Nạp Thiếp Ký 2
Nữ tử bên cửa quay đầu lại, nhoẽn miệng cười: "Nhờ phúc của cô nương, vẫn cònchưa chết. Liễu cô nương lấu Sở vương tân nhiệm, có đại quân hộ thân, ta địnhđến thăm mà không tiện. Đêm nay đoán cô nương sẽ đến nên ở đây chờ, chúng tanên kết thúc hẹn ước trước kia thôi."
Nữ tử này quả nhiên là Ngải Miêu Miêu! Ả mặt như trăng rằm, mày tham tú, hàmrăng chỉnh tề, vô cùng vũ mị, tuy không đẹp bằng Liễu Nhược Băng, nhưng cũnglà đóa mẫu đơn kiều diễm.
Nhưng Dương Thu Trì lúc này không còn lòng nào thưởng thức mỹ nữ. Võ công củanữ tử này tương đương Liễu Nhược Băng, cần cẩn thận lắm mới được. Tay hắn hơilạnh, tướm mồ hôi. Liễu Nhược Băng nói: "Ngải cô nương quả là biết chọn thờicơ, xem ra cô và phản tặc là đồng bọn?"
Ngải Miêu Miêu nhếch miệng, tựa hồ khinh miệt: "Ta tin là bọn binh tôm tướngcá bên ngoài chẳng làm gì được cô nương, cho nên chúng ta đối quyết ở đây cũngvậy." Xong ả nhìn qua Dương Thu Trì: "Bên cạnh ắt là Dương tướng quân, móntrong tay chắc là con của vũ khí quái thú chứ gì?"
Không nghe ai xưng hô với súng như vậy bao giờ, Dương Thu Trì buột miệng phìcười: 'Cái này là súng ngắn! Cô có cái nhìn không tệ, tuy võ công cô cao,nhưng súng của ta chỉa vào cô, khuyên cô đừng có loạn động, nếu không cô khôngnhanh bằng nó đâu!" Xong hắn quay sang Trầm Lỗi: "Họ Trầm kia, lời này cũngnói với ngươi đó."
Trầm Lỗi nhún vai, ra vẻ chẳng coi ra gì, ngồi trở lại bàn.
Ngải Miêu Miêu nhìn Dương Thu Trì kỹ lại, tủm tỉm cười: 'Đã nghe kể lâu rồi,nhưng đêm nay ta và nương tử của ngươi hẹn sống chết, không chết không ngừng,coi chiêu!" Nói xong phóng chưởng đánh về phía Liễu Nhược Băng.
Dương Thu Trì đã đáp ứng Liễu Nhược Băng không nhúng tay vào, nên chỉ chú ýđộng tĩnh của Trầm Lỗi. Hai người trao đổi chiêu nhanh như thiểm điện, chớpmắt đã hơn 300 chiêu! Ngải Miêu Miêu quả nhiên võ công cao tuyệt, dường nhưkhông nhìn ra chênh lệch với Liễu Nhược Băng bao nhiêu, khiến Dương Thu Trì vôcùng lo lắng.
Đánh thêm chút nữa, chợt phình một cái, hai người đều lùi ra, Ngải Miêu Miêuhơi run người, hậm hực nhìn Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng thì cười điềmđạm: "Cảm ơn đã nhường! Ngải cô nương, võ công cô tiến bộ không ít, chỉ là vẫnchưa thắng được ta!"
Ngải Miêu Miêu nhoẻn miệng cười: "Vô công của nàng cũng tiến triển không caonhư ta dự liệu, lần này chúng ta đấu 387 chiêu ta mới thua, xem ra là Dươngtướng quân loạn tu vi của ngươi rồi, hi hi."
Liễu Nhược Băng liếc nhìn Dương Thu Trì, nàng biết nếu không phải hắn cứ ômnàng này nọ, để nàng tiềm tâm luyện võ, thì không cần 300 chiêu đã thắng NgảiMiêu Miêu. Nhưng mà điều này nàng cam tâm tình nguyện, cười đáp lại: "Khôngcần quản, còn đấu nữa không?"
Ngải Miêu Miêu nhướn mày, mắt phượng bắn tinh quang: "Liễu cô nương, hai chúngta không phải bỉ võ, mà là tử đấu, không chết không ngừng!" Nói xong đánh ra,Liễu Nhược Băng không đáp, ngưng thần tiếp chiêu.
Hai người đã phân thắng phụ, Dương Thu Trì vốn định bắn chết Ngải Miêu Miêu,nhưng lo súng nổ sẽ dẫn địch tới, trong lúc do dự thì hai người đã đấu sát vàonhau.
Liễu Nhược Băng càng đấu càng nhẹ nhàng: "Ngải cô nương, cô không phải là đốithủ của ta, hãy bó tay đi, hay là đổi ngày khác cũng được!"
"Tuy không là đối thủ, nhưng muốn làm ta bị thương cũng khó!"
Hai người chiêu qua chiêu lại nhanh như thiểm điện, đang đấu khẩn trương thìngoài phòng tiếng ầm ầm cất lên, cả phòng dao động, nhưng không nghe tiếng nổ.Dương Thu Trì lia mắt nhìn, thấy ngoài cửa sổ có vách sắt nhanh chóng hạxuống. Thì ra đây là cái bẫy!
Liễu Nhược Băng phản ứng thần tốc, hô lên cả kinh: "Thu trì mau chạy!" Xongnhanh chóng đánh một chưởng đẩy lùi Ngải Miêu Miêu, quật tay chụp Dương ThuTrì ném ra cửa sổ.
Cao thủ đối quyết, sao có thể phân tâm? Ngải Miêu Miêu dùng đơn thủ gạt chưởngcủa Liễu Nhược Băng, tay còn lại đánh vào sau lưng nàng!
Liễu Nhược Băng muốn quay người hóa giải thì không cách gì quẳng Dương Thu Trìra, nếu cứu Dương Thu Trì thì không thể tránh một chưởng trí mệnh này!
Và nàng không chần chờ gì, vận kình ném hắn ra ngoài! Lòng lóe ý nghĩa: tachết dưới chưởng của Ngải Miêu Miêu rồi.
Dương Thu Trì đã được xem là cao thủ nhất lưu, khi nghe gió chưởng sau lưngLiễu Nhược Băng, biết Ngải Miêu Miêu thừa cơ đánh lén, chẳng nghĩ gì quayngười giữa không trung, giơ tay bắn thẳng vào ngực ả!
"Đoành!"
Đầu vai của Ngải Miêu Miêu tóe máu!
Ả nhất mực lưu ý động tác của hắn, nên khi thấy hắn chuyển thân, cái vũ khínhư đùi gà nhắm vào mình, biết là không xong, không kịp đánh Liễu Nhược Băngđã cố tránh, nhưng dù tốc độ của ả nhanh cũng không nhanh bằng đạn bắn, nên dùdùng sức toàn thân tránh, chỉ tránh được ngực, đầu vai vẫn bị trúng đạn.
Cùng lúc đó, lưng Dương Thu Trì đập mạnh vào bức tường sắt, dội lại, tường sắtsau đó sụp xuống kín mít.
Nếu như không xoay chuyển trên không trung, cứ thuận theo lực ném của LiễuNhược Băng bay ra thì hắn đã thoát, nhưng vì động tác đó ảnh hưởng tốc độ,thời gian và góc chếch thân thể, nên hắn không thể.
Tay trái của Ngải Miêu Miêu trúng đạn, đau quá khiến ả phân tâm, bị Liễu NhượcBăng điểm huyệt ở ngực, mềm nhũn ngã nhào.
Liễu Nhược Băng nhảy tới cửa, mở ra xem, thấy đó là tường sắt đen xì, lại kiểmtra qua mặt khác cũng vậy, liền giơ tay đánh thử hai phi tiêu, chỉ nghe congcong hai tiếng, phi tiêu chỉ cắm hờ lên lớp gỗ mỏng dát bên ngoài. Thì raphòng này toàn bằng sắt, là cái rương kín mít!
Liễu Nhược Băng lắc người đến cạnh Ngải Miêu Miêu: "Làm sao ra ngoài được?Nói!"
Ngải Miêu Miêu cười tươi: "Đừng nói gì ta không mở được, cho dù có mở đượccũng không mở, giết không được ngươi thì cùng ngươi chết, cái đó cũng đượcchứ, hi hi."
Lời của ả vừa dịu vừa ngọt, rất dễ nghe, nhưng Dương Thu Trì lạnh cả sốnglưng, đưa tay xộp cổ Trầm Lỗi ngồi trên ghế, súng kề sát đầu hắn: "Mẹ nó, maumở tường sắt ra, nếu không lão tử cho đầu ngươi vỡ nát!"
Trầm Lỗi chẳng phản kháng chút nào, cười nói: "Dương huynh đệ, bỏ cái mộng đóđi, phòng sắt này chỉ mở được từ bên ngoài, bên trong mở không ra, hắc hắc."
"Ngươi muốn cùng chết?"
Trầm Lỗi cười cười, từ từ gật đầu.
Dương Thu Trì tức thời trợn mắt ngớ người.
NẠP THIẾP KÝ II
