Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mẹ Yêu Đừng Chạy

Chương 5



Mới một ngày không gặp mà Ngọc Yến đã bám người hơn hẳn, đến độ thằng Lâm Cận cũng thấy có gì đó sai sai.

“Phong điên, mày với Ngọc Yến có gì mờ ám đúng không?” Sau giờ thể dục, tôi, Phúc Béo và Lâm Cận đủng đỉnh đi về lớp.

“Có cái đách gì đâu, đừng có nói bậy.” Giờ tôi thật sự không muốn ai biết chuyện này.

“Từ sau bữa chúng mày đi ăn chung, tao cứ thấy hai đứa là lạ thế nào ấy.” Thằng Phúc Béo nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ.

“Hôm nay ánh mắt con Ngọc Yến nhìn mày có gì đó là lạ thật. Ba đứa mình chào chung một lượt mà mắt nó cứ như chỉ có mỗi mình mày thôi ấy.” Lâm Cận chêm vào.

“Thì tao đẹp trai mà, bình thường thôi.” Tôi nhún vai.

Đậu má, cứ cái đà này thì cả thế giới biết mất, phải nhắc con nhỏ Ngọc Yến mới được.

“Thế mày có ý gì với nó không? Dù gì nó cũng là hoa khôi của lớp mình đấy. Đã thế còn là sinh đôi nữa, he he he.” Thằng Phúc Béo cười một cách dê xồm.

“Sinh đôi? Mày nghe ai nói thế?” Tôi giật mình, có nghe Ngọc Yến nói gì đâu.

“Vãi, mày không biết à? Con Châu Linh lớp 11/3 ấy, chị em song sinh với nó đấy, tóc dài hơn thôi chứ còn lại y chang nhau.” Phúc Béo cũng ngạc nhiên không kém.

“Thật á? Tao cũng chưa nghe nói.” Lâm Cận cũng không biết.

“Mày ở nội trú không biết là phải. Hai chị em nó đi học toàn đi chung, thằng Phong điên mày không thấy bao giờ à?” Phúc Béo tỏ vẻ không thể tin nổi.

“Đù, tao không để ý thật.” Trước giờ tôi có quan tâm gì đến Ngọc Yến đâu, hay nói đúng hơn là đám con gái trong lớp tôi chẳng thèm để mắt tới. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn hết cho mẹ rồi.

“Thế mày có định cưa nó không? Tuy không được nữ tính cho lắm nhưng được cái xinh gái, đã thế lại còn là chị em sinh đôi nữa chứ, combo thơm thế, he he…” Lâm Cận cũng hùa theo.

Tôi đành phải lảng sang chuyện khác: “Thôi thôi, đừng có nghĩ bậy nữa, sắp thi giữa kỳ rồi, tao đi học bài đây.”

Hết tiết tự học buổi tối đầu tiên, tôi và Ngọc Yến lại hẹn nhau ở chỗ cũ.

Sau một hồi ôm hôn nồng cháy, tôi không nhịn được hỏi: “Yến à, nghe nói em là sinh đôi hả?”

“Anh không biết à?” Ngọc Yến tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

“Em có nói đâu mà anh biết.” Bộ tôi phải biết hả?

“Ồ, em còn tưởng anh làm bạn trai em là để thử cảm giác chén cả chị em song sinh chứ.” Ngọc Yến làm bộ như trách nhầm tôi.

“Vấn đề là em phải nói sớm chứ, giờ đột nhiên kêu anh thử, anh chưa chuẩn bị tâm lý.” Dẻo mỏ thì ai sợ ai chứ.

“Đi chết đi.” Ngọc Yến đấm thùm thụp vào ngực tôi.

“Thôi thôi, nói chuyện nghiêm túc này, là chị em sinh đôi thì cảm giác thế nào? Nghe đồn có thần giao cách cảm đấy, thật không?” Tôi tò mò lắm.

“Thần giao cách cảm cái con khỉ. Cảm giác gì à, thì là có một người y hệt mình, nhưng trớ trêu thay lại thông minh hơn mình, học giỏi hơn mình, ai cũng quý người đó hơn. Anh nói xem là cảm giác gì?” Giọng Ngọc Yến nghe rất thờ ơ.

Tôi cảm nhận được sự cô đơn ẩn sau đôi mắt em, liền ôm em vào lòng an ủi: “Chắc chắn em cũng có những điểm hơn chị ấy chứ, ví dụ như nhảy đẹp này, hay là có bạn trai xịn hơn này.”

“Hứ, cần anh an ủi chắc, chị em tốt với nhau lắm.” Ngọc Yến không ăn cái trò này.

“Vậy mà trước giờ anh chưa nghe em nhắc đến chị gái bao giờ.” Tôi thấy hơi lạ.

“Chị ấy dịu dàng hơn em, nữ tính hơn, đám con trai các anh chẳng phải mê mệt cái kiểu đấy sao? Mà hai đứa lại giống nhau như đúc, lỡ anh quay sang thích chị ấy thì sao?” Ngọc Yến thẳng thắn.

Đồ ngốc, dịu dàng hay không dịu dàng, anh chỉ thích người đẹp thôi.

“Đồ ngốc, dịu dàng hay không làm gì, anh thích sự dũng cảm và thẳng thắn của em cơ.” Tôi nhìn ra được, tuy tỏ vẻ không quan tâm, nhưng em ấy có chút tự ti khi đứng trước người chị song sinh của mình.

“Hì, tạm cho anh qua ải.” Em lại nở nụ cười rạng rỡ.

Về đến nhà, không khí vẫn vậy, làm xong bài tập, tắm rửa xong xuôi, tôi lại lấy đôi vớ lụa của mẹ ra sục một phát rồi vứt luôn trong nhà vệ sinh. Mai ba về rồi, phải tranh thủ những giây phút cuối cùng được phóng túng này thôi.

Hôm nay tôi không gõ cửa, mặc nguyên bộ đồ ngủ xông thẳng vào phòng mẹ.

Mẹ đang nằm trên giường lướt điện thoại, thấy tôi vào, bà cố nén giận, lạnh lùng hỏi: “Không biết gõ cửa à? Lại có chuyện gì nữa?”

Từ lúc mẹ ngầm cho phép mấy hành động của tôi, tôi càng ngày càng dạn dĩ hơn. Cố gắng không nhìn vào thân hình tuyệt mỹ của mẹ, tôi đi thẳng đến bên cạnh giường và nằm xuống, “Mẹ, con buồn ngủ quá, bên kia ồn ào không ngủ được, con ngủ trước đây, chúc mẹ ngủ ngon.”

“Thế Phong, rốt cuộc con muốn làm gì?” Giọng mẹ lạnh lùng xen lẫn sự bất lực.

“Mẹ Con buồn ngủ thật mà.” Tôi nhắm mắt ngáp một cái, quay lưng về phía mẹ, chuyên tâm đi ngủ.

Thấy tôi có vẻ buồn ngủ thật, mẹ do dự một lúc rồi cũng không gọi tôi dậy, chỉ thu dọn lại quần áo và điện thoại rồi sang phòng khách ngủ.

Hôm sau tan học về nhà, ba đã về, đang cùng mẹ ngồi trên sofa xem TV. Nhìn hai người tựa vào nhau hạnh phúc, tôi vừa thấy ấm áp lại vừa không khỏi ghen tị.

“Ba về rồi, sao lần này ba đi lâu thế?” Tôi chạy tới ôm chầm lấy ba.

“Ôi, đừng nhắc nữa, bay từ Sài Gòn ra Đà Nẵng, quay như chong chóng.” Ba thấy tôi cũng vui lắm. “Ở nhà có nghe lời mẹ không?”

“Con mà ba không biết à, có bao giờ không nghe lời đâu. Phải không mẹ?” Tôi quay sang nhìn mẹ.

Mẹ cũng không dám lạnh nhạt, chắc sợ ba phát hiện ra điều gì, chỉ lườm tôi một cái rồi nói: “Cũng chẳng phải dạng vừa đâu.”

“Mẹ con nói con tiến bộ môn tiếng Anh hả?” Ba không nghe ra ẩn ý, hỏi chuyện học hành của tôi.

“Cũng tàm tạm, nhờ mẹ dạy dỗ cả.”

“Có tiến bộ là tốt rồi, nghe nói lần thi giữa kỳ này con muốn vào top 15 à?”

“Con vẫn đang cố gắng từng ngày ạ.”

“Không dễ đâu nhé, có tự tin không?” Ba biết sức học của tôi chỉ lẹt đẹt top 30.

“Trời vận động không ngừng, đàn ông phải cố gắng chứ ạ.” Tôi lôi chữ nghĩa ra chém với ba.

Mẹ không nhịn được, châm chọc: “Có cố gắng nhưng không đến đâu cả.”

“Đã có mục tiêu thì phải cố gắng. Ba với mẹ bàn rồi, nếu con thi được vào top 15, dịp lễ 30/4 – 1/5 này sẽ cho con đi chơi xả hơi hai ngày.” Ba ra kèo.

“Ok ba, chốt đơn!” Tôi hơi vui, tuy mục đích không phải cái này, nhưng cũng lâu rồi chưa được đi du lịch, tiện thể cũng tốt.

“Thôi, vào phòng học bài đi, nhớ ngủ sớm.” Ba xua tay đuổi tôi về phòng.

Giải quyết xong mọi việc, tắm rửa sạch sẽ, tôi nằm trên giường, dù hơi buồn ngủ nhưng vẫn chưa muốn ngủ ngay.

Ba đi lâu như vậy mới về, đêm nay, liệu có biến gì không nhỉ?

Đợi một lát, tôi không mang dép, rón rén mở cửa phòng. Căng tai ra nghe ngóng mọi động tĩnh từ phòng ba mẹ.

Đây không phải lần đầu tôi nghe lén, nhưng trước đây đợi vài phút không có động tĩnh là tôi lười không đợi nữa, nên chưa bao giờ thành công. Nhưng hôm nay tôi thấy cơ hội rất lớn, quyết định đợi lâu hơn một chút, dù gì ba cũng đi công tác cả chục ngày rồi.

Khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng động khe khẽ, sột soạt không rõ ràng, và chỉ vài phút sau lại chìm vào yên lặng. Tôi không chắc họ có địt nhau không, vì tiếng quá nhỏ và quá ngắn. Hay là chưa bắt đầu? Thế là tôi không đi, vẫn đứng ở cửa nghe lén tiếp.

Thời gian lại trôi qua trong yên lặng thêm mười mấy phút, tôi định bỏ cuộc thì bỗng nghe thấy tiếng mẹ thở dài não nề từ trong phòng vọng ra, rồi màn đêm lại chìm vào im lặng.

Tiếng thở dài này làm tôi nán lại thêm mười mấy phút nữa, nhưng cuối cùng vẫn không có thêm âm thanh nào, tôi đành tiu nghỉu quay về phòng nằm. Nghĩ mãi không ra.

Tiếng thở dài của mẹ rốt cuộc có ý gì? Họ đã làm hay chưa?

Trên mạng toàn nói đàn bà ba mươi tuổi như sói, bốn mươi tuổi như hổ, lại nói đàn ông sau ba mươi tuổi chức năng sinh lý sẽ suy giảm, vậy nên, có phải ba không thỏa mãn được mẹ không?

Thế này… chẳng phải là cơ hội của mình sao? Nghĩ đến đây, lửa dục trong tôi bùng cháy dữ dội. Tôi liền dậy chạy ra nhà vệ sinh định lấy vớ của mẹ để giải tỏa, ai ngờ chẳng thấy gì cả.

Mẹ cất hết rồi sao? Không phải chứ, mẹ nghĩ ba về nhà rồi mà tôi còn dám bắn tinh lên đồ của mẹ mà không dọn à?

Tôi đâu có ngu.

Cuối cùng đành phải ra tủ giày, lấy một đôi giày cao gót đế xuồng mẹ mang hôm nay về phòng. Vừa ngửi vừa liếm, một lúc sau, từng dòng tinh đặc nóng hổi được bắn thẳng vào trong giày của mẹ. Tôi ngó qua, bên ngoài không thấy dấu vết gì, nên cũng lười không chùi, tôi chính là thích cái cảm giác bàn chân ngọc ngà của mẹ giẫm lên tinh dịch của mình.

Rất nhanh, kỳ thi giữa kỳ kết thúc, sau buổi họp phụ huynh chiều nay là kỳ nghỉ lễ 30/4 – 1/5 kéo dài hai ngày.

Thời gian này ba ở nhà, mẹ lại trở về làm người vợ hiền, mẹ đảm, không còn lạnh nhạt với tôi nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc tôi một cái đầy cảnh cáo, chắc là mẹ đã phát hiện ra tinh dịch trong giày rồi.

Ngoài việc dùng giày của mẹ để quay tay, tôi không hề có hành động sàm sỡ nào như trong mấy truyện sex. Không phải không muốn, mà chủ yếu là không muốn mẹ đề phòng tôi, dù sao thì quay tay cũng chỉ là chuyện thường ngày của đám trai mới lớn, chắc mẹ cũng hiểu được thôi? Chắc là được nhỉ?

Điểm thi hôm nay đã có, hạng mười hai, chủ yếu là do khó đoán chính xác điểm của bạn bè.

Tôi và mấy thằng bạn đang chơi bóng rổ ở sân trường, chờ họp phụ huynh xong.

Các bậc phụ huynh bắt đầu lục tục ra khỏi lớp, rất nhanh, tôi đã thấy mẹ với vẻ mặt rạng rỡ. Giữa biển người, mẹ đứng lại, tìm kiếm bóng dáng tôi, trông như một đóa lan thanh tao thoát tục.

Giữa nhân gian có một người đẹp tuyệt trần, tách biệt khỏi thế giới.

Tôi tạm biệt đám bạn, vẫy tay chạy về phía mẹ, mẹ cũng nhanh chóng thấy tôi, cười vẫy tay đáp lại.

“Sao rồi mẹ, cô giáo có mắng con không?” Tôi nóng lòng muốn nghe mẹ khen.

Mẹ cười không giấu được, nhưng miệng lại nói: “Hạng mười hai, thi cũng được.”

Tôi hùa theo: “Cũng tàm tạm thôi ạ.”

Mẹ cười liếc tôi một cái, “Nhìn cái vẻ đắc chí của con kìa, sao thi tốt thế? Không được gian lận đâu đấy nhé.”

Tôi cười hề hề: “Con mà dám gian lận, chủ yếu là dạo này con không suy nghĩ lung tung nữa, cảm thấy tập trung học hơn nhiều.” Ha ha, mẹ ơi, tất cả là nhờ công của mẹ đấy, tôi thầm cười trong bụng.

Mẹ vậy mà cũng không giận, mặt hơi ửng hồng, lườm tôi một cái đầy quyến rũ: “Chẳng biết học đâu ra mấy cái thói vớ vẩn.”

Lòng tôi nóng ran, gan cũng to hơn, đáp: “Chẳng phải tại mẹ đẹp quá sao, trong đầu con toàn là mẹ, con biết làm sao.”

“Càng nói càng quá đáng, tối muốn ăn gì, để mẹ gọi cho ba con.” Mẹ lấy lại uy nghiêm của một người mẹ để chấm dứt chủ đề này, rồi lấy điện thoại ra gọi cho ba.

Nhìn vành tai đỏ ửng của mẹ, tôi vui vẻ ngân nga: “Trên đời chỉ có mẹ là nhất, có mẹ con như là báu vật…”

“Ba nó à, anh đoán xem lần này con trai mình thi thế nào?” Mẹ không thèm để ý đến tôi, chia sẻ niềm vui với ba.

Xung quanh khá ồn ào, tôi chỉ nghe được tiếng của mẹ.

“Hạng mười hai đấy! Em cũng không ngờ… Thì đấy, anh không xem là con trai của ai… Cô giáo nó nói dạo này cũng không có gì thay đổi… Đúng vậy, cũng không biết tại sao… Chắc là tự nhiên khai rồi… Anh khi nào tan làm? Cả nhà mình đi ăn một bữa thịnh soạn… Được, vậy mẹ con em lái xe qua đón anh nhé…”

Niềm vui không kéo dài được bao lâu, trên bàn ăn mẹ rõ ràng là rất không vui. Lý do là lúc tôi và mẹ đang hăng hái bàn bạc ngày mai cả nhà đi đâu chơi thì ba đột ngột báo phải đi công tác, chuyến bay ngay tối nay.

Nghe hai người cãi nhau, tôi lại thầm vui, ba không có nhà, chẳng phải có thể đi chơi riêng với mẹ sao?

Hai người tranh luận suốt cả đường, cuối cùng cũng đành chịu, ba phải đi công tác thì vẫn phải đi, công việc mà.

Đợi ba đi rồi, tôi an ủi mẹ: “Mẹ, ba cũng không muốn đâu, ba chắc chắn cũng muốn cả nhà mình vui vẻ đi chơi mà. Chẳng qua là bất khả kháng thôi.”

Mẹ vẫn còn hơi bực: “Mẹ biết, nhưng cái công việc của ba con, ba ngày hai bữa không thấy mặt đã đành, hiếm hoi lắm con mới thi tốt, đã hứa thưởng cho con đi chơi…”

“Không sao đâu mẹ, ba cũng vất vả mà, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, chẳng phải cũng vì gia đình mình sao. Đợi con đi làm rồi sẽ ổn thôi, để hai người an hưởng tuổi già.”

Mẹ không nhịn được cười, “Trông mong vào con chắc có mà húp cháo.”

“Mẹ xem con giờ học hành tiến bộ nhanh thế này, thi vào Bách Khoa, Ngoại Thương có khi còn dễ như chơi ấy chứ? Tương lai nuôi hai người, chuyện nhỏ thôi.” Tôi lái chủ đề sang chuyện học hành của mình.

Mẹ quả nhiên vui hơn hẳn, “Bách Khoa, Ngoại Thương thì mẹ không dám mơ, con cứ giữ vững thành tích hiện tại, đỗ vào một trường top là mẹ mãn nguyện rồi.”

“Mẹ, con thi vào trường đại học X nhé.” Đây chính là trường đại học mẹ đang dạy, thực ra tôi đã quyết định từ lâu rồi. Mẹ suy nghĩ một lúc rất nghiêm túc, “Với sức học của con hiện tại, cũng có cơ hội đấy, chỉ là chọn ngành hơi khó.”

“Quản trị Kinh doanh, thế nào ạ?” Đây là ngành hot của trường X, với thực lực của tôi thì cũng không phải không thể.

“Con cũng gan thật đấy.” Mẹ cười, rõ ràng không coi là thật.

Tôi cười hì hì, cũng không giải thích.

Cả buổi tối tôi tìm mọi cách chọc mẹ vui, từ lần massage hôm đó đến giờ, đã lâu lắm rồi tôi không được nói chuyện phiếm với mẹ như thế này. Mẹ cũng quên đi chuyện không vui lúc trước, cứ thế nói chuyện với tôi về những chuyện ở trường đại học.

Rất nhanh, đã đến giờ đi ngủ.

Lại một lần nữa, không gõ cửa, tôi vào phòng mẹ.

Mẹ đang nằm trên giường lướt TikTok, chiếc chăn mỏng đắp hờ hững trên người, để lộ ra một bên đùi ngọc ngà.

Thấy tôi vào, thái độ của mẹ rõ ràng đã khác hai lần trước, bà ngẩng đầu hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tôi đi thẳng đến giường nằm xuống, nói nhỏ: “Ồn quá, con qua đây ngủ.”

Mẹ cũng không nói gì, đứng dậy định sang phòng khách. Lúc này, tôi kéo tay mẹ lại, giọng hơi làm nũng: “Mẹ, tối nay đừng đi được không?” Màn thăm dò từ trước đến nay, cuối cùng cũng đến lúc lật bài ngửa.

Mẹ hơi ngạc nhiên, nhưng rõ ràng không giận, chỉ có chút dở khóc dở cười: “Lớn tướng rồi mà còn ngủ với mẹ, con không thấy ngại à.”

“Có gì mà ngại chứ. Mẹ, từ hồi cấp hai đến giờ con học hành không tốt, áp lực lắm. Hôm nay cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, con muốn nói chuyện với mẹ.” Tôi bắt đầu giở bài tình cảm.

Mẹ hơi do dự, thoái thác: “Có chuyện gì mà cứ phải nói bây giờ.”

Tôi nắm tay mẹ lắc nhẹ, tiếp tục làm nũng: “Mẹ… Vốn dĩ được đi chơi, giờ cũng không đi được nữa, con chỉ muốn nói chuyện với mẹ thôi mà.”

Có lẽ vì thành tích của tôi tốt hơn, có lẽ vì tôi đã ngoan ngoãn hơn trước, hay có lẽ vì hai mẹ con đã trò chuyện cả buổi tối, vẫn còn chút chưa đã. Tóm lại, mẹ cuối cùng cũng đồng ý, chỉ cảnh cáo tôi: “Vậy thì đừng làm ồn mẹ ngủ, mẹ khó ngủ lắm.”

Yes! Kế hoạch thành công.

Tôi chui vào chăn, người còn chưa có động tĩnh gì mà thằng nhỏ đã cứng ngắc. Tôi cũng không dám động vào người mẹ, sợ dọa mẹ chạy mất, chỉ nằm bên cạnh bà, bắt đầu kể chuyện ngày xưa.

Hồi xưa tôi cũng khá nghịch, tuy học không tệ, nhưng vẫn luôn khiến mẹ đau đầu, mãi đến hồi cấp ba có hứng thú tình dục với mẹ mới trở nên ngoan ngoãn lạ thường.

Tâm trạng mẹ cũng rất thoải mái, nhớ lại chuyện xưa, thỉnh thoảng lại nở nụ cười hạnh phúc, không khí vô cùng ấm áp.

Cho đến khi, tôi xoay người ôm lấy mẹ.

“Mẹ, nhớ lại chuyện hồi nhỏ, con mới thấy, mẹ đối với con thật tốt.” Miệng tôi nói, tay chân không nhanh không chậm ôm lấy mẹ đang nằm ngửa.

Tay trái của tôi bị đè giữa hai người, tay phải đặt trên bụng mẹ, người thì áp sát vào cánh tay phải của mẹ, cây cặc nóng hổi và cứng ngắc đè lên đùi mẹ, chắc chắn mẹ đã cảm nhận được. Tôi có thể cảm thấy, cơ thể mẹ khẽ run lên.

Mẹ cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Hồi nhỏ đối tốt với con, bây giờ không tốt với con nữa à?”

Thân thể mềm mại của mẹ giờ đang nằm gọn trong vòng tay tôi, dù cả hai đều mặc đồ ngủ, tôi vẫn không thể kìm nén được sự sung sướng tột độ.

Tôi dụi mặt vào cánh tay mẹ, tình cảm yêu mến biểu lộ ra ngoài: “Bây giờ mẹ càng tốt với con hơn. Yêu mẹ nhất.”

Mẹ đưa tay trái ra, vỗ vỗ vào bàn tay phải đang đặt trên bụng bà của tôi: “Mẹ cũng rất yêu Phong mà, thôi, bỏ tay ra đi, ngủ thôi.”

Tôi không những không buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn một chút, “Mẹ, con ôm mẹ ngủ. Lần cuối cùng ngủ với mẹ chắc là hồi tiểu học rồi nhỉ? Con không làm ồn mẹ đâu, ngủ đi.”

Không khí bề ngoài ấm áp ẩn chứa một sự kỳ quái khó tả, cây cặc của tôi cách hai lớp quần ngủ dí chặt vào đùi mẹ, tim đập thình thịch.

Muốn cọ cọ vào người mẹ quá, muốn rút cặc ra sục một phát quá, nhưng tôi đã nhịn, ngoài cây cặc không thể kiểm soát, các bộ phận khác trên cơ thể tôi không dám vượt quá giới hạn, tôi thậm chí không dám thở mạnh, chỉ sợ mẹ phát hiện ra sự bất an trong lòng mình.

Mẹ ơi, con chỉ muốn ôm mẹ như thế này thôi, được không? Tôi gào thét trong lòng.

Mẹ im lặng một lúc, rồi vẫn rút người ra khỏi vòng tay tôi và ngồi dậy.

Sự thất vọng vô tận xâm chiếm lấy tôi, vẫn không được sao? Vội vàng quá rồi à? Giọng tôi như sắp khóc.

“Mẹ…”

Mẹ khựng lại, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bất lực, thở dài: “Mẹ đi tắt đèn.”

“Ồ.” Sự thất vọng ngay lập tức bị niềm vui nuốt chửng, tôi không dám nói nhiều, ngoan ngoãn nằm yên.

Tắt đèn, mẹ nằm xuống lại, tôi lại ôm lấy mẹ.

Cơ thể mẹ lại khẽ run lên, nhưng miệng lại bình tĩnh nói: “Ngủ đi.”

“Vâng.” Tôi làm sao mà ngủ được.

“Nằm yên, đừng có động đậy.” Giọng mẹ vẫn bình tĩnh, chỉ có nhịp thở hơi gấp gáp đã bán đứng bà.

“Vâng, ngủ thôi.” Cây cặc nóng hổi lại tì vào đùi mẹ, khó chịu vô cùng, cơ bắp tôi cứng đờ, máu nóng như muốn phun ra, nhưng tôi không dám động đậy, chỉ có hơi thở gấp gáp, trong đêm yên tĩnh càng trở nên rõ ràng.

Cứ như vậy không biết bao lâu, cũng không biết mẹ đã ngủ hay chưa, tôi cũng phải nể phục nghị lực của mình, làm sao tôi có thể nhịn được mà không sờ soạng mẹ? Làm sao tôi có thể nhịn được mà không dùng cặc cọ vào người mẹ? Tôi không ngừng tự nhủ: kế hoạch, kế hoạch, vẫn là cái kế hoạch chết tiệt.

Dục tốc bất đạt.

Thời gian trôi đi, khoảng nửa tiếng sau. Dù không biết mẹ đã ngủ chưa, tôi vẫn dùng một nghị lực phi thường rời khỏi người mẹ, quay người đi ngủ. Chịu hết nổi rồi, cánh tay trái của tôi bị đè đến mất cảm giác, tê rần cả rồi, phải quay lại để cử động một chút.

Tôi còn hơi sợ, lỡ như ôm mẹ ngủ rồi mộng tinh thì sao. Những lúc không quay tay, tôi thỉnh thoảng vẫn mộng tinh, nhưng không muốn làm bẩn người mẹ. Bây giờ mẹ đã đồng ý cho tôi ôm ngủ, tôi phải để mẹ quen dần, không cần thiết phải tạo thêm biến số.

Đêm dần khuya, người dần chìm vào giấc ngủ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...