Mẹ Tôi Đi Tập Gym
Bộ này cốt truyện hay nha mọi người, tổng cộng 43 chương. Em sẽ up dần thêm 2 ngày 3 chương. Đọc sớm LH em: telegram: Cuulongdiquan123 hoặc facebook Cửu Long Di...
Thông tin truyện Mã QR
Tác giả: Cửu Long Di Quan
Trạng thái: Đang ra
Người theo dõi: 0
Truyện sex bạo dâm Truyện BDSM Truyện sex loạn luân Đụ máy bay Truyện sex ngoại tình Truyện NTR
Chương 1
Bộ này cốt truyện hay nha mọi người, tổng cộng 43 chương. Em sẽ up dần thêm 2 ngày 3 chương. Đọc sớm LH em: telegram: Cuulongdiquan123 hoặc facebook Cửu Long Di Quan (ảnh đại diện con chó trắng)
MẸ TÔI ĐI TẬP GYM – Được thực hiện bởi Cửu Long Di Quan.
Ting!
Ting!
Hai tiếng thông báo tin nhắn Facebook liên tiếp vang lên từ chiếc điện thoại đặt trên bàn. Tôi vội bật dậy, chộp lấy điện thoại với vẻ mặt đầy mong đợi, rồi lại thả người phịch xuống ghế sofa, mở khóa màn hình.
Đúng là có thứ để mà mong đợi thật.
Một người có avatar là một người phụ nữ mặc vest trắng công sở, vẻ ngoài xinh đẹp và thần thái đầy bản lĩnh, nhắn cho tôi bốn chữ đơn giản: “Mẹ sắp về đến nhà”. Tôi xem xong, trả lời một chữ “Vâng” rồi thoát ngay khỏi giao diện trò chuyện, bấm vào một người khác có avatar là một cô gái đội mũ tai mèo màu hồng cute.
Ting! Ngay lúc tôi vừa bấm vào, lại có tiếng thông báo, và hai tin nhắn mới hiện ra trên màn hình.
Đầu tiên là một tấm ảnh chụp một bàn ăn, kèm theo đó là một tin nhắn thoại. Tôi không thể chờ đợi hơn, bấm nghe ngay lập tức. Một giọng nói ngọt ngào, dịu dàng vang lên: “Bữa tối hôm nay của em nà~ Có khoai tây xào chua cay, cà chua xào trứng, ăn với cơm. Một mình nên ăn đơn giản thôi anh hihi~”
Ting! Lại thêm hai sticker “/dễ thương/” được gửi đến.
Nếu có ai nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này, chắc sẽ phải nghĩ khác. Trong phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên một khuôn mặt đẹp trai, trông khá sáng sủa, hai mắt đang dán chặt vào điện thoại, ánh lên những tia sáng kỳ lạ, khóe miệng từ cong xuống đã nhếch lên, trông có phần gian xảo. Tôi cũng không dám nhận mình là thằng đẹp trai đâu nhưng ai cũng nhận xét tôi giống nam diễn viên Lương Thế Thành lúc còn trẻ, thế nên tôi cũng không phản đối haha, chắc tôi thừa hưởng nét đẹp của mẹ tôi.
Chắc người ta sẽ nghĩ tôi là một tay chơi sành sỏi, một bad boy chính hiệu. Nhưng sự thật thì hoàn toàn không phải.
Bởi vì sau khi cười xong, tôi lại bất giác gãi gãi sau gáy, méo biết phải trả lời cô ấy thế nào.
“Khen cô ấy nấu ăn ngon à?” Không được, với những lần tiếp xúc trước đây, chắc chắn số người khen như vậy không đếm xuể, nói thế thì mình tầm thường quá.
“Pha trò một chút? Bảo là món cà chua xào trứng của em cho hơi nhiều muối, để anh đích thân dạy em nấu lại nhé?” Càng không được, có nếm thử đâu mà bảo mặn với ngọt, ngáo vl. Thứ nhất, tôi không biết nấu ăn. Thứ hai, nói vậy thì quá trớn, có khi người ta lại giận.
Tôi, Hoàng An, hai mươi hai năm kinh nghiệm làm một thằng trai thẳng, vừa tốt nghiệp chưa lâu, hiện lại là một lập trình viên, tôi rất giỏi công nghệ và các thủ thuật hack, sống trong một môi trường gần như không có bóng dáng phụ nữ.
Và giờ tôi đang phải đối mặt với một vấn đề tưởng nhỏ mà lại cực kỳ nan giải, giống như một con bọ nhỏ, tuy chẳng có sức tấn công gì ghê gớm, nhưng mỗi lần nó chích là nhắm thẳng vào tim.
Lúc này, tôi lại nhớ đến hồi đại học, sau khi xin được số của cô gái mình thích, nói chưa được hai câu thì người ta đã nhắn: “Em đi tắm đây~”. Và thằng ngu tôi đây, một mặt không biết trả lời sao, mặt khác thì đầu óc đã tưởng tượng ra ba trăm sáu mươi lăm cảnh nóng bỏng liên quan đến cô ấy và việc đi tắm.
“Ôi~ Làm sao bây giờ~” Tôi bất giác buột miệng. Rồi mu bàn tay lại theo thói quen đặt lên trán.
Chiếc điện thoại như thể có linh tính, biết được tình cảnh của tôi nên cũng im lặng một cách lịch sự. Tôi lại liếc nhìn tin nhắn trên màn hình, vừa lo lắng, không muốn có thêm động tĩnh gì, lại vừa mong chờ, hy vọng cô ấy sẽ tiếp tục liên lạc.
Tôi giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu. Bỗng nhiên, dường như có thứ gì đó lóe lên trong đầu, tôi bật mạnh dậy, đưa điện thoại lên ngang tầm mắt, mắt mở to nhìn chằm chằm vào ba chữ trên màn hình – “một mình thôi”.
Một mình!!
Cái đệt? Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cô ấy chắc chắn đang ở một mình. Và trong lúc ở một mình, cô ấy vẫn muốn liên lạc với tôi, còn tiết lộ rằng mình đang một mình. Rõ ràng là cô ấy có cảm tình với mình rồi!
“Mấy món xào vớ vẩn, khoai tây chua cay cái đéo gì, rõ ràng là người ta muốn trò chuyện với mình nhiều hơn để giải tỏa nỗi cô đơn trống vắng thôi~”
Haizz, người Việt Nam mình nói chuyện đúng là thâm thúy, ý tại ngôn ngoại, nửa kín nửa hở mới càng làm người ta tò mò.
Tôi bỗng nhớ lại hồi năm nhất đại học, sau khi giúp một bạn nữ cài lại máy tính, cô ấy đã nhìn tôi với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa cảm kích, trong sự cảm kích đó còn có những tia lấp lánh mà lúc đó thằng ngu gà mờ chuyện trai gái như tôi không thể hiểu nổi.
Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi. Tôi không nhịn được mà “hê hê” cười một tiếng. Cuối cùng thì khả năng tưởng tượng phong phú của tôi cũng đã được dùng đúng chỗ.
Ngay lúc tôi đang nghĩ xem nên trả lời cô ấy thế nào thì “Ting ting ting~” tiếng mở khóa vân tay ở cửa ra vào vang lên.
“Két~ cạch!” Tiếng bánh răng chuyển động cùng với tiếng mở khóa cửa đã thu hút sự chú ý của tôi.
Một người phụ nữ mặc bộ vest công sở màu trắng đang cúi xuống tháo đôi giày cao gót, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà. Mái tóc dài, đen gợn sóng của mẹ lướt qua vai, lơ lửng trong không trung theo từng cử động.
Đó chính là mẹ tôi, Nguyễn Ngọc Diễm.
Tôi vừa nhìn thấy mẹ, định cất tiếng gọi “Mẹ~”
Thì nghe một tiếng “RẦM~!” cửa đóng lại cực mạnh. Tôi giật nảy mình! Đôi mắt vốn đã không to, giờ trợn tròn lên.
“Ơ… Mẹ yêu~ Mẹ… sao thế ạ~” Tôi nói với giọng có chút nịnh nọt, vừa nói vừa khom người, cúi đầu, nghiêng mặt, xoa hai tay vào nhau nhìn mẹ, đồng thời não bộ hoạt động hết công suất, cố gắng nhớ lại xem hôm nay mình có đắc tội gì với vị “nữ hoàng mặt lạnh” không.
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh lùng nhưng không có vẻ thù địch vang lên.
“Ơ…”
“Không có chuyện của con. Ăn cơm chưa?” Giọng mẹ đột nhiên trở nên dịu dàng.
Tôi khẽ vuốt ngực mấy cái, thở phào nhẹ nhõm: “Con ăn rồi ạ, mẹ thì sao?”
“Mẹ cũng ăn rồi.” Mẹ vừa nói vừa hất mái tóc ra sau, để lộ khuôn mặt được trang điểm tinh tế, đẹp đến “lạnh người”.
Chữ “lạnh” này, một mặt là vì trên mặt mẹ rất hiếm khi có những biểu cảm phong phú. Có lẽ là do vị trí giám đốc tài chính của mẹ. Dù sao thì vị trí này cũng có không ít người nhòm ngó, hoặc là nịnh bợ, hoặc là muốn nắm thóp của mẹ, nên mẹ chỉ có thể dùng thái độ đó để đối nhân xử thế, lâu dần thành quen, dĩ nhiên là trừ lúc đối với tôi, con trai của mẹ.
Ý nghĩa thứ hai là, mẹ tôi tuy năm nay đã 42 tuổi, nhưng trông chỉ như mới ngoài ba mươi, chính là cái mà người ta hay gọi là “người đẹp không tuổi”.
Bây giờ tôi cũng không biết phải định nghĩa trạng thái của mẹ như thế nào nữa. So với thiếu nữ thì mẹ có thêm một phần quyến rũ và đằm thắm. So với phụ nữ mới có gia đình thì mẹ lại thêm phần chín chắn và tháo vát. Còn so với phụ nữ trung niên?
Thì lại trông trẻ hơn rất nhiều.
“Con vào phòng tẩy trang thay đồ đây.” Tôi nhìn theo bóng mẹ, vẫn mặc bộ vest lịch sự, lẹp xẹp đôi dép đi trong nhà, bước vào phòng ngủ của mình. Phòng ngủ của mẹ có nhà tắm riêng.
Không lâu sau, tiếng nước chảy khe khẽ vọng ra.
Tôi vội bật đèn phòng khách, ánh sáng trắng ấm đột ngột bừng lên làm tôi có chút không quen. Tôi rót cho mẹ và mình hai ly nước ấm, rồi ngồi xuống ghế sofa tiếp tục suy nghĩ xem nên trả lời cô gái bên kia điện thoại thế nào.
Một lát sau, một làn hương thơm thoảng qua, trên ghế sofa đã có thêm một người phụ nữ đẹp mặc chiếc váy ngủ dài nền nã. Một tay mẹ cầm điện thoại, tay kia cầm ly nước lên uống một ngụm.
“Ừm, nước vừa ấm, mệt chết đi được~” Một giọng nói lười biếng mà tuyệt vời vang lên.
Tôi quay sang nhìn mẹ.
Mẹ đang tựa người vào ghế sofa, một tay cầm điện thoại, tay kia vô thức đặt trên đùi.
Mẹ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu be. Chất lụa mềm mại, mịn màng.
Chiếc váy ngủ ôm theo đường cong cơ thể mẹ, khẽ phồng lên ở phần ngực. Lớp vải hơi mỏng manh che phủ hờ hững vòng eo thon gọn của mẹ. Nhìn lớp vải căng ra ở phần hông là có thể biết mẹ sở hữu một cặp mông quả đào căng mẩy, tròn trịa. Hai chân dài trắng nõn vắt chéo lên nhau, bàn chân hơi nhón lên còn vương một chiếc dép lê màu trắng, tôn lên những đường nét thanh lịch và vẻ quyến rũ nữ tính của mẹ.
Mái tóc đen gợn sóng như thác nước đổ dài sau lưng, vài lọn tóc mai rơi xuống hai bên má.
Như một thác lụa đen bóng.
Những sợi tóc khẽ lay động theo nhịp thở nhẹ nhàng của mẹ, tỏa ra ánh sáng quyến rũ mà nền nã.
Các đường nét trên khuôn mặt mẹ rất sắc sảo, mũi nhỏ và cao, đôi môi đỏ mọng, khẽ hé mở như đang kể lể sự vất vả của ngày hôm nay. Dù đang nhắm mắt nhưng hàng mi cong vút vẫn rõ từng sợi. Chỉ có vài nếp chân chim nhỏ ở khóe đôi mắt đào hoa quen thuộc kia đang tố cáo rằng người phụ nữ đã không còn trẻ.
Dù đã bốn mươi hai tuổi, nhưng làn da của mẹ được chăm sóc rất tốt, mịn màng, trắng như tuyết lại phảng phất sắc hồng, hoàn toàn không có dấu vết của thời gian.
Dưới ánh đèn trắng ấm trong nhà, phần cổ trắng ngần của mẹ lộ ra, dường như khiến tôi ngửi thấy được mùi sữa ngọt ngào.
Trông mẹ đặc biệt dịu dàng và thu hút.
Dù đã tẩy trang, nhưng chỉ khi tẩy trang mới thấy được vẻ đẹp thực sự của mẹ. Hơn nữa mẹ cũng không thích trang điểm đậm, thường ngày đi làm cũng chỉ trang điểm nhẹ, cũng không dùng những loại nước hoa nồng nặc, tạo cho người ta cảm giác trong lành và thanh lịch.
Nhưng…
Tôi nhìn thấy đôi vai vuông hơi co lại của mẹ, khóe miệng mím chặt, những chi tiết nhỏ nhặt thường ngày khó nhận ra này khiến tôi bất giác nhíu mày, thấy thương cho người mẹ vất vả của mình. Mẹ quá mạnh mẽ, đến mức những thói quen sống mà mẹ không hề muốn cũng đã trở thành một phần của con người mẹ.
Ting! Điện thoại của tôi lại vang lên tiếng thông báo.
“Ừm? Mẹ ngủ quên à?” Khi tôi đang nhìn điện thoại, một giọng nói lười biếng và dịu dàng vang lên bên tai.
“Chắc mẹ mệt quá thôi? Họp hành mệt vậy sao mẹ?” Tôi đáp.
“Con mới tốt nghiệp~ Ừm~~ hiểu cái gì chứ~” Mẹ vừa nói vừa giơ đôi tay thon thả lên cao, vươn vai một cái thật dài. Chiếc váy ngủ bị mẹ kéo căng ra, phần ren vốn che đến bắp chân giờ đã bị kéo lên tận đùi, để lộ bắp chân săn chắc nhưng cũng rất mịn màng của mẹ.
“Thế hôm nay mẹ làm sao vậy, về nhà đã nổi trận lôi đình.” Tôi hỏi.
“Con nghĩ linh tinh gì thế? Có phải mẹ giận con đâu. Haizz… Chuyện này con cũng không gặp phải đâu?” Mẹ nói với vẻ hơi do dự, dường như còn có chút bất lực khó hiểu. Đây là dáng vẻ mà tôi rất hiếm khi thấy ở mẹ. Trong mắt tôi, mẹ luôn là người tràn đầy tự tin, nói là làm, quyết đoán, nghiêm khắc với bản thân và cả với tôi nhưng cũng rất thấu tình đạt lý.
“Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?” Thấy mẹ như vậy, tôi càng lo lắng hơn.
“Haizz, con giờ cũng đi làm rồi, tuy con không gặp phải nhưng cũng nói cho con biết.” Mẹ dường như đã nghĩ thông, rồi nói tiếp.
“Hôm nay công ty mẹ phải tham gia một cuộc họp về phát triển doanh nghiệp, cái này con biết rồi. Mẹ đố con, con đoán xem những ai nên đi tham gia?” Mẹ hỏi tôi.
Tôi nghĩ một lúc: “Chủ tịch, tổng giám đốc, phòng quan hệ công chúng, vâng vâng. Đúng rồi, không liên quan đến tiền bạc thương mại thì hình như không cần đến mẹ. Sao lại bắt mẹ đi ạ?”
“Khá lắm, con cũng biết đấy. Mẹ là giám đốc tài chính, chuyện này chẳng liên quan gì đến mẹ cả. Có liên quan đi nữa thì cũng là sau khi họ họp xong, rồi mới họp nội bộ trong công ty.”
“Chẳng biết mấy lão già cấp trên của mẹ nghĩ gì, gửi email cho mẹ bảo nhất định phải đi, còn bảo mẹ phải ăn mặc cho lịch sự.” Mẹ vừa cằn nhằn vừa nói.
“Ờm, con đoán là vì mẹ đẹp như tiên, địa vị lại cao, họ muốn mẹ đi để giữ thể diện cho công ty.”
Thấy tâm trạng mẹ không tốt, tôi liền nịnh vài câu.
“Dẻo miệng, học ở đâu ra thế. Giữ thể diện hay không thì mẹ không biết, nhưng họ gọi mẹ đi thì mẹ cũng không từ chối được.” Mẹ nghe tôi khen mẹ đẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Rồi sao nữa ạ?” Tôi hỏi.
“Rồi xảy ra mấy chuyện khiến mẹ hết nói nổi luôn.”
“Vốn dĩ đến trưa, họp xong là hết chuyện. Ai ngờ đến tối lại bày ra cái gọi là tiệc tối giao lưu.”
“Kiểu như tiệc xã giao ấy ạ?” Tôi bổ sung.
“Cũng gần như vậy, toàn là một đám giám đốc, chủ tịch, quản lý, còn có cả một số quan chức chính phủ nữa, giao lưu kết nối.” Mẹ nói.
“Quan chức chính phủ? Có quan lớn không ạ?” Tôi hỏi.
“Phó thị trưởng thành phố, Phan Trọng Bá.”
“Trời đất, phó thị trưởng cũng đến ạ?” Tôi kinh ngạc.
“Ừ, cuộc họp này và những chuyện sau đó chắc là do ông ta phụ trách.” Mẹ nói. Khi nhắc đến cái tên này, vẻ bất lực trong giọng nói của mẹ dường như tăng thêm, trên mặt còn có chút chán ghét.
“Sao thế mẹ? Ông ta chọc giận mẹ à?” Tôi hỏi.
“Lão già dê đó, lúc bắt tay cứ bóp loạn cả tay mẹ lên, còn nói muốn ‘giao lưu’ nhiều hơn với mẹ, hẹn riêng mẹ đến một nơi nào đó để ‘tâm sự’.” Mẹ nói với giọng cực kỳ ghê tởm.
“Thế mẹ từ chối ông ta đi?”
“Từ chối? Haizz, trong tình huống đó, mẹ cũng không tiện làm mất mặt người ta.” Giọng mẹ chùng xuống.
“Vậy mẹ đồng ý rồi à? Rõ ràng là ông ta muốn giở trò quy tắc ngầm mà, mẹ không được mắc lừa đâu đấy.” Tôi nói với mẹ có chút căng thẳng.
“Nghĩ linh tinh gì thế, mẹ không đồng ý cũng không từ chối, cứ kéo dài thời gian thôi. Người ta là phó thị trưởng, mình không đắc tội nổi, phải làm sao?”
“Rồi sao nữa ạ?” Tôi hỏi.
“Rồi ông ta lại giả vờ nghiêm túc thôi. Loại người đó, thâm hiểm lắm.”
“Thế mẹ định làm thế nào?” Lòng tôi rất hoang mang.
“Nói đến chuyện này, con có nhớ ông chủ phòng gym mà mấy hôm trước con giới thiệu cho mẹ không?” Mẹ đột ngột chuyển chủ đề.
“Con nhớ ạ. Trần Mạnh Hùng, anh Hùng. Chẳng lẽ anh ấy cũng có mặt ở cuộc họp à?” Tôi nói.
“Đúng vậy, anh ta có ở đó. Lúc đó anh ta đang đứng gần đấy, thấy mẹ liếc nhìn mấy cái là liền đi tới.”
Giọng mẹ có phần nhẹ nhõm hơn.
“Rồi sao ạ? Dù là anh ấy cũng không đắc tội nổi với phó thị trưởng đâu nhỉ?” Tôi nói.
“Ai mà đắc tội nổi chứ. Nhưng anh ta đến thì không còn là chỉ có mẹ và lão Phan Trọng Bá nữa. Mẹ liền kiếm cớ, cố tình giới thiệu anh ta với ông phó thị trưởng, rồi nhân cơ hội chuồn đi, ha ha.” Mẹ che miệng cười khẽ.
“Thế thì anh ấy không ngượng chết à, ông phó thị trưởng chẳng lườm cho rách mắt.” Tôi thấy hơi thương cho ông anh mới quen này.
“Haizz, hết cách rồi. Khi nào có thời gian, con liên lạc với anh ta, mời anh ta đi ăn một bữa, coi như thay mẹ tạ lỗi.” Mẹ nói với giọng có chút áy náy.
“Vâng… cũng được ạ. Nhưng mà để bày tỏ lời xin lỗi thì có phải là chính chủ đến gặp mặt sẽ tốt hơn không ạ?” Tôi trầm ngâm nói.
“Nói linh tinh gì đấy! Mẹ quen ở một mình rồi, không đời nào đi tiếp xúc với đàn ông khác. Với lại, nuôi con lớn từng này rồi, nhờ con một việc nhỏ như vậy cũng không được à, đúng là nuôi ong tay áo.” Mẹ vừa nói vừa lấy tay chọc chọc vào đầu tôi.
“Hê hê~” Tôi rụt cổ lại. Tôi nghĩ đến chuyện ở công ty mẹ, người ta vẫn hay lén lút bàn tán về các mỹ nhân trong công ty, và mẹ tôi luôn là người đẹp số một không thể tranh cãi. Lại còn là giám đốc, mỗi năm đến ngày Quốc tế Phụ nữ, Valentine, bàn làm việc của mẹ lại ngập tràn hoa và quà. Nếu không phải mẹ tự mình từ chối, thì những vị trí như người dẫn chương trình cho tiệc cuối năm của công ty chắc chắn không đến lượt người khác.
Tại sao tôi lại biết những chuyện này ư? Trong danh bạ của tôi có không ít người vì muốn theo đuổi mẹ mà đã tìm ra số điện thoại của tôi.
Người ta vẫn thường nói, muốn tán đổ một cô gái, hãy chinh phục bạn thân của cô ấy. Muốn chinh phục một người phụ nữ, hãy chinh phục con của cô ấy.
Ví dụ cụ thể thì trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng nào đó có đấy thôi, câu chuyện về con gái nuôi của một ông trùm xã hội đen và một lão bán cá quèn.
“Cười cái gì mà cười, chỉ biết cười. Tuy con không gặp phải những chuyện này, nhưng sau này phải chú ý đấy, chốn công sở không giống như đại học đâu, không có nhiều công bằng và trong sáng như vậy. Mọi người ngoài việc muốn làm ít hưởng nhiều ra thì chỉ toàn là lừa lọc, đấu đá nhau thôi.”
Mẹ nói với vẻ nghiêm túc.
“Có nghiêm trọng đến thế không ạ? Con thì chưa cảm thấy gì, có lẽ vì con mới đi làm, mọi người đều đối xử với con khá tốt. Hơn nữa công việc của con là lập trình viên, chỉ cần hoàn thành chương trình, không có lỗi là xong, không có nhiều quan hệ xã giao phức tạp.” Tôi không mấy để tâm đến lời mẹ nói.
“Không có? Để mẹ ví dụ nhé. Có nhân viên cũ nào nhờ con giúp họ làm việc của họ không? Có người nào rõ ràng là việc của mình nhưng lại cứ phải gọi con làm cùng không? Còn có người, miệng thì nói không biết làm này, không biết làm kia, rồi giao việc cho con, nói ngon nói ngọt là ‘em xem giúp anh với’, cuối cùng công việc con làm, đến một lời cảm ơn cũng không có. Con có thói quen khóa màn hình máy tính mỗi khi rời đi không? Thậm chí chỉ đi vệ sinh một lúc cũng phải khóa, nếu không tài liệu, công việc trong máy của con đã bị người ta xem không biết bao nhiêu lần rồi.” Mẹ thấy vẻ mặt hời hợt của tôi, giọng điệu trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn có chút trách móc, làm tôi có cảm giác như hồi nhỏ học kém bị mẹ chỉ vào bài kiểm tra sai mà dạy dỗ một trận.
Bị mẹ nói một hồi, tôi bắt đầu nhớ lại những tình huống mình đã gặp ở chỗ làm. Hình như đúng là như vậy thật. Con bé vào công ty cùng đợt với tôi, suốt ngày ở đó làm nũng, nói em không biết làm gì cả, anh giúp em với, em mời anh uống trà sữa. Rồi tôi giúp nó, nhưng lần nào nó cũng quên mời.
Còn thói quen khóa máy tính, tôi hoàn toàn không có. Thường là cứ mở máy cả ngày. Nếu thật sự có người muốn động vào máy tính của tôi…
Tôi nhìn mẹ, mẹ nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của tôi, “Phụt~” một tiếng bật cười rồi nói:
“Thôi được rồi, nhìn bộ dạng của con kìa. Sau này nhớ là được. Chuyện công việc, tuy mẹ không giúp được con về mặt chuyên môn, nhưng về một số chuyện giao tiếp thì vẫn có thể chỉ bảo cho con đôi điều.” Nói xong mẹ dịu dàng nhìn tôi, còn đưa tay lên xoa đầu tôi.
Tôi không trả lời. Mẹ ở nhà, cũng như những lúc khác ở bên tôi, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Điều này cũng khiến tôi không có sự kính sợ nào đối với mẹ. Nhưng bây giờ tôi đã đi làm, đã thực sự bước vào xã hội, mới bắt đầu hiểu được sự khó khăn trong giao tiếp giữa người với người. Mỗi người giống như một quả trứng, luôn cố gắng hết sức để bảo vệ lớp vỏ của mình.
Còn mẹ thì sao? Mẹ ly hôn từ rất sớm, một mình nuôi tôi khôn lớn. Bây giờ tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về bố mình. Thậm chí lúc đó ông bà ngoại còn khuyên mẹ từ bỏ quyền nuôi tôi, như vậy mẹ có thể sống nhẹ nhàng hơn, tương lai cũng dễ dàng tìm được một người tốt. Tôi nghĩ nhiều người đều hiểu rằng, một người phụ nữ ly hôn mang theo con cái thì rất khó tìm được một nửa phù hợp. Nếu là con gái thì còn đỡ, còn là con trai thì dù điều kiện của mình có tốt đến đâu cũng đừng mong tìm được người phù hợp.
Nhưng mẹ nói, mẹ có thể từ bỏ mọi thứ, chỉ không thể từ bỏ tôi. Mẹ chỉ có thể mạnh mẽ.
Đằng sau sự mạnh mẽ đó là quá nhiều nỗi khổ tâm và áp lực. Một mình mẹ gánh vác trách nhiệm chăm sóc tôi và đối mặt với những chuyện phiền phức.
Mẹ có thể đã trải qua rất nhiều tình huống tương tự, chỉ là vì muốn bảo vệ tôi mà không nói cho tôi biết.
Giống như hôm nay mẹ đối mặt với lời đề nghị của ông phó thị trưởng, nội tâm mẹ mâu thuẫn, biết rõ rằng những rắc rối như vậy không thể dễ dàng từ chối, nhưng lại không muốn hy sinh nguyên tắc và quyền lợi của mình.
Và những chuyện như vậy, còn có bao nhiêu nữa?
Trước đây đã xảy ra bao nhiêu lần?
Hoa nở rực rỡ tuy thu hút người ta chiêm ngưỡng, nhưng đồng thời cũng sẽ có vô số ong bướm bay loạn xạ.
Và mẹ, trong tình huống hoàn toàn không biết gì về công việc của tôi, đã nói ra những vấn đề mà tôi đã gặp phải. Điều đó chứng tỏ mẹ đã quá quen thuộc với những chuyện này. Và cách duy nhất để quen thuộc, chỉ có thể là mẹ đã từng gặp phải không chỉ một lần.
Nhưng mẹ chưa bao giờ than phiền với tôi. Tôi có thể tưởng tượng được áp lực mà mẹ phải gánh chịu cũng như những nỗ lực mà mẹ đã làm để bảo vệ tôi. Đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ của mẹ, có thể là sự cô đơn, mệt mỏi và kiệt sức.
Vậy mà bây giờ, mẹ vẫn đang mỉm cười dịu dàng xoa đầu tôi.
Tôi tận hưởng cái xoa đầu của mẹ, trong lòng dâng lên rất nhiều sự tôn trọng dành cho mẹ, và cả trách nhiệm phải bảo vệ mẹ thật tốt.
Ting! Tiếng thông báo lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Ai thế? Nãy giờ cứ nhắn cho con mà con không xem à?” Mẹ hỏi.
Tôi liếc nhìn, thấy là cô gái kia. Lại nhìn sang người mẹ đang tò mò bên cạnh, tôi có chút hoảng hốt, vội tắt màn hình điện thoại và chuyển sang chế độ im lặng.
“À, không có gì đâu mẹ, đồng nghiệp nhắn tin thôi ạ.” Tôi nói với giọng hơi chột dạ.
“Con gái à? Ở đâu thế? Có xinh không? Bao nhiêu tuổi rồi?” Giọng mẹ mang theo sự phấn khích như một cô bé, mắt như có những vì sao lấp lánh, còn không ngừng nhích người lại gần tôi.
Tôi cũng theo đó mà lùi ra xa, tay đã chạm đến mép ghế sofa.
“Ờ… chắc là vậy~” Tôi nói năng hơi lộn xộn, không biết trả lời thế nào.
“Chà~ Không dễ dàng gì, cái đầu gỗ cuối cùng cũng thông suốt rồi, biết giao tiếp với con gái rồi đấy.”
“Hồi đại học bảo con dắt về cho mẹ một cô bạn gái, con cũng chẳng dắt về. Không biết bốn năm đó con làm cái gì nữa~” Mẹ giả vờ có chút trách móc.
“Ờ, chỉ là bạn bè bình thường thôi, mẹ đừng nghĩ lung tung, dắt về nhà cái gì ạ.” Tôi nói bừa để từ chối. Trong lòng thầm nghĩ, thực ra mẹ không biết, chính vì mẹ muốn biết chuyện tôi yêu đương hồi đại học nên tôi mới không dám yêu.
“Thôi được rồi, con cũng lớn rồi, cũng nên có không gian riêng. Mẹ bình thường bận tối mắt tối mũi, không có thời gian quản con đâu~” Mẹ dường như cố tình nói vậy.
Rung rung~ Tiếng rung vang lên. Chết tiệt, tắt tiếng mà quên tắt rung. May mà không phải thời cấp ba, nếu không cái điện thoại này phải một hai năm sau mới được gặp lại.
“Hừ hừ~ Thôi, không nói với con nữa, mẹ đi nghỉ đây, con cũng ngủ sớm đi~” Mẹ nói xong liền đứng dậy nhưng chưa quay người đi.
Tôi cũng đứng dậy theo. Hai mẹ con đột nhiên đứng đối mặt nhau. Làn hương thoang thoảng trên người mẹ, giống như một tấm lụa mỏng đang bay, nhẹ nhàng đậu lên người tôi. Tôi cúi đầu, nhìn thấy bộ ngực đầy đặn, căng tròn không hợp với tuổi tác của mẹ, dưới lớp áo ngủ, khẽ lộ ra một chút khe ngực. Tuy tôi không có ý nghĩ gì với mẹ, nhưng không biết tại sao, trong lòng dường như có thứ gì đó, không liên quan đến luân lý, không liên quan đến thân phận, đã bị lay động.
“Chắc phải cúp C chứ nhỉ? Mà dáng trông cũng đẹp nữa.” Tôi nuốt nước bọt, thầm nghĩ, tuy mình đã độc thân hai mươi hai năm, nhưng với kinh nghiệm xem phim người lớn vô số, cũng có thể đoán được kích cỡ của mẹ.
Dù suy nghĩ miên man, nhưng tình huống này chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
“Ui~ giật cả mình. À đúng rồi, con đứng thẳng lên, để mẹ xem con cao bao nhiêu rồi.” Mẹ vịn vào cánh tay tôi, bảo tôi đứng thẳng, rồi tự mình dùng tay đo từ đỉnh đầu, duỗi thẳng ra phía trước, chạm vào mắt tôi.
“A, mẹ chọc vào mắt con rồi~” Tôi theo bản năng lùi lại.
“Mẹ 1m70, con cũng chỉ cao hơn mẹ một chút, chắc 1m75 nhỉ?” Mẹ nói.
“Chắc tầm đó ạ~” Tôi ước chừng. Chiều cao này của tôi thực ra cũng chỉ là chiều cao trung bình của đa số con trai.
“Ừm, tuy không thấp, nhưng con trai cao tầm này cũng nhiều. Mà tay chân con lại khẳng khiu thế này, khó làm con gái chú ý lắm, phải tập tành đi thôi.”
“Các cụ bảo, 23 tuổi, xương còn dài ra. Con bây giờ vẫn còn cơ hội đấy. Nhân lúc mới đi làm chưa có nhiều việc, mau tìm một phòng gym nào đó tập luyện đi. Dạo này mẹ mua cho con ít đồ ăn tăng chiều cao, mà nói đi cũng phải nói lại, trước đây con cũng ăn không ít, sao vẫn không cao lên nhỉ? Hay đây là chiều cao sau khi đã cao hết cỡ rồi?” Mẹ vừa véo véo cánh tay, nắn nắn vai tôi, vừa lẩm bẩm một mình.
“Ơ, con đã xem mấy phòng gym gần đây rồi mẹ ạ. Thẻ cũng đã làm rồi, mai liên lạc với anh Hùng hỏi han mấy người chuyên nghiệp.” Nghe mẹ nhắc đến chuyện tập gym, tôi liền nghĩ đến ông chủ phòng gym tên Mạnh Hùng mà tôi mới quen mấy hôm nay. Anh ấy chắc chắn hiểu rõ hơn.
“Ừ, được đấy. Vừa hay con mời người ta ăn một bữa. Cái thẻ này con làm cũng đúng lúc. Con là khách hàng của anh ta, lại thêm việc cảm ơn nữa thì cũng không cần tốn tiền chuẩn bị quà cáp gì nhiều. Cứ coi như thay mẹ xin lỗi, lại còn mang tiền đến cho anh ta.”
Mẹ tôi rõ ràng nghĩ sâu xa hơn tôi, một thằng nhóc mới ra đời.
“A đúng rồi, vừa khéo quá mẹ ơi, thế này chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao. Sao con lại không nghĩ ra nhỉ, mẹ vẫn là siêu nhất.” Tôi một mặt ngưỡng mộ trí tuệ của mẹ, mặt khác, tuy tôi không nghĩ ra nhưng nịnh nọt thêm vài câu thì tôi vẫn làm được. Hơn nữa mẹ bình thường cũng không muốn tiếp xúc riêng với đàn ông.
“Con còn phải học nhiều lắm~ chàng trai trẻ~ Thôi mau về phòng đi~” Mẹ vỗ vỗ vào lồng ngực hơi mỏng của tôi, rồi quay người về phòng.
Tôi nhìn theo bóng lưng yêu kiều của mẹ, ngẩn người một lúc rồi cũng trở về phòng mình.
Rung rung~ Tiếng rung của điện thoại lại vang lên.
Tôi nằm trên giường, hai chân vắt vẻo bên mép giường, mở giao diện trò chuyện.
“Em hỏi anh một chuyện được không?”
“Anh đang bận à? /icon nghi vấn/”
“Chắc không phải là không muốn nói chuyện với em đấy chứ? /bĩu môi/ /bĩu môi/”
Dưới tin nhắn thoại là ba tin nhắn mới này.
“Không đâu, lúc nãy anh nói chuyện với mẹ một lúc, không xem điện thoại, xin lỗi em nhé.” Tôi trả lời.
“À, ra là vậy.”
“Có chuyện gì em cứ hỏi đi.” Tôi trả lời, thực ra trong lòng cũng khá mong đợi.
“Anh có biết cách chuyển dữ liệu điện thoại không?”
“Điện thoại cũ của em bị trộm làm hỏng mất rồi, em mới mua cái mới trên mạng, vừa mới nhận được. Anh có thời gian giúp em chuyển dữ liệu sang máy mới được không?”
“/icon dễ thương/”
Tôi nhìn mấy tin nhắn cô ấy gửi, phía sau còn kèm theo sticker dễ thương, như thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp đầy mong đợi của cô ấy.
Không chỉ vậy, cuối cùng thì cái tài lẻ vọc vạch thiết bị điện tử bao nhiêu năm nay của tôi cũng có thể giúp ích cho sự nghiệp tình yêu của mình rồi. Trời ơi, cuối cùng Người cũng đã mở đôi mắt vàng 24K của mình ra rồi!!!
“Được chứ, chuyện này anh làm rồi. Hơi lằng nhằng một chút, phải dùng máy tính. Khi nào em có thời gian?”
Tôi trả lời.
“Ừm… có phiền lắm không ạ? Mai cuối tuần rồi, mai anh qua nhà em nhé, tiện thể em nấu cơm cho anh ăn.”
“Ok, vậy mai anh mang máy tính qua.”
“Vâng ạ, phiền anh quá /icon dễ thương/ /icon dễ thương/”
“Không sao không sao~”
Sau khi nói chuyện thêm một lúc nữa, tôi tắt điện thoại, hai tay đan vào nhau đặt sau gáy, cười hì hì. Thực ra chuyện chuyển dữ liệu này ai cũng biết, tự mình cũng có thể làm được. Nhưng người đẹp đã nhờ vả rồi, sao có thể từ chối được chứ?
Sao có thể nói là em tự làm được đi?
Đương nhiên là phải tạo cơ hội cho mình thể hiện rồi. Nhân tiện nói rằng việc này không hề đơn giản, để cái ơn này nó lớn hơn một chút, như vậy sau này chẳng phải sẽ có thêm cơ hội giao lưu sao?
Tôi cũng không biết từ khi nào mình lại trở nên thông minh như vậy. Nhưng cũng đến lúc phải thông suốt rồi. Tuy ai gặp tôi và mẹ cũng đều bóng gió nói rằng tôi không được thừa hưởng gen ngoại hình ưu tú của mẹ, tôi cũng thừa nhận sự thật này, nhưng ít ra cũng phải thừa hưởng được chút gì đó từ mẹ chứ nhỉ?
Trí thông minh của mẹ ư?
Tôi nghĩ là có thể.
Khụ khụ, một luồng khí trong cổ họng khiến tôi ho sặc sụa, đồng thời cũng cắt ngang nụ cười ngớ ngẩn của tôi. Tiếng ho vừa dứt, tôi đột nhiên cảm thấy hơi yên tĩnh, liền suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
…
Thực ra chuyện tập luyện mà mẹ nói tôi đã để ý rồi. Ngay thứ Bảy tuần trước, sau khi tan làm, tôi định đi xem mấy phòng gym gần nhà và công ty, chuẩn bị tìm một chỗ làm thẻ để tập. Nghiên cứu bản đồ, tôi phát hiện có một nơi tên là “Phòng Gym Hùng Mạnh”, vị trí lại ngay trên đường từ nhà tôi đến công ty.
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định đến xem thử trước. Nếu được thì sau này tan làm có thể đến phòng gym tập tành một lúc rồi mới về nhà.
Tôi đạp xe đạp theo định vị đến nơi. Chỗ này khá lớn, tầng hai treo tấm biển “Phòng Gym Hùng Mạnh tầng 2”, còn tầng một là một cửa hàng bán thiết bị thể thao, bao gồm cả quần áo, giày dép. Tôi thầm nghĩ vừa hay, lên xem phòng gym tầng hai trước, rồi xuống tầng một xem đồ sau.
Tôi lên tầng hai, vừa vào cửa đã thấy thiết bị ở đây khá đầy đủ, người cũng không đông lắm. Một cô bé ở quầy lễ tân thấy tôi đang ngó nghiêng ở cửa, vội vàng mở cửa cho tôi vào.
“Chào anh, anh cần gì ạ?”
“À không, anh chỉ đến xem thôi, muốn hỏi một chút về phòng gym.”
“Dạ vâng, để em giới thiệu cho anh, bên em làm thẻ thì…”
“Anh đền điện thoại cho tôi!!”
Ngay lúc cô bé lễ tân đang định giới thiệu cho tôi, một giọng nói có phần nũng nịu nhưng rất tức giận vang lên, khiến cả tôi, cô bé lễ tân và một vài người đang tập luyện phải quay đầu nhìn.
Một cô gái mặc đồ thể thao bó sát, vóc dáng chuẩn, tóc hơi xoăn đang túm lấy áo một người đàn ông. Gã đàn ông vừa né tránh một cách khó chịu, vừa giằng áo của mình ra để cô gái buông tay. Nhưng cô gái túm rất chặt, thậm chí còn cuộn cả vạt áo của gã vào lòng bàn tay.
Tôi và cô bé lễ tân vội ngừng nói chuyện, đi về phía hai người họ. Những người khác thì hoặc là không quan tâm, hoặc có vẻ cũng muốn đến xem nhưng thấy cô lễ tân và tôi đã đi tới nên lại tiếp tục tập luyện.
Tôi đến gần hơn, nhìn rõ bộ dạng của hai người đang “giằng co” này.
Cô gái mặc đồ thể thao này cao ngang ngửa tôi, mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt. Thân hình thon thả nhưng không gầy gò, vai ngang, ngực đầy đặn, eo thon, hông căng tròn, dưới lớp quần áo bó sát trông rất khỏe khoắn và năng động.
Và cô ấy trông rất xinh, dù bây giờ mặt cô ấy đang căng lên vì tức giận, lông mày cũng nhíu chặt lại, nhưng khuôn mặt trắng như ngọc, mày mắt như tranh vẽ. Ngay cả khi tức giận cũng mang lại cảm giác của một người đẹp dịu dàng, khiến người ta chỉ muốn bảo vệ chứ không nỡ bắt nạt.
Chắc hẳn đa số đàn ông đều thích kiểu này, trông thì yếu đuối mỏng manh, mà thân hình lại đẹp miễn chê, nhìn là biết kiểu người khiến người ta rất muốn chinh phục.
Người đàn ông bị cô ấy túm áo cao khoảng một mét tám, trông khá đô con, chỉ có đôi mắt hơi nhỏ, trông có phần gian xảo.
“Anh đền điện thoại cho tôi!!” Cô gái lặp lại yêu cầu của mình.
“Làm sao, sao tôi phải đền điện thoại cho cô, có liên quan gì đến tôi không?” Gã đô con cãi lại.
“Chính anh làm hỏng, lúc nãy anh va vào làm rơi điện thoại của tôi, nhặt lên đã thành ra thế này rồi. Anh xem, không bật lên được nữa.” Cô gái vừa nói vừa giơ chiếc điện thoại trong tay kia lên, bấm mạnh mấy lần vào nút nguồn, màn hình không có phản ứng gì. Lúc này tôi mới để ý đến chiếc điện thoại trong tay cô gái, và cả những khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
“Ai biết có phải hết pin không, cô cầm cái điện thoại hết pin đến đây ăn vạ tôi à.” Gã bị túm áo đột nhiên nói với giọng hung dữ.
“Tôi… tôi… ai ăn vạ anh chứ, chính anh lúc nãy làm rơi, có camera giám sát, không tin thì chúng ta xem lại camera!!” Giọng cô gái cũng cao lên vì tức giận.
Tôi đứng bên cạnh xem, dường như đã hiểu ra chuyện gì. Vừa định lên tiếng thì phía sau vang lên một giọng nói đầy uy lực.
Tôi quay lại nhìn, thấy cô bé lễ tân không biết đã đi đâu mất, đang đi cùng một người anh mặc áo ba lỗ thể thao, thân hình cực kỳ vạm vỡ, cơ bắp rõ nét, trông rất đàng hoàng.
Khi anh ta đến gần, tôi mới quan sát kỹ. Người đàn ông này cao khoảng 1m85, thân hình đúng là rất vạm vỡ, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ trầm ổn và chín chắn, chỉ là bây giờ lông mày anh ta cũng nhíu lại giống như cô gái kia.
“Chắc là người quản lý, hoặc là chủ ở đây rồi.” Tôi thấy cô bé lễ tân đi sau anh ta, từ lúc anh ta đến, cô bé cứ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái.
“Xem ra kiểu đàn ông này đúng là có sức hút thật.” Tôi thầm quyết định mình cũng phải trở thành người như vậy.
“Có chuyện gì vậy hai vị, tôi là chủ ở đây, có chuyện gì cứ nói với tôi, chúng ta đừng cãi nhau. Cô Thanh Lan cũng là khách quen rồi, buông tay ra trước đã, có gì từ từ nói chuyện.” Người đàn ông nói với giọng thương lượng.
Cô gái thấy vậy cũng buông tay khỏi áo người đàn ông. Gã mắt hí nhân cơ hội chỉnh lại cái áo ba lỗ của mình, còn lẩm bẩm một câu: “Suýt nữa thì rách áo tôi rồi~”
“Anh Hùng, chuyện là thế này, lúc nãy em đang đứng đây xem điện thoại, người này đi qua không nhìn, va vào làm rơi điện thoại của em, em nhặt lên thì không mở được nữa.” Cô gái vừa nói vừa giơ điện thoại lên lặp lại động tác mở máy, điện thoại vẫn không có phản ứng.
“Tại tôi à, tại tôi à, ai bảo cô đứng ở khu tập luyện mà nghịch điện thoại, tôi còn nói là cô không nhìn thấy tôi đấy chứ, xì~”
Gã mắt hí cãi cùn.
“Anh!!!” Cô gái chỉ vào mặt gã, tức đến không nói nên lời.
Ông chủ tên Hùng thấy vậy liền bước vào giữa hai người, cầm lấy điện thoại tự mình thử, thấy không được, liền nói với gã mắt hí: “Anh bạn này chắc là khách mới đến không lâu nhỉ. Anh xem chuyện này, có thể cùng tập luyện trong một phòng gym, đều có chung sở thích rèn luyện sức khỏe, đều là duyên phận cả. Hai vị bình tĩnh lại đã, bình tĩnh lại đã. Chuyện thì tôi cũng nắm được sơ qua rồi, chúng ta đừng làm căng thẳng quan hệ, hòa khí một chút đi~ Em Thanh Lan cũng vậy, đừng nóng vội, em cũng là bạn cũ của anh rồi, chúng ta giải quyết sự việc trước, đừng tức giận.” Anh Hùng đứng giữa hai người hòa giải, thấy vẻ mặt cả hai đã dịu đi, liền nói tiếp.
“Anh bạn, tôi xem rồi, cái điện thoại này đúng là không mở được. Dù là vô ý hay cố ý, đàn ông chúng ta phải có trách nhiệm. Anh nói có đúng không?”
Gã mắt hí vừa nghe vậy, lập tức định phản bác, nhưng chưa kịp nói thì anh Hùng đã ngăn lại.
“Tôi chưa nói xong mà anh bạn. Chúng ta thế này nhé, cái điện thoại này, chúng ta cùng mang ra cửa hàng điện thoại gần đây xem có sửa được không. Biết đâu chỉ là vấn đề nhỏ thôi? Tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết. Nếu vấn đề không lớn, chuyện này coi như của tôi, coi như tôi mời anh bạn một bữa cơm. Nhưng nếu nó hỏng thật, thì không còn gì để nói, chúng ta phải làm sao thì làm vậy. Anh thấy thế nào?”
Gã mắt hí thấy vậy cũng hết cách, đành đồng ý, chỉ nói là cửa hàng điện thoại để gã tìm.
Tôi cũng nghĩ vậy, ông chủ này và cô gái tên Thanh Lan này đã quen biết từ trước. Lỡ đâu họ muốn trả thù, chặt chém gã một phen để làm cô nàng kia vui thì sao?
Ngay lúc họ nói xong, chuẩn bị ra ngoài, tôi xen vào một câu: “Cái đó, hay là đưa điện thoại cho tôi xem thử, được không ạ?”
Tám con mắt của bốn người đều đồng loạt đổ dồn về phía tôi, nhìn đến nỗi tôi cũng thấy hơi phát hoảng.
“Anh bạn biết sửa điện thoại à?” Anh Hùng hỏi.
“Em là lập trình viên, bình thường cũng hay vọc vạch mấy thứ điện thoại máy tính này. Nếu được thì để em xem trước, biết đâu lại mở được máy. Nếu không được thì hai người hãy mang ra tiệm sửa.”
“Tốt quá anh bạn, để cậu ấy xem trước đi ông chủ.” Người lên tiếng đầu tiên là gã mắt hí. Cũng phải thôi, nếu tôi thực sự sửa được thì gã chẳng phải sẽ đỡ phiền phức sao.
Anh Hùng nhìn Thanh Lan, Thanh Lan cũng gật đầu, rồi nhìn tôi với ánh mắt có chút lấp lánh. Anh Hùng liền đưa điện thoại cho tôi.
Tôi nhận lấy điện thoại rồi nói: “Có máy tính không ạ? Và một sợi cáp sạc cho iPhone.”
“Máy tính ở quầy lễ tân là được, cáp sạc có ạ.” Người trả lời tôi là cô bé lễ tân.
Tôi và mấy người họ cùng đi đến quầy lễ tân.
Thực ra lúc đó trong lòng tôi cũng không chắc chắn lắm. Lỡ nó hỏng thật thì sao? Nhưng rồi lại nghĩ, dù sao cũng chẳng sao, hỏng cũng không phải việc của mình, lại có camera giám sát, mình có thể phủi sạch trách nhiệm.
Thế là tôi cắm điện thoại vào cáp, thao tác một hồi lung tung, bấm loạn xạ vào nút nguồn và nút tăng giảm âm lượng. Chuyện mèo mù vớ cá rán cuối cùng cũng đã xảy ra.
Màn hình điện thoại sáng lên, và đang ở trạng thái khởi động bình thường. Logo quả táo khuyết hiện ra trên màn hình.
“Ây!!” Bốn người xung quanh đều không nhịn được mà kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Được rồi, được rồi, thật sự được rồi~~” Cô gái tên Thanh Lan vui sướng đến mức nhảy cẫng lên. Gã mắt hí cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh Hùng mỉm cười, cô bé lễ tân bên cạnh cũng chia cho tôi một chút ánh mắt sùng bái của cô ấy.
“Em xem được chưa?” Tôi đưa điện thoại cho Thanh Lan. Thanh Lan vui vẻ dùng hai tay nhận lấy, mở khóa, rồi lướt lướt, thấy không có vấn đề gì.
“Được rồi, được rồi, cảm ơn anh nhiều lắm~” Thanh Lan tặng tôi một nụ cười ngọt ngào.
“Cảm ơn anh bạn nhé, hôm nào mời cậu đi ăn~” Gã mắt hí đưa tay ra bắt tay tôi.
“Giỏi lắm anh bạn, hôm nay may mà có cậu~” Anh Hùng vỗ vỗ vai tôi.
“Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi. Dòng điện thoại này nó thế, dùng thì mượt nhưng mà đỏng đảnh lắm, động một tí là treo máy, tắt nguồn. Lúc nãy chắc là bị rơi nên nó treo máy thôi.” Tôi giải thích.
“Ơ? Màn hình sao lại vỡ thế này?” Thanh Lan đang cầm ngang điện thoại trong tay, xoay các góc độ để xem màn hình.
“Để tôi xem.” Tôi lấy lại điện thoại, xoay một góc khác, cũng phát hiện màn hình có một vết nứt lớn.
“Đúng là vỡ rồi.”
“Chắc không phải là miếng dán màn hình chứ?” Gã mắt hí vội vàng giật lấy điện thoại xem, đồng thời nói một cách dè dặt.
“Không phải đâu, điện thoại của em không dán màn hình.” Thanh Lan nói.
“Á~ Thế tôi vẫn phải đền tiền à~~!” Lời nói của Thanh Lan đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của gã mắt hí.
“Ha ha, anh bạn à, cái này thì hết cách rồi. Nhưng dù sao cũng tốt hơn là mang ra tiệm. Thôi thì, mọi người đều là bạn bè, cứ tùy tình hình mà đền một ít là được rồi.” Anh Hùng khoác vai gã mắt hí nói.
“Haizz, được rồi~” Gã mắt hí cũng đành chấp nhận. Anh Hùng cũng đang giúp gã mắt hí thương lượng với Thanh Lan.
Trong lòng tôi thực sự nể phục ông chủ này. Tuy kết quả cuối cùng không thay đổi, gã mắt hí vẫn phải đền tiền, nhưng nhìn mọi người bây giờ đang hòa thuận thương lượng, thực sự cảm thấy cảnh tượng sắp đánh nhau lúc nãy như là giả vậy.
Cuối cùng sau khi gã mắt hí đền tiền rồi đi, mọi chuyện kết thúc.
“Này anh bạn trẻ, cậu đến làm thẻ à?” Sau khi tiễn gã mắt hí đi, anh Hùng nói với tôi.
“À, em xem trước thôi ạ, tìm hiểu tình hình, lần này chưa làm thẻ vội.” Tôi nói. Dù lần này tôi không định làm thẻ, nhưng vì biểu hiện của ông chủ này, trong lòng tôi đã có chút thiện cảm với nơi này, hơn nữa ở đây cũng rất phù hợp.
Vẻ mặt của anh Hùng không hề thay đổi vì tôi không làm thẻ, vẫn là dáng vẻ của một người anh hòa nhã: “Ây~ làm hay không cũng được, dù sao thì anh cũng kết bạn với cậu rồi. Mua bán không thành thì tình nghĩa còn đó mà. Này, cầm lấy. Tiện thể kết bạn luôn.” Anh Hùng một tay mở điện thoại, đưa mã QR của mình cho tôi, tay kia thuận tay lấy một đôi bảo vệ cổ tay trông khá chất lượng từ quầy lễ tân đưa cho tôi.
“Cảm ơn ông chủ,” tôi nhận đồ, tiện thể kết bạn luôn.
“Đừng gọi ông chủ nữa, anh tên là Trần Mạnh Hùng, gọi anh một tiếng anh Hùng là được rồi.” Anh Hùng nói.
“Vâng ạ, anh Hùng. Em tên là Hoàng An.” Tôi nói.
Lại nói chuyện phiếm với anh Hùng vài câu, anh Hùng có điện thoại nên vẫy tay chào tôi rồi đi. Tôi cũng chuẩn bị quay người rời đi.
“Chờ một chút bạn ơi.” Một giọng nói ngọt ngào, dịu dàng vang lên bên tai tôi.
Tôi quay đầu lại, thấy là cô gái tên Thanh Lan, đang mỉm cười nhìn thẳng vào tôi.
“Lúc nãy cảm ơn anh nhé, anh đẹp trai~” Chưa kịp để tôi nói, cô ấy đã lên tiếng.
“Không có gì đâu, em cũng chẳng giúp được gì nhiều.” Tôi giả vờ khiêm tốn.
“Đâu có, anh giúp em giải quyết một vấn đề lớn đấy~” Giọng Thanh Lan trở nên có chút ngượng ngùng.
“Kết bạn làm quen nhé anh đẹp trai~” cô ấy lại nói.
“À… được~” Tôi không hiểu sao lại trả lời một cách lắp bắp. Thật tình thì cái kiểu gọi “anh đẹp trai” này, tôi chỉ từng nghe ở mấy bà chủ cửa hàng quần áo thôi.
“Lát nữa em có chút việc, hôm khác em mời anh ăn cơm được không?” Thanh Lan nói với tôi một cách ngọt ngào. Tôi chỉ cảm thấy một làn gió ấm áp đang từ từ bao bọc lấy mình.
“Được~” tôi đáp.
“Vậy liên lạc qua Facebook nhé~” Cô ấy giơ chiếc điện thoại trong tay lên ra hiệu với tôi.
“Ừ được, anh về trước đây~” Tôi nói với cô ấy.
Rời khỏi phòng gym, tim tôi không hiểu sao vẫn đập thình thịch.
Tôi nghĩ rất có thể mình sẽ tập ở phòng gym này rồi.
Truyện sex
- Truyện sex có ảnh
- Người chuyển giới
- Cuckold
- Truyện dâm hiệp
- Truyện dịch
- Truyện Femdom
- Truyện les
- Truyện Loli
- Truyện ma quỷ
- Truyện NTR
- Truyện sắc hiệp
- Truyện cổ trang
- Truyện BDSM
- Trao đổi vợ chồng
- Người và thú
- Nhân viên công sở
- Nhìn lén
- Nói chuyện khiêu dâm
- Nứng lồn
- Ông ăn chả bà ăn nem
- Some
- Tâm sự bạn đọc
- Thầy đụ trò
- Thuốc kích dục
- Truyện sex bạo dâm
- Truyện sex có thật
- Truyện sex ở nhà trọ
- Truyện sex phá trinh
- Truyện sex tống tình
- Truyện sex về ngày Noel
- Truyện teen
- Truyện Tết
- Truyện tiên hiệp
- Truyện xã hội
- Truyện xuyên không
- Vợ chồng
- Truyện sex nhẹ nhàng
- Truyện sex ngoại tình
- Truyện sex nặng
- Truyện sex cô giáo
- Truyện sex cưỡng dâm
- Truyện sex diễn viên
- Truyện sex hạng nặng
- Truyện sex hay
- Truyện sex hiếp dâm
- Truyện sex học sinh
- Truyện sex khổ dâm
- Truyện sex loạn luân
- Truyện sex mạnh
- Vừa làm tình vừa khẩu dâm
- Bác sĩ y tá
- Địt con nuôi
- Đụ bà
- Đụ bạn của con
- Đụ bạn của người yêu
- Đụ bạn gái
- Đụ bạn vợ
- Đụ cave
- Đụ cháu gái
- Đụ chị gái
- Đụ chồng bạn
- Dùng sextoys
- Dâm thư trung quốc
- Cứu NET
- Bạn bè
- Bỏ nhà đi bụi
- Bố chồng nàng dâu
- Bố đụ con gái
- Cha dượng đụ con riêng
- Chat sex
- Chăn rau
- Chị dâu em rể
- Chuốc thuốc mê
- Con gái thủ dâm
- Đụ công khai
- Đụ dì
- Đụ tập thể
- Đụ thím
- Đụ thư ký
- Đụ vợ bạn
- Đụ với hàng xóm
- Gái vú to
- Không mặc quần lót khi ra đường
- Kinh nghiệm làm tình
- Làm tình lúc sáng sớm
- Làm tình với chị vợ
- Đụ người yêu của bạn
- Đụ người yêu cũ
- Đụ mẹ vợ
- Đụ em dâu
- Đụ em gái
- Đụ em họ
- Đụ em vợ
- Đụ giúp việc
- Đụ khách hàng
- Đụ lỗ đít
- Đụ máy bay
- Đụ mẹ bạn
- Đụ mẹ ruột
- Làm tình với đồng nghiệp
- Việt Kiều
- Đụ gái dâm & gái xinh
- Tình một đêm
- Sex vụng trộm
- Sex tour
- Già dâm dê
- Gái có con
- Gái có bầu
- Sex bắt cóc
- Sex mát xa
- Sex cổ tích
- Harem & hậu cung
- Đụ con dâu
- Sex huấn luyện
- Sugar baby
- Đụ gái nước ngoài
- Gangbang
- Đụ vợ sếp
- Sex kinh dị
- Đụ mẹ kế
- Mạt thế, tận thế
- Đô thị
- Khoa huyễn, huyền huyễn
- Võng du
- Quan trường
- Ngôn tình
- Ngược
- Sủng
