Nạp Thiếp Ký 2
Dương Thu Trì hoạt động chân tay, trước hết ho mấy tiếng, mỉm cười hỏi: "Nàngnghĩ vậy?"
"Ừ!"
Dương Thu Trì đưa ngón tay ngúc ngoắc, có ý bảo nàng lại gần. Công chúa nhịnkhông được đưa sát lại định nghe coi hắn nói gì. Hắn chợt trở người đề nàngxuống, áp môi lên đôi môi nàng, đồng thời đôi tay án lên hai gò ngọc nhũ củanàng.
Mã Tạp Đát không ngờ Dương Thu Trì to gan như vậy, với võ công của nàng hoàntoàn có thể chế phục hắn, nhưng khi đưa tay lên đẩy, cánh tay không có lựcchút nào.
Thì ra đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị nam nhân hôn hít sờ mó đôi ngựctrần, và nam nhân này nàng không ghét, ngực lại tập trung thần kinh mẫn cảm,nên phản ứng sinh lý làm máu dồn lên mặt, tim nàng đập thình thịch, lúng túngkhông biết thế nào, xương như bị rã ra.
Dương Thu Trì hôn mạnh nàng vốn chỉ là muốn báo phục cái mặt quỷ đắc ý vừa rồicủa nàng, bụng khẳng định là nàng sẽ cho hắn một cái bạt tay nên thân, phóngmột cước bay xuống giường, không ngờ nàng chỉ đẩy hắn yếu ớt rồi thôi. Hắn lậptức nhớ lại cảnh ngộ tương tự kiếp trước, khi lần đầu tiên tao ngộ kích tìnhvới Liễu Nhược Băng trên huyền nhai.
Một ý nghĩa táo tợn và điên cuồng chợt dậy lên trong lòng hắn. Bằng kinhnghiệm của hai kiếp, hắn bắt đầu thành thảo vuốt ve sờ mó, cởi tiết y của nànglúc nào không hay. Hắn một tay nắn bóp gò ngực cao vọi không chút chở che củanàng, tay còn lại lần xuống nội khố của mình, từ từ vén ra. Cùng lúc đó, bờmôi của hắn chạy loạn, môi, mắt, cổ, rồi lần tới nhũ phòng của nàng, ngậm mútnhẹ lên đóa anh đào.
Đến lúc này thì sự tiếp xúc thân mật đã khiến Mã Tạp Đát hoàn toàn mê mang,hơi thở dồn dập trong sự kích thích ái tình, chẳng còn biết mình ở đâu nữa.
Và thế là, Dương Thu Trì nhẹ nhàng tiến công xuống gò tam giác, tách đôi đùingọc của nàng, trong cơn sóng xuân dào dạt, ôn nhu và kiên định tiến nhập vàocơ thể nàng.
A...!
Đốm hồng loang loáng, ứa nhẹ xuống giường. Công chúa thống khổ nhưng khoáilạc, để rồi chỉ lát sau bị hắn nung chín trong ôn nhu, đến khi nàng trân mìnhco cứng, suýt xoa rên dài, cùng lúc đó hắn cũng tiết xuất như quên cả đấttrời.
Sóng tan mây tạnh sau cơn mưa gió bất ngờ, Dương Thu Trì thở khì khì ôm côngchúa vẫn còn mê ngất trong ôn nhu: "Miêu Miêu, nàng là người của ta rồi, đúngkhông?"
"Dạ..." Công chúa hé mắt phượng, thần tình mê mang, môi hồng ướt át, thềuthào, "Miêu Miêu là người của chàng rồi..."
"Chúng ta đổi tư thế, nàng quay người lại đi, được không?"
"Dạ..."
Dương Thu Trì đem công chúa nhu nhược như không xương quỳ mọp xuống giường,lần ra sau nàng. Đột nhiên, hắn chụp lấy cây súng 77, tung người nhảy xuốnggiường.
Công chúa còn ễnh người chờ đời, nghe động tĩnh không ổn, quay qua nhìn, thấythân hình trần trụi của hắn đã đứng ở sát tường, súng trong tay chỉa vào nàng.
Nàng bị súng này bắn một lần, nên cả người đầu óc như bị nhúng xuống băng,thanh tỉnh lại từ trong ôn nhu, nhảy xuống giường theo.
"Đứng lại! Nếu không ta nổ súng đó!" Dương Thu Trì lạnh lùng.
"Chàng...."
Gương mặt hồng hồng của công chúa từ từ tái hẳn, khúc tuyết lung linh bần bậtngẩn ngơ, dường như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Dương Thu Trì cười: "Công chúa, chuyện vừa rồi ta vô cùng xin lỗi, nhưng takhông còn biện pháp nào, nhân vì ta không muốn bị nàng đưa về Đại Thanh. Dođó... ta thật xin lỗi."
Công chúa cắn răng, nhìn hắn trừng trừng, trầm giọng nói: "Chàng chỉ có một cơhội nổ súng, nếu bắn không chết thiếp, thiếp sẽ bắt giữ chàng, bắt chàng đi!"
"Nàng đừng bức ta!" Dương Thu Trì dùng hai tay giữ súng, chỉa thẳng vào ngựccông chúa Mã Tạp Đát, nơi đó là chỗ lưu lại vô số nụ hôn của hắn, "Nàng khôngnhanh bằng đạn của ta đâu, ta sẽ bắn nàng chết đó!"
"Chàng không thể! Thu Trì, thiếp biết là chàng không nổ súng..." Công chúacười ngọt ngào, từng bước từng bước tiến lại gần.
Chính vào lúc này, ào một cái, một bóng trắng đáp xuống phòng "Coi chiêu!" mộtchưởng tung ra đánh về phía Mã Tạp Đát!
"Băng nhi!" Dương Thu Trì mừng rỡ reo leo. Người phá đỉnh phòng bay xuốngchính là Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng và công chúa Mã Tạp Đát xuất chiêu nhanh chóng vô cùng, bóngchưởng qua lại cực nhanh, phanh một tiếng, công chúa Mã Tạp Đát ôm ngực lùimấy bước, sắc mặt trắng bệt, miệng ứa máu.
Liễu Nhược Băng chắp tay, lạng lùng nói: "Ngải cô nương, cô nên biết chưởngvừa rồi của ta vốn có thể lấy tính mệnh của cô."
Công chúa không nhìn nàng, mà ngơ ngẩn nhìn Dương Thu Trì, hai hàng lệ ứa dài.
Dương Thu Trì mừng rỡ, bước đến đứng cạnh Liễu Nhược Băng: "Băng nhi, nàngthắng rồi?"
"Dạ! Nàng ấy võ công tuy quái dị ngoan độc, nhưng sau vài lần giao thủ, thiếpđã nắm rõ lộ số võ công. Hiện giờ nàng ấy bị chàng phá đồng tử công, võ cônggiảm rõ rệt, cộng thêm tay bị thương, đương nhiên không còn là đối thủ củathiếp nữa."
"Vậy sao này nàng phá đồng tử công, có thể thắng nàng ấy không?"
Liễu Nhược Băng đỏ mặt, khẽ đáp: "Không thành vấn đề, nàng ấy luyện loại võcông quái dị này, yêu cầu với đồng tử công càng nghiêm hơn, tổn hại lớn hơnthiếp. Do đó, sau này... thiếp vẫn sẽ thắng!"
"Quá tốt rồi!" Dương Thu Trì vui mừng, nhưng nhìn gương mặt đau khổ thê lươngcủa Mã Tạp Dát, lòng bất nhẫn, vội thu nụ cười, nói: "Công chúa, nàng mặc quầnáo vào đi đi, chúng ta không làm khó nàng."
Công chúa khẽ gạt lệ, sụt sùi vào ngăn thay đồ. Dương Thu Trì cũng cắm súngvào bao, mặc vôi y bào, kéo Liễu Nhược Băng ra khỏi phòng, đứng ngoài vườn.Liễu Nhược Băng giúp hắn giải những huyệt đạo trên ngừơi.
Lát sát, công chúa Mã Tạp Đát cúi đầu bước ra, lặng lẽ bước đến cạnh họ, vượtqua, đến cửa thì dừng lại, quay người hỏi Dương Thu Trì: "Thu Trì, ta có câumuốn hỏi chàng, được không?"
"Ừ, nàng hỏi đi!"
"Trước đó, ở... trên giường, lời chàng nói bên tai ta... có thật lòng không?"
Dương Thu Trì cười khổ, vốn tưởng nói đó chỉ là những lời đường mật trêngiường để làm ta tiếp tục mê man trong phản ứng sinh lý, không đáng tin. Nhưngthấy nàng ta đứng trong gió tuyết, mắt đầy lệ, đáng thương vô cùng, trong đầuhiện lại hình ảnh uyển chuyển nhu nhược trân mình chịu đừng sự cày xới dày vòcủa hắn, đột nhiên quỷ sử thần sai, gật gật đầu!
Công chúa nhoẻn miệng cười như hoa lê sau mưa, đôi mắt long lanh đầy tình ái,dịu dàng nói: ""Vậy... cẩn thận thái giám... ta ở Liêu Đông..., chờ chàngtới...!"
Nói xong, nàng lặng lẽ quay người lửng thửng bước.
Nhìn theo thân ảnh của công chúa, Dương Thu Trì không hiểu sao lại cảm thấynhư mất mát thứ gì.
Liễu Nhược Băng khẽ nắm tay hắn, giọng mang chút ghen hờn: "Ai! Phu quân, vừarồi chàng nói gì bên tai nàng ấy vậy?"
"Không... không có gì!" Thần sắc Dương Thu Trì xám xịch.
"Vậy sao nàng ta..."
Dương Thu Trì ôm eo nàng, hôn lên má nàng, khẽ nói: 'Băng nhi! Ta vì thoátthân, nên mới lừa nàng ta!"
Liễu Nhược Băng hừ nhẹ: "Chàng nha, làm chuyện khuyết đức rồi, vì thoát thânmà lại... cướp đi trinh tiết của con gái người ta. Chàng làm vậy..."
Tuy Liễu Nhược Băng cố cười, nhưng Dương Thu Trì cảm thấy rất không phải: "Tabị cô ta định đưa tới Liêu Đông chế tạo vũ khí, coi như chết chắc, muốn đàotẩu nhưng lại không có cách nào, lại bị điểm đại huyện, tuy có thể động, nhưngkhông đề được chân lực, thần xui quỷ khiến thế nào nên mới...."
Liễu Nhược Băng cười cười: "Chàng nghĩ biện pháp này không phải vì thoát thâna? À, còn trên đường nữa, lưu đạn lại cho thiếp, rồi hỏi động hỏi tây dụ hoặcnàng ta, phá đồng tử công của nàng ta để làm giảm công lực, như vậy nàng takhông báo cừu được nữa. Hay là như lời chàng nói, rước về một phòng luôn chorồi!"
"Hả?" Dương Thu Trì rúng động tâm thần, thì ra là Liễu Nhược Băng nghe nhữnggì hai người nói trong phòng? "Băng nhi, trong lòng ta chỉ có nàng, nàng khôngtin sao? Nói cho cùng, chính vì nàng ép ta lấy tiểu quận chúa, Tiểu Nhị, chứta nào có muốn!"
Liễu Nhược Băng dựa vào hắn, khẽ gật đầu: "Thiếp biết! Chỉ là thiếp e rằng..."Nàng nhẹ hôn lên trán hắn, thỏ thẻ: "Chàng bị bắt rồi, thiếp... thiếp rấtsợ...., sợ chàng có chuyện gì..."
"Hắc hắc, ta không phải là khỏe re đây sao? Nhưng mà vừa rồi mọi người khôngphát hiện ra, vào phòng rồi bỏ đi, ta suýt ói máu luôn... à, đúng rồi, mọingười có phải là theo dấu vết ta lưu lại?"
"Đúng! Mới đầu quá nhiều người, thiếp bị mất phương hướng. Sau đó nhờ ánhđuốc, thiếp đã tìm được một viên đạn trên tuyết mà lần theo. Thiếp biết đó làcủa chàng, vì nó rất khác với đạn lão sáo đồng. Sau đó Lưu Dũng kéo binh đuổitheo, nên thiếp dẫn đường. Dọc đường cứ theo dấu đạn mà đi, tới khi không thấynữa, bọn thiếp đã quay trở lại, thấy băng đạn chàng treo, xác định chàng trongthôn này...."
"... Khi vào phòng, thiếp đã nhìn ngay ra dấu vết, nhưng e ả sẽ làm hại chàng,nên lẻn đi rồi quay lại, không ngờ chứng kiến cảnh hai người...."
Nhìn nét mặt thất lạc của nàng, Dương Thu Trì thở dài. Ôm chặt hôn lên mắtnàng, nói khẽ: "Nhược Băng, có chuyện này ta muốn nàng chia sẻ cùng ta...."
"Dạ?"
"Nhược Băng, dù nàng tin hay không, ta đến thế giới này là vì nàng. Thời gianvừa qua cầm quân đánh trận, phấn đấu hết mình, ta chẳng qua là để có đượcnàng. Nhưng khi có được nàng rồi, nhiều lúc ta tự hỏi, rằng ta có nên tiếp tụcthế này nữa không?"
"Chàng nói gì thiếp không hiểu?" Liễu Nhược Băng nhìn hắn.
"Chắc nàng nghe câu "Coi chừng thái giám" của công chúa Đại Thanh vừa nói chứ?Qua tin tình báo, ta biết các thế lực trong triều đình đang toan tính dòm ngóhai món vũ khí mà ta chế tạo, không riêng gì Đại Tây, Đại Minh hay Lý TựThành. Ta cũng nhận thấy mình không phải là con người của đấu tranh quyền lực.Ta không giỏi chính trị, nên nếu cứ thế này, không chóng thì chày sẽ bị hạichết rất thê thảm! Thái giám giám quân do hoàng thượng cử đến là một thànhviên của đảng Đồng Lâm, và y đang từng bước cho khống chế quân đội và thiếttượng do lão hắc đầu rồi... "
Liễu Nhược Băng cười: “Thiếp tin ở khả năng chàng, và sẽ luôn bên cạnh bảo hộchàng.”
Dương Thu Trì thở dài: “Có nàng, ta thật sự ta không sợ mấy chuyện này. Nhưngvấn đề quan trọng là, nếu tiếp tục làm, ta sẽ làm cho lớn, và như vậy, là tađã cải biến lịch sử!” Mắt Dương Thu Trì mơ màng: “Có thể ta nói ra nàng khônghiểu. Nhưng, nàng hãy biết rằng, những món vũ khí mà ta làm ra không phải làcủa thời đại này, và nó không nên tồn tại. Nếu tiếp tục tạo và sử dụng nó,dòng lịch sử sẽ chuyển biến đến đâu, ta không rõ lắm, vì nó có quá nhiều biếnsố! Trong khi đó, ta biết mình là ai và có thể làm được gì. Nên... Nhược Băng,ta hy vọng nàng hiểu, và ủng hộ ta thực hiện những bước sau này....”
Hắn dắt tay Liễu Nhược Băng đến ngồi xuống hiên nhà, nói rõ ý định của mình,sắp bày kế hoạch sắp tới...
Sau đó, hai người dắt tay nhau ra cửa thôn, A Hạnh Ny, Lưu Dũng, Mã Lăng Vũ,Đô Cường... mang theo đại đội hộ vệ tinh nhuệ đang chờ sẵn.
Dương Thu Trì hỏi: “Tình huống trong thành thế nào? Trương Hiến Trung bị bắtchưa?”
A Hạnh Ny lắc đầu: "Không! Quân chúng ta tiến vào thành, Trương Hiến Trung xemra thấy không phải là đối thủ, đã mang quân bỏ thành chảy rồi. Đại khái chúngta diệt mấy nghìn quân, quân lương và trang bị còn đầy đủ cả."
Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng cùng thở dài, đưa mắt nhìn nhau. Đại đội nhânmã quay về thành Trường Sa đang huy hoàng đèn đuốc ăn mừng chiến thắng.
Vĩ Thanh
Cả bọn về tới thành, Phúc vương đã trở về Trường Sa, cho treo đèn kết hoa,phát lương chẩn tế, và tổ chức tiệc cưới chính thức cho Dương Thu Trì - LiễuNhược Băng (kết hôn trên thành Kiềm Dương, chưa làm tiệc mừng) – tiểu thiếpTiểu Nhị. Đêm ấy, Dương Thu Trì động phòng với Liễu Nhược Băng, chính thức phá“Đồng tử công” của nàng, đêm sau dĩ nhiên đến lượt Tiểu Nhị, từ đó thay nhauvui vầy duyên cá nước.
Sau khi ổn định quân tình, Dương Thu Trì phân binh giao cho Long Bỉnh và cácvị vương gia nắm một phần quân đội, bản thân hắn dựa vào tin thám báo nhậnđược tổ chức truy quét Trương Hiến Trung, đuổi tới Tứ Xuyên. Trương Hiến Trungvào Tứ Xuyên đã xưng đế, nhưng cuối cùng bị Dương Thu Trì chế tạo một súng bắntỉa có tầm bắn rất xa, bắn chết Trương Hiến Trung tại trận, kết thúc tên quânphiệt ác bá giết nhiều người mà hắn rất ghét này.
Quân Trương Hiến Trung từ đó nằm trong tay mấy người con nuôi, trong đó LýĐịnh Quốc là kẻ tích cực nhất, chủ trương liên kết các lực lượng chống Thanh.Sau được nhà Nam Minh phong Tấn vương, đã lãnh đạo quân đội chống lại quân nhàThanh tới cùng, đạt nhiều thắng lợi vang dội, được tôn xưng anh hùng dân tộc.Rất tiếc, cuối cùng cũng chết trận, sự nghiệp chống Thanh tàn lụi.
Trầm Lỗi sau khi tỉnh lại ở Trường Sa, đã lén trốn đi, sau đó gia nhập quâncủa Lý Tự Thành, cuối cùng chết trận. Trầm Tuyết Phỉ bị hắn mang theo địnhdâng cho Lý Tự Thành, nhưng nàng giữa đường trốn được, sau nhiều phen sónggió, đã định xuống tóc quy y, nhưng chưa kịp thực hiện ý định thì có một quýphu nhân hẹn gặp, từ đó biến mất, không rõ tung tích nữa.
Sau khi Trương Hiến Trung chết trận không lâu, không lâu sau có tin Sở vươngkiêm tổng đốc ba tỉnh Dương Thu Trì cũng tử nạn vì một vụ nổ trong khi chế tạotạc đạn. Dân chúng và quân binh khắp nơi đều than khóc, để tang ba ngày cangợi công đức.
Kỹ thuật chế tạo thuốc súng mới và vũ khí quái thú từ đó thất truyền, triềuđình tiếp tục trọng dụng cha con lão Hắc đầu, nhưng vũ khí làm ra không nhiều,uy lực giảm rõ rệt. Vũ khí quái thú và lượng lão sáo đồng đã chế tạo không cònnguồn đạn, bỏ không cho gỉ sét hết, cuối cùng tiêu biến theo dòng lịch sử. Tuynhiên, người Đồng người Miêu ở vùng Kiềm Dương lại tự chế ra một loại súng kíprất dài, tầm bắn rất xa, hiệu quả nhất trong các loại súng sau đó.
Lý Tự Thành kéo quân đánh Bắc Kinh, vua nhà Minh treo cổ tự vẫn. Quan lạitriều đình kéo về Nam Kinh, tôn Phúc vương làm vua mới, lập nhà Nam Minh. NgôTam Quế bị Lý Tự Thành chiếm vợ là Trần Viên Viên, giết cha, nên quay qua hợptác với nhà Thanh. Nhà Thanh tràn vào giang sơn Đại Minh.
Khi Sở vương Dương Thu Trì tử nạn, tiểu quận chúa có mang mấy tháng, sinh contrai kế thừa tước Sở vương, chứng khờ khỏi dần, nhưng hành tung thế nào sau đókhông ai biết nữa.
Công chúa nhà Thanh Mã Tạp Đát (Mã Khách Tháp) sau đó lấy nhị hoàng tử củaMông cổ, chồng được phong vương, khi nhà Thanh chiếm giang sơn nhà Minh khôngngừng góp công sức gầy dựng cho tình hữu nghị Hán – Mãn. Đến năm Thuận Trị thứ16 được phong công chúa “Cố Luân Ôn Trang Trưởng công chúa”. Tuy nhiên có lẽvì quá u sầu vì lý do gì đó, năm 39 tuổi mất vì bệnh (vào năm Khang Hy thứ 2).
Giang hồ hắc bạch và triều đình Nam Minh sau khi Dương Thu Trì chết đã quay ramua bán với một thương buôn mới toanh, chuyên mang thuốc súng từ hải ngoại về,sống ở vùng duyên hải phía nam, hoạt động đến khi nhà Thanh diệt nhà Nam Minh,chiếm xong Quảng Đông vào năm Khang Hy thứ 19 mới biến mất. Nghe nói người nàymang họ Mạc, con cháu sau đó mang theo quân bản bộ theo biển xuôi về phươngnam khai phá vùng đất mới tên là Phượng Thành (Hà Tiên thuộc Việt Nam bâygiờ), tự làm vua một cõi được một thời gian dài, truyền cho mấy đời con cháu,dần bén rễ với dân bản xứ...
