Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký 2

Chương 14



Cô bé Diệp Băng Lam đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Cha của ta không tham sốngsợ chết! Cha đã chiến đấu rất dũng cảm! Chính mắt ta đã nhìn thấy!”

Tống Vân Nhi sửng sốt xoay người lại, nhìn thấy từ hai mắt của tiểu cô nươngnày như tỏa ra hai ngọn lửa, hung hăng nhìn chằm chằm vào mình. Thường thì trẻnhỏ không biết nói dối, nhìn vẻ mặt của đứa bé này thì không giống như đanggiả bộ.

Tống Vân Nhi quay trở lại, ngồi xuống hỏi: “Ngươi đã từng nhìn thấy cha ngươichiến đấu dũng cảm à?”

“Đúng vậy! Ngày đó, tại trường thành, cháu đã nhìn thấy cha cháu giết chết mấytên giặc Oa”

“Đúng là gạt người! Trường thành là nơi giao chiến, ngươi cũng chỉ là một đứatrẻ con, làm sao mà có thể đến đó xem được gì chứ?”

“Cháu không nói dối! Cháu đã len lén chạy đến đó để tìm cha. Tại trường thànhđã nhìn thấy điều đó. Cháu trốn trên trường thành sau một đống gỗ. Khi bọngiặc Oa đi rồi, cháu đã gọi cha, cha cháu phát hiện ra cháu. Sau đó cha cháubế cháu về nhà đưa cho mẹ. Mẹ nhìn thấy trên người cha bị trúng tên, để changhỉ ngơi một hồi, sau đó dẫn cháu đi tìm lang trung. Đến lúc cháu cùng mẹquay về thì đã nhìn thấy cha chết ở phòng khách rồi, xung quanh trên mặt đấttoàn là máu...Sau đó trong nhà có rất nhiều người đến, họ nói cha của cháu hamsống, sợ tội nên đã tự sát, đuổi chúng tôi đi. Cháu đã cãi lại họ. Cháu nóirằng chính cháu đã nhìn thấy cha giết chết mấy tên giặc Oa, cha không phải làngười sợ chết đâu...hu..hu...”

Nói xong, tiểu cô nương khóc to lên, vừa dùng tay áo lau nước mắt, vừa khócnói: “Cha không có tham sống sợ chết mà! Cháu đã nhìn thấy! Khi cháu quay vềthì đã có một cây tiễn cắm sâu vào vai cha. hu...hu...”

Tống Vân Nhi quay đầu nhìn thiếu phụ: “Những lời của đứa bé nói là thật đấychứ?”

“Đúng vậy! Tướng công lúc ấy trên vai đã có vài vết thương, trên mặt, trênngười cả áo giáp đều là máu tươi, ngay đao ở thắt lưng cũng bị quăn cảmép...Ta cùng Băng nhi dẫn theo lang trung trở về thì đã nhìn thấy tướng côngchết ở phòng khách. Trên cổ có một đao rất sâu, khắp nơi đều là máu tươi, trêntay vẫn còn nắm thanh yêu đao, trên đao toàn máu là máu... Sau khi Định Hảiđược bảo vệ, Hoàng Khắc Trữ Hoàng Đạt Nhân sai người khám nghiệm tử thi, kếtluận là tướng công tự sát. Sau đó, quan giữ thành Cao Tôn đại nhân nói rằng đãtừng nhìn thấy tướng công đào tẩu, bảo là tướng công tham sống sợ chết, sợ tộinên đã tự sát...”

Dương Thu Trì đứng ở cửa, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đây, độtnhiên hỏi chen vào: “Lúc giặc Oa tấn công vào thành thì ngươi đang ở đâu?”

“Tôi...ở lại trong nha môn, cùng những người khác chuẩn bị thức ăn đang địnhđưa lên tường thành cho mọi người, vì vậy cũng không chú ý là Băng nhi đã chạyđi lúc nào. Khi tướng công bế Băng nhi quay trở về thì mới biết là con bé đitìm cha.” Người thiếu phụ nói tới đây, thở dài, vẫy gọi cô bé: “Băng nhi lạiđây, chúng ta không cáo trạng nữa, đành chấp nhận số mệnh vậy...!”

“Mẹ...!”Cô bé nhào vào lòng người thiếu phụ, hu hu khóc ngất lên.

Hai từ ”Băng nhi” làm lòng Dương Thu Trì dậy sóng, hắn thở dài: “Được rồi,nhìn thấy Băng nhi như vậy, ta tin các ngươi một lần. Các ngươi hãy theo ta điđến huyện Định Hải. Ta sẽ điều tra lại việc này. Mặc kệ là như thế nào, nhưngít nhất là ta cũng sẽ đòi lại gia sản cho ngươi, để cho Băng nhi có được mộtcuộc sống bình yên.”

Dù thiếu phụ không biết Dương Thu Trì giữ chức quan gì, nên không dám hỏi lungtung. Nhưng nghe hắn nói sẽ điều tra lại sự việc, thì dám chắc rằng chức vịcũng không nhỏ. Lúc này trong lòng không khỏi vui mừng, gắng sức bước xuốnggiường khấu đầu cảm tạ, nhưng Phùng Tiểu Tuyết đi tới, ngăn tay lại.

Thiếu phụ đương nhiên không biết vì đứa con gái của mình có tên là Băng nhinên đã làm cho vị tuần phủ Dương Thu Trì đại nhân này quan tâm đến vụ án.

Phùng Tiểu Tuyết cũng đồng tình với hai mẹ con, cũng nghĩ rằng hai mẹ con nàngấy là không sai, không nên gánh chịu cảnh tình khổ sở này. Do đó cũng cố ýgiúp đỡ hai mẹ con một phần, chỉ là vì phu quân đã nói mặc kệ, nên cũng khôngdám tự tác đề ra chủ ý gì, chỉ theo gót phu quân rời đi, nhưng được ba bướcthì quay đầu nhìn lại. Bây giờ phu quân cũng đã quyết định quản chuyện nàyrồi, Phùng Tiểu Tuyết không khỏi vui mừng, nhanh bước đi theo, đỡ Băng Nhiđứng dậy, rồi bảo Nguyệt Thiền đi tìm lang trung, để cho Tống Vân Nhi dìuthiếu phụ, cùng nhau quay về lữ quán.

Sau khi đến quán trọ, Phùng Tiểu Tuyết mở căn phòng thượng hạng nhất cho haimẹ con nàng ta. Thấy hai mẹ con quần áo lam lũ, tóc tai rối bù, bèn sai tiểunhị mang nước nóng tới, giao cho Nguyệt Thiền giúp hai mẹ con nàng ta tắm rửasạch sẽ, vứt bỏ bộ quần áo cũ kỹ, lấy bộ trang phục của mình đưa cho thiếu phụthay đổi. Nhưng lại không có bộ đồ nào vừa vặn với tiểu cô nương Băng nhi. Màbây giờ các cửa hiệu trên trấn cũng đã đóng, không mua được gì cả. Cho nênPhùng Tiểu Tuyết tự mình bắt tay vào may một bộ quần áo kích cỡ nhỏ hơn saocho phù hợp với Băng nhi.

Thường người ta nói: “người đẹp nhờ lụa”, tiểu cô nương Băng nhi sau khi tắmrửa, thay đổi trang phục thì lập tức biến thành một cô bé trắng trẻo, môi hồngrăng trắng, hết sức đáng yêu. Còn thiếu phụ kia sau khi giặc sạch quần áo,thay y phục cũng trở thành một người tuyệt sắc. Mặc dù so ra vẫn còn kém LiễuNhược Băng cùng Hồng Lăng nhưng thật sự cũng không thua gì những thê thiếpkhác của Dương Thu Trì. Hơn nữa lại mang vẻ quyến rũ của người phụ nữ thànhthục.

Khi thiếu phụ uống hết thang thuốc của lang trung, tắm rửa xong rồi, cũng đãlấy lại tinh thần, nhờ có được Nguyệt Thiền đỡ dậy, bèn dẫn Băng nhi lại báitạ. Phùng Tiểu Tuyết cũng đã thay đổi trang phục nữ nhi. Lúc này thì thiếu phụmới biết ngoại trừ Dương Thu Trì người mà đươc gọi là đại lão gia ra thì mấyngười còn lại đều là nữ nhi.

Sau khi giới thiệu mới biết thiếu phụ này họ Thái, khuê danh Nhã Liên. NếuDương Thu Trì đã quyết định quản chuyện này thì đương nhiên không cần giấudiếm thân phận nữa. Dĩ nhiên Thái Nhã Liên biết đươc ân công của mình chính làtrấn quốc công chỉ huy sứ Cẩm y vệ đương triều . Và hiện tại đang là Tuần phủđại nhân, thay thế thiên tử tuần thú các nơi. Điều này làm cho thiếu phụ nhấtthời vừa vui mừng vừa lo sợ. Bây giờ bản cáo trạng đã có nơi trông cậy, vộivội vàng vàng kéo con gái quỳ xuống, dâp đầu khấu tạ Tuần phủ đại nhân.

Nguyệt Thiền một tay giúp đỡ nàng ta đứng dậy. Sau đó Dương Thu Trì để cho haimẹ con ngồi xuống , cẩn thận hỏi lại quá trình sự việc diễn ra, biết đươc phuquân của nàng ta là Diệp Quân Cường là một vị trấn phủ hàng tòng lục phẩmthuộc Hải vệ Định hải thũ ngư hậu thiên hộ. Do giặc Oa thường xuyên tập hợpquấy nhiễu huyện Định Hải, vì vậy một đội quân được phái đến để hiệp trợ thủthành. Ngày đó giặc Oa mấy ngàn người ồ ạt đánh lén vào. Trên thành tắm đầymáu của những chiến sĩ chiến đấu anh dũng. Trong thành một đoàn hỗn loạn.TháiNhã Liên không biết là phu quân của mình thật sự đã chiến đấu ra sao, cũng chỉlà nghe con gái kể lại rằng đã chứng kiến cha mình đánh bại mấy tên giặc Oatrên thành. Lời nói của một đứa bé có vài người không tin tưởng. Nhưng viênquan cùng giữ thành là Tôn Trí Cao quả quyết tận mắt nhìn thấy cuộc chiến.Diệp Quân Cường đã tìm đường trốn chạy. Hơn nữa lúc đó trên thành còn có quânsĩ làm chứng. Cho nê giữ thành bị Hoàng Khắc Trữ hạ lệnh mang toàn bộgia sản của Diệp Quân Cường đem sung công. Tài sản bên vợ là Thái Nhã Liên bịliên lụy nên cũng bị sung công.

Thái Nhã Liên và con gái không còn cách nào sống sót, đi tìm quan giữ thànhĐịnh Hải nói phải trái thì bị gậy đánh đuổi ra, chỉ bảo vòng vèo là phải đitìm người quen.Rồi đến quan sở tại Định Hải ở địa phương kêu oan, thì bị quânđội ở đây nói là chỉ quản chuyện trong quân đội còn chuyện ở nha môn thì khôngxen vào. Vì vậy, lại đến sở tại địa phương kêu oan.Cửa quân doanh cũng làmngơ.Thái Nhã Liên bất đắc dĩ phải mang theo ấu nữ lặn lội đường xa đến chỉ huyti nha môn phủ Hàng Châu để kêu oan, lại càng không người nào để ý đến.

Nhưng mang theo ấu nhi vào kinh thành là muốn đến binh bộ dâng cáo trạng,thuận tiện cũng định nhờ vả một vị tiểu quan trong thành cũng có mối quan hệthân thích. Không ngờ đi tới kinh thành mới biết người thân đó đã bị bãi quan,toàn thể gia đình cũng đã dời về phương nam. Thái Nhã Liên mang theo ấu nữ đếnquỳ trước thềm của binh bộ dâng sớ kêu oan mấy ngày nhưng cũng chẳng ai thèmđể ý tới. Vô kế khả thi, cũng không còn chỗ nào quay về, hơn nữa lộ phí lênkinh cũng có hạn, không thể làm gì hơn là mang theo ấu nữ lang thang dọc đườngxin ăn. Rồi bị quan giữ thành tuần tra, gây trở ngại, đuổi ra khỏi thành, lưulạc tới trấn nhỏ này.

Không đợi Thái Nhã Liên và bé gái vừa tao ngộ này khóc lóc kể lể xong thìmắtPhùng Tiểu Tuyết và Nguyệt Thiền đã đầy ngấn lệ. Phùng Tiểu Tuyết nghĩtrong lòng, dù sau này có điều tra ra được là phu quân của nàng ta có ham sốngsợ chết, sợ tội tự sát đi chăng nữa thì tự mình cũng không thể khoanh tay đứngnhìn hai mẹ con nàng ta. Thật sự lại nảy sinh ý lấy đi ít ngân lượng mang chobọn họ sinh sống.

Một đêm im lặng.

Sáng ngày thứ hai, Dương Thu Trì cùng Phùng Tiểu Tuyết bị âm thanh huyên náongoài cửa sổ đánh thức. Rời khỏi giường, vừa nhìn qua cửa, chỉ thấy trên đườngtòan người là người. Mọi người quỳ trên đường, khấu đầu về hướng bắc, trongmiệng hô vạn tuế.

Không biết người người này làm sao vậy, hai người có chút khó hiểu. Để NguyệtThiền hầu hạ rửa mặt xong, Thạch Thu Giản đến bẩm báo mới biết được sự tình.Đầu tiên là Thạch Thu Giản cùng Kim sư gia suốt đêm qua đã đốc thúc việc pháttiền cứu trợ cho những người ăn mày và người nghèo trên trấn. Trên đường nhữngngười đó nhận được tiền cứu trợ xong, bọn họ cũng không biết ai là người đã ratay giúp đỡ. Kỳ thực đó chính là vị tuần phủ đang ở trong quán trọ, lại còntưởng là do Hoàng thượng phát tiền cứu tế. Nhất thời xúc động đến rơi lệ, quỳgối trên đường khấu tạ hoàng ân.

NẠP THIẾP KÝ II

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...