Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 154



Triệu Bán Tiên kinh khủng vô cùng vội nói: "Tôi khai, cái gì tôi cũng khaihết. Vợ chính của Lỗ Lão phu tử là Phạm thị có lần đưa lão đến tìm tôi trịbệnh loét miệng, tôi có cấp cho lão một bài thuốc. Sau đó răng của Lỗ học nhobị đau, tiểu thiếp Trầm thị của lão đưa lão đến tìm tôi. Tôi, tôi..."

Triệu bán tiên quay đầu lại nhìn Trầm thị vẫn đang ngồi khóc ở trên giường,cúi đầu nói tiếp: "Thế là tôi si mệ vẻ đẹp của Trầm thị, muốn hại chết Lỗ họcnho, liền bày cho lão một bài thuốc, bảo lão dùng nước uống cùng một lúc hơnmười lá trúc đào."

"Lão nói lá trúc đào có độc, lo là sẽ bị trúng độc. Tôi liền trước mặt lãodùng pháp thuật dầu nấu quỷ, đương nhiên là trò lừa gạt, nói độc quỷ trongnhững lá trúc đào này đã bị tôi dùng dầu nấu chín rồi, và thế là lão tin."

"Tôi lo là nếu như lão nuốt ngay số lá này chết đi thì tôi sẽ bị hoài nghi,bèn nói hoang rằng nhất định phải chờ đến khi thi xong kỳ ân khoa mới đượcuống vào. Trong lúc khảo thí, có thể mượn hồng phúc thọ thần của hoàng thượngvốn là thứ có thể trấn nhiếp ác ma trong lá trúc đào, mới có thể trị lành bệnhđau răng của lão và không bị trúng độc. Tôi căn dặn trong lúc thi phải nhainuốt hơn mười lá trúc đào, như vậy bệnh đau răng mới khỏi."

Hiện giờ đã rõ, thì ra Triệu bán tiên lợi dụng việc giả thần giả quỷ gạtngười, lường gạt Lỗ học nho, để lão nuốt vào hơn mười lá trúc đào mà chết.

Nhưng vị Lỗ học nho này vẫn còn lo ngại sẽ bị trúng độc, do đó lão đã chờ đếnngày thi cuối cùng mới dùng. Một mặt là bệnh đau răng ảnh hưởng đến kỳ thi rấtlớn, mặt khác là cuối cùng lão cũng tin lời Triệu bán Tiên, lo là để lỡ dịpmay nương nhờ uy lực hồng phúc của hoàng thượng trong kỳ ân khoa này để chữakhỏi bệnh. Bệnh đau răng không thể trị tiệt ở thời bấy giờ, nên vào ngày cuốicùng trước khi ra khỏi cống viện, lão đã nhai nát hơn mười lá trúc đào dùngnước trắng uống vào. Dương Thu Trì đã tìm thấy trên bàn trong phòng thi củalão nửa chén nước trắng, có thể chứng minh được nhận định này.

Do độc của trúc đào tiềm phục trong cơ thể tới hai mươi bốn giờ, do đó Lỗ họcnho dùng xong tiếp tục thi cho đến khi cơ tim bị sưng cấp tính, đột tử.

Nếu như hoán thành người khác cho lão phương thuốc này, Lỗ học nho sẽ khôngtin. Nhưng người trong thôn đều vô cùng tin tưởng đối với pháp thuật của TriệuBán tiên, và đã từng chứng kiến y dùng thuốc trị hết bệnh cho nhiều người, nênLỗ học nho cuối cùng mới tin. Còn Triệu bán tiên lợi dụng thứ tín nhiệm này,dùng lá trúc đào làm độc giết chết Lỗ học nho.

Sau khi tra rõ mọi nguyên ủy của án mạng, bắt được chân hung, Hồ Giang vô cùngcao hứng. Nhưng y không biết đối đãi làm sao với Trầm thị và Phạm thị, nên hỏiý Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì nói: "Vợ chính Phạm thị tuy dùng mật ong có tẩm hoa trúc đào cóđộc để trị bệnh răng miệng cho Lỗ học nho, nhưng do liều lượng dùng rất ít,lại là dùng dưới dạng xức, nên suốt cả ba tháng mà không gây trúng độc cho Lỗhọc nho. Do đó hành vi của Phạm thị không thể coi là nguyên nhân gây hiệntượng đột tử cho Lỗ học nho, không thể truy cứu trách nhiệm hình sự... àkhông, trách nhiệm giết người của bà ta."

"Còn về tiểu thiếp Trầm thị, chúng ta vừa rồi đã nghe lén xong, thật ra ảkhông hề chỉ bảo cho Triệu Bán tiên giết người. Tên Triệu Bán Tiên này trướchết dùng biện pháp hạ độc giết chết Lỗ học nho thuần túy để làm vui lòng Trầmthị, muốn mượn dịp để chứng minh bản thân coi tướng chính xác. Do đó, tuy Trầmthị trêu đùa Triệu Bán tiên, gây cho y ý nghĩ giết người, nhưng quy ra tận gốcthì Trầm thị không hề có quan hệ trực tiếp tới án mạng, do đó không thể truycứu trách nhiệm của Trầm thị."

Hồ Giang nghe Dương Thu Trì phân tích, thập phần tán đồng, cho người đi thảPhạm thị.

Phạm thị vừa rồi chứng kiến hết mọi chuyện, biết mình lần này quả là tìm cáisống trong cái chết. Sau khi được mở xích, Phạm thị khóc lóc quỳ lạy tạ DươngThu Trì, Tống Vân Nhi đứng kế đó giúp Dương Thu Trì đỡ bà ta lên.

Tiểu thiếp Trầm thị cũng biết, nếu như vừa rồi mọi người không đến kịp, nóikhông chừng ả còn bị người ta cưỡng gian rồi giết chết diệt khẩu. Không nhữngnhư thế, Dương Thu Trì còn giúp ả tẩy sạch hiềm nghị giết người, có thể coi làân nhân cứu mạng của ả, nên khóc lóc bước xuống giường quỳ dập đầu lạy tạ hắn.

Mệt mỏi cả hai ngày hai đêm, liên tục tác chiến, cuối cùng phá được án lão tútài chết trong trường thi. Tuy liên tục tác chiến, mọi người đều rất cực khổ,nhưng cuối cùng cũng có thu hoạch, khiến họ cảm thấy cái khổ này rất đáng.

Vấn đề tiếp theo chính là ngủ ở đâu. Hiện giờ dù sao cũng là canh hai, Mễ lýchánh đề xuất mọi người ngụ ở dịch trạm tại Bát Tiếu thôn một đêm.

Mễ lý chánh giới thiệu, Bắc Tiếu thôn này trong chiến dịch Tĩnh nạn mấy nămtrước là một cứ điểm quân sự, chính là yếu đạo yết hầu nối với cửa bắc kinhthành, do đó có rất nhiều công trình phòng ngự, hơn nữa còn có dịch sở. Nhưngchiến tranh đã kết thúc mấy này, dịch sở hiện giờ đã lâu không có người ở vàsửa sang gì.

Dương Thu Trì chẳng để tâm, nhưng Hồ Giang hiềm nơi này quá giản lậu, muốn ápgiải hung thủ Triệu Bán Tiên trở về Trừ châu ngay trong đêm. Nhưng hiện giờcửa thành Trừ châu nhất định đã đóng kín không thể tiến thành, hơn nữa cực khổhai ngày hai đêm, dù sao cũng không thể để Dương Thu Trì và mọi người chịu cáikhổ đi suốt đêm nữa.

Và thế là, họ chỉ có thể miễn cưỡng ngủ tạm tại Bắc Tiếu thôn một đêm.

Đến dịch sở, Hồ Giang càng kêu khổ không ngớt. Do nhiều năm không chinh chiến,ý nghĩa quân sự của Bắc Tiếu thôn dường như đã bị quên sạch, cho nên dù dịchsở vẫn còn, nhưng đã lâu năm không quét dọn tu bổ, so với nha môn của QuảngĐức huyện còn thê thảm hơn.

Dịch sở này có tổng cộng năm gian phòng, nhưng trong đó có hai phòng đã sập,không thể nào ở được. Cửa một phòng hai gian lớn không biết đã bị ai lấy đilàm củi rồi, chỉ còn hai phòng nhỏ tạm coi là hoàn chỉnh.

Hiện giờ là mùa đông, trời về đêm thật lạnh, Mễ lý chánh vốn đề nghị để choDương Thu Trì cùng mọi người phân tán vào trong các nhà dân ngủ nhờ. Nhưng HồGiang và Dương Thu Trì thấy trời đã tối, phần lớn thôn dân đều đi ngủ cả rồi,làm phiền họ thật không hay, nên quyết định ở tạm trong dịch sở một đêm.

Mễ lý chánh phân phó bọn tráng đinh đi lấy mền gối sạch đến, treo vài cái đèntrước dịch sở, dùng giấy dầu che kín các cửa lại để che gió lạnh, đồng thờiđốt một lò sưởi để trong phòng, khiến chúng ấm áp hẳn lên.

Bộ khoái và hộ vệ của Dương Thu Trì phần nhiều là thường xuyên hành tẩu gianghồ, phong sơn lộ hiểm đều coi rất thường, do đó ở trong phòng lớn không cócửa, Triệu Bán tiên đương nhiên bị giam trong phòng này.

Hồ Giang chính là thông phán của Ứng thiên phủ, hàm lục phẩm, là đại lão giachính tông. Chức vị của y tương đương với phó giám đốc cấp sở, do đó đáng phảiở một mình một phòng.

Nhưng Hồ Giang cảm kích Dương Thu Trì trợ giúp phá án, liền đề nghị để DươngThu Trì ngụ ở gian phòng đó. Dương Thu Trì thầm nghĩ, người ta chính là quangia, hơn nữa tuổi tác lớn hơn mình nhiều, để cho y nhường quả là không hay,nên kiên quyết từ chối.

Căn phòng ấy chỉ có cái giường nhỏ, Hồ Giang liền đề nghị kê thêm một giườngnữa để Dương Thu Trì ngủ chung. Dương Thu Trì hiềm phiền phức, dù sao ngủ cómột đêm thì tùy tiện nằm chỗ nào cũng chẳng sao.

Hồ Giang cũng không ép, gãi gãi đầu áy náy nói: "Kỳ thật ta ngủ ngáy dữ lắm,tiếng ngáy như tiếng sấm vang, do đó ta thường ngủ một mình, ngay cả nương tửcủa ta cũng không có cách nào ngủ chung với ta được. Công tử không muốn ngủchung phòng với ta cũng đúng, nếu không chỉ sợ cậu chẳng thể nào chợp mắt đượcđâu, ha ha ha."

Dương Thu Trì ngủ không sâu, hơi động một cái là thức, điều này có liên quanđến sinh hoạt bất thường và thức ngủ chẳng ra quy luật nào trong nghề pháp ythời hiện đại, nên nghe được lời này liền không thể nào ngủ chung với Hồ Giangđược.

Còn lại một gian phòng, Dương Thu Trì để Tống Vân Nhi ngủ, còn bản thân thì rangủ cùng các hộ vệ.

Chỉ có điều, về mặt tâm lý, Dương Thu Trì không muốn ngủ chung với những ngườinày, bởi vì mười lăm hộ vệ, các bộ khoái cộng thêm Triệu bán Tiên đã hơn haimươi người. Mỗi phòng đều đã có hơn mười người ngủ, trong đó còn đặt lò sưởi,nhìn qua là đủ thấy người người xếp lớp như cá mòi, tiếng ngáy và nghiến răngcựa quậy đánh đập loạn cả lên, như vậy đừng nói chi ngủ, ngay cả chịu được mùichân và mùi hôi miệng cũng giỏi lắm rồi.

Nghe Dương Thu Trì nói muốn đi ngủ chung với bọn hộ vệ, Tống Vân Nhi khôngvui, kéo Dương Thu Trì lại hỏi: "Ca, sao huynh không chịu ngủ chung với muội?Muội là muội muội của ca mà!"

Dương Thu Trì nghe thế giật phắt mình, thầm nghĩ cái chức muội muội này của côđâu có thật đâu, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như ngủ chung một phòng rồitruyền tới tai người khác thì ai còn thèm cưới cô nữa? Nhưng mà cô nương ngườita nói như vậy rồi, dù sao cũng không thể làm mất mặt người ta, người tathương tâm mà hắn cũng ... tiếc lắm a.

Nếu như ở xã hội hiện đại, một "muội muội" đẹp như vậy yêu cầu Dương Thu Trìcùng ngủ một phòng, hắn nhất định sẽ mừng rỡ cười rớt quai hàm. Nhưng hiện giờlà đang ở Minh triều, lễ giáo phong kiến được xem là nghiêm khốc nhất, TốngVân Nhi mới mười lăm tuổi chưa biết gì (hoặc giả vờ chưa biết gì), bản thân gãlà một người con trai, à không, đàn ông đến từ thế kỷ hai mươi mốt, không thểlàm hại phẩm giá con gái người ta a!

Nếu như hắn quyết tâm cưới Tống Vân Nhi, thì chuyện này không cần phải nói gìnữa, ngủ chung thì ngủ, trở về nhà cứ nạp nàng làm thiếp là xong!

Nhưng mà, cô nàng Tống Vân Nhi này đối với Dương Thu Trì rất khác so với nhữngnữ nhân hiện có của hắn. Ấn tượng đầu tiên mà Tống Vân Nhi gây ra cho hắn rấtkhông tốt, hơn nữa tính cách tiểu thư quá mạnh, lại còn học đòi theo nam nhân,không thùy mị dịu dàng như nước hồ thu lai láng, do đó hắn cảm thấy hai ngườikhông hợp lắm. Chỉ có điều, hắn lại thích ở bên cạnh Tống Vân Nhi, giống nhưmột chiến hữu hay đồng chí cùng hợp tác và tin tưởng dành cho nhau những tìnhcảm trân trọng nhất vậy.

Dương Thu Trì chẳng nghĩ sẽ nạp Tống Vân Nhi làm thiếp, bởi vì nàng và chanàng nhất định sẽ không đồng ý (về điểm này thì phán đoán của hắn hoàn toànsai lầm). Nếu như không muốn cưới người ta, thì làm hại người ta làm gì?

Dương Thu Trì tuy cũng háo sắc như tuyệt đại đa số nam nhân khác, nhưng dù saocũng kể là kẻ có trách nhiệm và lương tâm. Nên khi nghe Tống Vân Nhi nói vậy,liền cười ha ha đáp: "Vân nhi à, ta ngủ ngáy như sấm rền ấy, sẽ làm muội chẳngchợp mắt được đâu."

"Muội không sợ!" Đôi mắt đen láy của nàng nhìn hắn không chớp.

"Ta còn nghiến răng nữa đó nha...."

"Muội cũng không sợ!" Tống Vân Nhi mỉm cười.

"Ta còn hay nói mớ...."

"Không sợ!" Tống Vân Nhi lè lưỡi.

"Ta mộng du!" Dương Thu Trì chưa chịu thua, chỉ còn biết làm trò khỉ, giả vờcứng người như cương thi, hai tay đưa ra phía trước, hai chân cứng đờ nhảy càphịch cà phịch về phía nàng.

Trong thời cổ đại, trung y gọi mộng du là dạ du chứng, mộng chứng, dạ hànhchứng... Đối với điều này thì Tống Vân Nhi biết, cười hì hì đánh vào tay DươngThu Trì: "Ngay cả cương thi muội còn không sợ, còn sợ huynh sao?" Tuy là nóinhư vậy, nhưng khi nghĩ đến nửa đêm giật mình thức dậy thấy Dương Thu Trì mắtnhắm tịt, tay chân cứng đờ nhảy cà giựt quanh phòng, nàng sợ toát mồ hôi, tiệnthể hỏi: "Huynh bị mộng du thiệt?"

Dương Thu Trì cứng cổ gật đầu: "Đương nhiên là thật! Sợ không?"

Tống Vân Nhi xoay tròn tròng mắt: "Nếu huynh bị mộng du thật, muội sẽ điểmhuyệt đạo của huynh!"

Dương Thu Trì giật mình, thế này thì bó tay chấm cơm rồi!

Mễ lý chánh và Hồ Giang ở cách đó không xa nghe họ nói chuyện, biết họ đangtranh luận về chỗ ngủ, liền bước lại nói: "Dương công tử, Tống cô nương nếu đãxưng muội gọi huynh với cậu, cùng ngủ một phòng cũng chẳng sao. Nam tử hán đạitrượng phu quang minh lỗi lạc, người khác có nói gì thì đã sao. Hơn nữa phòngnày tuy có cửa nhưng không đóng kín, không thể khóa, công tử và lệnh muội đểnguyên áo quần ngủ trong phòng này thì cũng chẳng khác gì cùng mọi người ngủmà thôi." Mễ lý chánh tán đồng với ý của Hồ Giang.

Vị Hồ Giang bốn năm chục tuổi đầu, là quan viên lão thành của triều đình, cònMễ lý chánh có thể là ý kiến đại diện cho quan điểm của bá tánh, nếu như quanphủ và bá tánh đều đồng ý cho huynh muội hắn cùng ngủ chung phòng, như vậychắc không có vấn đề gì, nên Dương Thu Trì "đành" gật đầu đồng ý.

Tống Vân Nhi cao hứng phi thường, phân phó hộ vệ giúp Dương Thu Trì mang mộtcái giường vào. Dương Thu Trì cản lại: "Không cần, chỉ ngủ có một đêm thôi,trải tấm lót ra đất là được rồi. Trong phòng có lò sưởi, ấm lắm không saođâu."

Tống Vân Nhi cũng không miễn cưỡng, giúp Dương Thu Trì trải tấm lót. Dương ThuTrì không cởi quần áo đấp mền nằm ngủ. Tống Vân Nhi cười hi hi nhìn hắn, nhưngbản thân cũng không dám làm gì, để nguyên quần áo đi ngủ.

Thủ lĩnh hộ vệ Nam Cung Hùng của Dương Thu Trì phái người luân phiên canh gác,sau đó chia nhau đi ngủ.

Dương Thu Trì ngủ cùng một phòng với Tống Vân Nhi, tuy là một người ngủ trêngiường, một người nằm dưới đất, nhưng tim cứ mãi đập loạn nhịp.

Tống Vân Nhi ngược lại chẳng để ý gì mấy đến điều này, nằm sấp trên giường nóichuyện này chuyện kia với gã.

Nói chuyện một hồi, họ đã nghe từ phòng Hồ Giang cách vách vang lên tiếng ngáynhư sấm. Âm thanh đó giống như xe trâu già kéo theo một khúc gỗ lớn đi trênđường đá sỏi, lục cục lốp cốp, lục ngừng lúc dồn dập, rung rinh cả phòng, ầm ìnhư sấm mưa giông.

Dương Thu Trì cười khổ, cách vách mà còn nghe to như thế, nếu ngủ cùng phòngchắc có mà điên.

Chẳng mấy chốc sau, các phòng khác cũng vang lên tiếng ngáy. Xem ra bọn hộ vệvà bộ khoái cũng chẳng phải hạng vừa, thi nhau ngáy coi người nào to hơn, nhịpnhàng hơn, âm thanh dồn dập và vang dội còn hơn tiếng ếch nhái côn trùng kêusau cơn mưa đầu hạ.

Tuy tiếng ngáy điếc tai, nhưng sau hai đêm liên tục không ngủ, Dương Thu Trìvà Tống Vân Nhi thật tế rất mệt mỏi, nói chuyện phiếm một hồi rồi ngủ lúc nàokhông hay.

------------o0o---------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...