Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mẹ Tôi Đi Tập Gym

Chương 4



“Reng reng reng~ reng reng reng~”

Tôi lại tắt chuông báo thức một cách quen thuộc, rồi dùng đầu để kéo cả cơ thể dậy một cách khó khăn. Hỏi tại sao ư?

Vì tay, chân và cả bụng của tôi bây giờ đều đau nhức. Giờ đây ngay cả cười tôi cũng thấy khó khăn.

Thứ Ba rồi. Tuần trước, tức là không lâu sau kỳ nghỉ lễ, tôi đã bắt đầu kế hoạch tập luyện mới. Dù anh Hùng nói với tôi là nên tập cách ngày, nhưng tôi vẫn ngày nào cũng đến. Mẹ thì ngoài hôm đi cùng tôi ra, những ngày còn lại đều không đến.

Tôi lắc lắc đầu, nhìn trời bên ngoài. Buổi sáng vốn dĩ nên là nắng đẹp, giờ lại mây đen kịt, loáng thoáng nghe thấy vài tiếng ve kêu khàn khàn, như thể đang dốc hết sức lực cuối cùng để cảnh báo.

Tôi nghĩ đến dự án tuần trước hình như chưa làm xong, không lẽ hôm nay họp đầu tuần sẽ bị mắng?

Đến công ty, họp cũng xong. Tâm trạng vốn nặng trĩu của tôi, vì không bị mắng, đã nhẹ nhõm đi một chút.

Buổi chiều, lúc tôi đang bận gõ code, điện thoại rung lên mấy lần. Tôi xem tin nhắn, là của Lý Mập ở công ty mẹ tôi. Anh chàng này là cấp dưới và cũng là một trong những người theo đuổi mẹ tôi một cách trung thành. Anh ta họ Lý, người mập mạp, nên tôi gọi là Lý Mập.

Anh chàng này trạc tuổi tôi và còn học cùng trường đại học với tôi (chuyện này sau này mới biết). Anh ta không biết từ đâu biết tôi là con trai của vị sếp mà anh ta ngưỡng mộ, rồi mặt dày xin số của tôi. Tôi cũng không để tâm, thêm bạn thì thêm, dù sao loại người này cũng không chỉ có mình anh ta, hơn nữa tuổi tác cách biệt, anh ta và mẹ tôi cũng không thể nào.

“Anh An ơi~ Sếp Diễm có phải đến tuổi mãn kinh rồi không?”

“Anh xem này, anh xem này, mắng chúng em một trận.”

“[Tin nhắn video]”

“Anh giúp một tay đi, làm cho sếp bà nguôi giận, nếu không thì trời ở phòng ban chúng em còn đáng sợ hơn cả trời bên ngoài bây giờ nữa/khóc”

Tôi khẽ cười một tiếng, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh mở tin nhắn video.

“Các người xem lại xem mình đã làm ra cái thứ gì!” Vừa mở ra đã là tiếng mẹ tôi mắng người. Dù giọng không lớn, thậm chí nghe rất bình tĩnh, nhưng mỗi một chữ đều cảm giác như đã được tích tụ từ rất lâu rồi mới bung ra, cái cảm giác như một cơn cuồng phong dữ dội đè người ta không đứng dậy nổi.

“Số liệu đơn giản như vậy cũng có thể làm sai, có biết số liệu của chúng ta liên quan đến chiến lược phát triển của công ty không!”

“Tiểu Vương, việc này là cậu phụ trách, cậu nói cho tôi nghe xem, nếu không nói ra được một hai ba, thì cậu sẽ không bao giờ phải phụ trách nữa.” Giọng mẹ lạnh lùng và nghiêm túc.

Người được gọi là Tiểu Vương run rẩy đứng dậy, video kết thúc ở đó.

Góc quay là lén, chắc là Lý Mập ngồi ở cuối phòng, dùng điện thoại quay trộm. Tôi chỉ có thể thấy lúc mẹ nói chuyện, bàn tay cầm tập tài liệu và cánh tay đã xắn tay áo lên.

Tôi trả lời anh ta: “Tự lo cho thân đi, tôi biết làm sao được, chuyện công ty các người thì các người tự chịu trách nhiệm. Hơn nữa, đám vô tích sự các người làm mẹ tôi tức giận như vậy, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đấy.”

“Đừng mà anh~ không phải em làm, em nào dám làm sếp Diễm, tiên nữ Diễm tức giận chứ.” Lý Mập trả lời rất nhanh.

“Vậy thì cậu cứ nói mấy chữ cuối cùng đó với bà ấy đi, biết đâu bà ấy sẽ không giận nữa.” tôi trêu anh ta.

“Sticker: Cút!” Lý Mập trả lời tôi như vậy.

Tôi tắt điện thoại, rửa mặt, nhìn trời bên ngoài, vẫn âm u, như thể ai đó đã bôi một lớp tro lên trời, trong tro còn pha thêm chút mực đen.

Xem ra không phải là vấn đề của tôi, hóa ra là bên Lý Mập sắp toang, ha ha. Tôi cười một tiếng, quay lại tiếp tục chiến đấu với Bug.

Đến giờ tan làm, không biết bà mưa này có biết lịch làm việc của dân công sở không, nín cả ngày, cứ phải đến lúc tan làm mới mưa. Mấy đồng nghiệp không mang ô bị ướt thảm hại.

Nhưng tôi thì không cần. Ngồi trong văn phòng một lúc, mẹ tôi đã đến đón tôi cùng về nhà, phòng gym cũng không đến nữa.

Ăn tối xong, tôi tìm một chiếc ghế bập bênh, thong dong nằm bên cửa sổ, ngắm nhìn cơn mưa như trút nước, những giọt mưa đập vào cửa sổ, phát ra những tiếng động trầm đục, như thể thiên nhiên đang kể một câu chuyện buồn.

Cơn mưa này, như những giọt nước mắt vô tận, từ trời rơi xuống, tưới lên mặt đất. Cảnh vật ngoài cửa sổ mờ ảo và bí ẩn, như được bao phủ bởi một lớp màn mỏng, tạo cảm giác như ở một thế giới khác.

Màn đêm buông xuống, bức màn đen của bầu trời che đi những vì sao lấp lánh, chỉ còn lại những ánh đèn le lói trong mưa.

Những ánh đèn đó dường như là hy vọng trong màn đêm này, chỉ lối cho người đi đường về nhà.

Những người trong mưa, cầm ô, vội vã qua lại trên các con phố, dường như đều đang vội vã tìm một bến đỗ tránh gió.

Tôi lặng lẽ nằm trên ghế bập bênh, không hiểu sao, cứ cảm thấy cơn mưa lớn trước mắt, như đang kể lại nỗi buồn không thể nói thành lời trong lòng tôi.

Đã nhớ ra điều gì?

Những chuyện cũ không muốn nhớ lại, giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, tí tách rơi vào lòng tôi.

Tôi nắm chặt tay vịn của chiếc ghế bập bênh, cố gắng để những ký ức không còn rõ nét nữa.

Nhưng, những ngày tháng đau khổ đó, như thể mới hôm qua, sống động đến thế, đau nhói đến thế.

Nhớ lại buổi chiều cô đơn đó, tôi đứng trên đường, nhìn người khác gia đình đoàn tụ, còn tôi chỉ có một mình.

Nhớ lại đêm yên tĩnh đó, tôi trốn trong góc, nghe tiếng cười nói của nhà người khác, còn tôi chỉ có thể nuốt nước mắt.

Nhớ lại lớp học tàn nhẫn đó, tôi ngồi trong góc, chịu đựng sự chế nhạo và cô lập của người khác, bị gọi là đứa con hoang, đứa không có cha, mà tôi không thể nói gì.

Mọi thứ trong mưa đều trở nên mờ ảo, như được khoác lên một lớp màn mỏng. Những tòa nhà cao tầng ở xa, những hàng cây ở gần, đều bị nước mưa nhấn chìm.

Nhưng tôi không bị nhấn chìm thành một đứa trẻ hư hỏng. Tôi lạc quan, vui vẻ, không chỉ vì tôi là một đứa trẻ mạnh mẽ, mà còn vì tôi có người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.

Mẹ không chỉ dựa vào năng lực của mình để ngồi lên vị trí giám đốc, mà còn một mình nuôi tôi lớn. Trong thời gian đó, mẹ đã từ chối không biết bao nhiêu sự giúp đỡ mang ý đồ khác.

“Nghĩ gì thế? Con yêu của mẹ~” Giọng nói dịu dàng của mẹ vang lên từ phía sau tôi, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi. Tôi không quay đầu lại, nhưng cảm nhận được một luồng gió ấm áp thơm tho thổi về phía mình.

“Con đang nghĩ về một số chuyện cũ.” tôi nói.

“Chuyện cũ? Chuyện gì? Chuyện con lén hút thuốc bị mẹ đánh khóc à?” mẹ nói với giọng có chút cười cợt.

“Không phải~” tôi ngượng ngùng trả lời, chuyện này đúng là một bóng ma trong lòng tôi không muốn nhắc đến, “Lúc đó con tò mò thôi mà, chỉ thử một chút, mẹ xem bây giờ con có hút thuốc đâu?”

“Phải phải, lúc đó còn nói với mẹ là con áp lực này nọ.” mẹ đáp.

“Vậy còn mẹ thì sao?”

“Mẹ? Mẹ làm sao?” mẹ hỏi lại.

“Bao nhiêu năm nay, một mình mẹ đã vượt qua như thế nào?” tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tinh tế nhưng đầy thắc mắc của mẹ.

“Thằng nhóc thối~ sao tự nhiên lại nói năng như vậy? Có phải trên công ty gặp chuyện gì không? Hay là bị sếp mắng? Đừng có nói dối, con chỉ cần nhếch mông lên là mẹ biết con định xì hơi mùi gì rồi.” mẹ dùng ngón tay chọc mạnh vào đầu tôi một cái, không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi ngược lại tôi.

“Con không có à? Chỉ là nghĩ đến chuyện cũ, rồi lại nghĩ đến bây giờ, rồi lại nghĩ đến chuyện mẹ đã một mình vượt qua bao nhiêu năm nay như thế nào.” tôi ôm đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

“Thật không?” mẹ nghi ngờ hỏi.

“Thật mà, có lẽ là do hôm nay trời âm u cả ngày, lại không đi tập được, nên tâm trạng có chút bí bách.” tôi nói.

“Thằng nhóc con~ làm mẹ sợ chết khiếp! Mẹ còn tưởng con bị làm sao.” mẹ lại chọc tôi mấy cái, nhưng lần này trong giọng nói chứa đầy sự trách yêu.

“Vậy mẹ vẫn chưa trả lời con đâu đấy.” tôi lại hỏi lại một lần nữa.

“Không dễ dàng gì, không dễ dàng gì, biết quan tâm đến mẹ rồi.” mẹ vẫn không trả lời tôi, mà lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Tôi nhìn mẹ, thấy mẹ không muốn trả lời, cũng không hỏi tiếp nữa. Mọi thứ dường như dừng lại, chỉ còn tiếng mưa bên ngoài, và tiếng tóc tôi sột soạt khi mẹ xoa.

“Mẹ, mẹ thấy Thanh Lan thế nào.” tôi chuyển chủ đề.

“Cô ta làm sao? Con có ý gì với cô ta à?” mẹ hỏi.

“Không phải, con thấy lúc mẹ mới đến phòng gym, hình như có chút ác cảm với cô ấy.”

“Cũng không có ác cảm gì, mẹ đến phòng gym là để đi cùng con xem thử, chứ không phải để gặp người khác. Cô gái này nhìn lần đầu cũng khá được, xinh đẹp, nói chuyện dịu dàng, lại còn không hơn con bao nhiêu tuổi. Không phải con còn nói người ta nấu ăn rất ngon sao. Nhưng mà… có chút đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì ạ?” tôi thấy mẹ bỏ lửng, liền hỏi.

“Cô ta lấy chồng rồi, con hết cơ hội rồi, ha ha.” mẹ nói xong liền cười lớn.

“Cô ấy lấy chồng rồi á? Sao con không biết?” tôi kinh ngạc bật dậy khỏi ghế bập bênh.

“Con không biết?”

“Con không biết!”

“Con đến nhà người ta rồi mà còn không biết?!”

“Con thật sự không biết!”

Mẹ nghe tôi nói vậy, bất lực ôm đầu, như thể không muốn nhìn đứa con trai ngốc nghếch này của mình.

“Con nghĩ đây là chuyện riêng tư, nên không hỏi.” tôi giải thích, mẹ cũng chỉ có thể bất lực nói một câu “Thôi được rồi.”

“Mẹ đúng là lợi hại, mới gặp một lần đã nhìn ra người ta có chồng hay chưa. À mà không đúng, câu hỏi lúc nãy của con mẹ vẫn chưa trả lời?” tôi lại hỏi.

“Con không cảm thấy cô ta đối với con rất đặc biệt sao?” mẹ hỏi.

“Đặc biệt?” tôi cúi đầu suy nghĩ. Đúng vậy, thái độ của Thanh Lan đối với tôi và đối với người khác rất khác nhau. Tôi cũng thấy một số người đàn ông trong phòng gym tán tỉnh cô ấy, nhưng cô ấy đều tỏ ra lạnh nhạt. Chỉ riêng với tôi, thường là cô ấy chủ động bắt chuyện.

Dù tôi đã giúp cô ấy trước đó, thì cũng không nên tốt đến mức này. Lần đầu gặp riêng đã rủ thẳng tôi về nhà cô ấy, còn cố tình mặc đồ như vậy, còn lúc ăn cơm thì đôi chân nhỏ không yên phận dưới gầm bàn (dĩ nhiên những chuyện sau này tôi chắc chắn sẽ không nói với mẹ, nên mẹ không biết).

Thấy tôi đang trầm ngâm, mẹ lại nói tiếp: “Chúng ta và cô ta chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu người ta thật sự muốn kết bạn với con, thì cứ để thời gian chứng minh. Nếu vẫn có thể tốt như vậy, thì có thêm một người bạn cũng vui. Chỉ sợ là cô ta có mưu đồ gì đó.”

“Mưu đồ gì ạ?” tôi nghĩ, dù nhà tôi cũng thuộc dạng có tiền, nhưng lúc tôi đến nhà Thanh Lan, thấy điều kiện sống của cô ấy cũng không tồi. Hơn nữa cô ấy thường xuyên tập gym, điều kiện kinh tế chắc cũng không kém, mưu đồ tiền bạc chắc chắn không phải, vậy thì là gì?

“Hơn nữa cô ta là một người phụ nữ đã có chồng, lại nhiệt tình với một đứa trẻ độc thân như con, cứ thấy nó sai sai thế nào ấy.”

Mẹ lại nói.

“Thôi được rồi, vậy sau này con sẽ chú ý hơn?” tôi hỏi mẹ.

“Ừ, để ý một chút, nhưng đừng quá lộ liễu, cứ giao tiếp bình thường là được.” mẹ nói.

“Vâng.” tôi lại nằm xuống.

“À đúng rồi, mẹ từ ngày mai đến thứ Sáu, phải đi thành phố bên cạnh tham dự một hội thảo học tập. Mấy ngày này phải ở ngoài.” mẹ nói.

“Lại đi công tác ạ, lại còn là trong tuần, công ty mẹ tốt thật, đi du lịch bằng tiền công ty.” tôi nói.

“Du lịch gì, mẹ đi học mà.” mẹ phản bác.

“Mẹ còn phải học gì nữa ạ.”

“Học, học nữa, học mãi con không biết à, sao lại nói mẹ như vậy?” mẹ vỗ vỗ vào cánh tay tôi.

“Ý con là, mẹ là người toàn năng~ thần thông quảng đại~ đẹp như tiên~ nhanh như thỏ~ vững như núi~ bla bla.” tôi nói một tràng những lời vô nghĩa.

“Đi đi~ thằng nhóc con!” mẹ lại đánh tôi mấy cái, rồi tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh tôi, gác tay lên tay vịn của ghế bập bênh, gối đầu lên tay, cùng tôi ngắm mưa ngoài cửa sổ. Tôi nhìn mái tóc buông xõa của mẹ, cảm nhận hương thơm thoang thoảng từ người mẹ, bỗng dưng có một thôi thúc muốn xoa đầu mẹ.

“Lúc ra khỏi nhà nhớ tắt các thiết bị điện.” mẹ không quay đầu lại nói.

“Vâng~” tôi trả lời.

“Mấy ngày mẹ đi đừng có suốt ngày ăn đồ ăn ngoài.”

“Vâng~”

“Về nhà nhớ thay dép lê nhé, đừng có làm bẩn nhà.”

“Vâng~”

“Phòng của mẹ nhớ quét cho mẹ, nếu không lúc mẹ về nhà toàn bụi, mẹ không tha cho con đâu.”

“Vâng~~”

Mẹ không nói nữa, hai mẹ con chúng tôi cùng lúc ăn ý chọn sự im lặng, cùng nhau ngắm mưa ngoài cửa sổ, gột rửa mọi thứ, rửa trôi cả sạch sẽ và bẩn thỉu, khuấy động cả yên tĩnh và ồn ào, gột rửa ra một thế giới mới.

“Rung rung… rung rung…” tiếng rung của điện thoại phá vỡ cảnh tượng hài hòa này. Tôi sờ túi của mình, phát hiện không phải của tôi, liền nói với mẹ: “Mẹ ơi điện thoại mẹ rung.”

Mẹ quay đầu đổi hướng, vẫn gối đầu lên tay nhìn tôi, ngẩn người một lúc rồi nói: “Không sao, không cần để ý.”

Tôi cũng không nói lại gì nữa, mẹ muốn nói sẽ nói cho tôi biết, mẹ không muốn nói tôi hỏi cũng không ra. Giống như cơn mưa trên trời, nó muốn rơi vào lúc tan làm thì nó rơi vào lúc tan làm, ai mà quản được chứ. Chúng ta chỉ có thể nhớ mang ô thôi. Tôi chỉ có thể nhanh chóng trưởng thành hơn thôi.

Một lúc sau, mẹ liền đi thu dọn đồ đạc.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy, mẹ đã đi rồi. Tôi xem tin nhắn mẹ để lại trong Zalo, mở tủ lạnh, phát hiện mấy cái bánh sandwich đã làm sẵn, không khỏi bất lực mà lại vui vẻ mỉm cười. Mấy thứ này mai là hỏng rồi.

Cho đi không tính toán, hiến dâng không giữ lại, lo lắng “thừa thãi”.

Đó chính là mẹ.

Tôi trả lời tin nhắn của mẹ, rồi đi làm như thường lệ, dĩ nhiên là đặc biệt chú ý đến các thiết bị điện trong nhà.

Sau khi tan làm…

Tôi đến phòng gym, nghĩ hôm nay mẹ không có ở nhà, một mình ở nhà cũng chán, nên sẽ tập với anh Hùng thêm một lúc.

“Chào Thảo My~” tôi chào cô bé lễ tân.

“Chào anh An~” Thảo My đáp.

Tôi: “Anh Hùng đâu em?”

Thảo My: “Anh Hùng không có ở đây ạ~ nói là có việc đi vắng mấy hôm.”

Tôi: “Việc gì thế?”

Thảo My: “Em không biết ạ, chuyện của sếp lớn em làm sao biết được.”

Tôi: “Thôi được rồi, khi nào về em cũng không biết chứ?”

Tôi thấy cô bé gật đầu với mình, liền quay người đi về phía khu chạy bộ.

Tôi vừa chạy đến hơi nóng người, thì nghe có người gọi mình. “Ê, An!” tôi quay đầu lại, là Thanh Lan.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo thun phối màu đen trắng, bên dưới là một chiếc quần bó cùng bộ, bên ngoài còn mặc thêm một chiếc quần short nhỏ. Trông như một người mẫu thể thao chuyên nghiệp.

“Sao thế? Thấy đồ của cô đẹp, đến đây để quảng cáo cho tôi à?” tôi trêu.

“Quảng cáo? Cũng gần như vậy, nhưng không phải quảng cáo quần áo, mà là người.” cô ấy chống hông nói.

“Người? Ai cơ?” tôi hỏi.

“Tôi chứ ai!” cô ấy hơi ngẩng cằm lên nói.

“Thấy anh tập ở ngoài, phòng trong cũng không mở, nên tôi hỏi Thảo My, nó nói anh Hùng không có ở đây, nên tôi đến tìm anh. Thế nào, tôi làm bạn tập của anh nhé. Miễn phí nhé~”

“Tôi một mình là được rồi, có phải trẻ con đâu mà cần người trông.” tôi đáp.

“Aiya~ hai người cùng tập mới có hứng chứ~” nói xong cô ấy liền đến kéo tay tôi.

“Chờ đã tôi còn đang trên máy chạy bộ~” tôi theo bản năng nắm lấy tay vịn của máy chạy bộ, ổn định cơ thể rồi tắt máy, bị cô ấy kéo mở cửa phòng tập của tôi.

Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, một nam một nữ. Trong lòng tôi có chút hoảng loạn khó tả.

“Tập bụng nhé? Thế nào, mỗi người làm mấy hiệp?” cô ấy hỏi tôi. Không đợi tôi trả lời, cô ấy đã nằm thẳng xuống tấm thảm đã trải sẵn.

“Anh còn đứng ngẩn ra đó làm gì, qua đây giữ chân cho tôi~” cô ấy nằm đó, hai chân hơi co lên, nói với tôi.

“Có dụng cụ hỗ trợ mà.” tôi chỉ vào thứ đặt bên cạnh, cái mà dùng để gài chân khi gập bụng.

“Anh giữ cho tôi, tiện thể tập tay luôn.” cô ấy nói.

“Đây là cô nói làm bạn tập cho tôi à, hóa ra là bắt tôi làm việc vặt.” tôi ngồi xổm bên cạnh cô ấy, hai tay lần lượt đặt lên chân cô ấy, tay hơi vòng quanh mắt cá chân. Dù cách một lớp tất, nhưng cảm giác đó khiến tim tôi đập thình thịch, như thể chạm vào nơi riêng tư của một cô gái.

“Một, hai, ba…” Thanh Lan cong tay, hai tay nắm đấm giơ lên bên tai, bắt đầu gập bụng.

Tôi ngồi xổm bên cạnh cô ấy, cảm nhận khuôn mặt tinh tế của cô ấy, mang theo một làn gió thơm, đột nhiên đến gần tôi. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được khí chất xung quanh cô ấy, ấm áp thoải mái, và cũng nhìn gần thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi, linh động, tinh nghịch.

Rồi cô ấy đột nhiên rời xa tôi, chỉ để lại một làn gió thơm, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Mũi tôi cảm nhận được nhịp thở ngày càng nặng của cô ấy. Tôi đã không còn nhìn khuôn mặt dần đỏ lên của cô ấy nữa, tôi biết mặt tôi cũng đã đỏ rồi.

Tôi cũng đã quên đếm, chỉ hai tay máy móc giữ chân cô ấy, cảm nhận sự co giật của gân chân cô ấy khi dùng sức.

“Ô~ a ha~” Thanh Lan nằm trên thảm thở dốc, tóc tai rối bù, như nước đổ.

Tôi cũng cử động cánh tay cứng đờ của mình.

“Đến lượt anh, đến lượt anh.” Thanh Lan ngồi dậy. Tôi nằm xuống thảm, trên đó còn có hơi ấm và mồ hôi ướt át của Thanh Lan, và cả mùi hương của cô ấy.

Tôi thấy cô ấy ngồi xổm đối diện tôi, không giống như tôi lúc nãy ngồi ở bên cạnh. Vừa định nói gì đó, cô ấy đã nói trước: “Anh nặng hơn tôi, tôi ngồi nghiêng giữ không nổi đâu.”

Tôi mím chặt môi, hít sâu mấy hơi, như thể đang đứng trên vạch xuất phát của cuộc đua nghìn mét.

Tôi vào tư thế, dùng sức cơ bụng, kéo cả thân trên dậy. Khuôn mặt cười tươi rói của Thanh Lan hiện ra trước mắt tôi. Càng đến gần, tôi thấy chiếc cổ trắng nõn của cô ấy, trên đó còn có vài giọt mồ hôi, thật quyến rũ. Nhìn tiếp về phía trước, tôi phát hiện cổ áo rộng của Thanh Lan trễ xuống không đúng lúc, tạo thành một lỗ hổng lớn ngay trước mặt tôi. Cổ áo để lộ ra một mảng da lớn, vùng ngực trắng nõn hiện ra ngay trước mắt tôi. Bầu ngực hồng hào của cô ấy được bao bọc trong chiếc áo ngực màu trắng, đường cong rõ rệt, khe ngực khít lại, như đang kể một bí mật mời gọi.

Tôi không khỏi thở gấp, vội vàng tránh ánh mắt đi, nằm xuống nửa chừng.

Tuy nhiên, không lâu sau lại ngồi dậy, nụ cười ngọt ngào, làn da trắng nõn, bầu ngực hồng hào, và khe ngực khít khao, lại một lần nữa thay nhau chiếm lấy tầm mắt của tôi, rồi lại dần xa.

Tôi cố gắng hết sức để kìm nén ham muốn đang sôi sục trong lòng và một cơn bốc đồng sinh lý nào đó, thậm chí quên cả sự run rẩy và đau nhức do dùng sức cơ bụng.

Cảnh đẹp như vậy cứ tiếp diễn, cho đến khi tôi không thể ngồi dậy được nữa.

“Trời ơi mệt chết đi được.” tôi nằm trên thảm thở hổn hển.

“Anh làm không nhiều bằng tôi, nên anh xoa vai cho tôi trước đi~” Thanh Lan đưa ly nước cho tôi, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Tôi dùng tay chống người dậy, uống một ngụm nước, nghỉ một lát, rồi đi đến sau lưng Thanh Lan nói: “Hù~ vị tiểu chủ này, thần xoa vai cho người.”

Tôi nhớ đến bộ phim Chân Hoàn Truyện mà tôi đã bị mẹ cho xem đi xem lại đến thuộc làu, liền nói. Nhưng tôi không nói mình là nô tài, hết cách, đàn ông mà~

“Ừm không tồi không tồi~ bóp cho tốt, bóp thoải mái rồi, bản cung có thưởng.” Thanh Lan rõ ràng cũng đã xem, liền nói.

Tay tôi chạm vào vai Thanh Lan, mềm mại. Tay tôi thậm chí còn vô tình chạm vào phần dưới của “ngọn núi đôi”, nhưng Thanh Lan không có phản ứng gì. Tôi nhìn từ trên xuống, có thể thấy cô ấy đang nhắm mắt tận hưởng, và cũng có thể thấy cảnh đẹp tuyệt vời mà tôi đã xem đi xem lại nhiều lần lúc nãy, khiến tôi không thể rời mắt.

“Hù~ được rồi~ tiểu An tử bóp không tồi, để bản cung bóp cho ngươi nhé.” Thanh Lan nói.

“Làm ơn, cô không thể gọi tôi là tiểu An tử được, chưa nói đến cái tên này nghe đã không hay rồi, về mặt sinh lý mà nói, cô cũng không thể gọi tôi là tiểu An tử được.” tôi vừa ngồi xuống vừa nói.

“Cũng đúng ha~ anh là một người đàn ông hoàn chỉnh, hi hi.” Thanh Lan cười nói, trong nụ cười còn ẩn chứa chút ý vị khác, nhưng tôi không trả lời.

Tôi cảm nhận được tay cô ấy nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, cảm giác mềm mại như không xương, như thể cả cơ thể cô ấy đều toát ra một hơi thở dịu dàng.

Tay nghề của Thanh Lan thật sự cao siêu, cô ấy lúc thì dùng sức xoa bóp, lúc thì nhẹ nhàng kéo lên, thậm chí thỉnh thoảng còn gập khớp ngón tay, ấn mạnh vào những chỗ yếu của tôi.

Điều này khiến tôi rơi vào một tình cảnh khó tả, vừa thấy vô cùng thoải mái, vừa không khỏi cảm thán cái cảm giác tê dại khó nói này, như thể đang ở trong địa ngục trần gian, mà lại vui trong đó.

Ngay lúc tôi đang say sưa trong sự thoải mái này, một áp lực kỳ lạ bất ngờ ập đến. Ngay sau đó tôi phát hiện trong tầm mắt của mình có thêm hai cánh tay nhỏ trắng nõn, chúng đang ôm chặt lấy cổ tôi.

Cùng lúc đó, trên vai tôi cũng xuất hiện một khuôn mặt trong sáng, xinh đẹp.

“Thanh Lan cô làm gì vậy?” tôi vội vàng đứng dậy thoát khỏi cô ấy. Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với mẹ hôm qua.

“Không sao cả, tôi thấy trên người anh thơm quá, anh kích động thế làm gì, sao lại làm ra vẻ như một cô gái trong trắng vậy.” cô ấy che miệng cười.

Tôi nhìn lại mình, hai tay khoanh trước ngực, vai co lại…

Tôi vội vàng đứng thẳng người: “Khụ khụ, à đúng rồi Thanh Lan, hỏi cô một chuyện.”

“Gì thế?” cô ấy vẫn cười.

“Cô… lấy chồng rồi phải không?” tôi cẩn thận dò hỏi, trong lòng thấp thỏm không yên.

Khi tôi hỏi câu này, khuôn mặt cô ấy lập tức cứng đờ, như thể thời gian đã ngừng lại, rồi lại lộ ra một vẻ như trút được gánh nặng.

“Anh biết rồi à? Vốn dĩ còn định chưa vội nói cho anh biết.” cô ấy nói với vẻ mặt có chút buồn.

“Tại sao không nói cho tôi biết?” tôi hỏi.

“Sau khi anh biết rồi còn muốn tiếp xúc với tôi không?” cô ấy hỏi, trong mắt như có thêm ý gì đó khác.

“Trước hôm nay tôi đã biết rồi mà, nhưng tôi vẫn làm bạn với cô đây thôi? Cô đã có chồng rồi vẫn có thể kết bạn mà.” tôi nhún vai nói.

“An, anh đúng là một chàng trai tốt.” cô ấy nói một cách chân thành, đôi mắt sáng của cô ấy tràn đầy sự dịu dàng vô tận, như thể muốn làm tan chảy hình bóng của tôi trong sự dịu dàng như nước đó.

“Ơ, nhưng hành động lúc nãy của cô có phải là hơi…” tôi ấp úng nói.

“Anh coi thường tôi phải không? Thấy tôi lẳng lơ? Hay là dễ dãi?” cô ấy cúi đầu, nhưng giọng nói lại toát ra một sự quyết liệt.

“Không không phải, tôi không có ý đó, chỉ là có chút không phù hợp thôi, dù sao cô cũng là người đã có gia đình.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như vậy, và còn nói ra những từ như thế này.

“Hừ, người đã có gia đình.” cô ấy khinh bỉ nói.

“Có thể nói cho tôi nghe được không?” tôi thăm dò hỏi.

“Không có gì không thể nói, tôi đúng là đã kết hôn, nhưng anh ta đã có người khác bên ngoài, bây giờ anh ta và con tiện nhân đó đang sống cùng nhau.” Thanh Lan nói, đặc biệt là hai chữ “con tiện nhân”, nói ra với giọng nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy tại sao cô không ly hôn?” tôi hỏi.

“Tại sao tôi phải ly hôn? Tôi ly hôn thì đúng ý anh ta rồi, cái thằng khốn đó đã sớm muốn ly hôn với tôi để tôi tay trắng ra đi, nên tôi cứ kéo dài, tôi không để cho đôi cẩu nam nữ đó đắc ý.” cô ấy nói.

“Thôi được…” dòng suy nghĩ của tôi có chút bị vỡ vụn, không biết nên trả lời thế nào.

“Nhưng cũng sắp rồi, một thời gian trước anh ta đã kiện một lần, bị bác bỏ rồi. Thêm một hai năm nữa ly thân trên thực tế, tòa án cũng sẽ đồng ý thôi.” cô ấy nói.

“Thôi được, nhưng nói thật, điều kiện của cô tốt như vậy, anh ta còn ngoại tình à?” tôi hỏi. Rồi tôi thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi có chút không đúng.

“Ơ xin lỗi, tôi chưa từng trải qua, không biết nên nói gì, xin lỗi xin lỗi.” tôi xin lỗi.

“Không sao, An, anh là người đàn ông tốt, tôi không trách anh đâu.” cô ấy nhẹ nhàng an ủi tôi. Rồi dừng lại một lúc lại nói: “Vậy anh có ghét bỏ tôi không?”

Tôi không biết tại sao cô ấy lại nói vậy, theo tôi thấy, quan hệ của chúng tôi không thể nói là ghét bỏ hay không, thế là tôi trả lời: “Cái này, không cần thiết, cô nói vậy làm gì.”

“Không sao.” cô ấy dường như không nhận được câu trả lời mình muốn, ánh mắt trở nên cô đơn, cúi đầu xuống.

“Ơ, chúng ta vẫn là bạn tốt mà~” tôi chột dạ nói đùa.

Ngay sau đó, trong lòng tôi đột nhiên có thêm một chỗ dựa ấm áp mềm mại, cô ấy ôm chặt lấy eo tôi, như một sợi dây leo quấn quýt.

Ngực tôi cảm nhận rõ ràng sự mềm mại đầy đặn của cô ấy, như lụa mịn.

Nghiêng đầu một cái, liền thấy mái tóc như thác nước của cô ấy, hương thơm nồng nàn ập đến, thật say đắm.

Mũi tôi nhẹ nhàng đưa vào trong đó, thỏa thích thưởng thức hương thơm độc đáo của cô ấy.

Thân người tôi ngả ra sau, hai tay lơ lửng trong không trung, không biết phải làm sao.

“An~ chúng… chúng ta là bạn tốt phải không?” tôi nghe thấy cô ấy nói nhỏ.

“Ừm… đúng vậy.” tôi đáp lại, nhưng trong lòng không khỏi chìm đắm trong hương thơm đó.

Nó như một sức mạnh bí ẩn, men theo cơ thể tôi xuống dưới, lặng lẽ đánh thức khát khao sâu thẳm trong lòng tôi.

Một cơn bốc đồng khó kìm nén nảy sinh trong lòng, khiến tôi không thể chống cự.

“Ôm em, được không?” cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng, giọng nói đầy mong đợi như một dòng điện chạy qua tim tôi, khiến tôi trong khoảnh khắc rơi vào trạng thái ngây dại, như thể cả thế giới đã ngừng lại.

Một tay tôi nhẹ nhàng lướt qua một tấm lưng mịn màng như ngọc, đầu ngón tay có thể cảm nhận được sự gồ lên nhỏ của chiếc áo ngực.

Tay kia thì vòng quanh vòng eo thon của cô ấy, như vuốt ve một chiếc lông vũ mềm mại, không khí ái muội lan tỏa trên đầu ngón tay, dần dần lan ra.

“Rung~ rung~” chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên không đúng lúc. Thanh Lan lưu luyến rời khỏi lòng tôi, rồi xem điện thoại, lại nhìn tôi một cái nữa, mới trả lời điện thoại.

Tôi phát hiện vẻ mặt cô ấy có chút không đúng.

“Ừm… được… ừm, em biết rồi.” Thanh Lan nói xong điện thoại, trở nên vô cảm.

“Sao thế?” tôi hỏi.

“Không sao không sao, tối nay đến nhà em ăn cơm không?” cô ấy nói.

“Ơ không không, tôi về nhà ngay đây.” tôi nhớ lại lời mẹ nói, liền từ chối cô ấy.

“Thôi được~” cô ấy mím môi nói.

“A~ phịch!” tôi ngã xuống sofa, thoát khỏi ứng dụng đặt đồ ăn ngoài, lại nằm dài trên sofa như một cọng bún.

Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh động lòng người lúc nãy của Thanh Lan, như thể đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc thân mật với một người phụ nữ xinh đẹp sau khi tốt nghiệp.

Cơ thể mềm mại, hương thơm nồng nàn của cô ấy, khiến tôi say đắm.

Nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của cô ấy, cảm giác tinh tế đó như thể vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay tôi, thật khó quên.

Cho đến khi điện thoại của người giao hàng, mới làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.

Ăn xong vứt vào thùng rác, tôi lại nằm dài trên sofa, xem điện thoại một lúc, không biết tự lúc nào, nhìn lại đồng hồ, đã mười giờ.

“Reng reng reng~” một cuộc gọi video đột ngột xuất hiện, cùng với avatar một người phụ nữ đẹp mặc đồ công sở hiện lên trên màn hình. Tôi vội vàng bấm nút trả lời.

Trong màn hình, mẹ đang ở trong phòng tắm, chắc là vừa tắm xong đang sấy tóc. Điện thoại được đặt trên bồn rửa mặt bên cạnh.

Chỉ thấy mẹ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, eo thắt một sợi dây mỏng, vừa vặn tôn lên đường cong quyến rũ.

Phía trên sợi dây là cổ áo choàng tắm hình chữ V sâu, hơi mở ra, để lộ một mảng da trắng như tuyết trên ngực mẹ. Bầu ngực đầy đặn dưới lớp áo nhô cao, tạo thành một khe ngực sâu không thấy đáy, thật khêu gợi.

Tà áo choàng tắm dài đến mắt cá chân của mẹ, cùng với động tác sấy tóc của mẹ, tà áo hơi mở ra, lấp ló có thể thấy đôi chân dài trắng nõn của mẹ. Dưới ánh đèn trắng ấm trong phòng tắm, nó càng toát ra một sức hấp dẫn khó tả, khiến người ta khó lòng cưỡng lại.

Lúc này, mẹ như một thiếu nữ trong trắng, khuôn mặt không trang điểm vẫn đầy sức hút, da dẻ mịn màng như lụa, dưới ánh đèn càng trông như sắp vỡ ra, thật kinh ngạc.

Đôi môi hồng mọng của mẹ như một đóa hoa đang nở, tỏa ra một hương thơm mời gọi, khiến người ta không thể chống cự.

Mẹ sấy khô tóc một cách thanh lịch, mẹ nhẹ nhàng nâng tóc lên, để chúng nhảy múa trên đầu ngón tay, rồi nhẹ nhàng thả xuống. Mái tóc như lụa nhảy múa trong không khí, theo tay mẹ rời đi, như một điệu nhảy dịu dàng, cho đến khi rơi xuống lưng mẹ.

Mẹ thấy tôi đang nhìn chằm chằm, liền cầm điện thoại lên, tiện tay kéo cổ áo choàng tắm lại, nói với tôi: “Ăn cơm chưa con trai.”

Tôi: “Ăn rồi ăn rồi, mẹ hôm nay họp thế nào ạ?”

Mẹ vừa đi, vừa đến đầu giường, dựa vào đầu giường nói: “Đừng nhắc nữa, học hành gì đâu, sếp trên không biết lôi đâu ra một ông thầy dạy làm giàu, lừa chúng tôi cả ngày rồi. Phí công mẹ mang cả sổ tay đến, ngồi cả ngày, mông tê hết cả, chẳng ghi được mấy chữ.” mẹ nói xong còn lật một cái liếc trắng.

“Ha ha, vậy sao lại bắt mẹ đi ạ, mẹ bận như vậy.” tôi hỏi.

“Cái đó thì mẹ không biết, cũng hay, mẹ còn được nghỉ ngơi một chút.” mẹ nói xong liền nằm xuống giường, tóc tai buông xõa.

“Ê mẹ, đây không phải là kế hoãn binh chứ? Tức là sắp xếp cho mẹ đi tham dự mấy cuộc họp vô dụng này, rồi từ từ tước quyền của mẹ.” tôi bỗng nghĩ đến mấy bộ phim cung đấu.

“Đi đi, không có đâu, chắc là thấy mẹ gần đây mệt quá thôi.” mẹ nói.

Tôi bỗng nghĩ đến bộ dạng nổi giận của mẹ mấy hôm trước. Tôi đoán có phải là họ sợ mẹ tiếp tục nổi giận, nên trực tiếp cho mẹ đi nghỉ ngơi không. Trước đây Lý Mập từng nói với tôi, mẹ tôi mà nổi giận thì còn hiệu quả hơn cả điều hòa mùa hè, làm người ta nổi da gà, nhiệt độ phòng giảm mấy độ liền.

“Được, vậy thì tốt, vậy mẹ nghỉ đi, con đi rửa ráy rồi ngủ đây.” tôi nói.

“Chờ đã, hôm nay con không làm việc nhà đúng không.” mẹ chỉ vào điện thoại nói với tôi.

“Ơ, mẹ ơi, có một hôm thôi mà.” tôi cười nịnh.

“Không được, cầm điện thoại lên, vào phòng mẹ, cả phòng khách nữa, quét sạch cho mẹ!” mẹ giả vờ nghiêm túc nói.

“Vâng vâng~ con đi ngay đây.” tôi bất lực đành phải cầm điện thoại vừa nói chuyện với mẹ vừa quét nhà.

Lại một ngày đi làm nhàm chán. Sau khi tan làm, tôi vốn định đến phòng gym, nhưng đến gần đó, tôi nghĩ hôm nay thôi không đi nữa, liền đi thẳng về nhà.

Ăn xong đồ ăn ngoài, lúc tôi đi vứt rác, phát hiện bao bì đồ ăn hôm qua vẫn còn trong đó.

May mà tôi ở nhà một mình, nếu để mẹ thấy thì lại bị mắng rồi.

Tôi vội vàng dọn dẹp, còn rất không tình nguyện xỏ giày xuống lầu vứt rác một lần.

Loanh quanh đến hơn chín giờ, tôi nghĩ điện thoại của mẹ sắp gọi rồi. Ban ngày mẹ đã nói với tôi hôm nay sẽ gọi video, kiểm tra xem tôi đã làm nhà cửa bừa bộn đến mức nào.

Thế là tôi cầm điện thoại bắt đầu lướt video chơi.

Lại một lúc lâu sau, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, tôi quyết định gọi cho mẹ.

Chuông reo rất lâu, tôi nhìn chằm chằm vào avatar của mẹ đến ngẩn người, cho đến khi trên màn hình hiện lên dòng chữ đối phương tạm thời không thể trả lời, tôi tắt cuộc gọi video.

Mẹ đang làm gì? Giờ này chắc đã ở khách sạn rồi chứ? Hay là hôm nay có hoạt động gì?

Một mình ở nhà nằm trên giường, cảm giác này, rất quen thuộc.

Nếu là tôi lúc nhỏ, bây giờ tôi sẽ hoảng sợ, cô đơn trốn trong chăn, sợ hãi đối mặt với thế giới bên ngoài.

Thậm chí vì sợ ra ngoài đi vệ sinh, tôi đã vật lộn trên giường cả ngày, đau đớn đến mức suýt phải đi bệnh viện.

Nếu là thời cấp hai, cấp ba ngây ngô, bây giờ tôi sẽ tràn đầy nhiệt huyết, cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của mẹ.

Tôi có thể thỏa thích chìm đắm trong game, tận hưởng sự yên tĩnh của đêm khuya.

Mẹ sẽ cho thêm tiền sinh hoạt, để tôi mua đồ ăn mình thích, nhưng tôi luôn tiết kiệm, tự mình ăn uống đơn giản, để dành tiền mua chiếc máy chơi game mơ ước.

Tuy nhiên, tôi của bây giờ, nhìn vào giao diện tin nhắn vẫn chưa có hồi âm, trong lòng chỉ có sự lo lắng cho mẹ, và cả sự bất an lơ lửng trong không trung.

Hơn mười một giờ, tôi lại gọi một cuộc nữa, vẫn không ai nghe máy.

Cuối cùng, vẫn là cơn buồn ngủ và bóng tối đã chiến thắng tất cả.

Sáng hôm sau, sau khi nghe tiếng chuông báo thức, tôi vội vàng xem tin nhắn trên điện thoại.

Mẹ trả lời: “Hôm qua uống chút rượu, ngủ sớm rồi, không sao đâu.” trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống. Tôi trả lời một chữ “Vâng.”

Khi tôi mặc xong quần áo, bỗng nhớ ra điều gì đó, lại gửi cho mẹ một tin nhắn: “Hôm nay về nhà?”

Một lúc sau tin nhắn của mẹ trả lời: “Ừ, chiều.”

Tôi xem xong, liền vui vẻ đi làm.

Một ngày trôi qua rất nhanh. Lúc sắp tan làm, mẹ nói với tôi mẹ đã về đến nhà rồi, bảo tôi tối đừng đi tập nữa, về thẳng nhà ăn cơm.

Vừa vào cửa nhà, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn: “Wow, sườn xào chua ngọt, thịt xào chua ngọt, cần tây xào thịt, thịnh soạn quá.”

Mẹ trong bộ dạng của một bà nội trợ, một chiếc tạp dề màu đỏ rộng thùng thình bao bọc lấy thân hình đầy đặn của mẹ, trông vô cùng ấm áp. “Ra xới cơm đi~” mẹ nói với tôi.

“Vâng ạ~”

Trên bàn ăn, tôi hỏi mẹ: “Mẹ, hôm qua sao mẹ lại uống rượu thế ạ?”

Chiếc đũa đang gắp thịt của mẹ lơ lửng trong không trung một lúc, rồi mới gắp vào bát của mẹ, nói: “Ừm… hôm kia học, hôm qua ban ngày cũng học, rồi tối thì tổ chức một buổi giao lưu, mọi người trao đổi kinh nghiệm này nọ, rồi uống một chút.”

“Đến cả điện thoại cũng không nghe thấy, chắc chắn không phải là uống một chút đâu nhỉ?” tôi hỏi.

“Haizz, hết cách rồi, có một số ly rượu con bắt buộc phải uống.” mẹ nói.

“Không có ai đỡ rượu cho mẹ à? Không lẽ chỉ có mình mẹ đi, lúc như vậy không sắp xếp một trợ lý hay gì đó sao?” tôi hỏi.

“Người đỡ rượu cũng có, nhưng người muốn uống với mẹ thì nhiều hơn, haizz.” mẹ nói.

“Hết cách, mẹ đi đâu cũng là tâm điểm của đám đông.” tôi thấy tâm trạng mẹ không tốt, liền nghĩ cách làm dịu bầu không khí.

Mẹ nghe tôi nói vậy, cười ngọt ngào một cái, rồi gắp cho tôi một miếng sườn.

“Nếu lại có người giúp mẹ như lần trước thì tốt rồi.” tôi buột miệng nói một câu.

Chỉ thấy đôi đũa đang xới cơm của mẹ dừng lại rõ rệt, rồi lại đưa ra gắp thức ăn trong đĩa, còn nói một câu: “Thịt xào này hơi dai rồi.”

“Đâu có đâu có, con ăn thấy ngon lắm mà.” tôi ăn ngấu nghiến.

“Ngày mai đi đâu? Phòng gym?” mẹ nói.

“Vâng, mai con đi tập một chút. Tối nay cứ ăn thoải mái, không thể phụ lòng món ngon mẹ nấu được!” tôi vung đũa nói.

“Ăn cho đàng hoàng~” mẹ nhìn bộ dạng của tôi cũng cười, trách yêu nói.

“Mẹ không định đi tập cùng con à?” tôi lại hỏi câu này.

Mẹ không trả lời, chỉ gắp cho tôi một miếng thịt nữa.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, mẹ về rồi, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ một giấc ngon lành…

Sao lại cảm thấy tâm trạng của mình bây giờ giống hệt như lúc nhỏ…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...