Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký 2

Chương 148



"Ngươi mới không tìm được ai..." Công chúa nói, "Ta 11 tuổi đã đính hôn chocon trai đại hãn Mông Cổ là Ngạch Triết rồi."

"Vậy sao? Sao nàng còn chưa thành thân?"

Công chúa Mã Tạp Đát đáp: "Ta ghét Ngạch Triết, quyết không xuất giá. Mẹthương ta, bênh cho ta, do đó Hoàng a mã cũng không làm gì được ta. Sau đónhận được tin sư phụ chết, ta một lòng muốn báo thù, lo giữ đồng tử công, nênkhông xuất giá. Sau nữa hoàng thúc cho ta võ công bí tịch, ta bế quan tuluyện, sau đi chu du, đến mấy tháng trước mới về, thì nghe tin Ngạch Triếtchết rồi, nhưng đệ đệ Ngạc Triết đòi cưới chị dâu là ta đây, ta trước nghe sưphụ nói như vậy là phản lại luân thường đạo lý, ta tức quá chạy đi tìm hoàngthúc, hoàng thúc cho ta nam hạ đoạt vũ khí bảo bối của ngươi, tránh chuyệnnày."

"Ha ha, thì ra là nàng đào hôn, để rồi giống như chúng ta, thành thân mà khôngviên phòng! Nhưng mà, nàng là không muốn viên phòng, còn ta và Băng nhi vìnàng mà không thể viên phòng. Đúng rồi, nàng trước đó có hứa không báo thùnữa, nói nhớ giữ lời nha!"

Công chúa cười hi hi: 'Sao hả? Ngươi muốn viên phòng với vợ lắm rồi phảikhông? Vậy ta sẽ tìm nàng ấy quậy mãi, cho hai ngươi chẳng động phòng được!"

Dương Thu Trì hừ một tiếng: 'Nàng lấy chồng không được rồi đố kỵ chứ gì? Haylà gả thẳng cho ta luôn đi, chúng ta thành người một nhà, hai nàng không cầngiữ đồng tử công nữa." Miệng thì nói nhăng nói cụi, lưng thì thuận tiện dựahẳn ra đụng vào gò vọi của nàng, thấy nó rất mềm ấm, cảm giác rất tuyệt!

"Muốn chết ả ngươi!" Công chúa đỏ mặt cự nự, "Nam nhân không người nào tốtcả!"

"Vậy nàng đồng ý rồi?" Dương Thu Trì cố ý tập trung vào chuyện mẫn cảm để đánhlạc hướng sự chú ý của nàng, bỏ từng viên đạn xuống đường để lưu dấu vết.

"Phì! Đừng có mớ!" Công chúa ký lên đầu hắn một cái rõ đau, "Nhưng mà, chỉ cầnngươi chế vũ khí bảo bối cho ta, thì có thể về viên phòng với vợ rồi, ta nóilà giữ lời!"

"Dạy cách chế tạo vũ khí? Hắc hắc, vậy phải coi nàng đối với ta có tốt khôngđã!"

Công chúa cắn răng, hỏi: "Tốt thế nào?"

"Tự nàng nghĩ đi!" Dương Thu Trì cười tà tà, "Ví dụ như hôn nè, ôm nè..."

"Ê! Muốn chết ả? Đúng là tướng quân vô lại! Tỉnh lại đi, nằm mơ giữa banngày!" Công chúa chọc tay vào eo hắn

Vừa lúc đó, Dương Thu Trì lại hết thêm hộp đạn nữa, hắn thuận thế cúi xuốnglấy thêm hộp khác.

Cứ như vậy, hai người đùa cợt hơn cả thời thần, công chúa tuy cự nự luônmiệng, nhưng mặt hoa tươi rói. Khi đại đội nhân mã đến một thôn trang vắnglặng, một hộ vệ tới, dùng tiếng Mãn nói xí xô gì đó với công chúa, đưa chonàng một nhánh cây.

Công chúa tiếp lấy, dùng tiếng Mãn đáp lời, rồi xuống ngựa kéo hắn xuống theo,đại đội kỵ mã tiếp tục tiền tiến.

Dương Thu Trì nghĩ: "Đúng là kế kim thiền thoát xác giảo hoạt!"

Chờ đại đội hộ vệ đi rồi, công chúa kéo Dương Thu Trì vào thôn, dùng nhánh câyxóa dấu chân. Dương Thu Trì cười khổ, đường vào thôn tuyết rất dày, đạn ném rađều ngập trong tuyết, công chúa lại lấy cây xóa dấu vết, dấu đạn nhỏ cũng bịxóa mất.

Trong tay chỉ còn một hộp đạn, nếu như quẳng xuống đất, mục tiêu quá lớn, MãTạp Đát vô cùng cảnhgiác, rất có thể sẽ phát hiện. Mà dù không phát hiện, sớmmuộn cũng bị tuyết che, làm sao đây?

Dương Thu Trì lòng nóng như lửa đốt, đầu óc chuyển rất nhanh, thấy bên đườngcó một cái cọc dài, liền nảy ý, cười khổ nói: "Công chúa, ta muốn.... tiểutiện!"

"Không thể chờ!"

"Không chờ được nữa rồi." Dương Thu Trì hai tay ôm bụng dưới, chân đứng hìnhchữ bát, ra vẻ nhịn không được, "Vừa rồi ở trên đường đã nín không nỗirồi...!"

Công chúa bực dọc xô hắn: "Mau đi!" Xong quay người, dùng khóe mắt giám thịhắn.

Dương Thu Trì chệnh choạng chạy vào bên lộ, thấy cái cọc rào, lòng mừng rỡ,giả vờ té rồi vịn vào tường, thuận thế móc hộp đạn vào đó, sau đó loạng choạnghai bước, vén quần tiểu tiện.

Sau đó, công chúa dùng tuyết phủ sạch vết tiểu tiện và dấu chân của hắn, nhưngkhông chú ý hộp đạn trên tường!

Thôn này không lớn, hẻo lánh, thôn dân hầu hết tắt đèn đi ngủ. Hai người tiếnvào thôn, đến một nhà vườn nhỏ dừng lại, công chúa mở cổng kéo hắn vào nhà,khóa chặt phòng, ngồi xuống một cái giường trong phòng.

Từ từ, Dương Thu Trì thích ứng với ánh sáng, phát hiện trong phòng bài thiếtđầy đủ, giường hắn ngồi khá rộng, màn treo trướng rũ, bên cạnh còn có một bồntắm, bàn trang điểm, và chỗ thay y phục. Trên giường đầy mền gối ấm, sắp xếpchỉnh tề. Hắn cười hì hì hỏi: 'Công chúa, đây là tân phòng của chúng ta hả?"

Trong bóng tối chỉ thấy dáng của công chúa, không rõ biểu tình của nàng. Chỉnghe nàng ta nghiêm giọng: "Dương tướng quân, cho ngài 2 lựa chọn: từ giờ hoặclà im miệng, hoặc là ta điểm huyệt cho ngài im miệng, chọn đi!"

Dương Thu Trì biết đừng thấy công chúa này nói nói cười cười trên đường mà coithường, vì hiện giờ cần ẩn nấp, chuyện trọng đại, để đảm bảo an toàn, nàng tanói được làm được, cho nên im miệng chẳng nói tiếng nào. Hai người cứ ngồi imnhư thế. Trời từ từ sáng.

Dương Thu Trì cảm thấy ngừơi tê nhức, căn bản không có lực, thở dài. Võ cônghắn dù sao cũng quá kém so với cao thủ nhất lưu này. Hắn nhìn công chúa đangngồi kế bên, đang nhắm mắt điều tức, thấy có máu rịn ra vai, ngẫm nghĩ, kề tainàng nói nhỏ: "Công chúa, vết thương còn đau không? Hay là..."

"Phốc phốc phốc...!"

Tai, cổ, vai, ngực, eo, đùi, cẳng chân Dương Thu Trì lập tức bị công chúa điểmnhanh như chớp, khiến hắn chẳng động được ngón tay, ngồi không được ngã phịchxuống giường. Hắn vừa định lớn tiếng kháng nghị, thì cổ họng đã không phát ratiếng được nữa.

Công chúa hậm hực nhìn hắn, cắn chặt răng, xuất thủ như điện, chẳng mấy chốcđã cởi sạch quần áo hắn, chỉ lộ cái quần đùi. Ở Minh triều không có nội khố,công chúa kỳ quái nhìn quần đùi của hắn, rồi ẵm hắn lên bỏ nằm dọc, kéo mềnche lên.

Tiếp đó, công chúa quay người lại, cởi bộ đồ màu hồng của mình, chỉ để đồ lótmàu hồng nhạt, mở vết băng trên vai, thấy không xuất huyết nữa.

Công chúa cuộn quần áo của hai người lại, cuộn bỏ dưới mền đang đắp Dương ThuTrì, đến tủ lấy hai bộ đồ nam nữ, phẫy một cái cho nó nằm lăng loạn móc lênchỗ thay quần áo, rồi trèo lên giường, định đưa tay kéo màn xuống, nhưng ngẫmnghĩ lại không kéo, chụi trực tiếp vào trong mền, xõa tóc cho phủ đầy trêngối.

Diễm phúc đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Dương Thu Trì cảm thấy khó hiểu vôcùng, muốn hỏi mà không hỏi được, nhưng lát sau hắn đã hiểu nguyên nhân côngchúa làm vậy, vì hắn nghe tiếng vó ngựa cấp xúc, cùng tiếng quân sĩ hò hétkhắp nơi. Nghe âm thanh, hắn biết truy binh đã đuổi tới, số lượng không ít.Hắn mừng như điên, vì chắc là đạn rãi dọc đường và hộp đạn của mình đã có tácdụng, dẫn truy binh tìm đến đây.

Nhưng theo lời Mã Tạp Đát nói, thì nàng ta sẽ chẳng hề do dự gì mà không giếthắn khi tình huống nguy cấp. Dù gì thì võ công nàng ta cao siêu, nói khôngchừng không cướp lại được hắn mà mạng hắn tiêu đời!

Vừa rồi thấy Mã Tạp Đát ngụy tạo hiện trường ung dung như vậy, đặc biệt làkhông kéo màn chống muỗi xuống, khiến lòng hắn trầm hẳn. Vị công chúa này tâmtư chẩn mật, những người khác sẽ không chú ý đến tình tiết này, cho rằng kéomàn sẽ kín hơn, nhưng hiện giờ trời mùa đông, làm gì có muỗi?

Đối diện với cao thủ nhất lưu võ công cao siêu tâm tư chẩn mật thế này, hơnnữa để tránh địch mà không ngại khỏa thân cùng chung chăn gối với hắn, chothấy đáng sợ thế nào, và quyết tâm bắt hắn đi như thế nào?

Truy binh từ từ tiếp cận, rồi có tiếng lục xoát. Tim Dương Thu Trì đập mạnh,không còn lòng nào nhìn lén thân hình kiều diễm của công chúa nữa, mà lo khẩncầu kỳ tích xuất hiện, để Liễu Nhược Băng giải cứu thì hắn mới an toàn thoáthiểm.

"Cốc cốc cố!" Ngoài vườn có tiếng gõ cửa: "Mở cửa! Mở cửa mau!"

"Mẹ! Mau vào trong mở cửa ra!" Là tiếng của hộ vệ mập Lưu Dũng.

Có tiếng mấy người vượt tường vào, hơn mười binh sĩ tiến vào vường, bắt đầuđập cửa phòng, đương nhiên không ai mở, liền nghe tiếng đá cửa, mấy người xôngvào.

Công chúa nắm ép sát Dương Thu Trì, hét lên cả kinh, cánh tay không thụ thươngvòng qua ép sát cổ hắn, thân hình giả vờ run bần bật.

"**...," Dương Thu Trì mắng thầm, "Ả công chúa này biết diễn trò quá, ở hiệnđại đóng phim cấp 3 được rồi!"

Mấy binh sĩ xông vào phòng, thấy tình hình trên giường, đưa mắt nhìn nhau,cười tà quai, một người nói: "Là hai oắt con đang nồng nhiệt, coi các ngươilàm người ta sợ kìa!"

Một tên đã thèm chảy nước dãy, cười dâm: "Theo ta thấy, nói không chừng tặcnhân giấu Dương tướng quân của chúng ta dưới mền, để ta mở ra coi!"

"Đúng đúng! Mở mền ra tử tế tìm!" Mấy binh sĩ dấn bước lên.

"Bốp! Bốp..." Lưu Dũng tát cho mấy binh sĩ này mấy cái, "Các ngươi muốn chếtmẹ nó hả? Ba đại kỷ luật tám điều chú ý của Dương tướng quân đọc ra làm sao?Không được chọc ghẹo phụ nữ! Cái đầu heo của các ngươi có mấy cái?"

Binh sĩ ôm mặt dạ dạ, lùi vào tường, vẫn lén nhìn cánh tay trắng nõn của côngchúa lộ ra ngoài.

Dương Thu Trì ở trong mền tức ói máu, đúng là cái "3 đại kỹ luật 8 điều chú ý"nó hại hắn mà!

"Sao hả? Có phát hiện không?"

Là tiếng của Liễu Nhược Băng.

Dương Thu Trì mừng rỡ, cố sức vén mền, nhưng ngay cả ngón tay cũng chẳng thểđộng, muốn la cũng không la được. Còn tiểu công chúa giả run bên cạnh thì đangthè lười nhìn hắn cười đắc ý, tức đến nổi hắn muốn ôm nàng hôn ngấu nghiến mộtcái!

Lưu Dũng khom người: "Hồi bẩm phu nhân, là một cặp vợ chồng trẻ, có thể là bịchúng ta làm cho sợ quá, có cần vén mền tra xét không?"

Liễu Nhược Băng nhìn vào giường, nhíu mày: "Không cần đầu, nữ tử đó là côngchúa, không thể mặt dày ôm nam nhân người ta như thế, tiếp tục tra!"

"Dạ!"

Tiếng bước chân lập tức vang lên, tiêu biến ngoài nhà.

Dương Thu Trì muốn khóc ròng một trận lớn. Băng nhi thông minh cả đời hồ đồmột lúc, công chúa này đâu phải là khuê tú Đại Minh, chẳng chịu nền giáo dụcNho giáo gì, ôm nam nhân có gì đâu, huống chi là anh chàng bảo bối đẹp traibiết tạo vũ khí tiên tiến của Liễu cô nương nàng nữa!

Tiếng động bên ngoài vắng dần, cuối cùng trở lại bình tĩnh, thì ra quân Minhtìm kiếm trong thôn không được, bèn theo dấu ngựa truy tung.

Lòng Dương Thu Trì chìm hẳn, đưa mắt nhìn công chúa Mã Tạp Đát, thấy nàng tacũng dẫu môi chẳng vui gì, không biết tại sao.

NẠP THIẾP KÝ II

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...