Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 127



"Cháu cố ý tiết lộ nội dung phát hiện trên bức thư, rồi cùng đến báo cáo vớicẩm y vệ tại Ninh Quốc phủ. Cháu biết bên người cô ấy không có bồ câu đưa thư,không có biện pháp báo tin, cơ hội duy nhất là sau khi đến Ninh Quốc phủ, khicháu cùng bá phụ báo cáo với cẩm y vệ."

Tống Vân Nhi chen lời: "Cha, trên đường đi ca ca đã lén cho con biết Tống Tìnhcó thể là người của Kiến Văn đế, nhắc con lúc nào cũng chú ý đến hành động củatỷ ấy. Con không dám tin đây là sự thật, nhưng con tin lời của ca ca. Khi đếndịch sở, tỷ ấy mượn dịp đi nhà vệ sinh lén rời khỏi, con vừa cho Hầu Tiểu Kỳđi thông tri cho mọi người, vừa lén theo tỷ ấy đến Hác gia, nên mới phát hiệnquả nhiên tỷ ấy là gian tế."

Đến lúc này, Ngưu bách hộ cùng mọi người tiến vào phòng, báo cho Dương Thu Trìbiết đã trói hết vợ chồng Hác lão gia tử cùng mọi nha hoàn và người hầu, ápgiải về nha môn cẩm y vệ.

Ngưu Bách hộ còn cho biết họ chưa bắt được đại tiểu thư Hác Thiến của Hác gia,không biết là ả đã chạy phương nào, đã tra hỏi Hác Dịch Phong cùng những ngườikhác, nhưng không người nào nói ra được. Lần đi này Dương Thu Trì không mangTiểu Hắc cẩu theo, nên không có cách gì truy tung. Hai người đoán già đoán noncả nửa ngày, cũng không nghĩ ra Hác Thiến sẽ trốn đến nơi nào cả.

Ngưu bách hộ biết Tống Tình là nữ nhân của đặc sứ cẩm y vệ chỉ huy sở DươngThu Trì, nên không dám bắt loạn, cho người của mình lui ra ngoài hết, rồi hỏiDương Thu Trì tính xử lý Tống Tình như thế nào.

Xử lý thế nào đối với Dương Thu Trì mà nói thì thật là phi thường gian nan.

Tống Tình tuy nhiên bị bức phải giúp dư đảng của Kiến Văn đế, nhưng nói chocùng chính là một phần tử mưu phản. Nếu bản thân hắn tự tiện thả nàng chạy đi,thì đó chính là trọng tội, cái chức cẩm y vệ chỉ huy sở đặc sứ này chỉ sợ cũngkhông còn. Nói không chừng còn bị chém rơi đầu! Nhưng mà, nếu tự thân đem mốitình đầu tiên lên đoạn đầu đài, dù là thế nào hắn cũng không thể làm được.

Và thế là, Dương Thu Trì quyết tâm đánh một ván bài. Cái đem ra đặt cược chínhlà địa vị của hắn trong tâm cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương và thậm chí là củaMinh Thành tổ, đặt cược thử coi nếu như bản thân tự ý thả trọng phạm mưu phảnra, bọn họ có chém bay đầu hắn không, còn những biện pháp xử phạt hắn thì tạmthời không thể quan tâm tới.

Ván bài Dương Thu Trì muốn đánh chính là phi cáp truyền thư của hắn có đến kịpthời hay không, âm mưu bắt cóc Hiền phi có kịp thời bị ngăn chặn hay không.Nếu như ván bài này hắn tính đúng, thì cho dù thả đi một lâu la nho nhỏ của dưđảng Kiến Văn đế, cho dù có thả thêm mấy tên, tuy trách phạt không thể khôngchịu, nhưng cái đầu trên cổ chí ít cũng còn giữ được.

Còn nếu như tin tức hắn gửi đến chậm, Hiền phi bị bắt, thậm chí bị giết, MinhThành tổ nổi cơn thịnh nộ, bản thân lại phạm vô cái tội chọc giận lão thế này,thì chỉ sợ cái đầu trên cổ khó mà giữ được.

Đến Minh triều chẳng bao lâu, nhưng Dương Thu Trì có thể cảm giác được Tốngtri huyện cùng các quan viên xung quanh mỗi khi nghe nói đến hoàng thượng đềusợ đến tái xám mặt mày, như vậy có thể thấy hoàng thượng này chẳng phải làngười lành ăn chay niệm phật gì.

Về phương diện lịch sử, Minh thành tổ đích xác là người có tiếng về sự tànbạo, thủ đoạn độc ác, lục thân bất nhận. Nhưng cho dù là tình hình có tệ đếnthế nào, đầu của hắn không nhất định là phải rụng đi. Cái đó còn coi vào trìnhđộ lý tính của Minh thành tổ. Bỡi vì bản thân hắn đối với họ vẫn còn rất hữudụng, ít nhất là về mạt bắt các dư đảng của Kiến Văn đế. Trước mắt, hắn đãthành nhân vật có thành tích đặc biệt nhất, dễ thấy nhất. Nếu như Minh thànhtổ có đủ lý trí, sẽ cho phép hắn lấy công chuộc tội, ra cái hạn bắt hết toànbộ dư đảng bắt cóc Hiền phi, thậm chí yêu cầu bắt Kiến Văn đế để đổi lại cáiđầu của hắn. Nếu như vậy, hắn dù sao vẫn còn có một chút sinh cơ.

Ngoài ra, hắn còn có một con cờ dự phòng khác: Bản thân hiện giờ đã phá được ýđồ mưu phản của Hác gia, cộng thêm trước kia đã bắt được Thái giám Vương Vệtâm phúc của Kiến Văn đế, giết chết Đại nội thị vệ tổng quản Hồng Ưng của KiếnVăn, phá cơ sở trợ giúp địch của Hạ gia, bắt được liên lạc viện Tạ quả phụ củaKiến Văn đế... Nếu đem những con cờ này ra so sánh, thì Tống Tình chẳng qua làcon tốt thí đứng vào hàng tiểu lâu la. Tổng hợp lại mà xét, Dương Thu Trì choràng, nếu như bản thân tự tiện thả Tống Tình đi, khả năng rụng đầu chỉ chiếmmột phần mười.

Hắn quyết định đánh một ván, đừng nói là khả năng sống sót cao, cho dù là cógiảm đi chút ít, hắn cũng quyết định đánh, tha cho Tống Tình đi. Đó là vì, đểhắn tự thân đem người con gái vốn là mối tình đầu của mình lên đoạn đầu đài,hắn quyết không thể làm được.

Dương Thu Trì nhờ Ngưu bách hộ cùng mọi người giải các tội phạm khác về đạilao của cẩm y vệ, riêng Tống Tình thì giao cho bản thân hắn tự xử lý.

Dương Thu Trì là đặc sứ của cẩm y vệ chỉ huy sứ, mệnh lệnh của hắn đương nhiênNgưu bách hộ phải phục tùng vô điều kiện. Y lập tức cho người đem toàn bộ sốngười bị bắt của Hác gia giải về đại lao của cẩm y vệ, chỉ để lại mấy ngườigiữ cửa cùng một số cẩm y vệ lúc sóat chờ bắt Hác Thiến mà thôi. Chẳng mấychốc, cả Hác phủ trống không.

Dương Thu Trì để Tống tri huyện cùng mọi người trở về dịch sở, chỉ để lại mìnhhắn và Tống Tình.

Tống Tình không biết Dương Thu Trì sẽ làm gì đối với mình, nên bắt đầu khóc rirỉ.

Dương Thu Trì không thèm để ý tới nàng, định tìm trong tủ ở thư phòng vài bộ yphục của nam nhân, nhưng lại tìm được mấy đĩnh bạc, đưa lên nhìn, suy nghĩ mộtchút, rồi lấy vải bố bao số bạc đó lại bỏ vào lòng. Hắn tìm thêm được vài bộ yphục nữa, đem để lên bàn, bảo: "Nàng thay bộ y phục này đi." Tống Tình khônghiểu mục đích câu nói này của Dương Thu Trì, nhìn hắn ngẩn ngơ. Dương Thu Trìgiục: "Ta chờ ở bên ngoai, thay mau lên!" Nói xong chuyển thân rời khỏi thưphòng.

Chẳng mấy chốc sau, Tống Tình từ thư phòng đi ra, người vận nam trang, phongcách nhìn vô cũng tuấn tú và siêu thoát. Chỉ có điều mặt mày nàng đầy vẻ ủdột, khóe mắt còn đọng nước mắt.

Dương Thu Trì không nói gì, kéo nàng ra tàu ngựa của Hác gia, chọn ra hai thớtngựa, gắn yên cương, phóng người ngồi lên một con, rồi nói với Tống Tình: "Lênngựa, theo ta chạy!"

Tống Tình nghĩ, bản thân mình đối đãi với Dương Thu Trì như vậy, lợi dụng tìnhcảm của hắn, làm tổn thương hắn, nhất định hắn phải hận nàng thấu xương, nhấtđịnh là định mang nàng đến chỗ nào đó để rồi đày đọa nàng một trận cho hả dạ,thậm chí sau đó còn giết đi. Chỉ có điều nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉcòn biết lên ngựa theo sau lưng Dương Thu Trì. Hai thớt ngựa cùng chạy rangoại thành.

Mấy ngày này đại tuyết cứ đổ rồi ngưng, ngưng rồi đổ liên tục. Hai người họđội tuyết mà đi, chạy hơn mười dặm thì Dương Thu Trì ghi cương dừng ngựa lại.

Tống Tình nhìn Dương Thu Trì, im lặng xuống ngựa, lê bước qua lớp tuyết dày,đến cạnh bên rìa lộ, quay đầu lại nhìn Dương Thu Trì mỉm cười thê lương, chờhắn ra tay.

Dương Thu Trì ngồi trên mình ngựa, đưa mắt nhìn về xa xa. Trời âm u nhợt nhạt,hoa tuyết rơi rụng xuống đất một cách vô thanh tô tức. Gió thỉnh thoảng phơnphớt lạnh run người. Hắn cúi đầu nhìn Tống Tình, thấy gương mặt tròn trịa củanàng hiện giờ đã rét hồng cả lên, đôi mắt đầy lệ, trong lòng cảm thấy như cócái gì cấu xé.

Hắn rút từ trong lòng ra một gói bạc, thảy đánh bịch xuống đất, cất giọng:"Nàng đi đi. Hãy tự bảo trọng!" Nói xong nhìn sâu Tống Tình một lần cuối, rồigiật ngựa quay đầu, phóng nhanh trở lại thành.

Tống Tình vô cùng sửng sốt, hai mắt đầy lệ cố chạy theo mấy bước, kêu lên vàitiếng: "Thu Trì ca ca...!"

Nhưng bóng dáng của Dương Thu Trì đã rời đi khá xa, rồi từ từ biến thành mộtđiểm đen nhỏ xíu, cho đến khi mất hẳn trong gió tuyết.

------------o0o---------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...