Nạp Thiếp Ký
Dương Thu Trì vừa thấy thần tình này của hắn, liền biết hắn có tật giật mình,bèn nghiêm giọng hỏi: "Ngươi tự khai ra, hay là chờ chúng ta bẻ mấy lóng xươngcủa ngươi rồi mới chịu khai?" Ngừng lại một chút, gã tiếp: "Nói thật cho ngươibiết, Vương Phúc Thuận chưởng quỹ của ngươi đã đem hết chuyện ngươi giết KimKhả Oánh cô nương khai ra rồi, ta chỉ muốn ngươi nói lại lần nữa, để coi ngươicó thành thật hay không." Ngừng lại một chút, gã cười cười, "Nhưng mà nếungươi cũng thật thà thiệt, giết người xong rồi mà không chịu trốn, còn ở lìtại nhà dụ dỗ chị dâu cà thất cà bát như thế!"
Ngô Tường nghe nói ngay cả Vương chưởng quỹ cũng đã khai ra rồi, bản thân còngì để mà ẩn giấu nữa, mặt ỉu xìu như gà chết nói: "Lão gia, tôi khai, tôi khaihết, Vương chưởng quỹ cho tôi bảy chục lượng bạc bảo tôi đi giết Khả Oánh cônương, nhưng tôi không giết cô ta a, tôi thật không có giết cô ta, nên tôikhông bỏ trốn."
Cái gì? Nghe câu nói này, Dương Thu Trì lập tức sửng sốt, quay sang nhìn Tốngtri huyện. Vẻ mặt Tống tri huyện vốn đang rất nhẹ nhõm, chợt trong khoảnh khắcbiến thành nghiêm túc hẳn lên. Tống tri huyện hỏi: "ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Tôi thật không có giết Khả Oánh cô nương," Ngô Tường xuất hạn mồ hôi trán,choáng váng run rung nói, "Tôi đi tìm cô ta, chuẩn bị giết cô ta, nhưng tìmsuốt bao nhiêu ngày mà không gặp, đến Túy Oanh lâu tốn ít tiền mới từ bọn Móngrùa thám thính được Khả Oánh cô nương vừa rời khỏi đó mấy ngày, đến giờ vẫnchưa về. Vương chưởng quỹ cứ mãi hối thúc tôi, bạc ông ta cho tôi đã xài khánhiều rồi, trả lại thì không trả được, nên tôi cứ cân nhắc, dù gì thì Khả Oánhcô nương cũng thất tung rồi, vậy thì lừa Vương chương quỹ nói là do tôi giết,thi thể đã xử lý xong, Vương chưởng quỹ do trốn đi nên ắt là không biết. Vìthế, tôi cứ nói như vậy, quả nhiên Vương chưởng quỹ tin, và bỏ trốn đi ngay."
Dương Thu Trì trợn mắt, làm gì có chuyện vừa khéo như thế chứ? Chẳng lẽ têntiểu tử này định lừa ta? Dương Thu Trì hướng về phía Ngưu bách hộ đá mắt, Ngưubách hộ hội ý, phất tay, bọn cẩm y vệ lại bắt đầu tiến hành hình tấn bức cungđối với Ngô Tường, khiến hắn chết đi sống lại.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, tuy nhiên hiện giờ còn chưa biết Ngô Tường nói thậthay nói dối, nhưng Ngô Tường đã từng muốn giết Kim Khả Oánh cô nương, và đã đitìm kiếm hòng thực hiện ý độ, như vậy đã cấu thành tội dự định cố ý giết ngườirồi, chịu vài đòn hành hạ như vậy cũng không phải là quá. Hơn nữa, ở Minhtriều, hình tấn bức cung lại là thứ hợp pháp!
Ngô Tường bị cẩm y vệ đánh ngất đi vài lần, nhưng vẫn không thừa nhận đã giếtKim Khả Oánh cô nương.
Rốt cuộc, Ngưu bách hộ lại dùng tới chiêu bẻ tay bức cung đại pháp. Tên NgôTường này có sức đề kháng kém hơn Vương Phúc Thuận nhiều, mới bị bẻ gãy mộtngón tay là đã kêu thảm liên tục, nguyện ý xin chịu tội.
Tống tri huyện cùng mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, sau khi hỏi kỹ quátrình sát nhân, họ mới phát hiện những điều Ngô Tường khai căn bản là thứ đầutrâu gắn vào mình ngựa, lúc thì khai dùng đao giết, lúc thì nói bóp cổ chết,khi thì nói đến Túy Oanh lâu giết, khi lại đổi thành giết ở ngoại thành Ninhquốc phủ, giết xong rồi thì giấu thi thể vào trong hào nước quanh thành, sauđó lại nói thiêu thi thể, ngay cả địa điểm giết người chôn thây ở Quảng Đứchuyện cũng không khai khớp được chút nào.
Ngưu bách hộ tức đến nổi hỏa khí bốc lên ba trượng, lại bẻ gãy thêm của NgôTường một ngón tay, khiến hắn ngất đi thêm vài lần nữa, nhưng rốt cuộc cũngkhai lếu láo loạn cả lên, căn bản so với tình huống thật tế không khớp tí nào.
Tống tri huyện thực tại vô kế khả thi, bắt đầu lê tiếng mớm cung. Tinh thầncủa Ngô Tường đã bị tồi hủy triệt để, nên nhất mực thuận theo lời của Tống trihuyện mà thừa nhận hết.
Từ quá trình thẩm vấn mà xét, Dương Thu Trì càng lúc càng khẳng định, tên NgôTường này nhất định không phải là hung thủ giết người.
Trong tình huống bình thường, hung thủ trong lúc bị khốc hình bức cung, đểmiễn trừ sự thống khổ quá lớn không cách gì chịu được, cái gì cũng nhận làđúng hết. Nhân vì nói lời không thật, nên tiếp tục chịu thêm cái khổ nặng hơn.Khi làm như thế vừa không có tác dụng tránh khỏi sự thống khổ, mà còn vì khainhận lung tung, nhận tội xong rồi thì coi như hết, vì người ta sẽ căn cứ vàolời khai đó mà định tội chém đầu.
Ngô Tường sở dĩ khai bừa đi, là vì thụ hình quá nặng, muốn miễn trừ thứ thốngkhổ này. Hắn không biết tình huống chân thật của vụ hung sát, nên không khaiđược cái gì ra hồn, chỉ biết tự sáng tạo ra lung tung, hoặc thuận theo lời củathẩm vấn viên mà đáp bừa hoặc nhận bừa.
Kim sư gia nghe Ngô Tường nguyện ý khai nhận, liền tìm giấy bút chuẩn bị ghitờ khai, Dương Thu Trì phẩy tay: "Thôi coi như xong, không cần ghi làm chinữa."
Kỳ thật, Kim sư gia và Tống tri huyện từ những lời khai không ra đầu ra đuôicủa Ngô Tường đều đã biết tên này có khả năng không phải là người giết Kim KhảOánh, mà là do chịu tra tấn không nổi, khai láo khai lếu đó thôi. Nếu như cứthế mà định án, nói không chừng sẽ thành một án oan thứ hai giống như Long TửTư vậy. Và lần này nếu phán đoán và xử sai, muốn lau sạch mông nhất định khôngthể dễ dàng như lần này.
Tuy nhiên, Tống tri huyện và mọi người không có chủ ý gì, đều nhìn về phíaDương Thu Trì.
Dương Thu Trì cười khổ, vì bản thân hắn cũng chẳng có chủ ý gì hay, chỉ cònbiết chờ ngày mai về Quảng Đức huyện thử nhờ Kim sư gia phái người đi điều tramảnh giấy viết thu được và người họ Lưu nào đó coi như thế nào, coi xem có mấuchốt gì mới không.
Bận suốt cả ngày, trời bây giờ sắp tới, Dương Thù Trì ra lệnh thả chị dâu củaNgô Tường ra. Hắn không muốn quản tới chuyện thông gian giữa chị dâu em chồngnhà họ, muốn quản thì cứ để người của Ninh Quốc phủ tới quản. Sau khi để choNgưu Bách hộ phái cảm y vệ tạm thời đưa Ngô Tường về giam trong đại lao củacẩm y vệ, tìm lang trung giúp hắn nối lại xương gãy, hắn hẹn sáng sớm mai sẽgiải tên này về Quảng Đức huyện, chờ chân tướng của vụ án này sáng tỏ rồi xửlý sau.
Mọi người đều cảm thấy rất ủ rũ, nguyên cứ tưởng Bạch cốt án này đã phá đượcrồi, không ngờ con vịt được nấu nhừ rồi mà còn biết bay!
Tống Tình thấy mọi người không thoải mái, liền cười nói: "Ta nói mời mọi ngườiđi chơi hoa thuyền, chúng ta giờ cùng đi nào."
Đề nghị này khiến Tống tri huyện nhanh chóng khôi phục tinh thần. Ca ca củaTống tri huyện qua đời rồi, Tống Tình và mẹ của nàng nhất mực sống một mình,Tống tri huyện có chút tự trách là không chiếu cố tốt cho cô nhi quả mẫu nhàhọ. Hiện giờ, lão muốn nhân cơ hội này bái phỏng một chút thân gia của nhàTống Tình, để coi xem chuyện hôn nhân này họ tính thế nào.
Dương Thu Trì nghe kiến nghị của Tống Tình, thần tình lại càng ủ rũ hơn, điềmđạm đáp: "Mọi người cứ đi đi, ta hơi mệt, muốn nghỉ sớm một chút." Nói xongchuyển thân từ từ bước. Long Tử Tư kéo Xuân Nha theo sau: "Chúng tôi hầu thiếugia, chúng ta cùng đi."
Tống Vân Nhi cũng nói: "Muội cũng đi cùng ca ca, không đi nữa."
Tống Tình có chút bối rối, nhưng lời đã nói ra rồi, không biết làm sao chophải, nên gấp đến đỏ hồng cả mặt. Tống tri huyện cười ha ha: "Tình nhi, nếu,nếu như hôm nay mọi người đều mệt, vậy, vậy thì để hôm khác tới đi."
Ngưu bách hộ thấy Dương Thu Trì không vui, bèn nói: "Hôm nay Dương huynh đệcùng các vị cứ ở chỗ nha môn Bách hộ sở của bổn quan đi. Ta sẽ chiêu đãi tốtcác người, muốn xem ca vũ, ta sẽ gọi vũ nương vào trong nha môn múa ca. Chúngta vừa uống rượu vừa hân thưởng." Nói rồi bước vội lên trước, sánh vai cùngDương Thu Trì, bảo: "Dương huynh đệ, đêm nay lão ca cùng đệ uống cho thốngkhoái một bữa, đệ thấy thế nào?" Dương Thu Trì miễn cưỡng cười, gật gật đầu.
Tống Tình cũng nhanh chóng vượt lên, đi sát cạnh Dương Thu Trì, thu lại thầntình lợt lạt trên mặt, mở miệng định nói gì đó, nhưng nhìn Ngưu bách hộ cùngmọi người bên cạnh, không tiện hé môi.
Vốn chuyện này chẳng có gì, nhưng hành vi của Tống Tình như vậy khiến sự ủykhuật trong lòng Dương Thu Trì càng thêm nặng, sự chua chát dâng lên cả đỉnhđầu. Hắn không muốn người khác thấy bộ dạng của mình như vậy, nên tăng tốcbước lên phía trước.
Tống Tình theo không kịp, hơi hoảng: "Thu Trì ca ca. Thu Trì ca ca, chờ muộimột chút được không?" Nói rồi chạy theo vài bước, thu giữ tay áo của hắn.Dương Thu Trì dừng chân lại, những người khác thấy họ dường như có điều gìmuốn nói, nên đi lên phía trước một quảng chờ.
Tống Tình cắn cắn răng: "Thu Trì ca ca, xin lỗi, là muội không tốt, chọc chohuynh nổi nóng... muội không phải cố ý..." Tống Tình không xin lỗi còn tốt,đàng này lời xin lỗi của nàng càng khiến sự chua chát trong lòng Dương Thu Trìcàng dâng cao. Hắn nhìn gương mặt kiều diễm của Tống Tình, không biết vì saomình lại khó chịu như thế, chẳng lẽ, đây là thứ mà trong truyền thuyết gọi làghen tuông đây sao?
Trong xã hội hiện đại, Dương Thu Trì không tìm được bạn gái, nên không nếm mùivị ghen tuông là thế nào. Tá thi hoàn hồn trở lại Minh triều, Phùng TiểuTuyết, Tống Vân Nhi, Bạch Tố Mai, Tần Chỉ Tuệ... từng nàng từng nàng đều đốivới hắn sùng bái hỉ hoan giống như thần tượng Tứ đại thiên vương trong thờihiện đại vậy. Thậm chí ngay cả Mỵ nương, tiểu thiếp của Tống tri huyện, cũngtìm đủ mọi cách câu dẫn hắn.
Cái cô mỹ nữ búp bê bùn Tống Tình này tuy hắn chưa gặp bao lâu, nhưng trongđêm trăng ấy đã lén hôn hắn, khơi gợi lên trong lòng hắn bao nhiêu nỗi tưtình. Để rồi sau đó hắn mới biết, thì ra người ta đã có bạn trai rồi, lại làanh chàng đẹp trai con nhà giàu nữa. Không cần nói cũng biết, đấy chính là mộtcông tử phong lưu thuộc hàng ngọc thụ lâm phong gì đó chứ gì... cho nên khiTống Tình đề nghị đến chỗ bạn trai yêu cầu hắn mời mọi người đi chơi hoathuyền, bình giấm chua, à không, bình ngũ vị trong lòng Dương Thu Trì chợt vỡra!
Dương Thu Trì kỳ thật là người đa sầu đa cảm, và hắn thường tự cho rằng mìnhchọn sai nghề. Theo đạo lý, pháp y cần phải đối diện những thi thể lạnh băngbăng, và tuyệt không thể bị chút tình cảm nào tác động. Nhưng Dương Thu Trìvốn đã rơi vào thế giới tình cảm hư nghĩ không dễ dứt ra. Lúc còn là học sinhtrung học, hắn thường xem tiểu thuyết của Quỳnh Dao, một bạn nữ cùng lớp chomượn cuốn "Tụ Tán lưỡng y y", hắn xem xong, bị câu chuyện ái tình trong tiểuthuyết đó cảm nhiễm và ưu sầu khó chịu những ba ngày.
Dương Thu Trì đưa mắt nhìn cảnh tịch dương ở xa xa, cố sức xua tan tâm sựtrong lòng, buộc bản thân phải nghĩ, hiện giờ đang ở một đô thị lớn, thế màlại được chứng kiến phong cảnh chiều tà tuyệt đẹp không hề có chút ô nhiễm nhưthế này.
Tống Tình nhìn Tống tri huyện cùng mọi người quay lưng lại ở xa xa, rõ ràng làkhông muốn làm cho hai người bối rối. Nàng ngập ngừng một chút, quan sát gươngmặt của hắn, cắn chặt hai hàm răng nhỏ nhắn, hạ quyết tâm, đột nhiên nắm tayhắn, nhón chân, nhanh chóng đặt lên môi hắn một nụ hôn...
Chỉ có thế, khối băng trong lòng Dương Thu Trì chợt sụp đổ. Hắn quay lại nhìnTống Tình, thì thào hỏi: "Muội làm gì thế?"
"Muội không biết." Tống Tình mở to mắt nhìn hắn, gương mặt bầu bĩnh đỏ hồng,núm đồng tiền thật mê người, "Chuyện hôn sự này cha mẹ của muội đã định ra từkhi muội còn rất nhỏ, nhưng.... nhưng người muội thích... muội thích ở bêncạnh huynh." Tống Tình to gan nhìn thẳng Dương Thu Trì, đôi mắt to óng ánh ánhlửa tình đang bập bùng cháy.
Thì ra, nữ tử ở Minh triều không phải đều gục đầu cố gắng trở thành người hiềnlương thục nữ, mà cũng dám chủ động truy cầu ái tình. Tiểu thuyết thời MinhThanh đều miêu tả như vậy, ví dụ như "Náo Hoa Tùng" miêu tả một thiếu nữ tênlà Ngọc Dung to gan theo đuổi một thư sinh anh tuấn tên là Bàng Văn Anh có thểcho thấy rõ điều này.
"Nhưng mà muội dù gì cũng phải gả cho y...." Dương Thu Trì chợt cảm thấy lòngthắt lại.
Ánh mắt của Tống Tình chợt ảm đạm hẳn đi, cúi đầu không nói gì.
Thấy Tống Tình như vậy, Dương Thu Trì có phần tự trách, hôn nhân thời cổ đạiđâu phải do hai người làm chủ. Dương Thu Trì đương nhiên hiểu rõ điểm này, câunói vừa rồi của mình chẳng phải là trẻ con quá hay sao? Hắn muốn Tống Tình làmgì bây giờ? Cùng hắn tư bôn hay sao? Trở về nhà khóc lóc yêu cầu từ hôn chăng?Để một cô gái như nàng tự xử lý chuyện mà nàng căn bản không có quyền xử lý,hắn quả thực là quá ích kỷ rồi.
Dương Thu Trì nhìn về phía Tống tri huyện cùng mọi người, đột nhiên phát hiệnTống Vân Nhi một mình lẻ loi đứng một góc, không biết là đang nghĩ gì. Hắnhiện giờ không có đủ thời gian để nghĩ coi Tống Vân Nhi đang có tâm sự gì,trước hết ổn định một đầu rồi hẳn hay, nên cầm lấy tay Tống Tình bảo: 'Đượcrồi, chuyện này đừng nghĩ đến nữa, chúng ta đi thôi." Tống Tình gật gật đầu,hai người sánh vai nhau dấn bước cho kịp với Tống tri huyện cùng mọi người.
Hiện giờ thì Dương Thu Trì có thì giờ đoán được suy nghĩ của Tống Vân Nhi rồi.Cô thiên kim tiểu thư điêu ngoa này nhất định là ngầm lưu luyến hắn, hắn hiểurõ như thế, dù chưa nói thành lời, nhưng không biết nguyên nhân vì sao, được ởchung với nàng hắn thật là vui vẻ.
Dương Thu Trì lén nhìn Tống Vân Nhi, thấy nàng không thèm để ý gì đến hắn, vốnđịnh nói với nàng vài lời, nhưng lại sợ Tống Tình lại nghĩ khác, khi đó chẳngkhác nào dập được hồ lô thì quả bầu nổi lên, tránh gió lại gặp phải bão. DươngThu Trì đột nhiên phát giác, bản thân hắn đang đứng giữa hai cô gái, quay sangtrái hay sang phải đều không thể, thật không có cái khổ nào bằng.
Mọi người cùng đến Bách hộ sở nha môn của Ngưu bách hộ, cách tri phủ nha mônkhông xa. Sau khi an bày chỗ ở xong, Ngưu bách hộ bày tửu yến, mời rất nhiềuca nữ tới xướng hát khiêu vũ uống rượu trợ hứng, cố gắng tận lực nịnh nọtDương Thu Trì, cho tới nửa đêm mới tan.
Sáng hôm sau, Dương Thu Trì cùng mọi người thức dậy vệ sinh xong, Ngưu bách hộđã sớm chờ sẵn ở phòng khách. Dương Thu Trì chuẩn bị ăn sáng để quay trở vềQuảng Đức huyện, thì gác cổng vào báo có tri phủ đại nhân của Ninh Quốc phủtới thăm hỏi. Ngưu bách hộ vội vả ra cửa nghênh tiếp.
Vị tri phủ đại nhân này chẳng phải là có việc ra ngoài rồi sao, sao lại nhanhchóng quay về thế? Điều này cũng không lạ, bỡi vì nếu một phó bí thư tỉnh ủybị giết trong phòng làm việc, thì đó nhất định là một chuyện lớn, lão thân làbí thư tỉnh ủy, người đứng đầu cả tỉnh, đương nhiên cần phải đi suốt đêm trởvề xử lý rồi!
Tống Vân Nhi và Tống Tình đều là nữ quyến, không tiện tham gia các cuộc gặpmặt chính thức của quan trường, nên lui vào sau hậu đường, đương nhiên XuânNha cũng phải phải theo. Long Tử Tư là cân ban của Dương Thu Trì, nên đứng saulưng hắn. Mọi người ở phòng khách chờ một lúc, thì thấy Ngưu bách hộ và triphụ sánh vai nhau tiến vào.
Ngưu bách hộ cười ha ha kéo tri phủ đến trước mặt Dương Thu Trì, giới thiệu:"Chu đại nhân, ty chức dẫn kiến cho ngài một vị bằng hữu tốt," rồi chỉ DươngThu Trì tiếp, "Đây chính là hảo bằng hữu của ty chức, phá án như thần, DươngThu Trì Dương huynh đệ." Rồi y quay sang Dương Thu Trì dẫn kiến: "Huynh đệ,đây là quan phụ mẫu trong Ninh quốc phủ của chúng ta, Chu tri phủ Chu đạinhân."
Dương Thu Trì cúi người thi lễ: "Tại hạ tham kiến tri phủ đại nhân!"
Ở Minh triều, tri phủ thuộc hàng chánh tứ phẩm, chức vụ tương đương bí thưtỉnh ủy, được coi như cán bộ lãnh đạo trung tầng của quốc gia.
------------o0o---------------
