Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 107



Dương Thu Trì ẵm Tiểu Hắc cẩu lại trước mũi tiểu đao, chỉ vào đó ra ý. TiểuHắc cẩu đã kinh qua nhiều lần truy tung, lập tức hiểu ý của Dương Thu Trì. Nócúi đầu ngửi ngửi, sau đó vừa ngửi vừa đi ra ngoài, ngửi tới ngửi lui từ từtiến vào phía sau viện. Dương Thu Trì phất tay, dẫn theo Ngưu bách hộ cùng mọingười đi theo Tiểu Hắc cẩu. Ngưu bách hộ cùng những thông quán và quan viên ởđó chưa thấy tiểu cẩu truy tung bao giờ, không rõ Dương Thu Trì đang làm gì,nhưng thấy Ngưu bách hộ cùng cẩm y vệ đi theo, nên cũng lặng lẽ nối gót theosau.

Chuyển qua chuyển lại một hồi, bọn họ cùng đến một ngôi nhà vườn lốn bên cạnhnội nha. Cửa viện đóng chặt, Tiểu Hắc cẩu dùng chân trước cào cào, miệng phátra tiếng ư ử.

Ngưu bách hộ hỏi: "Đây là chỗ nào?"

Thông phán trả lời: "Là chỗ ở của Vương đồng tri."

Ngưu bách hộ nhíu mày, nhìn nhìn Dương Thu Trì. Dương Thu Trì nói: "Phá cổng!"

Thông phán cùng mọi người vội vã bước tới ngăn: "Không được phá, đây là chỗ ởcủa đồng tri đại nhân, lỡ khi...."

Thông phán cùng mọi người không nghe lời Dương Thu Trì, nhưng Ngưu bách hộkhông dám không nghe. Dương Thu Trì là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, nhưng đâylà điều bí mật chỉ có Ngưu bách hộ biết. Mệnh lệnh của đặc sứ y không dámkhông tuân, hơn nữa còn có cái gọi là tiền trảm hậu tấu đang chờ ở đó. Đừngnói là nhà cửa của một viên đồng tri bé xíu, cho dù là nhà vợ bé của bố chánhsứ nếu có mệnh lệnh của đặc sứ y cũng phá đổ như thường. Ngưu bách hộ hét lớn:"Phá cho ta! Có chuyện gì ta phụ trách!"

Vài cẩm y vệ bước tới, cùng hợp lực phá bật cửa ra. Đằng sau cửa là mấy ngườihầu mặt mày tái mét, đang run cầm cập. Ngư bách hộ tặng cho người hầu một cáitát tai: "Con mẹ ngươi đứng ở đây sao không chịu mở cửa?"

"Vương nhị gia không cho mở cửa." Người hầu đó ôm mặt sợ hãi đáp.

"Vương nhị gia? Ai là Vương nhị gia?"

Không chờ người hầu đó đáp, Tiểu Hắc cẩu đã tiếp tục cúi đầu vừa ngửi vừanhanh chóng lần vào trong, Dương Thu Trì và Tống tri huyện cùng mọi người cũngnhanh chóng theo vào. Ngưu bách hộ không kịp hỏi cho ra lẽ, cũng nhanh chóngđi theo sau.

Tiểu Hắc cầu đến một gian phòng đóng chạt cửa, chồm chồm sủa loạn vào trong.Ngưu bách hộ phất tay, hai cẩm y vệ thân hình khôi ngô bước tới vỗ cửa bảo:"Mở cửa! Mở cửa! Chúng ta là cẩm y vệ, tra án tử. Mau mở cửa!" Trong đó khônghề động tĩnh.

"Phá cửa!" Dương Thu Trì trầm giọng nói, "Chú ý, hung phạm có khả năng ở trongđó, mọi người cẩn thận!"

Hai cẩm y vệ khôi ngô nghe thấy thế liền rút yêu đao ra phòng hờ, giờ chân đạpmạnh cửa. Sau khi đạp vài cái, cửa kêu đánh rầm mở toát ra. Hàn quang lóe lên,một thanh kiếm đâm tới một trong hai đại hán khôi ngô. Do được Dương Thu Trìcảnh báo trước, đại hán đó đã để tâm cảnh giác, lùi lại tránh khỏi một kiếm.Cùng lúc đó, cẩm y vệ còn lại phóng một đao ra, không ngờ người đó lắc ngườilách tránh được đao ấy, thân thủ rõ ràng là vô cùng mẫn tiệp.

Người này khoảng bốn năm chục tuổi, thân thể tráng kiện, thấy cửa chính đã bịbảy tám cẩm y vệ chặn hết, liền chuyển thân nhảy qua khỏi cửa sổ.

Cẩm y vệ giỏi nhất là ở chỗ tróc nã phạm nhân, lẽ nào không nghĩ đến chuyệnhung phạm sẽ bỏ chảy từ hướng cửa sổ? Thế nên đã sớm có năm sáu cẩm y vệ thủ ởbên ngoài, liền xốc tới ngay, hai bên loạn chiến một hồi. Trung niên kia tuycó thân thủ không tệ, nhưng một không địch được mười, đánh được vài chiêu thìkiếm trong tay đã bị đánh văng, đao kiếm của cẩm y vệ lập tức phóng tới, kềmchế được y liền trói gô lại.

Người đó bị kềm chế xong, Thông phán và mọi người mới dám bước tới, nhìn nhậntử tế, đều cảm thấy kinh hãi thất sắc: "Sao lại là y?"

Ngưu bách hộ hỏi: "Các ngươi nhận ra được hắn?"

"Y là em ruột của Vương đồng tri, tên là Vương Phúc Thuận, là nhà giàu củaNinh quốc phủ, làm nghề buôn tơ lụa. Nhưng mà hai năm nay không hề gặp đượcy."

Quả thật là "đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu" (tìmmòn cả gót giày mà chẳng thấy, tự nhiên không hề mất công mà được gặp) a!Dương Thu Trì và Tống tri huyện cùng đưa mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Dương Thu Trì bước tới nhìn kỹ cánh tay phải của Vương Phúc Thuận, thấy trênđó có mấy dấu máu do máu tươi phun ra dính phải, liền hỏi: "Vương Phúc Thuận,người là do ngươi giết phải không?"

Vương Phúc Thuận mắng: "Đánh rắm, ngươi bằng cái gì mà nói ta giết anh ta?Ngươi có chứng cứ gì không?"

Dương Thu Trì cười ha ha bảo: "Ngươi quá khẩn trương rồi, ta vừa rồi không hềnói người ngươi giết là anh của ngươi, sao ngươi lại biết anh của ngươi bịngười ta giết rồi?"

Vương Phúc Thuận lúc này mới phát hiện bản thân đã nói hớ, liền lập tức cãibừa: "Ta nghe người ở ngoài nói."

"Nghe ai nói?"

"Người trong nha môn, ta không biết!"

"Nếu như hung thủ không phải là ngươi, vậy vừa rồi vì sao ngươi chống cự?"

Hai cẩm y vệ khôi ngô vừa rồi cùng gật đầu tán đồng, nếu như không có DươngThu Trì nhắc nhở trước, trong lúc không phòng hờ, nói không chừng họ đã trúngkiếm thụ thượng.

"Ta làm sao biết các ngươi là ai? Ta còn cho đó là cường tặc nữa."

"Cường tặc? Giữa thanh thiên bạch nhật, càn khôn lãng lảng như thế này mà làmgì có nhiều cường tặc trong tri phủ nha môn của Ninh Quốc phủ như vậy?" DươngThu Trì cười lạnh.

"Cái đó.... dù gì ta cũng không hề giết anh, ngươi đừng đổ oan cho người tốt!Bằng cái gì mà bắt ta, ngươi có chứng cứ gì không?"

Thông phán cùng mọi người tuy không biết thân phận Dương Thu Trì, nhưng vừarồi trước kia khi gã chỉ cần nói một tiếng phá cửa, thì Ngưu bách hộ không hềnghĩ ngợi gì phân phó người làm theo, như vậy chứng tỏ gã không phải là nhânvật tầm thường. Vừa rồi nghe Vương Phúc Thuận và Dương Thu Trì đối thoại,thông phán cùng mọi người đều cảm thấy Vương Phúc Thuận mâu thuẫn mười mươi,nhưng mà nếu như không có chứng cứ rõ ràng, vị Vương Phúc Thuận này dù gì cũnglà đệ đệ của Vương đồng tri, lại là một đại tài chủ chứ không phải tiểu lão bátánh bình thường, nên không thể tùy tiện muốn bắt là bắt. Do đó, thông pháncùng mọi người đều nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì, muốn nghe gã nói ra chứng cứgì đó.

Dương Thu Trì thầm nghĩ, chứng cứ a? Con dao làm hung khí tại hiện trường nhấtđịnh có dấu vân tay của ngươi, trên tay ngươi lại có máu tươi phun ra dínhphải, nhất định là của Vương đồng tri. Nếu dùng biện pháp giám định DNA, chỉcần dựa vào chứng cứ đó cũng đủ kết tội ngươi rồi. Nhưng giám định DNA giờkhông cách gì thực hiện được, còn xác định dấu vân tay thì dù có thể làm,nhưng ở Minh triều không có ai tin vào chứng cứ này, nên tuyệt đối không thểsử dụng.

Ở Minh triều, chứng cứ có sức thuyết phụ nhất chính là khẩu cung nhận tội củabị cáo. Chỉ cần bị cáo nhận tội, cho dù có hay không có chứng cứ nào khác cũngkhông hề quan hệ, do đó, Dương Thu Trì hạ quyết tâm nhất định phải khiến y mởmiệng thừa nhận. Gã liền cười lạnh hỏi: "Máu trên tay ngươi là từ đâu mà có?"

"Là.... là...." Vương Phúc Thuận ấp úng một hồi, "Là ta giết gà bị dính phải."

"Giết gà? Giết gà ở đâu? Gà đâu?"

"Gà, gà ta ăn rồi."

"Vậy đao đâu?"

"Ta quăng rồi ... ngươi là ai? Bằng cái gì mà hỏi ta?"

"Chờ một chút ta sẽ cho ngươi biết ta là ai!" Dương Thu Trì cười lạnh, ra lệnhcho cẩm y vệ: "Đưa chân hắn lên. Ta muốn xem đế hài của hắn!"

Cẩm y vệ lập tức nhấc chân Vương Phúc Thuận giơ cao lên. Dưới đế hài quả nhiêncó một chút máu còn mới. Dương Thu Trì hỏi: "Máu dưới chân ngươi là thế nào?"

"Lúc giết gà bị dính vào!" Vương Phúc Thuận nghênh cổ nói, "Ngươi có biếtVương gia của chúng ta có quan hệ thế nào với Bố Chánh sứ của Ứng Thiên phủkhông? Ngươi là tiểu quan gì mà dám động vào ta? Ta thấy ngươi hết muốn sốngrồi, con mẹ ngươi mà không chịu bỏ ta ra, có tin là ta..."

"Bách....!" một cái tát tay vang lên rõ to, năm ngón tay hiện rõ trên gươngmặt Vương Phúc Thuận, đau khiến hắn kêu lên thảm thiết. Tiếp sau đó, bụng dướicủa hắn lãnh ngay một cái thúc đầu gối của Dương Thu Trì, liền lập tức gậpngười gục xuống đất.

Dương Thu Trì chỉ Vương Phúc Thuận đang nằm trên đất, bảo cẩm y vệ: "Được rồi,hiện giờ coi trong các ngươi ai là người có bản lĩnh làm hắn hé răng."

Vừa nghe lời này, cẩm y vệ đều ngẩn ra nhìn Ngưu bách hộ. Hầu Tiểu Kỳ chợtnói: "Thiếu gia, để tôi!" Nói xong phóng một cước vào giữa mặt Vương PhúcThuận, lập tức hắn sặc máu mũi, hai cái răng bị rớt ngay ra ngoài.

Cẩm y vệ đều nhận biết Hầu Tiểu Kỳ. Hắn là một trong các tiểu đầu mục trongBách hộ sở cẩm y vệ tại Ninh quốc phủ này, chỉ có điều không biết hắn vì saomà lại đóng giả thành người hầu, hơn nữa lại rất nghe lời tên mặt trắng ấy.Cẩm y vệ chính là lính đặc công bí mật của Minh triều, hành động ẩn bí, HầuTiểu Kỳ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân. Đương nhiên bọn chúng đềubiết, cái gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì không được hé răng, đó là yêucầu bảo mật cơ bản.

Cẩm y vệ thấy trưởng quan Tiểu Kỳ đã động thủ rồi, Ngưu bách hộ lại đối vớitên tiểu tử này kính úy muôn phần, liền không còn nghi ngại gì nữa, vây quanhVương Phúc Thuận ra quyền phóng cước.

Những người này sử dụng hình tấn bức cung quen rồi, đương nhiên biết chỗ nàonên đánh chỗ nào nên không, do đó đánh khiến Vương Phúc Thuận kêu cha khóc mẹ,nhưng không tạo thành nội thương nghiêm trọng gì.

Dương Thu Trì thấy Vương Phúc Thuận đã bị đánh mặt sưng mắt thủng rồi, liềnphất phất tay, Ngưu bách hộ quát: "Đủ rồi, dừng lại một chút."

Dương Thu Trì bước đến cạnh Vương Phúc Thuận, cúi xuống hỏi: "Hiện giờ biết talà ai rồi phải không? Nếu ngươi hôm nay không ngoan ngoãn khai ra, ngươi nghĩcoi ta có dám giết ngươi không?" Lời nói tuy kèm theo nụ cười mỉ, nhưng bănglãnh như đao.

Vương Phúc Thuận cố gắng mở đôi mắt phù thũng, máu không ngừng chảy ra từmiệng, cố ngoác cái miệng bị đánh toét ra, hàm hồ hỏi: "Ngươi, ngươi, ngươirốt cuộc là ai?"

"Vấn đề này ngươi còn chưa có tư cách biết." Dương Thu Trì vỗ vỗ vào mặt hắn:"Chứng cứ xác thật như vậy, ngươi còn dám cãi chày cãi chối, chỉ vượn nóihươu? Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ca ca của ngươi là Vương đồng tri có phải làngươi giết không?"

"Ta.... ta...." Vương Phúc Thuận vẫn không trả lời, thân người con như con tômkhô, cố gắng thở lấy hơi.

Dương Thu Trì đứng thẳng dậy, không hài lòng bảo: "Bách hộ đại nhân, xem rathủ đoạn của các ngươi chẳng ra sao cả, đánh cả buổi mà hắn chẳng chịu khai."

"Ta tự thân đến tra khảo!" Ngưu bách hộ đỏ mặt tím tay, xoắn tay áo lên chuẩnbị động thủ, nhưng có chút chần chờ, "Chỉ có điều ta ra tay hơi nặng, chỉ sợtên tiểu tử này bị đánh chết thôi." Tên Vương Phúc Thuận nghe thế liền rùnmình sợ hãi, kinh khủng nhìn Dương Thu Trì và Ngưu bách hộ.

Dương Thu Trì nói: "Đánh chết thì chết, không cần sợ, có ta đây."

Đến lúc này, những vị thông phán và quan viên phía sau đều trợn mắt, tên tiểutử này là ai mà dám lớn lối thế kia chứ? Lời này ngay cả tri phủ lão đại giacũng không dám nói.

"Được!", sau khi xoắn tay áo xong, hoạt động cánh tay thô tráng đầy bắp thịt,thở hắc một cái, Ngưu bách hộ bước lên, kéo mặt Vương Phúc thuận lại, đầu gốichèn lên lưng của hắn, kéo hai tay hắn ra phía sau, rồi bóp chặt ngón tay útcủa hắn hỏi: "Ngươi khai hay không khai?"

Ngón tay út của Vương Phúc Thuận đau nhói, nhưng hắn không trả lời.

Ngưu bách hộ ra chút lực, liền nghe Vương Phúc Thuận phát ra tiếng kêu thảmthật dài, một lóng tay trên ngón út đã bị bẻ gãy. Ngưu bách hộ dùng lực giựtmạnh ra phía sau, Vương Phúc Thuận lại kêu thảm một tiếng nữa, lóng tay ngónút bị gãy đã lộ xương ra ngoài, máu tươi tức thời nhuộm đỏ cánh tay của VươngPhúc Thuận và Ngưu bách hộ.

Dương Thu Trì nhìn tay của Vương Phúc Thuận, thấy lớp da quái dị trên đầu ngónút đã bị tuột ra, lóng xương trắn hếu lộ hẳn ra ngoài, khiến người ta nhìn cảmthấy không lạnh mà run.

Thông phán cùng các quan viên lúc này cũng sợ chết khiếp. Mặt Tống Tình càngtrắng nhợt, kêu lên một tiếng nhỏ nấp vào sau lưng Dương Thu Trì không dámnhìn nữa. Chỉ có Tống Vân Nhi là ra vẻ không có gì, khoang tay coi náo nhiệt.

Dương Thu Trì chuyển người an ủi Tống Tình: "Không cần sợ, không có chuyện gìđâu."

Tống Tình gật gật đầu, còn có chút hiếu kỳ thò đầu ra nhìn, thấy thảm dạng củaVương Phúc Thuận như thế, lập tức rút người lại ngay vào sau lưng Dương ThuTrì.

Ngưu bách hộ hỏi: "Ngươi khai hay không?"

Vương Phúc Thuận rên rĩ thống khổ, thở phì phò, nhưng vẫn không lên tiếng.

"Cách....rắc!" Lại một tiếng xương gãy vang lên giòn tan, Vương Phúc Thuận lầnnữa phát ra tiếng kêu thê thảm. Lóng tay thứ nhì của ngón út của hắn đã bị bẻgãy, lộ ra cả đầu xương.

Vương Phúc Thuận đau toát mồ hôi, cắn chặt môi dưới, cố gắng thở lấy hơi.

Ngưu bách hộ hỏi một câu, bẻ gãy một lóng tay, hơn nữa còn ra vẻ không hề gấp,dường như đối với chiêu này rất có tự tin, biết rõ như thế nào làm cho đốiphương càng thêm thống khổ. Sau khi bẻ gãy một đốt ngón tay, y đều không ngừngmằn mò trên vết thương, khiến cho xương lóng tay bị vỡ đâm hẳn vào thịt, giatăng thêm sự đau đớn.

Chỉ trong chốc lát, Vương Phúc Thuận đã ngất đến hai lần, mỗi lần đều bị cẩm yvệ dùng nước lạnh làm tỉnh lại. Khi bốn ngón tay trên cánh tay trái của hắn bịbẻ gãy từng lóng một, Ngưu bách hộ bắt đầu lần tới ngón cái. Vương Phúc Thuậncuối cùng không chịu nổi thứ khốc hình này, dùng giọng nói yếu ớt nói: "Takhai, ta khai!"

Ngưu bách hộ lộ ra nụ cười thắng lợi.

Tảng đá trong tim Tống tri huyện cùng mọi người cùng được mở ra.

Thông phán và các quan viên đều rất kinh ngạc, quả nhiên là em ruột Vương đồngtri ra tay giết anh mình, hơn nữa còn dùng thủ đoạn rất tàn bạo. Trong lúckinh ngạc có dư, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần phạm nhân có thể nhậntội, án mạng này coi như xong.

Án mạng phát sinh trong địa giới của Ninh quốc phủ, vốn thuộc sự quản hạt củaNinh Quốc phủ. Dương Thu Trì và mọi người vì bạch cốt án ở Quảng Đức huyện màthuận đường tìm tới Vương đồng tri, không ngờ gặp phải cảnh Vương đồng tri bịgiết. Lợi dụng tiểu hắc cẩu truy tung, sau đó tiến hành hình tấn bức cung vôcùng tàn nhẫn, kết quả, án vừa phát sinh không quá một cảnh giờ đã bị phá.Thông phán và mọi quan viên trong Ninh Quốc phủ đang lo lắng về chuyện làm thếnào để phá án này, không ngờ án chẳng mấy chốc đã giải quyết xong, nên vô cùngcao hứng, càng kính sợ hơn với tên tiểu tử thần bí này. Ngay sau đó, thôi quanchuyên môn phụ trách hình danh xuất hiện cùng giấy bút ghi lại mọi khẩu cung.

Dương Thu Trì cảm thán cho thủ đoạn bức cung của cẩm y vệ, quả đúng là khôngphải ngoa truyền. Khi hắn thấy Thôi quan đã chuẩn bị xong mọi ký lục, liềntiện thể hỏi Vương Phúc Thuận: "Ngoài chuyện ngươi đã giết Vương đồng tri,ngươi còn phạm tội gì nữa mau thành thật khai ra!"

------------o0o---------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...