Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mẹ Yêu Đừng Chạy

Chương 13



Công việc ở tiệm net rất đơn giản, mang nước, mang đồ ăn, dọn dẹp vệ sinh. Chỉ là lần đầu tiên thức trắng đêm tôi vẫn có chút khó khăn. Cùng làm ca đêm với tôi còn có một anh bạn, khoảng hai mươi tuổi, phụ trách mở thẻ các thứ, cũng khá quan tâm đến tôi. Nửa đêm sau khách ít hơn, thấy tôi buồn ngủ không chịu nổi, liền bảo tôi tự tìm chỗ nào đó ngủ một lát.

Mơ mơ màng màng làm xong ngày đầu tiên, đổi ca xong tôi theo anh bạn đó về ký túc xá. Ký túc xá là thuê nhà dân, nam nữ mỗi người một phòng, trong phòng đặt hai chiếc giường tầng. Bốn giường, tôi tùy tiện tìm một giường trống, không cả tắm rửa đã ngủ say như chết, cả ngày hôm nay, vừa tìm việc vừa vận động cường độ cao, tôi thật sự buồn ngủ không chịu nổi.

Một giấc ngủ đến 6 giờ chiều, tôi ra siêu thị mua bàn chải, quần lót và các thứ khác, tắm rửa xong, ăn chút gì đó, tôi lại không có việc gì làm.

Ngày thứ tư xa nhà, tôi cuối cùng lại cảm thấy cô đơn. Nỗi nhớ mẹ không thể kìm nén mà trào dâng, nói cho cùng, đây là lần đầu tiên tôi xa nhà trong suốt mười sáu năm, tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đối với một thiếu niên 16 tuổi, thế giới này vẫn có chút xa lạ.

Về nhà không? Ba mẹ bây giờ chắc đang lo cho mình lắm? Tôi cũng lo cho họ, không biết họ có bị ảnh hưởng không. Hơn nữa, mẹ đã nhượng bộ rồi…..

Không được! Tôi kiên quyết lắc đầu, hành trình trăm dặm, đi được chín mươi cũng chỉ là nửa đường, tôi muốn đánh sập phòng tuyến tâm lý của mẹ nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, ngày mai có thể đến trường của mẹ, tôi nhớ thứ tư buổi chiều mẹ có tiết, xa xa nhìn mẹ một cái cũng được, chỉ hy vọng mẹ không có chuyện gì.

Lang thang không mục đích đến 11 giờ, tôi lại bắt đầu đi làm, tranh thủ lúc vắng người, tôi lại mở email, quả nhiên, lại nhận được mấy email từ mẹ, nội dung không ngoài việc lo lắng cho tôi, bảo tôi về nhà. Nhưng qua từng câu chữ vẫn có thể thấy, tâm trạng của mẹ ngày càng suy sụp.

Suy sụp là tốt rồi, tôi không muốn để tình cảm chiến thắng lý trí và ham muốn, mặt không biến sắc tắt trang web, vẫn không trả lời.

Một đêm làm việc, hôm sau tôi ngủ đến hơn một giờ chiều mới dậy.

Tắm rửa xong, mặc quần jean và áo thun đã khô, tôi đến trường Đại học XX nơi mẹ đang dạy.

Trường ở ngoại ô, đến nơi đã hơn ba giờ. Nắng tháng năm đã có chút gay gắt, trong sân trường không có nhiều sinh viên đi lại, tôi túm đại một nam sinh viên, hỏi thăm: “Chào đàn anh, cho em hỏi chút chuyện được không ạ?”

Tôi cao gần một mét tám, cộng thêm thích bơi lội, người không gầy gò yếu ớt. Anh sinh viên đó cũng không nghi ngờ tôi không phải sinh viên trường này, thẳng thắn mở lời: “Chuyện gì, nói đi.”

“Anh có biết cô Như Ngọc của khoa Văn hóa Nghệ thuật không ạ?”

Anh sinh viên đột nhiên lộ ra một loạt biểu cảm đầy mê đắm “Ồ Cô Ngọc à – Ngọc Nữ Khoa Văn, tiết ba bốn ở phòng 2203, nhưng phải đi sớm đấy, trễ là có thể không có chỗ ngồi đâu.”

*Chú thích: “Ngọc nữ” hiểu nôm na là người con gái đẹp như ngọc, thường chỉ những cô gái trong sáng, thanh khiết, xinh đẹp và đoan trang. Trong văn hóa đại chúng (phim ảnh, ca nhạc) thường dùng để chỉ những diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ nữ nổi tiếng với hình ảnh dịu dàng, thanh tú, thuần khiết. Ví dụ ngọc nữ điện ảnh Tăng Thanh Hà, Ninh Dương Lan Ngọc…

“Ngọc Nữ Khoa Văn?” Tôi cạn lời, mẹ ở trường nổi tiếng thế sao? Túm đại một người mà ngay cả mẹ dạy khi nào ở phòng nào cũng biết, còn “Ngọc Nữ Khoa Văn” lại là cái tên gì nữa? Tuy có vẻ cũng khá hợp…..

“Cậu không biết à?” Anh sinh viên hơi khinh bỉ tôi một chút, “Tụi con trai trong trường ngầm gọi vậy đấy.”

“Tại sao lại gọi vậy.” Tôi có chút tò mò.

Anh sinh viên lộ ra vẻ mặt rất khó nói chuyện với cậu: “Cô Ngọc khí chất sang trọng lộng lẫy, da dẻ mơn mởn trắng như ngọc, quan trọng là trong tên còn có chữ ‘Ngọc’. Cậu nói xem tại sao lại gọi vậy?”

“Có lý, cảm ơn anh.” Tôi thấy anh sinh viên nói rất đúng.

“Chuyện nhỏ, phòng 2203 bây giờ chắc là giáo viên khác đang dạy, cậu canh đúng 3 giờ 50 vào lớp, đảm bảo không sai.” Anh sinh viên rất nhiệt tình, không biết có phải vì là người cùng hội cùng thuyền không.

“Anh không đi à?” Tôi thấy anh sinh viên có vẻ rất hứng thú.

“Haiz, đi mấy lần rồi, tiếc là Ngọc Nữ Khoa Văn dạy nghiêm quá, không cho dùng điện thoại, lát nữa tôi về ký túc xá chơi game, mấy hôm nữa lại đi ngắm cho bổ mắt.” Anh sinh viên nhanh chóng rời đi.

Lo gặp mẹ, tôi không dám đi lung tung, tìm một chỗ ngồi xuống, đợi đến khoảng hơn bốn giờ, lại hỏi một người khác, lúc này mới xuất phát đến tòa nhà giảng đường phòng 2203.

Tòa nhà giảng đường rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giáo viên giảng bài vang vọng trong đó, tôi nhìn vào biển số phòng từng phòng một tìm kiếm, rất nhanh, đã thấy phòng 2203.

Giọng nói quen thuộc của mẹ từ trong lớp vọng ra, khiến mũi tôi cay xè, suýt nữa thì rơi nước mắt. Tôi sợ mẹ thấy, không dám đi qua cửa trước của lớp, chỉ dựa lưng vào tường bên ngoài lớp, lặng lẽ nghe mẹ giảng bài.

Mẹ đang giảng về Khuất Nguyên, trong lớp rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói của mẹ truyền ra.

“Được rồi, chúng ta hãy xem tác phẩm tiêu biểu của ông là “Đây Thôn Vỹ Dạ”. Văn học Việt Nam ta….”

Giọng nói trong trẻo như những giọt mưa đêm mùa thu rơi trên tim tôi, xua tan đi cái nóng tháng năm, tôi không khỏi nghe đến nhập thần.

Tiết học của mẹ có nhiều hình thức, có tương tác, có thảo luận, chỉ có giọng nói của mẹ là không thay đổi, bình bình đạm đạm, lạnh lùng thanh trong.

Không biết tự lúc nào một tiết học đã trôi qua, nghe tiếng chuông reo, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vội vàng rời đi, biến mất ở góc rẽ.

Ở ngoài cửa lớn của tòa nhà giảng đường tìm một góc không ai để ý, tôi lặng lẽ chờ tan học, dù thế nào, tôi vẫn hy vọng có thể nhìn mẹ một cái, dù chỉ là nhìn từ xa.

Thời gian trôi qua chậm chạp, không biết đợi bao lâu, tiếng chuông tan học cuối cùng lại vang lên, nam nữ sinh viên từ mấy tòa nhà giảng đường lũ lượt kéo ra. Dòng người đông như vậy che chở, mẹ không thể phát hiện ra tôi.

Lại đợi một lúc, mẹ cuối cùng cũng từ cửa lớn của tòa nhà giảng đường bước ra. Mẹ mặc quần jean đen, phối với một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu xanh, trông ăn mặc rất có tinh thần, chỉ có vẻ mặt hốc hác và khuôn mặt tái nhợt đều cho thấy trạng thái của mẹ lúc này không tốt. Mẹ nhíu chặt mày, có sinh viên chào cũng không đáp lại, cả người như đang trên mây.

Nhìn người mẹ trưởng thành quyến rũ thường ngày lại hốc hác như vậy, tôi khá đau lòng, nhưng vẫn tránh ánh mắt của mẹ, chỉ ở trong dòng người sau lưng mẹ xa xa nhìn theo.

Đột nhiên, mẹ không hiểu sao lại quay đầu lại một cái, tôi vội vàng dời ánh mắt, đi ra sau lưng mấy người. Tôi không quá lo lắng, nhiều người như vậy, cách xa như vậy, mẹ không thể thấy tôi.

Chỉ là, tôi ngay sau đó đã nghe thấy tiếng mẹ gọi lớn.

“Phong!”

Mấy người trước mắt đi khuất, mẹ lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi, chỉ là lúc này đã thẳng tắp đi về phía tôi, hai mắt đối diện, mẹ lộ ra vẻ vui mừng không thể tin được, trong mắt lại không hiểu sao rơi xuống những giọt nước mắt trong veo.

Rất khó nói tâm trạng của tôi lúc này, có sự áy náy với mẹ, có sự không cam lòng vì bị phát hiện bất ngờ, nhưng nhiều hơn, dường như là niềm vui?

Nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống, tôi nội tâm chế giễu sự yếu đuối của mình, nhưng trên mặt lại không ngừng nở nụ cười.

Thời gian như trôi rất chậm, dòng người xung quanh dường như biến mất, mẹ bước nhanh về phía tôi, rồi nắm chặt lấy cổ tay tôi, không chịu buông lỏng chút nào.

“Mẹ.” Nhìn người mẹ đang lặng lẽ nhìn tôi rơi lệ trước mắt, tôi khẽ cất tiếng.

Mẹ mấp máy môi, nhìn những sinh viên đang nhìn chằm chằm vào mình xung quanh, không nói gì, chỉ là nước mắt vẫn không ngừng chảy. Mẹ dù gì cũng là mỹ nhân nổi tiếng của trường, tiếng gọi lớn lúc trước đã thu hút không ít ánh mắt.

Thấy mọi người có xu hướng vây xem, tôi vội vàng đưa mẹ rời đi.

Mẹ cũng không nói gì, chỉ cứ thế nắm chặt cổ tay tôi đi theo sau.

Tìm một nơi không có người dừng lại, tôi và mẹ đứng đối diện nhau, mẹ đã bình tĩnh lại, chỉ là khóe mắt vẫn còn vương lệ, khuôn mặt tái nhợt trông yếu đuối vô lực, tôi hiếm khi thấy mẹ có vẻ đáng thương như vậy, đột nhiên rất muốn ôm mẹ vào lòng.

Có lẽ sau khi mây mưa với Ngọc Yến lá gan lớn hơn nhiều, nghĩ là làm, tôi tiến lên một bước, hai tay ôm chặt lấy mẹ.

“Mẹ, mẹ gầy đi rồi.”

Bị tôi ôm vào lòng, mẹ rõ ràng giật mình, nhưng không đẩy tôi ra, sau một lúc bối rối, liền cũng đặt tay lên người tôi.

“Về nhà với mẹ.” Giọng mẹ không cho phép từ chối.

Lúc này ôm mẹ như người phụ nữ của mình trong lòng, tình cảm trong lòng tôi dâng trào mãnh liệt. Dù sao cũng bị phát hiện rồi, cũng không quan tâm kế hoạch gì nữa, hôm nay tôi sẽ tấn công trực diện.

“Lưu Như Ngọc.” Tôi gọi thẳng tên mẹ bên tai.

“Hả?” Mẹ nhất thời không phản ứng kịp, dù sao cũng hơn mười năm rồi, tôi nào dám gọi thẳng tên mẹ.

“Con yêu mẹ. Làm bạn gái của con được không?” Tôi dùng tay vịn vào hai vai mẹ, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào mẹ.

Tại sao tôi luôn cố chấp muốn mẹ thừa nhận làm bạn gái của tôi? Bởi vì đây có thể là một trò đùa giữa mẹ và con, cũng có thể là lý do cho hành động của tôi, càng có thể trở thành cái cớ để mẹ tự an ủi mình.

Mẹ mắt đẹp đượm buồn, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi: “Phong à, chúng ta về nhà rồi nói.”

“Mẹ, nói ngay tại đây.” Tôi rất kiên quyết, tôi đại khái có thể đoán được suy nghĩ của mẹ, không ngoài việc về nhà rồi nói chuyện tử tế, sau đó cho tôi chút lợi lộc, đồng thời giữ khoảng cách với tôi, cứ lửng lơ như vậy, cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp ba.

“Con còn biết mẹ là mẹ của con à.” Mẹ lùi lại một bước, có tức giận, nhưng lại không dám tỏ ra tức giận.

“Con là con trai ruột của mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con.”

“Vậy con còn bỏ nhà đi? Con có biết mẹ lo lắng thế nào không? Mẹ đi khắp nơi không tìm thấy con, nếu không phải thấy tin nhắn của con, mẹ đã báo cảnh sát rồi. Sao con lại trở nên không nghe lời như vậy?” Ánh mắt mẹ oán trách đáng thương, khiến người ta đau lòng.

“Con có thể rất nghe lời mà.” Tôi nắm lấy một tay mẹ, ngụ ý, làm bạn gái của con thì con sẽ nghe lời.

“Phong à, mẹ thật sự không biết phải dạy con thế nào.” Mẹ ánh mắt u uất nhìn tôi, có một cảm giác bất lực.

“Mẹ, lý lẽ con đều hiểu. Con đã nghĩ rằng xa cách thật sự có tác dụng, con cũng đã cố gắng không nghĩ đến mẹ, nhưng con hoàn toàn không làm được. Mấy ngày xa nhà trong đầu con toàn là mẹ, hôm nay dù thế nào cũng không chịu nổi nữa, nên mới đến đây, chỉ muốn gặp mẹ một lần…..” Tôi cúi đầu kể lể nỗi tương tư nửa thật nửa giả của mình.

“Hôm nay mẹ không thấy con, có phải con sẽ không bao giờ về nhà không?” Mẹ rút tay ra, né tránh nỗi tương tư thẳng thắn của tôi.

“Vậy mẹ muốn con phải làm sao?” Tôi tiến lên một bước, đến gần mặt mẹ, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào mẹ, thấp giọng nói: “Trong đầu con toàn là mẹ, mà mẹ lại ghê tởm con như vậy. Phải, con biến thái, con không phải người, nhưng mẹ nghĩ con rời xa mẹ con dễ chịu lắm sao?”

“Phong…… mẹ không ghê tởm con, mẹ mãi mãi không bao giờ ghê tởm con.” Mẹ lại nắm lấy tay tôi.

“Mẹ, mẹ đừng lừa con nữa.” Tôi cười khổ một tiếng, “Ngay cả con cũng ghê tởm chính mình, một thằng mất dạy thích chính mẹ của mình, một kẻ hèn nhát sống không có ý nghĩa mà không dám chết.”

Tôi ở đây nhắc đến không dám tự sát, ngụ ý là mình đã từng nghĩ đến, thực ra tôi cũng đã từng nghĩ đến thật, đương nhiên chỉ là xuất phát từ suy nghĩ triết học. Nói những điều này không phải để đe dọa mẹ, mà là để tiếp tục phá vỡ phòng tuyến tâm lý của mẹ.

Mẹ quả nhiên mắc bẫy, hai tay dịu dàng vuốt ve tay tôi “Ý nghĩa cuộc sống có rất nhiều, bạn bè người thân, kết hôn sinh con, công việc du lịch, những việc vui vẻ trên đời rất nhiều, có thể từ từ đi tìm.”

“Mẹ thật sự không ghê tởm con sao? Dù, con đối với mẹ tràn đầy những suy nghĩ dơ bẩn bẩn thỉu.”

Mẹ thở dài một hơi, “Mẹ là mẹ của con, mãi mãi là mẹ của con.”

Mẹ không hổ là giảng viên dạy văn học cổ điển, câu nói này biểu đạt hai ý. Một là, mẹ là mẹ của con, sẽ không ghê tởm con; hai là, mẹ là mẹ của con, không thể quá đáng.

Nhưng tôi lại muốn quá đáng, bỏ lỡ cơ hội hôm nay, muốn lại một lần nữa đánh sập phòng tuyến tâm lý của mẹ, độ khó sẽ tăng lên gấp bội.

Tôi dùng ánh mắt đầy khao khát nhìn mẹ, “Cũng có thể là bạn gái, đúng không?”

Mẹ không trả lời, chỉ sững sờ nhìn tôi.

Thời gian trôi đi, ánh mắt tôi cũng dần trở nên thất vọng, nặn ra một nụ cười khó coi, đang định nói, mẹ đột nhiên xoay người bước đi, miệng nhàn nhạt thốt ra một chữ.

“Ừ.”

Yes!

Yes!

“Anh ngỡ mình nghe lầm câu em nói,

Mắt em cười, bối rối đến ngẩn ngơ.

Gió trong lòng bỗng hóa thành cơn bão,

Mà dịu dàng như một giấc mơ thơ.

Trái tim anh đập rộn ràng như trẻ,

Cứ nhảy nhót, chẳng chịu đứng yên đâu.

Thế giới bỗng hóa màu hồng ngọt nhẹ,

Mọi ngã đường đều dẫn đến tên nhau.

Em gật đầu, trời xanh hơn hôm trước,

Nắng cũng như reo rắt giữa hàng cây.

Chim cũng hót vang hơn từng điệp khúc,

Và lòng anh… muốn hét to: “Hôm nay!”

Cảm ơn em – người mẹ yêu xinh đẹp,

Cho tình anh một phép nhiệm màu.

Từ giây phút ấy, anh nguyện gìn giữ

Nụ cười em – điều quý nhất đời nhau.”

(Thơ tôi tự sáng tác, anh em đừng ném đá – Cửu Long Di Quan)

Trong đầu tôi bây giờ có lẽ dùng bài thơ này mới diễn tả được hết.

Có lẽ nhiều năm sau, tôi vẫn sẽ nhớ đến cái xoay người này.

Như trăng sáng cuối cùng cũng ra khỏi ngọn núi, như gió xuân lần đầu qua cõi nhân gian.

Trăm phương ngàn kế, vạn lời ma quỷ vào lúc này đều tan thành mây khói, khác với sự rung động tuổi trẻ khi ở bên Ngọc Yến, tôi rõ ràng cảm nhận được một tình yêu ngọt ngào và sự thỏa mãn to lớn lấp đầy nội tâm tôi, không còn sức để suy nghĩ, chỉ có thể nhìn bóng lưng mẹ mà đứng ngây người cười ngốc.

Mẹ đi được hai bước, thấy tôi không theo kịp, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ quay đầu lại, thấy tôi đang đứng đó cười ngốc một cách hạnh phúc, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười: “Cười ngốc cái gì, về nhà.”

“À, về nhà, về nhà.” Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...