Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký 2

Chương 41



"Là vì sao?" Quách Tuyết Liên tròn mắt hiếu kỳ hỏi.

"Là vì bạch y nữ sát thủ chỉ dùng một kiếm ngắn phóng tới còn chưởng môn chânnhân Vũ Đương lại là trường kiếm! Lão đạo sĩ râu trắng này đành nhận thuathôi".

"À ra thế!" Quách Tuyết Liên thản nhiên thể hiện sự say mê.

Trong lòng Dương Thu Trì hơi rúng động. Nhớ đến năm trước tại ngôi chùa trênngọn chủ phong thần sơn Niên bảo ngọc tắc tại Đóa Cam, Liễu Nhược Băng trongbụng đang mang thai, chiến đấu với pháp vương Đế Lạc, cũng chỉ là đứng như vậyné tránh chứ không ra tay, để tìm xem đối phương có gì sơ hở, lúc đó mới mộtkiếm phóng ra trúng ngay Đế Lạc. Lập tức đánh bại hắn. Như vậy là bạch y nữsát thủ này ra tay cũng gần giống như Băng nhi, cho dù không phải là Băng nhichuyển thế đầu thai thì cũng khẳng định được có mối quan hệ lớn lao với Băngnhi. Nghĩ thế hắn vội vàng hỏi: “ Vậy hình dáng của nữ sát này trông như thếnào?"

Lưu Dũng lắc lắc đầu: “Không ai nhìn thấy qua, bởi vì từ khi nữ sát này lộdiện cho tới bây giờ đều quấn một chiếc khăn trắng quanh mặt, chỉ để lộ haimắt ..."

"Vậy hai mắt của nàng ta như thế nào người có nhìn thấy không?"

Dương Thu Trì nghĩ, Liễu Nhược Băng có hai ngươi mắt rất đẹp như mắt phượngvậy. Người đàn ông nào nhìn thấy qua đều có thể nhớ rất rõ. Nhưng Lưu Dũng lạilắc lắc đầu nói: “ Lúc đó có rất nhiều người xem, ta ở khoảng cách rất xa, nêncũng không nhìn thấy rõ hình dáng đôi mắt nàng ấy thế nào nữa."

"Vậy sau trận quyết chiến đó thì thế nào? Người không lên nhìn một chút sao?Chẳng phải là người muốn cùng nàng ta luận bàn thêm đó sao?"

"Ai cha! Đừng nhắc đến nữa!" Lưu Dũng lắc đầu tỏ vẻ xấu hổ."Bạch y nữ sát thủsau khi đánh bại Vũ Đương đạo trưởng, lập tức nhảy lên hồng mã phi như bay đimất dạng. Tất cả những ai tập trung ở đó cũng hơn trăm người, mặt ngơ ngácnhìn nàng ta đi xuống núi, không ai dám lên tiếng nào ngăn cản! Ôi lão Lưu tacả đời tranh cường hảo thắng, cũng không dễ dàng phục người nào cả. Vậy mà sautrận chiến đó ta đã phát hiện ra, dù ta có luyện thêm cả trăm năm nữa thì cũngkhông bằng đầu ngón tay của nữ sát này. Từ đó mất hết ý chí, không còn nghĩđến tìm sư phụ kết bạn hữu cái gì nữa. Nhân lúc đó, gia phụ cũng có mối quanhệ với Vương phủ nên không ta rời khỏi chốn giang hồ đến Sở vương phủ làm thủlĩnh hộ vệ, mãi cho đến bây giờ".

Quách Tuyết Liên lên tiếng: “Sau đó thì sao? Nữ sát đã đi đến nơi nào?"

"Ta nản lòng thoái chí, việc giang hồ cũng không hỏi han tới nữa, do đó cũngkhông biết rõ."

Dương Thu Trì hỏi: “Tối hôm qua có người ghé thăm nội phủ, sự thật có phải lànàng ta không đây?"

Lưu Dũng cười khổ nói: “ Không rõ lắm! Dương huynh đệ, tối hôm qua ngươi say,còn ta sao lại không chứ. Ta cũng vậy vừa tới canh năm thì thủ hạ khẩn cấp đếnbáo ta mới biết nội phủ thình lình xuất hiện kẻ địch. Nhưng cũng còn may mắn.Hôm qua nghe lời ngươi nhắc nhở, ta đã tăng cường cảnh giới, nếu không nhưtình hình chúng ta tụ họp đêm qua, chúng ta lâu lâu mới tụ hội một lần, ai lạinghĩ có kẻ địch đến tập kích như vậy chứ! Nếu không phải nhờ ngươi nhắc nhởthì hôm nay chắc đã có trận đại loạn rồi!"

"Các huynh đệ giao thủ với người kia đã nói như thế nào vậy?" Dương Thu Trìnóng lòng muốn biết cuối cùng thì người con gái áo trắng này có phải là LiễuNhược Băng không.

"Ta hỏi ra thì nghe nói là có cùng hình dạng, cũng che mặt bằng vải đen, trongtay đoản kiếm, võ công cao cường, không thấy thể hiện rõ chiêu thức, thì đã bịthương ngã xuống đất rồi."

Quách Tuyết Liên liền hỏi: “ Vậy nói cho cùng thì người con gái mặc áo trắngđó có phải là...là nữ sát chăng?"

"Cũng không rõ nữa, chỉ có điều dựa theo những gì bọn họ nhìn thấy kể lại thìngười con gái này có đến sáu bảy phần giống. Cho nên...ái chà! Nếu quả như lờicủa hắn nói thì thật làm cho người ta đau đầu đây! Vừa rồi Tôn quản gia đến,căn dặn chúng ta cần phải tăng cường đề phòng, cần phải mau chóng bắt tên hànhthích Vương gia lần này. Ta đến liên lạc cùng Đô chỉ huy sứ Vũ Xương, tăngcường binh lực giới bị bên ngoài Sở vương phủ. Mặc khác ta còn kéo mọi tinhanh trong phủ về bổ sung canh phòng bên trong, đặc biệt là bảo vệ chỗ ỡ củavương gia. Như vậy mặc kệ kẻ hành thích là người bên ngoài xâm nhập vào, hoặclà người bên trong phủ, đều cũng đảm bảo hết sức chắc chắn rồi."

Dương Thu Trì khen: “ Tướng quân bày mưu nghĩ kế, chỉ huy có độ, thật khiến kẻkhác bội phục!"

Lưu Dũng ưỡn bụng cười: “Dương huynh đệ, căn cứ vào chỉ thị của Tôn quản giathì ngươi cùng Quách huynh đệ trong thời gian này tạm thời không cần tham giatuần vệ, việc trước mắt là phụ trách điều tra và giải quyết vụ án này, cầnphải nhanh chóng bắt lấy tên tặc nhân đó."

Dương Thu Trì cười khổ nói: “ Nếu như tặc nhân có võ công cao cường lại chínhlà nữ sát che mặt thì..."

Lưu Dũng trừng mắt nói: “ Sợ cái gì chứ? Mấy vạn tinh binh ở Vũ Xương phủchúng ta lại có thể sợ một nữ lưu như vậy sao?" Lời nói ngày nghe ra như khíphách nhưng đem mấy vạn người ra đối phó với một nữ tử nói cho cùng thì cũngkhông hay lắm.

Dương Thu Trì đối với vụ án này phá như thế nào cũng đã sơ sơ nghĩ ra một kếhoạch rồi, bèn nói với Lưu Dũng: “ Tướng quân, ta tra án phải lấy hết dấu taycủa tất cả nữ nhân trong phủ, tất cả phải đầy đủ, không được thiếu một ai."

Lưu Dũng nghĩ nghĩ rồi nói: “ Những người khác đều không dám không đồng ý, còncó Vương phi và quận chúa nếu cũng lấy dấu tay thì có chút không tiện lắm a."

Dương Thu Trì nói: “ Vương phi, quận chúa cũng không tự mình hạ độc, không cầnphải lấy mẫu ở bọn họ."

"Vậy thì dễ xử lý rồi, ta lập tức đưa thông báo xuống. Lập tức tiến hành lấydấu vân tay."

Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên trở lại phòng, lấy quân phục của Minhtriều mặc vào mang theo kiếm, dẫn chú chó Tiểu hắc ra khỏi chỗ ở của đội tuầnvệ, đang độ đầu xuân đi trên con đường mòn của Sở vương phủ đầy sắc màu rựcrỡ, lại đến đi đến phòng ăn.

Sau khi đi đến bên trong nội thiện phòng, hắn kêu người hầu mang một cái thangđến bên mái nhà, rồi bảo Quách Tuyết Liên cùng chú chó Tiểu hắc ở bên dưới.Sau đó sai người hầu tìm cho mình vài miếng ngói lưu ly mới, lần mò bò lênđỉnh.

Tối hôm qua thời điểm hắn khám xét trên đỉnh không biết là còn có thể lưu lạidấu vết gì đó. Cho nên lúc ấy không có nói là lấy dấu vân tay trên mái ngói.Đến lúc này đây, hắn dùng mấy miếng ngói lưu ly còn mới đem lên đổi lấy mấymiếng ngói có dấu vân tay kia.

Mấy dấu vân tay này vốn là của người hạ độc khi vạch trần miếng ngói lên. Trênmái ngói phủ rêu xanh cùng bụi bặm tạo thành dấu tích đan xen vào nhau. Dấutích này không phải là vết mồ hôi của vân tay, do đó có thể lợi dụng phía cóánh sáng để nhận ra được.

Hắn ngồi trên sườn mái nhà, đem mấy miếng ngói có dấu vân tay ra tiến hànhphân biệt, những điểm đặc thù chủ yếu bên trong đều ghi nhớ kỹ.

Tiếp theo đó, hắn lại cẩn thận quan sát dấu hài để lại. Mấy dấu hài này vềkích cỡ đại khái giống nhau. Các mũi hài thêu đều có đặc thù giống nhau, xácđịnh rằng dấu hài là của cùng một người. Căn cứ vào những dấu hài còn nguyênvẹn xung quanh, trước mũi giày sức nén đều đặn, kích cỡ thuộc loại nhỏ, có thểkhẳng định chính xác là của nữ nhân để lại. Hắn lấy hoa văn điển hình bêntrong đế giày ra so chính là hoa văn của mấy miếng ngói lưu li đã được thaythế.

Lúc tối khi điều tra đã biết được, ngoại thiện phòng đã sai người đem chiarượu thịt cho ba người thu mua. Đó là những người hầu nam, mà ở ngoại thiệnphòng các đầu bếp cũng đều là nam hết. Dựa theo tình hình trước mắt có thểthấy, bước đầu hạ độc ba người thu mua tại nội thiện phòng và người đến dò xétphủ lúc đêm là một. Hơn nữa người này là nữ nhi. Do đó có thể loại trừ khảnăng hạ độc là do những người hầu nam mang thức ăn đến.

Dương Thu Trì sau khi xuống bên dưới, gọi người quản đốc của ngoại thiện phòngđến, bảo hắn hỏi hết tất cả những đầu bếp và người hầu xem, giữa trưa hôm quatrong lúc ba người thu mua trúng độc, có nữ nhân nào đến ngoại thiện phòng thìviết hết tên ra.

Sau khi an bài thoải đáng mọi chuyện, tiếp theo là đợi kết quả.

Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên mang theo đao bên người, dẫn Tiểu hắc đidạo khắp nơi trong Sở vương phủ để hiểu rõ hoàn cảnh ở đây.

Không ngờ vòng vo hơn nữa ngày, thế nhưng đã bị lạc đường rồi. Chú chó Tiểuhắc nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không biết là hắn muốn đi đâu. Dương Thu Trìcũng không lấy làm lo lắng, bò lên một ngọn núi giả, nghĩ là để tìm ra phươnghướng trước. Xem ra ngọn núi giả này cũng không cao lắm. Xung quanh có bóngrâm mát mẻ, tìm không ra kiến trúc quen thuộc. Đang lúc cảm thấy chán nản thìđột nhiên nhìn thấy xa xa bên cạnh cây đào dường như là có một người, bènquyết định đến đấy hỏi thăm.

Bọn họ theo phương hướng đó, xuyên qua mấy cây thấp thoáng của ngọn núi giả,đến bên cạnh cái hồ nhỏ, nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi, đang ngồi trên ghếdài cạnh gốc đào nở rộ hoa, cánh tay mảnh mai trắng trẻo đang cầm một quyểnsách, đang chăm chú đọc một cách cẩn thận.

Nhìn nghiêng qua thì người con gái này khoảng mười tám mười chín tuổi. Mặtcười như tuyết, sắc trắng ửng hồng, lông mày cong vút, mắt sáng tinh anh, máitóc đen óng dùng vàng bạc li ti đính trên búi tóc. Cài một cây bảo trăm bằngngọc bảo thúy. Một thân váy dài trắng như tuyết, lạnh như băng, vạt áo, đườngviền váy có màu nhàn nhạt của hoa đào.

Giống như tia nắng ban mai ẩn hiện trong sương mù, mờ ảo như mộng. Chiếc áokhoác ngắn tay mỏng bằng lụa màu tía kéo dài đến cạnh váy, phần thêu hoa vạtáo hơi tách ra, màu vàng nhạt làm nâng bộ ngực mượt mà lên cũng một màu trắngnhư tuyết hòa lẫn nhau, làm cho nam nhân nào nhìn thấy không khỏi nhịn đượcphải nuốt nước miếng mơ nghĩ xa xôi.

Đúng là kẻ "nhân diện đào hoa tương ánh hồng (người có mặt hồng hào tựa hoađào)!" Dương Thu Trì cất lời khen, chẳng trách Thi Kinh nói rằng: “Đào chi yêuyêu, chước chước kì hoa", quả nhiên như thế, không khỏi làm người ta ngâyngười.

NẠP THIẾP KÝ II

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...