Nạp Thiếp Ký 2
Trầm Lỗi tái mặt nói: "Dương huynh đệ yên tâm, ngu huynh dùng tính mệnh đảmbảo, một khi dạy xong họ, chứng minh đúng là có thể tạo ra, lập tức sẽ thả!Trước khi xảy ra chuyện này, vẫn đành ủy khuất tôn phu nhân vài ngày vậy."
Dương Thu Trì quay nhìn Mã Tạp Đát: "Nếu như đã ký hòa ước, cô còn báo thụ phunhân ta nữa không?"
Mã Tạp Đát lắc đầu: "Đương nhiên là không, sau khi hoàng thúc cho ta biết chântướng, sư phụ ta là tập kích sư phụ Liễu cô nương trước, hiện giờ hai ngườiđều khứ thế rồi, ta muốn lần này là lần tầm cừu sau cùng, nếu như không giếtđược Liễu cô nương thì coi như kết thúc."
Dương Thu Trì hỏi: "Vậy bước tíêp theo thế nào?"
Trầm Lỗi lấy ra cái bình nhỏ: "Đây là Tô ma tán, uống vào trong vòng 7 ngày làmất hết kình lực toàn thân. Để đề phòng, phiên tôn phu nhân dùng thuốc nàytrước, sau đó để công chúa điểm huyệt đạo, như vậy chờ Dương huynh đệ dạyphương pháp chế tạo xong, sẽ thả hai người, kèm theo xá muội và Tiểu Nhị. Dượclực sẽ tự giải trừ trong vòng bảy ngày, xem ra đủ thời gian dạy luyện đan sưcủa hai bên rồi."
Dương Thu Trì cười ha hả: "Họ Trầm kia, bộ ta không biết trong bụng ngươi cóquỷ kế gì sao? Đây là địa bàn của các ngươi, ta dạy hai bên ngươi rồi, e rằngngươi sẽ cùng thông đồng công chúa lấy nửa kỹ thuật còn lại, đúng không? Ha haha."
Trầm Lỗi ảm đảm lắc đầu: "Dương huynh đệ, ngươi vẫn thủy chung không tin nguhuynh, nếu như muốn thông đồng, chúng ta sao không dùng tôn phu nhân đòi ởhuynh đệ luôn? Chỉ cần bỏ mê dược vào phòng, mê hết mọi người, bắt Tôn phunhân bức bách ngươi, đơn giản vô cùng, cần gì phí lời thế?"
"Cái này là chỗ hay của loại người như ngươi, vì nếu ngươi dùng nương tử tabức bách mà ta thà chết không nói, ngươi cũng không có biện pháp gì, dùng cáchnày lừa chúng ta ổn thỏa hơn. Chờ đạt được bí phương rồi, giết chúng ta cũngkhông muộn." Xong hắn quay sang nói với Mã Tạp Đát: "Công chúa vạn lần đừngtin hắn, đây là địa bàn của hắn, thịt đưa tới miệng không ăn, còn phân một nửacho các người sao? Hắc hắc, ở đó mà xem, hiện giờ bọn chúng chưa đủ lông cánh,nên nghe theo Đại Thanh các người, khi có bảobối này rồi, ta dám đánh cuộc làchúng sẽ nghĩ cách chiếm hết, e rằng lúc đó tính mệnh của cô và chúng ta đềukhông bảo toàn."
Trầm Lỗi thở dài: 'Dương huynh đệ, ta đã nói rồi, Đại Tây và Đại Thanh tìnhnhư huynh đệ, ngươi không cần phải dùng kế li gián."
Công chúa Mã Tạp Đát tái mắt, lúc nhìn Dương Thu Trì, lúc nhìn Trầm Lỗi, khôngbiết nên tin ai. Chính vào lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng động mạnh,cách tường sắt dày cũng nghe được, cho thấy nó rất lớn, chẳng lẽ tiếng đạipháo?
Mã Tạp Đát không chú ý âm thanh này, nghiên đầu nghĩ, sau đó nói: "Dương tướngquân, ta cảm thấy ngài lo xa rồi, Đại Tây vương và Trầm đô ti không phải làngười như vậy. Như vậy đi, nếu ngài không tin họ, thì đôi bên đều bắt một contin, ta điểm huyệt ngài, cho Trầm đô ti không chế. Ta làm con tin của ngài, donương tử ngài khống chế. Như vậy ra rồi, chúng ta ký hiệp nghị trước, Dươngtướng quân phân biệt dạy hai bên kỹ thuật tạo vũ khí, ta làm con tin rời khỏiđây về quân doanh của ngài, chừng nào ngài về thì thả ta, được không?"
Dương Thu Trì không đoán được âm thanh bên ngoài thế nào, trong khi qua chỗlỏm nhỏ của viên đạn vừa rồi, hắn tính toán với số đạn hiện tại, không đủ đểkhuyết mấy lổ rồi từ đó tạo khoảng trống thoát thân, đành gật đầu nói: "Nhưvậy cũng được, cứ thế đi!" Nói xong cắm súng vào chân.
Liễu Nhược Băng hiểu là Dương Thu Trì sẽ không giao kỹ thuật cho chúng, nhưnghiện giờ ở trong phòng sắt, bước đầu tiên là tìm cách ra ngoài, chờ ra ngoàirồi mới tìm cách thoát nguy.
Mã Tạp Đát trước đó bị Liễu Nhược Băng điểm huyệt, hiện giờ đã tự vận cônggiải, nên đứng dậy điểm vài huyệt đạo trên người Dương Thu Trì, túm tay hắnđến cạnh Trầm Lỗi, cười:"Dương tướng quân, đắc tội rồi, ngài đành để cho Trầmđô ti giám quản!"
"Nói hay lắm...." Dương Thu Trì nhìn nụ cười xinh của Mã Tạp Đát, định nói đùavài câu, ai ngờ nàng ta nhanh như chớp tiếp cận điểm huyệt ở ngực Trầm Lỗi!
Trầm Lỗi đang cười híp mắt đưa tay ra đón Dương Thu Trì, căn bản không ngờ sựtình đã bàn xong, Mã Tạp Đát lại trở mặt, liền trúng chỉ ngã xuống. Mọi ngườiđều kinh hãi.
Trầm Lỗi mềm nhũn người, ngước mắt không tin hỏi: "Công chúa, chúng ta chẳngphải là thương lượng xong rồi sao, nàng làm như vầy...?"
Mã Tạp Đát một tay giữ Dương Thu Trì, chân đạp lên ngực Trầm Lỗi: "Không sai,phương pháp thì chúng ta thương lượng kỹ rồi, nhưng ngươi bộ tưởng ta khôngbiết ngươi đã bố trí thiên la địa võng ở khu nhà đó rồi sao, chờ ngươi mangDương tướng quân đi, mấy trăm hỏa súng thủ và cung tiễn thủ xung quanh sẽ giếthết chúng ta, bao quát muội muội ngươi và Tiểu Nhị cô nương, trong khi đóDương tướng quân hoàn toàn không biết, vẫn nghĩ họ là con tin của các ngươi,sẽ dạy hết phương pháp chế tạo vũ khí cho ngươi. Nếu không được thì có thểdùng nghiêm hình bức hỏi. Còn cái chết của ta thì ngươi sẽ nói là do Dươngtướng quân công thành giết chết, gây xung đột giữa hai bên, quả là thủ đoạnngoan độc!"
Trầm Lỗi biến sắc: "Công chúa nghe ai nói loạn vậy? Không có chuyện đó, hiểulầm, hiểu lầm! Chúng ta vì sao phải giết Liễu cô nương và công chúa chứ?"
"Các ngươi vì sao muốn giết Liễu cô nương thì không còn nói, còn ta à, ha ha,bảo bối mà ai không muốn chiếm chứ? Do đó ngươi làm như vậy thì cũng giống nhưchúng ta thôi, cho nên thám thính được tin này, ta đã sắp xếp tương ứng, ta cómang theo mấy trăm võ sĩ, đủ giết hết binh sĩ trong phủ này. Cái đó gọi là bọngựa bắt ve, chim sẻ chực sẳn!"
"Công chúa..."
"Im miệng!" Mã Tạp Đát nhấn chân, Trầm Lỗi ngất đi. Ả quay sang nói với DươngThu Trì: "Dương tướng quân, chúng ta nói ngắn gọn, rằng ta biết Trương HiếnTrung thủ đoạn độc ác, nên đã an bài cứu các người ra. Ta đã cho người gửi thưđến quân doanh, nói là các người nguy hiểm, để đại quân của tướng quân côngvào thành rồi. Vừa rồi tiếng động đó chính là tín hiệu của binh sĩ ta, cóngười đã mở cửa nam thành Trường Sa, quân đội của tướng quân đã vào thành rồi,hiện giờ bên ngoài bọn hộ vệ cũng bị giết hết rồi."
Dương Thu Trì bất ngờ, hỏi: "Công chúa, cô vì sao cứu ta?"
"Không kể là cứu, chẳng qua là vụ mua bán thôi, nhân vì ta phải đưa tướng quântới Liêu Đông."
'Đừng có mơ!" Liễu Nhược Băng bước tới.
"Đứng lại!" Mã Tạp Đát lạnh lùng, "Nếu nàng không muốn phu quân chết, thìngoan ngoãn quay về đi!"
Liễu Nhược Băng thấy Mã Tạp Đát kề tay vào yếu huyệt ở sau lưng Dương Thu Trì,nên không dám vọng động. Ngay lúc này, bốn phía có tiết kim khí cót két, tiếpđó, tường sắt từ từ mở ra, bên ngoài có tiếng truyền vào: 'Công chúa! Ngườithế nào?"
"Ta không sao! Thanh trừ địch quân chưa?"
"Toàn bộ! Quân Đại Minh đã tiến vào từ phía nam! Ngựa của chúng ta đã sẵnsàng, mau đi thôi!"
Tường sắt mở hẳn, tiếng súng vang trời, bao gồm cả tiếng lão sáo đồng và súngmáy maxim, cho thấy quân Đại Minh đã đánh vào thành. Mã Tạp Đát đắc ý cười:"Dương tướng quân, ta coi như là ân nhân cứu mạng của mọi người đúng không? Hihi, ta giúp tướng quân, tướng quân phải giúp ta chứ, như vậy mới công bình, cóphải không nào?"
Xong ả quay sang Liễu Nhược Băng: "Liễu cô nương, võ công của cô quá cao, mangtheo nguy hiểm, do đó không mời cô được. Nhưng mà cô yên tâm, chúng tôi sẽchiếu cố cho Dương tướng quân thật tốt, sau khi làm xong chuyện sẽ đưa phuquân cô trở về! Cô cũng biết đó, nếu cần thì chúng ta sẽ chẳng do dự gì màkhông giết Dương tướng quân, do ta biết chỉ có Dương tướng quân biết kỹ thuậtnày, chúng ta không có được thì Minh quân cũng không có được! Dựa vào bát kỳ(chú: quân Thanh chia quân đội ra làm bát kỳ) của chúng ta đủ tiêu diệt ĐạiMinh rồi!"
Nói xong, Mã Tạp Đát kéo Dương Thu Trì từ từ bỏ đi.
Liễu Nhược Băng đuổi theo, gằn giọng nói: "Ngươi nghe đây, phu quân ta mà bịrụng cọng lông nào, ta sẽ đến hoàng thành đại thanh lấy đầu hết từ hoàngthượng cho tới tướng quân đền mạng cho phu quân ta! Chúng ta cả đời không chếtkhông ngừng!"
"Ta nhớ rõ, Liễu cô nương an tâm. Lấy danh dự mẹ ta, xin thề sẽ chu toàn chosự bình an của Dương tướng quân." Người Nữ chân rất giữ lời thề, đặc biệt làthề với danh nghĩa của mẫu thân.
Dương Thu Trì nói với Liễu Nhược Băng: 'Đừng lo lắng, Băng nhi, ta không sao.Nói với giám quân Lý Phượng Tường là khi ta không có mặt, đại quân tạm do LongBỉnh thống lĩnh, A Hạnh Ni làm phó tướng, cần phải diệt Trương Hiến Trung,không để hắn vào xuyên! Xong lập tức lên bắc cần vương."
Chờ đám xe ngựa của Mã Tạp Đát đi rồi, hơn 100 thủ vệ cầm hỏa súng, cường nổmới từ từ rút. Liễu Nhược Băng bấy giờ mới nói với Trầm Tuyết Phỉ: "Chờ đạiquân đến, nàng và Tiểu Nhị tìm chủ soái, báo cho họ phái một đội theo dấu ngựavề phía bắc đuổi theo, ta đi theo dõi trước. Sau đó hai nàng ở lại chờ tintức!"
Công chúa Mã Tạp Dát vốn muốn giao Dương Thu Trì toàn thân vô lực cho hộ vệcoi sóc, nhưng sợ Liễu Nhược Băng đuổi theo, chỉ đành tự áp giải. Ả lục soátngười hắn, lấy cây súng cất vào lòng. Ả đỡ hắn lên chiến mã, được mấy trăm hộvệ bảo hộ chạy lên cửa bắc, chen vào dòng người chạy nạn chen chúc ra khỏithành.
Lúc này, tuyết đã từ từ ngừng rơi, Trường Sa thành ngày một xa dần. Dương ThuTrì bị người đẹp ôm trong người, mấy lần định lăn xuống ngựa kéo dài thờigian, nhưng tay chân không có lực, hơn nữa lại bị cao thủ nhất lưu như vậykhống chế, chẳng làm được gì. Phải làm sao đây?
Suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn chợt nhớ ra, mò tới các hộp đạn ở chân, là thứ MãTạp Đát không biết lấy đi. Hắn quyết định dùng đạn bỏ dọc đường, lưu lại dấuvết. Nhưng công chúa này vô cùng cẩn thận, nếu động tác quá kỳ quái, sẽ làmnàng ta chú ý, cần phải nghĩ cách đánh lạc sự chú ý của nàng ta.
"Công chúa, Liêu Đông lạnh không? Ta sợ lạnh lắm, nhớ chuẩn bị áo ấm cho tanghe, lạnh cóng tay không làm đạn dược được đâu."
Công chúa bắt được hắn, hoàn thành nhiệm vụ trong yếu, tâm tình rất vui:"Lạnh, yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị đồ ấm cho tướng quân, an tâm đi. Nếu hứngthú, ta còn tìm cho tướng quân cô gái ủ ấm nữa, bảo mật cho ngài, không nóicho nương tử ngài biết đâu, hi hi..."
"Uy, ta là Liễu Hạ Huệ chuyển thế đây, không có mơ tưởng gì tới ai đâu. Côngchúa thiên kiều bách mị vậy ôm ta, ta ngồi im đâu có động đậy gì, nếu khôngtin sờ thử....!'
"Phì!" Mã Tạp Đát đỏ mặt, lừ mắt: "Dương tướng quân, ta kính trọng ngài, ngàisao dùng lời cợt nhã thế?"
Dương Thu Trì ngượng ngùng: "Nói... nói chơi thôi mà..."
"Sau này đừng nói chơi vậy nữa!"
"Vâng..." Dương Thu Trì im miệng, tiếp túc cách quảng bỏ đạn. Hắn sợ nàng pháthiện, lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, công chúa, vết thương trên tay nàng thế nào,còn ra máu không, coi chừng cảm nhiễm đó!"
Nói đến chuyện này, công chúa lập tức cảm thấy đau ở vai, bực dọc: "Đừng giảbộ nữa, vết thương này là do ngươi gây ra, ta không cảm kích công băng bó củangươi đâu!"
"Ê! Nói cho rõ nghe, nếu như cô không bày kế này bắt vợ chồng ta, đánh lén vợta, ta đâu có làm cô bị thương!"
"Hừ, chẳng phải sao? Ta và nương tử ngươi võ công tương đương, ta biết võ côngcủa nương tử ngươi khi thất thân sẽ suy giảm, nên ta chắc sẽ thắng, ai ngờnàng ấy vẫn giữ được uy lực đồng tử công, chắc là hai người không đồng phòng,như vậy ắt ngươi ghét ta lắm, nghĩ cách giết ta để sớm viên phòng với vợ, đúngkhông?"
Dương Thu Trì nghĩ công chúa này quả là tâm tư cẩn mật, lợi hại vô cùng, nhưngvẫn giảo biện: "Làm gì có.... đúng rồi, công chúa, nàng thành thân chưa vậy?"
"Hỏi chi vậy?"
"Tùy tiện hỏi thôi mà, nàng nhất định là thành thân rồi, đúng không? Nếu khôngsao biết nương tử chưa cùng ta đồng phòng, hắc hắc, đúng rồi, nàng thành thânrồi, sao võ công không giảm vậy? Hay là võ công của nàng không bị ảnh hưởngchuyện đó?"
Công chúa lần này không đáp hắn, tiếp tục giục ngựa tiền tiến.
Dương Thu Trì tiếp tục cù cưa: "Ê, công chúa à, võ công của nàng sao đồngphòng rồi mà không ảnh hưởng vậy, hay quá, đến Liêu Đông rồi dạy ta đi về tadạy lại nương tử ta, ta giúp nàng, nàng phải giúp lại ta chứ!"
Công chúa bị hắn lãi nhãi bực cả mình: "Ta luyện cũng là đồng tử công, ta chưathành thân, do đó không chiết tổn công lực, dạy ngươi cũng vô dụng, muốn dạyvề bảo vợ ngươi dạy, võ công nàng ấy giỏi hơn ta...!"
"Hừ! Nói xạo! Rõ ràng là lừa người, nàng không thành thân sao biết ta và vợchưa viên phòng?"
"Ta đoán đó, được chưa? Vợ ngươi cũng luyện đồng tử công, võ công không giảm,dĩ nhiên là chưa đồng phòng rồi. Ngốc!"
NẠP THIẾP KÝ II
