩnh bạc đặt ở bêncạnh, tức thời dịu oặt xuống đất.
Tống đồng tri lạnh giọng quát: "Lữ thị, nhân chứng vật chứng đều đã rõ, cònkhông chịu khai, chẳng lẽ còn muốn chịu đại hình hay sao?"
Mặt mày Lữ thị tái ngắt, run run đáp: "Đại nhân tha mạng a, tôi xin khai, tôihạ độc thiếu gia, đại nhân, lão thái gia tha mạng a."
Dương lão thái gia tức giận đến nỗi râu vểnh cả lên: "Ngươi, ngươi là kẻ mặtngười lòng dạ như súc sanh...!" Quát xong lão rối rít ra lệnh cho Bàng quảngia lấy hèo trừng trị theo gia pháp đánh chết Lữ thị.
Bàng quản gia cũng tức đến mắt đỏ hồng, kêu lên: "Lão gia, không cần phí sứcnhư vậy, để tôi bóp chết con tặc phụ này là được rồi!" Nói xong xoắn tay áolên định động thủ.
Tống đồng tri quát: "Khoan đã! Lữ, Lữ thị này là bà vú, không có lý do, do bỏđộc chết thiếu gia, nhất, nhất định là có người đứng, đứng sau lưng, hỏi chora lẽ rồi, rồi hẵng hay."
Dương Thu Trì thầm khen ngợi, Tống đồng tri quả thật là có kinh nghiệm, dù gìcũng là người nhiều năm thực thi tư pháp, điểm thường thức này hẳn nhiên làcó.
Dương lão thái gia gật đầu lia lịa, quát hỏi: "Ngươi, ngươi còn không thànhthật khai ra, là ai, ai chỉ sử ngươi làm?"
Lữ thị run rẩy đánh răng bò cạp, không dám lên tiếng.
Dương lão thái gia phóng một chân đá ra, trúng vào mũi Lữ thị khiến máu tươiphún ra, hai cái răng cửa cũng gãy vụn.
Dương lão thái gia rống lên: "Nếu ả không chịu nói, thì mau, mau mang đao đếnđây, ta muốn một đao chém chết con độc phụ này báo thù cho con trai ta!" Bàngquản gia lên tiếng đáp ứng, định chạy đi lấy đao.
Dương lão thái gia thật ra không phải dọa suông, ở Minh triều, án chiếu theo"Đại Minh luật", thì gia trưởng nếu cố giết nô tỳ, thì giỏi lắm chỉ chịu"Trượng thất thập, đồ nhất niên bán" (Đánh 70 trượng, phạt đi đày/lính 1.5năm) mà thôi, hơn nữa còn có thể nộp tiền miễn hình phạt. Do đó, chuyện giatrưởng đánh chết nô tỳ trong thời này cũng là chuyện thường.
------------o0o--------------
