Nạp Thiếp Ký
Dương Thu Trì cung thân thi lễ: "Vãn sinh là Dương Thu Trì ở Quảng Đức huyệnNinh Quốc phủ.
Dương Thu Trì phá liên tục mấy kỳ án, vang danh ở Quảng Đức huyện và Ninh Quốcphủ, nhưng ở kinh thành Ứng Thiên Phủ vẫn chưa mấy ai biết đến gã.
Cổ Hàn Lâm hỏi: "Vừa rồi ngươi nói gì? Ngươi nói vị Lỗ Học Nho này không phảichết rét?"
Dương Thu Trì gật gật đầu: "Vâng, cần nên tra cho rõ nguyên nhân tử vong chânchính."
Một vị quan tuần khảo đứng cạnh Cổ Hàn Lâm cất tiếng quát mắng: "To gan! Mộttên tú tài nho nhỏ như ngươi mà dám hồ ngôn loạn ngữ, nhiễu lọan nhân tâmnhư...." Cổ Hàn Lâm chợt giơ tay ngăn lời y lại, cất giọng hài hòa hỏi: "DươngThu Trì, ngươi vì sao mà lại nhận định y không phải bị chết rét?"
Vị Cổ Hàn Lâm này không ra vẻ gì ta đây là đại quan triều đình, khiến DươngThu Trì tức thời có vài phần hảo cảm đối với lão.
Gã thật ra không biết là Cổ Hàn Lâm đang phát rầu vì có người chết cóng trongtrường thi, sợ bị người ta dựa vào chuyện này kiếm cớ làm khó cho lão, nói lãotổ chức không chu đáo, làm chết người đi thi, cho dù không bị truy cứu nhưngchuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì.
Hiện giờ lão vừa nghe Dương Thu Trì nói lão tú tài này có khả năng không bịchết cóng, tức thì nhìn thấy chút hy vọng. Nếu như người này bị kẻ khác hạ độcmà chết, chứ không phải do người ngoài lẻn vào trong khảo trường tiến hànhhung sát, thì lão không có trách nhiệm gì nữa.
Một chủ khảo như lão đương nhiên không phụ trách phá án hình sự ở địa phương,nên cho dù án này có phá không được cũng chẳng có liên hệ gì với lão, mà làchuyện của Ứng Thiên phủ nha môn.
Đương nhiên, nếu như lão tú tài này tự bệnh mà chết, thì bản thân quan chủkhảo cũng chẳng có trách nhiệm gì.
Do đó, khi Cổ Hàn Lâm nghe Dương Thu Trì nói lão tú tài này dường như không bịcóng chết, lập tức cảm thấy rất hứng thú.
Dương Thu Trì cúi người nói: "Vãn sinh sở dĩ nhận định lão tú tài Lộ Học Nhonày không bị rét mà chết, là vì... là vì người bị chết cóng sẽ tự cởi hết yphục."
Dương Thu Trì vừa nói lời này ra, tức lời dẫn đến một trường nghị luận ồn àotừ các tú tài đứng xem xung quanh.
Quan tuần khảo phía sau Cổ Hàn Lâm nhịn không được quát lên: "Thiệt đúng lànói bậy! Người bị chết cóng nhất định sợ lạnh, nhất định sẽ mặc y phục bó chặtlấy người, thậm chí còn cảm thấy y phục quá ít, chứ làm gì mà đi cởi y phục?Ngươi đang nói nhăng nói cuội, lập tức bắt lấy trị tội cho...."
Cổ Hàn Lâm quay đầu trừng mắt nhìn tên quan tuần khảo này (giống như chức giámsát thi), hắng mũi hừ mạnh một cái, tên tuần khảo lập tức ngậm miệng cuối đầu.
Thấy chủ khảo tức giận, các thí sinh không dám nghị luận nữa, im lặng nghe CổHàn Lâm hỏi.
Cổ Hàn Lâm quay sang Dương Thu Trì: "Ngươi nói như vậy có căn cứ gì không?Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy người chết cóng rồi?"
Minh Thành tổ tuy nhiên tàn bạo, nhưng trong thời gian lão thống trị, báchtính an cư lạc nghiệp, không phát sinh động loạn đói khổ gì lớn, tuy không thểsánh với thời thái bình thịnh thế của Đường Thái Tông, nhưng tính ra cũngkhông tệ. Do đó, trong thời kỳ này, rất khó có dịp nhìn thấy người chết rét.
Sở dĩ Dương Thu Trì nói người bị chết cóng có hành động cởi quần cởi áo nằmphục xuống đất rất bất thường, là vị trước khi rơi vào tử vong, người bị chếtrét gặp phải cái lạnh dữ dội tấn công, tuyến thượng thận của cơ thể tăng cườngbài tiết, và chất kích thích tố tiết ra từ tuyến thượng thận này sẽ gây chongười sắp chết ảo giác nóng bức phi thường, buộc họ phải cởi sạch y phục.
Ngoài ra, trong hoàn cảnh lạnh giá, huyết quản và khả năng điều tiết nhiệt độcơ thể của con người bị ức chế, dẫn đến mạch máu trong cơ thịt bị mất cảm giácvà bành trướng ra. Khi mạch máu bành trướng, bề mặt da bị căng phồng, huyết áptăng, khiến cho con người vừa cảm thấy tê liệt với cái lạnh, vừa cảm thấy toànthân nóng bức, vì thế, sẽ dẫn đến thứ phản ứng cởi quần xé áo rất bất thường.
Có những trường hợp phát hiện người bị chết cóng toàn thân trần truồng, đặcbiệt là nữ giới, khiến cho người ta ngộ nhận là họ bị cướp sát hại hoặc bịngười khác xâm phạm rồi giết đi. Kỳ thật, y phục của những người bị chết vìrét này là do tự họ cởi ra.
Khi Dương Thu Trì hồi đáp vấn đề này, vốn định giải thích như trên, nhưng hắnlập tức phát hiện nếu bản thân nói như vậy, chẳng những người ta nghe khônghiểu, mà còn cho là đầu óc gã đang có vấn đề, đang nói nhăng nói cuội, để rồinhững lời tiếp theo chẳng còn ai nghe lọt tai nữa, để rồi tạo ra tác dụngngược.
Trong lúc suy nghĩ làm thế nào để dùng lời thông tục để giải thích cho rõ hiệntượng sinh lý mà y học hiện đại đã phát hiện và lý giải rõ ràng như trên, thìlời của Cổ Hàn Lâm làm gã sực tỉnh, vội vàng thuận theo đó nói: "Đúng vậy, vãnsinh lúc nhỏ gia cảnh bần hàn, đã từng có đoạn thời gian làm một ngỗ tác tiểuhọc đồ, chỉ có điều là chưa nhập tịch chính thức, đã từng theo sư phụ khámquan rất nhiều thi thể người chết cóng, do đó biết vậy, còn vì sao như vậy thìvãn sinh cũng không rõ, chỉ thấy người chết cóng thường có tình huống cởi sạchquần áo, nên vừa rồi vô tình nói ra, thỉnh đại nhân thứ cho tội đường đột củavãn sinh."
Cổ Hàn Lâm nói với các giám khảo phía sau: "Điều tra lai lịch của Dương côngtử, coi xem là có thật như vậy không."
Vị giám khảo đó vội vã lấy ra một sổ đăng ký thật dày và nặng từ đám tùy tòng,mở ra tra xét, nhanh chóng tìm được phần đăng ký của Dương Thu Trì, cúi xuốngxem kỹ một hồi, rồi thưa: "Quả thật đúng như vậy." Vị tuần khảo này lại xemthêm chút nữa, hơi có chút ngạc nhiên, nói thêm: "Vị Dương tú tài này là, làgiám sinh quyên tiền của Quốc tử giám."
Lời này vừa nói ra, các tú tài đang vây xem náo nhiệt tức thời ồn ào nghịluận, có người thậm chí còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dương Thu Trì, rấtgiống với các học sinh giỏi trường điểm nhìn một cậu được cha mẹ đút lót đicửa sau vào học cùng trường ở thời hiện đại vậy.
Trong thời Minh triều, thông qua việc quyên hiến vàng bạc tài vật có thể trởthành "Quyên giám" - một loại học sinh trong Quốc tử giám, tuy có thể tham giakỳ thi hương, nhưng chỉ được coi là loại "Tạp lưu" , cho dù có thể thi đỗ tiếnsĩ, địa vị cũng rất thấp. Do đó, những người thông qua đồng thí từng cấp từngcấp một đỗ được tú tài, thường đối với người chỉ biết dùng tiền tài để muađược tư cách được đi thi như Dương Thu Trì tiện mộ thì tiện mộ thật, nhưng đólà đối với tiền tài, chứ còn học vấn thì chỉ có một chữ "Khinh!"
Cổ Hàn Lâm à một tiếng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì, vốn muốnhỏi gã chẳng phải là nghèo đến nỗi phải đi làm ngỗ tác học đồ rồi hay sao, saolại thoát cái có tiền đến nổi đủ để quyên góp thành Quyên giam như vậy? Nhưngdù sao, người thời cổ rất kỵ trong việc hỏi han kinh tế lại nguyên của ngườita từ đâu mà có, đặc biệt là đối với những văn nhân vừa có học vấn vừa thanhcao.
Nếu như Dương Thu Trì đã từng là một ngỗ tác học đồ, đích xác có kinh nghiệmvề vấn đề này, nên Cổ Hàn Lâm có đến bảy tám phần tán thành đối với những lờiDương Thu Trì vừa nói. Lão hỏi: "Nếu như kẻ này không phải chết cóng, thì vìcớ gì mà chết vậy?" Vấn đề này chính là cái mà lão đang quan tấm nhất!
------------o0o---------------
