Mẹ Yêu Đừng Chạy
Tôi và mẹ dạo bước trong sân trường, dọc đường liên tục có người chào hỏi mẹ. Mẹ chỉ mỉm cười đáp lại, thần thái điềm tĩnh và sang trọng. So với dáng vẻ thất thần lúc trước thì đúng là một trời một vực. Có lẽ, phong thái tuyệt vời này mới là dáng vẻ thường ngày của mẹ khi đi làm?
Ngồi trong xe của mẹ, mẹ vừa lái xe vừa hỏi tôi: “Mấy hôm nay con đã đi đâu? Con có biết là mẹ đã tìm con khắp nơi không?”. Mẹ đã lấy lại được phong thái của một người mẹ.
“Con tìm được một công việc ở tiệm net, làm quản lý, bao ăn ở. À đúng rồi, con phải qua đó nói một tiếng là con nghỉ việc, tối nay còn có ca đêm nữa.”
Mẹ nhíu mày: “Con mới 16 tuổi, họ cũng nhận à?”
“16 tuổi đâu phải lao động trẻ em.” Tôi không nói chuyện mình đã khai gian thông tin, nếu không chẳng phải tự lòi ra là mình chỉ định ở đó vài ngày thôi sao?
“Không cần đến đó nữa, về nhà thẳng. Chẳng phải thứ gì tốt đẹp đâu.” Mẹ ghét lây ghét cả tông chi họ hàng.
“Vâng.” Tôi cũng đành chịu, không còn cách nào khác, hay hôm nào đó qua mời họ ly trà sữa nhỉ?
“Sau này không được bỏ nhà đi nữa, con có biết ba mẹ lo lắng cho con đến mức nào không?” Mẹ chau mày lái xe.
“Chỉ cần mẹ không rời xa con, con sẽ không bao giờ đi đâu cả.” Tôi cười hì hì.
“Hừ!” Mẹ lườm tôi một cái, lấy điện thoại ra ném cho tôi, “Gọi cho ba con đi, để ba con yên tâm.”
“Con gọi ạ?” Tôi ngập ngừng.
Mẹ cười một nụ cười khó hiểu: “Sao thế, lúc trước không phải gan to lắm à?”
Chậc, gọi thì gọi.
Tôi bấm số của ba, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Như Ngọc, em đã tìm thấy Thế Phong chưa?” Giọng ba trầm ấm vang lên.
“Ba, là con đây.”
“Thế Phong! Con không sao chứ? Về nhà chưa con?” Giọng ba lập tức trở nên mừng rỡ.
“Con không sao, đang trên đường về nhà với mẹ đây ạ.”
“Sao con lại im hơi lặng tiếng chạy đi lung tung như thế, lỡ có chuyện gì thì sao? Con có biết mẹ con đã lo lắng cho con đến mức nào không…..” Nghe thấy tôi không sao, ba bắt đầu nổi giận.
“Ba, con biết lỗi rồi ạ.” Tôi ngắt ngang bài ca của ba.
Vì trước giờ tôi luôn ngoan ngoãn, ba cũng không nói nhiều, thay vào đó lại an ủi: “Chuyện mẹ con đánh con, mẹ đã nói với ba rồi, ba cũng đã nói mẹ rồi, nhưng trốn học vốn dĩ là không đúng…..”
Cảm nhận được tình thương của ba dành cho mình, tôi rất áy náy, vì vậy không ngắt lời nữa, cứ để ba lải nhải trong điện thoại một hồi lâu mới cúp máy.
Cúp điện thoại, mẹ lên tiếng hỏi: “Muốn ăn gì ngon không? Mấy hôm nay nhà không nổi lửa, ăn ở ngoài rồi về nhé.”
Cảm giác như quay lại thời gian trước đây khi ở bên mẹ, bình dị mà ấm áp, tôi vui vẻ nói: “Nhưng con muốn ăn đồ mẹ nấu cơ.”
Mẹ tập trung lái xe, khóe miệng cong lên một nụ cười đẹp mắt, “Muộn thế này rồi…… Thôi được rồi, con muốn ăn gì, mình đi mua đồ ăn trước.”
“Xào một ít thịt băm là được rồi ạ.” Tôi cũng không muốn mẹ quá vất vả, chủ yếu là mấy ngày đi bụi, không phải mì gói thì cũng là đồ ăn nhanh bán sẵn, thực sự nhớ hương vị cơm nhà.
Ghé siêu thị mua một ít đồ ăn đơn giản rồi về nhà, mẹ đeo tạp dề vào bếp tất bật, bóng lưng thật đẹp, đặc biệt là cặp mông căng tròn núng nính dưới lớp quần jean, khiến tôi thèm thuồng nuốt nước bọt.
Tôi quyết đoán tiến lên, “Mẹ, con vào học hỏi với mẹ.” Rồi ôm chầm lấy mẹ từ phía sau lúc mẹ đang thái thịt.
Mẹ giật mình, thân hình mềm mại run lên, tai ửng lên một chút đỏ, rồi có cảm giác hơi ngượng ngùng xen lẫn tức giận, xua đuổi như đuổi ruồi: “Đi ra, đừng có ở đây làm vướng tay vướng chân.”
“Không sao đâu mẹ, con học cách nấu ăn một chút, sau này con nấu cho mẹ ăn.” Tôi vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của mẹ, không chịu buông. Có lẽ do thường xuyên tập luyện, eo của mẹ khá thon, không có mỡ thừa, chẳng giống một người phụ nữ 38 tuổi chút nào.
“Nấu cho mẹ ăn? Ha, vậy thì mẹ phải đợi dài cổ rồi.” Mẹ bật cười, cúi đầu thái thịt, cũng không nói gì thêm, chỉ là vệt đỏ trên tai ngày càng đậm.
Phần dưới của tôi áp sát vào cặp mông căng tròn của mẹ, con cặc tự nhiên dựng đứng lên, dán vào mông mẹ. Mẹ khựng lại một chút, do dự một lát, dường như muốn đẩy tôi ra, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng. Tôi thầm vui sướng trong lòng, khẽ hít hà mùi hương trên tóc mẹ, cũng không có thêm hành động thừa thãi nào khác.
Bầu không khí trong bếp trở nên mờ ám, chỉ còn tiếng thái rau “cộc cộc cộc” vang lên, thân hình quyến rũ trưởng thành của mẹ đang ở trong vòng tay tôi, cảm giác lại khác hẳn so với những lần ôm trước đây. Vô số gen trong cơ thể đang thôi thúc tôi, tay nên đưa lên trên, lên trên là có thể nắm lấy bộ vú căng tròn đã nuôi dưỡng tôi lớn khôn; cũng có thể đưa xuống dưới, xuống dưới là có thể vuốt ve cái lồn bí ẩn đã sinh ra tôi.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không động đậy, chỉ hơi nhúc nhích mông, để con cặc cách lớp quần áo, nhẹ nhàng cọ xát vào cặp mông căng tròn của mẹ, đồng thời khẽ thì thầm bên tai mẹ: “Mẹ, mấy hôm nay con nhớ mẹ lắm.”
Mẹ ngượng ngùng vặn vẹo người, dừng con dao đang thái, xấu hổ nói: “Tránh ra, còn muốn ăn cơm không hả.”
“Có chứ ạ.” Tôi ra vẻ vô tội.
“Muốn ăn thì đi ra chỗ khác, con cứ như thế này mẹ không thái rau được.” Mẹ cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Trên khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh của mẹ thoáng một nét ngượng ngùng, vẻ đẹp trưởng thành quyến rũ lại thêm một chút đáng yêu.
“Dạ được.” Tôi dứt khoát buông tay, ngay lúc mẹ vừa thả lỏng, tôi bất ngờ hôn trộm lên má mẹ một cái, rồi thản nhiên nói: “Vậy con đi nghịch điện thoại đây.”
Mẹ ngẩn người một lát, mặt đỏ bừng như gấc, rồi nhìn tôi với ánh mắt khó tả, bực bội nói:
“Biến lẹ đi.”
Tốt lắm, mẹ không giận, xem ra đã thực sự chấp nhận sự thật là tôi có ý đồ bất chính với mẹ. Lần thử này rất thành công.
Một khi đã chấp nhận sự thật này, những lựa chọn còn lại của mẹ không nhiều.
Chẳng qua chỉ là có giữ được giới hạn cuối cùng hay không mà thôi.
Trở về căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi tìm điện thoại, vừa sạc vừa bắt đầu trả lời những tin nhắn đã tích tụ mấy ngày nay, chủ yếu là của Phúc Béo và Lâm Cận. Chém gió vài câu vớ vẩn, rồi lại báo cho Ngọc Yến biết mình đã về nhà, sau đó nhanh chóng xuống ăn cơm.
Trước bàn ăn, chuyện trước đây như chưa từng xảy ra, tôi ăn như hổ đói, ngấu nghiến những món ăn ngon lành. Mẹ mỉm cười nhìn tôi, thỉnh thoảng gắp vài miếng, rồi lên tiếng: “Mẹ đã xin phép thầy giáo cho con nghỉ mấy hôm rồi, ngày mai nếu thầy hỏi, con cứ nói là bị sốt, ở nhà nghỉ mấy hôm.”
“Vâng, con biết rồi.” Tôi tiếp tục làm một con ma đói.
“Bài vở mấy hôm nay con cũng phải học bù lại, sắp đến kỳ thi tháng lần thứ ba rồi, lần trước thi tốt lắm, con phải giữ vững phong độ.” Nói đến chuyện học hành, mẹ trở nên nghiêm túc hơn.
“Mẹ, mẹ tốt với con như vậy, con sẽ không để mẹ thất vọng đâu.” Tôi ngoan ngoãn nói.
“Hừ! Nếu mà thi không tốt, xem mẹ xử lý con thế nào.” Mẹ bỗng dưng hơi bực bội.
“Vậy nếu con thi tốt, có phần thưởng gì không ạ?” Trong lòng tôi nảy ra nhiều ý nghĩ xấu xa.
“Con muốn phần thưởng gì?” Mẹ lại không mấy để tâm.
“Phần thưởng gì cũng được ạ?” Mắt tôi sáng rực lên đầy mong đợi.
Mẹ hiểu ra ý tôi, lườm tôi một cái đầy quyến rũ mà cũng đầy bất lực, “Hợp lý là được.”
“Vậy con muốn xem mẹ nhảy.” Yêu cầu này, quả thực quá hợp lý.
“Mẹ có biết nhảy đâu.”
“Dễ lắm, giống như mấy cái trên TikTok hay Youtube ấy, lát nữa con tìm cho mẹ một cái video, mẹ cứ học theo là được.”
He he, chỉ cần nghĩ đến cảnh người mẹ thường ngày đoan trang của mình lại uốn éo khêu gợi trước mặt mình như một con đĩ Bồ Tát, tôi đã thấy kích thích rồi.
“Đợi con thi xong rồi nói.” Đây chẳng khác nào đã ngầm đồng ý, rõ ràng là mẹ không biết điệu nhảy tôi muốn xem nó khêu gợi và lẳng lơ đến mức nào.
“Vậy lúc đó mẹ không được nuốt lời đâu đấy.”
Vẫn là câu nói đó, nhảy không phải là mục đích, mục đích là đánh sập sự xấu hổ của mẹ.
“Ăn nhanh lên, ăn xong rồi học bài đi, bỏ lỡ mấy ngày học rồi.” Mẹ chuyển chủ đề.
“Mẹ, ăn cơm xong mẹ có bận gì không ạ?”
“Không có, sao thế?”
“Học cùng con đi, có mẹ ở bên cạnh con cảm thấy tập trung hơn.” Đèn khuya có bạn hiền đọc sách, đây là ước mơ bấy lâu nay của tôi.
“Chỉ sợ là càng mất tập trung hơn ấy chứ, đừng có suốt ngày suy nghĩ lung tung.” Mẹ nhìn thấu suy nghĩ của tôi ngay lập tức.
“Mẹ cứ tin con, mẹ ở bên cạnh, hiệu quả tuyệt đối tốt hơn.” Tôi bám riết không tha.
Thấy tôi quả quyết như vậy, không chịu từ bỏ, mẹ đành phải rào trước: “Vậy thì con không được lộn xộn đâu đấy.”
“Mẹ yên tâm.”
…..
Ăn vội vài miếng cơm, tôi trở về phòng bắt đầu tự học những bài đã bỏ lỡ. Văn không cần quan tâm, học hay không cũng vậy; Toán không cần quan tâm, học hay không cũng không biết làm, mai đi hỏi thầy; Tiếng Anh thì học thuộc từ vựng và bài khóa là được; Chính trị, Lịch sử, Địa lý đọc qua một lượt là không chênh lệch nhiều, sau này từ từ học thuộc cũng kịp.
Đọc sách được một lúc, mẹ duyên dáng bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh tôi như trước đây khi mẹ giảng bài cho tôi. Tôi cười với mẹ một cái, rồi tiếp tục vùi đầu vào sách vở. Mẹ cũng không nói nhiều, lật giở cuốn “Phân tích giấc mơ” trong tay ra đọc.
Ha, xem ra mẹ muốn nghiên cứu về hội chứng Oedipus đây mà? Tôi thầm khoái chí.
*** Chú thích bởi Cửu Long Di Quan: hội chứng Oedipus – đặt tên theo nhân vật Oedipus trong thần thoại Hy Lạp — người vô tình giết cha và cưới mẹ mà không biết sự thật. Hội chứng Oedipus (Oedipus complex) là một khái niệm tâm lý học. Nó mô tả một giai đoạn phát triển tâm lý ở trẻ em — đặc biệt là bé trai — trong đó trẻ có những tình cảm yêu thương mang tính dục tiềm ẩn với mẹ và cảm xúc thù địch với cha vì xem cha là đối thủ tranh giành tình cảm của mẹ.
Như đã nói, khi tôi làm việc gì đó rất dễ tập trung, chẳng mấy chốc tôi đã quên mất sự có mặt của mẹ bên cạnh.
Đọc xong Lịch sử, tôi thở phào nhẹ nhõm, mắt liếc sang mẹ bên cạnh. Mẹ cũng đang chăm chú đọc sách, tóc búi cao, để lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của mẹ, tựa như những đám mây lúc hoàng hôn.
“Chụt” Tôi hôn lên má mẹ một cái, mặc kệ ánh mắt tức giận của mẹ, cười hì hì nói: “Mẹ, mẹ đẹp thật.”
Nói xong, tôi lật sách Chính trị ra tiếp tục học. Trêu chọc khiến tâm trạng mẹ rối bời xong, tôi lại lập tức quay vào trạng thái học tập, khiến mẹ muốn nổi giận cũng không được.
Rồi tai tôi bị véo.
“Học hành cho tử tế vào.” Giọng mẹ lạnh lùng xen lẫn ba phần bất lực.
“Mẹ cứ véo tai con thế này con mới không học được.” Tôi cũng tỏ ra bất lực, ra vẻ mẹ thật không hiểu chuyện.
“Con không nghe lời mẹ sẽ ra ngoài đấy.” Lông mày trên khuôn mặt tuyệt đẹp khẽ nhíu lại.
“Không được.” Tôi gỡ tay mẹ đang véo tai mình ra. “Mẹ đừng nói nữa, làm phiền con học.”
…..
Thời gian trôi qua chầm chậm trong phòng ngủ yên tĩnh này, chàng thiếu niên đang chăm chỉ học tập, thường xuyên rơi vào trầm tư, thỉnh thoảng ngộ ra điều gì đó liền vui mừng khôn xiết, ôm lấy khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mà hôn lấy hôn để, sau đó để lại người phụ nữ xinh đẹp với vẻ mặt u sầu, rồi lại tiếp tục chìm đắm trong biển kiến thức.
Vài giờ trôi qua nhanh chóng, học xong, tôi vươn vai, thở phào một hơi dài. Mẹ thấy tôi học xong, đứng dậy hỏi: “Mệt không con, có muốn ăn chút gì không?”
Tôi ngồi đó thuận thế ôm lấy mẹ, vùi đầu vào khe vú đầy đặn, căng mọng của mẹ, mùi sữa và mùi mồ hôi kích thích sâu sắc tinh thần mệt mỏi của tôi, cả khuôn mặt cảm nhận được sự mềm mại trên ngực mẹ, tôi như lạc vào thiên đường, thì thầm: “Có mẹ ở bên cạnh là không mệt.”
Mẹ bị tôi tấn công bất ngờ giật nảy mình, tôi có thể cảm nhận được cơ thể mẹ căng cứng, nhưng cuối cùng mẹ vẫn không đẩy tôi ra. Ngược lại còn ôm đầu tôi nhẹ nhàng vuốt ve, xoa dịu sự mệt mỏi của tôi.
“Mẹ, con nhớ hồi nhỏ mẹ rất thích ôm con.” Tôi hồi tưởng.
“Mẹ chỉ có mình con là con trai, không ôm con thì ôm ai?” Mẹ cười dịu dàng.
“Vậy tại sao bây giờ mẹ lại không hay ôm con nữa.” Tôi phàn nàn.
“Chậc… Con nói xem tại sao?” Mẹ bật cười, đánh nhẹ vào đầu tôi một cái: “Thằng nhóc dê xồm.”
“Thế nên mẹ càng phải ôm con chứ.” Tôi trơ trẽn, đầu dụi dụi vào vú mẹ.
“Thế Phong, sao trước đây mẹ không phát hiện ra con mặt dày như vậy nhỉ?” Mẹ rõ ràng bị sự trơ trẽn của tôi làm cho kinh ngạc.
“Bởi vì bây giờ con đã mở lòng với mẹ rồi mà. Dù sao thì, mẹ cũng là bạn gái của con mà.”
Ba từ “bạn gái” vẫn khiến mẹ có chút e thẹn, im lặng một lúc lâu, mẹ nhẹ nhàng đẩy tôi ra, đôi mắt đẹp biết nói nhìn tôi, dịu dàng hỏi: “Thế Phong, con đã bao giờ nghĩ về tương lai chưa?”
“Có nghĩ rồi ạ, sao thế mẹ?”
“Người ta hay nói hồng nhan bạc phận. Con đã nghĩ chưa, sau này khi mẹ không còn xinh đẹp nữa, già nua, da mồi tóc bạc, ngay cả đi cũng không vững, lúc đó, cuộc đời con mới chỉ bắt đầu, con đang ở độ tuổi sung mãn, sẽ gặp được một người phụ nữ con yêu, rồi kết hôn sinh con, con sẽ có cuộc đời của riêng mình. Lúc đó, con còn thích mẹ nữa không?” Mẹ ngồi lại xuống, vẻ mặt bình tĩnh và thư thái, xem ra đã suy nghĩ rất lâu.
Phải công nhận, mẹ nói rất có lý, tuy nhiên tôi cũng không phải dạng vừa.
“Rồi ai mà không già đi chứ? Đời người ngắn ngủi vài chục năm, dù là mẹ hay con, chúng ta đều không thể tránh khỏi việc già đi. Nhưng, chính vì chúng ta đều sẽ già đi, nên chúng ta càng nên nắm bắt tuổi xuân hiện tại. Có lẽ nhiều năm sau, mẹ sẽ da mồi tóc bạc; nhưng bây giờ, mẹ đẹp không ai sánh bằng. Thời gian là thứ không thể níu kéo nhất, nhan sắc rồi cũng sẽ phai tàn theo năm tháng. Chính vì vẻ đẹp của mẹ cuối cùng cũng sẽ tàn phai, nên chúng ta càng phải trân trọng hiện tại, đúng không ạ?” Tôi cũng bình tĩnh và thư thái, nhìn thẳng vào đôi mắt trong như suối của mẹ.
Đôi mắt đẹp của mẹ lóe lên một tia sáng lạ, trầm ngâm một lát mới lên tiếng:
“Con thấy không, con vẫn đang lảng tránh câu hỏi của mẹ. Tương lai, phải làm sao đây? Câu trả lời vừa rồi của con đã cho mẹ biết, khi mẹ già đi, con sẽ không thích dáng vẻ da mồi tóc bạc của mẹ, đúng không?”
“Con người có thể già đi, nhưng tình yêu thì không. Khi mẹ già đi, giữa chúng ta, ít nhất vẫn còn có ký ức. Yêu được người tuyệt vời nhất ở độ tuổi đẹp nhất của mình, con không muốn bỏ lỡ, cho dù đến lúc chính con cũng da mồi tóc bạc, con hy vọng mình có thể không hổ thẹn với lòng mà nói với bản thân rằng, mình đã sống, đã yêu.”
“Con có thể không hổ thẹn với lòng sao? Con làm vậy có xứng đáng với ba con không?” Mẹ nhẹ nhàng chất vấn, như đang tra tấn tâm hồn tôi.
“Đúng, con có lỗi với ba. Nhưng, thích là thích, muốn là muốn. Nếu địa ngục muốn ôm lấy con, vậy thì cứ để địa ngục ôm lấy con đi.” Ánh mắt tôi kiên định và thẳng thắn.
Đôi mắt đẹp như suối của mẹ gợn lên một tia lăn tăn, rồi lặng lẽ nhìn tôi nói:
“Nhưng mẹ không thể có lỗi với ba con được.”
Ha, tôi biết ngay mà, mẹ lừa tôi về nhà là để bắt đầu màn tâm lý chiến này.
“Mẹ có lỗi gì với ba con đâu ạ?” Tôi bắt đầu giả ngu. Nói một cách nghiêm túc, mẹ từ đầu đến cuối chỉ bị tôi xâm phạm, tất nhiên không có chỗ nào có lỗi với ba cả.
Thấy tôi giả ngu, mẹ cũng không biết nói gì, đưa ngón tay thon dài điểm vào trán tôi một cái, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Chơi một lúc, đợi mẹ tắm rửa xong, tôi bước vào nhà vệ sinh, nhìn thấy quần lót và áo lót của mẹ, tôi chỉ đơn giản cầm lên ngửi một chút, tôi của bây giờ, đã làm nhiều chuyện như vậy, đâu phải chỉ vài món đồ lót là có thể thỏa mãn được.
Tắm qua loa xong, chỉ mặc một chiếc quần đùi, tôi hăm hở chạy vào phòng mẹ.
Rồi có chút thất vọng, mẹ mặc bộ đồ ngủ pijama kín cổng cao tường dựa vào đầu giường nghịch điện thoại, rõ ràng là đang đề phòng tôi.
Tôi lật người chen vào bên cạnh mẹ, phàn nàn: “Mẹ mặc nhiều thế này không nóng à?”
“Không nóng.” Mẹ liếc mắt một cái cho tôi tự hiểu.
Thôi được rồi, tôi cũng dựa vào đầu giường, vòng tay qua cổ mẹ, ôm lấy vai mẹ, kéo mẹ vào lòng, cũng không làm gì khác, chỉ nhìn mẹ nghịch điện thoại.
Mẹ cũng không phản kháng nhiều, tựa đầu vào vai tôi tiếp tục lướt Shopee.
Phụ nữ mà, dù già hay trẻ, đều thích mua quần áo mới.
Vốn dĩ tôi định cùng mẹ ấm áp một lúc, nhưng chỉ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người mẹ, ôm lấy thân hình mềm mại của mẹ, con cặc vẫn không tự chủ được mà cứng lên.
“Mẹ, ngủ thôi.”
“Con ngủ trước đi, mẹ xem quần áo một chút.” Mẹ không biết là thực sự muốn xem quần áo, hay là muốn đợi tôi ngủ trước.
“Vậy con đợi mẹ cùng ngủ, mai dậy muộn một chút cũng được.” Mai phải đi học, làm sao có thể dậy muộn được.
Mẹ rõ ràng đã hiểu ý của tôi, khựng lại một lát, rồi tắt điện thoại.
“Thôi, ngủ sớm đi, mai con còn phải đi học.”
Tách, tắt đèn đi ngủ.
.
LH đọc full: telegram: Cuulongdiquan123 hoặc fb Cửu Long Di Quan (hình đại diện con chó trắng)
