Mẹ Tôi Đi Tập Gym
Nhưng vì một vài lý do khó nói, tôi vẫn giả vờ đi hỏi han vài phòng gym khác mà mình đã nhắm trước đó, và thấy rằng giá cả, quy mô cũng sàn sàn như nhau. Thế là tôi thầm quyết định sẽ đăng ký ở chỗ anh Hùng. Chỉ là sau khi đã quyết trong lòng, không hiểu sao tôi lại thấy hơi chột dạ. Khụ khụ, tôi sẽ không đời nào thừa nhận rằng lý do tôi chọn phòng gym của anh Hùng, phần lớn là vì ở đó có người đẹp mà tôi quen đâu. Không bao giờ.
Tôi vốn định đi làm thẻ ngay trong ngày cho xong chuyện, biết đâu còn gặp được anh Hùng, được giảm giá này nọ.
Nhưng nghĩ lại theo tâm lý của một người tiêu dùng, mình không thể tỏ ra quá sốt sắng mua hàng được, nên tôi quyết định để hôm sau mới đi.
Thế là ngày hôm sau, tôi đến Phòng Gym Hùng Mạnh để làm thẻ. Sau khi cô bé lễ tân mở cửa cho tôi, tôi vừa bước vào đã ngó nghiêng khắp nơi, rồi có chút thất vọng quay lại nói chuyện với cô bé. Đồng thời tôi cũng biết được cô bé tên là Thảo My, năm nay 21 tuổi, tốt nghiệp cao đẳng và đã làm việc ở đây được một thời gian.
“Anh An, không phải anh đang tìm chị Thanh Lan đấy chứ?” cô bé nhìn tôi với vẻ mặt ranh mãnh.
“Khụ, không… không phải, cái đó, chủ của mấy em đâu? Anh tìm anh ấy.” Tôi chột dạ nói.
“Anh Hùng ra ngoài rồi, cả ngày hôm nay không đến. Chị Thanh Lan cũng không có ở đây.” cô bé nói.
“Anh đã bảo là anh không tìm cô Thanh Lan đó mà~” tôi bất lực giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt của Thảo My, có vẻ cô bé không tin, ngược lại còn tỏ ra “vui vẻ” hơn vì biểu hiện của tôi.
Nhưng tôi bỗng lóe lên một ý, nếu cô bé đã không tin, vậy thì mình có thể lợi dụng sự tò mò của cô bé để tương kế tựu kế, hỏi thăm tình hình của Thanh Lan.
“Thôi được rồi, cứ coi như anh chưa nói gì, em cứ coi như anh đến tìm Thanh Lan đi. Cô ấy còn nợ anh một bữa cơm, anh tìm cô ấy không phải là chuyện nên làm sao? À mà, em biết gì về Thanh Lan không?” tôi hỏi.
“Nếu anh làm một cái thẻ hội viên cao cấp, em sẽ nói cho anh biết.” Cô bé lại nở nụ cười rất chuyên nghiệp.
Nhưng sao tôi nhìn nụ cười đó lại thấy không ưa nổi chút nào.
“Ghê thật, cô em đang chờ tôi ở đây đúng không?” tôi nói. Haizz, đúng là còn non và xanh quá, bị người ta nhìn thấu hết rồi.
Dù sao thì tôi cũng đến để làm thẻ, thẻ hội viên cao cấp hình như cũng không khác biệt nhiều lắm, chỉ là chắc chắn sẽ giúp cô bé này tăng không ít doanh số. Thôi kệ, không so đo với cô bé làm gì.
“Được, anh làm ngay bây giờ~”
“Vâng ạ, anh chờ một chút.” Nói xong, cô bé xin chứng minh thư và số điện thoại của tôi, rồi bắt đầu gõ lạch cạch trên máy tính.
Lúc này tôi mới cảm thấy nụ cười trên mặt cô bé là thật lòng. Nhưng có lẽ không phải là dành cho tôi, mà là dành cho Tiền.
Tôi quét mã thanh toán, nhìn giá thẻ hội viên cao cấp đắt hơn thẻ thường gấp năm lần mà không khỏi thấy xót ruột.
“Đây ạ~ Anh An, thẻ của anh đây~” Thảo My đưa cho tôi hai chiếc thẻ màu đen.
“Sao lại là hai thẻ?” tôi hỏi.
“Anh có thể đưa thẻ còn lại cho bạn bè hoặc người nhà dùng. Hơn nữa, hội viên cao cấp có thể sử dụng phòng tập riêng và được tặng các buổi tập với huấn luyện viên cá nhân. Nhưng huấn luyện viên thì anh phải tự chọn. Anh Hùng có dặn em là nếu anh không có ý định gì khác, anh ấy có thể làm huấn luyện viên cá nhân cho anh. Em nói cho anh biết nhé, anh Hùng bây giờ không còn làm huấn luyện viên cá nhân nữa đâu, trừ khi có bạn bè quan trọng, anh ấy mới ra mặt. Theo lời anh ấy thì, cuộc đời hiếm có nhất là vừa gặp chuyện đã có người đến giúp mình giải quyết. Anh ấy cảm thấy có duyên với anh, muốn kết bạn với anh.”
Tôi nghe Thảo My nói một tràng, cuối cùng cũng hiểu ra. Tôi cảm thấy Trần Mạnh Hùng đúng là một người rất được. Hơn nữa, trong lời nói của Thảo My cũng có ý quảng cáo cho ông chủ của mình. Dù có thể là vì quan hệ nhân viên, nhưng có thêm một người đánh giá tốt về anh ấy, tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút.
Được hời mà không hưởng thì đúng là phí của trời.
Nhưng tôi phát hiện ra cô bé Thảo My này có tiềm năng làm một người lắm lời đấy, không biết là bẩm sinh hay dân bán hàng ai cũng vậy. Haizz, thời buổi này, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Còn về chiếc thẻ tập thứ hai, chắc là một chiêu trò bán hàng ở đây. Hai người cùng nhau tập luyện, động lực cũng sẽ mạnh hơn một chút.
Tôi cũng chẳng có bạn bè nào để đi cùng, nên chiếc thẻ này tôi sẽ đưa cho mẹ, mẹ muốn đi thì đi, không muốn thì cứ để ở nhà.
Làm thẻ xong, tôi lại hỏi han về tình hình tầng dưới. Hóa ra tầng dưới cũng là của anh Hùng. Như vậy cũng khá hay, tầng một bán đồ tập, tầng hai là phòng gym. Xem ra anh Hùng này cũng là một người có tiền.
Thấy anh Hùng và Thanh Lan đều không có ở đó, tôi liền rời khỏi phòng gym, định bụng xuống tầng một dạo một vòng mua ít đồ dùng.
Dĩ nhiên trước khi đi, tôi đã kết bạn Facebook với Thảo My.
…
Buổi tối, mẹ cũng không có việc gì, hai mẹ con liền cùng nhau ra trung tâm thương mại ăn tối. Thật tình cờ, sau khi ăn xong, lúc xuống siêu thị ở tầng dưới mua đồ, lại gặp anh Hùng.
“Ê, An, đúng là có duyên thật. Người đẹp này là… bạn gái cậu à??” Anh Hùng vẫn giữ vẻ nhiệt tình như một người anh lớn, và khi thấy mẹ tôi đứng bên cạnh, anh còn trêu chọc tôi vài câu.
“Bạn gái?! Không không phải, đây là mẹ em. Anh Hùng chắc không phải bị cận mà quên đeo kính đấy chứ, ha ha.”
Tôi cố tình đùa lại với anh để giảm bớt sự ngượng ngùng của mình.
“Cái gì?! Mẹ cậu á? Ờm, xin lỗi, là do tôi mắt kém. Tôi tên Trần Mạnh Hùng, lớn hơn Hoàng An vài tuổi. Nhưng xin khẳng định trước nhé, mắt tôi tinh lắm, chỉ là với vẻ ngoài của chị đây, gọi bằng cô mới là nói dối không chớp mắt đấy~ Ha ha~” Anh Hùng dù ngạc nhiên đến sững người một lúc, nhưng phản ứng rất nhanh.
Ánh mắt của cả hai chúng tôi đều đổ dồn về phía mẹ. Mẹ hôm nay mặc một chiếc váy liền thân thanh lịch, đơn giản mà không kém phần tinh tế, không có nhiều họa tiết trang trí nhưng lại toát lên gu thẩm mỹ và phong thái của mẹ.
Mẹ búi mái tóc đen dài thành một búi tóc đuôi ngựa thấp gọn gàng, vài sợi tóc tinh nghịch khẽ lướt trên má, tựa như làn gió xuân thổi qua, tạo nên một vẻ quyến rũ bất chợt.
Thật khiến người ta phải cảm thán, đây chính là sự thanh lịch mà năm tháng đã ưu ái dành riêng cho mẹ.
Mẹ không trang điểm chút nào, nhưng làn da mịn màng như ngọc, tỏa ra vẻ sáng tự nhiên.
Vài nếp nhăn mờ ở khóe mắt, như đang kể lại những thăng trầm mẹ đã trải qua, cho thấy mẹ không còn trẻ nữa.
Tuy nhiên, những nếp nhăn này không hề làm giảm đi vẻ đẹp của mẹ, ngược lại còn tăng thêm cho mẹ nét đằm thắm của sự trưởng thành, giống như rượu vang, càng để lâu càng thơm ngon.
Thời gian, vị giám khảo công bằng, đã để lại những dấu ấn độc đáo trên người mẹ.
Chúng tôi không khỏi cảm thán, là do thời gian đặc biệt khoan dung với mẹ, hay là mẹ đã chiến thắng sự mài mòn của năm tháng để thể hiện một sức hút mê người hơn?
Có lẽ, đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà thời gian đã để lại cho mẹ.
Lúc này, mẹ đang đứng thanh lịch bên cạnh tôi, khoác chặt tay tôi. Đôi mắt sáng của mẹ dường như muốn nhìn thấu mọi thứ, đang quan sát anh Hùng từ trên xuống dưới.
Kể từ lúc anh ấy đến chào hỏi một cách nhiệt tình, vẻ mặt của mẹ dần trở nên lạnh lùng, như thể một lớp sương mỏng bao phủ trên mặt.
Ánh mắt lúc nãy còn đầy ấm áp, giờ lại mang một chút cao ngạo và dò xét.
Sau khi quan sát anh Hùng xong, mẹ lại chuyển ánh mắt sang tôi, ánh mắt đầy vẻ nghi vấn.
Tôi nhận ra sự thắc mắc trong mắt mẹ, liền nói: “Chính là chuyện hôm qua con nói với mẹ đó, đây là ông chủ của phòng gym.”
“Chào chị, xin hỏi chị tên gì ạ?” Anh Hùng chủ động hỏi.
“À, mẹ em tên là Nguyễn Ngọc Diễm.” Không đợi mẹ lên tiếng, tôi đã trả lời câu hỏi này, khiến mẹ phải dành cho tôi một cái “nhìn” khó hiểu.
Ừm, có thể hiểu là một cái lườm.
Nhưng tôi thấy mình có làm gì sai đâu?
Không nói tên cho người ta, thì người ta xưng hô thế nào?
“À, vậy em xin phép gọi chị là chị Diễm nhé, chào chị Diễm~” anh Hùng nói.
Nói xong còn nở một nụ cười nịnh nọt, như thể muốn tỏ ra mình rất ngoan ngoãn.
Chỉ là hai tiếng “chị Diễm” ngọt ngào này phát ra từ miệng một người anh tập gym cao 1m85… sao tôi nghe thấy nó cứ sai sai thế nào ấy.
“Ừm.” Mẹ không trả lời gì thêm, vẫn giữ vẻ mặt người lạ đừng tới gần, rồi buông tay tôi ra, đi về phía khu vực bán sữa ở phía trước.
Tôi và anh Hùng cùng lúc nhìn theo bóng mẹ đi xa dần.
“Hai mẹ con đến mua gì thế?” Anh Hùng hỏi.
Tôi nói: “Mua ít rau củ cho tuần tới, với lại ít hoa quả, đồ ăn vặt.”
“À, vậy cậu có thể mua thêm ít sữa chua, ức gà này kia, kết hợp với tập luyện sẽ tốt hơn. Cậu cũng có thể lên mạng xem thêm mấy công thức ăn uống.” Anh Hùng nói.
“Vâng, cảm ơn anh nhắc nhở.” Tôi nhìn vào giỏ hàng của anh Hùng, đúng là có không ít nguyên liệu trong thực đơn dành cho người tập gym.
Sau đó tôi lại nói chuyện phiếm với anh Hùng vài câu, vì tôi và mẹ đi đến khu vực khác với anh Hùng, nên chúng tôi chào tạm biệt anh.
Lúc sắp đi, anh Hùng vội vàng lôi điện thoại ra, định xin số của mẹ, nhưng bị mẹ khéo léo từ chối, nói có việc gì cứ tìm thẳng tôi là được.
Vẻ mặt của anh Hùng cũng không có gì thay đổi, vẫn vui vẻ như vậy.
Vì chuyện này mà tôi còn bị mẹ mắng cho một trận, nào là “biết người biết mặt khó biết lòng”,
“Không được tùy tiện tiết lộ thông tin của người khác” này nọ. Tôi biết làm sao đây?
Tôi chỉ có thể nói, vâng vâng con nhớ rồi.
Haizz, tính cả lần này, tôi đã bị mẹ mắng hai lần vì chuyện này rồi. Trước đó, khi tôi kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra ở phòng gym, mẹ nghe xong đã dạy tôi không được tham gia vào những chuyện như vậy. Lúc đó tôi còn thấy, giúp đỡ một chút thì có sao đâu, còn có chút không phục khi mẹ lại dạy dỗ mình. Nhưng những lời nói sau đó của mẹ khiến tôi không khỏi giật mình.
“Tại sao gã mắt hí đó lại vội vàng muốn con xem thử? Con nghĩ xem, cái điện thoại này càng qua tay nhiều người, có phải trách nhiệm của gã càng nhỏ đi không? Đến lúc cô gái kia đòi gã đền, gã có thể đổ ngược lại là do con làm hỏng không? Lúc đó con nói sao, ngoài việc cùng gã bỏ tiền ra để cho yên chuyện thì con còn làm gì được nữa? Trong đầu con lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện tốt, nhưng lòng tốt của con người không thể chịu nổi sự soi xét đâu. Không nên có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng phòng người.”
Nghe lời mẹ nói, tôi chìm vào suy tư. Mình vẫn còn quá non nớt.
…
Chuyện là như vậy. Một tuần sau đó, tôi vừa làm quen với công việc, vừa trò chuyện với người đẹp Thanh Lan. Hơn nữa, rất nhiều lần là cô ấy chủ động tìm tôi nói chuyện. Dù hai mươi mấy năm kinh nghiệm trai thẳng khiến tôi rất khó có thể chọc cho các cô gái cười nghiêng ngả như mấy gã trai hư trên mạng, thậm chí cách nói chuyện còn rất khô khan, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói với tôi những câu như “Em đi tắm đây, không nói chuyện nữa nhé”, tạo cho tôi hình ảnh một người chị gái dịu dàng, thấu tình đạt lý.
Bây giờ, tôi vẫn đang nằm trên giường, cửa phòng không đóng, không khí oi bức trong phòng và luồng gió mát từ điều hòa phòng khách đang đối đầu ngay trên đầu tôi. Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng mẹ tắm trong phòng.
Ngày mai đến nhà Thanh Lan, giúp cô ấy sửa xong điện thoại, rồi đến phòng gym tìm anh Hùng, nhưng phải liên lạc trước đã.
Thế là tôi nhắn tin hẹn với anh Hùng, ngày mai tối cùng nhau ăn một bữa cơm, cảm ơn anh đã giúp mẹ tôi giải vây. Người này không biết đang làm gì, một lúc lâu sau mới trả lời một sticker “OK”. Sau đó tôi nói buổi chiều sẽ đến phòng gym tìm anh, thì anh không trả lời nữa.
Tôi nhắn cho Thanh Lan, nói sáng mai sẽ đến chỗ cô ấy. Kết quả là lúc nãy còn nói chuyện với tôi rất vui vẻ, bây giờ lại không thấy tin tức gì.
Mình đã nằm lâu lắm rồi sao?
Tôi nhìn đồng hồ, trời đất, sắp mười một giờ rồi.
Tôi vội vàng ra phòng khách tắt điều hòa, rửa ráy rồi đi ngủ. Phòng tôi cũng có điều hòa, chỉ là tôi thường thích bật cái điều hòa lớn ở phòng khách, cảm thấy như vậy sẽ ít bị cảm lạnh hơn.
Ngày hôm sau tôi dậy từ rất sớm, hơn sáu giờ đã dậy. Dù đã hẹn với Thanh Lan là hơn chín giờ mới đến, nhưng lòng tôi vẫn thôi thúc phải dậy sớm sửa soạn. Giờ này mẹ chắc vẫn đang ngủ nướng.
Nhìn điện thoại, Thanh Lan đã trả lời tôi vào lúc nửa đêm bằng một sticker “OK /dễ thương/”.
Tôi lục tung tủ quần áo, lấy ra bộ đồ mà tôi cho là phù hợp nhất. Đương nhiên không phải là vest, chỉ là một bộ đồ thể thao mỏng hàng hiệu mà mẹ mua cho tôi vào dịp sinh nhật trước đây, kết hợp với đôi giày thể thao hàng hiệu đã lâu không đi. Tôi thậm chí còn lén dùng một chút nước hoa hương thanh mát của mẹ.
Cảm thấy chuẩn bị đã ổn thỏa, tôi lo lắng đến mức bất giác dậm chân mấy cái. Nhìn đồng hồ, không ngờ tôi đã loay hoay hơn một tiếng đồng hồ! Ăn sáng xong, tôi đeo túi máy tính lên rồi ra khỏi nhà.
Thanh Lan đã gửi cho tôi địa chỉ của cô ấy từ trước, khu chung cư cũng có thể vào thẳng, nên tôi cứ thế đi tìm. Chỉ tiếc là bảo vệ không cho xe đạp công cộng vào, khiến tôi phải đi bộ, điểm này phải cho một đánh giá kém.
Tôi nhắn tin cho cô ấy biết là tôi sắp đến, còn vài phút nữa.
Tin nhắn của cô ấy trả lời ngay lập tức: “Anh cứ đi dạo trong khu một lát đi, em sửa soạn một chút /thương thương/”.
Thôi được, có lẽ trong nhà cô ấy có thứ gì đó không muốn tôi thấy, hoặc là nhà cô ấy rất bừa bộn? Tôi lại bắt đầu tưởng tượng.
Trong khu chung cư, mọi người cũng đã bắt đầu một ngày bận rộn, có không ít xe ra vào, đương nhiên là xe đi ra nhiều hơn.
Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, liền bắt đầu ngắm xem những chiếc xe đi ra là xe gì.
“Trời, một chiếc Mercedes đen, nhà giàu thật~”
“Một chiếc Wuling, phía sau còn dính bùn đất, chắc là xe đi làm công trình.”
“Ừm, mấy chiếc xe con, bây giờ người ta mua xe điện cũng ngày càng nhiều.”
“Xe đạp cũng không ít, đợi một thời gian nữa mình cũng mua một chiếc, cứ đi xe đạp công cộng mãi cũng không phải là cách hay.”
…
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Thanh Lan.
“Xong rồi~ anh mau lên đi.”
Tôi nhìn đồng hồ, hơn chín giờ.
Đến trước cửa nhà cô ấy, không hiểu sao tôi lại có chút căng thẳng. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi bước vào nhà một người phụ nữ kể từ khi kết thúc những năm tháng học trò ngây ngô.
“Ding dong!” tôi bấm chuông cửa, đồng thời cảm thấy như có thứ gì đó sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
“Cạch~” cửa mở, một người phụ nữ yêu kiều hiện ra trước mắt tôi. Mái tóc đen dài buông xõa trên vai, những giọt nước men theo sợi tóc nhỏ xuống, trông vừa ẩm ướt vừa đầy quyến rũ. Cô ấy nở một nụ cười ấm áp, ánh mắt lộ ra chút e thẹn. Chiếc váy ngủ mỏng manh khoác trên người, lớp vải mềm mại ôm sát lấy cơ thể, tôn lên những đường cong rõ rệt. Phần vai áo đã trễ xuống, để lộ làn da trắng như tuyết, tựa như sương mai buổi sớm khẽ trượt xuống, khiến người ta không khỏi liên tưởng.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra cô ấy giống ai rồi, giống như nữ ca sĩ Thiều B. Trâm.
“Chào mừng anh, mau vào đi, em chuẩn bị dép cho anh rồi~” một giọng nói dịu dàng kéo tôi, hay đúng hơn là hút tôi vào. Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng nói một câu, chân đã bước vào trong.
Tôi thay giày xong, bước vào nhà cô ấy. Nhà cô ấy rất đơn giản, sofa, bàn trà, bàn ăn cũng ở trong phòng khách, xem ra là một căn hộ nhỏ.
Nhưng lúc này tôi lại chú ý đến người trước mắt hơn. Lúc nãy ở cửa ra vào có bóng râm, không nhìn rõ. Giờ đây, qua lớp váy ngủ của cô ấy, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy cả đồ lót của cô ấy, quần lót là hình tam giác…
“Cái đó, xin lỗi anh nhé, em mới ngủ dậy chưa lâu, phải sửa soạn một chút, để anh phải chờ ở dưới một lúc. Anh ngồi đi, em đi rót cho anh ly nước.” cô ấy vừa nói vừa lấy ly.
Tôi ngơ ngác ngồi xuống sofa, thậm chí vì quá chú ý đến cô ấy mà suýt nữa ngồi lên cả cái túi máy tính của mình.
Cô ấy bưng nước đến cho tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng trên người cô ấy. Liếc mắt lên trên, tôi liền thấy một khe ngực sâu không thấy đáy…
“Cái đó, cô Lạc, hay là cô đi thay đồ trước đi? Cô thế này… cô không sợ tôi là người xấu à? A ha ha…” tôi nói đùa, nhưng trong lòng không có chút ý đùa cợt nào. Sự chú ý của tôi bây giờ đều tập trung vào việc kiềm chế một số phản ứng bản năng của mình.
“Ừm… thôi được~ Vốn dĩ còn tưởng anh sẽ khen em dáng đẹp, nhưng xem ra, anh đúng là một chàng trai ngây thơ.” cô ấy quay người đi vào phòng ngủ của mình.
Tôi ngại ngùng sờ mũi, cảm thấy mình vừa bị một vố quê. Haizz, quê thì quê, dù sao cũng tốt hơn là lát nữa chảy hai hàng máu mũi.
Khi cô ấy ra ngoài, đã thay một chiếc áo choàng ngủ dày hơn, nhưng rất ôm người, phô diễn trọn vẹn vóc dáng của cô ấy. Đồng thời trên tay còn cầm một chiếc điện thoại và một cái hộp.
Tôi nhận ra, chắc là phải làm việc chính rồi. Thế là tôi đặt máy tính của mình lên bàn trà, bật máy lên. Bên cạnh sofa có một ổ cắm điện.
Cô ấy đặt điện thoại và cái hộp bên cạnh máy tính, rồi vòng nửa vòng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nhìn cái hộp trong tay, không giống với cái hãng điện thoại kia, liền hỏi cô ấy: “Cô định đổi sang hãng điện thoại khác à?”
“Đúng vậy, không phải anh nói hãng kia không tốt sao? Em định đổi sang hãng khác rồi. Trước đây em toàn dùng điện thoại của hãng đó, lúc mua điện thoại mới cũng nhờ nhân viên trong cửa hàng đổi giúp luôn. Lần này đổi sang hãng khác, em không biết làm, nên mới phải mời cao thủ là anh đến đây~” Phải công nhận, giọng nói của Thanh Lan đúng là khiến người ta rất mê mẩn.
Tôi nhìn cái hộp hiệu XYZ trong tay, lại nhìn cái logo trên máy tính của mình. Trong đầu lập tức hiện ra bốn chữ “vượt trội hơn hẳn~”
Đổi điện thoại thực ra không phiền phức, có một số thứ cần dùng máy tính để chuyển qua là được, ví dụ như lịch sử trò chuyện Facebook.
Từ lúc tôi bắt đầu mở hộp, Thanh Lan càng lúc càng đến gần tôi, đến mức sau đó, cô ấy còn rướn người, nghiêng đầu, cổ chỉ cách cánh tay tôi vài centimet. Tôi đã có thể cảm nhận được hơi ấm từ người cô ấy, thậm chí còn cảm thấy da thịt cô ấy cũng đang thở.
Thỉnh thoảng cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi. Lúc này, ánh mắt của hai chúng tôi vô tình chạm nhau, tôi cảm thấy không khí dường như có những tia điện xẹt qua, giật đến mức tôi phải rời khỏi ánh mắt của cô ấy.
Lòng bàn tay, cánh tay vô tình chạm vào nhau, mái tóc ẩm ướt của cô ấy thỉnh thoảng lướt qua cánh tay tôi, hương thơm thoang thoảng bay lượn xung quanh chúng tôi. Thậm chí cánh tay tôi còn chạm phải vùng mềm mại trên ngực cô ấy…
Tôi vừa bận rộn, vừa tự nhủ với lòng mình.
“Mình là một chính nhân quân tử.”
“Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng soi.”
“A Di Đà Phật, trời mưa rồi phải thu quần áo thôi.”
…
Nhờ vậy tôi mới kiềm chế được cơn bốc đồng bản năng đó.
“OK rồi, tiếp theo cô cứ dùng cái điện thoại mới này nhé. Điện thoại cũ cũng phải giữ cẩn thận, nếu muốn bán thì nhớ khôi phục cài đặt gốc.” tôi dán mắt vào thanh tiến trình trên máy tính nói.
(Tôi sẽ không thừa nhận là tôi không dám nhìn cô ấy.) “Vâng ạ~ vất vả cho anh quá. Anh nghỉ một lát đi, em đang ngâm sườn trong nồi. Lát nữa cho anh nếm thử tay nghề của em.” nói xong cô ấy liền chạy biến vào bếp.
Tôi cũng tự mình đi dạo quanh phòng quan sát.
Thanh Lan này dọn dẹp nhà cửa cũng gọn gàng ghê, sạch sẽ, không giống một số cô gái, bản thân thì chưng diện lộng lẫy, mà nhà cửa thì còn bừa hơn cả chuồng chó.
Trên kệ tivi không có gì, hình như đã được dọn dẹp, ngăn kéo còn có vẻ chưa đóng chặt. Nhưng tôi không có hứng thú mở ra xem, biết đâu người ta không muốn cho mình xem thì sao?
Trong thùng rác cũng không có gì, cũng không thấy cô ấy ra ngoài đổ rác? Cửa ra vào cũng sạch sẽ, có lẽ là đã đổ một lần trước khi tôi đến.
Đây là cái gì?
Tôi phát hiện một dải vải màu hồng ở góc sofa, trông còn khá mới. Tôi lắng nghe tiếng động trong bếp trước, tiếng dao thớt “cộc cộc cộc” vang lên.
Tôi liền yên tâm kéo thứ đó ra khỏi khe sofa.
Mở ra xem, cùng với lúc nó được mở ra, mắt tôi cũng trợn ngày càng to.
Trước mắt tôi là một chiếc quần lót mỏng như sợi chỉ, có chút giống quần lọt khe, nhưng tại sao lại nói là có chút giống, vì quần lọt khe chỉ có ba sợi dây, còn chiếc quần này có bốn sợi. Rõ ràng, đây là một chiếc quần lót hở đáy.
“Chơi lớn vậy sao? Quần lót hở đáy, lại còn ở trên sofa…” tôi nghĩ đến điều gì đó, vội vàng bật dậy khỏi sofa.
“Thôi kệ, người ta có cuộc sống của người ta, mình quản nhiều làm gì.” tôi thản nhiên nhét chiếc quần lót vào lại khe sofa, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng thực ra, trong lòng tôi đã loại bỏ Thanh Lan ra khỏi danh sách, hay nói đúng hơn, là loại bỏ hình ảnh Thanh Lan trong lòng tôi.
“Ta da~ sườn xào chua ngọt đến đây~ mau đi rửa tay, rồi ngồi vào bàn ăn cơm nào~” Thanh Lan vui vẻ bưng ra đĩa sườn xào chua ngọt nóng hổi.
Thật lòng mà nói, tâm trạng của tôi bây giờ đã rơi xuống đáy vực, không còn chút hứng thú nào để dây dưa với cô ấy nữa.
Nhưng nhìn bộ dạng bận rộn của cô ấy, tôi lại không nỡ lòng nào rời đi ngay. Thôi kệ, dù sao cũng là bữa cơm cuối cùng, cứ vui vẻ kết thúc thôi.
Rửa tay xong, tôi nhìn những món ăn trên bàn, trời đất, cật xào, hàu nướng mỡ hành, sườn xào chua ngọt, còn có mấy món rau nữa.
“Ngồi đi!” cô ấy nói với tôi, tiện thể xới cơm và đặt đũa cho tôi.
Phải công nhận, tay nghề của Thanh Lan đúng là tuyệt đỉnh, và những món ăn này, cũng rất hợp ý tôi, và cả đa số cánh mày râu.
Trong lòng tôi, những cảm xúc tiêu cực về Thanh Lan đã giảm đi một chút. Cứ lo cho bản thân mình là được rồi, mình cũng chẳng là gì của cô ấy, cũng không định làm gì với cô ấy, tôi nghĩ vậy.
Chỉ là lúc ăn cơm, đôi chân đi tất lụa không yên phận của Thanh Lan, đúng là khiến tôi có ý nghĩ muốn làm gì đó với cô ấy.
Ăn cơm xong, ngồi chơi một lúc tôi định rời đi. Cô ấy có vẻ khá lưu luyến, nhưng tôi nói buổi chiều tôi còn có việc, cô ấy cũng không làm gì được, cứ tiễn tôi đến tận cửa thang máy.
Về đến nhà, trong đầu tôi vẫn là hình ảnh lúc cửa thang máy đóng lại, vẻ mặt thất vọng và bàn tay vẫy chào gượng gạo của Thanh Lan.
Tại sao vậy nhỉ, hai chúng tôi cũng chẳng có tình cảm gì, chỉ đơn thuần là giúp đỡ nhau một chút thôi mà.
Có lẽ mỗi người đối với những “lần đầu tiên”, “người đầu tiên” trong những trải nghiệm khác nhau của cuộc đời, đều sẽ có một sự lưu luyến vô hạn.
Dù thời đi học tôi cũng có những mối tình ngây ngô, nhưng cảm giác và lý do làm vậy lúc đó, phần lớn là vì sự nổi loạn chống lại quy tắc, sự quản lý và sự tò mò về người khác giới.
Còn bây giờ, tôi đã có thể thực sự nắm bắt được một số thứ, cũng có thể làm một số việc mà không khiến người khác khó chịu, thậm chí còn khiến người khác vui.
Nhưng người đó sẽ không phải là Thanh Lan nữa.
Buổi tối ăn cơm với anh Hùng, tôi còn định tìm một nơi nào đó trang trọng một chút. Ai ngờ anh ấy gọi thẳng tôi đến một quán nhậu nhỏ, hai người gọi một đống cật, hẹ, thịt cừu nướng này nọ, lại thêm ít bia.
Tôi nhìn cảnh tượng này, vừa lo mình sẽ chảy máu mũi, vừa lo mình sẽ say.
Hai chúng tôi vừa nói vừa uống, chuyện trên trời dưới đất, đương nhiên cũng bao gồm cả tình hình gia đình.
Tôi cũng biết được tình hình cơ bản của anh Hùng, 35 tuổi, cao 1m85, cân nặng không biết, nhưng nhìn thân hình cơ bắp này, chắc cũng không chênh lệch nhiều so với chiều cao.
Tôi còn tưởng anh ấy đã kết hôn rồi, ai ngờ anh ấy vẫn độc thân.
Trước đây tôi chỉ biết anh ấy là chủ phòng gym Hùng Mạnh, nhưng lần này nghe anh ấy nói, anh ấy không chỉ có một phòng gym, tôi mới biết trước mặt mình là một ông chủ của chuỗi câu lạc bộ thể hình.
Anh ấy cũng kể cho tôi nghe chuyện gặp mẹ tôi trước đây. Anh ấy cũng là một trong những người tham dự hội nghị, định bụng xem có thể quen biết thêm bạn bè, mở rộng quan hệ hay không, ai ngờ lại gặp mẹ tôi. Lúc đó mẹ tôi gọi anh ấy qua, anh ấy tưởng mẹ tôi định giới thiệu bạn bè cho anh ấy, ai ngờ là để anh ấy làm bia đỡ đạn. Lúc đó anh ấy ngượng chết đi được.
Tôi cũng bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc, dù sao thì đây cũng là mục đích của bữa cơm này.
Anh ấy cười ha hả bảo không sao, có thể giúp người đẹp giải vây cũng là một chuyện vui, nói xong liền uống cạn chai bia.
Rồi anh ấy nói, bảo tôi cho anh ấy số của mẹ tôi, coi như kết bạn.
Lúc đó tôi đã hơi ngà ngà say, nhưng nghe đến chuyện liên quan đến mẹ, và lúc ở siêu thị mẹ đã từ chối anh ấy rồi, tôi lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại. Tôi thấy vẻ mặt anh ấy không có gì lạ, chỉ chăm chú nhai miếng cật trong miệng, trông rất chân thành và không có vẻ gì là toan tính.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, nói ra thì những chuyện xảy ra trong nửa tháng qua đúng là khá kịch tính, biết đâu lại là duyên phận thật. Hơn nữa anh ấy cũng đã giúp mẹ một việc.
Và cũng chỉ là một số điện thoại thôi, thêm bạn hay không còn phải do mẹ đồng ý. Dù anh ấy có muốn theo đuổi mẹ, thì loại người này cũng không chỉ có mình anh ấy, mẹ cũng chưa chắc đã để mắt đến.
Thế là tôi loạng choạng lấy điện thoại ra, đẩy số của mẹ qua Facebook cho anh Hùng, rồi giơ điện thoại lên, uể oải vẫy vẫy về phía anh, không biết anh có thấy không.
Anh ấy cũng không lấy điện thoại ra xác nhận ngay, chỉ gật đầu với tôi, rồi đưa cho tôi nửa cái chân giò nướng.
Điều này khiến tôi cảm thấy người này có lẽ thật sự chỉ muốn có thêm một người bạn, thêm một con đường. Nếu thật sự có ý với mẹ, chắc chắn sẽ xác nhận ngay rồi thêm bạn, nhân lúc tôi còn ở đây, bảo tôi thuyết phục mẹ đồng ý, nếu không sẽ không còn cơ hội.
Hai người lại ăn thêm một lúc, chúng tôi liền thanh toán rồi đi. Chỉ là, vốn dĩ là tôi mời cơm, lại bị anh Hùng ngăn lại, lấy lý do “mới đi làm, tiền của cậu cứ giữ mà tiêu” để giành trả tiền trước. Tôi thật sự rất ngại.
Về đến nhà đã là hơn chín giờ tối.
Mẹ đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng, nằm sấp trên chiếc sofa mềm mại, chăm chú nhìn vào bộ phim trên máy tính bảng.
Đôi chân thon dài như ngọc vắt chéo lên nhau, đôi bàn chân trắng nõn khẽ đung đưa trong không trung, như những cánh hoa yêu kiều rung rinh trong gió.
Tôi vốn dĩ đã ăn quá nhiều đồ bổ, trong bụng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
“Đi đi đi, mau đi tắm đi, người toàn mùi rượu, hai người uống bao nhiêu thế?” mẹ thấy bộ dạng say khướt lảo đảo của tôi, liền xua tôi vào phòng tắm với vẻ mặt chán ghét.
Tắm xong, tôi phát hiện trên bồn rửa mặt bên ngoài đã có sẵn bộ đồ ngủ để thay, tiếng máy giặt đang hoạt động cho tôi biết quần áo bẩn đã được cho vào đâu.
“Mẹ ơi, điện thoại của con đâu?” tôi mặc xong đồ ngủ, ra phòng khách thấy mẹ vẫn đang nằm sấp trên sofa xem phim.
“Trên bàn ăn.” mẹ không ngẩng đầu lên nói, vẫn hứng thú dán mắt vào máy tính bảng. Tôi nghe thấy bên trong có tiếng: “Thần thiếp muốn tố cáo Hy quý phi tư thông, làm ô uế hậu cung, tội không thể tha.”
“Mẹ, con cho anh Hùng số của mẹ rồi, anh ấy nói muốn kết bạn với mẹ.” tôi cầm điện thoại ngồi xuống bên cạnh mẹ.
“Ồ~” mẹ vẫn chăm chú nhìn máy tính bảng.
“Mẹ? Mẹ không nghe thấy à?” tôi nói to hơn.
“Aiya mẹ nghe thấy rồi~ Thật là, đang đến đoạn hay, làm phiền mẹ.” mẹ bấm tạm dừng, ngẩng đầu lườm tôi một cái, rồi lật người, nhích lại gần tôi, gối đầu lên đùi tôi, nghiêng người cầm máy tính bảng, rồi lại bấm nút phát.
Haizz, cũng chỉ có lúc này, mẹ mới không giống một người lớn, chỉ là một người đang làm việc mình thích. Tôi thấy mẹ như vậy cũng rất đáng yêu.
Có lẽ vì hôm nay đã ăn nhiều đồ bổ, lúc này lại có một người đẹp tuyệt trần như mẹ đang nằm trên đùi mình. Tôi chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngắm nhìn chiếc cổ trắng như tuyết, cánh tay ngọc ngà mềm mại, và cả cảnh xuân ẩn hiện đầy mê hoặc trước ngực.
Khe ngực sâu thẳm đó, như một sự cám dỗ vô tận, khiến người ta khó lòng cưỡng lại… Da của mẹ thậm chí còn mịn màng hơn cả của Thanh Lan, mà Thanh Lan cũng mới chỉ ngoài ba mươi thôi.
Và còn một vấn đề nữa, mẹ nằm bên phải tôi, tay phải của tôi bây giờ không có chỗ để. Không thể nào đặt lên người mẹ được, dù mẹ sẽ không để ý, và tôi cũng không phải chưa từng làm vậy. Nhưng hôm nay, trong đầu tôi cứ luẩn quẩn những suy nghĩ mây mưa, hoàn toàn không thể xem mẹ như là mẹ được nữa. Hết cách, tôi đành phải vắt ngang tay lên trên thành sofa.
Tay trái thì cầm điện thoại, để chuyển sự chú ý.
Tôi thầm nghĩ: “Tắm cũng không ăn thua à… Chẳng lẽ thật sự phải đi dội nước lạnh…”
“Máu, Hoàng thượng, máu này có vấn đề!” tiếng nói phát ra từ máy tính bảng.
Ngay lúc tôi đang nhìn điện thoại, cánh tay phải của tôi bị thứ gì đó kéo một cái, rồi tôi cảm thấy cánh tay chạm vào một nơi mềm mại và ấm áp. Hóa ra là mẹ đã kéo tay phải của tôi đặt lên eo mẹ. Qua lớp váy ngủ mỏng, tôi vô tình chạm vào vòng eo thon của mẹ, cánh tay còn không tránh khỏi việc đè lên ngực mẹ.
Dù tôi không muốn, nhưng một nơi nào đó trên cơ thể đã bắt đầu cương lên.
Quan trọng là, tôi thật sự không dám động đậy, thật sự không dám.
“Ơ, cái đó, mẹ ơi, con nghĩ là, anh Hùng đó cũng đã giúp chúng ta, nếu anh ấy kết bạn với mẹ, thì mẹ cứ đồng ý đi. Nếu mẹ không muốn, thì lúc đó không trả lời anh ấy là được.” tôi vội vàng nói đến chuyện này để chuyển sự chú ý.
“Ừm, biết rồi.” mẹ vẫn dán mắt vào máy tính bảng.
“Với lại tối nay ăn cơm, vốn dĩ là con mời anh ấy, ai ngờ anh ấy lại giành trả tiền. Như vậy có được tính là chúng ta đã mời người ta ăn cơm không? Có phải là phải mời lại một lần nữa không ạ?”
“Không có ai sai khiến ta, Hy quý phi, là tự ta hận ngươi đến tận xương tủy…” mẹ không trả lời, trong máy tính bảng lại vang lên tiếng nói.
“Mẹ, mẹ xem mấy lần rồi mà vẫn xem à?” tôi bất lực nói.
“Con quản mẹ à, hừ~” mẹ nói với giọng nũng nịu.
“Haizz, không biết bộ phim này có sức hút gì nữa.” tôi đang nghĩ, thì thấy mẹ nắm lấy cánh tay phải đang đè lên người mẹ của tôi, hất một cái như đang hờn dỗi lên sofa, rồi lại tiếp tục dán mắt vào bộ phim của mẹ.
Ơ?
Thật là, rõ ràng là mẹ tự đặt tay con lên, bây giờ lại hất ra.
Tôi dở khóc dở cười, nhưng miệng thì không dám nói. Nhìn mẹ đang xem phim giống hệt như nhìn tôi đang chơi game, chỉ cần bị làm phiền một chút, là giống như thùng thuốc súng được châm ngòi, sẽ bùng nổ vô số năng lượng tiêu cực.
Cuối cùng tôi cũng thấy may mắn vì một bộ phận nào đó trên cơ thể mình có thể “mềm yếu” đi một chút.
Một tập phim kết thúc, mẹ cuối cùng cũng bật dậy khỏi đùi tôi, ném máy tính bảng xuống, dùng mu bàn tay vuốt tóc hai bên má ra sau, rồi quay đầu lại liếc tôi một cái đầy duyên dáng, nói: “Sáng sớm đã chạy đi đâu mất tăm, nói, sáng nay đi đâu, còn lén dùng nước hoa của mẹ, có phải đi tư thông với quý phi nào không?” nói xong còn ra vẻ ta đây chỉ tay vào tôi.
Bị mẹ hỏi như vậy, trong lòng tôi vừa bực vừa buồn cười. Nếu tìm một sticker có thể diễn tả tình trạng của tôi bây giờ, thì cái meme “anh da đen hỏi chấm” là phù hợp nhất.
“Hừ, tội không thể tha.” mẹ lại nói với tôi một câu, rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình. Lúc đi vòng qua bàn trà, lại chỉ vào tôi nói một câu: “Tội không thể tha!”
Tôi biết mẹ đang đùa, nên cũng không cãi lại làm gì. Nhưng mà mấy bộ phim này đúng là hại người không ít…
Tôi đứng dậy, suýt nữa thì ngã.
Chết tiệt, tê chân rồi…
Tôi bước vào phòng ngủ, mở máy tính lên bắt đầu xem Lượng Kiếm.
Ngay lúc tôi đang xem đồng chí Vân Long nổi nóng với lãnh đạo xưởng quân trang nói vua trời có đến cũng phải nói lý, thì cửa phòng tôi và cửa phòng trong phim cùng lúc bị mở ra.
“Lý Vân Long!!” trong phim vang lên tiếng hét của lữ trưởng, đồng thời ở cửa phòng tôi cũng có một người phụ nữ “kỳ dị”, mặc váy ngủ mỏng, mặt đắp mặt nạ, đang đứng.
“A, mẹ làm con sợ chết khiếp~” tôi vội vàng bấm tạm dừng, nhìn mẹ ở cửa.
Mẹ nhẹ nhàng bước vào, đi đến sau lưng tôi, rồi tay phải siết lấy cổ tôi, tay trái siết lấy tay phải của mình, tạo thành một tư thế siết cổ tiêu chuẩn, rồi nghiêng đầu bên cạnh mặt tôi, nói vào tai tôi: “Tiểu a ca của ta, mau khai thật đi, sáng nay đã đi đâu?”
Trong lòng tôi vừa thầm chửi mẹ nhập vai quá đà, vừa run rẩy nói: “Cái đó mẹ… à không, bẩm ngạch nương, nhi thần đã đến nhà bạn ạ.” đồng thời đầu tôi cũng có một cảm giác kỳ diệu, tôi biết là gáy của mình đang gối lên bộ ngực mềm mại của mẹ.
“Bạn nào thế? Là tiểu hồ ly tinh nào, dụ dỗ tiểu a ca nhà ta không màng học hành, chỉ ham mê phấn son?”
“Đâu có đâu ngạch nương, nhi thần chỉ là… chỉ là lén dùng một chút hương hoa quế của ngạch nương thôi ạ.” (thực ra tôi cũng không biết đó có phải là hương hoa quế không, dù sao mẹ muốn diễn, làm con thì biết làm sao, phải hùa theo thôi~)
“Khai thật ra, là ai?” mẹ cố tình siết chặt hơn một chút.
“Ơ, ngạch nương à, là cái cô gái bị hỏng điện thoại ở phòng gym mấy hôm trước đó ạ. Cô ấy nhờ con giúp cô ấy đổi điện thoại, chuyển dữ liệu này kia. Hê hê~” tôi cười trừ.
“Hừ, chắc chắn là một tiểu yêu tinh biết quyến rũ người khác, tiểu a ca của ta không có phát sinh chuyện gì với cô ta chứ?” mẹ nói.
“A? Phát sinh chuyện gì ạ, nhi thần và cô ấy chỉ là bèo nước gặp nhau, giúp đỡ lẫn nhau thôi, không có gì khác cả.”
“Thật không?”
“Thật ạ!”
“Hừ, như vậy còn tạm được.” mẹ buông tay ra, còn cố tình véo vai tôi mấy cái.
“Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì ạ? Không phải mẹ không phản đối con qua lại với con gái sao?” tôi hỏi.
“Con còn dám nói, con chẳng nói với mẹ về tình hình của cô gái này, đột nhiên có một người phụ nữ rủ con đến nhà, con cũng không biết cảnh giác một chút. Mẹ không phản đối con qua lại với con gái, nhưng nói trước nhé con trai, con phải quản cho tốt bản thân mình, đặc biệt là nửa thân dưới.” mẹ vỗ vỗ đầu tôi.
“A… a?! Mẹ đang nói gì vậy.” tôi kinh ngạc hỏi, vì đây là lần đầu tiên mẹ nói với tôi những chuyện nam nữ này.
“Nói gì, đương nhiên là bảo con mở to mắt ra, đừng thấy cô gái nào sáp lại gần là thấy tốt, cũng đừng đi trêu chọc những cô gái hư hỏng. Phải làm một người đàn ông có mắt nhìn người, học cách kiểm soát nửa thân dưới của mình, chứ không phải bị nửa thân dưới của mình kiểm soát. Cô gái mà con quen, lần đầu gặp đã dẫn con về nhà cô ta, có thể là cô gái tốt được sao.” mẹ thấy tôi không hiểu, lại vỗ đầu tôi mấy cái, tôi đau đến mức rụt cổ lại.
“Vâng vâng con biết rồi, con sẽ nhớ mẹ ơi, ngạch nương của con~” tôi thấy mẹ như vậy, liền trêu cho mẹ vui.
“Vậy thì được, mẹ cũng không phải muốn quản con, con qua lại với ai mẹ cũng không quản được. Chỉ là con đã lớn, có bạn bè của riêng mình, cũng phải tự chịu trách nhiệm về các mối quan hệ xã hội của mình. Những người con quen sau khi ra xã hội, không giống như bạn bè con quen ở trường đâu. Người bây giờ đều lấy mình làm trung tâm, còn nói những câu rất hay là, người không vì mình, trời tru đất diệt. Đủ thứ chuyện phức tạp, nếu con gặp vấn đề gì có thể nói chuyện nhiều hơn với mẹ, chứ không phải mẹ hỏi rồi mà con còn giấu giếm, hừ~” mẹ khoanh hai tay trước ngực, chiếc váy ngủ bị ép vào một khoảng không gian đầy khêu gợi trước ngực mẹ.
“Con biết rồi ạ. Mẹ yên tâm đi~” bây giờ tôi mới biết được tấm lòng của mẹ. Chắc là mẹ thấy gần đây tôi quen được một hai người bạn, nên định nhắc nhở tôi đừng kết giao với bạn xấu.
“Mẹ, mẹ thấy Trần Mạnh Hùng là người thế nào?” tôi hỏi mẹ.
“Cũng được, bề ngoài trông có vẻ biết ăn nói, biết chừng mực, chỉ là không biết sau lưng thì thế nào.”
“Sau lưng?”
“Đúng vậy, loại người này trông có vẻ thảo mai, gặp mỗi người một kiểu, con phải chú ý đấy, một khi phát hiện anh ta có thói quen xấu gì sau lưng, thì phải tránh xa ngay.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Thôi thôi, không dọa con nữa, cứ từ từ chơi máy tính của con đi. Con đang xem gì thế?” mẹ cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính của tôi. Tôi liếc mắt qua, bộ ngực đầy đặn của mẹ theo trọng lực mà trĩu xuống, thậm chí còn khẽ rung động một chút, khiến tim tôi không khỏi đập loạn nhịp.
“Lượng Kiếm, lại là Lượng Kiếm, con xem mấy lần rồi mà vẫn xem à?” mẹ nói.
Thực ra tôi rất muốn phản bác, mẹ ơi, chúng ta cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi?
Mẹ xem Chân Hoàn Truyện không phải cũng mấy lần rồi sao. Nhưng lời đến miệng rồi, tôi lại nuốt xuống. Ai bảo đây là “ngạch nương” của mình chứ~ “Đừng có suốt ngày xem mấy cái đánh đấm này, xem Chân Hoàn Truyện nhiều vào, học cách sinh tồn nơi công sở ấy.” mẹ nói xong liền đi.
“Vâng vâng~ mẫu hậu~” tôi đáp.
“Sao, muốn ta dùng kiệu tám người khiêng ngươi đi nhậm chức à, trên chiến trường kháng lệnh mà ngươi còn có lý à!!” tôi bấm nút phát, tiếp tục chăm chú xem bộ Lượng Kiếm của mình.
