Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký 2

Chương 64



Trầm thiên tổng nhờ lửa cháy phừng phừng, ngay từ xa đã nhìn rõ nữ tử trong đólà muội muội của mình, liền lớn tiếng gọi: "Tuyết Phỉ...! Là ta, ta là ca cacủa muội đây! Đừng đánh nữa, mau ngừng tay...!"

Nghe mệnh lệnh, quân Trương Hiến Trung vậy quanh đua nhau lui ra, nhường mộtcon đường.

Trầm thiên tổng bước vào vòng quay, nói với Trầm Tuyết Phỉ toàn thân đầy máu:"Tuyết Phỉ, mau dừng tay, ta là ca ca của muội! Ta hiện giờ đã là thiên tổngdưới trướng bát đại vương, đều là người của mình! Đừng giết nữa!"

Trầm Tuyết Phỉ nhìn sững đại hán này, mượn ánh lửa nhìn mặt y thật kỹ, nghingờ hỏi: "Ngươi... huynh là anh ta thật? Huynh không phải... không phải ở Thưthành..."

"Ta không chết! Ta còn sống đây này! Tuyết Phỉ!"

"Ca...!" Tuyết Phỉ mừng rỡ vô cùng, xông đến, rồi dừng lại nhìn kỹ mặt đạihán: "Đúng rồi... đúng là ca ca rồi! Muội còn tưởng là..., quá tốt rồi! Chađâu?"

"Cha mất rồi, lúc đó Thư thành bị quân đội của đại vương công phá, cha mấttrong loạn quân. Ta quả bất địch chúng, đại vương thấy ta anh dụng, khuyên taquy thuận, ta liền hàng đại vương, theo đại vương chinh chiến nam bắc, lậpnhiều chiến công, thăng đến thiên tổng. Lần này ta soái lãnh bản bộ tham giatiền phong doanh đánh đầu trận, đột kích Vũ Xương. Bát đại quân đã dẫn quântiến thành rồi."

Thì ra, đại hán này chính là anh ruột của Trầm Tuyết Phỉ, là Trầm Lỗi con r�của Chu Hoa Khuê. Lúc đó là võ cử nhân trong kỳ thi hương ở Hồ Quảng, trongcuộc tranh đấu với Sở vương đã bị phán chu liên vĩnh viễn sung quân, phụ thânphải tán tận gia tài chuộc hình, cuối cùng phải dùng con gái Trầm Tuyết Phỉcống lấy Sở vương để trao đổi, bấy giờ Trầm Lỗi mới được tự do.

Hai năm trước, đại quân của Trương Hiến Trung công phá Thư thành, Trầm Lỗi vàphụ thân đang ở trong thành, từ đó Trầm Tuyết Phỉ mất liên hệ với họ, nên chorằng họ đã chết trong loạn quân. Thật không ngờ ca ca Trầm Lỗi của nàng lạiquy thuận Bát đại vương Trương Hiến Trung, làm quan tới thiên tổng (Quân độicủa Trương Hiến Trung án chiếu theo kiến chế của Minh quân, chức thiên tổngnày thuộc hàng chánh lục phẩm).

Trầm Lỗi soái bản bộ tham gia tiền phong doanh, là những kẻ đầu tiến đánh vàoVũ Xương, bao vây Sở vương phủ. Y biết muội muội bị đưa vào Sở vương phủ, dođó hạ lệnh tìm kiếm em mình, và hiện giờ đã tìm gặp.

Trầm Lỗi lừ mắt nhìn Dương Thu Trì và Quách Tuyết Liên trong trang phục Minhquân sau Trầm Tuyết Phỉ, hỏi: "Bọn họ là ai?"

"Là... là bằng hữu của muội..."

Trầm Lỗi cúi đầu nhìn đám binh sĩ nằm ngang dọc trên mặt đất, lạnh giọng hỏiDương Thu Trì: "Mấy huynh đệ này của ta là do các ngươi giết?"

Dương Thu Trì vốn rất cao hứng Trầm Tuyết Phỉ đã tìm được ca ca ruột, nhưngkhi nghe y nói điều này, lòng chợt trầm xuống, ẩn ước cảm thấy không ổn, liềnngưng thần giới bị, đáp: "Đúng, bọn họ muốn giết chúng ta, chúng ta chỉ còn cócách phòng vệ."

Tay Trầm Lỗi phất, hạ lệnh: "Chém hai tên chúng thành thịt vụn cho ta!"

Quân Trương Hiến Trung quanh đó đồng thanh đáp ứng, giơ đao kiếm định xônglên, Trầm Tuyết Phỉ cả kinh hét lớn, chụp lấy tay Trầm Lỗi: "Không được, đừngđộng thủ! Bọn họ là là bằng hữu tốt của muội..."

Cái chụp này vừa khéo trúng ngay vết thương vì liễu diệp phi đao của hắc ynhân, đau đến y suýt xoa, lớn tiếng trách mắng: 'Tuyết Phỉ tránh ra! Bọn chúnggiết nhiều huynh đệ của ta như vậy, không giết chúng làm sao ăn nói với cáchuynh đệ đã chết đây! Lên!"

"Không được!" Trầm Tuyết Phỉ lắc người ngăn trước mặt Dương Thu Trì, giơ haitay ra, "Ca, huynh muốn giết thì giết muội chết luôn đi!"

Trầm Lỗi thấy cảm tình của Trầm Tuyết Phỉ đối với nam nhân này có vẻ rất sâu,lòng hơi động, bước lên hai bước hỏi: "Tuyết Phỉ, muội thành thật cho ta biết,nam nhân này rốt cuộc là ai?"

Trầm Tuyết Phỉ đương nhiên không thể nói đó là ý trung nhân, vì dù sau cũngchỉ là nàng tự tương tư, còn trong lòng Dương Thu Trì chỉ có Liễu Nhược Băng,hơn nữa nàng không thể mặt dạn mày dày nói hắn là tình nhân trong mộng củamình. Còn nếu nói là bằng hữu thường thì không được, cuối cùng đành đáp:"Là... là ân nhân cứu mạng của muội! Nếu không có huynh ấy, muội muội đã sớmchết rồi!"

Lúc Dương Thu Trì nếu tìm được và bắt Trầm Tuyết Phỉ toan tính giết chết cảnhà Sở vương, hành thích Sở vương, tiểu quận chúa đem vạch trần ra hết, thì elà Trầm Tuyết Phỉ khó tránh khỏi cái chết. Cộng thêm Trầm Tuyết Phỉ đã bịchứng tinh thần phân liệt phát tác, Dương Thu Trì kiên nhẫn trị liệu cho nàng,coi như gián tiếp cứu nàng thêm một lần nữa. Do đó, Trầm Tuyết Phỉ nói DươngThu Trì là ân nhân cứu mạng của mình không ngoa chút nào.

Trầm Lỗi à một tiếng, hiển nhiên không mấy tin, nhìn lên nhìn xuống đánh giáDương Thu Trì: "Ngươi tên là gì?"

"Tại hạ Dương Thu Trì! Vị này là biểu đệ Quách Học Liêm." Dương Thu Trì trảlời, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

"Ngươi làm cái gì?"

"Hộ vệ của Sở vương phủ."

Trầm Lỗi nhíu mày: "Nhà ngươi ở đâu? Trong nhà có người nào?"

"Kỳ châu, chỉ có mình ta." Dương Thu Trì đáp lời này là thật. Nếu tính nhà ởxã hội hiện đại thì đó là chuyện 400 năm sau, còn nếu tính nhà do lần xuyênviệt tới trước, thì đó là chuyện của 200 năm trước. Còn hiện tại, chỉ có mìnhhắn mà thôi.

Trầm Lỗi nghĩ thầm, tên tiểu tử này rõ ràng là con nhà lụn bại nghèo hèn,miệng nỡ nụ cười lạnh khinh miệt, tựa hồ như nhìn thấy con cóc mà đòi ăn thịtthiên nga: "Ngươi biết chúng ta là gia tộc gì không?"

Thái độ của Trầm Lỗi khiến Dương Thu Trì rất không vui, nên cũng lạnh lùngcười lại: "Biết, lệnh tôn dùng sự thanh xuân của Tuyết Phỉ đổi sự tự do chongươi, Tuyết Phỉ suýt chết trong Sở vương phủ này!"

Câu nói trước làm Trầm Lỗi tức khí trùng trùng, câu sau lại khiến y nổi lòngquan ái với muội muội. Y vừa định lên tiếng, một binh sĩ chạy ào tới, quỳ mộtchân xuống đất, hai tay giơ lên, trong tay có một tụ tiễn, lớn tiếng bẩm báo:"Báo cáo thiên tổng đại nhân, phát hiện bạch y nữ sát rút độc tiễn ra, trên códấu máu, xem ra là trúng độc tiễn rồi!"

Bạch y nữ sát?

Dương Thu Trì đột nhiên rúng động cả tâm thần, Băng nhi! Là Băng nhi sao?

Nghe binh sĩ đó bẩm báo bạch y nữ sát đã trúng tên độc, Dương Thu Trì tức thờilòng đau như cắt, tinh quang trong mắt đại thịnh, tay cầm đao căng cứng xươngkêu răng rắc, nhịn không được ý muốn bắt Trầm Lỗi bức hỏi Liễu Nhược Băng hạlạc nơi nào.

Trầm Lỗi nghe được tin tức này mừng rỡ, bước đến cẩn thân dùng ngón tay kẹpđuôi mũi tụ tiễn giơ lên xem, trên quả nhiên đầy dấu máu, tiếp đó quẳng tênxuống đất, bật cười ha hả: "Được! Độc trên tụ tiễn này trên thế gian không cóthuốc giải, ha ha, tặc nữ này chết chắc rồi! Ha ha ha..." Tiếp đó thu lại nụcười, hỏi: "Phát hiện được chỗ nào?"

"Trên đường dẫn đến nhà kho của nha môn!"

"Tiếp tục tìm kiếm, một tất đất cũng không được bỏ qua! Không, ta sẽ tự thânđi tìm..." Y quay đầu bảo Trầm Tuyết Phỉ: "Muội muội, muội đừng chạy loạn, hãyở đây chờ ta, ta đi bắt bạch y nữ sát!"

Trầm Tuyết Phỉ cũng rúng động trong lòng. Bạch y nữ sát không những có thể làvợ chưa cưới của Dương Thu Trì, mà còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Nhưngđiểm này bọn Trầm Lỗi không biết, nhân vì bạch y nữ sát đưa Trầm Tuyết Phỉ đếncổng nhà họ ở Thư thành thì bỏ đi. Trầm Lỗi chưa bao giờ thấy, và Trầm TuyếtPhỉ cũng chẳng kể ra, chỉ nói là người hảo tâm đưa về.

Trầm Tuyết Phỉ vội kêu lên: "Ca! Chờ đã! Các huynh đã tìm được bạch y nữ sátrồi sao?"

"Đúng!" Trầm Lỗi có vẻ đắc ý cười: "Vừa phát hiện hành tung của ả, chính là ởthành này. Tặc nữ này khi xưa giết binh của ta vô số, còn ở Phượng Dương thànhtrọng thương Bát đại vương, mấy năm mới khôi phục được. Đại vương phát thệnhất định phải bắt được ả, cắt xẻo trăm ngàn mảnh mới hả giận! Do đó, ca ca tanếu bắt được ả thì quả là công to!"

Trầm Tuyết Phỉ nhịn không được rùn mình, nhìn về phía Dương Thu Trì, thấy haimắt của hắn như phún hỏa, càng hoảng sợ hơn. Nàng quay lưng đưa tay khẽ cầmtay hắn, cảm giác hắn vì tức giận mà người run run. Nàng càng nắm chặt tay hắnhơn, để cho hắn bình tĩnh lại, mặt thì quan tâm nói với Trầm Lỗi: "Ca, nghenói nữ sát đó võ công cao cường, giết người không chớp mắt, huynh phải cẩnthận nha!"

NẠP THIẾP KÝ II

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...