Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 165



Dương Thu Trì chỉ vào xà ngang cao cao ở trên: "Hai năm trước tiểu nha hoànnày mới mười hai tuổi, đại nhân cảm thấy ả lúc đó có thể nào ôm thi thể nặngnhư thể đưa lên dây thòng lọng được hay không, hay kéo thi thể lên được haykhông?"

Do người mới chết thường vừa nặng vừa mềm oặt, tuy Quách thị hơi nhẹ, nhưngđể ôm một thi thể mềm oặt như thế đưa lên dây thòng lọng thì phải cần người cóchút thể lực, Tri Xuân mới mười hai tuổi, là một cô bé bình thường, thì dĩnhiên không thể làm được như vậy (Tống Vân Nhi có võ công cao cường thì lạikhác.)

Tống đồng tri và Tống Vân Nhi đều chợt ngộ ra, gật đầu tán đồng.

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ chút lại hỏi: "Vậy Tri Xuân này có khả năng là nội ứngkhông, mở cửa cho người khác vào, để người khác giết người rồi treo cổ?"

Dương Thu Trì nhìn Tống Vân Nhi tán thưởng, gật gật đầu: "Còn có khả năng nàynữa, và như thế thì Tri Xuân chính là tòng phạm, chân hung còn có người khác,nhưng mà," Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, "Còn có khả năng khác, đó là Tri Xuân vàbà vú hợp mưu giết người, nếu không thì không thể tránh được chuyện bà vú phátgiác tiếng động gì đó."

Tống đồng tri cũng chen lời: "Nếu, nếu như bà vú bị đánh thuốc mê thì sao? Nếuvậy ả đâu thể biết được."

Dương Thu Trì lại gật đầu: "Khả năng này cũng lớn, vừa rồi nha hoàn Tri Xuâncòn nói, bà mụ ngủ rất say, đứa bé khóc to mà không nghe, trong tình huốngbình thường thì vú em sẽ không như vậy. Do đó chúng ta cần phải thẩm vấn bà vúLữ thị xong rồi mới phán đoán được."

Nói đến đây, Dương Thu Trì thưa với Tống đồng tri: "Bá phụ, Lữ thị này dongười thẩm vấn đi thôi."

"Cái đó....!" Tống đồng tri hơi chần chờ, "Nói thật, hiền điệt à, trước, trướcđây ta thẩm án còn hơi tự tin, chứ từ, từ khi thấy cháu phá án như thần, ta,ta không dám tra hỏi án nữa. Chỉ sợ sẽ có gì sai, hay, hay là cháu cứ thẩm vấnđi."

Dương Thu Trì mỉm cười: "Bá phụ quá khiêm nhường rồi, lão gia ngài thẩm ánbiết bao nhiêu năm rồi, ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn gạo, kinh nghiệm phongphú quá rồi, sao tiểu điệt có thể sánh được chứ."

Chỉ mấy câu vuốt mông ngựa mà đã khiến Tống đồng tri như bay lên tận mây xanh,lão cảm thấy rất vừa ý.

Dương Thu Trì lại nói tiếp: "Tiểu điệt hoài nghi bà vú là hung thủ chân chính,hơn nữa bà vú sẽ cứng đầu không chịu khai. Bá phụ người đối với thứ điêu dânnày rất có biện pháp. Người ra tay thẩm vấn càng chắc ăn hơn."

Hắn lại vuốt mông ngựa tiếp, khiến Tống đồng tri gật đầu liên tục, cười hì hìnói: "Nếu như đã thế, để ta, ta thẩm vấn coi sao."

Dương Thu Trì muốn nhường cho Tống đồng tri thẩm vấn là vì trong hai ngườihiềm nghi trong án này, nha hoàn Tri Xuân khó có khả năng là hung thủ, do đóbà vú Lữ thị chính là kẻ bị hiềm nghi phạm tội lớn nhất. Nhưng bản thân hắnkhông có chứng cứ gì chứng minh Lữ thị phạm tội, chỉ dùng phương pháp bài trừđể đưa ra kết luận này. Hắn đề nghị Tống đồng tri tự thân thẩm vấn, chính làmuốn coi xem việc dùng phương pháp đoán định phạm tội có dẫn tới đột phá gìhay không, hơn nữa dù sao đó cũng là phương cách hợp pháp ở Minh triều.

Đến lúc này thì bà vú đã được giải vào, quỳ phịch xuống đất khấu đầu.

"Tính danh của phạm phụ!" Câu đầu tiên Tống đồng tri đã tặng cho người ta cáimác "phạm phụ", nói rõ "đoán định phạm tội" đã ăn sâu thâm căn cố đế tronglòng của các quan lại Minh triều như Tống đồng tri rồi.

"Dân phụ Lữ thị."

"Ngươi trước hết đem sự tình đã trải qua đêm đó kể lại hết một lượt, nếu cónói sai câu nào, tức thời sẽ chịu cái khổ da thịt!"

"Vâng! Dân phụ không dám." Lữ thị đem chuyện đêm đó kể lại một lượt, so vớilời kể của Tiểu nha hoàn Tri Xuân không khác bao nhiêu, có những tình tiếtquan trọng được hai người kể lại giống y như nhau, ví dụ như đêm đó cửa và cửasổ được đóng chặt, trong phòng họ không còn có ai khác, không có dấu vết ngườingừoi đột nhập vào.

Lữ thị kể xong, Tống đồng tri lạnh lùng nói: "Phạm phụ Lữ thị, ngươi xiết cổchết tam di nương của các ngươi như thế nào hãy tình thật khai ra!"

Bà vú giật mình sợ hãi, vội vã khấu đầu kêu: "Dân phụ oan uổng, tôi không cógiết tam di nương a."

"Nói láo!" Tống đồng tri quát lên, "Trong phòng chỉ có ngươi và nha hoàn Trixuân, Tri Xuân lúc đó mới mười hai tuổi, tuyệt đối không có cách gì ôm thi thểtròng vào dây thòng lọng."

Tống đồng tri hiện giờ vừa học vừa áp dụng ngay, nhìn thân thể chắc nịch củaLữ thị: "Ngươi vốn là một nông phụ, thứ chuyện nặng nề này đối với ngươi chẳngkhó gì, không phải ngươi thì còn là ai?" Những lời sau đó thì là tự lão lýgiải, xem ra Tống đồng tri chẳng phải là người chỉ dựa và đánh đập mà phánloạn, cũng có để tâm chú ý quan sát mà phân tích ra nữa.

Lữ thị càng sợ hãi hơn, đáp: "Dân phụ oan uổng a, Hôm đó sau khi để Tri Xuânhầu hạ tam di nương, tôi mang tiểu thiếu gia đi và ngủ rất sớm, không biết vìsao mà đêm đó tôi ngủ rất say, nhất mực tới trời sáng khi Tri Xuân gọi mớitỉnh dậy."

"Toàn là lời nói láo! Rõ ràng là ngươi nhân lúc tiểu nha hoàn tuổi đang lớnngủ say, xiết cổ tam di thái còn đang ngủ mê, sau đó treo ả lên xà nhà ngụytrang treo cổ tự sát."

"Tôi không có a, đại nhân, tôi bị oan a."

"Oan uổng? Trong phòng chỉ có hai ngươi, không phải nó thì là ngươi! Ngươi nóingươi oan uổng, nếu như ngươi có thể đưa ra chứng cứ chứng minh ngươi oanuổng, bổn quan sẽ tha cho ngươi."

Không hiểu sao chứng cà lăm của Tống đồng tri khi tra án biến đi đâu mất. Lữthị làm gì trưng ra được chứng cứ nào, chỉ có thể nói: "Tôi lúc đó đang ngủ a,tôi thật không biết gì hết."

"Còn dám cãi bướng, người đâu, kéo ra ngoài đánh ba chục hèo cho ta!" Tốngđồng tri quát lên.

Vốn ra đối với nữ phạm thì khi dùng hình theo luật là phải dùng dụng cụ kẹpngón tay, nhưng hiện giờ không có nên chỉ có thể dùng hèo đánh.

Dương Thu Trì không hề ngăn trở, nhân vì hắn không còn biện pháp nào khác. Hơnnữa, hiện giờ Tống đồng tri đang thẩm án, nhưng thật ra là đã dùng biện phápcủa hắn. Hơn nữa, phân tích của Tống đồng tri rất có đạo lý, trong phòng chỉcó hai người họ, không phải người này thì người kia, ngươi không nhận tội thìtheo Đại Minh luật đương nhiên có thể dùng hình.

Ba hộ vệ kéo Lữ thị ra ngoài hành lang kiếm một ghế dài cho nằm lên đánh lịchbịch một hồi, mặc cho Lữ thị luôn miệng kêu gào thảm thiết.

Ba chục hèo được đánh xong, họ kéo Lữ thị vào quẳng phục xuống đất.

Tống đồng tri hỏi: "Lữ thị, hiện giờ có khai hay không?"

Lữ thị đau đến nỗi mồ hôi ướt bệt cả người, dưới đùi đầy máu, thở hồng hộcthưa: "Đại nhân, dân phụ đúng là oan uổng mà."

"Điêu dân đại đảm, ngươi cho là thân thể ngươi cứng có thể chống nổi thiếtbảng của ta hay sao? Người đâu, đem ả đi đánh ba mươi hèo nữa!"

Bọn hộ vệ lại kéo Lữ thị ra đánh thêm ba mươi roi, sau đó lại kéo vào quẳngđó.

Sáu mươi hèo này đánh xong thì Lữ thị suýt hôn mê đến nơi, nhưng vẫn còn chưachịu khai.

Tống đồng tri còn muốn dùng hình tiếp, Dương Thu Trì đưa tay ngăn lại, lòngnghĩ chỉ sợ đánh tiếp sẽ dẫn đến sợ đánh mà khai thôi. Chẳng lẽ chẳng phải Lữthị và Tri Xuân làm? Không phải họ thì là ai? Dù sao thì Sơn nhi ba tuổi khôngthể làm được chuyện này.

Dương Thu Trì cảm thấy đầu bắt đầu to lên, thứ án lâu năm này thật là phiền,thời gian đã quá trưa rồi mà chẳng điều tra ra thứ gì. Án này tuy có hai ngườibị hiềm nghi, nhưng độ khó vẫn không ít.

Tống đồng tri không biết vì sao Dương Thu Trì ngăn không cho lão dùng hình,hỏi: "Hiền điệt,..."

Dương Thu Trì vội đáp: "Trưa rồi, ăn cơm trước đã."

Tống Vân Nhi cũng chen lời: "Đúng a, cha, hãy cho Lữ thị ăn chút gì đó, hơnnữa phải để ả chiếu cố Sơn nhi, nếu đánh dữ quá thì Sơn nhi sẽ làm sao?"

Dương Thu Trì thầm nghĩ, cô nói giờ đã muộn rồi, đánh người ta những sáu chụchèo, còn bắt người ta chiếu cố tiểu hài thì có thánh mới làm nổi.

Quả nhiên, Lữ thị chẳng thể nào đứng nổi. Tống đồng tri chỉ còn biết cho ngườibáo nha hoàn khác đỡ ả xuống nhà rồi giam lại. Ả hiện giờ là kẻ hiềm nghitrọng điểm, không thể để xảy ra vấn đề gì.

(còn tiếp)

------------o0o--------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...