Nạp Thiếp Ký 2
Thảo dược được giã nhuyễn, Dương Thu Trì liền tự thân đắp bó lên vết thươngcủa Liễu Nhược Băng. Trong lúc này, Tiểu Nhị đã xé chút y phục giúp Dương ThuTrì băng bó vết thương cho Liễu Nhược Băng, sau đó mới để nàng nằm xuốnggiường, kê gối đắp mền.
Quách Tuyết Liên bấy giờ mới giúp Tiểu Nhị băng bó vết thương ở tay và cánhtay.
Dương Thu Trì lấy cái ghế ngồi bên giường, cầm tay Liễu Nhược Băng áp lê mặt,khẽ hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Liễu Nhược Băng khẽ thở dài: 'Cái mạng này đã lấy lại rồi..., chỉ là..., độcnày làm động tới ngũ tạng lục phủ quá thâm, không qua mấy tháng không thể trừtoàn bộ..., trong thời điểm này chỉ cần vận công..., e rằng sẽ độc phát côngtâm mà chết..."
Dương Thu Trì vội nắm chặt tay nàng, an ủi: "Băng nhi, đừng lo, nàng ở đâytĩnh dưỡng mấy tháng, sẽ không ai quấy nhiễu đâu, nhất định sẽ khôi phục nhưsơ."
Liễu Nhược Băng khẽ gật đầu: 'Đa tạ ngươi giúp ta..."
"Tạ cái gì chứ, ta đã nói rồi, nàng là vợ ta mà!" Dương Thu Trì nghe LiễuNhược Băng nói không lo đến tính mệnh nữa, quả là mừng như hoa nở, nhịn khôngđược cúi đầu cười bông đùa một câu.
Gương mặt xinh đẹp lạnh của Liễu Nhược Băng đỏ hồng, không biết là do ánh sángđèn dầu màu đỏ tỏa ra, hay là do trúng độc phát sốt, hoặc là mọi thứ xảy ravừa rồi làm nàng ngượng ngập vô cùng. Nàng dường như không quen với cử độngthân mật như vậy của Dương Thu Trì, khẽ rụt tay lại, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Vừa rồi nàng tuy rơi vào trạng thái bán hôn mê, nhưng mọi chuyện phát sinh đềuhay biết, tự hỏi trong lòng nam nhân này là ai? Vì sao thấy mình sắp chết lạiđau khổ như vậy? Còn muốn tự sát để cùng chết với mình? Chẳng lẽ đúng như ynói chính là vì hôn phu định ra từ nhỏ với mình? Hắn sau đó nói cái gì màxuyên việt đến đây, kiếp trước là phu quân của mình, cái gì mà mình kiếp trướcthương tâm vì y nạp thiếp rồi tự sát, do đó y xuyên việt đến đây để cùng mìnhsong túc song phi? Cái này rõ ràng là lừa mình mà, nhưng y vì sao lại dùng lờinói dối như vậy để lừa mình?
Liễu Nhược Băng nhìn kỹ lại Dương Thu Trì, thấy thân hình hắn đơn bạc, tướngmạo có thể xem là nho nhã. Người này đối tốt với nàng như vậy, rõ ràng là phảiquen biết nàng nhiều lắm. Nhưng mà, vì sao nàng chẳng có chút ấn tượng gì?Thuốc y dùng nếu không phải là nội công của nàng cao siêu thì cứu không đượcnàng. Nàng quả là mạng lớn, trúng kỳ độc này, bay vào trong nha môn rồi mớibiết. Loại độc này so với sự tưởng tượng của nàng còn bá đạo hơn. Nàng đãkhông còn cách gì sử dụng khinh công bay cao, vượt tường của nha môn, chỉ biếttrốn đi, vốn cho là không thoát được kiếp nạn. Không ngờ người này mạo hiểmchạy vào, không những biết võ công của bổn môn, công lực còn không tệ. Nhưngmà một chưởng của nàng suýt lấy mạng hắn, thế mà hắn không giận gì nàng, còncứu nàng ra, trốn đến nơi ẩn bí này. Vừa rồi hắn nhìn thấy nàng sắp chết, sựthương tâm dục tuyệt đó không thể nào giả vờ mà có được.
Người này rốt cuộc là ai?
Liễu Nhược Băng nhìn máu trước ngực Dương Thu Trì, biết là cú đánh lúc nãy củanàng khiến hắn thổ huyết, lòng áy náy vô cùng, dịu giọng nói: 'Xin lỗi, trướcđó... ta... ta đã ngộ thương ngươi..."
Dương Thu Trì: "Băng nhi, không thể trách nàng được, có trách là ta quá lỗmãng. Chỉ cần nàng có thể bình an, có chịu thêm mấy chưởng cũng không sao."
"Ngươi quả là người tốt..., đa tạ ngươi đã cứu ta..."
Dương Thu Trì vừa chua xót vừa cao hứng, mắt đỏ ửng lên, lại nắm cổ tay nhỏnhắn của nàng: "Không cần đa tạ, ta đã nói rồi, nàng mà chết thì ta cũng khôngmuốn sống nữa! Cứu nàng là cứu chính ta mà thôi."
Loại tỏ bày quá thẳng thế này khiến nét đỏ ửng trên mặt Liễu Nhược Băng càngnặng hơn. Nàng từ từ thu cánh tay lại, chuyển chủ đề: "Ngươi... ngươi biếtnghề y?"
Dương Thu Trì gật đầu, rồi lại lắc đầu ngay: "Biết chút chút." Hắn nói chútchút đó chính là tây y hiện đại, còn Trung y thì hắn chỉ biết bề ngoài.
Liễu Nhược Băng khẽ cười: "Chỉ biết chút chút mà đã có thể... cứu mạng ta rồi,vậy nếu biết nhiều, thì không phải... ngay người chết ngươi cũng... cứu sốnghay sao?"
Mọi người nghe nàng pha trò, đều thở phào, cao hứng đến ứa lệ.
Dương Thu Trì nói: "Ta là ngựa lành chữ thành..., a không, mèo mù với phảicá..., à cũng không! .... coi cái miệng ta kìa!" Hắn giơ tay tát vào má mìnhmộ cái, quay đầu phun nước bọt vờ, sau đó mới tiếp: "Ta chẳng qua là tình cờthôi, hơn nữa rất may là Tuyết Phỉ cho ta biết độc trên tũ tiễn là từ bạch đầuxà ở Tây vực, cho nên mới nghĩ ra biện pháp."
Liễu Nhược Băng trúng tụ tiễn có bôi độc rắn lục đầu trắng, hơn nữa loại rắnnày rất cổ xưa và hiếm có, người thế gian không hiểu nhiều, cho nên đến hiệngiờ vẫn chưa có thuốc giải độc đặc hiệu. Dương Thu Trì cũng đương nhiên khôngbiết làm thế nào giải chất độc do rắn này cắn, chỉ là, khi hắn chuẩn bị đếnTây Tạng, có đọc trong sách nói loại rắn độc này là loại hiếm có và khiếnngười ta khủng bố nhất. Hắn cũng nhớ dường như trên sách nói loại rắn này cóđộc tố hỗn hợp, có thể dẫn đến triệu chứng ngưng huyết từ từ trong huyết quảndẫn tới mất mạng.
Hắn là pháp y, tri thức về phương diện này chỉ cần xem qua một lần là có ấntượng. Tuy hắn không nghiên cứu sâu đối với độc vật học, nhưng cũng biết đạolý đối chứng hạ dược, từ đó nghĩ đến Lang đãng (kỳ nham đen). Hắn biết langđãng là loại thuốc rất tốt dùng để cải thiện tuần hoàn máu, có thể điều tiếtsự co rút của mạch máu, tăng cường quá trình tự vận động của vị động mạch,giảm nhẹ sự đứt mạch máu nhỏ mất máu, giảm độ đặc của máu, do đó đoán loạithuốc này có hiệu quả với chất độc làm đặc máu ngưng huyết trong nội huyếtquản này. Hơn nữa cam thảo còn có thể giải bách độc. Lúc đó Liễu Nhược Băngđang nằm trong thời điểm sắp đứt hơi, không cho phép hắn đắn đo, cho nên dùngngay lang đãng và cam thảo giải độc cho Liễu Nhược Băng.
Nếu như đổi thành người khác, trực tiếp sử dụng lang đãng không qua đề luyệngia công thì chưa chắc hiểu quả. Nhưng rất may là Liễu Nhược Băng nội côngthâm hậu, biết vận công tăng gia chất thượng phát huy tác dụng của dược lực,công thêm Tiểu Nhị và Quách Tuyết Liên kiến nghị sử dụng Sơn từ cô, Bán chiliên, Hồng bối tơ hồng và Thông thành hổ đều là thuốc giải độc rắn cắn, tuykhông thể trực tiếp giải độc của rắn lục đầu trắng, nhưng có tác dụng phụ trợrất tốt. Nhờ những chuyện xảo hợp này, nên họ mới cứu được Liễu Nhược Băng từtrong tay tử thần.
Liễu Nhược Băng nghe Dương Thu Trì nói Trầm Tuyết Phỉ cho họ biết loại độc bôitrên tụ tiễn là nọc rắn, liền quay nhìn hỏi Trầm Tuyết Phỉ: "Cô... cô là ai?"
Trầm Tuyết Phỉ quỳ xuống dập đầu: "Tỷ tỷ, muội là Trầm Tuyết Phỉ, chính là côbé mười năm trước được tỷ cứu ở Phượng Dương. Người dạy em võ công, còn đưa emvề nhà ở Thư thành."
"Vậy à...! Là em à! Lớn đến thế rồi sao." Liễu Nhược Băng điềm đạm nói, "Emlàm sao biết độc trên tụ tiễn vậy?"
Thân hình Trầm Tuyết Phỉ chấn động, không dám giấu, dập đầu nói: "Tỷ tỷ, thậtxin... xin lỗi, kẻ bày ra độc kế hãm hại người chính là... là anh ruột của em,tên là Trầm Lỗi..."
Liễu Nhược Băng nhìn nàng, điềm đạm nói: "Ca ca em suýt lấy mạng của ta, emlại giúp cứu ta. Được rồi, ân oán của chúng ta coi như xong, em đi đi..."
Thân hình Trầm Tuyết Phỉ run như cầy sấy, khóc ròng dập đầu lia lịa: "Ân cứumệnh của tỷ tỷ Tuyết Phỉ không bao giờ dám quên, ca ca muội... huynh ấy khôngbiết mới ngộ thương tỷ tỷ, Tuyết Phỉ... to gan khẩn cầu tỷ tỷ... khẩn cầu tỷtỷ..."
"Em cầu ta tha cho anh trai?" Đôi mắt phượng của Liễu Nhược Băng khép lại, thởdài một hơi, yếu ớt nói: "Em giúp cứu... cứu mạng của ta, coi như một mạng đổimột mạng, lần này.. ta thả cho hắn vậy."
'Đa tạ! Đa tạ tỷ tỷ! Đa tạ..."
Trầm Tuyết Phỉ biết Liễu Nhược Băng võ công cao tuyệt, muốn giết ca ca nàngquả là quá dễ dàng. Hiện giờ nàng chỉ có ca ca Trầm Lỗi là người thân duynhất, nên mới mặt dày cầu khẩn. Hiện giờ nghe lời Liễu Nhược Băng nói vậy,mừng quá khóc ròng, vừa cảm tạ vừa dập đầu như gãy bàn toán. Nhưng Liễu NhượcBăng chỉ nói lần này tha cho Trầm Lỗi, ý qua lời là nếu có lần sau lọt vào taynàng, e rằng sẽ không tha. Nhưng dù sao đi nữa, tránh được cái họa trước mắtnày dù sao cũng tốt.
Liễu Nhược Băng khẽ nói: "Được rồi, các người đi đi, ta... ta muốn ngủ mộtchút..."
Tiểu Nhị vội đến đỡ Trầm Tuyết Phỉ dậy.
Dương Thu Trì nói với Trầm Tuyết Phỉ: "Nàng và Tiểu nhị về trước đi, ở đây cóta và biểu đệ chiếu cố Băng nhi là được rồi."
Tiểu Nhị hoảng hốt nói: "Lão gia, để Tiểu Nhị... lưu lạ đi!"
"Vì sao?" Dương Thu Trì hỏi.
"Tiểu Nhị... đã hứa gả cho lão gia làm thiếp rồi, đương nhiên phải theo lãogia người, giúp chăm lo cho mợ chủ..."
NẠP THIẾP KÝ II
