Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 103



Dương Thu Trì nheo mắt cười hi hi: "Muội không muốn gả cho ta theo kiểu thế,chứ muốn gả cho ta theo kiểu nào?" Thú thật, nàng ta là cháu gái của Tống trihuyện, bối cảnh gia đình tuy không biết thế nào, nhưng thấy Tống tri huyệncưng chiều nàng như thế, có gả đi đâu mà chẳng được? Chỉ có điều với bộ dạngtiểu thư con nhà quan như nàng là thế, nếu cưới về phải bỏ hết tâm trí chonàng. Nàng nếu bằng lòng thật, bản thân hắn có dám cưới hay không còn làchuyện phải xét lại.

"Người mà muội muốn lấy phải là nam nhân tốt một lòng một dạ với muội." TốngTình nhẹ nhàng bóp vai Dương Thu Trì, khe khẽ ngẩng đầu, nói với vẻ vô cùngmong đợi. Nhưng ngay sau đó, nhịp điệu lời nói chợt chuyển, đấm mạnh hai bacái lên vai Dương Thu Trì, "Tuyệt đối không lấy một kẻ chỉ thích ghẹo nguyệttrêu hoa như huynh, hừ!"

Dương Thu Trì kêu oai oái: "Nhẹ chút, cô định đập chết ta à? Ta sao mà trêuhoa ghẹo nguyệt được chứ?"

"Còn nói là không? Muội nghe Vân Nhi tiểu muội nói, tiểu thiếp trước đây củahuynh là Chỉ Tuệ tỷ tỷ vì thấy huynh đào hoa như thế, mới len lén bỏ đi."

"Nói bậy...!" Nói đến Tần Chỉ Tuệ, lòng Dương Thu Trì chợt đau nhói, lạt giọngthở dài, "Không biết bây giờ nàng ấy ra sao rồi."

Tống Tình vừa nói ra những lời vừa rồi đã cảm thấy hối hận ngay, nhẹ nép vàovai Dương Thu Trì thỏ thẻ: "Thu Trì ca ca, muội sai rồi, hai ngày nay muội đãthấy rồi, huynh là một người tốt. Chỉ Tuệ tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì đâu.Đừng có lo."

Dương Thu Trì gật đầu: "Chúng ta tiếp tục thôi."

"Được a", Tống Tình lại nhẹ nhàng đấm bóp cho Dương Thu Trì một chốc nữa, rồingoan ngoãn ngồi một bên chống cằm nhìn hắn bận rộn.

Đêm đã về khuê, trong phòng treo vài ngọn đèn, chiếu phòng sáng trưng. PhùngTiểu Tuyết có đến vài lần, thấy Dương Thu Trì đag bận, không tiện gọi hắn đingủ. Nàng vốn phụ Dương Thu Trì, những thấy Tống Tình cứ ngồi ở đó, Dương ThuTrì lại bảo tới bảo lui giục nàng đi ngủ, không cần quản hắn, nên một mình trởvề phòng ngủ. Nha hoàn Nguyệt Thiền thỉnh thoảng đến châm trà cho hai người,đổi thêm đèn lồng...

Dương Thu Trì cột chặt tóc của người chết lên trên, sau đó căn cứ da thịt củangười mà tận hết khả năng phục hồi lại dung mạo. Dần dần, đầu lâu khá khủng bốấy từ từ được lấp dần đất xét, từ từ biến thành một thiếu nữ mỹ lệ. Đến lúcnày, đêm đã vào canh tư.

Tống Tình nhìn bức tượng ấy, ngơ ngẩn cả người, mãi một lúc sau mới khẽ thốt:"Đẹp quá...!" Ngẫm nghĩ một lúc, lại nói tiếp: "Không biết nàng ta vốn đẹp nhưvậy, hay Thu Trì ca ca cố ý làm cho nàng ta đẹp."

Dương Thu Trì nói: "Hình thái mặt mày của người lấy cốt cách làm cơ sở, liênquan chặt chẽ đến các tổ chức cơ mềm. Vị trí, kết cấu, hình thái ngũ quan củacon người đều lấy kết cấu và hình thái xương làm đầu. Nếu nàng ta không đẹp,ta chiếu theo tỷ lệ phục nguyên trở lại tuyệt đối sẽ không đẹp đâu."

"Vậy chúng ta làm sao tìm được người này đây?"

"Để bá phụ muội tìm một người vẽ tranh bảo y họa lại người này, sau đó đi dánthiếp tìm khắp nơi, ta tin rằng chẳng mấy ngày sẽ có tin tức." Dương Thu Trìđưa hai tay chốn lên ghế, cúi người nhìn xuống đầu tượng của thiếu nữ mỹ lệ,"Bỡi vì thiếu nữ xinh đẹp như thế này nhất định rất nổi danh."

Hoàn công rồi, đã đến lúc nghỉ ngơi đây, Dương Thu Trì bảo Tống Tình đến ngủ ởtân phòng của Tần Chỉ Tuệ, đừng về nữa, Tống Tình không chịu, kiên trì muốn vềnhà. Khiến nha hoàn Nguyệt Thiền đưa về, Tống Tình cũng không ưng, chỉ muốnmình Dương Thu Trì tự thân đưa về. Dù gì thì cũng ở trong huyện nha, Dương ThuTrì định lấy đèn lồng đi, Tống Tình lại cười hỏi chẳng lẽ trong huyện nha cóquỷ? Hắn không còn cách nào khác, chỉ còn biết dấn thân vào trời đêm cùngngười đẹp.

Hiện giờ trời đã sơ đông. Đêm đông thật lạnh. Tống Tình rùn mình. Dương ThuTrì cười: "Muội mặc ít như vậy, để ta lấy y phục cho."

"Không! Đừng lấy chi cho phiền, chỉ có mấy bước thôi mà." Tống Tình kéo tayDương Thu Trì, đôi mắt sáng rực như sao trên trời, "Thu Trì ca ca, huynh ômmuội được không?"

Dương Thu Trì xây xẩm mặt mày, đêm đen che mất mặt của nàng, cũng lấy đi luônsự e ấp của thiếu nữ. Nếu như yêu cầu này mà cũng cự tuyệt, thì quả sẽ làmthương hại đến nàng. Điều Dương Thu Trì không muốn làm nhất là làm thương hạiđến tâm tư của thiếu nữ. Hắn nhẹ choàng tai qua eo Tống Tình. Tống Tình népsát vào người hắn, khẩn trương đến nổi nghe được cả nhịp đập con tim.

Con đường ngắn ngủi, hai người không ai nói câu gì, có lẽ họ sợ sẽ phá tan sựyên tĩnh của trời đêm chăng? Họ đi thật chậm, giống như mây nhẹ vờn che saosáng trên trời, có lẽ để thưởng thức cái đẹp của trời đêm. Nhưng đường dù cóxa đến đâu, cũng sẽ có lúc phải đến cuối đường, huống chi nó vốn chẳng xa làmấy.

Hai người tiến đến trước cửa nội nha, Tống Tình gõ cửa, nghe cánh cửa bắt đầumở, nàng chợt kiểng chân, hôn nhẹ lên mặt Dương Thu Trì. Cửa bật mở, Dương ThuTrì còn chưa kịp phản ứng, thì bóng dáng nàng đã phóng vụt vào trong.

-----o0o-----

Dương Thu Trì đã nằm trên giường một lúc rồi mà chẳng có ý muốn ngủ chút nào.Thân mình mềm mại ấm áp của Phùng Tiểu Tuyết quấn lấy người hắn. Nàng khẽ hõi:"Phu quân, đang nghĩ gì thế?"

"Nàng tỉnh rồi à? - Không nghỉ gì hết."

Phùng Tiểu Tuyết uốn éo người, càng quấn sát hơn: "Thiếp biết rôi, chàng đangnghĩ đến Tống Tình."

Dương Thu Trì khẽ giựt mình, cố gắng che giấu: "Nói bậy, ta đang nghĩ đến ánkiện này làm sao mà phá đây."

Phùng Tiểu Tuyết không tranh biện nữa, dừng lại một chút rồi thỏ thẻ: "Kỳthật, Tống Tình cô nương quả không tệ, nhưng mà nàng ta là cháu của tri huyệnđại lão gia, chẳng biết tri huyện đại lão gia có..." Nói đến đây nàng dừnglại.

Đúng a, vừa rồi Dương Thu Trì nhất mực nhớ lại cái hôn nhẹ ấn lên mặt hắn lúcnãy của Tống Tình. Trong lòng hắn biết rõ, đối với một thiếu nữ ở Minh triều,điều đó nói lên cái gì. Đừng có nói là ở Tống triều Minh triều, cho dù là ởhiện đại, sự tình như vậy nói chung là không thể giởn chơi được. Chẳng lẽ nàngta thật sự thích mình sao? Nàng ta đến Quảng Đức huyện này đã mấy hôm đâu,cũng chẳng biết mình có bao nhiêu thời gian, vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ mìnhtự nhiên có mị lực như thế hay sao? Dương Thu Trì có chút thầm đắc ý, nếu nhưmẹ Tống Tình chịu gả nàng làm tiểu thiếp cho hắn, thì đó là điều quá tuyệtvời, nhưng, chỉ sợ nó không hề dễ dàng gì.

Dương Thu Trì thấy Phùng Tiểu Tuyết trong lòng mình không nói gì, hoài nghinàng đang ghen, nhưng trong bóng tối không nhìn đơợc biểu tình của nàng, bènôm chặt thân hình trần trụi mịn màng của nàng bảo: "Đừng nghĩ loạn nữa, TiểuTuyết, ta có nàng đã đủ lắm rồi."

Phùng Tiểu Tuyết dụi mặt vào ngực Dương Thu Trì, thì thầm: "Tiểu Tuyết biếtphu quân đối với Tiểu Tuyết rất tốt, nhưng mà... đừng có ủy khuất bản thân củachàng như vậy nữa..."

----o0o----

Sáng sớm hôm sau, Tống Tri Huyện cùng Kim sư gia và hai tỷ muội Tống Tình đếnnhà Dương Thu Trì. Hắn còn đang ngủ, phải ráng thức dậy rửa ráy xong xuôi rồira phòng tiếp khách. Khi nhìn thấy Tống Tình, hắn có thoáng bối rối, nhưngdường như Tống Tình coi như chuyện đêm qua chưa hề phát sinh, vẫn nói chuyệntếu táo với Tống Vân Nhi như lúc trước, chỉ thỉnh thoáng lén liếc nhìn hắn,chờ ánh mắt hắn nghênh tiếp thì vội vã quay ngoắc đi.

Dương Thu Trì dẫn họ đến phòng có đặt bộ xương đã khôi phục lại đầu. Tống trihuyện vừa nhìn thấy nó, liền giật mình kinh hãi, hiện ra biểu tình thập phầnnghi hoặc. Kim sư gia cũng buột miệng cả kinh, hỏi 'Đây không phải là KhắcOánh cô nương ở Túy Oanh lầu hay sao?"

Tống tri huyện gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ đó là Khắc Oánh cô nương." Tống trihuyện nói đến đây, cố kềm nén sự bối rối chữa thẹn, "Bổn quan chỉ, chỉ gặpnàng ta có một lần, là chuyện mấy năm trước rồi, nàng ta tướng, tướng mạo mỹlệ, nên lưu lại trong ấn tượng của ta rất sâu." Nói xong lão quay sang hỏiDương Thu Trì: "Hiền chất, cái đầu tượng này chính là hình dạng hoàn nguyêncủa bạch cốt đó hay sao?"

"Vâng, xem ra không sai lệch nhiều. Bá phụ. Người nhận ra cô ta à?"

Tống tri huyện còn chưa kịp đáp thì nha hoàn vào báo, nói Long Tử Tư đến báiphỏng.

Dương Thu Trì hơi sửng người, tên Long Tử Tư này chẳng phải là đang lo hậu sựcho vợ hay sao? Sao lại chạy đến đây vậy? Hắn vội ra cửa đón, hỏi: "Chuyện củaLong tiên sinh làm xong rồi à?"

"Làm xong rồi," Long Tử Tư hậm hức đáp, "Cũng không có gì có thể làm, con tiệnnhân đó làm bại hoại nề nếp gia phong nhà ta, cha mẹ ả cũng cảm thấy không cònmặt mũi nào nữa, nên tang sự không làm gì nhiều, chôn cất chu đáo coi như làxong."

Thì ra là như thế, Dương Thu Trì dẫn y vào trong phòng, Long Tử Tư làm lễ ramắt với Tống tri huyện xong, đưa mắt nhìn thấy đầu tượng của thiếu nữ trênbàn, lập tức sững người như khúc gỗ, nhìn trân đầu tượng của thiếu nữ: "KhảOánh?" Rồi quay sang Dương Thu Trì hỏi gấp: "Dương thiếu gia, ngài sao có bứctượng của Khả Oánh vậy? Ngài nhận thức nàng ta? Tôi tìm nàng ấy thật là khổ a!Nàng ta ở đâu rồi? A?" Y mong mỏi câu trả lời từ Dương Thu Trì.

"Ngươi biết cô ta?" Dương Thu Trì hỏi.

Long Tử Tư gật gật đầu, luôn mồm truy hỏi: "Ngài cho tôi biết đi a, Khả Oánh ởđâu? Có phải nàng ta giận tội, tránh mặt không muốn gặp tôi nữa phải không?"

Tống tri huyện, Kim sư gia và Long Tử Tử đều nhận ra người này là Khắc Oánh -Khả Oánh cô nương gì đó, chắc là không sai rồi. Nghe lời Tống tri huyện nói,dường như cô gái này xuất thân từ thanh lâu, và rất có danh khí. Tống trihuyện xuất thân từ khoa cử, được liệt vào giới phong lưu nhã sĩ, được nhiên sẽnhận ra cô ta rồi. Kim sư gia thường tìm cho quan lão gia các cô gái đến đếnmúa hát uống rượu trợ hứng, được nhiên cũng phải nhận ra.

Tống Vân Nhi lôi đầu Long Tử Tư lại hỏi: "Ngươi bình tĩnh chút coi, ngươi chochúng ta biết ả là ai?"

Dương Thu Trì cùng mọi người cũng gật đầu chờ đợi.

Long Tử Tư quay lại nhìn đầu tượng của thiếu nữ mỹ lệ: "Nàng ta là hồng bài canữ (đắt hàng) của Túy Oanh lâu ở Ninh Quốc phủ, tên gọi là Kim Khả Oánh, từhai năm trước từ biệt nàng ta ở Quảng Đức huyện, từ đó không còn gặp đượcnữa." Nói xong y chộp tay Dương Thu Trì, cấp thiết hỏi: "Dương thiếu gia, ngàimau nói cho tôi biết nàng ta ở đâu?"

"Cô ta đã chết rồi, bộ xương khô trước đây bị ngộ nhận là vợ ngươi chính là côta đấy!"

Long Tử Tư há hốc miệng nói không nên lời, buông thỏng hai tay, lui hai bước,rồi nhìn đầu tượng đó, chợt phun ra một ngụm máu, ngã ngữa người ra đất.

Dương Thu Trì vội vã đỡ y lên, nhưng thấy mặt mày y yếu như sợi chỉ, hàm răngcắn chặt, máu tươi không ngừng ứa ra khóe miệng, đã hôn mê mất rời. Hắn vội vãbấm lên huyệt nhân trung, vội vã thực hiện sơ cứu. Một chốc sau, Long Tử Tưtỉnh lại, nhìn thấy bọn họ, đột nhiên chõi người dậy, chạy lại ôm lấy đầutượng, áp mặt lên trên đó, khóc rống lên.

Dương Thu Trì vỗ nhẹ lên lưng y: "Long huynh, bảo trọng thân thể, chúng ta cònphải báo cừu cho Kim cô nương nữa."

Một lúc lâu sau, Long Tử Tư mới cố ngưng khóc lóc.

Dương Thu Trì nói: "Long huynh, huynh đem hết chuyệt của Kim cô nương kể lạicho mọi người cùng nghe, như thế chúng tôi mới có thể phát hiện ra mấu chốt."

Long Tử Tư nghẹn ngào nói: "Nhà tôi nguyên ở Ninh quốc phủ, của cải trong nhàxem ra vẫn có chút dư dã. Năm năm trước, tôi mới biết Khả Oánh. Ngày ấy, tôivà Dịch Phong huynh đệ đến Túy Oanh lâu uống rượu..."

"Dịch Phong? Dịch Phong là ai?" Dương Thu Trì hỏi.

"Chính là công tử của Hác viên ngoại ở Ninh quốc phủ, một vị bằng hữu."

Vừa nghe đến đó, Tống Vân Nhi nhìn Tống Tình với bộ dạng quái dị, hi hi cười.Tống Tình trừng mắt nhìn nàng, không nói gì.

Long Tử Tư nói tiếp: "Biết được Khả Oánh đúng là lúc nàng vừa mười lăm tuổi,người đẹp, hát hay, lại thạo nghề múa tay áo, khiến cả Ninh quốc phủ đều chấnđộng. Tôi thường đến nghe nàng ta ca hát khiêu vũ, đến riết rồi quen. Tôi điềntừ, nàng phổ khúc. Chúng tôi cùng bên nhau, những ngày đó thật là..." Long TửTư sụt sịt rồi òa lên khóc, không kể tiếp được nữa.

Dương Thu Trì cùng mọi người cũng không khuyên gì, những chuyện như thế này cứđể y khóc càng nhiều càng tốt, và càng khuyên thì y càng khóc dữ hơn mà thôi.Một lúc sau, tiếng khóc của Long Tử Tư nhỏ dần, tiếp tục kể: "Nhà tôi vốn còncó điền sản, sau đó phụ thân của tôi làm ăn bị lỗ mất vốn, tôi lại... tôi lạisuốt ngày đến Túy Oanh lâu đốt tiền, cho đến lúc nhà cửa tan nát, phụ thân vàlão mẫu nối tiếp nhau bệnh mất. Nhà không bốn vách, không còn cách gì đủ đểtôi đến Túy Oanh lâu nữa. Không còn cách nào khác, tôi bị bức chuyển đến QuảngĐức huyện này, viết viết chép chép cho người ta kiếm vài đồng nuôi miệng."

"Kim Khả Oánh không phải vì nhà tôi nghèo rồi mà chán ghét tôi, thường lénmang theo một tiểu nha hoàn đến Quảng Đức huyện này tìm tôi. Chúng tôi tiếptục cùng điền từ phổ khúc, nàng còn tự kiếm tiền mời tôi uống rượu xướng cakhiêu vũ, thỉnh thoảng còn tiếp tế cho tôi, chính là nàng cấp cho tôi dũng khísống tiếp những ngày đó."

"Lần cuối cùng gặp đường nàng là vào hai năm về trước, đó là một ngày mùaxuân, hoa đào nở rộ. Nàng mang theo tiểu nha hoàn ngồi xe đến tìm tôi đi đạpthanh (đi chơi trong tiết Thanh minh). Chúng tôi uống rượu, ngâm thơ làm phú,không còn gì khoái lạc bằng, cho đến giữa trưa tôi mới xuống ngựa li khai. Từđó trở đi, tôi không còn gặp được nàng nữa."

Dương Thu Trì hỏi: "Huynh không đi tìm cô ta sao?"

"Đương nhiên có tìm, hơn nữa không phải chỉ một lần. Lão bản ở Túy Oanh lâunói ngày đó nàng ta một đi không trở lại, tôi không dám nói đi tìm tôi, sợ bọnhọ gây chuyện phiền phức cho tôi."

"Huynh có thể nhớ rõ đó là tháng nào không?" Giấy nợ đó ghi tháng mấy khôngrõ, rất có khả năng là ngày ghi trên giấy nợ đào được chỗ bộ xương chính làthời gian Kim Khả Oánh bị hại.

Long Tử Tư cúi đầu cố nhớ lại một hồi: "Xem ra là giữa tháng ba, vì tôi cònnhớ rất rõ."

Dương Thu Trì hỏi tiếp: "Vừa rôi huynh nói, Kim Khả Oánh mỗi lần tới tìm đềumang theo một tiểu nha hoàn, huynh biết tiểu nha hoàn đó tên gì không?"

"Tên là Xuân Nha (mầm xuân)."

"Hiện giờ đang ở đầu? Còn ở Túy Oanh lâu không?"

Long Tử Tư lắc đầu: "Không được rõ, tôi sau này không còn đến Túy Oanh lâunữa."

Không biết có phải là tác dụng của ba chữ Túy Oanh lâu hay không, mà phản ứngcủa Tống tri huyện lần này rất nhanh: "Chúng ta lập tức đến Ninh, Ninh quốcphủ vào Túy, Túy Oanh lâu tìm tiểu nha hoàn đó."

Kim sư gia nói: "Ông chủ, chúng tôi đi được rồi, ngài công vụ đa đoan, hay làđừng đi hay hơn."

Tống tri huyện đáp: "Không, ta không yên tâm, tất cả cùng đi thôi." Có lẽ mộtphần là do mệnh vận tiền đồ, một phần là do sự dụ hoặc của Túy Oanh lâu, nênlão mới nhất quyết như vậy. Mọi người thấy thế cũng không biết nói sao chophải.

------------o0o---------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...