Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 113



Đại hán đó do dự một chút, rồi gật gật đầu: "Đại gia ngài, ngài có phải làDương Thạch Đầu...." Nói đến đây, y đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vã dậpđầu: "Tiểu nhân nhận lầm người rồi, tiểu nhân đáng chết..."

Dương Thạch Đầu? Nghe Dương mẫu từng kể qua, đây là danh tự của tên tiểu vôlại trước khi hắn tá thi hoàn hồn vào người đây mà. Y không hề nhận lầm người,chỉ có điều cái khu xác của tên Dương đầu đá trước kia giờ đã bị hắn chiếmdụng. Dương Thu Trì cười cười: "Có người thật giống ta sao?"

Đại hán lại dập đầu, thấy Dương Thu Trì không tức giận mới dám trả lời: "Đúng,tiểu nhân trước đã từng trông coi sòng ở đổ trường, nhận ra được một tên lưumanh rất thường hay đến đổ trường chơi. Người này, hắc hắc, thật là giống ngàiy như đúc. Nhưng mà, hắn so với ngài đúng là một người ở trên trời một người ởdưới vực a."

Ha ha, còn một trời một vực nữa, một con người là thế mà bị tên này phân thànhhai nửa rồi!

Dương Thu Trì nghe nói y trông coi trong coi sới bạc ở đổ trường, lòng chợtđộng, nhớ tới giấy nợ của Bạch cốt án đang tra. Kim Khả Oánh là vũ nữ danhtiếng của Túy Oánh lâu - Ninh Quốc phủ. Có người nếu muốn giết nàng, khả nănglớn nhất là tìm sát thủ ở Ninh Quốc phủ làm thay. Như vậy có thể nói, giấy nợrơi ra ở hiện trường này rất có khả năng là của tên lưu manh nào đó thường vàođổ trường tại Ninh Quốc phủ, và không chừng đại hán này cũng biết. Nghĩ vậy,hắn bèn tiện thể hỏi: "Ngươi coi sóc sòng bạc bao lâu?"

"Trước khi tỷ tỷ của tôi giới thiệu đến làm đương sai cho tri phủ đại nhân,tôi nhất mực soi sới bạc ở đổ trường, rất nhiều năm rồi, các sòng bạc lớn nhỏở Ninh Quốc phủ, bao quát cả các châu huyện phụ cận tôi đều đã kinh qua." Đạihán nói đến chuyện này dường như có phần tự đắc với quá khư huy hoàng.

"Vậy, ngươi có biết một tên gọi cái gì là 'Trụ Tử' không?"

Vừa nghe câu hỏi của Dương Thu Trì, Tống tri huyện cùng mọi người ở phía saulập tức hiểu rõ dụng tâm của hắn, đều vễnh tai lên nghe.

"Gọi là 'Trụ Tử' à?" Đại hán lặp lại lời, suy nghĩ thêm một lúc, "Người tên'Trụ Tử' thường đến đổ trường có tới mấy tên, không biết đại gia ngài hỏi làtên nào?"

Dương Thu Trì cẩn thận nhớ lại nội dung của giấy ghi nợ, đáp: "Người này hainăm trước có khả năng vay tiền của một người họ Lưu gì đó."

"Ngài nói chính là Lưu đại gia chuyên cho vay nặng lãi hả? Rất nhiều người vaytiền với giá cắt cổ với y." Đại hán đáp, rồi cúi đầu nghĩ thêm chút nữa, rồichợt vỗ mạnh đầu, "Tôi nhớ ra rồi. Kẻ mà đại gia ngài nói tới nhất định là TônTrụ tử. Tiểu tử này là con quỷ nghiên cờ bạc, cha hắn bị hắn chọc cho chết, vợhắn cũng bỏ đi, thế mà hắn vẫn nghiện chơi bạc không chừa."

Dương Thu Trì vội hỏi: "Tên Tôn Trụ tử này đã từng vay nặng lãi với Lưu đạigia?"

"Đúng a, hai năm trước do Tôn Trụ tử không có tiền trả lãi vay, thủ hạ của Lưuđại gia đã dùng một khối đã đập nát tay phải của Tôn trụ tử ngay trước sòngbạc. Cánh tay của Tôn trụ tử từ đó phế luôn."

"Lưu đại gia gì đó có tên là gì? Y ngụ ở đâu?" Dương Thu Trì hỏi dồn. Tên họLưu chuyên cho vay nặng lãi này rất có khả năng kiêm nghề sát thủ. Dương ThuTrì cảm thấy có chút hy vọng rồi.

"Y tên là Lưu Bưu, trước đây thường hay cho vay nặng lãi ở các đổ trường lớnnhỏ trong Ninh quốc phủ, có một đám thủ hạ rất hung hãn. Nhưng mà tôi không rõy ngụ ở đâu. Tính ra tôi đã li khai đổ trường được một năm hơn rồi, càng khôngrõ việc này hơn nữa." Đại hán lộ vẻ áy náy đáp.

"Vậy ngươi nghĩ kỹ coi ai có thể biết nơi hạ lạc của y?" Dương Thu Trì vội vãhỏi, hỏi xong lại nhấn mạnh thêm một câu, "Chuyện này đối với ta vô cùng trọngyếu!"

Nếu như không có Dương Thu Trì, tỷ tỷ Lý thị của đại hán này nhất định là bịtống tiễn vào đại lao, nói không chừng còn bị chém đầu. Do đó, Dương Thu Trìcó thể được coi là ân nhân cứu mạng của chị hắn, đương nhiên đại hán cảm kíchkhông hết lời, khi nghe Dương Thu Trì nói như vậy, nhất định phải cố tận tâmkiệt lực giúp đỡ hắn. Y cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp: "Vị Lưu Bưu nàytrước ở đâu tôi không rõ lắm, nhưng y có một nhân tình ở Túy Oanh lâu tên làThôi Diễm Diễm, tôi nghĩ cô nương này vẫn còn ở đó. Cô ta nhất định sẽ biết."

Ha ha, cuối cùng cũng lần ra đầu mối rồi! Dương Thu Trì cao hứng phi thường,quay đầu lại hưng phấn nhìn Tống tri huyện và mọi người. Mọi người cũng vôcùng hứng khởi, đạc biệt là Tống Tình, đôi mắt to sáng ngời nhìn hắn đầy vẻsùng bái.

Chu tri phủ chứng kiến cuộc đối thoại của họ, lại nghe nói muốn truy tìm LưuBưu, bèn nhíu mày: "Dương công tử, tên Lưu Bưu này là một kẻ cường hào trongNinh quốc phủ này, có không ít tay chân, ta tốt nhất là phái một số người theocông tử biết đâu có thể có chỗ dùng."

Thủ hạ trong tay Dương Thu Trì hiện giờ ngoài Hầu Tiểu Kỳ và một cẩm y vệ, thìchỉ có Long Tử Tư thư sinh yếu ớt. Tuy còn có Tống Vân Nhi có thể đánh đấm,nhưng nàng dù sao là một tiểu cô nương, làm sao đi bắt người cho được? Hắn vốnđịnh đến chỗ Ngưu bách hộ mượn nhờ cẩm y vệ, nhưng hiện giờ đêm đã khuya rồi,đến kêu người quả thật là phiền, nên đang lúc trù trừ, Chu tri phủ đề nghị cửbộ khoái đi theo chính là quá tốt. Hơn nữa, hắn không tin đối phó với một tênlưu manh nho nhỏ thế này bộ khoái lại làm không được.

Chu tri phủ lập tức một đại đội bộ khoái gồm mấy chục người đi cùng với DươngThu Trì. Dương Thu Trì bảo Tống Vân Nhi và Tống Tình quay về ngủ, tuy thầntình trên mặt Tống Vân Nhi rất không ổn, cuối cùng vì lo cho sự an toàn củahắn mà nhất quyết đi theo. Tống Tình đang yêu đương cuồng nhiệt Dương Thu Trì,không muốn cách xa một chút nào, đương nhiên cũng nhất quyết muốn đi. Khôngcòn cách nào khác, toàn thể mọi người đều thượng trận, ngay cả cô vợ mới XuânNha của Long Tử Tư được Dương Thu Trì chuộc về cũng đi theo.

Nhóm của Dương Thu Trì cùng bộ khoái cùng chú Tiểu Hắc cẩu yêu quý của hắncùng kéo rốc đến Túy Oanh lâu.

Hiện giờ là canh tư, đêm tuy đã khuya nhưng vốn là thời khắc Túy Oanh lâu hoạtđộng nhộn nhịp nhất. Chỉ có điều nhân vật hậu đài của Túy Oanh lâu là Vươngđồng tri vừa bị giết, nên tuy vẫn còn mở cửa đón khách, bên trong đã vắng lặngđi rất nhiều so với ngày thường.

Dương Thu Trì cùng mọi người đã đến đây một lần lúc ban ngày, nên dễ dàng tiếnvào đại viện. Bọn móng rùa vừa thấy bọn họ, phảng phất như thấy sát thần, hơnnữa lần này còn mang theo nhiều bộ khoái hơn, nên ai nấy đều kinh tâm. Chỉ cóđiều dù chúng có muốn tránh cũng không dám tránh, chỉ biết ráng đưa đầu chạyra đón, cung cung kính kính mời họ vào đại sảnh.

Tú bà mập như con gà mái dầu vội vội vàng vàng lạch bạch chạy ra, trên mặthiện nụ cười gượng gạo, vừa định kêu các cô nương ra tiếp khách, bị Dương ThuTrì phất tay ngắt ngang: "Chúng ta chẳng phải đến đây chơi, Thôi Diễm Diễm cônương còn ở đây không? Kêu cô ta ra đây."

Tú bà cười cầu tài đáp: "Đại gia, Thôi Diễm Diễm cô nương đã hoàn lương rồi,không còn ở chỗ chúng tôi nữa a."

"Cái gì? Hoàn lương? Gả về cho ai vậy?" Dương Thu Trì hỏi, lại chêm thêm mộtcâu, "Ngươi đừng hòng lừa ta, nếu không trái đắng ngươi ăn không nổi đâu!"

Trưa hôm qua Dương Thu Trì và mọi người đại náo Túy Oanh lâu, tú bả này bị ănđòn không biết mấy lần, nên giờ nghe thấy thế liền sợ đánh bò cạp, vô ý thứclấy tay che mặt: "Đại gia, lão thân sao dám lừa ngài a! Lưu đại gia ở đổtrường đã chuộc thân cho cô nương ấy về làm tiểu thiếp rồi, mang về nhà rồi."

Dương Thu Trì hỏi dồn: "Lưu đại gia? Là người tên là Lưu Bưu đúng không? Y ngụở đâu?"

"Đúng là Lưu Bưu. Nhà của y ở đâu lão thân không biết a."

"Ngươi nhanh chóng hỏi hết các cô nương và bọn móng rùa của ngươi xem, coi cóai biết Thôi cô nương và người họ Lưu đó ở đâu không?"

Tú bà luôn miệng đáp ứng, gọi hết mọi cô nương lại hỏi, nhưng không ai biết.Mụ sau đó cho gọi hết bọn móng rùa, hầu nam, hộ viện tới hỏi qua một lượt,cuối cùng có một tên móng rùa thường đến đổ trường chơi nói ra địa chỉ của LưuBưu. Dương Thu Trì lệnh cho hắn dẫn đường đến ngay nhà của tên họ Lưu này.

Lưu Bưu sống bằng nghề cho vay nặng lãi, ngụ ở một đại trạch viện lớn ở trongthành, bên trong còn có một đám tiểu lâu la bảo hộ.

Các bộ khoái của tri phủ nha môn chẳng hiểu là biết lễ phép hơn cẩm y vệ, haycăn bản là vì sợ Lưu Bưu, mà thật thật thà thà e dè gõ cửa. Cửa viện mở ra,bọn gác cổng nhìn đánh giá họ một hồi, rồi bực bội cho người vào thông báo.Một lúc sau, tên gác cổng ấy mới lười biến ra mời họ vào, cho ngồi chờ ở phòngkhách, ngay trà cũng không mời một chung.

Dương Thu Trì tức đến phình mũi, nhưng hiện giờ không có chứng cứ chứng minhLưu Bưu là hung thủ, chỉ còn biết ráng nhịn để chờ coi sao rồi tính tiếp.

Lúc này, mấy dãy phòng trong viện đua nhau thắp sáng đèn, một đám bốn năm tênmột đội trong bộ dạng du côn ào ạt tập trung lại trước vườn, nhiều tên rõ ràngcòn mang đao kiếm trên người.

Dương Thu Trì dự cảm chuyện này sợ không tiến hành ổn thỏa được, tên Lưu Bưuxem ra là một dạng xã hội đen rồi, bọn bộ khoái trong tri phủ nha môn có vẻrất sợ y. Tiểu Hắc cẩu nhất mực đi cạnh Dương Thu Trì cũng cảm giác được nguyhiểm, phục xuống chân hắn, cảnh giác nhìn đông nhìn tây. Dương Thu Trì có chúthối hận không mang Ngưu bách hộ và cẩm y vệ theo.

Chờ thêm một lúc nữa, từ nội đường mới bước thêm ra vài người, dẫn đầu là mộtngười mập mạp, mặt đầy thịt, phía sau có ba nam nhân thể hình tráng kiện, mặtmày nghiêm lạnh.

Tên mập ấy nghênh ngang ngồi xuống ghế: "Ta chính là Lưu Bưu, có chuyện gì cứnói đi."

Một bộ đầu bước lên khom người ôm quyền thi lễ: "Lưu gia, đêm khuya mà làmphiền, thực xin lỗi, chúng tôi..."

"Nếu như là ngại làm phiền, thì sao chẳng cút cho khuất mắt!" Lưu Bưu lạnhlùng nói.

Tên họ Lưu này quả thực là lợi hại! Bộ đầu ấy vô cùng bối rối, quay lại nhìnDương Thu Trì, không biết làm sao cho phải.

Bọn lâu la ngoài đại đường từ từ tiến vào trong, khoanh tay đứng sau lưng họ.Như vậy, Dương Thu Trì cùng mọi người rơi vào cảnh trước sao đều thụ địch.

Dương Thu Trì lên tiếng: "Chúng ta đến tìm ngươi, là vị một vụ bạch cốt án.Chúng ta tìm thấy một tờ giấy nợ, so với án kiện này có liên quan. Trên tấmgiấy nợ này có tên của ngươi, là do một tên 'Trụ Tử' nhân vì thiếu ngươi haichục lượng bạc mà viết ra. Ngươi có nhớ hay không?"

Tuy trong đại sảnh chỉ có mấy cái đèn lồng, quang tuyến rất hôn ám, nhưngDương Thu Trì vẫn cảm giác thân thể của Lưu Bư khẽ chấn động, nhưng không nóilời nào.

Dương Thu Trì đứng dậy, bước đến trước mặt Lưu Bưu, lấy từ trong người ra mộttấm giấy nợ, đưa ra bảo: "Ngươi hãy xem thử đi, biết đâu sẽ nhớ ra chuyệnnày."

Lưu Bưu nhìn Dương Thu Trì chằm chằm, không hề nói tiếng nào tiếp lấy tờ giấy,nhưng không hề xem, chỉ dùng hai mắt trợn to nhìn hắn, dùng một tay vo tròn tờgiấy nợ, đưa tay lên cao, cười lạnh hai tiếng như con cú mèo ăn đêm nhìn thấycon mồi: "Xem xong rồi, hiện giờ các ngươi có thể cút được rồi!"

Hầu Tiểu Kỳ đứng sát sau lưng Dương Thu Trì chợt quát lên: "Khốn kiếp! Ngươilà cái gì mà dám vô lễ với các đại gia chúng ta!"

Lưu Bưu nhìn ngắm Hầu Tiểu Kỳ, lười biếng ngáp dài. Một đại hán phía sau LưuBưu bước lên hai bước, không nói lời nào, vung chưởng đánh về phía Dương ThuTrì. Hầu Tiều Kỳ vung quyền ngăn lại, hai tay giao nhau, hai người đều chấnđộng toàn thân, cùng lùi về sau một bước, chứng tỏ công lực tương đương.

Hầu Tiểu Kỳ tức giận, xoắn tay áo định tiến lên, bị Dương Thu Trì ngăn lại.

Võ công của Hầu Tiểu Kỳ so với đại hán vừa rồi xem ra tương đương, nếu mộtmình đối phó với ba tên nhất định sẽ thua thiệt, hơn nữa phía sau còn khánhiều bọn lâu la. Các bộ khoái bên Dương Thu Trì tuy nhiều, nhưng xem ra rấtsợ Lưu Bưu, hiện giờ không dùng được gì. Cây súng của Dương Thu Trì gài ở trênđùi, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không thể dùng súng súng với bọn lưumanh này, bỡi vì số đạn còn lại chỉ có sáu viên.

Nhưng hắn còn Tiểu Hắc cẩu có thể một đối mười, còn có Tống Vân Nhi và HầuTiểu Kỳ. Hơn nữa, những người theo hắn hầu hết là bộ khoái của tri phủ nhamôn, nếu muốn làm thật, đối phương nhất định phải suy xét kỹ, bỡi vì chúngkhông thể công khai đối kháng quan phủ, nên nếu có thể xuất kỳ chế thắng, cóthể khống chế cục diện này.

Dương Thu Trì quay lại nháy mắt ra hiệu cho Tống Vân Nhi, gật gật đầu, sau đóchuyển người nhìn thẳng Lưu Bưu, lạnh lùng nói: "Chúng ta hoài nghi ngươi cóliên quan đến án này, nên hiện giờ muốn bắt giữ ngươi, nếu như ngươi dám phảnkháng," Hắn chợt quay sang Kim sư gia, "Sư gia, theo hình luật thì như thếnào?"

Kim sư gia và Tống tri huyện đã bị bọn lâu la bao vây phía sau làm cho kinhtâm động phách, nghe Dương Thu Trì hỏi, run run đáp: "Theo 'Đại Minh luật' quyđịnh, 'Nếu như tội nhân cậy thế chống cự, giết ngay tại trận."

"Ha ha ha!" Lưu Bưu cười lớn, đút giấy nợ trong tay vào dưới hộc bàn, sau đókhoanh tay cười lạnh, "Vậy các ngươi lên giết đi!" Bọn tiểu lâu la đều cườirống lên.

Khi tiếng cười hơi hạ xuống, trong đại sảnh chợt vang lên tiếng nói lạnh lùngcủa Tống Vân Nhi: "Lưu Bưu, trong lúc ta đếm tới ba, ngươi nên ngoan ngoãngiao tờ giấy nợ đó!"

Tống Vân Nhi bước ra ngoài: "Một.....!"

Trên mặt Lưu Bưu lộ ra nụ cười lạnh tán thưởng, hai tay khoanh trước ngực nhìnTống Vân Nhi. Ba tên đại hán vạm vỡ phía sau lưng y xoắn xoắn tay áo, bọn tiểulâu la phía sau Tống tri huyện cùng mọi người từ từ áp tới.

"Hai...!" Tống Vân Nhi từ từ bước lại trước mặt Lưu Bưu, lời nói lạnh như đao.

Ba đại hán vạm vỡ sau lưng Lưu Bưu đua nhau rút tiêm đao, bước lên trước mộtbước, đứng cạnh Lưu Bưu, nhìn trừng Tống Vân Nhi.

Lưu Bưu cười ha hả, giơ tay phải chỉ Tống Vân Nhi: "Con nhãi ranh kia, ngươinên đếm đến ba rồi...."

Lời chưa kịp dứt, hàn quang lóe lên, Lưu Bưu phát ra một tiếng kêu thảm. Bàntay phải vừa rồi còn chỉ Tống Vân Nhi, hiện giờ đã đứt tiện cả bàn tay, máutươi phún ra tứ phía. Lưu Bưu kêu thảm lăn từ trên ghế xuống đất.

Động tác của Tống Vân Nhi quá nhanh, ba đại hán thậm chí còn chưa nhìn rõ nàngrút kiếm ra như thế nào, bàn tay phải của Lưu Bưu đã bị nàng chém rụng!

Ba đại hán cùng tức giận hét lên một tiếng, ba mũi tiêm đao đồng thời đâm vềphía Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi như không hề thấy điều đó, lập tức hàn quangquen thuộc lại lóe lên thêm vài cái nữa. Ba tiếng hét thảm dường như đồng thờicất lên, toàn bộ tay phải cầm tiêm đao của ba đại hán đều bị chém đứt gần nhưcùng một lúc, ba bàn tay đầy máu rớt phịch xuống đất, máu tươi bắn đầy.

Chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, ngay cả Tiểu Hắc câu chuẩn bị nhảyphắt lên cũng chỉ vừa kịp phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp thì mọi chuyện đãkết thúc rồi.

Cô gái nhỏ này thế mà ngoan độc! Không những bọn lưu manh và bộ khoái đều có ýnghĩ như vậy, ngay cả Dương Thu Trì cũng lạnh người. Đêm nay sao Tống Vân Nhixuất thủ ngoan lạt, không hề có điểm dung tình thế này?

------------o0o---------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...