Mẹ Yêu Đừng Chạy
Sáng sớm thức dậy, mẹ vẫn chưa dậy. Tôi cố tình vào nhà vệ sinh xem thử, cảnh tượng vẫn y hệt tối qua, xem ra mẹ vẫn chưa phát hiện. Tôi cũng mặc kệ, đánh răng, rửa mặt qua loa rồi lên đường đến trường.
Cuộc sống ở trường thực ra rất thú vị, học hành, chém gió, trêu ghẹo bạn nữ… tôi nhanh chóng hòa mình vào đó.
Con người tôi, nói là tập trung cũng được, mà vô tâm cũng được, rất dễ bị cuốn hút bởi những chuyện trước mắt, còn những chuyện khác thì dễ dàng gạt sang một bên. Cho nên, thực ra muốn tôi chuyển hướng cái ham muốn bệnh hoạn với mẹ cũng rất đơn giản, chỉ cần không sống chung là được. Mẹ có đẹp đến mấy, không ở bên cạnh tôi, tôi cũng dễ dàng bị những chuyện khác thu hút sự chú ý.
Nhưng sống chung thì hết cách, tôi đã nói rồi, tôi rất dễ bị cuốn hút bởi những chuyện trước mắt, mà vẻ đẹp của mẹ thì lại luôn xuất hiện trước mắt tôi.
Hôm qua đánh nhau một trận, hôm nay cả lớp đã bàn tán xôn xao. Giờ ra chơi, tôi hào hứng chém gió với đám bạn về câu chuyện ngày hôm qua.
“Lúc đó tao tung một chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng, một chưởng đẩy văng nó ra xa tám mét, sau đó là Bóp Dzú Long Trảo Thủ, bám sát theo cơ thể đang lùi của nó, lại thêm một chiêu Như Lai Thần Chưởng, úp thẳng lên đầu nó, chậc chậc…”
“Phong điên, sao mày không tấn công điểm huyệt nó?” Thằng bạn Phúc Béo của tôi rất biết cách phối hợp.
“Mày không hiểu đâu, cao thủ là phải…” Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
“Đại Hiệp Thế Phong ơi, thế bao giờ anh mới là Cao Thủ Võ Lâm ở đất này đây?” Người nói là một bạn nữ cùng lớp, tên là Ngọc Yến, trông rất xinh, tóc không dài, học nhảy hip-hop, trông rất cá tính, chỉ là tính tình bình thường hơi phóng khoáng.
Giọng cô ấy có chút châm biếm, tôi không để ý, thuận theo hứng mà đáp: “Hôm nay, là hôm nay đấy.”
“Hôm nay? Thế Phong, ý cậu là hôm nay cậu còn muốn vơ đổ khay cơm của tôi một lần nữa, phải không?” Ngọc Yến đảo mắt.
Hôm qua hình như cô ấy cũng ở bên cạnh, nhưng tôi thật sự không để ý đã vơ khay cơm của ai. Lúc đó trong lòng dù sao cũng có chút sợ hãi, đánh người xong là vội vàng chuồn đi.
“Hì, là khay cơm của cậu à, xin lỗi nhé, lúc đó không để ý, hôm nào mời cậu ăn cơm.” “Hôm nào” có nghĩa là thôi bỏ qua đi. Tuy cô ấy trông xinh đẹp, nhưng không phải gu của tôi, cả ngày cứ như con trai, làm sao hấp dẫn bằng mẹ tôi được.
“Đừng có hôm nào, lúc đánh người thì đàn ông lắm, sao bây giờ định quỵt nợ à? Tôi nói cho cậu biết, hôm qua tôi đói cả buổi chiều đấy.” Ngọc Yến rõ ràng cũng biết tỏng.
“Được, vậy trưa nay, tôi sẽ cho cả thế giới biết, nhà ăn của trường đã bị cậu bao thầu.” Tôi không để tâm, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao. Vấn đề là tôi thích con gái tóc dài, tóc dài thướt tha, mới có vẻ nữ tính chứ.
“Chậc chậc chậc, nhà ăn mà đòi xong chuyện với tôi à?” Gương mặt nhỏ nhắn cá tính của Ngọc Yến treo một nụ cười chế giễu.
“Đúng đó Phong, người ta đang ăn ngon lành, mày làm bay cái khay của người ta, một bữa cơm nhà ăn sao mà qua được.” Thằng bạn Phúc béo này đúng là thích xem kịch vui.
Khích tôi à, hừ, tôi lại rất dễ bị khích. Tôi nghiêng đầu nhìn Ngọc Yến, cười nói: “Được, vậy cậu nói xem phải làm sao.”
Cô nàng cười như con chuột vừa trộm được dầu, “Hì, phen này thì bắt được rồi nhé, trưa Chủ nhật, Vincom Center, buffet hải sản nha.”
Nụ cười trên mặt tôi có chút cứng lại. Quán buffet hải sản ở Vincom đó tôi biết, một người cũng phải vài trăm ngàn, hai người là gần cả triệu bạc, bằng tiền tiêu vặt hơn một tháng của tôi rồi. Đây đâu phải là muốn ăn cơm của tôi, đây là muốn hút máu của tôi mà. Nhưng lời đã nói ra rồi, mọi người xung quanh đều đang hóng chuyện, tôi cũng không thể nuốt lời được.
“Được, buffet hải sản.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Yến thấy bộ dạng của tôi, liền vui vẻ nói: “Ối, anh Phong giàu thế, tôi vốn chỉ nói bừa thôi, nhưng cậu đã nói vậy, tôi cũng không thể không nể mặt được, vậy chốt đơn nhé.”
Thằng bạn béo vẫn còn ở bên cạnh hùa theo: “Phong điên ơi, sao không mời tao, mày không thể trọng sắc khinh bạn được.”
“Cút, nhà ăn còn không làm mày gầy đi được, còn đòi ăn buffet hải sản, mày có cửa không?” Tôi và nó quen đùa giỡn rồi, nói gì cũng không kiêng nể.
Nó cũng không giận, cười hề hề nói: “Sao tao lại không có cửa? Ồ… Tao biết rồi, làm phiền anh Phong và chị Yến hẹn hò. Thế thì đương nhiên là không có cửa rồi.”
Tính cách Ngọc Yến quả thực rất tốt, nghe thằng Phúc béo trêu chọc mình, cũng không giận, cười đáp trả: “Không tồi không tồi, mày cũng rất có tự giác đấy chứ.”
Ba câu hai lời, chuyện cứ thế mà quyết định xong, chỉ thương cho cái ví của tôi, lại phải sống những ngày tằn tiện rồi.
Mãi đến chiều tan học về nhà, tôi cũng không hiểu nổi, tại sao mình lại sĩ diện hão như vậy nhỉ? Mời một bữa ở nhà ăn không được sao? Nghĩ mãi, vẫn là vì Ngọc Yến. Tuy tôi không có hứng thú nhiều với cô ấy, nhưng nói không có chút hứng thú nào thì cũng không thực tế. Nhưng bảo tôi vì chút hứng thú này mà chi ra cả tháng tiền sinh hoạt, tôi thật sự không nỡ.
Suy cho cùng, đàn ông mà, không thể mất mặt trước gái đẹp được.
Suy nghĩ suốt cả đường về, gần đến cửa nhà tôi mới nhớ ra, không đúng, trọng tâm bây giờ là: sau chuyện hôm qua, mẹ phản ứng thế nào. Mấy chuyện linh tinh khác thì kệ xác nó đi.
Mở cửa nhà, mẹ quả nhiên đã về rồi, lúc này đang ngồi trên sofa xem TV.
“Mẹ, con về rồi.” Tôi lén lút quan sát sắc mặt của mẹ, không thấy có gì khác thường.
“Về rồi à, Phong.” Mẹ như thể không có chuyện gì xảy ra, “Đói không, có muốn ăn gì không, mẹ có hầm canh cho con, đang hâm nóng trên bếp đấy.”
Tôi khẽ thở phào một hơi, “Con cũng hơi đói thật, vậy con vào ăn chút đã.” Cơm ở nhà ăn trường chẳng có mấy dầu mỡ, tôi thường về nhà ăn thêm.
Tôi vào nhà vệ sinh một chuyến, quả nhiên, nhà vệ sinh sạch sẽ tinh tươm, quần áo các thứ đã không còn nữa. Phải biết rằng, trước đây quần áo trong nhà thường sẽ để hai ba ngày.
Buổi tối không khí trong nhà có chút trầm lặng. Lúc ăn cơm tôi thấy mẹ thường lộ vẻ muốn nói rồi lại thôi, trong lòng thầm đắc ý. Tính cách mẹ hơi truyền thống, lại rất hay ngại, chuyện như thế này, mẹ không thể nào mở lời với con trai được.
Thậm chí tôi đoán, mẹ cũng không tiện mở lời với ba. Nói thế nào đây? Con trai của anh lúc massage cho em thì bị cương cứng, sau đó còn lấy vớ của em để thủ dâm? Cuối cùng còn bắn đầy tinh dịch lên vớ của em?
Làm xong bài tập, tôi bước ra khỏi phòng, mẹ đã về phòng rồi. Trước đây mẹ chưa bao giờ về phòng sớm như vậy, ngày nào cũng sẽ nói chuyện với tôi một lát, hỏi han tình hình học tập của tôi, kể chuyện công việc. Tôi sẽ đùa giỡn với mẹ, thỉnh thoảng sẽ massage cho mẹ. Đương nhiên, những điều này đều là thành quả nỗ lực của tôi trong hai năm qua.
Đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, không có một mảnh quần áo nào, tôi lại nhìn vào máy giặt, cũng trống không. Xem ra, tất cả đều đã được cất vào phòng rồi.
Bây giờ, vớ, đồ lót, massage, nói chuyện… tất cả đều không còn nữa.
Nhưng tôi không vội, thật sự không vội.
Tắm rửa xong, tôi nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của mẹ, đi đến tủ giày ở ngoài cửa. Lấy ra một đôi giày cao gót 5cm, da bóng màu đen, trông rất đẹp. Ngày mai mẹ có hội nghị học thuật, giày cao gót của mẹ không nhiều, đi họp chắc chắn sẽ mang đôi này.
Tôi ghé mũi vào trong giày, khác với mùi thanh đạm của đôi vớ, có một chút mùi mồ hôi chua chua, hòa quyện với mùi da nồng nặc, đan xen vào nhau bị tôi hít vào cơ thể, đánh thẳng vào não bộ. Cặc lúc này cũng nóng ran, tức thì dựng đứng lên. Tôi đâm cặc vào chiếc giày cao gót của mẹ, nhẹ nhàng nhấp nhô, nói thật, không hề thoải mái, chủ yếu là một kiểu thỏa mãn tâm lý của người nghiện chân.
Vì không mượt mà dễ sục như vớ, tôi mang đôi cao gót về phòng, lấy điện thoại ra, tìm vài bộ truyện mẹ con mà tôi cất giữ, từ từ sục.
Tôi nằm nghiêng trên giường, đặt một chiếc cao gót của mẹ lên miệng và mũi, chiếc còn lại đặt bên cạnh cặc, tay trái cầm điện thoại, tay phải bắt đầu từ từ sục.
Tôi tham lam hít lấy mùi hương nồng nàn từ đôi cao gót của mẹ, tay phải bắt đầu tăng tốc dần.
Mẹ, không phải mẹ đã cất hết vớ rồi sao? Vậy con bắn vào giày của mẹ thì sao?
Mẹ, mẹ không dùng đôi chân nhỏ để kẹp cặc con, vậy con địt đôi cao gót của mẹ thì sao?
Mẹ, tại sao mẹ không để cặc con địt vú mẹ? Tại sao không để con dùng cặc tát vào mặt mẹ? Tại sao không dùng đôi chân mang vớ để hứng tinh dịch của con?
Tôi không nhịn được mà lè lưỡi, liếm liếm bên trong đôi cao gót của mẹ, có chút mặn, tay phải càng lúc càng nhanh. Mẹ ơi, đây chính là nơi mẹ đặt chân vào, con sắp bắn vào trong đôi cao gót của mẹ đây, con muốn để chân mẹ thấm đẫm trong tinh dịch của con…
“Ưm…” Tôi rên lên một tiếng, một dòng tinh dịch đặc sệt bắn mạnh vào đôi cao gót của mẹ, một dòng, rồi lại một dòng nữa.
….
Lấy giấy lau sạch quy đầu, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, tôi lại đặt đôi cao gót của mẹ về vị trí cũ. Tinh dịch trong đôi cao gót tôi vẫn không dọn dẹp.
Mẹ phát hiện cũng không sao, đó chính là mục đích của tôi. Cất vớ rồi, mẹ còn có thể cất hết cả đống giày vào phòng được sao?
Không phát hiện thì càng tốt, đôi chân trắng nõn của mẹ dẫm lên tinh dịch bẩn thỉu của tôi, nghĩ đến là thấy phấn khích rồi. Hơn nữa, chỉ cần làm nhiều lần, mẹ sẽ phát hiện ra thôi. Lúc đó, mẹ ơi, lần này mẹ sẽ phải làm sao đây?
Tim đập thình thịch, trong lòng nghĩ đến thân thể mỹ miều của mẹ, tôi chìm vào giấc ngủ say.
..
Ngày hôm sau đi học, ngoài việc học ra thì không có chuyện gì xảy ra, chỉ là với Ngọc Yến thì càng thân thiết hơn, trước đây chỉ là bạn học bình thường thỉnh thoảng trêu đùa vài câu. Hôm nay giờ thể dục thấy tôi mồ hôi nhễ nhại, cô ấy đặc biệt mua nước cho tôi uống, theo lời cô ấy thì “Cậu là người sắp mời tôi ăn bữa lớn, vậy thì là anh em của tôi rồi, tôi đối tốt với anh em một chút, có gì lạ không?”
Cô nhóc này kỳ lạ thật, không lẽ thích mình rồi, tuy không phải gu của mình, nhưng xét vì cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi cũng không phải là không thể chấp nhận được. Đương nhiên đây là nói đùa, tuy tính cách cô ấy có chút giống con trai, nhưng không thể phủ nhận là người ta xinh đẹp, cộng thêm còn biết nhảy hip-hop, ngầu biết bao, công khai hay ngấm ngầm thích cô ấy cả đống, không đến lượt tôi.
Tan học buổi tối về nhà, vẫn là một mình mẹ, ba tôi ngày kia mới về.
“Mẹ, con về rồi.” Sao mà mấy hôm nay mỗi lần về nhà tâm trạng cứ như ra trận vậy.
Mẹ không trả lời, trong lòng tôi giật thót, đây là giận thật rồi. Tôi lén quan sát, quả nhiên, đôi cao gót kia đã bị động đến rồi, xem ra, mẹ, đã phát hiện ra. Chỉ không biết, mẹ có mang không nhỉ?
Lén nhìn một cái, sắc mặt mẹ lạnh lùng, như sự yên tĩnh trước cơn bão.
“Thế Phong, qua đây.” Vẻ mặt mẹ không rõ cảm xúc.
Tôi ngoan ngoãn đứng trước mặt mẹ, cúi đầu không nói.
“Bốp.” Một tiếng giòn tan vang lên, tôi ăn một cái tát trời giáng.
“Thế Phong, lá gan của con cũng to thật.” Đôi mắt đầy lửa giận của mẹ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị một cái tát làm choáng váng. Từ hồi cấp hai đến giờ, ba mẹ không còn đánh tôi nữa, càng đừng nói đến tát, đó là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Tay ôm lấy bên má bị đánh, tôi không nói một lời, chỉ trong lòng đầy kinh hoàng.
Không ngờ, phản ứng của mẹ lại lớn như vậy.
“Con có còn là người không? Thế Phong, con nói đi, con có còn là người không? Con tự nói xem, con đã làm cái trò gì?”
Trong ánh mắt của mẹ, ngoài lửa giận, còn có sự thất vọng sâu sắc. “Nói đi, sao, ngại rồi à? Bình thường con không phải nói nhiều lắm sao? Nói!”
Tôi vẫn im lặng không nói một lời. Tôi có thể nói gì đây? Nói là con dùng vớ và giày của mẹ để thủ dâm à? Chuyện như thế này, tôi có gan làm, nhưng bây giờ thật sự không tiện nói ra.
“Cả ngày con rốt cuộc đang nghĩ cái gì, mẹ đã bảo sao học hành càng ngày càng sa sút, cả ngày con có phải chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh đó không? Còn không tập trung, mẹ thấy con mà tập trung được mới là có quỷ, trước đây không phát hiện con biến thái như vậy đấy…” Mẹ cứ thế lôi tôi ra mắng nửa ngày, thấy tôi không nói gì, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, sao không nói? Con còn biết ngại à? Lúc con làm sao không thấy ngại? Hả?”
“Mẹ, con xin lỗi.” Tôi yếu ớt đáp lại một câu.
Câu nói này đã thành công châm ngòi lại ngọn lửa giận của mẹ, đôi mắt đẹp trợn lên: “Xin lỗi thì có tác dụng gì, sao mẹ lại sinh ra một đứa biến thái như con, con có phải là muốn trở thành tội phạm hiếp dâm mới cam lòng không? Mẹ nói cho con biết…” Lại mắng nửa ngày, tôi cũng không nghe vào, đang cố gắng giả vờ khóc, tiếc là nặn mãi cũng không ra. Ngoài cái tát lúc đầu làm tôi hơi kinh hoàng ra, những phản ứng khác đều là chuyện đã đoán trước được.
Khóc không được, tôi đành giả vờ đáng thương, đợi mẹ mắng khát cả họng, yếu ớt đáp lại một câu: “Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa, mẹ đừng giận nữa.”
Mẹ uống một ngụm nước, hít một hơi thật sâu, “Được, Thế Phong, con nói đấy nhé, không có lần sau, nếu để mẹ phát hiện ra nữa, mẹ đánh chết con.”
…..
Mấy ngày tiếp theo, mẹ ở nhà ngày nào cũng mặc đồ kín cổng cao tường, cũng không nói chuyện với tôi, rõ ràng là muốn cho tôi một bài học sâu sắc. Ba về còn hỏi tôi đã làm gì chọc giận mẹ, tôi nào dám nói, chỉ có thể úp úp mở mở nói là chuyện đánh nhau trước đây.
Thời gian thấm thoát đã đến Chủ nhật. Mẹ tôi vẫn còn giận tôi, tôi cũng ngoan ngoãn không dám chọc giận, cứ để đó đã, bước thứ hai của kế hoạch còn cần thời gian để ấp ủ.
“Ba, con ra ngoài đây, bạn hẹn con đi chơi, trưa không về ăn cơm đâu.”
“Được, về sớm nhé.” Ba tôi không quản tôi nhiều, chuyện công ty đã đủ khiến ba đau đầu rồi, về nhà thường chỉ xem TV, đánh cờ.
“Cả ngày chỉ biết chơi, học hành kém như vậy, còn chơi gì nữa, không được đi đâu hết.” Mẹ rõ ràng là không vừa mắt tôi.
“Mẹ, con đã hẹn với bạn trước rồi.” Tôi yếu ớt mở lời.
“Không sao đâu, cuối tuần mà, thằng nhỏ bình thường cũng rất chăm chỉ.” Ba tôi ở bên cạnh khuyên giải, bình thường tôi học hành cũng rất nỗ lực, còn về thành tích thì, chưa đến lúc tiến bộ.
“Bạn trai hay bạn gái?” Ba tôi mở lời, mẹ cũng không tiện quá gay gắt, trước mặt tôi mẹ rất nể mặt ba. “Bạn trai ạ, thằng Lâm Cận, ba mẹ biết mà.” Tôi nói dối không chớp mắt, Lâm cũng là bạn của tôi và thằng béo, trông khá đẹp trai, bị cận và tính cách hơi hướng nội một chút, học hành rất giỏi, mẹ không phản đối tôi chơi với nó.
“Được, đi đi.” Ba tôi quyết định.
Vừa đóng cửa nhà, đã nghe loáng thoáng tiếng mẹ trong phòng khách: “Anh Nhân, anh cứ chiều nó đi, nó bây giờ bị anh chiều thành cái dạng gì rồi.”
Trong lòng tôi giật thót, mẹ không lẽ thật sự định mách tội với ba, vội vàng áp tai vào cửa chống trộm.
“Dạng gì đâu, thằng Phong không phải rất nghe lời sao.” Đây là giọng của ba, so với lúc tôi còn ở đó, khí thế đã yếu đi rất nhiều.
“Nó nghe lời sao mà học hành ra nông nỗi này, điểm sàn đại học còn chưa chắc đã đỗ, sau này đi ăn xin à.” Mẹ tức giận. May quá, không phải là mách tội.
“Anh thấy nó làm bài tập cũng nghiêm túc mà, em kèm nó thêm đi.” Ba tôi an ủi.
“Nó có hỏi em đâu, em kèm nó thế nào, em đâu biết nó không biết bài nào, với lại, kiến thức cấp ba, sớm đã trả lại cho thầy cô rồi, em còn không biết mình giảng có đúng không nữa.” Giọng mẹ dần dần yếu đi.
Thấy không nghe được gì mới, tôi cũng lẳng lặng rời đi, đến Vincom.
“Đang ở đâu?” Gửi tin nhắn cho Ngọc Yến.
“Tầng 4, khu game.”
Thôi xong, cô nhóc Ngọc Yến này, tên thì nghe yểu điệu thục nữ, sở thích thì lại như một thằng đàn ông đích thực.
Lúc tìm thấy cô ấy, cô ấy đang nhảy trên một máy nhảy Audition, động tác dứt khoát, cơ thể trông thon gầy nhưng lại có một sức mạnh khó tả, nói thật, rất ngầu.
Nhìn mà tôi nhất thời có chút rung động, giống như trong bài hát “Yêu Em Là Điều Anh không Ngờ” của ca sĩ Noo Phước Thịnh đã hát, vì một người mà rung động vài giây. Có lẽ đàn ông đều như vậy, tôi cũng chỉ là phạm phải sai lầm mà tất cả đàn ông đều phạm phải mà thôi.
Một bài nhảy kết thúc, tôi chào một tiếng.
“Đến rồi à, nhảy một bài đi.” Cô ấy hơi thở hổn hển, mặt hơi ửng hồng, vuốt mái tóc ngắn chưa chấm vai ra sau, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ không thể che giấu.
“Tôi thì thôi, không biết tí nào. Tôi xem cậu nhảy thôi, cũng bổ mắt lắm.” Tôi không chút do dự từ chối việc tự làm xấu mặt mình.
Nghe vậy cô ấy cầm lấy áo khoác, ném cho tôi một hộp xu, “Thế thôi, tôi cũng hơi mệt rồi, đi, chơi game đi.”
Tôi cũng đã một thời gian không chơi ở khu game, hứng khởi cùng cô ấy chuyển qua các loại máy game khác nhau.
Tính cách cô ấy khá thẳng thắn, ở chung cũng khá thoải mái. Kỹ năng của tôi tốt hơn cô ấy một chút, cô ấy không phục, nhất quyết phải thắng tôi mới chịu.
Cuối cùng trong một game đối kháng cũng thắng được tôi một ván, cô ấy vỗ tay một cái, đắc ý: “Ha, gà.”
“Ừ, không biết con gà nào thua suốt nãy giờ nhỉ.” Tôi cười lạnh.
Cô ấy ra vẻ không thèm tranh cãi: “Hừ, dù sao cuối cùng cũng là tôi thắng.”
“Không chơi nữa à?” Tôi cũng đã chơi đã rồi.
“Không chơi nữa, ăn đại tiệc thôi.” Gương mặt cô ấy tràn đầy mong đợi.
Tôi không thích ăn buffet lắm, vì lười, không muốn tự mình đi lấy đồ, Ngọc Yến thì ăn rất vui vẻ.
Ăn uống no nê xong, Ngọc Yến lười biếng nói: “Chiều có kế hoạch gì chưa?”
“Về nhà học bài chứ sao.” Gần đây ở nhà đang giả làm con rùa rụt cổ, không dám về quá muộn.
“Vậy đi dạo hóng gió với tôi.”
Gió xuân tháng ba thật dễ chịu, chúng tôi mỗi người một ly trà sữa, nói chuyện phiếm, từ từ đi dạo đến công viên.
Chúng tôi tìm một băng ghế dài ngồi xuống, không nói chuyện nữa, yên tĩnh tận hưởng khoảnh khắc buổi chiều.
“Thế Phong.”
“Hửm?” Tôi quay đầu nhìn Ngọc Yến.
“Làm bạn trai của tôi nhé?” Mặt cô ấy hơi ửng hồng, ánh mắt đầy mong đợi nhìn tôi.
Bất ngờ quá, tôi bị một cú tỏ tình trực diện làm choáng váng. Tôi đương nhiên có cảm giác với cô ấy, nhưng không mãnh liệt. Muốn từ chối, lại không nỡ; muốn đồng ý, lại không cam tâm. Suy nghĩ một lúc, thôi bỏ đi, đang trong quá trình chinh phục mẹ, thật sự không có tâm sức để yêu đương với mấy cô bé nữa.
Im lặng một lúc, tôi mở lời hỏi: “Cậu nghiêm túc chứ?”
“Ừm, tôi thích cậu, từ rất lâu rồi đã thích cậu.” Vẻ mặt cô ấy có chút bướng bỉnh.
Thật sao? Sao tôi không cảm nhận được gì… Do dự một lúc, tôi vẫn quyết định nói thật: “Ngọc Yến, cậu là một cô gái rất tốt.” Nghe đến đây, miệng cô ấy khẽ mím lại, trong mắt cũng bắt đầu ngấn lệ, sắp khóc đến nơi.
Tôi nói tiếp: “Tôi thừa nhận, tôi có chút rung động với cậu, nhưng, cũng chỉ là rung động mà thôi. Tôi đã từng rung động với rất nhiều cô gái, tôi không muốn đối xử không công bằng với cậu.”
“Tôi không cần công bằng, tôi chỉ muốn cậu thôi.” Gương mặt nhỏ của cô ấy đầy vẻ bướng bỉnh, nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi.
Tôi lại im lặng, tôi có gì tốt, đáng để cô ấy thích như vậy? Tôi thật sự không muốn làm tổn thương cô gái cá tính này, lại sắp xếp lại lời nói: “Ý tôi là, tôi rất lăng nhăng, thấy phụ nữ xinh đẹp đều sẽ thích, tôi không đáng để cậu thích đâu.”
“Vậy là cậu thấy tôi không xinh à?” Ngọc Yến ngẩng mặt lên, vẫn không chịu thua.
Tôi bất lực nói: “Tôi chỉ bị mù màu, chứ không phải bị mù, sao có thể thấy cậu không xinh được.”
Ngọc Yến “phì” cười, rồi lại ngạc nhiên: “Cậu bị mù màu à?”
Tôi chỉ hơi bị yếu màu một chút thôi, nói quá lên chỉ để chuyển chủ đề.
“Đúng vậy, tôi bị mù màu đỏ và xanh lá cây, hoàn toàn không phân biệt được, cho nên á, thực ra tôi cũng là một người tàn tật đấy.” Tôi bắt đầu nói nhảm, cô bé này tính tình tốt, ở chung rất vui vẻ, tôi không muốn làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.
“Không phải chứ?” Ngọc Yến có chút không thể tin được.
“Không chỉ vậy, tôi còn là một thằng biến thái nữa.” Nội tâm tôi thực sự là một thằng biến thái, một thằng biến thái muốn địt mẹ mình.
“Hả?” Ngọc Yến có chút ngây người.
“Cậu có biết sở thích của tôi là gì không?”
“Đọc sách, chơi game, bơi lội.”
Ủa… không phải, sao cậu biết vậy… tôi giả vờ không hiểu: “Đúng, không sai, nhưng cậu có biết sở thích thật sự của tôi là gì không?”
“Là gì vậy?” Ngọc Yến ngây ngô hỏi.
“Xem phim heo, đọc truyện sex.” Tôi dang hai tay ra, thấy chưa, tôi chính là loại người như vậy đấy.
“Hả?” Ngọc Yến tuy bình thường tính cách giống con trai, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
“Cậu nghĩ xem, không phải tôi không xem được màu đỏ và màu xanh lá cây sao, vậy thì chỉ có thể xem nhiều màu vàng một chút thôi, phải để cho cuộc sống có chút màu sắc chứ.” Tôi lại bắt đầu nói nhảm.
Cô ấy đỏ mặt cười một lúc, bỗng nhiên nghiêng người về phía tôi, ngẩng gương mặt đỏ bừng lên, trong mắt ánh lên một ý vị khó tả, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy cậu xem nhiều như thế rồi, có muốn thử ngoài đời thật không?”
Vãi lúa! Mặt tôi đỏ bừng lên, tim không chịu nghe lời mà đập thình thịch. Tuy lý thuyết phong phú, nhưng tôi vẫn còn là trai tân, sao mà chịu nổi thử thách như thế này. Miệng khô khốc, mở miệng ra, không nói được lời nào.
Mặt cô ấy càng ngày càng gần tôi, hơi thở như lan: “Vậy, làm bạn trai của tôi nhé?”
Tôi thừa nhận, tôi đã bị cô ấy nắm thóp rồi, thằng đàn ông nào mà chịu nổi sự cám dỗ như thế này? Nhìn đôi môi ngày càng gần, tôi không kìm được mà hôn lên môi cô ấy.
Cô ấy vụng về mà mãnh liệt đáp lại, tham lam mút lấy tất cả. Tôi không thầy mà tự học được cách đưa lưỡi vào, khuấy đảo trong miệng cô ấy. Chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt của cô ấy tức thì quấn lấy, cùng tôi dây dưa, khó mà tách rời…
.
Phía dưới khó tránh khỏi máu nóng dồn lên, nhưng tôi đã kìm nén sự bồn chồn trong lòng, hai tay cũng ngoan ngoãn ôm lấy cô ấy, không có hành động lộn xộn. Chỉ có sự giao lưu giữa hai đầu lưỡi, đam mê cuộn trào.
Một lúc lâu sau, hai đôi môi mới tách ra.
Tôi nhìn vào mắt cô ấy: “Ngọc Yến, cậu đừng hối hận.”
“Tôi chỉ sợ cậu hối hận thôi.” Cô ấy rất dứt khoát.
Sau đó, hai chúng tôi không hẹn mà cùng bật cười.
“Tại sao cậu lại thích tôi?” Tôi có chút tò mò, tôi không thấy mình có gì tốt, không thừa hưởng nhiều gen của mẹ, chỉ có thể nói là ưa nhìn, chứ không phải là kiểu đặc biệt đẹp trai.
“Không biết, tôi chỉ là thích thôi.” Cô ấy cười rạng rỡ, ánh nắng chiếu lên gương mặt trắng trẻo, như một bức tranh tinh xảo.
Tôi bỗng có chút tự ti, bất giác ngâm lên một câu thơ mình từng viết:
“Cớ sao trăng sáng lại rọi đến ta, để ánh quang hoa ngời ngợi phải sa vào vũng bùn.” Câu thơ này tôi viết trong lúc mang cảm giác áy náy mãnh liệt với mẹ, hôm nay dùng ở đây, cũng bất ngờ phù hợp.
“Nghĩa là gì vậy?” Ngọc Yến không hiểu nhìn tôi.
“Một cô gái tốt như cậu, giống như vầng trăng sáng trên trời, tại sao lại để ánh sáng trong trẻo của mình rơi vào vũng bùn như tôi chứ.” Tôi tự giễu cười.
“Cậu không phải là vũng bùn, cậu tài hoa như vậy, người lại tốt.” Ngọc Yến bênh vực tôi.
Tài hoa ư? Có một chút, bị ảnh hưởng từ mẹ, thích viết vài bài thơ văn cổ, nhưng thực ra không theo niêm luật gì, cũng chỉ để khoe mẽ trước mặt học sinh cấp ba thôi, mẹ tôi thì không thèm để ý. Tôi có chút chột dạ, cũng không tiện nói gì, đành chuyển chủ đề: “Vậy, hôm nay là cậu đã có kế hoạch rồi?”
“Đương nhiên.” Ngọc Yến đắc ý hếch mũi.
“Vậy tôi còn phải cảm ơn thằng cha chen ngang kia, nếu không tôi cũng sẽ không vứt khay cơm của cậu, kế hoạch của cậu cũng chết từ trong trứng nước rồi.”
“Thực ra… cậu vứt không phải là khay cơm của tôi, hôm đó tôi chỉ đứng bên cạnh nhìn thấy thôi.” Ngọc Yến cười rất gian.
“Tôi đã nói mà, sao mà có chuyện trùng hợp như vậy.” Tôi bừng tỉnh ngộ, thở dài nói: “Quả nhiên, phụ nữ càng xinh đẹp càng biết lừa người.”
Lại nói vài câu nữa, hai người bất giác đã dựa vào nhau. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, trong lòng có một cảm giác thỏa mãn khó tả. Có lẽ, đây chính là cảm giác của tình yêu?
