Nạp Thiếp Ký 2
Dương Thu Trì không để ý điều này, ngâm nga một ca khúc nho nhỏ bước vào bồntắm, từ từ ngồi xuống: "Ai da! Thật là thích a!" Hắn nhắm mắt hưởng thụ lànnước ấm vào buổi tối se lạnh đầu xuân này, đột nhiên cảm giác có một đôi taynhỏ run run nắn bóp vai mình, biết là Quách Tuyết Liên, hé mắt nhìn nàng: "Emkhông cởi y phục tắm sao? Tướng quân đã chuẩn bị tửu yến, chúng ta không thểđể họ chờ lâu quá."
Quách Tuyết Liên a một tiếng, đỏ bừng mắt đắn đo một chút rồi áp sát vào mộtcái bồn tắm khác.
Dương Thu Trì cười hắc hắc: "Sao hả? Còn e thẹn? Vậy được, ta nhắm mắt lại làổn!" Nói xong hắn nhắm mắt thật, tiếp tục ư ử hát.
Quách Tuyết Liên chần chờ một chút, cuối cùng thổi phù một cái tắt đèn trênbàn, nhân trời tối cởi sạch y phục bước vội vào bồn, động tác hơi mạnh nên tạonên từng đám bọt nước lớn.
Kỳ thật, vừa rồi Dương Thu Trì chỉ nhắm mắt hờ, toàn bộ quá trình Quách TuyếtLiên cởi y phục đều lọt vào tầm mắt hắn. Mượn ánh sáng đèn soi từ ngoài cửavào, trong ánh nhờ nhờ hắn vẫn thấy ngọc thể của Quách Tuyết Liên tuy ốm o,nhưng khúc tuyến lung linh, eo nhỏ không tròn một ôm tai, đôi nhũ phòng thìtiểu xảo và tròn trịa vun đầy, tam giác giữa hai đùi gợi nên bao nhiêu ýtưởng. Khi nào bước vào bồn, đùi ngọc mông tròn càng khiến máu hắn sôi sùngsục, rất may là bọt nước văng vào mặt, khiến Dương Thu Trì tỉnh giấc xuân.
Quách Tuyết Liên là thân phận nô tì, đương nhiên không dám xoay lưng lại vớihắn, cũng không dám đối mặt, chỉ dám thẹn thùng nghiên người giấu mình trongnước, chỉ lộ cái đầu.
Dương Thu TRì cười cố ý chọc nàng: "Ê? Hay là để ta giúp chà lưng cho?"
"A không! Không cần đâu...." Quách Tuyết Liên lắc đầu quầy quậy, lại hạ giọngthật thấp đáp: "Nô tì không dám đâu..."
Nàng không nói vậy thì thôi, đã nói ra câu đó ngược lại làm Dương Thu Trì hứngthú ngay, nhỏm người dậy: "Có gì đâu mà không dám chứ! Đưa lưng lại đây, tasát lưng cho!"
Quách Tuyết Liên đưa mắt nhìn Dương Thu Trì nhỏm cả nửa thân trên trùn trụichồm qua, hô lên cả kinh, bất giác hơi tránh về phía sau. Tuy nhiên bồn tắmchỉ nhỏ như thế, hai cái bồn lại để sát nhau, nàng tránh làm sao cho được?Dương Thu Trì chụp giữ vai nàng, kéo nàng quay lại, cầm cái khăn chà lưng chonàng, vừa chà vừa nói luôn miệng: "Em nha, thân hình thì trắng nõn, nhưng lạiquá ôm, chờ chúng ta khá hơn chút rồi, ta phải cho em bồi bổ thân thể, rất mayem còn nhỏ, vẫn còn kịp..."
Đang nói, hắn chợt nghe Quách Tuyết Liên khóc khe khẽ, liên cả kinh dừng tay:"Sao vậy? Ta làm đau em hả?"
"Không... không có..."
"Vậy em khóc cái gì?"
"Từ nhỏ tới lớn, không ai... đối tốt với em giống như lão gia vậy... hu hu..."Nói đến đây, nàng không khỏi nhìn không được nghẹn ngào khóc mạnh lên.
"Được rồi được rồi, coi em kìa! Bộ làm từ nước hả, sao mà mít ước thế, độngvào một cái là khóc nhè!" Dương Thu TRì vừa cười vừa kéo nàng xoay lại, laumặt cho nàng. Xoay thế này, hắn chỉ nhìn một chút là thấy đôi nhũ phòng nhonhỏ vun thẳng phập phù trên mặt nước, gờ ngực thật sâu, đầu vú màu hồng phấnngoan ngoãn như hai chú chuột liếc mắt đưa tình. Đầu Dương Thu Trì lập từngnhư bùng nỗ, hạ thân nhanh chóng phát sinh biến hóa, vội ngồi lại vào trongnước bối rối cười bảo: "Em cứ khóc... vậy để em tự sát đi!"
Quách Tuyểt Liên vội thu lệ không khóc nữa, quay qua nói: "Nô tì kỳ lưng cholão gia!"
"Ừ!" Dương Thu Trì vội chuyển thân lại đưa lưng cho nàng, nhắm mắt sợ chốngchịu phản ứng sinh lý không được rồi phiền.
Quách Tuyết Liên quỳ bên cái ghế trong bồn tắm, đưa nửa người trần trụi ragiúp hắn gội đầu chà lưng. Đôi tay nhỏ của nàng rất linh xảo, vừa chà sát vừaxoa bóp cho Dương Thu Trì.
Nhiệt khí đằng đằng, Dương Thu Trì tuy nhiên nhắm mắt, nhưng vẫn cảm giác sựdụ hoặc từ ngọc thể của nàng, vật dưới khố đã sớm cứng đanh. Chỉ có điều tronglòng hắn cứ nhất mực mặc niệm Liễu Nhược Băng, nhớ đến ước định của hai người,cho nên mới kháng cự được sự dụ hoặc số một của đời người này.
Giúp Dương Thu Trì tắm rửa xong, Quách Tuyểt Liên mới tắm rửa nhanh qua mình,rời khỏi bồn tắm lau khô thân thể mặc đồ, sau đó phục thị Dương Thu Trì mặcquần áo.Trong quá trình này, Dương Thu Trì nhất mực nhắm mắt không dám nhìnlén, chờ Quách Tuyết Liên mang quần áo tới sau lưng hắn định giúp cho hắn mặcđồ, thì Dương Thu Trì vẫn còn kiếm tuốt giương cung, căn bản không thể đứngdậy, chỉ còn biết xua tay: "Tự ta làm được, em mau lau khô đầu đi, đừng đểlạnh."
Quách Tuyết Liên tựa hồ đã đoán được gì đó, đỏ mặt gật đầu chuyển thân bướcđến cạnh bàn, đốt đèn lên, cầm cái lược nhìn vào kính đồng chảy đầu.
Dương Thu Trì nhắm mắt một hồi, cảm giác đã không còn khó coi nữa, mới đứngdậy ra khỏi bồn, cầm y phục lên định mặc, chợt thấy thân hình thước tha củaQuách Tuyết Liên đang cúi người chảy đầu với tư thế tràn đầy mị lực của nữnhân, khêu gợi vô cùng, khiến cho cậu em trai lập tức ngóc đầu dậy đòi quyềnlợi, máu nóng toàn thân chạy bừng bừng. Trong lúc hoảng loạn, hắn thấy ở bêncạnh có một bồ nước lạnh, liền múc một gáo xối ào vào cậu em cho chừa cái tật!
Quách Tuyết Liên nghe thế, quay người lại hỏi: "Sao vậy, lão gia?"
"Không... không có gì!" Dương Thu Trì quăng cái gáo đi, "Không phải là bảo emđừng gọi là lão gia nữa sao! Gọi biểu ca!"
"Vậy a..., biểu ca, muội giúp ca mặc đồ!" Quách Tuyết Liên đặt cái lược xuốngbước tới.
"Không..., không cần đâu, để tự ta!" Dương Thu Trì hoảng loạn nói, vội vã xoayngười lại.
Quách Tuyết Liên lần này không hề dừng lại, đi thẳng tới sau lưng hắn, cầm yphục lên bắt đầu giúp hắn mặc vào, hạ giọng nói: "Biểu ca, mạng của Tuyết Liênlà do người cứu về, người của Tuyết Liên đã bán cho người rồi..., Tuyết Liênđã nói qua, người nếu có muốn..., Tuyết Liên lúc nào cũng là của người..."
Đầu Dương Thu Trì nổ đánh oành một tiếng, đầu óc choáng váng chuyển thân quakéo Quách Tuyết Liên vào lòng ôm chặt, kéo gò má phấn vừa mới tắm xong củanàng vào ngực, mùi hương thiếu nữ khiến hắn như túy như si.
Hai tay của Quách Tuyết Liên ôm chặt cổ Dương Thu Trì, thân thể yếu nhược ápsát vào thân hình hùng vĩ của hắn, cảm giác được vật dưới khố to cứng của hắnchỉa vào người, lập tức cảm thấy gân cốt toàn thân như bị rút đi, mềm nhũn dựahẳn vào lòng hắn, thì thảo: "Ca..., cứ coi như Tuyết Liên là... là Băng nhicủa ca đi...."
Dương Thu Trì rúng động toàn thân - Băng nhi! Bản thân hắn xuyên việt đến đâylà muốn tìm người trong mộng - Băng nhi! Thế thì làm sao hắn lại động tình đốivới nữ tử khác chứ? Nếu như vậy làm sao cho phải với một mối tình si của Băngnhi đây?
Hắn hất tay, đẩy lùi Quách Tuyết Liên lại mấy bước, đồng thời mặc nhanh quầnáo lại, xong mới quay người lại.
Lúc này Quách Tuyết Liên đã dựa vào cạnh bồn tắm, cúi đầu, nữa bờ vai ngọc lộra y bào rộng rãi, khe khẽ run, dường như đang khóc vùi.
Dương Thu Trì mềm lòng, từ từ bước tới ôm vai nàng, khẽ nói: "Tuyết Liên, ngheta nói này, trong lòng ta chỉ có mỗi Băng nhi, ta đã đáp ứng nàng ấy cả đờinày chỉ có thể ở với một mình nàng ấy, do đó, ta không thể... không thể..."
Quách Tuyết Liên ngước cổ, gương mặt xinh đã nhòe lệ: "Ca, em chỉ muốn báo đápân tình của ca..., không trông mong gì..."
Sự khóc lóc này thê thiết rất giống như Liễu Nhược Băng, gần như làm Dương ThuTrì đứt từng đoạn ruột. Hắn khẽ ôm nàng vào lòng, lau lệ cho nàng, khẽ bảo:"Tuyết Liên, tâm ý của nàng ta biết, chỉ có điều ta không thể không phải vớiBăng nhi, và cũng không thể không phải với nàng..."
Quách Tuyết Liên dựa vào lòng hắn, áp mà vào ngực hắn, khẽ sụt sùi: "TuyếtLiên biết rồi..."
Dương Thu Trì vừa định lên tiếng, chợt nghe ngoài cửa có người gõ gọi: "Dươnghuynh đệ, xong chưa? Tướng quân gọi huynh đệ đấy."
"Xong rồi! Sẽ đến ngay!"
Hai người vội buông nhau ra. Quách Tuyết Liên lấy tấm vải trắng bó ngực và eo,sau đó mặc quân trang vào, lại giúp Dương Thu Trì mặc quân trang, lau khô tóctrên đầu, đội khăn vuông lên.
Dương Thu Trì thấy lông mày của Quách Tuyết Liên cong đầy vẻ nữ tính, vội lấybút ở trên bàn lên tô cho mày thô hơn. Cái bút chấm mực đen này khi khô để lạinhiều vụn than, vừa khéo dùng làm chì kẻ lông mày.
Quân trang binh sĩ Minh triều thì lúc lạnh có cột một cái khăn tam giác đểchống rét, vừa khéo che luôn cục cổ vốn thiếu ở Quách Tuyết Liên, tránh chongười có đầu óc quan sát tinh tường nhận biết.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề xong, hay người đưa mắt nhìn nhau, nghiễm nhiên trởthành anh anh lính trẻ đẹp trai của Minh quân, đều cười thỏa mãn. Dương ThuTrì hạ giọng dặn: "Nhớ đó, nói chuyện ít một chút, khi nói thì cố để thanh âmthô một chút! Còn nữa, khi đi thì sải bước rộng một chút, đừng có đi mau quá!"
"Dạ! Biểu ca!" Quách Tuyết Liên ưỡn ngực khuỳnh tay đi mấy bước, chuyển thânôm quyền, hắn giọng khàn khàn hỏi, "Thế nào?"
"Có dáng rồi. Hoa Mộc Lan giỏi lắm là thế, hắc hắc, chúng ta đi thôi."
Hai người đẩy cửa đi ra, thấy trên bình đài ở diễn binh trang có Phó tiểu kỳđang ngoắc tay hai người, vội chạy tới. Phó tiểu kỳ dẫn hai người tiến vào đạiđường, đến sương phòng, thấy ở đây đã bày một bàn đầy rượu thịt, ngồi đầy cảngười.
NẠP THIẾP KÝ II
