Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký 2

Chương 126



"Ý của hai vị thế nào?"

"Được! Cứ làm như vậy!" Phúc vương và Huệ vương cùng vỗ đùi.

Phúc vương vừa rồi cơn tức bốc lên đầu buộc miệng mắng mấy câu, thấy sắc mặttổng binh khó coi, cảm thấy hơi hối, dù gì tổng binh cũng là quan chỉ huy quânsự tối cao ở Hồ Quảng, bỏ ông ta ra để một thủ bị nho nhỏ tổ kiến và thốnglĩnh tân quân đích xác là có điều nói không qua. Hơn nữa, tổng binh này dọcđường bảo hộ ba người họ, không có công lao thì cũng có khổ lao, không có khổlao thì cũng có bì lao (mệt mỏi), đối với tổng binh cũng biết gốc biết gác,không như Dương thủ bị tuy có công lui địch, nhưng không thể quá dễ tin buôngtay để hắn nắm binh quyền đại quân. Do đó, ông ta chuyển đầu, nghĩ ra một chủý, nói:

"Như vầy đi, Dương đại nhân xây dựng chính là đoàn luyện của Kiềm Dương huyện.Tổng binh đại nhân cũng đồng thời khoách chiêu binh mã, hai bên không thể chầnchờ. Nhiều lắm là chúng ta bỏ thêm bạc ra để tổng binh xây dựng lại Minh quân,ý hai vị hoàng huynh thế nào?"

Huệ vương chuyển đầu nhìn Quế vương, thấy ông ta cười không nói, cũng không rỏthái độ, tựa hồ có lời muốn nói nhưng chưa tiện nói ra.

Tổng binh thì khoái chí vô cùng, liếc xéo Dương Thu Trì một cái, nói: 'Địaphương đoàn luyện quy mô không được lớn, nếu không sẽ bị hiềm là tự lập quânđội a!"

Dương Thu Trì vốn không định chiêu nạp mấy vạn người. Vũ khí cận đại hóa trongtay hắn không thể tùy tiến phát cấp cho tất cả mọi người, một khi rơi vào tayđịch thì hắn coi như tiêu đời, liềnhỏi: "Thỉnh tổng binh đại nhân chỉ kỳ, tichức tổ kiến đoàn luyện nên hạn chế đến mức bao nhiêu người?"

Khổng Hi Quý ngẫm nghĩ: "Cái này... năm... tám...., a, cứ lấy 1000 người làmgiới hạn đi! Là địa phương đoàn luyện của một huyện thành nhỏ, một nghìn ngườiđã là không ít rồi, đủ để đề ngự phỉ đạo xâm nhiễu rồi."

"Vậy à, được thôi, đoàn luyện 1000 người đương nhiên là đủ rồi. Nhưng mà, lờiphải nói rõ trước, đoàn luyện chỉ ứng đối với đạo tặc hay giặc cướp địaphương, không thể coi là quân đội. Do đó, nếu như đại quân của Trương HiếnTrung đi rồi quay lại, xem ra không cần đoàn luyện của tôi ra trận rồi?"

Đoàn luyện không ra trận, vợ chồng Dương Thu Trì đương nhiên không ra, như vậythì chiến trận đã thua đến 9.9 phần mười rồi. Mặt Khổng Hi Quý rất khó coi:"Cái này, đương nhiên không phải...."

Quế vương phẫy tay, ra ý bảo Khổng Hi Quý không cần phải nói gì nữa. Ông tavuốt râu bảo: "Theo ý của bổn vương, Kiềm Dương huyện chỉ có bấy nhiêu nhânkhẩu, không cần phải chia ra chiêu binh mãi mã làm gì, phân tán lực lượngkhông hay. Như vầy đi, chúng ta đem lực lượng chủ yếu tập trung vào một chỗ,chuyện khoách quân chiêu binh toàn bộ do Dương đại nhân phụ trách. Quân hướngkhông đủ cứ mở miệng hỏi, ba người chúng ta tích súc nhiều năm, nuôi mấy vạntướng sĩ vẫn được, Dương đại nhân cứ mặc tình chiêu binh mã. Còn về tổng binhđại nhân, chờ sau này Dương đại nhân dẫn binh thu phục Trường Sa, Vũ Xương,đến lúc đó tổng binh đại nhân lại trù kiến quân đội thêm cũng không muộn."

Huệ vương một mực nghe theo vị hoàng đệ của mình, nghe Quế vương nói vậy liềngật đầu: "Ý bổn vương cũng vậy. Dương đại nhân trận này đại bại Trương tặcquân, là trận chiến thống khoái hiếm có từ nhiều năm nay. Huống chi lại lấy ítthắng nhiều, đủ thấy Dương đại nhân văn thao võ lược, do ông ấy xây dựng vàthống lĩnh tân quân xem ra là lòng mong mỏi của mọi người."

Phúc vương không dám đấu võ mồm với Quế vương và Huệ vương, và kỳ thật ông tacũng hi vọng cánh quân này do Dương Thu Trì thống lĩnh, vừa rồi chẳng qua làvuốt mặt nễ mũi tổng binh một chút thôi. Hiện giờ nếu như Quế vương và Huệvương đã phản đối đề nghị của ông ta, ông ta vừa khéo có bậc đá xuống lưnglừa, cười cười ra vẻ áy náy với Khổng Hi Quý: "Đúng a, trọng nhiệm này cứ đểmột mình Dương đại nhân gánh đi. Tổng binh đại nhân cũng tranh thủ khuây khỏa,nghỉ ngơi cho khỏe, chờ sau này trọng kiến hùng sư."

Khổng Hi Quý vô cùng thất vọng, nhưng ý của ba vị vương gia nhất trí, y cònlàm sao được, chỉ biết im lìm gật đầu.

Dương Thu Trì lộ nụ cười mỉm, chấp tay xá ba vị vương gia, nói một phen hàongôn tráng ngữ khẳng khái bảo vệ tổ quốc, sau đó đứng lên định cáo từ.

Quế vương lại khoát tay bảo hắn ngồi xuống, hiền từ nói: 'Dương đại nhân, mấyngày nay ngươi bận lo chiến sự, nhất mực ít có thời gian đến chiếu cố Phượngnhi. Không gặp ngươi, Phượng nhi chẳng ăn uống gì. Trước mắt địch nhân tạmlui, ngươi hãy lĩnh Phượng nhi về đi, dù gì nó cũng là người của ngươi mà."

Người của ta? Dương Thu Trì ngẩn người.

Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức không có Dương Thu Trì bên cạnh là không ăn, cóđổ cũng ói ra. Bọn họ từ Trấn Viễn phủ về Kiềm Dương huyện thì gạp phải địchquân công thành, Dương Thu Trì bèn đưa tiểu quận chúa đến chỗ ba vị vương gia.Hắn thật ra không muốn quẳng của nợ này đi, mà là những ngày này bận rộn chếtạo súng đạn, khi nghe người hầu nói nàng không ăn, chỉ có thể tranh thủ rảnhrỗi đến xem, phát vào cái mông tròn của nàng vài cái, bắt nàng ngoan ngoãn ăn.Hiện giờ xem ra chỉ có hắn mới chăm được cô tiểu quận chúa này, nếu không cônàng giở trò đòi chết đói thì nguy.

Nói đến chuyện này, không chờ Dương Thu Trì lên tiếng, Phúc vương đã không hàilòng trầm giọng nói: "Dương đại nhân, bổn vương nghe Phượng nhi nói, ngươimang nó tới Trấn viễn phủ gặp mợ nó, tối đến hai người còn... còn ngủ chungphòng, có chuyện này không?"

Dương Thu Trì cười cười: "Đúng, nhưng đó đều là do mợ nàng ta cưỡng bách, nếukhông không giao tài bảo của tiểu quận chúa do bà ta giữ ra. Tiểu quận chúađáp ứng đem một phần tài bảo cho tôi tổ kiến quân đội, sau này bảo hộ ba vịvương gia cho tốt. Tôi cũng vì đại cuộc mà nghĩ, mới tòng quyền. Nhưng mà, tôivà tiểu quận chúa đều trong trong trắng trắng, không làm chuyện gì không hay,nếu không tin, các vị có thể tìm ổn bà nghiệm thân cho nàng ấy..."

Phúc vương cứ thẳng thắn, trầm mặt: 'Dương đại nhân, ngươi đã có vợ, saocòn... hừ! Tuy nói tên Trương tặc bộ tướng đó để Phượng nhi làm thiếp chongươi, nhưng văn khế của phản tặc...."

Quế vương ở cạnh chợt ho, tiếng ho rất lớn.

Phúc vương nhíu mày định chờ ông ta ho xong rồi nói tiếp, không ngờ Quế vươngho thật lâu mà chưa dừng.

Phúc vương tuy thẳng thắng nóng tính, nhưng không ngốc, nghe Quế vương ho trậnnày có vẻ giả vờ, biết là có thâm ý, liền mím miệng không nói nữa.

Quế vương nỗ lực thở vài hơi, áy náy cười nói: "Bộ xương già này của ta khôngbiết có thể chịu được bao lâu, ai! Chỉ là lo cho nha đầu Phượng nhi đángthương a, nếu mà nó không có nơi nương tựa tốt, bổng vương... chết không nhắm.... mắt a..." Nói đến đây, lời của ông to nghẹn ngào, lại phát ho trở lại.

Huệ vương ở bên cạnh cười nói: "Hoàng đệ đừng lo nghĩ nhiều, hiện giờ Phượngnhi đã có chỗ dựa là Dương đại nhân, chúng ta có thể yên tâm được rồi."

Huệ vương và Quế vương là anh em ruột, vừa rồi Quế vương vờ ho và nói vậy, Huệvương đã biết ý tứ của đệ đệ mình. Ông ta là vương của Kinh châu, Trương HiếnTrung đem quân đến đánh, ông ta chạy về Trường Sa, đầu Phúc vương. Trương HiếnTrung đánh Trường Sa, ông ta và Phúc vương lại chạy đến Hành châu dựa vào Quếvương. Ba người khi ở Hành châu, Phúc vương đã nói chuyện của Chu Phượng Đức,lúc đó ba người đều cảm thấy phẫn uất.

Sở vương đời cuối cùng là Chu Hoa Khuê vốn là cháu đời thứ chín của Minh tháitổ Chu Nguyên Chương, quan hệ với đương kim hoàng thượng còn xa hơn cả Phúcvương hiện giờ, càng không thể sánh bằng Quế vương và Huệ vương. Do đó, bangười kỳ thật chỉ quan tâm đến Chu Phượng Đức như là các thành viên hoàng thấtlợi dụng nhau. Đặc biệt là Quế vương và Huệ vương do ít lai vãng với Sở vương,nên không thể coi là thân tình gì. cho nên, Huệ vương thấy Quế vương nói tớichuyện Chu Phượng Đức mà tự nhiên nhỏ lệ, lòng liền sáng bừng, biết rằng tấtcó nguyên do.

Nguyên nhân này rất dễ nhìn ra. Ba người họ ở Hành châu không lâu, Trương HiếnTrung lại tiến quân Hành châu. Ba người họ chỉ đành tiếp tục đào vong, chạyvòng vòng đến huyện thành nhỏ nhoi phía Tây này. Ba người đều được phong phiênở Hồ Quảng, nếu chạy ra ngoài tỉnh thì chẳng còn mặt mũi nào. Do đó, Quế vươngcố chấp không chịu chạy vào Quý châu, thà chết ở lại Kiềm Dương. Huệ vương vàPhúc vương không còn cách nào, chỉ đành nghe theo. Họ vốn cho rằng lần nàychết chắc, không ngờ nửa đường có Dương Thu Trì xông ra đại triển thần uy,dùng tạc đạn và súng máy đánh tan ba vạn địch quân, giữ được tính mệnh của họ.Đây là trận đại thắng đầu tiên trên con đường đào mệnh của ba vị vương gia,lòng họ hoan hỉ không gì tả được. Do đó, Huệ vương thấy Quế vương như thế,liền biết Quế vương muốn dùng tiểu quận chúa Chu Phượng Đức mua chuộc lòng củaDương Thu Trì, kéo hắn lên chung xuồng. Do đó, không ta thấy gió cũng kéobuồm, nói giúp thêm vài câu.

Huệ vương đoán không sai. Quế vương chính là có ý đó. Đầu óc ông ta xoaychuyển rất nhanh, có câu người không vì mình trời tru đất diệt, vì sao lạikhông vì lợi ích của mình mà nghĩ trước chứ? Ông ta tuy già cả, nhưng đã nhìntình huống trước mắt rất rõ ràng: Dương Thu Trì là dị nhân, có vũ khí quái thúcó thể cắn người, dường như bằng sức lực một mình mà đẩy lui địch quân. Hiệngiờ chỉ có Dương Thu Trì mới bảo vệ được tính mệnh họ, là bồ tát sống cứumạnh, không những không được đắc tội, mà còn phải nghĩ cách làm cho hắn caohứng, bất kể ân huệ hay là gì sao cho hắn cảm kích, chịu để cho họ sử dụng mớilà thượng sách.

Còn về tiểu quận chúa Chu phượng Đức đối với Quế vương mà nói chẳng qua làthành viên hoàng thất có cùng chung ông tổ mà thôi, quan hệ huyết thống đã xalắc chín đời rồi, căn bản chẳng thể bàn đến thân tình gì. Cho dù nàng ta cólấy một người địa vị thấp kém, đối với họ chẳng tổn hại gì. Vừa khéo trước đóđã có bộ trướng Trầm Lỗi của Trương Hiến Trung tặng thiếp, có thể lấy đó làmcớ bắt Dương Thu Trì lấy tiểu quận chúa, kéo hắn vào hoàng thất. Hắn tự nhiênsẽ vì hoàng thất mà nghĩ, và sẽ nghe theo lệnh ông ta!

Trước mắt giang sơn của Đại Minh gió mưa lăng loạn, nội ưu ngoại hoạn, sụp đổnay mai, nếu như có thể lung lạc thiếu niên dị nhân này, nói không chừng saunày hắn còn soái quân bình định Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung loạn tặc, vàđánh lui nhà Hậu Kim hổ thị đam đam, giữ vững giang sơn Đại Minh! Do đó, nhấtđịnh phải nghĩ biện pháp lung lạc thanh niên này!

NẠP THIẾP KÝ II

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...