Nạp Thiếp Ký
Bàng quản gia đã biết Dương Thu Trì bị mất ký ức, từ ánh mắt mê man của hắncũng phát hiện hắn không nhận ra Dương lão thái gia, vội vã khom người giớithiệu cho Dương Thu Trì: "Lão nhân mặc trường bào bằng hồng cẩm đó chính làDương lão thái gia của chúng ta."
Dương Thu Trì nhìn về phía đám người đó, quả nhiên thấy ở giữa có một lão giảmặc hồng cẩm trường bào, đầu tóc bạc phơ, râu cũng bạc, xem ra tuổi tác cóphần lớn hơn Tống đồng tri.
Dương Thu Trì bước lên chỉnh lý y phục định quỳ lạy. Dương lão thái gia vội vãđỡ lên: "Hiền điệt, cháu hiện giờ là tri huyện đại lão gia rồi, sao lại hànhđại lễ này được, định giết bá phụ ta sao! Ha ha ha."
Dương Thu Trì đương nhiên không phải muốn quỳ lại thật, bụng và lưng chỉ hơiuốn cong tí thôi, nghe nói vậy liền đứng thẳng lên ngay.
Dương Thu Trì dẫn kiến Tống đồng tri cho Dương lão thái gia. Dương lão tháigia quả nhiên vui mừng khôn xiết. Lão không ngờ Tống đồng tri của Ninh quốcphủ cũng cùng theo Dương Thu Trì mà đến, thật là niềm vui bất ngờ, lại biếthai người là cử nhân đồng niên đồng bảng, Tống đồng tri còn thông qua mối quanhệ này mà nhận thân với Dương Thu Trì, liền tuyên xưng đó là duyên phận.
Dương lão thái gia đưa mọi người vào Dương gia đại viện, phân chủ khách mờingồi.
Dương Thu Trì trước hết cho Nam Cung Hùng đưa lễ vật lên, đầy cả mấy rương,khi mở ra toàn là châu báu, lụa là gấm vóc, chói ngời lóe mắt.
Cả nhà lớn bé của Dương lão thái gia thấy Dương Thu Trì ra tay rộng rãi nhưvậy đều thập phần mừng rỡ, cho nên khoảng cách giữa họ gần gũi và nồng nhiệtlên mấy phần.
Cả phòng khách đầy người nhưng Dương Thu Trì chẳng nhận ra ai, trong khi đónhững nam phụ lão ấu này đối với hắn ra vẻ vô cùng quen thuộc và nhiệt tình,tuy sự nhiệt tình đó có mấy phần khoa trương.
Thấy Dương Thu Trì ngơ ngẩn chẳng nhận ra ai, Dương lão thái gia có phần kỳquái. Dương mẫu vội vã giải thích, nói con trai đã từng bị gió lạ cuốn đi, trởvề đã quên hết mọi chuyện lúc trước.
Dương lão thái gia lúc này mội ngộ ra, luôn miệng nói đại nạn không chết tấtcó hậu phúc, hiện giờ Dương Thu Trì trúng cử làm quan, chính là phúc khí sautrận đại nạn này, mọi người đều cả cười gật đầu khen phải.
Nếu như Dương Thu Trì đã mất ký ức, thì Dương lão thái gia đành nhất nhất giớithiệu mọi người cho hắn làm lễ ra mắt.
Trước hết là nguyên phối Phan thị của Dương lão thái gia. Đấy là một lão phụnhân đầu tóc bạc phơ, thân hình mập mạp phát phúc, trên mặt có tô một lớn phấntrơn giống như có bôi một lớp mỡ heo vậy. Dương Thu Trì chấp tay thi lễ, Phạnthị cũng biết quy củ, hiểu Dương Thu Trì hiện giờ là huyện thái lão gia, chẳngphải là tên lưu mạnh trong thôn lúc trước, cho nên bà dù là trưởng bối, cũngphải xưng một câu vạn phúc hoàn lễ.
Tiếp theo đó là con trai Dương Thanh Thủy của Phan thị cùng con dâu Chu thị ômcon gái năm tuổi Thảo nhi lên làm lễ ra mắt.
Dương Thanh Thủy lớn hơn Dương Thu Trì vài tuổi, là đường huynh của hắn. DươngThanh Thủy mặc một trường bào, người giống như tên, thân người cao ốm, ra vẻvăn nhã vô cùng.
Dương lão thái gia giới thiệu là từ khi bà ba Quách thị treo cổ tự tử cho đếnnay, Dương Thanh Thủy cũng li khai Dương gia thôn đi du học, cho đến mấy ngàytrước mới đặc biệt trở về tế tổ.
Vợ của Dương Thanh Thủy tên Chu thị là một thiếu nữ văn nhã, sinh được con gáiđã năm tuổi tên là Thải nhi. Do chưa sinh con trai, Dương lão thái gia nguyênthúc giục Dương Thanh Thủy nạp thiếp, nhưng y ra ngoài du học mãi không vềnhà, nên chuyện này đành gác lại.
Bà hai Trương thị bước ra làm lễ kiến diện. Bà ta là tiểu thiếp đầu tiên củaDương lão thái gia, thân hình vẫn còn không tệ, tuy đã bốn mươi nhưng điểmtrang vẫn còn mặn mà, áo quần màu xanh có đính thêm một thắt lưng hoa bằng lụahồng, mặt tô một lớp phấn dày, khi ra mắt mỉm cười như tiểu cô nương vậy, chỉcó điều phấn trên mặt rơi xuống lã chã.
Dương Thu Trì than thầm, tuy chất lượng yên chi thủy phấn của Minh triều khôngmấy tốt, nhưng bà hai này trát hơi bị nhiều, chẳng hiểu có bị phản ứng gìkhông.
Bà hai sinh được một cô gái, đặt tên là Dương Ngải Tiểu, năm nay mười bảytuổi, là đường muội của Dương Thu Trì, vẫn còn chưa xuất giá, cũng bước lên ramắt Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nghe Dương lão thái gia giới thiệu, không biết là do giọng nóicủa lão hay là do hắn nghe lầm, mà nghe từ Dương Ngải Tiểu rất giống với DươngÁi Tiếu (Chú: Chơi chữ, nghĩa là nhột thích cười).
Trong lúc cô gái này bước lên làm lễ với Dương Thu Trì, eo lưng uốn éo loạn cảlên, cái mông tròn lẳn cứ quay mòng mòng theo miêu bộ (catwalk), so với ngườimẫu còn ra dáng hơn. Chưa kịp nói gì, cô bé đã cười hi hí không ngừng, lúccười lên rất giống mẹ cô, chỉ có điều không che miệng nên lộ ra hàm rằng xiênđông xiên tây chìa loạn ra như cá trê sứt mép, thậm chí còn có mấy cái răng đãbiến thành màu vàng, nhìn không khỏi khiến người ta chua chua nơi cổ. Chỉ cóđiều, bản thân Ngải Tiểu tự cảm thấy như vậy là tuyệt vời lắm, mắt lúng liếngnhư điện.
Cuối cùng, bà mụ Lữ thị ẵm một cậu bé khoảng hai ba tuổi ra làm lễ.
Lữ thị tuổi khoảng ba mươi, tay to chân lớn, mới nhìn là biết thuộc loại thiếuphụ sơn thôn. Sau khi nghe Dương lão gia tử giới thiệu, Dương Thu Trì mới biếtđứa bé mà Lữ thị ẵm trong nguời chính là đứa con để lại của bà ba Quách thịmới mất từ hai năm trước, tên là Sơn nhi.
Dương lão thái gia giới thiệu hết người trong nhà, lại chuyển sang giới thiệunhững trưởng bối có công danh trong thôn.
Sau khi dẫn kiến hoàn tất, Dương lão thái gia trịnh trọng xin lỗi về chuyệntrước đây không cho Dương Thu Trì tiến vào nhà từ đường tế tổ, nói hiện giờhắn đã trúng cử nhân làm quan, lại nạp xong tiểu thiếp, tuy còn chưa sanh connhưng đã vượt qua những quy định trong tộc như lúc đầu.
Tộc trưởng xin lỗi, Dương mẫu sao dám nhận. Hơn nữa, lúc trước đích xác con bàkhông ra gì, không có người kế thừa hương hỏa, sao có thể trách tộc trưởngkhông cho tiến vào từ đường.
Mọi chuyện một khi đã thông, mọi người đều nói cười vui vẻ trở lại.
Dương lão thái gia đêm đó bày yến tiệc tẩy trần Dương Thu Trì và mọi người.Các vị hương thân trong tộc đều đến kính rượu Dương Thu Trì, hắn không từ chốimột ai, do đó uống có hơi chếnh choáng.
Trên tiệc rượu khi bàn đến chuyện nạp thiếp, Dương lão thái gia biết Dương ThuTrì nạp liền hai tiểu thiếp rồi bị một nữ nhân thần bí bắt đi, cảm thấy kỳquái vô cùng. Lão kiến nghị Dương Thu Trì lần sau có nạp thiếp thì hãy đếntrốn ở Dương gia thôn, sanh con xong rồi hẳn hay.
Chủ ý này xem ra khá cao minh, Dương Thu Trì ngầm than, nếu không cương đượcvới ả kia thì đành nhu thôi, trốn là thượng sách! Thần bí nữ nhân hết bắt tiểuthiếp này đến tiểu thiếp khác, nếu như vậy có nạp mấy chục cô cũng vô dụng.Nếu thực tế không xong, chỉ còn biết trốn sinh con trước cái đã! Thiên hạ rộnglớn như vậy, tùy tiện trốn chỗ nào đó, bà già kia sao mà tìm được. Có điều nhưvậy thật là vướng tay vướng chân quá đi mất!
Tiệc rượu tàn, trời đã khuya. Dương lão thái gia tự thân an bày Dương Thu Trìvà mọi người nghỉ ở nội trạch.
Dương gia đại viện chia làm hai phần nội và ngoại, dùng một bức tường cao hơntrượng ngăn lại, chỉ có một cửa lớn tiến vào, gần với lối kiến trúc của nhamôn chia ra nội và ngoại nha vậy.
Nhà phía ngoài dành cho người hầu, gia đinh cư trú. Nội trạch dành cho Dươnglão gia tử và những người trong gia đình cùng các nha hoàn hầu cận ở. Nộitrạch có rất nhiều nhà vườn nhỏ, mỗi vị phu nhân, vợ lẽ, thiếu gia và tiểu thưđều có tiểu viện độc lập của mình.
Phòng dành cho khách của Dương gia đại viện cũng phân làm nội và ngoại, quýkhách được an bày ở trong nội trạch.
Dương Thu Trì và mọi người nghỉ trong phòng dành cho quý khách ở một tiểu việnđơn độc có hai tầng lầu.
Sau khi ban bài thỏa đương, mọi người đến phòng khách ở lầu hai ngồi nóichuyện phiếm.
Dương lão thái gia thấy Dương Thu Trì và Tống đồng tri cùng mọi người có hơisay, nên phân phù Bàng quản gia đi thông tri cho nha hoàn nấu cháo đậu xanh đểmọi người ăn giải rượu.
Dương Thu Trì và mọi người uống vào mỗi người một chén chè đậu xanh đường mật,quả nhiên tỉnh hẳn lên.
Ngồi nói chuyện một hồi, Tống đồng tri cùng mọi người cáo từ trở về phòng ngủ.Dương lão thái gia nói có chuyện muốn nói với Dương Thu Trì. Dương Thu Trì tuycó hơi say, nhưng vẫn ráng lấy tinh thần cùng lão đi ra hành lang.
Từ hành lang nhìn ra ngoài, ở xa có một tòa lầu nhỏ, dưới ánh trăng lạnh xuyênqua tầng mây nhìn mờ ảo phập phù trong gió tựa như một tòa quỷ lầu âm sâm.
Trời đêm ở xóm núi vô cùng tịch mịch. Dương lão thái gia nhìn về phía tòa lầuđó, thở dài sườn sượt, một lúc lâu sao mới cất tiếng nói với Dương Thu Trì:"Hiền điệt, vợ ba của ta, cũng chính là dì ba của cháu, đã sanh cho ta một đứacon trai, ai...!"
Dương lão thái gia lại thở dài một hơi, lúc sau mới nói tiếp: "Cháu có thể đãnghe rồi đó, Dì Quách của cháu trước khi chết đã từng bị nổi điên. Ta sợ chínhlà điều này, ta không biết trước đây nàng ta có bị như vậy không khi không cóta, nếu là như thế, vậy thì đứa bé này.... ai...!"
Dương Thu Trì đã thoáng đoán được ý nghĩ của Dương lão thái gia, nhưng khônglên tiếng, tiếp tục nghe lão nói tiếp.
Dương lão thái gia quay lại nhìn Dương Thu Trì, chòm râu bạc hơi rung rinh,tiếp tục nói: "Do đó ta cứ mãi hoài nghi đứa bé này không phải con ruột củata. Nghe nói cháu là cao thủ phá án, đã phá nhiều đại án đến nổi truyền khắpQuảng Đức huyện, ai ai đều xem cháu như thần tiên. Ta vẫn luôn muốn thỉnh cháuvề giúp bá phụ, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội, cuối cùng giờ mới thỉnh đượccháu đến."
Dương Thu Trì khom người thi lễ: "Bá phụ quá tưởng rồi, Thu Trì nào dám đương.Nếu như có điều gì Thu Trì có thể giúp được, bá phụ cứ mở lời, Thu Trì nguyệnlàm tận tâm kiệt lực."
Dương lão thái gia gật gật đầu, chần chờ một chút, cuối cùng lên tiếng: "Báphụ chính là muốn, muốn thỉnh hiền điệt cháu giúp, giúp ta tra xem hài tử nàyrốt cuộc có phải là con của ta hay không!"
"Quả nhiên không ngoài ý liệu," Dương Thu Trì thầm nghĩ, "thì ra Dương lãothái gia này thỉnh mình về Dương gia thôn không chỉ đơn thuần để chúc mừngmình trúng cử nhân quang tông diệu tổ, cấp thêm cho lão tiếng thơm lây, mà cònvì chính bản thân lão, muốn điều tra xem đứa nhỏ đó có phải là con ruột củalão không."
Đối với hắn, giám định không phải là chuyện khó, chỉ có điều nó cần máy giámđịnh DNA ở trên tạp xa kia, ngoài ra còn cần phải có đủ nguồn điện.
Nhưng giờ mọi thứ cần đó đều không có, như thế thì hơi khó đây! Hắn hiện giờchỉ có thể tiến hành giám định nhóm máu, hơn nữa các dụng cụ giám định vàthuốc thử đều để ở Ninh Quốc phủ, cần ngay không thể được.
Trong giám định thân nhân, các biện pháp xác định nhóm máu chỉ có thể dùng đểbài trừ mối quan hệ thân thuộc, ví dụ như, nếu cha có nhóm máu A, mẹ có nhómmáu AB, thì con cái không thể nào có nhóm máu O được, nếu đứa trẻ có nhóm máuO, thì nó tuyệt đối không phải là con của hai người họ. Như vậy có thể nói,dựa nhóm máu có thể xác định cậu bé đó không phải là con của hai người, nhưngkhông thể khẳng định đứa bé đó là con ruột của họ hay không (*).
Nhưng mà, nếu như có thể bài trừ mối quan hệ thân thuộc giữa chú bé Sơn nhi vàDương lão gia tử, thì coi như hắn đã đạt được mục đích rồi.
Dương Thu Trì gật đầu đáp: "Tiểu điệt nhất định tận lực." Nghĩ một chút, hắntiếp: "Để tra rõ vấn đề này, tiểu điệt cần một chút máu của bá phụ, Sơn nhitiểu đường đệ, ngoài ra còn chút huyết của dì Quách."
Nói đến đây, Dương Thu Trì lập tức nghĩ đến việc Quách di nương đã chết hainăm rồi, còn đâu mà "xin tí huyết" bây giờ?
Dương lão thái gia tuy không biết chuyện giám định nhóm máu của thời hiện đại,nhưng ở cổ đại có tục "nhỏ máu nhận thân", vì thế khi Dương Thu Trì đề xuấtlấy huyết của ba người, lão cho rằng nó hợp tình lý, đáp: "Ta và tiểu đường đệcủa cháu thì không vấn đề gì, chỉ độc có máu của Quách di nương thì khó, vìnàng ấy đã chết rồi, còn đâu nữa mà lấy?"
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, dè dặt nói: "Nếu không có máu thì có thể ... khaiquan nghiệm thi, lấy một ít tóc của Quách di nương hoặc là chút da gì đó cũngđược." Tuy Quách di nương đã chết hai năm, rất có khả năng đã hóa thành bạchcốt, nhưng từ xương hoặc lông tóc có thể tra ra nhóm máu, chứ không cần phảicó máu tươi.
"Khai quan kiểm nghiệm?" Dương lão thái gia nhíu mày, đây là một chuyện rất kỵhúy, nhưng dù sao thì chuyện Sơn nhi có phải là con của lão hay không trọngyếu hơn nhiều. Nếu như đứa bé không phải là con của lão, lão đã từng đội mũxanh (bị cho cắm sừng), lại còn nuôi con không cho người khác, thì sự sỉ nhụcnày Dương lão thái gia quyết không thể chịu được.
Dương lão thái gia hỏi Dương Thu Trì: "Khai quan kiểm nghiệm có thể tra rõđược không?"
Không có DNA để xác định chính xác thì làm sao dám đảm bảo? Dương Thu Trì chỉdám nói: "Có hy vọng, dù không dám nói nhất định sẽ tra ra cho rõ, nhưng tiểuđiệt sẽ tận hết năng lực."
"Có hy vọng thì tốt rồi!" Dương lão thái gia gật đầu, hạ quyết tâm, "Sáng ngàymai chúng ta đi khai quan kiểm nghiệm vậy."
Dương Thu Trì gật đầu đồng ý, hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, trời vàokhuya, ánh trăng đã khuất sau tầng mây, ngôi lầu nhỏ xa xa tối hẳn lại, dướibóng núi đen sì không phân ra được đâu là núi, đâu là lầu.
Đến lúc này Dương Thu Trì mới phát hiện căn lầu đó không hề có đèn, chìm ngậptrong bóng tối dày đặc, cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: "Bá phụ, căn lầu đó khôngcó ai ở hay sao? Sao lại tối thui như thế?"
Dương lão thái gia nhướn mắt nhìn về phía ngôi lầu, đáp: "Quách di nương củacháu chính ngụ trong lầu đó, và cũng treo cổ ở cột nhà trên đó. Từ đó về saukhông ai ngụ ở đó nữa. Ta nhất mực muốn phá bỏ nó đi, nhưng không nhẫn tâm,nên cứ để thế."
Dương Thu Trì lập tức nhớ đến lời Dương mẫu nói, chẳng lẽ đây là ngôi lầuthường hiện quỷ hay sao? Dương Thu Trì không tin vào quỷ thần, cũng không quantâm đến điều đó nhiều, chỉ tùy tiện hỏi: "Bá phụ, tiểu điệt nghe nói ngôi lầuđó thường có quỷ, phải không?"
Thông qua ánh đèn truyền từ nhà phía sau, Dương Thu Trì rõ ràng cảm giác đượcsắc mặt của Dương lão thái gia tái nhợt, hai con mắt đầy vẻ sợ hãi tránh tòalầu đó, ấp úng nói: "Muộn quá rồi, cháu ngủ đi, ta cũng đi đây."
Không chờ Dương Thu Trì phản ứng, Dương lão thái gia đã vội xoay người đixuống lầu, dường như sợ Dương Thu Trì sẽ tiếp tục hỏi thêm điều gì nữa vậy.
Đêm đã về khuya, Dương Thu Trì cũng buồn ngủ, bước vào phòng đóng cửa lại.Phùng Tiểu Tuyết giúp Dương Thu Trì rửa chân, hai người cởi đồ lên giường ômnhau ngủ.
Không biết bao lâu, Dương Thu Trì chợt giật mình tỉnh giấc, miệng khát cháy cảcổ họng. Nếu mà ở nhà, thì hắn đã gọi nha hoàn Tiểu Điệp của Phùng Tiểu Tuyếtrót trà bưng lên. Nhưng đây là phòng dành cho khách ở Dương gia đại viện, lạichỉ có một gian, do đó Tiểu Điệp và ba nha hoàn khác đều không thể ở cùng,được an bày ngủ ở phòng kế bên.
Không còn cách nào khác, Dương Thu Trì chỉ còn biết tự xuống giường quờ quạngđến bên bàn dốc bình trà lên tu ừng ực một hơi hết cả nửa bình.
Dương Thu Trì chuyển thân định quay về giường ngủ tiếp, đột nhiên ấn ước nghephía ngoài có tiếng nữ nhân khóc, liền nghĩ ngay đến căn lầu nháo quỷ đó, cơnbuồn ngủ liền bay mất.
Tiếng khóc từ hướng căn lầu truyền lại, Dương Thu Trì dỏng tai lên nghe kỹ,tiếng khóc này thút thít nghẹn ngào, lúc có lúc không, không thể nào xác địnhcho rõ, nhưng tuyệt không phải là ảo giác. Chẳng lẽ bản thân hắn đang nằmmộng? Dương Thu Trì tự nhéo tay, rất đau, không phải mộng!
Hắn là pháp y, từ xưa tới giờ không tin có quỷ thần, nhưng mà trong đêm khuyacanh vắng như thế này mà ở căn lầu có quỷ kia chợt truyền đến tiếng khóc củanữ nhân, ít nhiều cảm thấy sởn gai ốc, vừa cảm thấy hiếu kỳ.
Hắn không gọi Phùng Tiểu Tuyết dậy, sợ nàng nghe xong sẽ sợ hãi, len lén đếnbên cửa sổ, rút chốt, khe khẽ mở một khe nhỏ rồi nhìn ra ngoài.
Vầng trăng không biết đã chui khỏi tầng mây từ khi nào, vẫn lạnh lùng chiếulên các mái ngói đỏ tường hồng, tạo nên màu sắc giống như vô số thi thể mà hắnđã từng giải phẩu, nhợt nhạt, ỷ ôi.
Tiếng khóc rõ ràng là truyền từ căn lầu đó lại, tuy không lớn nhưng rất rõràng, lúc mất lúc có.
Căn lầu đó chẳng phải đã khóa chặt, không có ai ở qua từ khi Tam di thái Quáchthị treo cổ tự vẫn rồi hay sao? Như vậy, người khóc lóc trong căn lầu tối đólà ai? Chẳng lẽ là ma quỷ thật?
Dương Thu Trì không tin vào quỷ, do đó hắn mở cửa bước ra ngoài hành lang, taynắm chặt lan can chong mắt nhìn về phía lầu.
Tiếng khóc đó đã dừng, chỉ còn ánh trăng vời vợi.
Dương Thu Trì chờ một lúc, nữ nhân đang khóc dường như biết Dương Thu Trì chúý, nên đã dừng hẳn tiếng khóc.
Thấy không có động tĩnh, Dương Thu Trì xoay người định quay về phòng, khôngngờ tiếng khóc đó lại vang lên, rất thê lương, chẳng ai giúp, chẳng biết vìsao Dương Thu Trì cảm thấy tiếng khóc này càng lúc càng quen thuộc.
Đột nhiên, trái tim của hắn giống như bị một cái búa tạ đập mạnh, toàn thânsững sờ, bỡi vì hắn phát hiện tiếng khóc này rất giống búp bê bùn Tống Tình!
Dương Thu Trì lại chồm tới lan can, định kêu, nhưng tiếng khóc đã dừng lại.Hắn không dám xác định phán đoán của mình, búp bê bùn Tống Tình sao lại đếnnhà của Dương lão thái gia? Chẳng lẽ Dương lão thái gia phái nữ tặc đó đếncướp búp bê bùn?
Không đúng, nữ tặc ấy chẳng phải là người mà một địa chủ như Dương lão tháigia có thể chỉ huy hay sử dụng. Chẳng lẽ nữ tặc tha cho Tống Tình, rồi Dươnglão thái gia đột nhiên gặp Tống Tình, đưa nàng về nhốt trong Dương gia đạiviện, lại nói dối với mình là trong lầu đó có quỷ?
Không thể trả lời cho thông được! Nếu là như thế, Dương lão thái gia nhất địnhsẽ không nhốt Tống Tình trong căn lầu đối diện với hắn, cái lão có chính lànhiều đất!
Đầu óc của Dương Thu Trì chuyển biến rất nhanh, nếu như người đang khóc trênlầu kia chính là Búp bê bùn Tống Tình, như vậy có thể là hiểu lầm gì đó, nếukhông trong chuyện này nhất định có một âm mưu động trời!
Tuy hiện tại hắn không dám khẳng định cô gái khóc lóc kia là tiểu thiếp búp bêbùn Tống Tình của hắn, nhưng nếu như đã phát hiện tung tích của búp bê bùn,cho dù chỉ một chút đầu dây mối nhợ, Dương Thu Trì cũng tuyệt không thể bỏqua.
Do đó, hắn quyết định đi xem coi rốt cuộc đó là ai.
Chú thích:
(*) Xác định nhóm máu và di truyền nhóm máu:
Trên hồng huyết cầu của mỗi người có những kháng sinh (angigen) A, hoặc B,hoặc cả A và B, hoặc không có kháng sinh A hay B nào cả (nhóm máu này được gọilà O, tức không có A hay B). Như vậy có tất cả 4 nhóm máu: A, B, AB và O. Việcchia nhóm này là dựa theo một số hóa chất carbohydrates và proteins đặc thùtrên hồng cầu. Có khoảng 46 nhóm khác nhau, nhưng những nhóm chính là O, A, Bvà yếu tố Rhesus. Vì những lý do chưa được khám phá, máu của mỗi nhóm có thểcó kháng thể chống lại những nhóm kia. Do đó, khi truyền máu khác nhóm vào,kháng thể của người nhận có thể phá hủy máu gây tác hại cho cơ thể.
Người thuộc nhóm máu nào đó thì có kháng sinh (antibody) chống lại nhóm máukia. Thí dụ: Người thuộc nhóm máu A thì có kháng sinh chống lại máu nhóm B.Người thuộc nhóm AB thì không có kháng sinh chống lại A và B. Người thuộc nhómO thì có kháng sinh chống lại cả A và B. Vì thế mà khi truyền máu, cần truyềnmáu cùng nhóm.
Kháng sinh ABO trong máu được di truyền từ cả hai người mẹ và người cha. Ngườithuộc nhóm máu A thì thể có một nhiễm thể (gene) A hoặc hai nhiễm thể A. Viếttắt là AO hoặc AA (AO hay AA đêu thuộc nhóm A) Người thuộc nhóm máu B thì là :BO hoặc BB. Người thuộc nhóm AB thì là AB. Người thuộc nhóm O thì là OO (tứckhông có gene A hay B).
Mẹ A và cha A thì sanh con có máu thuộc nhóm A.
Mẹ A và cha O thì con cũng là A.
Me A và cha B thì con là AB,
Mẹ B và cha 0 thì con là B,
Mẹ B và cha B thì con là B,
Mẹ O và cha A thì con là A,
Mẹ O và cha B thì con là B
Mẹ O và cha O thì con là O.
Mẹ O và cha AB thì con là A hoặc B (chứ con không phải là O hoặc AB)
Dựa vào phương pháp trên, có thể loại trừ người nào không phải là cha giữa haingười đàn ông khác nhóm máu và đứa bé.
------------o0o--------------
